Chương 38: Nói chuyện
Không biết tại sao, khi Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy tổ hợp chữ số 52348526 này bỗng ngây ra, sao cô cứ cảm thấy chữ số này rất quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu đó.
Khi cô định xem lại, giao diện đã biến mất, nhưng tám chữ số kia vẫn rõ ràng trong đầu. 52348526, cô tự thấy dãy số này không có gì đặc biệt, tại sao lại quen thuộc tới vậy?
Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt lại, suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng không có thu hoạch, chỉ có thể kết luận rằng bản thân nghĩ nhiều.
Nhưng hơn 52 triệu người chơi, con số này có chút nằm ngoài dự đoán của Tiêu Mộ Vũ. Rốt cuộc nơi gọi là thế giới Thiên Võng này có cấu tạo thế nào, dựa vào tiêu chí gì để lựa chọn hơn 50 triệu người chơi tham gia trò chơi, dựa vào điều gì để định đoạt sống chết?
Lẽ nào thế giới này thật sự là thế giới huyền bí, thế giới vượt trên tự nhiên cùng khoa học mà con người chưa biết tới sao?
Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, quyết định tìm nhà nghỉ nghỉ ngơi, sau đó từ từ tính toán, ít nhất hai ngày nghỉ lần này cô phải tìm hiểu kĩ càng thế giới được gọi là Thiên Võng này.
Lần này, cô tiêu hao không ít tâm tư tìm kiếm một nhà nghỉ giá rẻ, một ngày chỉ cần 1000 tiền vàng. Nhà nghỉ giá rẻ này tuy điều kiện hơi tệ một chút, nhưng cũng coi như sạch sẽ.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ phát hiện những người nghỉ ở đây đều là người chơi, khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ liền đánh giá cô, loại ánh mắt ngập tràn sự thẩm tra này khiến người ta không chút thoải mái. Tiêu Mộ Vũ lờ đi, lướt ngang qua đi vào phòng mình sau đó lập tức khóa trái cửa, lấy điện thoại bắt đầu gia nhập diễn đàn kia.
Sau khi đăng nhập, cô mới nhìn được nội dung bên trong, dường như cả một trang đều là chiêu mộ đồng đội. Tiêu Mộ Vũ nhấp vào xem, còn tỉ mỉ hơn thư tuyển dụng.
Nhìn yêu cầu phía dưới, đủ các mục. Yêu cầu thường thấy nhất là, giới tính, tuổi tác, còn cả số lần vượt ải, cùng chấm điểm cấp vượt ải. Cũng có một số không có quá nhiều điều kiện, nhưng nhất định phải có đạo cụ đặc biệt. Đơn giản mà nói, chiêu mộ đồng đội là để nâng cao thực lực tổ đội.
Đột nhiên trang chủ Tiêu Mộ Vũ đang xem hiện lên một tin chiêu mộ mới đăng của một đội, tiêu đề là [Chiêu mộ gấp] Phó bản số 006 cấp A ngày 5 tháng 4, chiêu mộ hai thành viên.
Hiện tại thời gian trong thế giới Thiên Võng là ngày 4 tháng 4, cũng chính là ngày mai, thời gian trong thế giới Thiên Võng trôi đi bình thường, cho dù trong phó bản cũng đồng bộ, cũng có thể nói là bạn ở trong phó bản một năm, thế giới Thiên Võng cũng sẽ trôi đi một năm.
Ngày đầu tiên, Tiêu Mộ Vũ gần như dành toàn bộ thời gian cho diễn đàn, vì là diễn đàn người chơi, cho nên trừ phi có chuyện gấp, căn bản rất ít người nói chuyện trên đây. Dù sao một đám người ở đây đều là ăn bữa nay lo bữa mai, quả thật không có tâm trạng lãng phí thời gian ở nơi này. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số kiến thức phổ cập đơn giản, nhưng thời gian đăng đã từ rất lâu về trước, hoặc là có mấy bài lác đác rồi biến mất.
Tiêu Mộ Vũ cũng thử chia sẻ kinh nghiệm phó bản lên diễn đàn, không ngoài dự đoán của cô, những nội dung này không cách nào thông qua kiểm duyệt.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ tìm được một bài đăng trên diễn đàn, là của người chơi có tài khoản tên Hoa Hồng Của Hoàng Tử Bé đăng lên. Bên trong có một số hướng dẫn, không phải hướng dẫn vượt ải, mà là giới thiệu có liên quan tới thế giới Thiên Võng.
