Chương 92: Ban 7 chết chóc 16
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ có cảm giác không lành, nhưng Thẩm Thanh Thu kéo lấy cô, không cho cô động đậy. Rất nhanh sau đó có cơn gió nổi lên bên cửa sổ, rõ ràng là đêm cuối tháng Tư, nhưng gió thổi vào lại mang theo cảm giác khô nóng, cộng thêm căng thẳng quá mức, rất nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ đã đổ mồ hôi toàn thân.
“Tưng tưng”, đây là âm thanh đi lại của Lạc Tử Hào, theo lí mà nói kí túc xá của hai người nằm trên tầng ba, Lạc Tử Hào không thể lên đây, nhưng âm thanh tưng tưng rõ ràng gần ngay trong gang tấc, tuyệt đối không phải là tiếng động tầng ba có thể nghe được.
Lạc Tử Hào tới rồi!
Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không rõ điều này có nghĩa gì, lẽ nào cuộc đi săn lần thứ hai đã bắt đầu rồi sao?
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ có thể quan sát được tình hình trong kí túc xá, Lạc Tử Hào đẩy cửa sổ bằng kính ra rồi nhảy vào trong phòng. Tưng, tưng, còn đang khẽ cười trong phòng.
“Tỉnh cả rồi đúng không, sao không nhìn tôi thế? Lẽ nào không hiếu kì sao?” Trên người Lạc Tử Hào phả ra một mùi thối rữa, tiếng cười thô kệch khàn đặc, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lúc còn sống.
Thẩm Thanh Thu lại lần nữa co chặt tay, chặn lại tầm nhìn của Tiêu Mộ Vũ. Lời của Lạc Tử Hào tuyệt đối không phải lời gì tốt lành, cậu ta bảo bọn họ nhìn, vậy tuyệt đối là không thể nhìn.
Thẩm Thanh Thu ngủ mé ngoài, bảo vệ chặt chẽ Tiêu Mộ Vũ ở mé trong, Tiêu Mộ Vũ vô cùng căng thẳng, vội vàng đưa tay ra mò mẫm, che mắt Thẩm Thanh Thu lại.
Lòng bàn tay ấm áp mang theo mồ hôi ươn ướt che lên mặt Thẩm Thanh Thu, rất có lực. Tuy lúc này vô cùng căng thẳng, nhưng Thẩm Thanh Thu lại có cảm giác dễ chịu ngoài dự đoán.
Chỉ là tình hình hiện tại khiến Thẩm Thanh Thu có chút tức giận, vì cô ấy có thể cảm nhận được lúc này Lạc Tử Hào đang đứng bên cạnh mình.
Lạc Tử Hào vẫn đang cười, lẩm nhẩm nói: “Tối qua không tìm thấy hai cậu, thực là đáng tiếc, cậu không muốn nhìn tôi sao?”
Cậu ta không ngừng lảm nhảm bên cạnh hai người, không ngừng muốn thu hút hai người nhìn vào mắt cậu ta. Hành vi này vô cùng kì quái, xem ra trong trò chơi có hai người đang nhắm vào cả hai.
Thẩm Thanh Thu vốn không nghĩ quá nhiều, chỉ nhẫn nhịn chờ đợi Lạc Tử Hào rời đi. Nhưng Lạc Tử Hào quá lắm lời, hơn nữa như âm hồn bất tán, Thẩm Thanh Thu không nhịn được nữa.
Cô ấy không quay người, mà thả lỏng tay phải nắm lấy dao găm, dính lấy mép giường lướt một dao giống như tia chớp, rạch qua người Lạc Tử Hào, sau đó coong một tiếng cắm lên phản giường bằng gỗ, vô cùng dữ dội.
“Cậu…” Âm thanh của Lạc Tử Hào đột nhiên ngừng lại, sau đó nhanh chóng tưng tưng nhảy ra xa, trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, mặt mày ngạc nhiên lại có chút buồn cười.
