Chương 11
“Chào ngài Anlima, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Eliade hành lễ với Anlima. Piranda chợt nghĩ… chẳng lẽ Eliade chính là thánh kị sĩ cùng tham gia thử thách với Anlima ư? Lúc trước đúng là Đại tư tế đa nói sẽ sắp xếp thánh kị sĩ, Piranda kinh ngạc chứ cũng không nói gì, chỉ cảm thấy càng nhiều thắc mắc hơn.
Đầu tiên, Anlima cực kỳ tránh tiếp xúc, chẳng lẽ là do anh ta?
Mà, Eliade rất mạnh, Anlima cũng thế, nhưng thử thách lại thất bại… Piranda nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy lạ. Có chăng là do trong quá trình thử thác Eliade đã làm gì Anlima khiến nàng biểu hiện thất thường chăng? Mặc dù nghe bảo tính tình Eliade khá được, nhưng Piranda biết, trước khi cô sinh ra thì thánh kị sĩ Rand cũng thường được người ta khen vừa tuấn tú vừa tốt bụng.
“Thánh thượng phái tôi đến để hỏi lý do tại sao ngài không muốn đến tòa thánh Vatican.” Eliade không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng: “Ở vòng thử thách kế cuối, ngài đã bỏ thánh vật để cứu trợ người khác, thậm chí còn chỉ hướng chính xác cho đối thủ. Đối thủ đã thuận lợi lấy được thánh vật nên ngài mới mất tư cách. Nhưng thử thách cũng không chỉ quan trọng thành tích, mà còn cả thể hiện trong quá trình tham gia. Ở mỗi một vòng thử thách, ngài đều thể hiện được những đức tính mà một tư tế ánh sáng nên có, đó là khoan dung, từ bi và tín ngưỡng mãnh liệt, được tất cả các giám khảo đồng ý chọn trở thành một tư tế ánh sáng thực thụ. Nhưng ngài lại viện cớ ‘không vượt qua thử thách’ để từ chối về tòa thánh Vatican. Thánh thượng muốn biết lý do.”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều choáng váng. Piranda thì chớp mắt mấy cái, lòng chỉ còn mỗi một câu… không hổ là Anlima.
“Anlima, chuyện thế này sao con không nói?” Aphra cực kỳ kinh sợ. Piranda nhận ra mặc dù các tư tế đều ở đây nhưng không ai hỏi lý do tại sao Eliade đến. Chắc do họ không muốn bắt chuyện với người của tòa thánh Vatican.
“Vì con… con chưa sẵn sàng.” Anlima hé miệng. Piranda cảm giác tay nàng đang phát run, vô thức siết lại mấy lần.
Eliade thoáng trầm mặc rồi nhìn sang Aphra, hỏi: “Chị Aphra có tiện chuẩn bị một phòng nào đó không? Ta nghĩ Anlima hẳn còn chuyện muốn nói nhưng cần không gian riêng tư.”
Một tư tế nổi danh ghét sát Aphra thì thầm một chút, bà gật đầu: “Vừa hay có một phòng kinh trống. Anlima, con thấy sao?”
“Chỉ có ta đại diện Thánh thượng lắng nghe, còn chị Aphra đại diện bên đó ghi chép lại. Thế thì chỉ có ba người, không cần có tất cả chúng tôi.” Eliade nói. Thấy nàng có vẻ vẫn không đồng ý thì nói thêm: “Thánh kị sĩ bên cạnh cô cũng có thể đi cùng.”
“Được! Vậy để thầy và Piranda theo giúp tôi.” Vừa nghe thấy thế, Anlima đã quyết định ngay. Piranda bị lôi đi trong trạng thái đầy mơ hồi, lẳng lặng nhìn đôi tay đan nhau của hai người, không hiểu tại sao Anlima phải dẫn mình theo? Vì là bạn sao? Hay là chuyện này có liên quan đến minh?
Cô phát hiện mình vẫn không hiểu rõ nàng, thậm chí hơi sợ sự dịu dàng của Anlima… Cứ như khi phải đối mặt với bước ngoặt lớn của cuộc đời, Anlima vẫn sẽ là một thiên sứ vẹn nguyên như ấn tượng của cô. Nhưng sau đó sẽ thế nào? Những khuôn mặt trong quá khứ khiến cô lạnh lòng, nhưng hôm nay từ bàn tay run rẩy này, cô cảm thấy rõ rằng nàng thật sự cần mình làm bạn.
Không nên nghĩ nhiều quá, Piranda thầm nhủ. Rồi cùng đi về phía phòng kinh chưa từng đến.