Lớn như tên gọi từng khu vực trên bản đồ của thế giới Thiên Võng, nhỏ như giới thiệu cơm ăn áo mặc chỗ ở đi lại, thậm chí là giá cả chi tiêu ăn uống, mua ở đâu hợp lí nhất đều có giới thiệu rất tỉ mỉ, có thể gọi là “Hướng dẫn sinh tồn cho người chơi ở thế giới Thiên Võng”. Con phố nhỏ bán đủ các loại hàng hóa đạo cụ Tiêu Mộ Vũ từng đi qua trước đó cũng được giới thiệu, không khác mấy với hiểu biết của Tiêu Mộ Vũ.
Thế giới Thiên Võng là trạm trung chuyển dừng chân của trò chơi, là chốn nghỉ ngơi của người chơi, hiện tại có thể thấy, thời gian nghỉ ngơi sẽ kéo dài, nhưng có lẽ cũng có hạn. Bằng lòng bỏ thời gian công sức tạo hướng dẫn rồi chia sẻ, quả thật là hiếm thấy.
Giữa một rừng bài đăng chiêu mộ đồng đội khô cằn cứng nhắc của đám người còn lại, nó là thứ có nhiệt độ nhất. Người chơi không bằng lòng bỏ thời gian nói chuyện trên thế giới ảo, lại sợ tiết lộ thông tin riêng tư, vẫn lũ lượt để lại bình luận bên dưới hướng dẫn. Có cảm kích, có tâm sự, còn có cả một lời chúc phúc cuối cùng lưu lại trong vô vọng.
Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy một bình luận, “Cảm ơn chủ thớt, tuy có thể sau này tôi không dùng tới nó nữa, nhưng vẫn có rất nhiều người có thể tìm được sự trợ giúp từ đây. Bạn dịu dàng tới vậy, nên về được nhà, chúc phúc cho bạn!”
Bên dưới là bình luận trả lời của Hoa Hồng Của Hoàng Tử Bé: Mỗi một người đều nên về được nhà, quay lại rồi thì nói một tiếng, có người sẽ bận lòng.
Tiêu Mộ Vũ nhìn bình luận phía dưới cùng, thời gian đã là hai tháng trước, bên dưới bình luận trả lời của Hoa Hồng Của Hoàng Tử Bé im lặng như tờ, không ai trả lời. Người chơi khác cũng tự giác không bình luận phía dưới, chỉ để lại lời chúc phúc trong những bình luận khác.
Tiêu Mộ Vũ chỉ lướt qua, nội tâm không có bao nhiêu phần gợn sóng, quả nhiên bản thân là kẻ máu lạnh.
Ở phía dưới có rất nhiều người chơi lặng lẽ đăng ghi chép, ghi chép phó bản của bọn họ, sau đó người nào người nấy đều đột ngột dừng lại.
Thật ra đây là một tin tức rất tiêu cực, nhìn người chơi giống như bạn dừng chân ở phó bản này, đối với người khác mà nói không khác gì một loại giày vò. Nhưng không có ai ngăn cấm, cũng không ai chỉ trích. Tiêu Mộ Vũ có thể lí giải, những người đó ngoại trừ những người bạn trên mạng này, đại khái không có ai biết họ từng tồn tại, càng không có ai biết họ bị chôn vùi ở nơi nào.
Thời gian trôi đi rất nhanh, ra khỏi phó bản đã là buổi chiều, lúc này sắc trời đã tối. Ăn đơn giản chút đồ, Tiêu Mộ Vũ nằm trên giường mở bản đồ trên điện thoại lên, cô bỗng di chuyển ánh mắt về khu Hoàng Tuyền, sau đó tìm khách sạn Thâm Uyên, cách cô không quá xa.
Ý thức được bản thân đang tìm gì, Tiêu Mộ Vũ lập tức tắt điện thoại, sau đó ném sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong đầu cô đầy ắp các loại thông tin, sự ngờ vực về thế giới Thiên Võng, sự nghi hoặc với phó bản trong tương lai, còn cả Thẩm Thanh Thu dường như không được cho phép nhưng cứ tiến vào thế giới của bản thân.
Sau khi rời khỏi phó bản, vết thương trên người Tiêu Mộ Vũ đã thuyên giảm, nhưng sự mệt mỏi do đầu óc vận hành với cường độ cao cùng thần kinh căng thẳng mang đến không thể mất đi, Tiêu Mộ Vũ cũng nhanh chóng chìm vào trong mộng.
Vừa sáng sớm, Châu Viễn trước quầy lễ tân nhìn thấy đối tượng mục tiêu bản thân nhớ nhung, Thẩm Thanh Thu. Chiều hôm qua, anh chàng nhìn thấy Thẩm Thanh Thu xuống dưới mấy lần, đi qua đi lại trước cửa khách sạn, thậm chí sáng hôm nay còn là lần đầu tiên chủ động chào hỏi, bảo anh chàng giúp lưu tâm khách đến tìm cô ấy.
