Chương 32: Số phòng trí mạng 12
Ở bên kia năm người không hề phát hiện, lúc này bọn họ đã chìm đắm trong tình cảnh mới. Chút cảm giác không ổn trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng bị vứt ra sau đầu.
Đèn kéo quân này vẫn là hình tám góc, vào giây phút bọn họ tiến hết vào trong, đèn kéo quân bắt đầu xoay tròn, khi nó dừng lại, tám mặt tường bỗng biến thành tám cánh cửa.
Sơn bên trên cửa màu đỏ thẫm, màu đỏ u ám này khiến người ta có cảm giác vô cùng khó chịu về mặt thị giác, luôn cảm thấy có chút dọa người, khiến người ta có cảm tưởng màu sắc này giống như màu máu sau khi đông cứng. Đồng thời kí hiệu màu vàng phía trên hiển thị một chữ số rõ ràng, từ 1 tới 8, không có 9 và 0.
“Đây là ý gì, chúng ta phải ra ngoài từ cánh cửa này sao?” Trần Khải Kiệt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, anh ta rất ghét kiểu lựa chọn kì quái này, nếu chọn sai sẽ có hậu quả gì, nếu chọn đúng đáp án thì sẽ thế nào?
Một tiếng ting vang lên, âm thanh gợi ý quen thuộc của hệ thống lại xuất hiện.
“Rất vui mừng khi lần này có năm người chơi thành công tới được giai đoạn cuối cùng của vòng chơi thứ sáu, đèn kéo quân nhân sinh. Chữ số có tuần hoàn của bản thân, có bắt đầu và kết thúc, con người cũng vậy. Trong cánh cửa này ẩn chứa đèn kéo quân nhân sinh của các bạn, vui lòng lựa chọn thận trọng, chữ số có tuần hoàn, cuộc đời không thể làm lại. Nhưng nếu vì sợ hãi mà dừng bước không tiến về phía trước, vậy chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Lần này âm thanh của hệ thống lại vô cùng sinh động, Tiêu Mộ Vũ đã nghe ra, đây là giọng nói của trọng tài viên số 002.
“Giọng nói này có chút quen thuộc.” Tả Điềm Điềm căng thẳng bóp ngón tay, nói.
“Là trọng tài viên số 002, thông báo hệ thống đổi sang cô ta, chứng minh điều gì?” Trần Khải Kiệt nhíu mày, đoạn thông báo ban nãy khiến anh ta hoàn toàn mù mịt.
“Chứng minh đây có lẽ là mắt xích cuối cùng, 002 xuất hiện có nghĩa là sắp vượt ải, nếu không cô ta sẽ không xuất hiện.” Thẩm Thanh Thu đã tham gia phó bản thứ ba, cô ấy có kinh nghiệm.
“Phương pháp vượt ải lần này vẫn là thoát ra ngoài, nhiều cửa như thế có lẽ không phải chỉ chọn một cánh là xong. Ban nãy số 002 nói giai đoạn này gọi là đèn kéo quân nhân sinh, là chúng ta phải vào trong nhìn đèn kéo quân nhân sinh thuộc về bản thân sao?” Trần Khải Kiệt vẫn đang suy nghĩ hàm ý trong lời của số 002, vô thức nói ra suy nghĩ của bản thân.
Thẩm Thanh Thu nhìn anh ta một cái, phì cười một tiếng: “Anh xác định anh muốn nhìn thấy đèn kéo quân nhân sinh của bản thân à?”
Trần Khải Kiệt ngớ ra, Tiêu Mộ Vũ thấy vậy nhàn nhạt bổ sung một câu: “Đèn kéo quân nhân sinh là chỉ quá khứ một đời của một người không ngừng lướt qua trước mắt giống như đèn kéo quân, anh cảm thấy chuyện một đời của anh lướt qua trước mặt bản thân vào lúc nào?”
Tô Cẩn ở một bên cẩn thận lắng nghe, nghe xong vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với Trần Khải Kiệt: “Lúc anh sắp chết.”
Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm nghe xong, sống lưng bỗng lạnh toát, da gà da vịt dựng hết lên, Trần Khải Kiệt còn run rẩy: “Thôi bỏ đi, tôi không muốn!”
Nói xong mặt mày anh ta khổ sở: “Hệ thống này độc ác quá.”
“Nhưng nó đã nhắc nhở rất rõ ràng, chữ số có tuần hoàn, cuộc đời không thể làm lại. Nhưng nếu lựa chọn sai, chúng ta sẽ lập tức nhìn thấy đèn kéo quân nhân sinh của bản thân sao?” Thẩm Thanh Thu xoa cằm, nói rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút đùa giỡn khiến mấy người đám Tả Điềm Điềm lũ lượt nhìn chằm chằm về phía cô ấy.
Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, cô đã sớm biết Thẩm Thanh Thu không để tâm tới chuyện sống chết, thật ra bản thân cô cũng không để tâm, nhưng nhìn thấy thái độ được gọi là dửng dưng của Thẩm Thanh Thu, vẫn cảm thấy khó chịu một cách kì lạ.
“Cửa ải này là mắt xích cuối cùng của vòng chơi thứ sáu, nhưng tới hiện tại, chúng ta vẫn chưa tìm được nơi nhập mật mã mở khóa. Nhưng trước đó đã phát hiện bảy manh mối, nghiêm chỉnh mà nói là tám chữ cái, liệu có phải liên quan tới chúng hay không?” Trong lòng Tô Cẩn đã liên hệ manh mối trước đó và hoàn cảnh hiện tại với nhau.
“Đúng thế, chúng ta phải ra ngoài, nơi nhập mật mã ở đâu?” Trần Khải Kiệt cũng ý thức điểm bất thường, nhíu mày nói.
“Đèn kéo quân vốn có nghĩa là tuần hoàn, chúng ta cũng đã có kiến thức về tuần hoàn của chữ số.” Tiêu Mộ Vũ nhíu mày chầm chậm nói, sau đó cô bỗng nghĩ ra điều gì đó, lập tức thả lỏng ấn đường, ngữ điệu cũng nhanh hơn.
“Mấy vòng sau chúng ta đều nhập mật mã mở cửa, gần như quên mất lượt đầu tiên chúng ta không nhập mật mã mở cửa, mà là chọn cửa!”
Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ vừa dứt, ánh mắt của những người còn lại bỗng sáng lên, Trần Khải Kiệt vỗ đùi, bừng tỉnh nói: “Đúng thế, sáu cánh cửa vòng đầu tiên là thứ tự mở cửa, bản chất của nó cũng là mật mã.”
Cho nên chỉ cần chúng ta phá giải được mật mã, là có thể ra ngoài theo gợi ý mật mã đúng không?” Tả Điềm Điềm cũng trở nên vui vẻ hưng phấn.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, đối phương gật đầu, cất lời: “Trên nguyên tắc thì là như thế, nhưng h, n, f, k, c, ca, i có liên quan gì tới chữ số?”
Mọi người đều im lặng không lên tiếng, vấn đề này vẫn luôn quẩn quanh trong lòng bọn họ, gợi ý trước đó tốt xấu gì cũng là chữ số, bọn họ có thể liên hệ những chữ cái này với chữ số dựa theo thứ tự chữ cái trong bảng 26 chữ cái, nhưng cũng không đúng, căn bản không trùng khớp.
“Chúng ta nghĩ tới bảng chữ cái tiếng Anh, thế còn bính âm thì sao?” Đột nhiên Tả Điềm Điềm nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói.
Cả nhóm người lập tức thay đổi tư duy, nếu dựa theo bính âm, vậy còn phải phân chia thanh mẫu, vận mẫu.
“Vẫn không đúng, có mấy chữ số đã vượt qua 10, tám cánh cửa này, cho dù mật mã không phải sáu chữ số cũng không nên vượt quá tám mới đúng.” Tô Cẩn rất quen thuộc với điều này, lập tức phản bác.
