Chương 190: Song hỷ 32
“Hắn điên rồi, nếu cứ tiếp tục thế này toàn bộ chúng ta đều phải chết. Nếu vẫn để những thứ lộn xộn kia trói buộc, tôi nghi ngờ hệ thống cố tình tàn sát người chơi, người đấu với ma quỷ, đùa gì thế?” Trong lòng Trần Khải Kiệt lạnh lẽo, tất cả quy định của hệ thống này chính là cưỡng chế loại bỏ bọn họ, sau đó mặc cho NPC tàn sát. Thẻ đạo cụ không dùng được, đây chẳng phải trò hề sao?
Như thế thì cũng thôi, vũ lực của Thẩm Thanh Thu là năng lực vốn có của người chơi, nói trắng ra là Thẩm Thanh Thu có mạnh ngoài sức tưởng tượng thì hệ thống cũng không có tư cách tước đoạt, nếu không người chơi gia nhập phó bản có ý nghĩa gì. Có thông minh hơn nữa cũng bị đùa bỡn thành kẻ ngốc, có yếu như gà cũng trở nên mạnh, vậy có tính công bằng gì để bàn?
Trong phó bản này, rõ ràng cài đặt hệ thống chính là phế bỏ võ nghệ của Thẩm Thanh Thu, hoàn toàn là gian lận!
Mà đúng vào lúc này hệ thống cũng coi như lên tiếng, “Thù hận của NPC trong phó bản lần này quá nặng, trước khi đầu sỏ tội ác chưa chết, người chơi sẽ bị hạn chế, tất cả hành vi của hệ thống đều phù hợp với yêu cầu, vui lòng không phát ngôn bừa bãi.”
Tiêu Mộ Vũ cắn răng, trong lòng đã có tính toán, đây chính là ép bọn họ mở to mắt nhìn Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm chết. Thiện ác cuối cùng ắt có nhân quả, xác thực hai người này là đúng người đúng tội, nhưng lại phải duy trì cài đặt nhân vật, đây vốn dĩ chính là tự mâu thuẫn, ai có thể nhìn cha mình bị giết chết, mà dửng dưng không quan tâm.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, nhìn sang Tiêu Mộ Vũ một cái, lập tức giãy giụa đứng dậy, muốn xông về phía Thẩm Vạn Lâm, mà mới đi được hai bước, đã loạng choạng ngã ra đất, vô cùng thảm thiết kêu một tiếng: “Cha!”
Cài đặt nhân vật của Thẩm Thanh Thu vốn là đại tiểu thư yếu đuối, hiện tại nhìn thấy Thẩm Vạn Lâm bị giày vò, chỉ có thể nằm liệt trên đất xé gan xé phổi hét lên, khóc như hoa lê đái vũ.
Cảnh tượng này vô cùng chân thực, khiến mấy người Trần Khải Kiệt ngẩn ra, đội phó nhập vai sâu quá rồi phải không?
Đổng Trọng Hiên: … Người ban nãy hung hăng uy hiếp hắn là ảo ảnh sao?
Ban đầu Tiêu Mộ Vũ cũng ngẩn ra, nhưng lại nhanh chóng hiểu ra ý định của Thẩm Thanh Thu, duy trì nhân vật xác thực là phải duy trì, nhưng duy trì bề ngoài là được. Chỉ là nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, lại có chút buồn cười.
Thế là rất nhanh sau đó Thẩm Thanh Thu cũng làm biểu cảm đau đớn, loạng choạng muốn xông về phía Tiêu Càn, tâm tư Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm tinh tế, sớm đã hiểu ra, liền nhào tới kéo lấy Thẩm Thanh Thu, cất giọng nghẹn ngào: “Nàng qua đó chỉ là nộp mạng, nàng bình tĩnh lại đi.”
Lúc này Trần Khải Kiệt cũng phản ứng ra, vội vàng đi tới kéo Thẩm Thanh Thu cách xa Thẩm Vạn Lâm.
“Thanh Thu, cô cô đã liều mạng mới cứu được muội, muội bình tĩnh lại đi, muội không thể đi, muội không cứu được di phu đâu.”