Châu Viễn thấy Thẩm Thanh Thu chủ động nói chuyện với bản thân một cách hiếm thấy, không nhịn được bắt chuyện: “Cô Thẩm, lần này có lẽ lại thành công vượt qua một cửa ải, có lẽ rất vất vả rồi, nhân thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi hiếm thấy, có muốn tìm người xoa bóp cho cô không, thả lỏng hẳn hoi một phen.”
Thẩm Thanh Thu về khách sạn thay một bộ đồ nhàn hạ, nhìn cả người nhàn hạ tùy tiện hơn rất nhiều, loại cảm giác ngạo mạn cô độc cũng giảm đi không ít.
Cô ấy nghe xong lời Châu Viễn, ngẩng đầu lên nhìn anh chàng lễ tân với bộ dạng tóc tai láng mượt, tự nhận bản thân đẹp trai không thôi. Một người bản địa hoặc là NPC sống trong thế giới Thiên Võng, đứng trước quầy lễ tân làm màu làm mè với người chơi, nhân cơ hội phát sinh tình một đêm với người chơi đang mơ màng như kẻ say rượu, thật sự rất phản cảm.
Trong lòng Thẩm Thanh Thu ghét bỏ, nhưng vẫn nở nụ cười, ánh mắt thẳng tắp khiến Châu Viễn ngây ra.
“Biết lúc này cậu giống gì không?” Trong âm thanh của Thẩm Thanh Thu như thế ẩn giấu móc câu, lúc nói chuyện còn nhích tới, trong mắt có ý cười, đôi môi đỏ khẽ cong lên, vô cùng mê người trong ánh nắng vừa vặn buổi sớm.
Châu Viễn lập tức nuốt nước bọt, ngu ngơ cười nói: “Giống gì?”
“Giống con công đang làm dáng, sắp xòe đuôi rồi.”
Thẩm Thanh Thu nói xong câu này, sắc mặt Châu Viễn xanh trắng đan xen, từ mặt đến cổ nhanh chóng đỏ ửng vì thẹn quá hóa giận, mở to mắt nghiến răng nói: “Cô Thẩm, cô nói năng cẩn thận chút!”
Ý cười trong mắt Thẩm Thanh Thu lạnh đi, ngón tay trắng thon đặt lên bàn lễ tân gõ nhẹ một cái, con ngươi màu xám không nặng không nhẹ nhìn Châu Viễn một cái: “Trước giờ tôi nói năng không cẩn thận, cậu có ý kiến gì không?”
Khí thế này của Thẩm Thanh Thu tới ma quỷ nhìn thấy cũng sợ, đừng nói là một anh chàng lễ tân chưa từng trải qua sóng to gió lớn sống trong Thiên Võng, lập tức có chút sợ hãi rụt cổ không dám lên tiếng.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, khuyên cậu nên quản tốt hai con mắt, còn cả cái miệng của cậu, đừng lấy thứ ấy áp lên người tôi, tôi chê bẩn. Thế giới Thiên Võng chỉ quy định không được giết các cậu, nhưng không nói không được làm gì khác, nghe rõ chưa?”
Thật ra những lời này giống như được người đức cao vọng trọng khai sáng, thậm chí biểu cảm trên mặt Thẩm Thanh Thu xinh đẹp động lòng người đến vậy, nhưng Châu Viễn cảm thấy toàn thân lạnh toát, không ngừng gật đầu.
Lúc này người phụ nữ vốn đứng bên ngoài cũng đi tới trong ánh mắt giống con chim cút của Châu Viễn, mặt không cảm xúc nhìn Thẩm Thanh Thu, mà rõ ràng Thẩm Thanh Thu cũng phát hiện đối phương.
Thế là, Châu Viễn phát hiện khuôn mặt cười như Diêm Vương trước mặt lập tức biến đổi, nụ cười vẫn là nụ cười mang theo vẻ nghịch ngợm xinh đẹp, nhưng vẻ lạnh lẽo âm u muốn đòi mạng người trong mắt triệt để biến thành xán lạn, chớp chớp mắt với người phụ nữ có vẻ ngoài lạnh lùng nhã nhặn kia.
Thẩm Thanh Thu vẫn duy trì tư thế nghiêng người về phía trước, trong miệng nhỏ tiếng bổ sung một câu: “Còn nữa, những lời tôi nói ban nãy còn áp dụng cả với người này, đừng lấy mắt chó của cậu nhìn cô ấy.”
Châu Viễn vốn đang chăm chú nhìn người phụ nữ mặc sơ mi trắng quần đen, lập tức run rẩy một cái rồi rụt về.
Trao đổi xong, Thẩm Thanh Thu chống lên bàn lễ tân một cái, mặt mày tươi cười đi tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt đánh giá Tiêu Mộ Vũ rồi cười nói: “Tôi tưởng cô sẽ không đến chứ.”
Tiêu Mộ Vũ mím môi dưới, ánh mắt lướt qua Châu Viễn với sắc mặt xanh xao đằng sau, sau đó thong thả nói: “Nếu không tới, sao biết được thì ra cô không chỉ giống Diêm Vương trước mặt ma quỷ, trước mặt con người cũng không khá hơn là bao.”
Có thể nghe ra, câu nói này rõ ràng mang theo chút mỉa mai không thân thiện, nhưng Diêm Vương Thẩm Thanh Thu không những không tức giận, ngược lại còn cười vui vẻ hơn, “Không phải cô đã biết từ lâu rồi à?”
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, mặt mày vẫn lạnh lùng, chỉ có ánh mắt vô thức liếc về phía ngực trái của Thẩm Thanh Thu.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhanh nhẹn, cô ấy giơ tay che ngực, khi ánh mắt Tiêu Mộ Vũ dừng lại liền nhích tới gần cười nói: “Cô nên biết sau khi ra ngoài, vết thương có nghiêm trọng tới đâu cũng sẽ thuyên giảm, cô đang lo lắng cho tôi à?”
Tiêu Mộ Vũ bị nắm thóp nhưng mặt không biến sắc, ánh mắt thoáng dịch chuyển lên trên, rất bình tĩnh nói: “Cô cứu tôi nên mới bị thương, tuy tôi không muốn tiếp xúc nhiều với cô, nhưng cũng không phải kẻ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa. Cô bảo tôi tới tìm cô, tôi tới rồi, có gì muốn nói với tôi?”
Thật sự rất lạnh lùng, trong lòng Thẩm Thanh Thu cảm khái một tiếng, trên mặt vẫn không động tĩnh: “Tôi nói rồi, tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ ở khách sạn đợi cô, cô cảm thấy tôi sẽ tìm cô nói chuyện gì?”
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ bất lực, tại sao ở trước mặt người khác thì là người phụ nữ kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng ở trước mặt cô lại là không đứng đắn tới vậy? Vì câu nói ám muội này, Thẩm Thanh Thu nhích lại rất gần, Tiêu Mộ Vũ nhíu mày lùi sau một bước, âm thanh vô cùng phẳng lặng: “Tôi không có sở thích này.”
“Không có sở thích này? Cô không thích phụ nữ?” Thẩm Thanh Thu dường như nghiện trêu đùa, cũng không để tâm tới sự lạnh lùng của Tiêu Mộ Vũ, tiếp tục cười đùa.
“Tôi đáp ứng lời mời của cô tới bàn chuyện với cô, nếu là yêu đương tán tỉnh, rất xin lỗi, tôi không có ý định này, tạm biệt.” Nói xong Tiêu Mộ Vũ liền quay người đi ra ngoài.
Nụ cười đùa giỡn trong mắt Thẩm Thanh Thu chầm chậm nhạt đi khi Tiêu Mộ Vũ quay người, lộ ra mấy phần nghiêm túc, cất bước đi theo ra ngoài.
Châu Viễn mở to mắt nhìn hai người đẹp với phong cách hoàn toàn khác biệt rời đi, hơi lạnh sau lưng mới tản bớt. Mặt mày anh chàng phiền muộn, chẳng trách Thẩm Thanh Thu dửng dưng, thì ra là có sở thích kia.
Thẩm Thanh Thu ra khỏi cửa, đi nhanh mấy bước đuổi theo Tiêu Mộ Vũ: “Tôi nhớ trước giờ cô rất nhẫn nại, sao tôi mới nói mấy câu cô đã mất kiên nhẫn rồi? Được rồi, tôi không trêu cô nữa, tìm một nơi, tôi có chính sự muốn bàn với cô.”
Lúc này Thẩm Thanh Thu đã thu lại ý cười giống yêu tinh, ánh mắt nghiêm túc cũng ngập tràn chân thành, Tiêu Mộ Vũ vô tri vô giác thở phào một hơi, gật đầu coi như đáp ứng.
Thẩm Thanh Thu tìm một quán trà, nơi nhàn nhã yên tĩnh như quán trà rất vắng người, cho dù thỉnh thoảng có khách, đa phần cũng là dân bản địa ở Thiên Võng, rất hiếm người chơi.
Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, nhàn hạ uống một chén trà như thế quá xa xỉ.
Thẩm Thanh Thu thấy Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn thực đơn trên bàn, khẽ cười một tiếng: “Tôi mời cô, đừng lo.”
Tiêu Mộ Vũ: …
“Tại sao nhất định phải bàn với tôi? Cô muốn bàn chuyện gì?” Trong lòng Tiêu Mộ Vũ không hề bình tĩnh, thế là đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, cũng rất thẳng thắn: “Tôi muốn lập đội với cô.”