Chương 184: Song hỷ 26
Thẩm Thanh Thu có chút bất ngờ, tới nỗi khi Tiêu Mộ Vũ hôn mình, cô ấy cũng không kịp phản ứng, ngẩn ra nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ đang hôn, phát hiện Thẩm Thanh Thu không có phản ứng liền dừng lại, cách xa ra một chút, ánh mắt dịch chuyển lên trên, nhỏ tiếng nói: “Sao lúc này lại đờ ra thế?”
Cổ họng Thẩm Thanh Thu trượt xuống mấy lần, ánh mắt cũng bắt đầu nóng lên. Chỉ là vừa chuẩn bị hôn lại, cơn ngứa từ cổ họng khiến Thẩm Thanh Thu vội vàng nghiêng đầu đi, thế là nụ hôn của Tiêu Mộ Vũ rơi xuống má, ấm áp ẩm ướt, khiến Thẩm Thanh Thu có chút không chống đỡ nổi.
“Sao thế?” Tiêu Mộ Vũ không rời đi, nhỏ tiếng hỏi.
Thẩm Thanh Thu cách xa một chút, ho mấy tiếng, che môi nói: “Chị bị bệnh rồi, ngộ nhỡ lây cho em thì sao.”
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ thoáng tối lại, “Không sợ, lây cho em cũng được.”
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Mộ Vũ. Nhưng Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ dịu dàng cười, lại hôn xuống lần nữa, lần này không đợi Thẩm Thanh Thu trả lời, đã trực tiếp tiến sâu, trêu đùa, quấn quýt lấy Thẩm Thanh Thu.
Trước giờ Tiêu Mộ Vũ tự nhận rất kiềm chế, cho dù tình hình có cấp bách thế nào, cô cũng không muốn bỏ mặc lí trí bản thân tan vỡ. Trước kia nhìn những cặp tình nhân yêu đương, cũng không thể hiểu nổi những lời không chịu nhận thua không có lí trí logic giữa bọn họ, căn bản không có bất kì tác dụng.
Nhưng khi tới lượt bản thân, Tiêu Mộ Vũ cũng không thể tránh khỏi. Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu bị thương, nhìn Thẩm Thanh Thu khó chịu bị bệnh bị sốt, bản thân không thể làm gì hết chỉ có thể mở to mắt nhìn, cảm giác này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút điên cuồng. Thậm chí lúc này cô không chút lí trí nghĩ rằng, nếu không thể khiến Thẩm Thanh Thu thoải mái hơn một chút, thì có thể khó chịu cùng cô ấy, như thế cũng tốt.
Đương nhiên Thẩm Thanh Thu có thể cảm nhận được sự nhiệt tình và kiên trì của Tiêu Mộ Vũ lúc này, cô ấy không có lực phản kháng, lí trí cũng nhanh chóng bị đánh bay. Thẩm Thanh Thu đưa tay ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, đôi bên dựa rất gần nhau, nụ hôn càng thêm sâu.
Tới cuối cùng Thẩm Thanh Thu đẩy ngã Tiêu Mộ Vũ lên giường, khó lòng tách rời. Trong thời khắc này, thực sự là hiếm thấy, đối với Thẩm Thanh Thu, sự chủ động của Tiêu Mộ Vũ là lời thúc giục trong yên lặng, liều thuốc tình yêu, khiến cơ thể cô ấy sục sôi cuộn trào.
Mãi tới khi Tiêu Mộ Vũ cảm thấy thở không ra hơi, mới khẽ vỗ lên người Thẩm Thanh Thu, đẩy cô ấy ra một chút.
Thẩm Thanh Thu ở bên trên nhìn xuống Tiêu Mộ Vũ, khuôn mặt vốn dĩ ửng đỏ vì bị sốt lúc này càng thêm xinh đẹp hồng hào, đôi môi từ sau khi thoát khỏi nhiệm vụ luôn trắng bệch cũng lấp lánh ánh nước, lồng ngực Thẩm Thanh Thu không ngừng trập trùng, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Không thể không nói, Thẩm Thanh Thu như vậy thực sự quá mê người. Vành tai Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, đưa tay ra khẽ khàng vuốt khóe mắt cho cô ấy, không nhịn được nói: “Chị thế này chẳng hề giống bị bệnh chút nào, cảm giác như chị sắp ăn sống em ấy.”