Thế là năm người quấn lấy nhau, mà Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm ở một bên bị Đổng Trọng Hiên giày vò chỉ còn một hơi tàn.
Nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đau khổ, Đổng Trọng Hiên càng khoái trá, ba người giấy hận hai người Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn thấu xương, căn bản không để tâm tới những người khác, không ngừng cào cấu cắn xé hai người, sức lực của người giấy giống như dã thú, mỗi một lần đều muốn xẻo ra một lớp thịt, không bao lâu sau, hai người đã không còn lành lặn, máu tươi thịt nát bắn tung tóe lên người người giấy, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta không ngừng nôn khan, cảnh tượng này không khác gì lăng trì tùng xẻo.
Thế là Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu không diễn nữa, cho dù là nhân vật nào chứng kiến cảnh tượng này cũng không có bất kì phản ứng nào khác, đây chính là địa ngục nhân gian.
Hai tay và mặt người giấy đã bị máu tươi thấm đẫm, hóa thành màu đỏ. Mà biểu cảm của Đổng Trọng Hiên, kẻ thao túng vô cùng hưởng thụ, hắn tiến từng bước tới gần, ngửi mùi máu tanh trong không khí, đưa tay ra hứng lấy máu nhỏ từ cơ thể Tiêu Càn xuống, sau đó chầm chậm uống máu, giống như đang thưởng thức mỹ vị.
Cảnh tượng này vô cùng buồn nôn lại kinh khủng, trên cơ thể hai người Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm không còn một tấc thịt nguyên vẹn, xương cốt lộ ra ngoài, nhưng vẫn chưa chết, cơ thể vô thức co giật vì cơn đau kịch liệt, âm thanh của Tiêu Mộ Vũ khàn khàn, nói: “Đừng giày vò họ nữa, giết họ đi.”
Tiêu Mộ Vũ không hề đồng cảm với hai người này, cũng biết đối với Đổng Trọng Hiên mà nói, cho dù có xẻ thịt uống máu, mối thâm thù đại hận này mới chỉ bình phục được một phần mười. Nhưng cô là người, chứng kiến loại trừng phạt này cũng sẽ khó chịu về mặt sinh lí.
Thực ra Tiêu Mộ Vũ cũng hiểu rõ bản thân là người bình thường, nhẫn tâm hơn mà nói, đau thương và khổ sở của nhà họ Đổng, về lí trí cô biết nó tàn nhẫn nhường nào, nhưng cho dù bản thân có thương cảm đến đâu, cũng không thể tự cảm nhận giống như Đổng Trọng Hiên. Giống như Lưu Nhã từng nói, có một vài nỗi đau trải qua rồi mới biết hận nhường nào.
Mà đau khổ hai người Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn phải chịu lúc này, vì Tiêu Mộ Vũ tận mắt chứng kiến, cho nên dù biết hai người đúng người đúng tội, nhưng lúc này rõ ràng hơn so với bi kịch của nhà họ Đổng, cũng không cách nào nhẫn nhịn.
Đây đại khái chính là tại sao luôn có người đứng lên, chỉ trích người bị hại luôn ép người, không chịu buông tha cho người khác buông tha cho bản thân, nhưng nếu đặt chính mình vào trong hoàn cảnh ấy, sợ là còn độc ác hơn người.
Đổng Trọng Hiên cười ha ha, hắn thưởng thức biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, dương dương tự đắc. Thẩm Thanh Thu vẫn đang nhẫn nhịn, cô ấy thật sự rất muốn nói một câu, muốn giết thì mau giết, đừng có dây dưa không dứt, còn tưởng có thể giày vò được bọn họ sao? Cùng lắm là ghê tởm làm cô ấy buồn nôn mà thôi.
Nhưng Thẩm Thanh Thu không thể kích thích tên điên này, thế là chỉ có thể trưng bộ mặt tuyệt vọng sợ hãi nhìn hắn, đáy mắt ngập vẻ vắng lặng.
Đại khái chơi chán rồi, Đổng Trọng Hiên liếc Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm một cái, rồi nắm lấy đầu hai người, mạnh mẽ giơ lên vặn lại để hai người nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, hành động vô cùng buồn nôn.
