Chương 15
Piranda nằm trên mặt đất thở hổn hển, kiếm gỗ trong tay đã thành hai nửa.
Khác với sự không cam tâm của cô thì các thánh kị sĩ khác lại bị chấn động đến không thốt nên lời.
Piranda như thể uống nhầm thuốc, chẳng những đòi tham gia thi tuyển thánh kị sĩ chính thức, thậm chí còn thắng liền bốn trận, đến tận khi gặp phải người được bồi dưỡng kỹ để trở thành thánh kị sĩ thì chuỗi bốn thắng mới buộc phải kết thúc. Nhưng cả hội trường đều lặng ngắt như tờ, đến người mới cắt chuỗi thắng cũng không tỏ vẻ vui sướng. Có lẽ họ đã tưởng Piranda sẽ thắng một mạch năm trận ngay lần đầu.
“Các người còn ngẩn người ra làm gì? Dạt sang một bên. Còn các ngươi mau mang cáng cứu thương đến!” Aphra cảm thấy đáng tiếc, chỉ một trận nữa là Piranda có chuỗi thắng. Thấy mọi người đều ngốc ra nên dứt khoát ra mặt chỉ huy giúp đỡ. Thánh kị sĩ tham gia cứu hộ vội vàng mang cáng đến chỗ Piranda, khiêng cô đến nơi chuyên trị liệu.
Piranda rất đau, nén không được bật ra tiếng khóc. Aphra đi đến cạnh cô, khẽ nói: “Thả lỏng đi.”
Nghe thấy lệnh, ngón tay nàng vừa nhúc nhích một chút đã đau đên rên lên. Aphra nghe thế thì thi triển thần thuật ngay. Nhưng dù có cho tư tế mạnh nhất Thần điện ra tay, Piranda vẫn cảm thấy tay như bị đốt, cơn đau thấu xương không ngừng truyền từ đôi bàn tay xộc lên tận não. Piranda miễn cưỡng nhìn bàn tay mình, chuôi kiếm gỗ đỏ rừng rực chẳng những có vết nứt, mà bao tay cũng rách toạc.
Cô đoán, đau thế này là do mạt gỗ găm vào thịt.
Không biết Aphra lấy thuốc nước gì bôi vào tay cô, Piranda cảm giác tay mình mất hết cảm giác. Thanh kiếm gỗ được thánh kị sĩ khác rút ra, đôi tay cô đỏ bừng bừng, không chỉ bị cọ rách da mà còn có mạt gỗ, mảnh gỗ to nhỏ kẹt trên da. Có nhiều chỗ thậm chí bị mảnh gỗ lật cả thịt lên.
“Cô tưởng thần thuật của tất cả tư tế đều như Anlima sao?” Aphra tức giận nói, mặc dù trong mắt bà chỉ đầy vẻ lo lắng: “Đứa bé ngốc này, sao cô lại bị bức ép đến nhường này chứ…”
Cuối cùng, chẳng những Piranda không vượt qua kỳ thi tuyển mà còn bị cấm động vào kiếm trong vòng một tháng.
Mấy ngày nay cô hoàn toàn không biết nên làm gì. Dù sao luyện kiếm thì cần dùng tay, viết chữ cũng cần dùng tay. Piranda ngây ngốc trải qua một tuần không bị quấy rầy. Buổi tối, trước khi đi ngủ cô lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn, ra ngoài xem còn tưởng mình nhìn nhầm.
“Chị là đồ ngốc!”
Là Anlima!
Nàng vừa khóc vừa chạy đến chỗ Anlima, phía sau còn có Sandalphin đi theo.
Piranda sợ lại bị bổ nhào vào người. Anlima đang định dùng thần thuật với tay cô thì bị Sandalphin ngăn lại: “Xin chờ đã, con khoan hãy vội dùng thần thuật, để ta xem vết thương trước. Đầu tiên phải xem xem sao lại bị thương để tránh sau này còn xảy ra nữa. Nếu con dùng thần thuật thì ta không thể nhìn ra được.”
“Vâng…” Anlima cắn môi rồi lại tức giận nhìn Piranda: “Đồ ngốc.”
Piranda hoàn toàn không dám cãi lại.
“Có gì muốn nói thì đến nhà nguyện đi.” Aphra cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân hai người họ. Mặc dù bà thở hơi gấp, nhưng vẫn duy trì vẻ ưu nhã: “Thật là, mới một thời gian không dạy dỗ con mà con quên hết tác phong rồi sao? Có tư tế nào lại chạy thẳng đến phòng thánh kị sĩ lúc nửa đêm không? Cả ngài Sandalphin nữa, ngài thân là đàn ông mà lại định thảo luận chuyện riêng của con gái người ta, dù có ở hành lang hay trong phòng cũng không được đâu đấy.”