Thẩm Thanh Thu vốn đang chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, nghe Tiêu Mộ Vũ nói như thế, trong đôi mắt lại trào ra một tia xấu hổ, cô ấy quay đầu đi lại liếc mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ đang bị bản thân đè, vội vàng thả lỏng tay.
Tiêu Mộ Vũ sửa lại trang phục của bản thân, tâm trạng rất ổn, đợi khi cô ngồi dậy, đại khái Thẩm Thanh Thu đã tiêu hóa xong cảm giác xấu hổ đột nhiên ập tới này, rất nhanh sau đó cô ấy gác đầu lên vai Tiêu Mộ Vũ, cứ như thế ôm lấy Tiêu Mộ Vũ từ phía sau. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cách một lớp quần áo vẫn truyền tới cơ thể Tiêu Mộ Vũ, nóng tới nỗi trái tim Tiêu Mộ Vũ đau đớn.
Tiêu Mộ Vũ vừa muốn quay người để Thẩm Thanh Thu nằm xuống, hơi thở của người kia phả ra bên tai đã lan tràn trên vành tai cô, ngứa ngáy. Âm thanh nói chuyện của Thẩm Thanh Thu kèm theo ý cười vui tai, trong tiếc nuối cũng mang theo vẻ nũng nịu quen thuộc, “Không thể trách chị, em vừa chủ động là chị không chịu nổi, nếu không phải không đúng hoàn cảnh, chị thực sự sẽ ăn tươi nuốt sống em.”
Lúc này Tiêu Mộ Vũ không chỉ cảm thấy vành tai nóng hổi, gò má cũng nóng bỏng, quay người nhìn người mặc trung y ngồi trên giường, đưa tay lấy chăn khoác lên cho cô ấy, trực tiếp đè xuống giường, “Chị vẫn đang sốt, đừng để bị lạnh thêm.”
Thẩm Thanh Thu mở to mắt nhìn biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc của Tiêu Mộ Vũ, cười càng thêm vui, “Mộ Vũ, có phải em xấu hổ đúng không?”
Tiêu Mộ Vũ rũ mắt nhìn người muốn hóng hớt không chê nhiều chuyện trước mắt, nhích tới nghiêm túc nhỏ tiếng nói: “Thanh Thu, có phải em kìm nén chị đúng không?”
Ý cười của Thẩm Thanh Thu ngưng trệ trên mặt, con ngươi cũng mất tự nhiên chuyển động, sắc mặt ửng đỏ. Nhưng Thẩm Thanh Thu là ai, ở trước mặt Tiêu Mộ Vũ, vĩnh viễn tràn trề vẻ không đứng đắn, chút ngượng ngùng thiếu nữ tình hoài ấy, hoàn toàn có thể đè lại trong tình cảm mãnh liệt.
Thế là Thẩm Thanh Thu đưa tay ra, ngoắc lấy cổ áo Tiêu Mộ Vũ, đôi mắt hoa đào ngập tràn xúc cảm, đuôi mắt nhướng lên, thực sự khó có thể biểu đạt. Sau đó cô ấy mím môi cười, ngửa cổ nhìn Tiêu Mộ Vũ, nụ cười mang theo chút âm mũi: “Chị còn tưởng đội trưởng Tiêu không biết chứ, thì ra là cố ý. Đã biết kìm nén chị rồi, đội trưởng Tiêu tính làm thế nào đây?”
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy không khí bị Thẩm Thanh Thu rút đi, nhiệt độ trên cơ thể Thẩm Thanh Thu cũng truyền lên cơ thể mình, trái tim đập như trống, hoàn toàn không khống chế được, cô nuốt nước bọt.
Lúc này Thẩm Thanh Thu dựa sát như thế, có thể nhìn rõ chiếc cổ trắng trẻo thon dài của Tiêu Mộ Vũ, cho nên động tác yết hầu vô thức trượt xuống vì nuốt nước bọt ấy rõ ràng lọt vào mắt Thẩm Thanh Thu, mang theo rung động cùng mê hoặc không hề ít.
