Chương 58: Cô nhi oán 18
Thẩm Thanh Thu nghe xong cũng nhíu mày lại, nhưng cô ấy không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thấy bóng dáng Lão Tang sắp biến mất ở cuối hành lang, Thẩm Thanh Thu lên tiếng: “Đi theo.”
Không phải câu hỏi, mà là trần thuật.
Rõ ràng Tiêu Mộ Vũ cũng nghĩ như thế, không chút chần chừ đứng dậy đi về phía trước. Thẩm Thanh Thu nhìn bóng lưng mảnh mai thẳng tắp của Tiêu Mộ Vũ, trong lòng bỗng ngứa ngáy. Cô ấy nhanh chân đi theo, nhích gần nói: “Mộ Vũ, cô có cảm thấy chúng ta càng ngày càng ăn ý không, tôi nghĩ tới điều gì cô cũng có thể nghĩ tới điều đó, tôi muốn làm cô cũng muốn làm.”
Bước chân Tiêu Mộ Vũ không dừng, nhưng ánh mắt thoáng ngẩn ra, nhưng chớp mắt lại biến mất. Cô cứng rắn ném lại hai chữ: “Không thấy.”
Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói: “Miệng nói một đằng bụng quằng một nẻo.”
Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái: “Tôi muốn bảo cô im miệng, nhưng rõ ràng cô không nghĩ vậy.”
Thẩm Thanh Thu lại nghẹn lời, rõ ràng cơn giận chưa thoát ra được đã bị Tiêu Mộ Vũ cưỡng chế đè lại, thậm chí hiện tại cô ấy khẽ hé môi, hai mắt mở to, không xinh đẹp cũng không lãnh đạm một cách hiếm thấy, ngược lại là vẻ vô tội mang theo chút trách móc, khiến sau khi Tiêu Mộ Vũ quay đầu đi lại vô thức cong môi lên.
Thẩm Thanh Thu đi phía sau lẩm bẩm một câu: “Chính sự quan trọng.” Cho bản thân một bậc thềm.
Hai người theo Lão Tang đi thẳng tới bức tường sân sau cô nhi viện, ở đó còn có một chiếc cổng sắt, bên trên loang lổ vết gỉ sét, đồng thời phía sau cổng còn có một căn phòng nhỏ.
Đây là điều mà trước đó hai người Tiêu Mộ Vũ không hề hay biết, lúc này bọn họ trốn sau một thân cây quan sát Lão Tang và cả căn phòng nhỏ kia.
“Rầm rầm rầm!” Trong căn phòng nhỏ yên lặng như tờ bỗng truyền tới một loạt tiếng rầm rầm, tiếng sau nặng hơn tiếng trước, giống như có người đang cố gắng chặt thứ gì đó, vừa gấp vừa nặng. Âm thanh vang vọng trong không khí, nghe có chút dọa người.
Rõ ràng Lão Tang cũng nghe thấy, hơn nữa Tiêu Mộ Vũ còn có thể cảm nhận được lão rất sợ hãi, nhưng cả cơ thể lão giống như bị một bàn tay lớn bóp chặt lấy cổ, lết từng bước từng bước lại gần căn phòng nhỏ kia như con gà bị xách đi.
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ thoáng biến đổi, nhỏ tiếng nói: “Không ổn.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu nghiêm túc, tay trái lấy dao găm ra, tay phải cũng rút băng gạc, đã thủ thế chuẩn bị tấn công.
Chỉ là vào giây tiếp theo, tiếng ‘rầm’ kia đột ngột ngừng lại, một bóng người xô đổ cửa gỗ của căn phòng xông ra ngoài.
Bóng dáng khổng lồ kia vừa xuất hiện, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ lập tức ngẩn ra. Quần áo trên cơ thể người kia rách nát tả tơi, mảnh tạp dề trên eo chỉ trực chờ rụng xuống, loại nát vụn ấy không phải do quần áo cũ nát dẫn tới, mà là bị cưỡng ép chống đỡ, vì cơ thể người này cao một trượng ba thước.
Lúc này con dao chặt xương đối phương nắm trong tay cũng to một cách kì lạ, gần như cao bằng một thân người, không nói lời nào nhấc lên muốn bổ từ đỉnh đầu Lão Tang xuống.