Âm thanh Đổng Trọng Hiên thô kệch mơ hồ, “Các ngươi nhìn cho kĩ đi, lát nữa chúng sẽ là tân nương tử của ta, đợi ta chơi chán rồi, sẽ tiễn đi theo hai ngươi.”
Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn đau khổ ô ô mấy tiếng, vùng vẫy lắc đầu, giây tiếp theo đã bị Đổng Trọng Hiên hung hăng cắn đứt cổ họng, âm thanh cắn xé nhai nuốt như dã thú khiến người ta nôn ọe.
Máu tươi của kẻ thù tẩm bổ cho cơ thể hắn, khiến da dẻ hắn có màu sắc da người, chỉ tiếc là khuôn mặt kia dần dần khô héo quắt queo hệt như xác ướp.
“Tại sao hắn lại biến thành thế này?” Trái tim Tiêu Mộ Vũ căng thẳng, nhìn Mai Thiên Thiên hỏi.
Mai Thiên Thiên thở dốc một hơi, “Trong tay An ca ca có một quyển cấm thư, bên trong ghi chép rất nhiều phương pháp gọi hồn thâm độc, cách khống chế đám người giấy kia là học từ trong đó ra. Thi thể nhị ca chìm dưới đáy sông căn bản không tìm nổi, nhưng dùng cách bên trong, có thể gọi huynh ấy về. Nhưng An ca ca không nghe ta, huynh ấy lợi dụng người giấy giữ lại hồn phách nhị ca, còn bắt tám cô gái kia.”
“Mệnh cách thuần dương vốn để khắc chế tà vật, nhưng sau khi chết thảm, cực dương này sẽ trở thành cực âm cực tà, trận pháp được hình thành để củng cố hồn phách của nhị ca bắt đầu có ý thức của nó. Nhưng khi trộn lẫn tám sinh mệnh, sẽ mang theo một bụng oán hận, nó sẽ từng bước từng bước biến thành ác quỷ, mất hết nhân tính, là nó bắt An ca ca hiến tế.”
Đổng Trọng Hiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mai Thiên Thiên, hắn đã triệt để mất đi nhân tính, trong lòng chỉ còn oán hận, hắn nhìn chằm chằm Mai Thiên Thiên, trong cổ họng phát ra tiếng gào trầm thấp, giây tiếp theo hắn giơ tay đột ngột quờ về phía Mai Thiên Thiên.
Tiêu Mộ Vũ lập tức tiến lên trước ngăn cản, kéo Mai Thiên Thiên nhanh chóng lùi sau.
Cũng vào lúc này, hệ thống lên tiếng: “Ý thức của NPC bị tiêu diệt, báo thù hoàn tất. Nhưng NPC chính Mai Thiên Thiên vẫn còn sống, vẫn phải duy trì cài đặt nhân vật, mời người chơi tự quyết định, giết hay tha! Thân thiện nhắc nhở, oan oan tương báo biết đến khi nào, một khi đại khai sát giới bắt đầu sẽ chỉ có giết và giết, chết chóc sẽ như hình với bóng.”
Hệ thống cất lên những lời này khiến năm người Tiêu Mộ Vũ lập tức ngẩn ra, Thẩm Thanh Thu nhất thời nhìn về phía Mai Thiên Thiên. Lúc này Mai Thiên Thiên vừa được Tiêu Mộ Vũ cứu, sửng sốt đứng sau lưng Tiêu Mộ Vũ nhìn cô.
Trong mắt Thẩm Thanh Thu có sát ý, đặc biệt là nhìn thấy vết máu từ vết thương bị năm ngón tay của Đổng Trọng Hiên cào trúng và cả quần áo bị người giấy xé rách của Tiêu Mộ Vũ, tay phải nắm chặt lại.
Trần Khải Kiệt nào không đắn đo, lúc này bọn họ chính là có võ nghệ tốt hơn người bình thường một chút mà thôi, ngoại trừ Thẩm Thanh Thu được cho phép sử dụng dao găm khi giá trị vũ lực bị trói buộc, những người khác đều không có gì sử dụng.
