Chương 12
“Xin ngài đừng đùa.” Aphra nghiêm túc nói, sau đó mới dần mềm mỏng lại: “Hôn nhân là chuyện thần thánh, hai đứa bé này đến yêu là gì còn không biết thì bây giờ bàn chuyện hôn nhân là quá sớm. Mà Anlima cũng không nhất thiết phải kết hôn. Nó là bề tôi trung thành nhất của thần, nếu có lòng riêng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện.”
“Ngài nói đúng.” Eliade cười dịu dàng, nhưng Piranda cứ cảm thấy nó miễn cưỡng thế nào ấy. Anh ta lại hỏi anlima: “Vậy ngài đã đồng ý về tòa thánh Vatican rồi ư?”
“Ừ…” Anlima hít sâu, quay về dáng vẻ kiên quyết như trước: “Tôi đồng ý cùn ganh đi đến tòa thánh Vatican, nhưng hy vọng sau khi hứa hẹn, hằng năm chí ít tôi phải có hai lần nghỉ hai ba ngày để về, còn phải được viết thư giữ liên lạc với thầy và Piranda.”
“Viết thư thì được, nhưng Thánh thượng định rằng sau khi ngài đến, ngài ấy sẽ đích thân hướng dẫn. Thời gian đầu chắc sẽ khổ cực, thêm việc Thánh thượng sẽ tham dự một vài hoạt động, nếu không có gì bất ngờ thì ngài chắc chắn phải theo cùng, gần như lịch trình kín mít, chưa chắc đã chừa ra được ngày nghỉ cho ngài. Vậy nên có lẽ không phải năm nào cũng nghỉ hai lần được đâu, nhưng ta có thể tranh thủ giúp ngài, một năm có thể về một lần hai ba ngày gì đó để thăm anh chị em.”
“Tức là một năm chỉ về được một lần thôi ư?”
“Mong ngài hiểu cho.”
Piranda lo Anlima đổi ý, nhưng khi nàng nhìn sang chỉ kiên định hỏi một câu: “Cô chắc chắn sẽ đến tòa thánh Vatican đúng không?”
“Đúng, tôi sẽ cố hết sức.” Piranda gật đầu, Anlima che miệng cười.
“Tôi rất thích dáng vẻ đầy tự tin của cô đấy.”
“Vậy tôi sẽ trình bày phần việc còn lại.” Eliade nói rồi bắt đầu giảng giải chuyện ở tòa thánh Vatican cho Anlima, trả lời đâu vào đấy tất cả các thắc mắc của nàng.
Khi họ rời khỏi phòng kinh, tất cả mọi người đã biết Anlima được chọn trở thành tư tế ánh sáng.
Các tư tế đều vui mừng khôn xiết. Đây rõ là chuyện lớn. Người lập tòa Thần điện này là một tư tế ánh sáng, sau người đó thì không ai đạt được mức độ đó nữa. Mấy trăm năm mới được một tư tế mạnh đã là chuyện tốt lắm rồi, bây giờ Anlima lại trở thành vị tư tế ánh sáng thứ hai sau khi thành lập Thần điện, có ai mà không cảm động cho được.
Huống chi, nàng mới mấy tuổi đâu? Tương lai có khi có thể trở thành thánh tư tế đấy!
Aphra vờ như bình tĩnh, người khác hỏi đến cũng chỉ hừ lạnh: “Đương nhiên là Anlima giỏi rồi, ta không bất ngờ chút nào.” Nhưng trong lòng bà đã dậy sóng ầm ầm. Dù bà có biết Anlima được Đại tư tế chọn làm người thừa kế, nhưng phải đợi tòa thánh Vatican công khai mới được nói ra. Aphra đành nhịn, nhịn đến mức nội thương.
“Ngài không ngủ lại Thần điện sao?”
“Không cần, không sao đâu, cảm ơn ý tốt của ngài.” Eliade nói cảm ơn qua loa. Những người khác từ tòa thánh Vatican đến cũng đồng loạt vác hành lý lên. Anh ta nói: “Chúng ta định điều tra xem gần đây có ma vật lẩn khuất đây không, tiện thanh tẩy đất đai, tăng cường phòng hộ, vừa hay có thể hoàn thành trong vòng một tuần, đến lúc đó sẽ đến đón em Anlima. Đành phiền ngài hao tâm tổn trí chuẩn bị rồi.”