Thế là Thẩm Thanh Thu vô thức đưa tay ra khẽ khàng vuốt ve cổ Tiêu Mộ Vũ, cảm giác này kích thích run lên một cái, cô vội nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, nhanh chóng bảo cô ấy nằm xuống, còn bản thân vội vội vàng vàng đứng dậy nói: “Đại phu bốc thuốc cho chị rồi, cơ thể chị vẫn chưa khỏe, phải uống một chút, em đi xem đã sắc xong chưa.” Nói xong, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng quay người, mở cửa ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu nằm trên giường cười lên một tiếng, xoa ngực bật cười, “Ngoài lạnh trong nóng.”
Tiêu Mộ Vũ ra ngoài hơi lâu, một mình Thẩm Thanh Thu nằm trên giường có chút nhàm chán, quả thực cô ấy đang bị sốt, còn có chút đau đầu. Ban nãy trêu đùa cùng Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy vui vẻ, lúc này bình tĩnh lại, lại cảm thấy mệt mỏi toàn thân, triệu chứng gần như cảm, chỉ là cơ thể lạnh hơn.
Lúc này trời đã sáng, tuy Đèn kéo quân được Tiêu Mộ Vũ treo ở trong phòng, nhưng ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã lan tràn khắp nơi vào phòng.
Tối qua Thẩm Thanh Thu vào phòng khi đã ngủ say, cho nên sau khi vào thành rồi tới trong khách điếm chỉ được nghe qua lời kể của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu không biết bản thân đang ở đâu.
Trong phòng có một chiếc giường, được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ hai cửa sổ ở trước mặt, phía sau gần ngoại viện có có một cửa sổ nữa, nhưng lúc này đang đóng.
Nghĩ tới lúc tỉnh lại Tiêu Mộ Vũ đang lau tay cho mình, Thẩm Thanh Thu vô tri vô giác ý thức được Tiêu Mộ Vũ ăn mặc ngay ngắn, có lẽ tối qua vẫn luôn canh giữ ở đây.
Tối qua bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, tinh thần phờ phạc uể oải, chắc chắn mệt mỏi vô cùng, Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa được nghỉ ngơi, chắc chắn mệt muốn chết. Ấn đường Thẩm Thanh Thu nhíu lại, có chút đau lòng lại có chút buồn phiền, nếu không phải bản thân làm vướng chân, Tiêu Mộ Vũ cũng không tới nỗi phải thức đêm.
Đang suy nghĩ, tai trái của Thẩm Thanh Thu động đậy, ấn đường nhíu lại cũng khẽ rung lên, ngay sau đó cô ấy khom lưng ho sặc sụa, vì ho quá gấp, nhìn có vẻ không quá ổn.
Sau đó Thẩm Thanh Thu đưa tay che miệng, vẫn đang không ngừng sặc sụa, nhưng nhờ sự run rẩy trong cơn ho, cơ thể Thẩm Thanh Thu khẽ nghiêng sang bên trái một chút, ánh mắt men theo tóc tai rủ xuống liếc sang bên trái.
Chỉ thấy cửa sổ vốn dĩ đang đóng lúc này bị mở ra, cửa sổ này là loại cửa cài trên chốt dưới, chỉ một cái liếc mắt, Thẩm Thanh Thu nhìn rõ một chiếc đầu bật từ bên dưới cửa sổ bị mở lên, đôi mắt linh hoạt như sống, nhưng lúc này đang âm u nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, đó là đầu người giấy!
Trái tim Thẩm Thanh Thu chùng xuống, lập tức dứt khoát lùi sau nằm trên giường không động đậy.
Cô ấy khẽ nhắm mắt, khi tay rụt về bên người đã nắm được dao găm trong tay, rất nhanh sau đó lại có một tiếng động nhỏ bé vang lên, là người giấy nhảy qua cửa sổ vào trong.
Cơ thể nó nhẹ như thể không có trọng lượng, lặng lẽ đứng sau lưng Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu không nhìn thấy nó, nhưng có thể cảm nhận được vẻ âm u sau lưng trực tiếp luồn vào trong xương cốt mình, nếu không phải nội tâm Thẩm Thanh Thu đủ mạnh mẽ nhẫn nại, đã không khống chế được run lên một cái.
Mà đúng vào lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, là Tiêu Mộ Vũ sắp quay lại. Trái tim Thẩm Thanh Thu thắt lại, sau lưng nổi lên tiếng gió, hai tay Thẩm Thanh Thu chống lên giường, cơ thể xoay nửa vòng, hai chân lập tức chạm đất, nhanh chóng đứng trên đất. Năm ngón tay phải người giấy co lên hung hăng chọc xuống giường, phát ra một tiếng bức bối.