Đổng Trọng Hiên đã triệt để hóa thành lệ quỷ, thậm chí hắn cũng không nể nang cả người giấy đại diện cho cha nương và thê tử của bản thân, bắt chúng tới trực tiếp xé rách hút hồn phách tàn dư bên trong trực tiếp nuốt vào.
Hắn âm u cười loạn, ép sát từng bước, nếu bọn họ không thể giải bãi bỏ lệnh cấm sử dụng thẻ, chắc chắn toàn đội sẽ bỏ mạng!
Mai Thiên Thiên cũng cảm nhận được sát ý của Thẩm Thanh Thu, nhưng không hề cảm thấy sửng sốt, dù sao cái chết của Thẩm Vũ Nhu, Thẩm Vạn Lâm, nàng cũng không thoát khỏi liên can.
Nhưng sau khi Thẩm Thanh Thu nhanh chân xông tới, chỉ trầm giọng nói với Mai Thiên Thiên: “Tránh xa chút.”
Sau khi đỡ lấy Tiêu Mộ Vũ bị văng lại, Mai Thiên Thiên sửng sốt, rụt tay thật sâu vào trong tay áo, chần chừ giây lát rồi mới lùi sau.
Thẩm Thanh Thu đỡ lấy Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói với ba người còn lại: “Không thể giết cô ta.”
Vì không có lí nào độ thiện cảm không hề có bất kì tác dụng gì, thậm chí Thẩm Thanh Thu nghi ngờ đây cũng là một cú lừa mới.
Mà bản thân Tiêu Mộ Vũ cũng thông minh hơn người, học sinh giỏi không chỉ là đơn thuần giải đề, mà còn biết tìm tòi tâm tư phía sau của người ra đề, phát hiện ra điểm dễ sai và điểm khó trên đề. Nếu ban đầu Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa biết nên ứng phó thế nào với thế cục chết này, thì kiến nghị đột ngột của hệ thống đã cho cô đáp án.
“Oan oan tương báo biết đến khi nào, một khi đại khai sát giới bắt đầu sẽ chỉ có giết và giết, chết chóc sẽ như hình với bóng. Cha ta và Thẩm bá bá giết mười mấy người Đổng gia, cuối cùng họ cũng chết trong tay người của Đổng gia. Nhưng tám cô nương kia vô tội, cô cô của Thanh Thu cũng vô tội, cho nên Miêu An Lý nhất định phải trả giá. Nhưng chúng ta chưa từng làm hại bất cứ người nào. Nhị nương, nhị nương có cách thì chạy đi, chuyện ở đây để chúng ta giải quyết.” Nói xong Tiêu Mộ Vũ cuộn người giấy đã nhét trong lòng lại đưa cho Mai Thiên Thiên.
Trên khuôn mặt Tiêu Mộ Vũ, Mai Thiên Thiên không nhìn ra đau khổ, cũng không nhìn ra sợ hãi và oán hận, giống như từ đầu tới cuối Tiêu Mộ Vũ đều tỉnh táo lạnh lùng.
Từ lời của Tiêu Mộ Vũ và cả người giấy này, Mai Thiên Thiên biết, Tiêu Mộ Vũ đã biết tất cả.
Năm người đứng trước mặt Mai Thiên Thiên, ngăn cản Đổng Trọng Hiên, không khác gì châu chấu đá xe, Thẩm Thanh Thu nhìn Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn bị Đổng Trọng Hiên nặng nề hất đi, trong lòng thấp thoáng chút tuyệt vọng, thậm chí cô ấy muốn bỏ mặc lí trí, muốn quay đầu giết Mai Thiên Thiên.
Chỉ là khi Tiêu Mộ Vũ nắm dao trong tay, tuy sắc mặt ngưng trệ nhưng vẫn trầm tĩnh, Thẩm Thanh Thu không biết Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt kia cho dù vào thời khắc sinh tử vẫn sáng tỏ kiên định, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của Tiêu Mộ Vũ.