“Không hao tâm tổn sức gì đâu, nguyện thần phù hộ cho các ngài.”
“Nguyện thần linh phù hộ.” Đoàn Eliade đáp lại lời chúc phúc của Aphra rồi tụ tập chỉnh tề chuẩn bị rời khỏi Thần điện.
Aphra không bất ngờ khi Eliade khác với những sứ giả khác của tòa thánh Vatican. Những người kia thướng muốn ở lại thăm thú, thưởng thức phong cảnh, đâu như anh ta, vừa đi đã vội canh giờ để về. Thế này cũng giảm bớt ít áp lực cho Thần điện.
“Xin để ta sắp xếp giúp ngài vài anh em thánh kị sĩ quen thuộc nơi đây đi cùng. Nơi này luôn bình yên, nhưng ban đêm chắc chắn sẽ có nguy hiểm.” Cân nhắc qua bao việc, Aphra nói thì thấy Eliade chưa đi ngay nên gật đầu bước nhanh sang Thánh điện. Trên đường, bà thấy Anlima đang kéo Piranda đến một hành lang hẻo lánh nói chuyện. Thấy mặt học trò của mình còn chưa hết đỏ và biểu cảm đứng đắn xen lẫn nghi ngờ của Piranda, bà chẳng biết phải nói sao, đành đi hoàn thành nhiệm vụ của mình trước, đi gọi vài thánh kị sĩ ưu tú đưa đến điện thờ.
Thấy phản ứng hưng phấn của các thánh kị sĩ, đúng là hai thái cực với các tư tế. Các tư tế biết Eliade, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc Anlima trở thành tư tế ánh sáng. Các thánh kị sĩ cũng biết Anlima trở thành tư tế ánh sáng, nhưng trông thấy Eliade nên mới kích động không thôi như vậy.
Thánh kị sĩ luôn chỉ chú ý đến chuyện của thánh kị sĩ, giống với các tư tế thôi. Bà nghĩ học trò của minh có thể ở bên cô thánh kị sĩ tập sự kia lâu như thế cũng là kỳ tích.
Tư tế và thánh kị sĩ có chủ đề gì chung để trò chuyện đâu?
Tiễn đoàn của Eliade đi xong, Aphra bị cả đám tư tế tò mò vây quanh hỏi chuyện. Bà trầm mặc mấy giây, những người này không tìm thấy Anlima nên mới vây lấy bà. Dù sao bà cũng chỉ cần quăng một câu “Không nói được” là được rồi. Aphra quay về phòng mình, lấy da dê và mực nước ra. Bà tỉ mỉ nhớ lại những chuyện đã xảy ra ban nãy, thở dài rồi bắt đầu viết.
Viết xong, bà chỉ cảm thấy “Mười câu hỏi vì sao” của Thần điện sắp thành mười một rồi.
Chỉ mỗi Anlima là đã có một mục “Tại sao con bé lại đạt được cấp bậc kinh khủng như thế?”, hiện giờ chắc phải thêm một mục nữa là “Tại sao Anlima lại thích Piranda như thế?”. Aphra chợt nhớ còn có một mục là “Tại sao Piranda lại không từ bỏ?” nữa, bà bật cười hiểu ra.
Tại sao chứ? Bà cũng muốn biết. Nhưng đúng là có một số việc trong đời đến người trong cuộc còn chẳng tỏ tường mà.
Aphra quyết định đợi viết ghi chép xong thì sẽ đến trò chuyện với học trò của mình. Bà phải dặn dò Anlima vài chuyện. Đứa bé kia đơn tuần đến mức không nhận biết được có người xấu tồn tại. Aphra càng nghĩ càng lo lắng, vinh quang càng lớn thì sóng gió càng to… Dù nó được đích thân Đại tư tế dạy dỗ nhưng Aphra vẫn không nén nổi lo lắng, muốn mau chóng mang bản ghi đến gặp con bé.
Rồi bà nghĩ đến Eliade. Đối phương đã ở bên Đại tư tế nhiều năm, có thể nói với cậu ta tình hình của Anlima không? Eliade cực kỳ tôn trọng Đại tư tế, chắc cũng sẽ bảo vệ người thừa kế của ông ấy là Anlima chứ nhỉ?
