Dương Gia Lợi nhìn tôi thật kỹ, rồi như thể cố hết sức nhìn đi chỗ khác, và nói: “Cuộc họp Đảng ngày hôm nay sẽ quyết định về ‘Luật hôn nhân đồng tính’, bọn họ sẽ chính thức bày tỏ sự phản đối dự luật này.” Nói đến đây, cô ấy dừng lại. Chúng tôi nhìn thấy một nhà sư khác đang dẫn một nhóm người da trắng đi thăm quan tháp Shwedagon biết thay đổi màu sắc.
Chúng tôi im lặng một lúc, lặng lẽ nghe những lời trầm trồ xuýt xoa của du khách khi nhìn thấy khung cảnh tráng lệ.
“Vì sao cậu lại muốn đến làm việc cho Gay Straight Alliance hả Tiểu Kim?”
“Ô, môi trường làm việc ở đó rất tốt.” Tôi thản nhiên trả đáp.
Dương Gia Lợi trưng ra vẻ mặt “cậu không lừa được tôi đâu”.
Cô ấy nói: “Cậu muốn ủng hộ hôn nhân đồng tính, đúng không?”
“Cậu muốn đấu tranh cho hôn nhân hợp pháp của những người đồng tính, phải không?” Tuy đây là câu hỏi nhưng giọng điệu của Dương Gia Lợi rất chắc chắn.
“Ha.” Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận, tôi không muốn tạo áp lực cho cô ấy.
Dương Gia Lợi thở dài, nói: “Đảng Lao động vẫn còn một chặng đường dài phía trước để đưa ra đề xuất với Viện Lập pháp.”
“Tôi biết.” Tôi thẹn quá hóa giận, tại sao cô ấy cứ phải nói những chuyện này cơ chứ? Tôi đã cho cô ấy không gian và thời gian rồi, tại sao cô ấy cứ xoắn xuýt về những điều này?
Điều tôi muốn biết là vấn đề giữa tôi và cô ấy, đừng nghĩ rằng làm vậy thì có thể khiến tôi mất tập trung chỉ vì nó liên quan đến vấn đề đồng tính.
“Chuyện đó thì liên quan gì đến kế hoạch tương lai của cậu?” Tôi gắt gỏng hỏi ngược lại.
“Có đấy.”
“Nhưng cậu có chết cũng không chịu nói ra.” Tôi lười phải chơi trò đố chữ với cô ấy, bèn quay người rời khỏi điểm quan sát tốt nhất, bỏ lại cô ấy phía sau.
Tôi đã chịu đựng đủ thái độ của cô ấy rồi.
“Tiểu Kim.” Cô ấy nhanh chóng đuổi theo: “Cho tôi chút thời gian, tôi không muốn nói về kế hoạch của mình, mà muốn để cậu nhìn thấy.”
Cô ấy nắm lấy tay tôi.
“Tôi sẽ nhìn thấy gì? Tại sao tôi lại có cảm giác mình sẽ không nhìn thấy những gì mình muốn thế nhỉ?” Tôi hất tay cô ấy ra. Đột nhiên có một đứa trẻ gào khóc, người mẹ quỳ xuống thì thầm gì đó vào tai nó, nó liền mỉm cười, nắm lấy tay mẹ mình và tiếp tục bước vào trong đền.
Trẻ con đều khóc và cười thoải mái, không hề che đậy.
Tôi cũng đã từng như thế thì phải?
Vui thì cười, tủi thân thì khóc, nhưng bây giờ tôi không còn như vậy nữa, giờ đây tôi vẫn có thể giữ bình tĩnh khi gặp phải trên Cục trưởng Hàn khốn kiếp, đúng không?
Tôi có thể im lặng, bởi vì cái giá của đau khổ và niềm vui là sự im lặng.
“Đi thôi!” Giọng tôi đã dịu đi.
Dương Gia Lợi nói rằng tôi có liên quan đến kế hoạch của cô ấy, nhưng tôi muốn vui mà lại chẳng dám vui.
Cô ấy thì có thể có kế hoạch gì chứ? Chia tay với Lưu Chí Minh sao? Hai người họ thật sự có thể chia tay ư?
Anh ta là người được ba cô ấy chọn đấy!
Tôi chấp nhận rằng không phải mọi thứ trên đời đều có câu trả lời, và không phải cứ cố gắng là có thể tìm ra câu trả lời.
Chúng tôi lặng lẽ bước đi, bầu không khí hơi nặng nề. Nếu đây là chuyến đi cuối cùng của hai chúng tôi, tôi không muốn sự lạnh nhạt này trở thành ký ức cuối cùng của hai đứa.
Tôi nhìn cô gái đi bên cạnh mình. Dương Gia Lợi cúi đầu, vẻ mặt rầu rĩ.
Rốt cuộc, tôi vẫn chịu thua, cô gái này có thể ngừng lộ ra vẻ ấm ức như vậy được không?
“Hay là cậu cứ nói một chút về kế hoạch tương lai của cậu đi!” Tôi nói với giọng cứng rắn.
Dương Gia Lợi nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, thậm chí còn dừng bước.
Thấy cô ấy như vậy, tôi liền hả giận. Thôi, bỏ đi, tôi chắp nhặt với cô gái này làm gì chứ?
“Cậu không thể tiết lộ một chút sao?” Tôi cố ý khom người, lọt vào tầm nhìn của cô ấy, tinh nghịch hỏi.
“Không được, nói ra thì cậu sẽ đoán được ngay.” Dương Gia Lợi thở phào, dùng tay đẩy mặt tôi ra, giọng điệu đầy vui vẻ.
“Vậy khi nào tôi mới được xem?” Tôi bất giác làm nũng.
“Khi nào trở về Đài Loan.”
“Trở về Đài Loan thì sẽ biết.”
Rõ ràng là tôi không nên ôm bất cứ hy vọng nào, nhưng khi đôi mắt đen láy của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thực sự cảm thấy như thể màn đêm đang tỏa sáng rực rỡ.
Kim Tâm Nghi, đừng… đừng như vậy!
Dương Gia Lợi có bao nhiêu gánh nặng, có bao nhiêu vấn đề, có bao nhiêu sự lựa chọn chứ?
Đừng mong đợi điều gì, Kim Tâm Nghi, đừng!
“Được!”