Chương 86: Ban 7 chết chóc 10
Tiêu Mộ Vũ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu một lúc, sau đó đưa tay ra khẽ vén áo của Thẩm Thanh Thu lên, ngón tay sờ lên băng gạc, may mà khô ráo, xem ra nói là mơ cũng không sai.
Trong lòng có chút an tâm, Tiêu Mộ Vũ rụt tay về chuẩn bị nằm lại, nhưng ánh mắt vô thức nhìn lên môi Thẩm Thanh Thu. Cô ấy cứ phủ phục người quan sát như thế, đợi tới khi hoàn hồn, mới phát hiện bản thân vô thức đã nhích tới, gần tới nỗi có thể cảm nhận được hô hấp đều đặn của Thẩm Thanh Thu.
Cơ thể có chút nóng bỏng, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nằm lại.
Thẩm Thanh Thu cực kì mệt mỏi, gánh nặng vết thương mang tới nghiêm trọng vượt xa biểu hiện của cô ấy, cho nên mới ngủ say nhanh như thế.
Tiêu Mộ Vũ nằm đó nghiêng người nhìn Thẩm Thanh Thu một lúc, sau đó ánh mắt lơ lửng rời đi, rất lâu sau sờ môi, ánh mắt lạ lùng rất lâu sau mới nhắm mắt lại giống như trút bực.
Cô thua rồi, thừa nhận rồi.
6 rưỡi sáng ngày hôm sau, chuông báo thức bắt đầu vang lên, tiết tự học buổi sáng của cấp ba Viễn Ninh sắp bắt đầu.
Tiêu Mộ Vũ bị tiếng chuông làm giật mình tỉnh giấc, lại phát hiện cơ thể có chút nặng nề, ánh mắt nhìn xuống dưới rồi lại nhìn sang trái sang phải, đột nhiên nhìn lên trần nhà thở dài.
Thẩm Thanh Thu ngủ rất say, lúc này như con bạch tuộc quấn lấy cơ thể Tiêu Mộ Vũ. Cánh tay đặt lên eo ôm lấy cô, đầu đè lên vai, chân cũng gác lên người Tiêu Mộ Vũ.
Vì tư thế ngủ quấn người này, quần áo của Thẩm Thanh Thu cũng bị vén lên, eo và lưng đều lộ ra bên ngoài.
Tuy cơ thể trong lòng ấm áp mềm mại, lúc ngửi còn thấy thơm thơm, nhưng đè lên cơ thể như thế cũng rất nặng.
Tiếng chuông báo thức cũng không thể đánh thức Thẩm Thanh Thu, bốn người còn lại trong kí túc xá cũng không có động tĩnh, xem ra cơn ác mộng tối qua khiến tâm trí cùng cơ thể bọn họ vô cùng mệt mỏi.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lại nhìn lên người Thẩm Thanh Thu, vết máu trên băng gạc đã khô, nhưng vẫn rất chói mắt. Người phụ nữ này không cảm thấy đau sao? Bị thương nghiêm trọng như thế còn hùng hổ đối chọi với ma quỷ.
Tiêu Mộ Vũ nghĩ như thế, tay cũng đã thoát khỏi khống chế, khẽ chạm lên băng gạc, sau đó còn vô thức sờ bụng Thẩm Thanh Thu, cảm giác chạm tay vào da thịt vô cùng tốt, mịn màng mềm mại, chỉ là vì lộ ra bên ngoài, lúc sờ lên có chút lành lạnh.
Nhích lại dính lấy cô thì thôi, chăn cũng không đắp kĩ. Tiêu Mộ Vũ không cách nào nâng người dậy, ấn đường nhíu lại, ngón tay ngoắc lấy chăn kéo lại, đắp lên người cho Thẩm Thanh Thu. Sau đó cẩn thận lấy tay Thẩm Thanh Thu đặt trên eo mình xuống, rồi tiếp tới chân. Đợi tới khi nhích người ra khỏi vòng tay Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ mới thở phào một hơi.