Hoặc là… mau chóng thúc đẩy Piranda đến tòa thánh Vatican.
Aphra thoáng cảm giác được. Trông con bé có vẻ đơn thuần thế thôi, nhưng độ nhạy cảm với tình cảm của người khác vẫn là có. Trước mắt, dù xem xét ra sao bà cũng thấy chỉ có thể tin tưởng mới Piranda. Aphra đột nhiên cảm thấy mình dạy cho học trò của mình đơn thuần quá cũng là một cái tội.
“Tìm được rồi, cái này này!” Cùng lúc đó, rốt cuộc Anlima cũng tìm thấy món đồ.
“Đây là gì?”
Anlima đột nhiên nói muốn cho đưa cho mình một món đồ rất quan trọng, Piranda đã bị kéo ngay đến phòng của nàng.
Cô lễ phép, không dám nhìn linh tinh xung quanh, chỉ giúp Anlima kéo hết mấy rổ giấu dưới gầm giường, trong đó có rất nhiều bản chép tay. Tất cả gáy sách đều hướng lên trên nên cho dù có chữ Piranda đọc không ra nhưng Anlima tìm kiếm thuận lợi là được.
“Đây là từ điển, là cuốn tôi dùng khi mới bắt đầu học viết.” Anlima lật ra xem, trong đó lít nhít chữ. Nàng cười vui vẻ: “Vẫn còn giữ được đàng hoàng này. Mực vẫn chưa bị nhòe, cái này tôi cho cô! Sau này khi không có tôi, nếu đọc không được các ghi chép thì có thể dùng bản từ điển này giúp xem sao. Trước khi đi tôi sẽ dạy cô làm sao để đọc hiểu nó. Piranda phát âm cực kỳ chuẩn, chẳng mấy sẽ hiểu thôi!”
“Cảm ơn cô.” Piranda vừa mừng vừa sợ, không ngờ mình có cơ hội học.
Anlima thấy cô không ghét thì lật ra bảng chữ cái ở trang đầu tiên rồi bắt đầu đọc từng chữ một. Piranda đọc lại thếm một lần, cố gắng nhớ mặt chữ ấy và cách phát âm xong Anlima mới đọc sang chữ thứ hai, chữ thứ ba… Hai người cứ từ từ đọc. Lúc Aphra mở cửa trông thấy Piranda thì giật mình, suýt không bê nổi bát canh nồng.
“Thầy ạ!” Anlima chợt hơi chột dạ. Thật ra tư tế không được để thánh kị sĩ vào phòng, nhưng Aphra chỉ ngoắc ngón tay mấy cái, nàng đã hiểu là có chuyện cần nên để Piranda ở lại phòng, mình tạm thời ra ngoài nói chuyện với thầy. Piranda nhìn cuốn từ điển trên đùi. Học theo Anlima, cô bắt đầu lần từng chữ rồi lẩm nhẩm đọc theo. Hơi vất vả với việc nhận mặt chữ, nhưng trải nghiệm mới mẻ này cũng khiến cô say mê.
Anlima về phòng, sau đó ăn canh cùng cô. Piranda hơi ngại. Thật ra Anlima chỉ ăn một miếng rồi đưa hết cho cô ăn, nói rằng tư tế không cần làm việc nặng nhọc gì, còn cô hoạt động tương đối nhiều nên phải ăn nhiều thêm.
Đêm nay cô học liền một lèo được mười hai chữ cái cùng cách phát âm. Vốn Anlima định dạy hết luôn lượt, nhưng muộn quá, Piranda không định quấy rầy tiếp nên quay về Thánh điện. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, họ đều cần phải có thời gian để tiếp nhận. Lúc trở về Thánh điện trông thấy chuồng ngựa còn vài thứ chưa được cất gọn gàng. Piranda cười khổ rồi đi đến dọn dẹp.
Trong giấc mơ hôm nay của cô có vô số chữ cái xoay vần, có cả vẻ tươi cười dịu dàng của Anlima… sau đó, cô được nàng hôn lên má.
Piranda đỏ mặt bật dậy.