Nơi này khác với nơi mà cô từng đến. Trong không trung có hương sáp thơm thoang thoảng, sách trên kệ được sắp xếp chỉnh tề, bên cạnh có nhiều tấm da dê và mực nước, khiến cho người ta có cảm giác lắng đọng trong tâm hồn. Đáng tiếc là cô không biết nhiều chữ lắm, nên phần lớn tên sách cô đều chẳng thể đọc được, nhưng giờ không phải lúc để phân tâm.
Aphra đóng cửa lại, khóa trái.
“Chúng ta vào thẳng chủ đề đi.” Eliade nói, rồi kéo ghế ra hiệu mọi người đừng đứng nữa. Tư tế Aphra lớn tuổi nhất ngồi xuống đầu tiên, sau đó Anlima mới ngồi theo. Piranda do dự mất mấy giây, cuối cùng chọn một chỗ bên cạnh nàng. Sau chót, Eliade mới ngồi, nói tiếp: “Thật ra, Đại tư tế muốn bồi dưỡng ngài thành người thừa kế.”
Piranda cố gắng khiến mình bình tĩnh, nhưng lòng cô đã dậy sóng.
Người thừa kế!
Đại tư tế muốn Anlima trở thành Đại tư tế tiếp theo!
Cô lẳng lặng để ý biểu cảm của Aphra, quả nhiên bà cũng hết sức bất ngờ, còn lau đi giọt nước mắt hạnh phúc trào ra nơi khóe mắt.
“Nên sau khi về tòa thánh Vatican, ngài không chỉ trở thành một tư tế ánh sáng thông thường. Thánh thượng sẽ công bố với mọi người ngài là người thừa kế của ông, mà ngài cũng phải gọi Thánh thượng là cha, gọi ta là anh.” Eliade thoáng dừng, nhìn Anlima chăm chú: “Vì đột ngột quá nên ngài mới từ chối sao?”
Piranda phát hiện một ánh mắt rất sắc bén, sau nhận ra đó là từ Aphra. Cô lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết. Thấy Anlima dần siết chặt nắm đấm, cô cố gắng nhớ lại ấn tượng khi mình gặp Đại tư tế.
Là một người cực kỳ nhân hậu, không có cảm giác xa lạ, cứ như một người thân quen mang hào quang ấm áp đang đợi đám trẻ lang thang về nhà ăn cơm.
“Ta muốn chăm sóc cho Piranda.” Cuối cùng Anlima cũng mở miệng. Đáp án này khiến Piranda không khỏi ngỡ ngàng. Nàng nói tiếp: “Cô ấy là người bạn thân nhất của ta, nhưng lại… là một kẻ ngốc! Nếu như ta không ở bên Piranda thì kẻ ngốc này chắc chắn sẽ ra sức trở thành thánh kị sĩ, đến mức hành hạ bản thân vật vã. Cô ấy là thế, ta không yên tâm!”
Piranda cực khó hiểu. Anlima lại còn nói mình là đồ đáng ghét, thế mà mình không thấy bực. Aphra có vẻ chẳng biết nói gì với câu trả lời này, Eliade cũng thế.
“Anlima suy nghĩ vì tôi như thế khiến tôi cảm động vô cùng, nhưng cái này có liên quan đến tương lai của cô.” Piranda điều chỉnh cảm xúc xong rồi nói. Khoan hãy hỏi câu ấy là thật hay giả, mặc dù bây giờ Anlima nói gì cô cũng tin. Cô vẫn mong nàng phải ưu tiên mục tiêu của bản thân, đừng vì cô mà tự trói buộc bản thân, trừ phi…
“Hay do khi ở tòa thánh Vatican, có người từng làm gì cô?”
“Không.” Anlima lắc đầu, tuy rệu rã nhưng vẫn rất kiên quyết nói: “Có thần linh làm chứng, Anlima hoàn toàn không nói dối. Tôi không muốn về tòa thánh Vatican chỉ đơn giản là vì muốn bên cạnh cô. Có lẽ cô cũng không hiểu, thật ra tôi cũng chẳng lý giải rõ được, nhưng tôi thật lòng… thật…”
Piranda thấy Anlima cuống cuồng đến phát khóc. Còn Aphra chỉ thầm thở dài.
Thật ra bà đã đoán được từ lâu. Anlima cứ trốn tránh không muốn đối mặt có một phần do Piranda. Cả Thần điện chỉ có bà biết nó thích Piranda vô cùng. Mặc dù trong mắt bà, Piranda cũng chỉ là một nữ thánh kị sĩ tập sự còn chưa cầm được cây kiếm cho tử tế, nhưng với Anlima, nó lại thấy một Piranda không đặc biệt ấy có đầy ưu điểm.
Mà Anlima cứ khăng khăng bảo Piranda giống mình, là một người không dễ từ bỏ.