Đúng vào lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đứng trên đất, và cả người giấy vồ hụt đang quay đầu nhìn bọn họ một cách quái dị, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng.
Thấy có người tới, cơ thể người giấy kia rụt lại chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn, nhưng Thẩm Thanh Thu đã tính toán từ trước, động tác nhanh hơn nó một bước, trượt chân chặn trước mặt nó.
Đồng thời dao găm trong tay Thẩm Thanh Thu xoay một vòng trong lòng bàn tay, một dao vung lên.
Người giấy vội vàng giơ tay chặn lại, tay lập tức bị chém đứt, Thẩm Thanh Thu khống chế sức lực vô cùng lão luyện, sau khi dao găm cắt đứt tay người giấy gần như không dừng lại, nhanh chóng thu dao găm về rồi tiếp tục ép sát một bước.
Người giấy này vô cùng linh hoạt, cơ thể cúi xuống thấp, vào lúc vượt qua Thẩm Thanh Thu chạy được tới trước cửa sổ, liền đưa tay ra muốn mở cửa sổ. Nhưng dao găm lại rạch gió mà tới, mạnh mẽ chặn đứng động tác mở cửa sổ của nó, sau đó Thẩm Thanh Thu nhấc chân quét tới, người giấy bị ép không thể không rời khỏi cửa sổ.
Tiêu Mộ Vũ sợ cơ thể Thẩm Thanh Thu không chịu nổi, lấy kiếm đồng chuẩn bị đi tới giúp đỡ, chỉ thấy Thẩm Thanh Thu nắm lấy dao găm, không thèm quay đầu phi dao đi.
Lần này dao găm vừa nhanh vừa độc, rạch nát đầu người giấy, xuyên qua một con mắt của nó. Người giấy lập tức uể oải, triệt để hóa thành đống giấy.
“Thật sự coi tao là mèo bệnh, có thể tùy tiện gây khó dễ sao?” Thẩm Thanh Thu ho mấy tiếng, đi tới thu dao găm lại. Tiêu Mộ Vũ vội vàng đi tới đánh giá Thẩm Thanh Thu, “Không bị thương chứ?”
Cơ thể Thẩm Thanh Thu đổ đầy mồ hôi, hô hấp có chút gấp gáp, lắc đầu, “Đừng lo, chị không sao.”
Tiêu Mộ Vũ vốn đang nhìn Thẩm Thanh Thu, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt lạnh lẽo liếc xuống đất, thanh kiếm trong tay mạnh mẽ đâm xuống, đâm trúng mắt còn lại của người giấy. Người giấy trên mặt đất thảm thiết kêu lên, lúc này mới triệt để bất động.
Thẩm Thanh Thu nhìn hành động lạnh lùng lại dứt khoát của Tiêu Mộ Vũ, không nhịn được cười lên, “Đội trưởng Tiêu của chúng ta càng ngày càng ngầu, mê người chết mất.”
Tiêu Mộ Vũ lườm Thẩm Thanh Thu một cái, sau đó nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Thẩm Thanh Thu đang giẫm chân không trên đất, lập tức nhíu mày lại, đi tới bế Thẩm Thanh Thu lên.
Thẩm Thanh Thu chưa kịp phản ứng, ôm lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, cười nói: “Chị thật sự không sao.”
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, đặt Thẩm Thanh Thu ngồi về bên giường, ánh mắt nhìn thấy chăn đệm bị đâm thủng mấy lỗ, động tác tay liền khựng lại. Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Thanh Thu cảm thấy cơ thể Tiêu Mộ Vũ lạnh toát.
Tiêu Mộ Vũ không nói gì thêm, ngồi xổm xuống lấy khăn tay lau sạch bụi bẩn trên lòng bàn chân cho Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: “Chị vẫn đang sốt, mặt đất lạnh lắm.”
Nói xong cô đưa tay ra giữ lấy chân Thẩm Thanh Thu, che một lúc, mới để Thẩm Thanh Thu thu chân về giường, “Đắp kĩ chăn, thuốc sắc xong rồi, lát nữa sẽ mang tới. Em đã bảo người nấu cháo, lát nữa là ăn được rồi, em ở đây cùng chị, sẽ không rời đi nữa.”