Khi Thẩm Thanh Thu đưa tay cào tới, Tiêu Mộ Vũ nhìn sang Thẩm Thanh Thu, đẩy cô ấy ra. Ánh mắt cuối cùng rất vội vàng, nhưng Thẩm Thanh Thu rất quen thuộc với thần sắc bên trong, hệt như ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn bản thân trước kia, dịu dàng lại chắc chắn, “Chị phải tin em, Thanh Thu.”
Khiến Thẩm Thanh Thu buông bỏ suy nghĩ được ăn cả ngã về không của bản thân, mặc cho cơ thể yếu đuối quá đáng loạng choạng lùi sau mấy bước, nhưng lại không bị ngã về sau như trong dự đoán, mà là được người ta đỡ lấy.
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn, ánh mắt sáng lên, sau vẻ ngạc nhiên là cảm giác như trút được gánh nặng. Mai Thiên Thiên chỉ không để Thẩm Thanh Thu ngã, nhưng cũng nhanh chóng buông tay, ngón tay co lại một cái.
Sau đó Mai Thiên Thiên dùng sức cắn nát ngón tay mình, lấy một hình nhân người giấy mặc đồ trắng nhỏ trong tay áo ra, ấn máu trên đầu ngón tay lên ấn đường của người giấy.
Người giấy này được vẽ sinh động như thật, mặt mày rõ ràng chính là Đổng Trọng Hiên, sau khi Mai Thiên Thiên ấn máu của mình lên, động tác của Đổng Trọng Hiên lập tức cứng lại.
Rất nhanh sau đó hắn phát hiện Mai Thiên Thiên động tay động chân, dữ tợn gào thét xông về bên này.
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng kéo Mai Thiên Thiên trốn đi, Tiêu Mộ Vũ cũng nhân cơ hội này lật người nhào tới, dao găm trong tay rạch một nhát lên lưng Đổng Trọng Hiên. Mai Thiên Thiên lại nhanh chóng đưa tay quệt máu trên hai mắt người giấy, một nét màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện trước mắt Đổng Trọng Hiên, khiến hắn không kịp tránh chỉ giơ hai tay che mắt.
“Nhược điểm của hắn chính là mắt, móc mắt của hắn, nhanh, ta không thể ảnh hưởng quá lâu tới hắn.” Mai Thiên Thiên không sánh bằng Đổng Trọng Hiên, không cách nào lợi dụng người giấy làm được tới bước này, nếu không phải vì hồn phách Đổng Trọng Hiên trước đó nhập vào người giấy Mai Thiên Thiên làm để cúng tế hắn, mà Mai Thiên Thiên phát hiện ra lang quân sông Bạch chọn tân nương, sợ Miêu An Lý thật sự không nghe khuyên bảo, giữ lại chiêu này, lợi dụng sinh thần bát tự làm người giấy thế thân của Đổng Trọng Hiên, sợ là lúc này đã không còn cơ hội.
Dao găm đâm lên lưng Đổng Trọng Hiên, nhưng lại giống như đâm vào bùn cát, căn bản không có tổn thương thực chất. Tiêu Mộ Vũ nghe thấy lời này của Mai Thiên Thiên, thế là đưa tay giữ lấy vai Đổng Trọng Hiên, chân trái co lên hung hăng thúc lên eo hắn, khi chân vừa chạm đất liền không chần chừ đá vào hốc mắt hắn.
Đổng Trọng Hiên dùng hai tay che mắt, bị Tiêu Mộ Vũ đá như thế, nặng nề quỳ xuống đất.
Hắn nổi trận lôi đình, đưa tay cào ra sau lưng, Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu tránh đi, dao găm đè xuống, ấn tay phải của hắn lên vai hắn.
Trần Khải Kiệt sớm đã lao tới giữ lấy tay trái của hắn, ra sức bẻ về sau. Đồng Trọng Hiên phát hiện được ý đồ của bọn họ, sức lực toàn thân bành trướng, Trần Khải Kiệt bị tay phải vừa thu về kéo tới, nhưng chết cũng không buông tay, khiến Đổng Trọng Hiên không thể bảo vệ mắt.