“Có một vấn đề Tô Cẩn nói rất đúng, mật mã vẫn là sáu chữ số sao?” Trần Khải Kiệt đưa ra một vấn đề, mà vấn đề này cũng khiến trái tim bọn họ rơi vào hỗn độn thêm lần nữa.
Nếu ngay cả số lượng kí tự của mật mã cũng không thể xác định, thì càng không nhắc tới chuyện bọn họ có thể tìm mật mã đúng.
“Tôi cảm thấy có lẽ là tám, trước đó không phải sáu cánh cửa sáu mật mã sao? Huống hồ chữ cái này xác thực là tám.” Đây là kết luận Tô Cẩn đưa ra, hơn nữa thật sự có căn cứ.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn cảm thấy không đúng, cô im lặng giây lát, tiếp tục nói: “Đặc biệt, trùng hợp, chính là điểm mấu chốt. Tám chữ cái không sai, nhưng ‘ca’ trong đó lại phát hiện trên cơ thể của một người, không cảm thấy kì quái lắm sao?”
“Xác thực là vậy, bức họa của tám người, chỉ có bảy người hành động, vậy có phải có nghĩa là bảy mật mã hay không?” Thẩm Thanh Thu nhìn bọn họ vò đầu bứt tóc, lên tiếng nhắc nhở một câu.
Sau đó khi Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn bản thân, Thẩm Thanh Thu lại bổ sung thêm một câu: “Nếu chữ cái tiếng Anh, bính âm tiếng Hán đều không đúng, liệu có phải nó đại diện cho thứ gì khác hay không?”
Khi Tiêu Mộ Vũ cảm thấy sắp chạm vào chút manh mối, đèn kéo quân nơi bọn họ đang đứng đột nhiên lún xuống, dưới chân năm người mất đi trọng lực, lập tức bị dọa tới nỗi hồn lìa khỏi xác.
“Chuyện gì thế?” Tô Cẩn kéo Tả Điềm Điềm, sắc mặt tái nhợt. Chân còn chưa đứng vững, vẫn đang lắc lư, giống như sắp sập xuống.
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ cũng biến đổi, giây lát sau sắc mặt có chút lạnh lẽo: “Nếu vì sợ hãi mà dừng bước không tiến về phía trước, cũng chỉ có một con đường chết.”
“Cái gì?” Tả Điềm Điềm nghe xong càng thêm hoảng hốt, vô thức căng thẳng nói.
“Hệ thống đã nhắc nhở chúng ta!” Trần Khải Kiệt nghĩ tới câu nói cuối cùng của hệ thống, biểu cảm tương đối khó coi.
“Nó đang ép chúng ta lựa chọn, thời gian sắp tới rồi, nếu chúng ta không mở cửa, chúng ta cũng sẽ chết!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi hét lên. Hệ thống trời đánh này, cái gì mà không hạn chế thời gian, đây chẳng phải muốn đoạt mạng bọn họ sao?
Lúc này không có thời gian cho bọn họ lãng phí, Tiêu Mộ Vũ lập tức nhìn về phía tám cánh cửa, không có 9! Nòng cốt của sáu vòng chơi chính là dãy số đèn kéo quân, 142758, 9 là lượt nghỉ, vậy 3 và 6?
“Chúng ta tới 6!” Tiêu Mộ Vũ quyết đoán đưa ra quyết định, đồng thời nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.
Thẩm Thanh Thu lập tức phản ứng lại, dao găm trong tay đã rút ra.
“Mọi người đều phải chuẩn bị sẵn, chúng ta không biết trong 6 có gì, chuẩn bị sẵn tâm lí đi.” Thời gian gấp rút, bọn họ đã sắp không đứng vững, nói xong Tiêu Mộ Vũ nhanh chân đi về phía cánh cửa số 6.
“Là vì 6 là lượt trống sao? Thế liệu có phải 3 cũng được hay không?” Đầu óc Tô Cẩn chuyển biến rất nhanh, tuy căng thẳng, nhưng cô nàng vẫn suy nghĩ trong lòng.