Tiêu Mộ Vũ không chút chần chừ ấn đồng hồ bấm giờ trong tay, con dao khổng lồ kia treo trên đỉnh đầu Lão Tang, Lão Tang đờ đẫn đứng đó, khuôn mặt đó vẫn cứng nhắc, nhưng nỗi sợ khó lòng ngăn chặn trong đôi mắt đang bị dừng hình trên khuôn mặt.
Tiêu Mộ Vũ muốn xông tới kéo lão khỏi lưỡi dao kia, nhưng Thẩm Thanh Thu bên cạnh nhanh hơn một bước, bước chân uyển chuyển nhảy tới giống như một con báo nhanh nhẹn.
Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu kéo Lão Tang ra, chân trái hung hăng đạp lên đầu gối thân hình cao to kia một cái, mượn lực bật lên sau đó ngả ra xoay chân đá lên chiếc cằm to lớn kia, thân hình to lớn ấy lập tức rầm rầm ngã xuống giống như căn nhà hai tầng bị kích nổ. Con dao chặt xương khổng lồ trong tay cũng nặng nề đập xuống đất.
Cũng vào lúc này dao găm trong tay Thẩm Thanh Thu đâm một nhát lên khớp gối cơ thể người phụ nữ kia. Sau khi cơ thể bị phóng to, khớp xương cũng trở nên to lớn, hai tay Thẩm Thanh Thu dùng toàn bộ sức lực mới phá hủy được khớp xương của người đó. Cô ấy vô cùng quý trọng thời gian, nhanh chóng rút dao ra đâm tiếp lên chiếc chân còn lại y hệt ban nãy, mà 10 giây cũng đã hết, người phụ nữ nằm trên mặt đất mạnh mẽ nâng nửa thân trên dậy, kêu gào thảm thiết, nước bọt tanh hôi trong chiếc miệng lớn kia cũng bắn ra, khiến Thẩm Thanh Thu suýt chút nữa nôn mửa.
Khuôn mặt lớn kia cũng lộ ra ngoài một cách rõ ràng, chính là cô Khương, người được thông báo là bị thương do ngã không thể nấu ăn.
Nửa thân trên của bà ta còn có thể cử động, móng tay từ đôi tay dài ngoẵng vung ra, muốn quắp về phía Thẩm Thanh Thu. Động tác của Tiêu Mộ Vũ không chút chần chừ, vội vàng hung hăng đá một cước tới, vừa vặn đá lên ngực cô Khương, cứng rắn ngăn cản bà ta ngồi dậy.
Trong sức mạnh khổng lồ ngược ấy, Tiêu Mộ Vũ cũng ngã xuống đất, cô thuận đà lăn mấy vòng giảm lực, mà Thẩm Thanh Thu bên kia cũng đã cắt bỏ khớp chân của cô Khương trong sự ngăn cản của Tiêu Mộ Vũ.
Mất đi hai chân chống đỡ cùng vũ khí trong tay, người phụ nữ kia có hung dữ lợi hại tới đâu cũng chỉ có thể ngồi trên đất thò tay quờ quạng khắp nơi.
Cô Khương đã chết, người phụ nữ khổng lồ bị người ta kích thích sinh trưởng lớn gấp ba lần bình thường trước mặt này, chỉ là một thi thể của người phụ nữ đáng thương ấy, cho nên nó vẫn chưa thể thoát ly thực thể, bị Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu giày vò khủng khiếp.
Lão Tang đã tỉnh táo lại, vành mắt lão đỏ ửng, nhìn người phụ nữ điên cuồng giống như thi thể hung ác, khàn giọng lên tiếng: “Hai người giải thoát cho bà ta đi, tội nghiệt của bà ta đã đủ rồi.”
Tiêu Mộ Vũ khựng lại, khi cô Khương điên cuồng bò trên mặt đất liền phát hiện một điểm bất thường, cô chỉ lên đỉnh đầu cô Khương, lớn tiếng nói: “Đỉnh đầu bà ta có đồ.”
Thẩm Thanh Thu đang tránh né, nhìn một cái, xác thực giữa mái tóc hỗn loạn của cô Khương có một thứ gì đó nhô lên, lúc này đang chảy ra chất lỏng màu trắng ngà.
Con ngươi Thẩm Thanh Thu chuyển động, tránh thoát bàn tay cô Khương vung tới, ngồi xổm xuống mặt đất sau lưng bà ta, đồng thời hô lên: “Mộ Vũ, đè một cánh tay của bà ta lại.”
Tiêu Mộ Vũ cởi áo khoác, lăn một vòng trên đất, áo khoác chuẩn xác quấn lấy tay trái của cô Khương, dùng sức kéo thẳng, đúng vào lúc này, Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay phải của cô Khương, chân trái hung hăng đạp xuống, rắc một tiếng sau đó trực tiếp gãy lìa.
Tiếng gào thét lại vang lên lần nữa, đầu óc Thẩm Thanh Thu đã choáng váng, miễn cưỡng cân bằng cơ thể, cô ấy tiến lên phía trước, cầm dao găm móc vào chỗ nhô lên trên đỉnh đầu cô Khương, hai tay dùng sức chầm chậm rút thứ đó lên.
Đó là một chiếc đinh gỗ dài khoảng 20 xen-ti-mét, bên trên có đầy gai nhọn, thế mà lại là một cành hồng.
Thẩm Thanh Thu đè lại cơn nôn nửa, nhìn một cái rồi ném sang bên, không ngừng thở dốc, sau khi chiếc đinh hoa hồng được rút ra, con quái vật khổng lồ bên dưới đột ngột tắt tiếng. Sau đó chầm chậm quay về hình dạng của người bình thường trong những tiếng kẽo kẹt khiến người ta nhũn người. Cơ thể bị phình to thu nhỏ lại, nhăn thành một nhúm vô cùng đáng sợ buồn nôn.
Thẩm Thanh Thu không nhìn nổi nữa, quay đầu đi tới trước mặt Lão Tang, dao găm sáng loáng trong tay đâm tới trước mặt lão, rồi nói với Lão Tang lúc này khuôn mặt đã vàng vọt như màu đất: “Không giải thích chút sao?”
Đôi môi Lão Tang run rẩy, mở ra đóng lại mấy lần, lão lắc đầu lí nhí nói: “Không thể nói, tôi không thể nói, chúng thoát ra rồi, chúng thoát ra rồi.”
Thẩm Thanh Thu thấy Lão Tang đã sắp rối loạn tâm thần, sắc mặt có chút khó coi, mang theo chút hỏi han nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ vừa định lên tiếng, Lão Tang bỗng đẩy Thẩm Thanh Thu ra, đưa tay muốn nắm lấy dao găm. Tiêu Mộ Vũ nhanh tay nhanh mắt, tay trái nắm lấy dao găm trước một bước, khi bàn tay Lão Tang sống chết quờ tới, tay phải hung hăng đánh lên gáy lão, lập tức đánh ngất lão.
Mặt mày Thẩm Thanh Thu sửng sốt, sau đó nhướng mày, biểu cảm ngập vẻ trêu đùa: “Hung dữ vậy sao?”
Tiêu Mộ Vũ ném dao găm cho Thẩm Thanh Thu, đứng dậy nói: “Với trạng thái này lão cũng không nói được gì, hơn nữa trò chơi đã tiến hành tới đây, nếu ông ta nói ra toàn bộ, vậy chẳng phải hết kịch rồi sao.”
“Thế hiện tại làm gì đây?” Thẩm Thanh Thu cũng tán thành với lời của Tiêu Mộ Vũ, nhìn Lão Tang một cái.
“Có thứ muốn lão chết, dẫn theo đi, nếu không sợ là 1 kia sắp thành 0 rồi.” Câu nói này lại nói ra kết quả.
Thẩm Thanh Thu bất mãn mím môi: “Bắt tôi vác theo một người đàn ông to lớn thế này, không nhân đạo lắm đúng không?”
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn thi thể đã co thành một nhúm: “Bà ta cao hơn 3 mét cô còn có thể quật ngã, một người đàn ông chưa tới mét bảy, không phải chuyện gì to tát.”
Thẩm Thanh Thu không tỏ thái độ, thò tay sờ eo Lão Tang, rút ra một chùm chìa khóa tiện tay ném tới phía trước, cũng mặc kệ Tiêu Mộ Vũ có thể bắt được hay không. Sau đó cô ấy đưa tay trái ra, nắm lấy cổ áo Lão Tang, kéo lão như kéo bao tải, đi theo bước chân của Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhận lấy chìa khóa, nghe thấy tiếng động mới quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy Lão Tang bị kéo lê trên đất, khóe mắt cô co rút. Nhưng cũng đúng, căn bản Thẩm Thanh Thu không có khả năng sẽ vác lão.
“Đúng rồi, sao cô lại xác định chỉ có một người còn sống, mà lại là Lão Tang?” Thẩm Thanh Thu vẫn chưa trao đổi chuyện này với Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ cũng không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói: “Cô nói với tôi.”
“Hả?” Thẩm Thanh Thu ngẩn ra.
“Mười một người trong cô nhi viện này, rõ ràng cô Khương không phải người, chí ít là trong mắt người chơi. Còn tám đứa trẻ kia, thật ra sau trò chơi kia đã có thể đoán ra, tám đứa trẻ tám thế thân, người sống không cần thế thân. Hơn nữa, một cô nhi viện có tám người chết, còn là nhiều người có địa vị như thế, không thể không có ai phát hiện. Trong tình huống này sao có thể giữ lại mấy đứa trẻ ở đây, có ở lại cũng nên để nhân viên chính thức chăm sóc, rõ ràng ở đây không có.”
Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Đúng thế, có lẽ mấy người bọn họ cũng biết đám trẻ đều không phải người, vậy Khúc Mộc Hề và Lão Tang thì sao? Cô làm cách nào để xác định?”
“Tôi vừa nói rồi, Lão Tang là cô nói với tôi, khi ở nhà ăn cô phi dao, phản ứng của lão rõ ràng là phản ứng của con người, nếu là ma quỷ thì đã dễ dàng tránh được dao găm của cô. Mà cấp độ quỷ quái trong phó bản này không cao, che giấu thực thể của bản thân cũng không hiếm gặp, nói Lão Tang cố ý ngụy trang tới nỗi tóc bị cắt da chảy máu như thật như thế, thì thật sự không có khả năng. Huống hồ từ lời nói cũng như hành vi của ông ta cũng có thể cảm nhận được ông ta là người sống, ban nãy cô Khương muốn giết ông ta càng chứng thực rằng ông ta vẫn còn sống. Còn về Khúc Mộc Hề… cô nhìn nhận thế nào?”
Thẩm Thanh Thu không để tâm cho lắm, nhún vai: “Đám trẻ kia rất ỷ lại vào cô ta, cộng thêm những tin tức về chị gái xinh đẹp mà đám Chương Dương Phong phát hiện được, người nhiều lần xuất hiện trong chứng cứ quan trọng của trò chơi thì không thể là người qua đường, cho nên đoán được chị gái xinh đẹp là Khúc Mộc Hề, hợp tình hợp lí. Một người phụ nữ trẻ tuổi từ bên ngoài tới tham quan thăm nom đám trẻ trở thành viện trưởng, vốn dĩ đã không hợp lí. Ngoài ra có một điều rất quan trọng, đó là thời gian tử vong của tám người đàn ông, tám đứa trẻ, thậm chí thời gian Khúc Mộc Hề trở thành viện trưởng, thứ tự trước sau của ba vấn đề này, nghĩ thông rồi là hiểu được.”
Tiêu Mộ Vũ mỉm cười, quả nhiên Thẩm Thanh Thu luôn có thể nghĩ tới vấn đề giống hệt cô, xác thực chi tiết thời gian mới là điểm mấu chốt.
Một là, tám thi thể kia trở thành bộ dạng kia rõ ràng không phải do con người làm ra, vậy chỉ có thể là ma quỷ, cũng có thể nói là chỉ có thể là có người trong đám Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ trở thành lệ quỷ giết bọn họ.
Hai là, có lẽ đám trẻ đều chết trước tám kẻ cặn bã kia. Vì nếu có đứa trẻ nào chết sau tám người đó, sau khi thoát khỏi vuốt quỷ, nó không thể chết, cũng sẽ không ở lại cô nhi viện.
Đối với Khúc Mộc Hề mà nói, điều này rất thích hợp, một người đang yên đang lành không thể tự dưng chết đi, ngoài ra trừ phi viện trưởng vốn dĩ đã chết, nếu không Khúc Mộc Hề không thể trở thành viện trưởng. Nhưng lại có một nghịch lí, viện trưởng chết rồi, đám trẻ cũng chết rồi, Khúc Mộc Hề trở thành viện trưởng bằng cách nào?
Mà nếu Khúc Mộc Hề chưa chết, một vị khách từ bên ngoài đơn thuần tới thăm lũ trẻ, lại không tham gia vào quá trình bức hại đám trẻ, không có lí do gì bị nhốt ở đây còn tự xưng là viện trưởng.
“Tôi vẫn chưa rõ nguyên nhân cụ thể việc tại sao Khúc Mộc Hề lại cuốn vào chuyện này, nhưng tôi đoán, sau khi cô ta chết đã ở lại cô nhi viện này, cuối cùng mới trở thành viện trưởng trong miệng đám quỷ nhỏ kia.” Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói.
“Ừm, cho nên đám trẻ kia gọi cô ta là chị mà không phải viện trưởng.” Tiêu Mộ Vũ nhìn xung quanh một lượt, cô nhi viện không lớn, động tĩnh lại lớn như thế nhưng không có ai phát hiện, xem ra những người đó căn bản không biết động tĩnh ở nơi này.
“Ngoài ra, tôi từng nói với cô, tôi không nhớ nguyên nhân bản thân vừa vào phó bản đã bị thương, ban nãy tôi nhớ ra rồi, ừm, chính là bà ta. Tôi vừa vào đã bị cô Khương khổng lồ này quăng đi, bị ngã ở chính sân sau này.”
Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên: “Vậy có lẽ sân sau có đồ mới đúng.” Nhưng nhiệm vụ cấp bách vẫn phải nên quyết từng chuyện một, trước tiên phải đi mở tủ.
Mãi tới khi đi đến cửa phòng Lão Tang, cũng không có bất kì điều gì khác thường. Cuối cùng Thẩm Thanh Thu tận dụng chìa khóa trên người Lão Tang để mở cửa phòng, bọn họ nhìn thấy từng hàng chìa phía bên trên bức tường.
Hình dạng của chìa khóa không giống nhau, bên trên có nét chữ cũ kĩ, trong số đó hai người tìm được chìa khóa mở tòa nhà lớn ngay ở cổng ra vào cô nhi viện, có nhà kho, văn phòng, cuối cùng hai người tìm được chùm chìa khóa của phòng học kia, quả thật bên trong có một chiếc chìa khóa nhỏ.
Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng đưa tay ra lấy chìa khóa tòa nhà kí túc xá, tòa nhà ba tầng, bị thiếu một vài chìa khóa phòng, nhưng lại có chìa khóa phòng tầng ba của đám trẻ.
Thẩm Thanh Thu phát hiện một chiếc khóa kiểu cũ trên tường, hiện tại đã không nhìn thấy, cô ấy chần chừ giây lát, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cũng đưa tay ra lấy xuống.
Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, lên tiếng nói: “Là chìa khóa cổng sau à?”
“Ừm, có lẽ vậy.”
Nhìn Lão Tang có vẻ sắp tỉnh, hôm nay hành động của hai người đã tương đối liều lĩnh, cho nên Tiêu Mộ Vũ không dám hành động sơ suất, vội vàng đóng chặt cửa sắp xếp cho Lão Tang xong xuôi liền lập tức tụ họp với đám Chương Dương Phong.
“Lấy được chưa?”
“Ừm.”
Cũng không biết tại sao, trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, Tiêu Mộ Vũ vừa đi vừa vội nói: “Có một chuyện tôi phải nhắc nhở mọi người, Khúc Mộc Hề rất bất thường, nguy hiểm phía sau không phải chỉ là trò chơi ‘Chim trong lồng’ của tám con búp bê kia nữa.”
Đám Hầu Lượng nghe xong, trong lòng đều hỗn loạn, Khúc Mộc Hề khác thường, nhưng bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cả đoàn người vội vàng quay lại phòng học kia, thử chiếc chìa khóa nhỏ, “cạch”, tủ đã mở ra.
Mở tủ ra, bên trong có một chồng bài tập, là đồ đạc đám trẻ để lại.
Một chồng dày, nhìn từ chất liệu có thể thấy một số quyển là gần đây, một số quyển đã từ rất lâu, đếm sơ qua có khoảng 50, 60 quyển, tên họ bên trên đều khác nhau.
“Đây là sách vở của đám trẻ trước kia?” Hoàng Tuấn Phong có chút ngạc nhiên, nhìn vở.
Tám quyển bên trên cùng, là vở của tám bạn nhỏ bọn họ nhìn thấy hiện tại.
Tiêu Mộ Vũ mở quyển đầu tiên, là Tiểu Môi, lật tới trang mới nhất, bên trên có một dòng chữ dùng rất nhiều lực viết ra: Mình rất muốn như hiệp khách trong tiểu thuyết, có một thanh kiếm, có võ nghệ, giết bọn họ!