Chương 13
Trong tuần lễ cuối cùng, cuộc sống của Piranda không thay đổi quá nhiều, trừ việc thời gian dùng luyện kiếm thì cô đọc sách. Cô chỉ mất ba ngày đã nhận mặt được tất cả chữ cái. Dưới sự chỉ dạy của Anlima, cô mới biết dùng từ điển như thế nào, viết câu chào hỏi đơn giản nhất ra sao. Bây giờ, hằng ngày trước khi ngủ, Piranda sẽ lật qua một lượt. Sau đó cô phát hiện… bản từ điển này do “chính tay” Anlima sao chép, cô đã chấn động không thôi.
Cần phải có bao nhiêu sự kiên nhẫn và nghị lực mới có thể viết chữ tinh tế đến như thế chứ?
Trong lòng nổi lên sự khâm phục khiến cô muốn đứng lên luyện kiếm, nhưng có thể Anlima sẽ tức giận nên Piranda vội nghĩ thôi, chỉ đành phải đi ngủ. Thức dậy đúng giờ, Anlima vẫn đến chỗ cô, ngày tháng như chẳng có gì thay đổi… Đến tận đêm trước khi chia xa, Piranda để ý thấy bữa ăn rất phong phú. Mặc dù không được như buổi thịnh điển, nhưng bình thường cũng không ăn ngon như thế, hoàn toàn không cần nghĩ nhiều về nguyên nhân.
Nhóm tư tế bên Thần điện ôm Anlima khóc, cũng có thánh kị sĩ cay mũi. Dù cho đa số thánh kị sĩ và Anlima không tiếp xúc mấy, nhưng khi tên của nàng được nhắc đến, họ không quyến luyến thì cũng chúc phúc, chỉ có mỗi Piranda vi diệu phát hiện rằng cảm xúc của mình là đợi chờ.
Cô biết mình vẫn còn có thể gặp Anlima, mặc dù mấy năm đầu chưa chắc nàng đã có thể trở về. Nhưng Anlima đã bàn điều kiện với Eliade rằng nàng sẽ được viết thư, còn cam đoan sẽ được gửi đến trong vòng một tháng. Huống chi Piranda cũng không định ở Fetia luôn. Cô muốn đến tòa thánh Vatican để gặp Anlima. Kiểu gì hai người cũng sẽ được trùng phùng.
Khi hai mắt chạm nhau trong bữa tối, Piranda đã biết đối phương có chuyện muốn nói. Cơm nước xong xuôi, cô đến bên bờ ao nơi hai người thường cùng hóng gió. Hôm nay hơi lạnh, nhưng thân thể lại cảm thấy ấm áp vì khoác nhiều áo. Mặc dù đồ của Anlima hơi ngắn so với cô, nhưng lại ấm hơn nhiều. Anlima nói mang không hết nên kín đáo đưa cho cô.
Cô biết có rất nhiều người muốn nói lời tạm biệt với Anlima nên đợi rất lâu mới thấy nàng xuất hiện.
Trên người Anlima có hương rượu nho không hợp với nàng chút nào. Đây là thứ rượu duy nhất mà tư tế có thể uống được. Nàng uống đến đỏ bừng cả mặt nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh. Piranda còn chưa lên tiếng, Anlima đã nhào đến ôm lấy cô, thì thào vài câu rồi mới ngẩng đầu mỉm cười thật tươi. Dường như trong nháy mắt, đầu óc Piranda trống rỗng, chỉ còn lại độc hai chữ.
Mềm thật.
Cơ thể cô cứng ngắc, thoang thoảng bên mũi là hương rượu nho. Bờ môi Anlima áp sát có cảm giác như điện giật, không khó chịu, cô không cảm thấy ghét. Hình như thích, còn muốn “nếm” nhiều hơn, nhưng lại kết thúc bằng nụ cười tủm tỉm của Anlima. Piranda còn chưa biết nên phản ứng ra sao thì tay đã được kéo lại, cột lên một sơi dây.
“Đây là quà đáp lễ!” Anlima cười hì hì nói, có vẻ thả lỏng hơn trước nhiều.
Piranda đoán nàng say thật, lúc này Anlima cười lên vừa ngọt ngào lại vừa đáng yêu, khiến cho tim cô vô thức đập nhanh. Ngắm sợi dây bện trên cổ tay, vô tình cũng giống như hình vẽ của mình, mặc dù khác màu, màu tóc bện cũng không giống. Vẫn chưa ngắm đủ thì Anlima đã hưng phấn hỏi: “Piranda có thích không?”
“Thích lắm.” Cô thành thật nói. Anlima nghe vậy thì vui lắm: “Thế thì tốt rồi! Dây đeo tay khó bện thật đấy, em học mãi mới được! Đợi đến khi người ta đi, nó sẽ bảo vệ chị thay em! Mặc dù chính chị cũng tự phải bảo vệ mình, biết chưa?”
“Biết rồi.” Piranda thầm cười. Khi Anlima tự xưng “người ta” trông nàng thật là đáng yêu.
“Cũng không được gánh vác nhiều quá! Thỉnh thoảng chị cũng phải kiên trì, đừng gánh hết tất cả mọi thứ. Thời gian tới phải nghỉ ngơi cho tốt, sau này em không thể dùng thần thuật giúp chị đỡ mệt nữa rồi… Phải chăm sóc bản thân, không được cố quá, sẽ biến khéo thành vụng, có biết chưa?” Anlima hiếm khi luyên thuyên. Piranda thầm nghĩ có lẽ đây chính là những chuyện mà bình thường nàng muốn nói chăng?
Cô gật đầu, nói: “Biết rồi.”
