Chương 44: Cô nhi oán 4
Loại trùng hợp này vốn không có gì, nhưng đang ở trong phó bản, vậy chắc chắn có ý nghĩa gì đó.
Sáu người chơi còn lại cũng đang đánh giá hai người, đặc biệt là Thẩm Thanh Thu, bốn người chơi trong số đó chưa từng gặp cô ấy, lại thấy Tiêu Mộ Vũ đi cùng Thẩm Thanh Thu xuống dưới, trong lòng cũng dời sông lấp biển, xác suất gặp được người quen trong phó bản còn thấp hơn nhiều so với xác suất bọn họ có thể sống sót.
“Tay đỡ hơn chưa? Trước đó tôi còn tưởng chúng ta đã lạc nhau rồi chứ, không ngờ mọi người đều tìm tới chỗ này.” Người lên tiếng là Chương Dương Phong, giọng điệu của anh rất chín chắn, đôi mắt đang nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, lại liếc sang những người bạn đồng hành cùng Khúc Mộc Hề bên cạnh.
Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều là người thông minh, bọn họ không quen biết Chương Dương Phong, thậm chí Thẩm Thanh Thu còn chưa gặp anh, anh nói chuyện với giọng điệu này chắc chắn là có dụng ý, thế là Tiêu Mộ Vũ tiếp lời, nói: “Gãy xương tay phải không thể cử động, mọi người đều ở đây thì tốt.” Một câu nói hoàn hảo giải vây cho nói dối của Chương Dương Phong.
“Cảm ơn viện trưởng Khúc đã thu nhận chúng tôi, lúc này thời tiết bên ngoài rất tệ, đồ đạc của chúng tôi lại mất sạch, nếu không có các vị, sợ là hiện tại chúng tôi kêu trời trời không thấu kêu đất đất không thưa.” Sau khi Chương Dương Phong gật đầu với Tiêu Mộ Vũ, lại làm vẻ mặt cảm kích áy náy nói với Khúc Mộc Hề. Điều này khiến mấy người không quen biết nhau đang chìm trong trạng thái mù mờ lập tức hiểu ra ý tứ của anh.
Cho dù có phải phó bản kinh dị hay không, khi xuất hiện NPC thì phải đối xử với NPC như con người, đây là logic cơ bản của con người, không thể nói năng thô lỗ, tám người chơi bọn họ tới đây để vượt ải, vẫn phải biên tập ra câu chuyện đại khái.
Từ khi vào phó bản tới hiện tại, bọn họ không có thời gian bàn bạc tình huống đàng hoàng với nhau, Chương Dương Phong ra mặt bịa chuyện, những người khác nghe xong phối hợp là tốt nhất.
Khúc Mộc Hề lắc đầu, “Các vị khách sáo quá, chỉ là tạm thời cho mọi người ở tạm mà thôi, hơn nữa cơm canh ở nơi này cũng không thể gọi là thượng hạng, điều kiện rất sơ sài, hi vọng mọi người không chê.”
“Sao có thể thế chứ, là viện trưởng Khúc khách sáo quá rồi.” Hai người mỗi người hàn huyên một câu, Khúc Mộc Hề nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó lại quay đầu nói: “Gần đây thời tiết không được đẹp lắm, cô nhi viện Nhân Ái của chúng tôi lại nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh, nếu muốn tới nơi có người, không có xe cộ thì phải mất hơn nửa ngày đi bộ. Nên là trước khi thời tiết quang đãng, mọi người cứ ở lại đây đi.”
Khúc Mộc Hề vừa nói ra những lời này, trái tim tám người nhanh chóng nhảy lên, không để lại vết tích quan sát biểu cảm của đối phương, sắc mặt đều có chút miễn cưỡng.
Những lời này của của Khúc Mộc Hề lọt vào tai người chơi, không chỉ là một câu khách sáo, có lẽ trước khi vượt qua cửa ải, bọn họ không cách nào rời khỏi cô nhi viện Nhân Ái.
“Đừng khách sáo nữa, mau ăn đi.” Khúc Mộc Hề nói xong, cúi đầu động đũa trước.