“Vòng đầu tiên các cô thoát ra bằng 4316, chúng tôi là 4313, có lẽ đúng!” Trần Khải Kiệt kéo lấy Tả Điềm Điềm vừa nói vừa đi về bên kia.
Vừa mở cửa ra, năm người bọn họ lại xuất hiện trên một con đường nhỏ, xung quanh cũng giăng đầy đèn kéo quân.
Vì sự dao động của đèn kéo quân, con đường này cũng đang rung lắc, năm người không kịp suy nghĩ tới điều gì khác, nhanh chóng đi về phía trước, lại lần nữa xuất hiện trong một chiếc đèn kéo quân mới, bố cục bên trong không khác gì lúc trước, chỉ là tất cả bố trí đều đã thay đổi vị trí, nhìn có vẻ chính là một bản sao khác.
Bản sao, đèn kéo quân, chính là linh hồn của phó bản này.
“Màu sắc của 6 thay đổi rồi.” Tả Điềm Điềm giật mình chỉ vào cánh cửa đề số 6 kia. Quả nhiên số 6 màu vàng nguyên bản đã biến thành màu đỏ máu gần giống với cửa gỗ.
“Chúng ta không chọn sai đúng không?”
Tuy không phát sinh nguy hiểm, nhưng Trần Khải Kiệt càng căng thẳng, chiếc chảo trong tay anh ta chưa từng thả lỏng, không nhịn được nuốt nước bọt. Loại chuyện sắp xảy ra lại chưa xảy ra, cảm giác có hi vọng lại sợ tuyệt vọng, là thứ đòi mạng nhất.
“Không.” Tiêu Mộ Vũ đi tới trước số 6, đưa tay ra muốn chạm vào, nhưng Thẩm Thanh Thu kéo cô lại.
“Đừng vội mạo hiểm. Tôi cảm thấy, mật mã vẫn là những chữ cái kia.” Sau khi tiến vào trong, tất cả lại trở nên bình lặng, vậy có nghĩa là bọn họ còn thời gian để suy nghĩ.
Tiêu Mộ Vũ nhìn cánh cửa một cái, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu: “Ban nãy trước khi chúng ta chuẩn bị mở cửa, cô đã nói một câu.”
Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, nhớ lại rồi nói: “Tôi nói liệu có phải những thứ kia không đại diện cho chữ cái, mà là thứ khác hay không?”
“Thứ khác?” Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm lặp lại một lượt, ánh mắt có chút đờ đẫn, giống như đang chìm đắm vào trong thế giới của bản thân, cô nhắm mắt lại, gạt bỏ những chuyện khác, lựa chọn chữ cái “h” đầu tiên, lẩm nhẩm hỏi bản thân: “Nếu ‘h’ không phải chữ cái, vậy nó là gì?”
Trần Khải Kiệt đang định lên tiếng, Thẩm Thanh Thu đã nhanh chóng giơ tay ngăn cản anh ta. Mỗi khi Tiêu Mộ Vũ bắt đầu chìm đắm vào trong thế giới của bản thân, đó cũng là thời khắc quan trọng để cô cẩn thận suy nghĩ tìm kiếm đáp án vấn đề.
Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, nhưng không lên tiếng làm phiền, lưu tâm tới từng câu nói của cô. Thế là câu nói tự nói với chính mình của Tiêu Mộ Vũ cũng lọt vào trong tai Thẩm Thanh Thu.
“h” có thể là gì? Rõ ràng là trò chơi chữ số, tại sao lại xuất hiện chữ cái, nếu “h” không phải chữ cái, vậy có lẽ là…. Đột nhiên Thẩm Thanh Thu nghĩ tới điều gì đó, con ngươi bỗng sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Mà lúc này đối phương cũng giống như bừng tỉnh, thế là hai người đồng thanh cất lên: “Hiđro!”
Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm ngớ ra, “Thanh?” (Hiđro và Thanh đồng âm)
Tô Cẩn vẫn có chút mơ hồ, sau khi lặp lại một lần, không nhịn được giậm chân, người trước giờ luôn bình tĩnh như cô nàng lần đầu tiên hưng phấn nói: “Hiđro, cô nói là… Tôi biết tại sao trên bức họa của Điềm Điềm lại có hai chữ cái rồi! ‘ca’ có lẽ là C viết hoa, a viết thường, là Ca!”
“Tôi… tôi hiểu rồi, đó không phải là chữ cái, đó là nguyên tố hóa học!” Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm lập tức phản ứng lại, hơn nữa càng nghĩ càng giống!
Trần Khải Kiệt kích động tới nỗi tay chân nhũn ra, anh ta lập tức nói: “Có ai trong số mọi người thuộc bảng phân loại tuần hoàn các nguyên tố hóa học không? Mấy chữ cái kia là nguyên tố thứ bao nhiêu?”
“Hiđro, Heli, Liti, Berili, Bo, Cacbon, Nitơ, Oxy, Flo, Neon, Natri…” Tả Điềm Điềm mới lên đại học chưa lâu, vẫn còn ấn tượng, nhưng một chốc một nhát cũng không dám chắc chắn, cho nên ở đó lặng lẽ đọc lên.
“1, 7, 9, 19, 6, 20, 53.” Tiêu Mộ Vũ buột miệng cất lời, nhưng ánh sáng trong mắt lại tối đi.
Đám người Tô Cẩn bị tốc độ phản ứng này của Tiêu Mộ Vũ làm giật mình tới nỗi muốn quỳ lạy, nhưng rất nhanh sau đó, niềm vui trong lòng bị hắt một gáo nước lạnh, toàn bộ đều bị dập tắt.
Tuy Hóa học gì đó dường như có quan hệ mật thiết với chữ số hơn chữ cái tiếng Anh, tiếng Hán, nhưng trong mấy chữ số kia, 19, 20, 53, quả thật sự xuất hiện của chúng quá kì quái, căn bản giết chết suy nghĩ này, vì không có 0.
“Tư duy của chúng ta cũng sai sao?” Cả người Tả Điềm Điềm đều đờ ra, Trần Khải Kiệt càng ủ rũ. Áp lực tâm lí của anh ta cực lớn, khó khăn lắm mới tìm được một suy đoán vô cùng đáng tin, kết quả lại sai, còn chẳng bằng không tìm ra gì hết.
“Nhưng ‘Ca’ kia thực sự có mấy phần ý nghĩa, có phải còn có điều gì mà chúng ta đã bỏ qua không?” Trong lòng Tô Cẩn cũng không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nếu mất đi hi vọng ở nơi này thì thật sự có nghĩa là chờ chết, không tới giờ khắc cuối cùng, cô nàng không thể từ bỏ.
“Sai rồi.” Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ nói ra hai chữ, mấy người Thẩm Thanh Thu lập tức đồng loạt nhìn cô.
Tiêu Mộ Vũ cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của bọn họ lúc này, nếu là lúc trước, cô sẽ không nói gì thêm, nhưng trên đường năm người tới được hiện tại, cũng coi như có chút tình nghĩa. Tiêu Mộ Vũ không cảm nhận được ác ý trên người bọn họ, tuy cô cũng không cần những sự ỷ lại đó, nhưng cảm giác không tính là ghét.
“Ý của tôi là ban nãy chúng ta không nên vào 6.”
“Tại sao?” Trần Khải Kiệt có chút khó hiểu.
“6 xác thực là chữ số an toàn, nhưng không thể cung cấp cho chúng ta bất kì manh mối nào, ngược lại chúng ta đã lãng phí một nơi an toàn.” Nói xong cô đưa tay ra đẩy 6, con ngươi Thẩm Thanh Thu co chặt, suýt chút nữa đưa tay phải ra, nhưng không có gì phát sinh.
“Mọi người nhìn đi, đúng như tôi dự đoán, không thể mở được 6.”