Sao con quỷ này lại nhát gan vậy chứ?
Lạc Tử Hào thực sự sợ Thẩm Thanh Thu, nhát dao ban nãy suýt chút nữa cắt mất một mảng thịt.
Cửa sổ vẫn đang mở rộng, Tiêu Mộ Vũ có thể quan sát được tình hình bên ngoài, nữ quỷ váy đỏ và xác ướp vẫn đứng bên ngoài, Lạc Tử Hào nhảy tới trước mặt nó, nữ quỷ không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Lạc Tử Hào một cái.
Cả cơ thể của Lạc Tử Hào gục xuống, run lẩy bà lẩy bẩy, có thể nhìn ra cậu ta rất sợ nữ quỷ.
Rất nhanh sau đó Lạc Tử Hào nhảy về phía kí túc xá nam, nữ quỷ cũng bay theo qua đó, chỉ là trước khi rời đi lại nhàn nhạt nhìn sang bên này một cái.
“Rốt cuộc chúng muốn làm gì?” Trong lòng Thẩm Thanh Thu rất khó chịu, nếu không phải sợ khởi động điều kiện chết chóc, ban nãy cô ấy cũng không phải chỉ uy hiếp Lạc Tử Hào, mà chắc chắn sẽ tiến tới bẻ nốt nửa đầu còn lại của cậu ta xuống.
Tiêu Mộ Vũ không lập tức trả lời, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau cô mới trầm giọng nói: “Cô ta nhắm vào chúng ta.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu có chút khó coi, ánh mắt lạnh giá: “Nếu cô ta có thể ở trong ban 7 quan sát chúng ta, nhắm vào chúng ta cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng nếu thực sự như thế, vậy bắt đầu từ phó bản cấp A, NPC đã có ý thức giác ngộ của chính mình. Thậm chí tôi hoài nghi, có phải chúng đã biết chúng ta là người chơi hay không.”
Tiêu Mộ Vũ thở một hơi thật dài: “Đột nhiên để chúng ta tỉnh lại, mục đích tuyệt đối không phải để Lạc Tử Hào tới dẫn dụ chúng ta thêm lần nữa. Nếu tôi đoán không sai…”
“Trương Chử không sống nổi qua đêm nay.” Nhìn phương hướng chúng đi, trong lòng Thẩm Thanh Thu cũng đã có phán đoán. Tối nay có thể nói là một đêm bình an đối với người chơi.
“Nhưng xem ra người này thực sự căm hận học sinh ban 7 tới tận xương tận tủy, ngay tới cả việc giết người cũng bắt đám học sinh đích thân quan sát.” Gọi từng người từng người dậy, chỉ là muốn để đám học sinh đích thân cảm nhận được nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng từ trong xương tủy này.
Vì Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm ở gần đó, Thẩm Thanh Thu dùng Một gia đình yêu thương thắm thiết liên hệ với bọn họ, quả nhiên cả hai cũng nhìn thấy cảnh tượng quái dị kinh khủng ban nãy.
Đêm nay dài dằng dặc, nhưng cuối cùng cũng kết thúc.
Ngày hôm sau Lý Duyệt Hàng là người đầu tiên trong kí túc xá thức dậy.
Tối hôm qua cả đám sợ nhũn người, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì, hơn nữa rất nhanh sau đó cậu ta liền chìm vào giấc ngủ.
Cả một đêm chỉ có rạng sáng mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy cành cây bên ngoài cọ lên cửa kính, có chút phiền phức.
Lý Duyệt Hàng ngủ giường trên, đầu giường của cậu ta vừa vặn đối diện với cửa sổ.
Cậu ta không thích vứt quần áo trên giường, vừa hay đầu giường chính là thanh treo rèm cửa, nên cậu ta thường treo quần áo lên trên.