Trước mặt mỗi người đều có một khay đồ ăn, ngoại trừ cơm trắng, còn có một chiếc đùi gà, ba món rau. Tuy là cô nhi viện, nhưng đồ ăn cũng không tệ, không chỉ có màu sắc không tệ, mùi vị cũng rất thơm, nói thật lòng mấy người cả ngày chưa có gì vào bụng ngửi xong đã cồn cào ruột gan.
Thấy Khúc Mộc Hề ăn trước, thế là bản thân cũng cầm đũa lên. Nhưng tốt xấu gì cũng là người trải qua hai phó bản, trong lòng đều rất cẩn thận, bọn họ đều lưu ý tới động tác của Khúc Mộc Hề, cô ta ăn trước, bọn họ mới dám động đũa.
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu xuống, đầu mũi khẽ động đậy, ánh mắt Thẩm Thanh Thu bên cạnh liếc sang cô một cái, cũng không sốt ruột động đũa.
Sau đó Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ gắp rau xanh trong khay bỏ vào miệng, lại thong thả xúc một miếng cơm trắng, so với sự gấp gáp của những người còn lại, rõ ràng Tiêu Mộ Vũ vô cùng nhã nhặn.
Tay trái Thẩm Thanh Thu cầm đũa, rõ ràng động tác có chút vụng về, rất lâu sau mới gắp được một miếng rau, cẩn thận đưa vào miệng. Cả nhóm người quán triệt tốt quy tắc ăn không nói ngủ không kêu, chỉ có Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: “Cô ăn từ từ thôi, lát nữa tôi đút cho cô.”
Khúc Mộc Hề ngẩng đầu nhìn hai người, ánh mắt có chút cổ quái, sau đó mới áy náy nói: “Tôi sơ suất rồi, tay phải bị thương không tiện dùng đũa, để tôi đi lấy thìa.” Nói xong cũng không đợi Thẩm Thanh Thu nói gì, đứng dậy đi ra nhà bếp phía sau.
Khúc Mộc Hề vừa đi, có mấy đứa trong đám trẻ vẫn luôn yên lặng cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm ở bàn ăn phía bên cửa sổ ngẩng đầu cẩn thận đánh giá tám người bọn họ.
Tám đứa trẻ, năm bé gái, ba bé trai. Nhìn tuổi tác, đều từ 5, 6 tới 13 tuổi. Tiêu Mộ Vũ quan sát từng đứa, bé gái tên Tiểu Kiều kia ngồi ở vị trí thứ tư từ trái sang, trong miệng nhét đầy cơm, trên miệng đều là nước canh, vừa nhai vừa nhìn Tiêu Mộ Vũ. Phát hiện Tiêu Mộ Vũ cũng đang nhìn mình, liền mở miệng cười ngốc.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ run lên một cái, vội nhìn miệng nó, sau đó cẩn thận quan sát nhưng không phát hiện điều gì, nhưng nghĩ tới chút mùi bản thân ngửi được, Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra chầm chậm viết lên đùi Thẩm Thanh Thu mấy chữ.
Thẩm Thanh Thu đang ở bên trêu chọc đám trẻ nhìn bọn họ, cảm nhận được động tác của Tiêu Mộ Vũ trên đùi, ngón chân co lại, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, nhìn tám đứa trẻ phía đối diện, lên tiếng nói: “Không có viện trưởng ở đây các em không ăn cơm hẳn hoi à? Nhìn chị làm gì?”
Nói xong ngón tay trái gõ lên bàn, biểu thị bản thân đã biết.
Thẩm Thanh Thu phá vỡ không khí quái dị trong nhà ăn, hai đứa trẻ đã hơi lớn tuổi nhìn cô ấy một cái, lại cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, mà Tiểu Kiều lại càng cười vui. Cô bé đặt đũa xuống, ngón tay dầu mỡ vỗ vào nhau, âm thanh trẻ con non nớt ngây thơ không vẩn đục: “Không nhìn chị, nhìn búp bê, búp bê xinh đẹp, thích.”
Nói xong Tiểu Kiều lại cười vui hơn, khi đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ kia nhìn tới, Thẩm Thanh Thu cảm thấy sắc bén một cách kì lạ. Nụ cười trên mặt cô ấy cũng nhanh chóng biến đổi, lộ ra mấy phần lạnh lẽo, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm lại.
Đừng nói Thẩm Thanh Thu cảm thấy không ổn, Hoàng Tuấn Phong cũng bị nụ cười của Tiểu Kiều làm toàn bộ da gà da vịt dựng đứng lên, đã không khống chế được rụt về sau.
Ý cười của Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo, không hề nhún nhường vì phía đối diện là một đứa trẻ, híp mắt nhìn Tiểu Kiều, nói: “Nhưng chỉ có đứa trẻ ngoan mới xứng đáng để thích món đồ xinh đẹp, em là đứa trẻ ngoan sao?”
Ngữ điệu của Thẩm Thanh Thu rất dịu dàng, nhưng biểu cảm cất giấu băng giá phía sau nụ cười cùng tiết tấu nhả chữ của cô ấy lúc này, tuyệt đối không phải đang dỗ dành trẻ con.
Nụ cười của Tiểu Kiều cứng lại, bĩu môi muốn khóc, một đứa bé gái mặc đồ màu đỏ chừng 13, 14 tuổi bên cạnh nhìn Tiểu Kiều một cái, nhỏ tiếng nói: “Lúc ăn cơm không được nói chuyện, ngoan ngoãn ăn đi.”
Tiểu Kiều lập tức ngậm miệng lại, sợ sệt nhìn cô bé kia một cái, trong ánh mắt có sự sợ hãi còn có cả ỷ lại, sau đó cúi đầu gặm đùi gà của nó.
Thế là ánh mắt Tiêu Mộ Vũ hướng lên người cô bé lên tiếng kia, cô bé dạy dỗ Tiểu Kiều xong liền cúi đầu ăn cơm, biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, giống như bà cụ non, hơn nữa Tiêu Mộ Vũ phát hiện ra một điểm không hài hòa mà bản thân cảm nhận được ban nãy, cô bé mặc đồ đỏ kia dùng tay trái ăn cơm. Vì động tác của nó tự nhiên thuần thục, ban nãy cô đã không nhận ra.
Hoàng Tuấn Phong ở bên cạnh lặng lẽ thì thầm với Lưu Bái bên cạnh: “Giỏi thật đấy, lại dám chống đối NPC, đứa trẻ kia rất kì quái, cô ta thật sự không sợ chết à?”
Không chỉ có Hoàng Tuấn Phong, những người còn lại đều có chút sửng sốt, lũ lượt nhìn Thẩm Thanh Thu. Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhíu mày, lắc đầu với Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn cô, chỉ cười nhạt một cái, sau đó cúi đầu tự giải quyết với rau xanh trong khay. Cô ấy cũng rất đói, chỉ là lo lắng cơm canh ở đây không sạch sẽ, còn về thịt, cô ấy lặng lẽ gắp sang một bên.
Một lát sau Khúc Mộc Hề quay lại, cầm theo một chiếc bát trong tay, bên trong bát còn có mấy chiếc thìa, cô ta phát cho những người đang ngồi mỗi người một chiếc, sau đó biểu thị bọn họ tiếp tục dùng bữa, cách làm rất ân cần.
Tiếp đãi khách xong, Khúc Mộc Hề lại dặn dò đám trẻ ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó mới quay lại chỗ ngồi dùng bữa.
Nhất thời nhà ăn chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm vào nhau. Không lâu sau, những người ăn nhanh đã chuẩn bị đặt bát đũa xuống, nhưng không hề có ngoại lệ, trong khay thừa lại rất nhiều thịt. Có thể sống sót tới được cửa ải này, bọn họ ít nhiều đều đã có kinh nghiệm, hơn nữa cũng có không ít ám ảnh tâm lí, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ không ăn thịt, bọn họ cũng bỏ qua.
Nhưng Khúc Mộc Hề thì khác, tốc độ ăn uống của cô ta không nhanh, nhưng vừa bắt đầu liền ăn sạch thịt trong khay, đùi gà sốt, cô ta khẽ khàng cắn một miếng, không hề có cảm giác thô tục, nhưng thịt bên trong đùi gà lộ ra lại hiện ra một tia máu, khiến người ta muốn nôn mửa.
Tiêu Mộ Vũ nhìn biểu cảm của Khúc Mộc Hề, nhưng dường như đối phương đã quen, mặt không biến sắc xé đùi gà ăn hết.
Sau khi ăn xong, cô ta lau miệng, nhìn khay đồ ăn của mọi người, dịu dàng nói: “Đùi gà hôm nay hơi sống, nhưng tay nghề nấu nướng của cô bếp không tệ, mọi người có thể thử. Đồ ăn quý giá, chúng ta nên trân trọng, cho nên hi vọng mọi người cũng có thể phối hợp, đừng lãng phí.”
Khúc Mộc Hề vẫn làm dáng vẻ ân cần, nhưng con ngươi lại lướt qua từng khuôn mặt của tám người bọn họ, có thể nói hàm ý vô hình trong lời dặn dò chính là cảnh cáo.
Trùng hợp với lúc này, một bé trai béo ục ịch ở bàn ăn khác lên tiếng: “Đứa trẻ ngoan không thể để phí đồ ăn, cô viện trưởng luôn dạy chúng em như thế, không ăn hết sẽ phải chịu phạt.”
“Tiểu Hàn nói rất đúng, các em kiểm tra khay đồ ăn của mình đi, đã ăn hết chưa nào?” Khúc Mộc Hề đứng dậy nhìn tám đứa trẻ.
“Ăn hết rồi ạ.” Đám trẻ đồng thanh hô.
“Ăn xong thì mau đi rửa ráy đi, hiện tại là 6 rưỡi, các em có thể chơi một lúc, nhưng sau 9 giờ thì không được làm ồn, nhất định phải đi ngủ, nghe rõ chưa nào?”
“Nghe rõ rồi ạ.” Rõ ràng đám trẻ kia rất nghe lời Khúc Mộc Hề, hai mắt sáng rực nhìn cô ta, nhìn như thế lại có cảm giác thật sự là một đám nhóc ngây thơ hồn nhiên.
Khúc Mộc Hề quay đầu đối diện với tám người, lại nhìn đồng hồ treo trong nhà ăn, lên tiếng: “6 giờ 40 phút cô bếp sẽ tới dọn dẹp nhà ăn, mọi người ăn xong thì có thể theo Lão Tang tới kí túc xá, ông ấy sẽ sắp xếp phòng cho mọi người. Tôi dẫn đám trẻ đi rửa ráy trước, ở bên trái và bên phải cầu thang đều có một nhà tắm, nam thì ở bên trái, nữ thì ở bên phải, đại khái phải mất nửa tiếng đám trẻ mới rửa ráy xong, đợi chúng tắm xong mọi người có thể tắm. Nước có thể sử dụng tới trước 9 rưỡi, nhưng 9 giờ tắt đèn, muộn rồi không tiện, mọi người nên tranh thủ thời gian.”
Tám người đều gật đầu, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu lập tức nhận thức được mốc thời gian quan trọng trong lời Khúc Mộc Hề, 9 giờ, 9 rưỡi.
Bên kia Khúc Mộc Hề dẫn đám trẻ đi, Tiêu Mộ Vũ vốn đang nghĩ phải giải quyết số thịt này thế nào, ánh mắt lướt về phía cửa một cái, lập tức ngẩn ra.
Thẩm Thanh Thu mẫn cảm nhất với hành động của cô, cũng lập tức nhìn ra ngoài, chỉ thấy đứa trẻ thứ ba từ dưới lên, lúc đi lại chân cẳng tập tễnh, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện chân có tật.
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhìn Thẩm Thanh Thu, biểu cảm đối phương nghiêm túc, rõ ràng trong mắt cũng đã phát hiện điểm kì quái.
“Số thịt chúng ta để thừa lại phải làm sao? Mọi người không ăn thịt là vì phát hiện điều gì sao?” Sắc mặt Hoàng Tuấn Phong có chút khổ sở, hỏi những người xung quanh, ánh mắt cậu ta lướt qua lướt lại giữa hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng cố định trên người hai người.
“Không, chỉ cảm thấy có chút không ổn, số thịt này có vẻ không sạch sẽ.” Chương Dương Phong có gì nói nấy, anh không phát hiện điểm khác thường, chẳng qua là một loại trực giác, huống hồ, cả một cô nhi viện chỉ có tám đứa trẻ, nằm ở nơi hoang vu cách xa phố thị nhộn nhịp, lại cho thể chia cho mỗi người một chiếc đùi gà và cả số thịt này, có phải xa xỉ quá mức hay không?
“Tôi nhìn cô ta ăn chiếc đùi gà kia, tôi cứ cảm thấy có chút buồn nôn.” Dương Nhụy là con gái, lí do đưa ra càng cảm tính.
“Cô Tiêu thì sao? Cô và bạn cô có phát hiện gì không?” Hoàng Tuấn Phong tiếp tục hỏi.
Tiêu Mộ Vũ ngẩng mắt lên: “Tôi cũng có suy nghĩ tương tự, huống hồ tôi đang giảm béo, không muốn ăn thịt.”
Cái cớ này… Mấy người đàn ông nghe xong ngớ ra, tuy rất vớ vẩn, nhưng lại không biết phản bác từ đâu.
“Nói nhiều như thế cũng không bằng nghĩ xem nên giải quyết tình hình hiện tại thế nào, cho dù không muốn ăn vì lí do gì, nghe những lời người phụ nữ kia nói, có vẻ như chúng ta không thể không ăn.” Lưu Bái lạnh mặt không mặn không nhạt bổ sung một câu, biểu cảm trên mặt đủ chứng minh tâm trạng của anh ta lúc này.
“Dựa theo trải nghiệm cá nhân của tôi, quả thật cái kết của việc không nghe lời NPC rất thê thảm.” Chương Dương Phong chen lời một câu.
Dương Nhụy nhìn anh một cái, gật đầu. Trong lòng Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cũng tán thành, nhưng quá nghe lời cũng không chắc đã là chuyện tốt.
“Nghe lời cũng không chắc là chuyện tốt, phó bản trước tôi cũng đích thân trải nghiệm.”
Lúc này mỗi người đều có cân nhắc của bản thân, Hoàng Tuấn Phong gãi đầu, “Nếu đã như thế, thì xem vận may của từng người đi.”
Nói xong cậu ta hạ quyết tâm, cầm đùi gà lên gặm một miếng, quả thật mùi vị không tệ, bên trong có vài tia máu, không quá kinh khủng như tưởng tượng, cũng không có vị kì quái, thế là cậu ta nhanh chóng giải quyết đùi gà rồi ăn sạch thịt trong khay.
Có sự mở đầu của cậu ta, mấy người còn lại cũng bắt đầu ăn đồ thịt. Tiêu Mộ Vũ sắp động đũa, Thẩm Thanh Thu trực tiếp lấy khay của cô, đổ hết thịt bên trong vào khay của mình, nhét cả chiếc đùi gà vào miệng, sau khi lấy ra chỉ còn lại xương.
Tiêu Mộ Vũ ngây ra, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thẩm Thanh Thu, cô làm gì thế?”
Thẩm Thanh Thu ăn rất nhanh, nhưng không thô lỗ, lúc này tay trái linh hoạt hơn trước đó rất nhiều, dùng thìa rất lưu loát. Cô ấy vừa nhai vừa chớp chớp mắt với Tiêu Mộ Vũ: “Cô ta nói không được lãng phí, chứ không nói bản thân phải ăn hết, tôi ăn hết thay cô cũng không tính là lãng phí.”
Cả đám người đang nhoe nhoét dầu mỡ trên miệng: …
Tại sao bọn họ lại không nghĩ ra còn có thể làm vậy chứ?