Đối mặt với tình huống này, Eliade đờ cả ra. Đại khái anh ta cũng không biết xử lý sao. Dù gì tình huống này trước nay chưa từng xảy ra. Piranda vội vàng trấn an nàng, nhưng cơ bản cũng lâm vào tình huống trở tay không kịp… Xưa nay chưa ai khóc trước mặt cô, dù chính cô có khóc cũng sẽ tìm nơi không người.
“Anlima.”
Cuối cùng Aphra cũng lên tiếng.
“Con muốn ở lại nơi này sao?”
Anlima thoáng dừng. Aphra nói tiếp, nhưng lần này là với Piranda: “Piranda, khoan hãy hỏi tại sao ta biết, nhưng cô sẽ vì ngài Sandalphin mà cố gắng vào được tòa thánh Vatican đúng không?”
“Vâng… đúng ạ.” Piranda phát run dưới ánh nhìn sắc bén của bà. Cô không dám giải thích với Aphra rằng đội Thánh thập tự quân có cách tuyển binh khác các thánh kị sĩ bình thường. Bà dời mắt sang nhìn Anlima một cách nghiêm túc: “Đến lúc đó thì con làm sao? Có còn trẻ như bây giờ không? Có còn dồi dào sức sống, có còn học nhanh như bây giờ không? Thánh kị sĩ lớn tuổi dù sức không khỏe bằng người trẻ nhưng tích lũy được kinh nghiệm phong phú có thể bù đắp lại để dùng vào đúng chỗ. Nhưng nếu tư tế bị giảm khả năng ghi nhớ, thể lực cũng giảm thì đừng nói thần thuật yếu đi, đến lúc đó làm không ra sao lại khiến đám em thơ bảo hoàn tục quách đi.”
Piranda nhìn Anlima chăm chú. Nàng đang lau nước mắt, nhưng ánh mắt thể hiện rõ rằng nàng đang nghe.
“Tư tế chỉ có thể tranh thủ học khi còn trẻ. Được thì sẽ như các chị em ở tòa thánh Vatican, lâu già lại còn mạnh mẽ. Nhưng đại đa số tư tế cũng chỉ bình thường như ta, đến tuổi mà không thể đột phá cảnh giới cũng chỉ đành hoàn tục hoặc giao hy vọng lại cho các tư tế mới.” Aphra nói đến đây thì giọng thoáng run, rõ là đã cố nhịn.
“Con à, ta mong con vút bay cao, không nên ở đây làm một kẻ chờ chết.”
Anlima sụt sịt, Aphra cũng đỏ cả vành mắt.
Piranda nhìn nàng chăm chú, hít thở một hơi rồi cẩn thận lên tiếng: “Cô có bằng lòng đến tòa thánh Vatican trước để đợi tôi không?”
Anlima lau nước mắt rồi nhìn sang cô. Thật ra Piranda cũng thấy buồn, nói những lời này như đẩy ánh sáng duy nhất soi rọi đời mình đi xa. Nhưng Piranda biết, ánh sáng của Anlima có thể chiếu sáng toàn bộ đại lục, không thể chỉ quanh quanh một bóng ma như mình.
“Đây là lời hứa của tôi với cô.” Cô đổi thành quỳ một chân trên đất, nắm tay Anlima, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Sau này, tôi sẽ đội mũ, mặc giáp bước vào sảnh Quang Minh của Thánh điện, được cô tự tay đeo vòng nguyện quế cho, sắc phong thành thánh kị sĩ cao cấp, mãi mãi đứng cạnh cô. Tôi thề với cô rằng ngày ấy sẽ đến, chắc chắn.”
“Cô nói rồi đấy!” Anlima nghe thấy câu cuối thì thả lỏng, nở nụ cười, như đã trông thấy tương lai Piranda đội mũ mặc giáp, vừa ngây ngô vừa ngại ngùng nhìn mình. Hai người trông thì không giao tiếp gì, nhưng chắc chắn cả hai sẽ âm thầm sáp lại. Nàng có thể ngồi bên cạnh nhìn Piranda luyện kiếm, thi thoảng thi triển thần thuật giúp đỡ, chốc chốc lại giúp cô chỉnh động tác.
Như bây giờ vậy.
“Nhưng xin hãy nhớ nên hoàn thành trước khi trở thành Đại tư tế.” Eliade đột nhiên lên tiếng, đứng đắn nói: “Đại tư tế không được kết hôn, nhưng kết hôn trước khi trở thành Đại tư tế thì được.”
“Sao cơ?”
Kết quả là anh ta nhận được ba đôi mắt chăm chú của ba người phụ nữ ở đây. Eliade sững sờ: “Mới nãy không phải là cầu hôn à?”
“Cái này là cầu hôn á?” Piranda khó hiểu, hỏi Anlima thì chỉ thấy nàng mím chặt môi, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.