Vừa quay đầu lại, đầu sỏ tội ác đã mở to mắt, tươi cười chăm chú nhìn bản thân.
Tiêu Mộ Vũ lập tức lạnh mặt nhìn Thẩm Thanh Thu, lạnh lùng nói: “Tư thế ngủ của cô khiến người ta một lời khó nói tận. Sau này ngủ xa tôi ra chút, nặng chết mất.”
Ý cười của Thẩm Thanh Thu khó ngừng lại, “Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, bình thường tôi ngủ thật thà lắm, cả đêm không động đậy.”
“Ha, là tôi di chuyển cô quấn lên người tôi?”
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, thật thà nói: “Không phải, đại khái là cơ thể tôi không kháng cự được cô, cứ vô thức muốn dính lấy cô, tôi không khống chế được.”
Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong con ngươi màu xám ẩn chứa ý cười, giống như ngôi sao, mà ánh sao trong đó khiến Tiêu Mộ Vũ sinh ra một loại ảo giác, là vì bản thân đang rung động.
Trước kia cô luôn cảm thấy trong mắt Thẩm Thanh Thu là bỡn cợt, là xấu xa, là chế giễu, còn cả tàn khốc khi đối diện với nguy hiểm. Lúc này cô bỗng ý thức được, khi Thẩm Thanh Thu nhìn bản thân rồi cười lên, có lúc sẽ là dáng vẻ này, trong mắt có sao, khiến người ta không dám chìm đắm bên trong, vì sợ không thoát ra được.
Tiêu Mộ Vũ có chút hoảng loạn dịch chuyển ánh mắt, cứng miệng nói: “Sớm biết cô tỉnh rồi thì tôi nên đạp thẳng cô xuống mới đúng.”
Thẩm Thanh Thu vẫn chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ: “Lúc cô sờ tôi tôi mới tỉnh, có chút ngứa ngứa. Nhưng Mộ Vũ, cô dịu dàng quá, tôi không nỡ tỉnh.”
“Tôi sờ cô lúc… Tôi chỉ sợ bụng cô bị lạnh, lớn như thế rồi mà còn giống hệt trẻ con.”
Tiêu Mộ Vũ có chút mất tự nhiên, ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo xuống giường.
Thẩm Thanh Thu cũng định rời giường, Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, “Cô đừng dậy vội, ngủ thêm một lúc nữa đi, tối qua cũng mệt rồi.”
“Cô thì sao?” Thẩm Thanh Thu có chút khó hiểu.
“Tôi không buồn ngủ, tôi đi quan sát tình hình trên lớp hôm nay. Chuông báo thức kêu rồi, có lẽ đám học sinh dậy cả rồi. Nhưng bốn người kia vẫn chưa có động tĩnh, tôi nghĩ những người tham gia trò chơi tối qua có thể đi muộn một chút. Huống hồ, hệ thống cũng chưa cảnh cáo cô, cô ở lại nghỉ ngơi thêm lúc nữa đi.” Tiêu Mộ Vũ vừa nói vừa mặc quần áo.
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, “Cô không ở đây tôi không ngủ được, tôi cũng muốn dậy.”
Động tác tay của Tiêu Mộ Vũ cứng lại, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu đã ngồi bên giường, lắc lư chân, lộ ra bàn chân trắng trẻo. Biểu cảm của cô ấy rất nghiêm túc, nhưng ngữ điệu yêu kiều mềm mại, mang theo chút nũng nịu vô thức.
Tiêu Mộ Vũ cứ thế nhìn Thẩm Thanh Thu một lúc lâu, sau đó quay người đi tới tủ bên giường Thẩm Thanh Thu tìm quần áo cho cô ấy.
Thẩm Thanh Thu cầm quần áo, khẽ cười một tiếng.
“Cười gì thế?” Tiêu Mộ Vũ không rõ chuyện gì.
Thẩm Thanh Thu mặc quần áo, nhớ lại, “Chỉ cảm thấy Mộ Vũ vô cùng hiền huệ. Trước kia thì gấp quần áo cho tôi, giờ lại tìm quần áo cho tôi.”
“Đừng nằm mơ nữa, tỉnh rồi thì dậy đi.” Tiêu Mộ Vũ trợn mắt với Thẩm Thanh Thu.
Hai người đánh răng rửa mặt xong cũng không lên lớp ngay, mà đi một chuyến tới kí túc xá giáo viên.
Sau khi gõ cửa, Tô Cẩn ra mở cửa, khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, hai người đều thở phào một hơi.
“Không sao cả chứ?”
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, “Tối qua cũng không kịp trao đổi tỉ mỉ, may mà có cô và Điềm… Tả Điềm Điềm, nếu không có người trong chúng ta đã bay màu rồi.”
Vốn dĩ Tiêu Mộ Vũ buột miệng muốn gọi Điềm Điềm, chỉ là mới cất lên được một chữ đã nuốt lại.
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn để Tiêu Mộ Vũ mỉa mai, không nói lấy một lời.
Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn không nghe ra điều gì khác thường, Tô Cẩn vội vàng xua tay: “Chúng ta đã là đồng đội, đây là chuyện nên làm. Nếu không phải cô và cô Thẩm lợi hại như thế, chúng tôi thật sự cũng không có gan lấy quả bóng rổ ném thứ quỷ quái kia.”
“Đúng thế, nếu không phải cô Thẩm, có đánh chết tôi cũng không nghĩ ra, người chơi có thể đánh ma quỷ kêu ngao ngao. Cô không biết đấy, tối qua chúng tôi vừa sợ vừa kích động. Còn cả đội trưởng Tiêu, cô đừng mắng cô Thẩm, cô ấy cũng là vì quan tâm nên mới bị loạn, hai người đừng cãi nhau nữa.” Tả Điềm Điềm nói.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Tả Điềm Điềm một cái, ánh mắt ấy có chút kì quái, thậm chí khiến Tả Điềm Điềm cảm thấy bên trong có chút oán thán. Nhưng Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng không nhìn cô nàng nữa, chỉ bức bối nói: “Sao mà tôi mắng được cô ấy chứ, tối qua cô ấy còn gào thét với tôi, mắng tôi máu chảy đầu rơi.”
Thẩm Thanh Thu mở to mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, dáng vẻ không thể tin nổi, người này nhỏ nhen quá đi mất.
Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn cũng ngẩn ra, hai người quay sang nhìn nhau, đồng thanh nói: “Sao có thể chứ?”
Thẩm Thanh Thu phì cười thành tiếng, Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Thẩm Thanh Thu, ấn đường càng ngày càng nhíu chặt. Sao lại không thể chứ, Thẩm Thanh Thu có hằng hà sa số chuyện quá đáng.
Tô Cẩn nhìn biểu cảm khác thường của Tiêu Mộ Vũ, vội vàng bổ sung: “Ý của chúng tôi là, nếu đổi lại là người khác, đừng nói là mắng, cho dù lấy dao ra đâm chúng tôi cũng không hề nghi ngờ. Nhưng cô Thẩm đối xử với cô, thật sự quá khác biệt, sao lại quát tháo cô được chứ?”
Tả Điềm Điềm ở một bên gật đầu như gà mổ thóc.
Tiêu Mộ Vũ lười nói, quay người rời đi, “Chúng tôi lên lớp trước.”
Thẩm Thanh Thu ở một bên cũng không ngừng gật đầu, đi sau lưng Tiêu Mộ Vũ làm ra vẻ quan trọng nói: “Đúng, đúng, sao tôi có thể mắng cô ấy chứ, rõ ràng tôi thương cô ấy còn không hết.”
“Im miệng!” Tiêu Mộ Vũ không quay đầu ném lại hai chữ, bước chân càng ngày càng nhanh.
Tuy mới chỉ là mở đầu phó bản, còn tồn tại rất nhiều thông tin, rất nhiều nguy hiểm, nhưng hiện tại tâm trạng Thẩm Thanh Thu vô cùng tốt.
“Mộ Vũ, không phải ban nãy cô chuẩn bị gọi Điềm Điềm à? Sao lại không gọi nữa?” Mặt mày Thẩm Thanh Thu hớn hở, nhìn rất muốn đánh.
Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, “Ồn ào.”
Thẩm Thanh Thu đuổi theo, rất nghiêm túc nói: “Tôi nghiêm túc mà, cô có thể gọi tôi thân thiết hơn chút không?”
Tiêu Mộ Vũ khựng người, đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu: “Thân thiết thế nào, gọi cô là Thu Thu à?”
Suýt chút nữa Thẩm Thanh Thu đụng phải Tiêu Mộ Vũ, Thu Thu? Rõ ràng là xưng hô vô cùng thân mật, nhưng Tiêu Mộ Vũ gọi một cách không cảm xúc như thế, nghe rất cự nự.
“Sao cô có thể biến xưng hô sến súa trở nên lạnh tanh như thế hả?” Thẩm Thanh Thu trúc trắc nói.
“Thẩm Thanh Thu, đi thôi.” Một tiếng rất dịu dàng, còn mang theo chút bất đắc dĩ, Tiêu Mộ Vũ gọi xong, vẫy tay với Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nghe xong, bỗng có cảm giác một tiếng Thẩm Thanh Thu này còn dễ chịu hơn Thu Thu gì đó rất nhiều, cũng rất thân thiết.
Khi hai người về tới ban 7, trời còn chưa sáng hẳn, vì tòa nhà dạy học quá giống nhau, bên ngoài lại tối tăm, suýt chút nữa đi nhầm tòa.
Đợi tới khi cả hai tới được lớp, ngoại trừ những người tối qua tham gia trò chơi, toàn bộ đã đông đủ.
Khi nhìn thấy hai người bọn họ, âm thanh đọc sách uể oải trong lớp bỗng im bặt, dường như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía hai người. Biểu cảm trên mặt vô cùng chấn động, giống như nhìn thấy quái vật.
Thẩm Thanh Thu hiên ngang đi vào trong lớp, thu hút tuyệt đại đa số ánh mắt của mọi người, mặt mày Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng giống như nhìn thẳng về phía trước, nhưng ánh mắt lại đang lướt qua từng người, quan sát tường tận biểu cảm của cả lớp vào trong mắt.
Đa phần học sinh trong lớp đều biểu hiện rất bình thường, chỉ là Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn Lưu Nhã một cái, mặt mày Lưu Nhã không cảm xúc, thờ ơ nhìn hai người bọn họ, Lưu Nhã không giống học sinh bình thường khác.
Lâm Tuyết bên cạnh Lưu Nhã lại không có gì khác biệt với những người khác, vừa sửng sốt vừa sợ hãi, vô cùng phức tạp.
Giáo viên Tiếng Anh đã vào lớp, sau khi bảo hai người vào trong, giáo viên trẻ tuổi này cũng quan sát hai người, trong ánh mắt có vẻ đồng cảm cũng có cả bất lực.
“Được rồi, mọi người tiếp tục đọc sách đi.”
Sau đó trong lớp lác đác vang lên âm thanh đọc sách, vẫn là loại cảm giác ấy, quá phẳng lặng. Xem ra Thẩm Thanh Thu nói không sai, đám học sinh này đã thấy quen thuộc với chuyện này, có lẽ là tất cả mọi người đều biết học sinh của ban 7 sẽ gặp phải chuyện gì.
“Rất khó tưởng tượng được đám học sinh vẫn còn có thể ngồi trong lớp trong áp lực này, đổi lại là người bình thường, sợ là đã phát điên rồi.” Thẩm Thanh Thu bỏ qua yêu cầu của giáo viên, lẩm nhẩm một câu, Một gia đình yêu thương thắm thiết, gửi tin nhắn trong nhóm chat.
Trần Khải Kiệt: Mọi người làm sao thế? Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Tả Điềm Điềm: Bọn em bị chọn vào trong trò chơi đi săn vào buổi tối, học sinh trong ban 7 đều có khả năng tới lượt. Nếu những người tham gia chơi mà thất bại, sẽ trở thành Lạc Tử Hào tiếp theo.
Nhắc tới trò chơi tối qua, ngón tay Tả Điềm Điềm vẫn đang run rẩy, nói thật lòng, nhìn thấy đầu Lạc Tử Hào chúc xuống đất nhảy trên mặt đất, cảm giác đó thực sự là hồn bay phách lạc.
Tối qua cô nàng nhìn Tô Cẩn ném ngã Lạc Tử Hào, cũng bị dọa tới nỗi không ngừng giậm chân tại chỗ, thực sự là sởn gai ốc.
Trần Khải Kiệt: Mọi người đều thoát được đúng không?
Tiêu Mộ Vũ: Yên tâm, không sao.
Tô Cẩn: Rất kì lạ, theo lí mà nói chúng ta đều phải liên quan tới ban 7, tại sao anh Trần lại được cài đặt thành cảnh sát chứ?
Khi Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy tin nhắn của Tô Cẩn, động tác cũng khựng lại. Suy nghĩ này đã từng xuất hiện trong đầu cô tối qua, điều này thực sự không hợp với lẽ thường.
Tả Điềm Điềm nghĩ ngợi, trả lời: Cài đặt của anh Trần có thể giúp chúng ta đạt được một vài thông tin, nếu đều là học sinh và giáo viên trong trường, nguồn tin tức sẽ quá hẹp chăng?
Trần Khải Kiệt: Hơn nữa làm cảnh sát cũng sẽ có liên quan tới ban 7, chỉ cần học sinh xảy ra chuyện, cảnh sát đều phải điều tra. Tính ra trong học kì này ban 7 đã xảy ra sự cố ba lần, anh luôn là người phụ trách xử lí lập biên bản.
Tiêu Mộ Vũ đọc cuộc nói chuyện của bọn họ, nhìn chằm chằm giao diện không nói một câu, điều này có thể lí giải được, nhưng vẫn còn điều không hợp lí.
Trước tiên không nhắc tới chuyện ngay từ đầu mọi người đã biết hệ thống sẽ cố tình duy trì tính công bằng giữa người chơi, cho dù vì phó bản tổ đội không tồn tại cạnh tranh, vậy mỗi sắp xếp của hệ thống đều có nguyên nhân của nó.
Mà trong nguyên nhân này tuyệt đối sẽ không cài đặt để người chơi tùy ý hành động. Có lẽ thân phận cảnh sát sẽ có lợi, nhưng không phải có lợi tuyệt đối.
Tô Cẩn: Đội trưởng Tiêu, sao cô không nói gì?
Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn giao diện điều khiển của bản thân, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Mộ Vũ. Cô gái với dáng vẻ 16, 17 tuổi ngồi ở đó, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, sống lưng thẳng tắp, tư thế ngồi vô cùng quy củ.
Thật là! Tại sao lại có người xinh đẹp vậy chứ? Xinh đẹp từ nhỏ tới lớn, chỉ ngồi ở đó cũng có thể làm cô ấy mê muội tới chết.
Nhưng người xinh đẹp ngồi rất ngay ngắn này không nghiêm túc nghe giảng, mà đang trầm mặt suy tư.
Thẩm Thanh Thu rất thích nhìn Tiêu Mộ Vũ vào lúc này, nghiêm túc chăm chú, mím môi cúi mặt, rất đáng yêu.
Thẩm Thanh Thu: Cô ấy đang suy nghĩ, đừng làm phiền cô ấy.
Tô Cẩn đọc xong vô thức gõ một câu: Còn cô Thẩm, cô thì sao?
Thẩm Thanh Thu: Tôi à, tôi đang ngắm cô ấy suy nghĩ.
Tô Cẩn quay đầu nhìn Tả Điềm Điềm đang nấu cháo bên cạnh, đối phương nhích tới nhìn một cái, cười nói: “Ai bảo chị hỏi, trước giờ hai này có biết khiêm tốn đâu.”
Tô Cẩn nghiêm túc gật đầu, sau đó uốn nắn, nói: “Thực ra là trước giờ cô Thẩm chưa từng khiêm tốn.”