Sao Thẩm Thanh Thu có thể không nghe ra hàm ý trong lời Tiêu Mộ Vũ, cô ấy khoác chăn nhìn Tiêu Mộ Vũ, chớp chớp mắt: “Em đừng để dáng vẻ này của chị lừa, chỉ có ở trước mặt em nhìn chị mới yếu ớt thôi, thật sự có thứ gì đó không có mắt, chị sẽ để nó biết cái gì gọi là quỷ gặp quỷ sầu. Chị ổn lắm, vận động chút thoải mái hơn nhiều rồi.”
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu rất lâu, sau đó thả lỏng cơ thể giống như thỏa hiệp, thở dài một hơi, nhìn Thẩm Thanh Thu nói: “Em biết chị rất lợi hại, nhưng em vẫn cảm thấy có điều gì đó không yên tâm, hiện tại phải bỏ chị vào túi em mới có thể yên lòng hơn một chút. Cũng không biết rốt cuộc có phải nó cố ý giày vò chị thành bộ dạng này hay không.”
Tiêu Mộ Vũ luôn có cảm giác bất an, loại bất an này đặc biệt càng trở nên rõ ràng trong phó bản này, rốt cuộc sự yếu ớt của Thẩm Thanh Thu trong phó bản thực sự là lựa chọn ngẫu nhiên, hay là hệ thống cố ý? Trong phó bản phức tạp như thế này, nếu có thể thao túng cài đặt của người chơi, vậy đã trần trụi làm trái ý định của hệ thống, chắc chắn sẽ gặp phải trừng phạt.
Những suy nghĩ này tràn ngập trong đầu Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu không muốn Tiêu Mộ Vũ phiền lòng, đưa tay xoa ấn đường cô, “Đừng nghĩ nhiều như thế, việc nó có thể làm rất có hạn. Nhưng chính tai nghe em thừa nhận em lo lắng cho chị như thế, chị cũng rất vui. Được rồi, đừng nhíu mày nữa, thông báo cho mấy người Trần Khải Kiệt tới đây đi, người giấy này và đám người giấy trước kia không giống nhau.”
“Chúng ta thoát ra khỏi đó, chúng không thể kiên nhẫn được nữa, điều này có lẽ là muốn xé nát da mặt. Chúng ta không có ân oán trực tiếp với chúng đã như vậy, thì chắc chắn chúng sẽ không tha cho đầu sỏ tội ác, thời gian của chúng ta không còn nhiều.”
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, “Em đã cho người thông báo với Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm rồi. Đối phương lựa chọn ra tay với hai chúng ta, đại khái là muốn giày vò nhà họ Tiêu và nhà họ Thẩm, hoặc là có mục đích khác, nếu mục đích phá sản, không chừng sẽ cá chết lưới rách.”
Nói xong Tiêu Mộ Vũ đi tới trước mặt người giấy, đồng thời gọi ba người Trần Khải Kiệt qua nhóm chat, ba người nhanh chóng trả lời, xem ra không xảy ra chuyện gì.
Thế là một lát sau, Thẩm Thanh Thu ngồi một mình ăn cháo bên giường, mấy người Trần Khải Kiệt đi quan sát người giấy kia.
“Người giấy này không phải làm cắt xé giấy, cảm giác như được vẽ ra, kĩ thuật vẽ tinh xảo. Tuy đôi mắt này bị hai người đội trưởng Tiêu phá hủy, nhưng có thể nhìn ra vô cùng sinh động, khác hoàn toàn với phong cách người giấy chúng ta gặp hôm qua.” Trần Khải Kiệt đưa ra kết luận.
“Cũng không phải hoàn toàn khác biệt, ít nhất là đường nét kĩ thuật vẽ xuất phát từ cùng một người.” Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt nói, sau đó nghĩ tới điều gì đó, hỏi Thẩm Thanh Thu và Trần Khải Kiệt, “Miêu An Lý giỏi hội họa sao?”
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, “Ông chú này của chị là người làm ăn chân chính, trong kí ức của chị vẫn luôn đi theo cha chị bận rộn sắp xếp công việc làm ăn, chưa từng nghe Miêu An Lý biết vẽ. Nhưng Mai Thiên Thiên thì sao?”
Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm giây lát, nhấp vào màn hình điều khiển, “Xem ra vẫn phải mở khóa.”