Đương nhiên Piranda không muốn làm nhiều việc dư thừa, nhưng cũng rất khó tránh, chắc chắn là Anlima biết nên mới mượn cớ say rượu để nói ra.
Cô bị Anlima ôm siết lấy eo, lời nàng nhắn nhủ chẳng lọt tai được mấy, chỉ có thân thể dán chặt cọ sát với nhau, từ hơi thở vương hương men say, cả cơn khô nóng cách lớp quần áo… Piranda nhớ đến mùi hương của nụ hôn kia. Đối mặt với những lời tình tự này cô chỉ cảm thấy lạ lẫm, nhưng cũng chẳng thể đẩy Anlima ra, mặc cho nàng ôm siết lấy làm nũng. Dù sao sau đêm nay cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Hoặc phải nói, sau khi đến tòa thánh Vatican, Anlima phải trở thành người lớn rồi, không thể hành xử như con nít nữa. Lúc nào nàng cũng phải giữ vẻ trang trọng, thể hiện sự tôn nghiêm của thần linh, giống như tất cả các Đại tư tế xưa nay, luôn phải đợi đến cuối đời, không thể giấu được nữa mới thể hiện cá tính thật của bản thân.
“Mong chị hãy nhớ đến em…” Giọng Anlima như nấc lên. Piranda hé miệng, vốn tưởng chỉ có mỗi cảm xúc đợi chờ mà giờ đây lại thêm sầu não, yết hầu khô khốc bất lực, cô đơn trong cơn gió lạnh.
“Tôi biết rồi.”
Cô nói.
“Tôi biết rồi…”
Piranda đáp lại cái ôm của Anlima. Cô chắc chắn sẽ nhớ đối phương.
Đêm đó vừa dài lại vừa ngắn ngủi. Khi Piranda tỉnh dậy thì ý thức cũng đã sắp xếp lịch trình hôm nay. Nàng mặc quần áo xong lại chú ý thấy dưới khe cửa có phong thư, cầm lên thấy nét chữ của Anlima. Piranda cất kỹ phong thư, vội vàng mặc quần áo tư tế ra ngoài. Hiếm khi trông thấy Aphra ở nhà nguyện tầm giờ này, xung quanh chỉ có những ánh lửa hiu hắt, trong không khí có hương nến thơm thoang thoảng, hiển nhiên là mới được nhóm lửa lên.
“Nó đi được một lúc rồi.” Aphra ngưng cầu nguyện, nói: “Anlima nói con bé đã để lại một phong thư cho cô, cô có thấy không?”
“Có ạ.”
“Ta cảm thấy giờ còn sớm.” Aphra dừng lại một thoáng: “Cô nên đọc trước đi.”
“Vâng, cảm ơn ngài đã nhắc nhở.” Lễ xong, Piranda tức tốc chạy về phòng, trong đầu toàn cảm giác tự trách sao mình lại không đến tiễn Anlima. Sau khi vào phòng, cô vội vàng đốt nến lên, lật từ điển ra. Phong thư này không có sáp niêm phong, hiển nhiên là do Anlima hoặc ai đó nhét thẳng vào khe cửa. Cô lấy tờ giấy viết thư ra, tra những từ mình không hiểu, vừa ghép vừa nhẩm để đọc được lá thư này.
Piranda thân mến,
Xin hãy thứ tha cho sự quá đáng của em. Vì em sợ trước khi đi nếu nhìn thấy chị thì em sẽ đổi ý, không đến tòa thánh Vatican nữa, nên chọn cách viết thư thay cho lời tạm biệt. Thế nên, xin chị đừng tự trách mình. Không phải do chị ngủ nướng mà lỡ giờ, mà do em chọn rời đi theo cách này, chỉ có vậy thì em mới đối mặt được với sự thật rằng mình sắp phải đi rồi. Hy vọng ở đó, các anh chị em không kỳ thị vì chị xuất thân ở Fetia, hy vọng các anh chị thánh kị sĩ có thể bớt gây khó dễ với chị.
Nếu chị gặp chuyện gì không thể giải quyết thì có thể tìm đến thầy của em để xin giúp đỡ. Để tránh thầy quên lời hứa này, em đã đặc biệt viết một tờ giấy rất to dán trên phòng bà ấy để nhắc nhở, xin đừng lo!
Mặc dù cứ dặn dò mãi thì có vẻ như em không tin tưởng hị lắm, nhưng xin chị hãy chăm sóc tốt cho bản thân, nhớ phải đeo dây bện. Sau khi đến tòa thánh Vatican, em sẽ luôn mang theo sợi dây bện mà chị tặng, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Mặc dù không được gặp nhau, nhưng có sự chúc phúc và bầu bạn của chị, em đã đỡ bất an về tương lai mịt mù hơn, cũng có can đảm tiếp tục đi đến đích.
Hy vọng lần gặp sau, chúng ta đều có một điều gì đó tốt hơn.
Hy vọng Piranda không giận Anlima.
Thân ái.
Mấy câu đơn giản, Piranda đọc xong thì sững ra một lúc rồi cười khổ. Cô bỏ phong thư vào lại bì thư rồi ôm lấy, kề nơi trái tim.
“Chúc em thuận buồn xuôi gió.”
Phong thư này có mùi hương của Anlima, cũng có hơi ấm của nàng. Lời chúc phúc của Piranda truyền theo gió, Anlima choàng tỉnh từ cơn ngủ gật, nhìn ra ngoài xe ngựa.
“Sao thế?” Eliade hỏi thăm. Anlima lắc đầu: “Không sao ạ.”
Nàng chỉ biết trái tim vốn đang bất an dường như thoáng nghe thấy tiếng Piranda nên đã bình ổn trở lại.