“Thành thật xin lỗi, là do ta thất thố, không để ý vấn đề này.” Sandalphin xin lỗi ngay, còn các thánh kị sĩ đang hóng chuyện cũng lẳng lạng lùi về phòng. Cái vẻ dám chỉnh cả Thánh thập tự quân của Aphra khiến họ không dám nhìn nữa, sợ lại bị trừ lương.
Thấy Anlima đau lòng đến khóc sụt sịt, Piranda muốn lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, nhưng Aphra đã chủ động lau mặt cho học trò của mình, rồi mới đưa họ đến thẳng nhà nguyện… Trên đường đi, Anlima ôm chặt tay Piranda, vui lòng thỏa ý nên quẳng cơn tức qua một bên, nhưng lại để ý từng li từng tí khiến Piranda hơi dở khóc dở cười.
Mặc dù mấy ngày nay không được luyện kiếm nên rất chán. Nhưng nhìn thấy Anlima, tâm trạng cô sao có thể không vui được?
“Được rồi, hãy đưa tay đây cho ta xem.”
Sau khi ngồi vào chỗ, Sandalphin bảo Piranda tháo băng vải ra. Anlima nhìn thấy vết thương thì chau mày. Sandalphin nhìn chăm chú ba giây rồi chỉ hỏi một câu: “Nếu bị thương khi tham gia thi đấu tuyển chọn thì chắc là do dùng kiếm gỗ đúng không? Kiếm bị gãy ư?”
“Vâng…”
“Có đeo găng tay không?”
“Có ạ.”
“Ta hiểu rồi.” Sandalphin thoắt cái đã tỏ vẻ nghiêm túc: “Vì con quá nóng vội muốn vượt qua tuyển chọn nên mới thành thế này. Nếu muốn thắng liền năm trận thì cần phân bố đều sức mạnh cơ bắp. Nếu như ta đoán không sai thì từ trận đầu tiên con đã dùng hết sức để liều, ngay cả khi có thể thả lỏng nhưng vẫn nắm chặt chuôi kiếm, thêm nữa là do chất liệu găng tay không tốt, ma sát quá độ là rách, mà con lại không thay rồi vội thi tiếp nên bỏng mặc mảnh gỗ găm vào thịt. Những vết thương này không phải hoàn toàn do rách da.”
“Vì con… con phải thừa dịp còn sức để đánh nhanh mới có cơ hội thẳng, cho nên…”
“Nên con đã dùng sai cách.” Sandalphin đưa ra kết luận rồi hỏi lại: “Tay có cầm nắm được không?”
“Được ạ, dù hơi đau.” Piranda không dám nói thêm câu nào, cô chuyên chú xem phản ứng của Sandalphin. Chỉ thấy ông thở dài một hơi, khẽ nói: “Thế thì tốt rồi, chưa tổn thương đến cơ bắp, đợi khôi phục lại là có thể cầm kiếm. Nhưng phải nhớ phải thả lỏng hợp lý.”
“Vâng…”
“Piranda, đừng cảm thấy tội lỗi, con thắng liền bốn trận đã là rất giỏi rồi. Trận thứ năm thua là do cơ thể quá tải, cộng thêm kiếm gỗ bị hao tổn nhiều nên mới gãy. Say này phải học cách suy nghĩ nhiều hơn, đừng chỉ đâm đồng vung sức suông. Chỉ có thánh kị sĩ mới có thể đến nơi nguy hiểm để trừ ma, các nhiệm vụ có thời gian dài ngắn khác nhau, con phải tính toán đến việc tình trạng của thân thể và độ hao tổn của kiếm. Như khi ta mất đi cánh tay này, mặc dù là vì cứu một đứa trẻ, nhưng nếu lúc ấy ta không chủ quan để tiêu tốn quá nhiều thể lực thì có thể trở lại nguyên vẹn mà vẫn bảo vệ được đứa trẻ ấy rồi. Cho nên Piranda à, con phải nhớ thật kỹ những điều này. Thánh kị sĩ chỉ hơi sơ hở thôi thì chỉ mất tay mất chân đã là may mắn rồi. Dù có thần linh soi sáng thì cũng không có nghĩa lần nào cũng có kỳ tích. Chúng ta phải động não để giữ vững cơ hội thì mới có thể bảo vệ và yêu thương mọi người.”
“Rõ!” Piranda lập tức cảm thấy vừa xấu hổ vừa khâm phục. Nếu không gặp lại Sandalphin thì cô lại làm sai rồi.
“Con hiểu được là tốt rồi.” Sandalphin cười: “Mà qua nhỡ có vượt qua kỳ tuyển chọn xong thì hôm sau sẽ phải tham gia huấn luyện chính thức rồi. Con thi đấu để mình bị thương thành thế này thì làm sao huấn luyện được?”
“Con, con sẽ chú ý!” