Chương 54: Cô nhi oán 14
Nhưng vấn đề lại ùn ùn kéo tới, làm cách nào mới có thể quang minh chính đại rời khỏi nơi này để tới kí túc tầng một lấy được chìa khóa của Lão Tang?
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, hai người rất ăn ý, không hẹn mà gặp rời khỏi bảng trưng bày này, làm như không có chuyện gì gia nhập vào đám trẻ đang chăm chỉ viết chữ làm bài. Chỉ là nhìn những đứa trẻ ngây thơ không vẩn đục này, rồi nghĩ tới chút cảnh tượng bọn họ thăm dò được trước mặt, người tự nhận không có cảm giác với bi quan của người khác như Tiêu Mộ Vũ cũng không khỏi đau xót.
Thậm chí cô thấp thoáng hi vọng bọn họ đã sai.
Sau khi tiếp xúc, Tiêu Mộ Vũ phát hiện, trong tám đứa trẻ này, đứa thích nói nhất là Tiểu Kiều, và cả hai cậu bé Tiểu Hàn, Tiểu Nghiêm. Con gái ở độ tuổi này trưởng thành sớm hơn con trai, rõ ràng chín chắn hơn nhiều. Tiểu Nguyệt khép kín, Tiểu Cầm bị sứt môi hở hàm ếch bẩm sinh nên căn bản chỉ gật đầu lắc đầu, hoặc là trả lời đơn giản, không cách nào tìm hiểu nhiều thông tin.
Tiểu Môi khác biệt với những đứa trẻ còn lại, trong số đám trẻ, cô bé chính là người lãnh đạo vô hình, đứa nào đứa nấy đều rất nghe lời Tiểu Môi.
Tối qua bọn họ suy đoán con búp bê tương ứng với Giả Văn Long là Tiểu Lục, nhưng tới hiện tại vẫn chưa biết đứa trẻ tương ứng với hắn.
Những người có mặt trên hiện trường đa phần đặt tâm tư cho việc tìm kiếm con búp bê có liên quan tới bản thân, đặc biệt là Hầu Lượng đã biết rõ mục tiêu, nhưng thật ra Giả Văn Long, người như thể đã trở thành quá khứ kia mới là người cần phân tích nhất, dù sao hiện tại người duy nhất biết con búp bê nào tương ứng với bản thân, cũng chỉ có hắn.
Tuy sau này nếu trò chơi vẫn tiếp diễn, Tiểu Lục không nằm trong phạm vi suy đoán của bọn họ, nhưng nếu có thể tìm được đứa trẻ tương ứng với Giả Văn Long, hơn nữa cẩn thận quan sát, tìm được mối liên quan giữa đứa trẻ đó và Tiểu Lục, điều này sẽ có giúp đỡ quan trọng trong việc suy luận phân tích về sau của bọn họ.
Tiêu Mộ Vũ đi qua đi lại giữa đám trẻ, sau đó phát hiện không chỉ bản thân mới có suy nghĩ này, Dương Nhụy và Chương Dương Phong đã hành động, hơn nữa gần như đã khóa chặt mục tiêu.
Trước mặt bọn họ là cậu bé da dẻ đen đúa gầy gò Tiểu Thu, lúc này nó đang cúi đầu đọc truyện ở đó, dáng vẻ rất yên tĩnh, vì thế Tiêu Mộ Vũ không nhìn được mắt nó, lục tìm trong kí ức, cô mới phát hiện bản thân căn bản chưa từng nhìn chính diện đứa trẻ này.
Tuy không nhìn thấy mắt Tiểu Thu, nhưng Tiêu Mộ Vũ phát hiện tư thế đọc sách của nó không ổn, nó đang nghiêng đầu. Vừa hay khi nó đang đọc sách, Tiểu Nghiêm bên trái đưa tay ra đưa bút cho nó, động tác của cậu bé mập mạp này có chút mất sức, lại không tiện đứng dậy, ưỡn ngực cố gắng nhoài về phía trước, mãi tới khi cây bút kia thò tới trước mặt Tiểu Thu, Tiểu Thu mới ngẩn người rồi đưa tay ra nhận lấy.
Tiêu Mộ Vũ quan sát, đứng bên cạnh hai người kia: “Tìm thấy rồi?”
Chương Dương Phong thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới điều gì đó lại hồi phục bình thường: “Cô nghĩ sao?”
“Tầm nhìn bên trái có điểm mù, có lẽ chính là nó.”
Chương Dương Phong gật đầu, bọn họ cũng cảm thấy đúng.
Nếu Chương Dương Phong quay lại tìm đứa trẻ này, vậy chứng tỏ anh đã có tính toán, Tiêu Mộ Vũ quyết định làm một chuyện lãng phí sức lực, cô nhìn Chương Dương Phong, không nhanh không chậm nói: “Chúng tôi có vài phát hiện, quan sát đám trẻ xong thì đi xung quanh xem xét đi.”
Đây là ám thị rất rõ ràng, Chương Dương Phong vội nhìn xung quanh, trong lòng hiểu rõ hàm ý của Tiêu Mộ Vũ, cảm kích gật đầu: “Cảm ơn.”
Khi Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị quay người, cô đột nhiên khựng lại, di chuyển ánh mắt lên tay Tiểu Thu, con ngươi nhanh chóng co lại. Ban nãy Tiểu Thu đưa tay nhận bút, tay áo trượt xuống, lộ ra một vết mực đen.
Cô nghĩ tới chuyện gì đó, chỉnh lại biểu cảm, đi tới bên Tiểu Thu nhìn đứa trẻ này, ánh mắt nhìn lên quyển sách nó đang đọc, nó đang đọc quyển sách có tên “Pinocchio.”
Tiêu Mộ Vũ đứng không xa không gần, khẽ hỏi: “Thích câu chuyện này à?”
Ngón tay di chuyển trên trang giấy của Tiểu Thu dừng lại, một lát sau mới gật đầu, có thể nhìn ra quyển sách này đã rất cũ từ những dấu vết trên bề mặt, có lẽ từng bị lật rất nhiều lần.
Tay Tiểu Thu động đậy, đột nhiên lại bổ sung một câu: “Chỉ cần nói dối mũi sẽ dài ra, vậy là người khác đều biết bọn họ nói dối, bọn họ sẽ không lừa được người khác.”
Tiểu Thu chỉ lên trên Pinocchio với chiếc mũi dài tới khó tin trên bức hình đen trắng, quần áo của nó không quá vừa người, tay áo hơi dài, che đi phân nửa mu bàn tay, lúc này lộ ra ngoài, thế là Tiêu Mộ Vũ nhìn rõ ràng vết màu đen bên trên.
Một đường thẳng tắp không tới 3, 4 xen-ti-mét, hai đầu nhạt ở giữa đậm.
Nhưng lúc này Tiêu Mộ Vũ không suy nghĩ tới chuyện này, cô vô thức bị lời của cậu bé khuấy động, thế là lại nhỏ tiếng nói: “Ừm, nếu có thể như thế thì còn gì bằng. Nhưng mà, tuy rằng trong hiện thực, người nói dối dễ dàng lừa gạt người khác, nhưng giấu càng sâu, nói dối càng nhiều, một khi bị người khác biết được, cái giá mà bọn họ phải trả sẽ lớn hơn nhiều so với Pinocchio, không lời nói dối nào có thể che giấu được mãi.”
Tiểu Thu vẫn luôn cúi đầu khựng lại, sau đó ngẩng đầu lên, cậu bé gầy gò với nước da đen đúa, mắt trái có chút khác thường, Tiêu Mộ Vũ không biểu hiện ra sắc mặt khác thường, chỉ nghiêm túc dịu dàng nhìn nó, dường như đang chờ đợi phản ứng của nó.
Tiểu Thu lại cúi đầu, nhưng lần này không cúi quá sâu: “Chị từng nói dối à?”
Tiêu Mộ Vũ thoáng ngẩn ra, nhanh chóng gật đầu: “Đã từng.”
Tiểu Thu nghiêng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ: “Vây chị đã phải trả giá chưa?”
Ánh mắt của nó nghiêm túc lại sắc bén, căn bản không giống một đứa trẻ, sau khi Tiêu Mộ Vũ nói xong đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, lồng ngực Tiêu Mộ Vũ rung lên một cái.
Thẩm Thanh Thu cách đó không xa vẫn đang vô tình cố ý quan sát Tiêu Mộ Vũ, lúc này cô ấy cứ cảm thấy không khí giữa Tiêu Mộ Vũ và cậu bé kia đột nhiên trở nên kì quái, trái tim nhảy lên, cô ấy lạnh mặt đi tới.
Bên kia Tiêu Mộ Vũ vẫn nhìn Tiểu Thu, gật đầu: “Phải trả một cái giá rất đắt, còn Tiểu Thu thì sao, em từng nói dối chưa?”
Biểu cảm của Tiểu Thu đi từ hoảng hốt tới hoang mang, sau đó có chút căng thẳng, biểu cảm của nó như thế mới là thứ đứa trẻ 6, 7 tuổi nên có, nó chần chừ nói: “Đã từng, vậy em cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt sao?”
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: “Em vẫn là trẻ con, so với người trưởng thành, trẻ con luôn có một số đặc quyền, không có bạn nhỏ nào không phạm lỗi, nói dối cũng là một loại trong số đó. Chỉ là không phạm phải sai lầm quá lớn, biết sai thì sửa, có thể được tha thứ, giống như Pinocchio, thật ra về bản chất cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, sau khi nhận sai cậu ấy có thể hồi phục lại chiếc mũi vốn dĩ của mình, đúng không?”
Tiểu Thu im lặng rất lâu, gật đầu. Nó không nói chuyện tiếp với Tiêu Mộ Vũ, chỉ là khi Tiêu Mộ Vũ đứng dậy rời đi, lại nhìn cô một cái, bên mắt phải lộ ra chút ánh sáng nhỏ bé.
Nhìn Tiêu Mộ Vũ đi tới, ánh mắt Thẩm Thanh Thu di chuyển khỏi khuôn mặt Tiểu Thu, nhích tới gần nói: “Đứa trẻ kia tương ứng với Giả Văn Long đúng không? Cô đã nói gì với nó thế, ban nãy không bình thường cho lắm.”
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, cô liếc nhìn Tiểu Thu một cái, nhàn nhạt nói: “Chúng tôi không nói gì, chỉ là nó đang đọc Pinocchio nên thảo luận với tôi xem rốt cuộc người nói dối phải trả cái giá như thế nào mà thôi.”
Nói xong cô lại nhìn Thẩm Thanh Thu, ý tứ trong ánh mắt này khiến Thẩm Thanh Thu cảm thấy có chút vi diệu.
Nhưng Thẩm Thanh Thu không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Mộ Vũ đi qua trước mặt mình. Nội dung trên bảng trưng bày là thông tin quan trọng, Tiêu Mộ Vũ không che giấu, trong sự gợi ý của cô, tất cả mọi người đều nhìn thấy bức ảnh bên trong. Nhưng quan sát thêm lần nữa, Tiêu Mộ Vũ lại có phát hiện mới, có một bức ảnh mà suýt chút nữa bọn họ đã bỏ qua.
Trong ảnh là hình chụp chung của một nhóm người, bên trên đều là đàn ông tây trang chỉnh tề, trong đó có một người đàn ông ăn mặc vô cùng giản dị, biểu cảm tự ti cung kính, nhưng lại đứng ở giữa bắt tay người đàn ông bên cạnh.
Sau khi những người khác quan sát, nhìn bức chụp chung của những người đàn ông kia và các bé gái, tuy tâm tư của đám đàn ông không tinh tế, nhưng cùng là đàn ông, bọn họ rất hiểu ánh mắt của những người trong hình, lập tức nhíu chặt mày.
“Con mẹ nó, không phải là thứ tôi nghĩ tới chứ? Có bệnh à? Súc sinh à?” Tuy Hoàng Tuấn Phong không hề nghiêm túc, nhưng lúc này cậu ta lên tiếng mắng chửi, trong mắt là căm phẫn cùng ghê tởm, không hề che giấu.
Dương Nhụy nhìn đám trẻ kia, trong lòng nghẹn ngào tới khó chịu, mặt mày cô nàng tái mét lắc đầu: “Có lẽ không phải… tôi không hi vọng như thế, vậy thì quá…” Dương Nhụy không nói tiếp được nữa, đừng nói là trong tiểu thuyết, những chuyện này cũng không phải không có tiền lệ ngoài đời thực.
Vì những manh mối này, không khí bỗng có chút ngưng trệ.
Trong im lặng, tất cả mọi người đều lần lượt nhìn giao diện điều khiển của bản thân, Tiêu Mộ Vũ cũng kiểm tra giao diện của mình.
Điểm tích lũy đã là 21 điểm, được cộng thêm 7 điểm lần lượt là, phát hiện chuỗi tương ứng hoàn chỉnh của người chơi Giả Văn Long , Giả Văn Long – Tiểu Thu – búp bê Tiểu Lục, 2 điểm.
Phát hiện chứng cứ quan trọng: Bức ảnh giấu trong bảng trưng bày, 5 điểm.
Mà trong bảng tiến độ nhiệm vụ, tất cả danh sách khuyết thiếu đều được bổ sung đầy đủ, nơi bỏ trống cũng tăng thêm hai thông tin mà cô giành điểm.
Trong đó phía sau thông tin nhân viên của cô nhi viện Nhân Ái, xuất hiện tên của Giả Văn Long, đồng thời mấy người bọn họ đều hiển thị bên trên.
Nhưng cho dù bọn họ đã xác định được quan hệ tương ứng, trước mắt ngoại trừ xác định Giả Văn Long, những người khác đều không hiển thị, ví dụ như phía sau Hầu Lượng không xuất hiện Tiểu Hàn, xem ra nhất định phải đợi ba đối tượng ghép lại mới hiển thị hết.
“Còn có một điểm rất kì quái, trong cột thông tin số người vẫn là dấu hỏi, nhưng không phải chúng ta đã gặp hết những người trong cô nhi viện rồi sao? Vậy không phải số người chính là 11 sao?” Hầu Lượng cảm thấy không đúng, nghi hoặc hỏi.
Chuyện này Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đã thảo luận qua trước đó, Hoàng Tuấn Phong bên cạnh đứng đắn hiếm thấy, lên tiếng nói: “Tôi hoài nghi, hoặc là ở đây còn có người mà chúng ta chưa phát hiện, hoặc chính là số phải điền không phải là 11, mà là chỉ số người còn sống.” Câu nói này vừa cất lên, những người còn lại đều nhìn cậu ta.
“Tôi nói đúng mà, dù sao cũng là cô nhi oán, nếu chúng ta đoán không sai, sợ là những đứa trẻ này đều là lệ quỷ. Bà cô kia thì không cần nói, viện trưởng Khúc Mộc Hề này cũng rất kì quái, Lão Tang càng xuất quỷ nhập thần, có lẽ không có ai là người.”
“Đừng đoán bừa, rốt cuộc chân tướng như thế nào thì phải tìm được nhiều chứng cứ hơn. Nếu chúng ta đoán đúng, chuyện táng tận lương tâm như thế này xuất hiện ở cô nhi viện, viện trưởng sao có thể vô tội. Nhưng theo lí mà nói, nếu thật sự xảy ra những chuyện này, đám trẻ kia cũng không thể ỷ lại vào cô ta như thế.” Tiêu Mộ Vũ luôn có thể nắm bắt ý chính trong vấn đề, một lời sáng tỏ, mấy người còn lại đều trở nên yên lặng.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm bức ảnh kia, trong lòng lại có một suy nghĩ.
Hiện tại bọn họ rơi vào bế tắc, vì thật sự là không có đầu mối, đừng nói tìm quan hệ tương ứng giữa đám trẻ và búp bê, ngay cả bản thân tương ứng với đứa trẻ nào cũng chưa rõ. Chuyện quan trọng nhất lúc này là phải nghĩ cách mở tủ.
Thời gian buổi sáng nhanh chóng kết thúc, Khúc Mộc Hề đi một mạch tới mở cửa, bước chân vững vàng có lực, trên mặt đong đầy ý cười bước vào phòng, bày tỏ cảm ơn bọn họ, chỉ là khi cô ta đi tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ lại vô thức động đậy mũi, Thẩm Thanh Thu nhìn thấy rõ ràng, nhân lúc Khúc Mộc Hề nói chuyện, hỏi han một câu: “Ngửi thấy mùi gì rồi?”
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ có chút ngưng trệ: “Mùi thuốc lá.”
Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên, Khúc Mộc Hề hút thuốc? Nhìn có vẻ không giống.
Bên kia Khúc Mộc Hề tiếp tục nói: “Vì cô nhi viện sắp sáp nhập, cho nên khoảng thời gian này nơi đây rất lạnh lẽo, căn bản không có ai tới thăm hỏi, rất lâu rồi đám trẻ chưa được gặp những vị khách mới, hôm nay mọi người chơi cùng chúng, chúng rất vui vẻ.”
Tuy Khúc Mộc Hề nói như thế, nhưng bọn họ nhìn đám trẻ ngồi yên lặng sau lưng cô ta, ngoại trừ Tiểu Kiều, không có đứa nào có biểu cảm gọi là vui vẻ trên mặt, ngay cả Tiểu Nghiêm, Tiểu Hàn ban nãy chơi cùng bọn họ cũng đờ ra, giống như biến thành người khác.
Biểu cảm của đám trẻ và khuôn mặt vui vẻ cùng lời nói thư thái của Khúc Mộc Hề hình thành sự so sánh mãnh liệt, bỗng dưng bọn họ cảm thấy một bức tường vô hình chia cách bản thân và đám người trước mặt, giống như bọn họ đứng ngoài khung ảnh nhìn những người kia.
Dương Nhụy không nhịn được ôm cánh tay, cô nàng cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo.
Nhưng dường như Khúc Mộc Hề hoàn toàn không phát hiện, đợi cô ta quay đầu cười hỏi đám trẻ: “Các em thích anh chị nào dạy các em?”
Ngoại trừ Tiểu Thu, bảy đứa trẻ còn lại đồng loạt giơ tay, mỗi đứa chỉ vào một người, lộ ra biểu cảm nụ cười cùng vẻ mặt nhiệt tình tiêu chuẩn, ánh mắt đó cũng không phải ánh mắt trẻ con nên có.
Biểu cảm của hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ lập tức thay đổi, không chỉ có bọn họ, những người khác càng không ngờ rằng, thứ bọn họ dốc lòng quan sát được lại thình lình bị bưng tới trước mặt.
Nhưng sự chuyển biến đột ngột này không khiến bọn họ vui mừng, ngược lại là hoang mang cùng sợ hãi vô tận, nếu chuyện này đơn giản như thế, liệu có phải có nghĩa là tình tiết bọn họ tưởng rằng đáng sợ nhất không phải là trò chơi kia, hoặc là trò chơi còn đáng sợ hơn tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ suy đoán không sai, Thẩm Thanh Thu tương ứng với Tiểu Môi, Tiêu Mộ Vũ tương ứng với Tiểu Kiều, Hầu Lượng là Tiểu Hàn, mà Lưu Bái lại tương ứng với cậu bé nói nhiều nhất Tiểu Nghiêm, Dương Nhụy tương ứng với Tiểu Mai, Chương Dương Phong tương ứng với Tiểu Nguyệt, Hoàng Tuấn Phong tương ứng với Tiểu Cầm, cho dù có hoảng hốt, là người chơi cũ, bọn họ vẫn nhanh chóng tìm được đứa trẻ lựa chọn bản thân.
Nhưng cơn choáng váng vẫn chưa bình phục lại, hệ thống phát ra một tiếng nhắc nhở: “Cốt truyện chính thức của phó bản số 003 đã được kích hoạt, cốt truyện chính thức của phó bản số 003 đã được kích hoạt!”
“Là ý gì?” Thông báo này khiến cả nhóm người không kịp trở tay, cái gì gọi là cốt truyện chính thức, vậy trước đó bọn họ đã trải qua chuyện gì?