Tô Cẩn thấy Trần Khải Kiệt không đè nổi, nhào lên người Đổng Trọng Hiên, ra sức bẻ tay hắn ra sau, Tả Điềm Điềm chỉ có thể đi giúp Tiêu Mộ Vũ đè lấy tay trái hắn, ngăn hắn đứng dậy.
Thẩm Thanh Thu quan sát thấy tình hình nguy cấp, nghiến răng trượt tới, tay phải nhận lấy dao găm Tiêu Mộ Vũ buông lỏng, dốc hết toàn bộ sức lực đâm vào mắt trái của Đổng Trọng Hiên. Dao găm vô cùng sắc bén, mang theo sắc thái dữ tợn của chủ nhân thuận lợi xuyên vào trong một tiếng toang như thủy tinh vỡ vụn.
Đổng Trọng Hiên gào lên một tiếng, âm u quỷ trí trên người cũng cuồn cuộn tuôn ra, trong cơn đau kịch liệt sức mạnh của hắn lớn tới đáng sợ, toàn bộ năm người Tiêu Mộ Vũ đều bị văng bay ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu là người ra tay, chịu oán khí lớn nhất của Đổng Trọng Hiên, khi ngã xuống đất cô ấy suýt chút nữa ngất xỉu, dao găm cũng bị văng ra ngoài cắm lên cửa sổ sau lưng Thẩm Thanh Thu, suýt chút nữa đã lấy mạng cô ấy.
Thẩm Thanh Thu nôn liên tiếp hai ngụm máu, căn bản không thể động đậy được nữa. Cô ấy đã quen với sự vô năng của bản thân trong phó bản này, giãy giụa nhìn Tiêu Mộ Vũ, đối phương nhanh chóng bò dậy, có lẽ là không bị thương nghiêm trọng, trái tim Thẩm Thanh Thu cũng an tâm, chỉ cần Tiêu Mộ Vũ không sao là được.
Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu nôn ra máu, lồng ngực đã run rẩy, nhìn người mạnh mẽ như thế lúc này ngã ra mặt đất chỉ có thể nhìn bản thân mà không thể động đậy, chân tay cũng lạnh toát.
Đổng Trọng Hiên đã phát điên, hắn che mắt trái, khí đen nồng nặc trào ra từ mắt hắn, con mắt còn lại nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, chớp mắt đã tới trước mặt Thẩm Thanh Thu.
Trần Khải Kiệt cách gần nhất, anh mặc kệ toàn thân đau nhức, vùng vẫy bò dậy đấm một quyền lên đầu Đổng Trọng Hiên, nhưng đối phương quay đầu, mặt mày nứt toác vì tức giận, đánh một cước khiến Trần Khải Kiệt bay đi, lúc này Trần Khải Kiệt cũng không động đậy được nữa.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ run lên, lần đầu tiên cô hận bản thân không có cánh để bay tới bên Thẩm Thanh Thu, thậm chí hối hận cái gọi là lí trí ban nãy của bản thân.
Thẩm Thanh Thu rất không cam tâm, cô ấy nghiến răng lẩm nhẩm: “Ngươi thử nghĩ xem nếu lúc này ta chết, ngươi có thể thuận lợi lấy được thứ ngươi muốn không?”
Lúc này Đổng Trọng Hiên đã giơ vuốt về phía yết hầu Thẩm Thanh Thu, khi hốc mắt Tiêu Mộ Vũ muốn nức toác, một người giấy nhỏ đột nhiên chui ra khỏi vạt áo của Thẩm Thanh Thu, bắn thẳng về phía mắt phải của Đổng Trọng Hiên, trong khoảng cách gần như thế, hắn không kịp trở tay, bị người giấy nhanh chóng chui vào mắt, lập tức che mắt điên cuồng gào thét.
Trong phòng nổi lên cơn gió điên cuồng, tất cả bàn ghế đều nức toác, Tiêu Mộ Vũ nhào tới ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu, mặc cho đồ đạc bị gió cuốn lên đập lên người, rất đau, nhưng lại vô cùng yên lòng.
Đổng Trọng Hiên không thể tiếp tục tác oai tác quái, hắn cuồng loạn gào thét, nặng nề đổ xuống đất.