“Tôi hiểu.” Sắc mặt Tô Cẩn đã bình tĩnh lại, “Trong tám chữ số, chúng ta có thể loại trừ 3, 6 là chữ số an toàn, vậy có lẽ chính là sáu chữ số còn lại, nếu thử sai, ngộ nhỡ xuất hiện tình huống gì đó, 6 có thể bảo vệ cho chúng ta, hiện tại chỉ còn 3 mà thôi.”
Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên, nhìn Tô Cẩn một cái, phản ứng rất nhanh, cô gật đầu, coi như đồng tình với cách nói của cô nàng.
“Cũng không tính là lãng phí, dù sao cũng không biết suy nghĩ này là đúng hay sai, nhưng cũng là một phép thử. Cũng để chúng ta chắc chắn 3, 6 là chữ số an toàn.” Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, hàm ý trong câu chữ khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy dường như Thẩm Thanh Thu đang an ủi bản thân.
“Vậy cô đã nghĩ cửa tiếp theo là cửa nào chưa?” Thẩm Thanh Thu nhìn bảy cánh cửa còn lại, lại có một loại cảm giác kì quái xâm chiếm trái tim, nhưng không thể nói rõ, cô ấy cứ cảm thấy bản thân đã bỏ qua điều gì đó.
“Chúng ta vẫn luôn bỏ qua một vấn đề.” Tiêu Mộ Vũ nhìn cánh cửa, biểu cảm có chút mệt mỏi.
“Vấn đề gì?”
“Về cơ bản cài đặt sáu vòng chơi của phó bản này là tùy tiện, chơi vòng trước nhưng hoàn toàn không đoán được ra diễn biến vòng sau. Nếu nói có, chỉ có hai điểm, đều có bản sao và dãy số đèn kéo quân, đúng không?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu khóa chặt lên mặt Tiêu Mộ Vũ, khóe môi cong lên, cuối cùng cô ấy đã biết bản thân bỏ qua điều gì. Hơn nữa cô ấy còn biết, tiếp sau đây Tiêu Mộ Vũ có thể cho bản thân bất ngờ gì.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy bản thân hiểu Tiêu Mộ Vũ một cách kì lạ, ví dụ như lúc này tuy Tiêu Mộ Vũ mệt mỏi, nhưng biểu cảm bình tĩnh thả lỏng, trong mắt thấp thoáng ánh sáng, nói năng thong thả từ tốn, ngữ điệu bình tĩnh có tiết tấu, điều này chứng minh, Tiêu Mộ Vũ đã nghĩ ra điểm mấu chốt.
Quả nhiên, sau khi ba người còn lại gật đầu, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ trở nên điềm tĩnh, tiếp tục nói: “Chúng ta đã nhìn thấy bản sao rất nhiều lần, hiện thân của dãy số đèn kéo quân chính là nằm trên mật mã, bốn vòng trước, cho dù là hình thức nào, cũng đã được kiểm chứng. Một phó bản có vô lí thế nào cũng không nên tới cửa ải cuối cùng lại độc ác thay đổi logic mã hóa mật mã, cho nên có lẽ nó vẫn là dãy số đèn kéo quân. Nhưng dãy số đèn kéo quân có bảy chữ số sao?”
Mấy người Trần Khải Kiệt căn bản không hiểu về dãy số đèn kéo quân, thế là lũ lượt lắc đầu, đều tưởng rằng bản thân đã đoán sai, mật mã là sáu chữ số. Nhưng nghĩ lại, bọn họ lại không thể thông suốt, đèn kéo quân sáu chữ số, tại sao lại cho bảy nguyên tố, hơn nữa dãy số đèn kéo quân sáu chữ số có sáu tổ hợp, lẽ nào bọn họ phải thử sáu lần? Điều này chỉ sợ không nghi ngờ gì cũng là cái chết.
“Không, dãy số đèn kéo quân có bảy chữ số.” Thẩm Thanh Thu bổ sung một câu, ý cười trong mắt đã không đè xuống được nữa, càng thêm rõ ràng khi nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ.