“Tiểu Kim, cậu sắp tan làm à?” Tiểu Đại nằm bò ra bàn như con sâu róm không xương và ngẩng đầu nhìn tôi.
Bàn làm việc của cô ấy ở cạnh bàn của tôi, thực ra cô ấy vào làm sớm hơn tôi, nhưng tính tình bộp chộp nên tôi trở thành người già dặn hơn cô ấy.
“Cậu cũng có thể tan làm mà. Là cậu không chịu thu dọn đấy chứ.” Tôi mặc kệ cô ấy, cất đồ đạc vào trong túi xách.
“Cậu sẽ đi đến hội sở hỗ trợ tranh cử à?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi sẽ cắm chốt ở khu Trung Nghĩa.”
Điện thoại di động vang lên, tôi nhanh chóng một tay cầm túi xách, tay kia nhận cuộc gọi: “Chờ tôi một chút.”
“A lô? Ôn Phỉ à?”
“Các cuộc thăm dò mới nhất đã kết thúc, kết quả của chúng ta không quá tồi, cũng không quá tốt. Lát nữa cậu phải đến quận Ba…”
Trong lúc nói chuyện điện thoại với Ôn Phỉ, tôi vừa quay người lại đã phát hiện Tiểu Đại đang lén lút ghé sát tai tôi.
“Hết hồn! Sao lại dựa sát thế hả?” Tôi đẩy mạnh cô ấy ra, nhưng cô ấy vẫn nhiệt tình xáp lại: “Giọng này là của ai vậy? Nghe hay quá!”
Nhắc đến Ôn Phỉ, tôi không khỏi đắc ý khen ngợi: “Người vận động tranh cử của bọn tôi đấy, trước đây từng làm marketing, cô ấy tài giỏi lắm.”
“Cô ấy vẫn độc thân chứ? Cô ấy có ở trong giới không? Tôi có thể theo đuổi, bao gồm cả dịch vụ hậu mãi.” Tiểu Đại xán lại gần trước mặt tôi, còn duỗi hai tay ra trước mặt tạo thành hình chữ V, đặc tả rõ nét bộ ngực của cô ấy. Cô nàng chết tiệt này!
Tôi cầm lấy tài liệu trên bàn, vỗ vào ngực cô ấy một cái: “Biến đi!”
“Ôi chao! Đừng làm thế mà, người chị em của tôi!”
“Cút đi cho tôi! Tôi không giới thiệu Ôn Phỉ cho cậu đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cậu thiếu đứng đắn!”
“Tạm biệt!”
Tôi mở cửa văn phòng, và ngạc nhiên khi thấy Dương Gia Lợi từ phòng làm việc của Chủ tịch Tôn đi tới: “Cậu tan làm rồi à?”
“Dương Gia Lợi!” Tôi luống cuống, quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Đại vẫn chưa ra khỏi văn phòng.
“Sao cậu lại tới đây? Cậu… cậu tới gặp chủ tịch à?”
“Tôi đến tìm gặp cậu.” Cô ấy nghịch ngợm nháy mắt vài cái.
“Cậu đừng đến gặp tôi vào thời gian này có được không?” Tôi vừa nói vừa đi ra ngoài, vì không muốn Tiểu Đại bắt quả tang tôi đang nói chuyện riêng với Dương Gia Lợi.
“Tại sao không? Không phải là bạn tốt sao? Huống hồ, cậu còn ở trong nhóm vận động phiếu bầu của tôi đấy.”
“Ừ.” Tôi đi chậm lại, cảm thấy chột dạ.
Sau khi Dương Gia Lợi thổ lộ tình cảm vào ngày hôm đó, tôi đã không gặp riêng cô ấy.
Chúng tôi gọi điện thoại, nhắn tin, thậm chí rất ít khi gặp nhau ở trụ sở chiến dịch vận động, nội dung nói chuyện chủ yếu là công việc. Thỉnh thoảng, chúng tôi hỏi nhau ăn chưa, ngủ chưa, hay đang làm gì. Tuy nhiên, những chủ đề giữa hai chúng tôi dường như đang lặng lẽ ngủ yên dưới lằn ranh vô hình.
Có lẽ tôi đang cố tình né tránh, hoặc cũng có thể là cô ấy quá bận rộn.
Tôi nghĩ rằng mình đang sợ hãi.
Giống như bạn còn chưa đạt được điều gì đó, thì sẽ không thể nói là bạn sẽ mất nó. Nhưng nếu bạn có được nó, thì có lẽ bạn sẽ mất nó.
Rõ ràng là người trong mộng đang ở ngay trước mặt, nói lời yêu bạn, song bạn lại cảm thấy chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Suy nghĩ này tựa như một thứ gì đó khủng khiếp đang ấp ủ trong đầu tôi như thể đang phát bệnh, và ngày càng càng tăng dần lên.
Tôi rất sợ.
“Tôi đưa cậu đi!”
Dương Gia Lợi đi phía trước, tôi ngơ ngác đi theo cô ấy.
Cô ấy gầy đi trông thấy, nhưng khí sắc rất tươi tắn.
Cô ấy vẫn luôn xinh đẹp, và bây giờ lại càng có động lực để đi đến đích, điều đó khiến cô ấy tràn đầy năng lượng hơn.
Không biết vì sao tiếng động cơ xe đột nhiên rất lớn, giống như đang muốn chạy trốn vậy.
“Tôi và Lưu Chí Minh đã chia tay rồi.” Dương Gia Lợi đột ngột nói.
“Hả? Nhanh vậy sao?” Tôi giật mình, hai tay nắm chặt lấy dây an toàn.
“Chuyện này cần phải mất nhiều thời gian lắm à?” Dương Gia Lợi trợn mắt nhìn tôi.
Tôi ngượng ngùng sờ mũi hỏi: “Anh ta nói thế nào?”
“Anh ta nói gì mặc kệ anh ta.” Cô ấy lạnh lùng nói: “Chia tay là chuyện cá nhân.”
“Đó là với người khác.” Tôi rất bình tĩnh, không bị hồ đồ bởi tin tức này: “Việc chia tay của hai người là không đúng.”
Dương Gia Lợi im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
Cô ấy đưa tay nắm lấy tay tôi, tay cô ấy rất ấm áp, thế mới biết là tôi nhớ cô ấy đến nhường nào.
Tôi tham lam cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô ấy, lại hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Dương Gia Lợi, tôi cảm thấy chúng ta nên giữ quan hệ bạn bè như trước thì tốt hơn.”
“Cậu đang trong giai đoạn chiến dịch tranh cử quan trọng.”
“Cậu cần phải khách quan, đặt tình cảm riêng sang một bên.”
Nói xong, để nhấn mạnh những gì mình vừa đã nói, lẽ ra tôi nên rút tay ra. Nhưng… cho tôi thêm một phút nữa, chỉ một phút nữa thôi.
“Tôi cần sự ủng hộ của cậu.” Giọng nói căng thẳng của cô ấy khiến tôi cảm thấy đau đớn.
Tôi ngoảnh mặt sang chỗ khác: “Đương nhiên là tôi sẽ ủng hộ cậu, chẳng phải tôi đang giúp cậu sao?”
“Tấm ảnh đó của chúng ta.”
Thời gian như bị cắt ngang đột ngột, biến thành tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Cuối cùng, Dương Gia Lợi cũng buông tay ra, cầm vô lăng. Mất đi hơi ấm, trong lòng tôi bắt đầu tự hỏi mình có nên thỏa hiệp hay không. Tôi không thể dối lòng, tôi thích cô gái này, tôi yêu cô ấy, tôi muốn ở bên cô ấy.
Dù sao tôi đã chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cô ấy cũng thuộc về tôi, tôi còn chần chừ gì nữa?
Lúc này nói gì cũng không đúng, tôi chỉ biết ngồi đợi chiếc xe chạy đến nơi. Chẳng mấy chốc đã tới địa điểm cần đến, nhưng Dương Gia Lợi không dừng lại.
Tôi bừng tỉnh lại từ trong cuộc đấu tranh nội tâm, và hỏi: “Này, Dương Gia Lợi, cậu định đi đâu vậy?”
“Tôi đưa cậu đến một nơi.”
“Đi đâu?”
“Thị trấn Ngũ Phúc.”