Sau khi tỉnh khỏi giấc ngủ sâu, Lý Duyệt Hàng ngồi dậy liền vô thức đưa tay ra sau lấy quần áo.
Xác thực là chạm vào quần áo, nhưng cảm giác tay không đúng, bộ quần áo không có cảm giác mềm mại nhẹ nhàng, mà có chút nặng, cứng nhắc như bị ném lên băng, cảm giác rất kì lạ, thế là cậu ta lại vô thức miết lấy.
Nhưng cái miết này khiến một suy nghĩ lướt qua ý thức của Lý Duyệt Hàng, ngay sau đó tất cả cơn buồn ngủ đều biến mất, cậu ta vừa quay đầu liền phát hiện, thứ bản thân sờ vào căn bản không phải quần áo, mà là một người!
Cổ người này bị treo lên trên bằng một chiếc thắt lưng, cơ thể cứng nhắc lạnh giá đang lay động vì động tác của Lý Duyệt Hàng, lúc này vừa hay người đó quay mặt lại.
“A! A!”
Lý Duyệt Hàng kêu tới xé gan xé phổi, cả cơ thể mạnh mẽ trốn về phía sau, nhưng dựa vào hư không, nên ngã từ giường trên xuống, phát ra một tiếng cực lớn.
Tiếng thét kinh hoàng này không gì ngăn cách, vang vọng cả kí túc xá nam của cấp ba Viễn Ninh, thậm chí kí túc xá nữ cách vách cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Hai người bạn cùng phòng trong kí túc xá Lý Duyệt Hàng bị động tĩnh cực lớn này làm tỉnh, vội vàng bò dậy, có một người trực tiếp đi chân trần nhảy lên. Nhưng ban nãy còn chưa hoàn hồn, vừa ngẩng đầu nhìn, cũng thảm thiết kêu lên.
Khi Trần Khải Kiệt tới trường mới 6 giờ 40 phút, trong phòng kí túc xá nam số 310, Trương Chử bị chọn khi đó lúc này đã biến thành một thi thể treo lơ lửng trên không.
Ba người còn lại trong kí túc xá đã được sắp xếp tới một phòng kí túc xá khác, bị dọa tới nỗi không ngừng run rẩy.
Mà là một người không phải cảnh sát chuyên nghiệp, khi Trần Khải Kiệt vào phòng nhìn thấy thi thể Trương Chử, trong lòng cũng có cảm giác sợ hãi khó mà diễn tả thành lời.
Trước tiên là trong phòng, từng vệt từng vệt dấu máu ngay ngắn kéo dài từ bên ngoài cửa sổ vào trong, sau đó đi tới trước mặt Trương Chử, rồi đột ngột dừng lại.
Mà dáng vẻ của Trương Chử, cũng không phải là kiểu treo cổ thông thường.
Người bình thường treo cổ cũng được, bị người ta treo cổ cũng được, ít nhất cơ thể là thõng xuống tự nhiên, nhưng Trương Chử không như thế.
Hai chân Trương Chử lơ lửng trong không trung với tư thế quỳ, giống như khi cậu ta bị treo lên là đang quỳ trên mặt đất.
Vì ngạt thở mà chết, sắc mặt cậu ta trắng bệch, mũi miệng còn cong lên một độ cong, trong phòng có một mùi rất khó ngửi.
Nhưng Trần Khải Kiệt lại nhìn thấy một nụ cười kì quái trên khuôn mặt Trương Chử. Nụ cười đó khiến hiện trường càng thêm sợ hãi.
Trong phòng không có gió, thi thể Trương Chử vẫn đang lay động, hai chân căng cứng thỉnh thoảng khẽ cọ qua cửa kính, phát ra những âm thanh khe khẽ.
Trần Khải Kiệt nhẫn nhịn cảm giác sởn gai ốc trong lòng, kiểm tra, chụp ảnh xong, để phía cảnh sát chuyển thi thể xuống, để pháp y khám nghiệm.
Khi chuyển xuống, thi thể đặt trong tư thế nằm nghiêng, pháp y đeo găng tay mở hộp dụng cụ ra, thi thể bỗng nhiên lật lại, nhanh chóng biến thành tư thế quỳ trên mặt đất.
Pháp y cũng bị dọa tới nỗi vừa lăn vừa bò, nhất thời quá trình điều tra bị gián đoạn.
Dự định ra ngoài vui chơi trong hôm nay bị buộc dừng lại, cái chết của Trương Chử, thêm lần nữa đẩy nỗi sợ lên cực điểm. Đừng nói học sinh ban 7, ngay tới giáo viên, hiệu trưởng cũng không có tâm tư lên lớp.
Cấp ba Viễn Ninh bị buộc nghỉ học tạm thời, phối hợp với cảnh sát điều tra cái chết của Trương Chử.
Tuy nói là nghỉ học, nhưng không có học sinh nào về nhà, mà ở lại trường.
Điều này cũng cho mấy người Tiêu Mộ Vũ cơ hội tốt để bàn chuyện.
Xử lí xong hiện trường bên kia, Trần Khải Kiệt lấy cớ điều tra vụ án nên ở lại, tỉ mỉ trao đổi với nhóm Tiêu Mộ Vũ về cảnh tượng bản thân quan sát được.
Tiêu Mộ Vũ nghe xong, im lặng giây lát, mới nhỏ tiếng nói: “Tối qua nữ quỷ kia gọi chúng tôi tỉnh lại, nó và Lạc Tử Hào đi tới kí túc xá nam, Trương Chử chết, là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Gọi mọi người tỉnh lại rồi giết người? Tại sao phải làm vậy?” Trần Khải Kiệt vô cùng sửng sốt.
“Nó đang cảnh cáo chúng ta, cũng đang dọa nạt học sinh ban 7.” Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ ngưng trệ, phó bản này còn đáng sợ hơn dự đoán của cô rất nhiều.
Trong lòng Trần Khải Kiệt run lên: “Cảnh cáo chúng ta? Đám quỷ kia biết chúng ta tới điều tra chân tướng sao?”
Đây là một chuyện vô cùng đáng sợ, nếu người trong phó bản này biết ý đồ của bọn họ, vậy rất có khả năng đám học sinh đó sẽ không phối hợp, thậm chí có thể ra tay với năm người bọn họ.
Tình hình rất không lạc quan, Trương Chử đã chết, người cuối cùng nhìn thấy Trương Chử chính là Lý Duyệt Hàng. Vậy cũng có thể nói là, rất có khả năng tối nay lại có trò chơi mới.
Nếu mục tiêu trò chơi kia nhắm tới không phải Lý Duyệt Hàng, mà vẫn là năm người bọn họ, vậy chính xác là NPC đang nhắm vào bọn họ.
“Tình hình hiện tại không ổn lắm, vậy tôi sẽ khái quát lại những thông tin hiện tại bản thân đã nắm bắt được một lượt. Cơ bản không cần quá đắn đo về cốt truyện nữa, điều quan trọng là chứng cứ, nếu không cho dù chúng ta có suy đoán đáng tin tới đâu, nhưng không kích hoạt được hệ thống cũng uổng công. Thứ nhất, không cần nhắc nhiều tới chuyện Lưu Nhã có vấn đề nữa, tối qua tôi nhìn thấy bức vẽ Sisyphus đẩy đá mà cô ta vẽ, có lẽ nó có hàm ý. Thứ hai, cách chết của Trương Chử, treo cổ là phương pháp chết rất phổ biến, nhưng chết trong tư thế quỳ, rất có tính sỉ nhục, vậy có thể phán đoán Trương Chử bị báo thù, cậu ta là người gây ra bạo lực học đường, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.”
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, tiếp tục nhớ lại cảnh tượng đáng sợ tối qua, bổ sung: “Còn có một vấn đề nữa, chúng ta chưa từng thảo luận, người bị bạo lực tới chết, là chết như thế nào? Mà điều này có lẽ trường học sẽ có thông tin có thể trở thành chứng cứ.”
Mọi người đều hiểu lời của Tiêu Mộ Vũ, không chỉ cần suy đoán, còn cần chứng cứ!
“Tối qua tôi và Tả Điềm Điềm cũng nhìn thấy nữ quỷ đó, kí ức rất sâu đậm. Tôi và Tả Điềm Điềm đều rất có cảm giác về khuôn mặt nữ quỷ trong khoảnh khắc đó, dường như nó bị thiêu cháy mặt, tôi không biết là nó cố ý dọa tôi, hay là thật sự bị thiêu.” Tô Cẩn nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Thu lập tức nhìn Tiêu Mộ Vũ, nhanh chóng nói: “Cô từng nói, trước khi chết Lạc Tử Hào có nói một câu, hôm đó gió rất to, rất nóng.”
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhưng không nói gì, mà vẫn luôn cau mày, chìm trong thế giới của bản thân. Nhóm Thẩm Thanh Thu hiểu rõ cô đang làm gì, đều nín thở chờ đợi.
“Có thứ gì đó liên quan tới chuyện này, nhất thời cô đã bỏ qua đúng không?” Thấy Tiêu Mộ Vũ im lặng rất lâu, Thẩm Thanh Thu khẽ nhắc nhở.
Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm nói: “Đúng, nóng… lửa thiêu, tôi nhớ ra rồi!”
Tiêu Mộ Vũ đột nhiên ngẩng đầu, “Tối qua khi tôi nhặt sách giúp Lâm Tuyết có nhìn thấy trên tay Lưu Nhã có vết thương, giống như vết bỏng, hiện tại nghĩ lại rất có khả năng là bị thiêu đốt!”
Trần Khải Kiệt ngẩn ra: “Vậy chính là Lưu Nhã? Không phải điều này rất mâu thuẫn sao?”
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm quay sang nhìn nhau, sau đó lên tiếng: “Không, điều này cơ bản có thể xác định, người chết là Lâm Tuyết. Trương Chử, Lạc Tử Hào, còn cả ba học sinh thiệt mạng trước đó cùng kiểm chứng một kết luận, thành tích của học sinh tham gia bạo lực học đường sẽ giảm sút. Thành tích của Lưu Nhã giảm sút, nhưng tới tháng Ba lại tăng lên, không hề chịu ảnh hưởng từ lời nguyền, vậy chứng minh cô ta không sợ. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Lâm Tuyết, học sinh trong lớp đều đối xử với Lưu Nhã không ra làm sao, nếu là người khác, người đó có lí do gì để không sao?”
Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ gật đầu, thực ra mục tiêu Lâm Tuyết này cũng rất rõ ràng, chỉ là bọn họ thiếu chứng cứ, suy đoán logic không nhất định có thể thành lập.
Tạm thời Tiêu Mộ Vũ không tiếp tục nghĩ sâu, sau khi ghi nhớ trong lòng, ngẩng mắt lên nhìn Trần Khải Kiệt, “Anh có thể tìm được ghi chép của bên cứu hỏa không?”
Trần Khải Kiệt ngẩn ra, biểu cảm lập tức trở nên hưng phấn, anh ta vỗ tay: “Được, chỉ là không biết liệu có bị hư hại gì không. Hiện tại tôi về luôn, lập tức đi điều tra!”
“Mọi người có chuyện gì thì đợi tôi quay lại rồi trao đổi tiếp với tôi nhé.” Trần Khải Kiệt vừa đi vừa quay đầu nói.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm gật đầu, nhìn Trần Khải Kiệt rời đi. Thân phận cảnh sát này, rất thuận tiện trong việc thu thập chứng cứ.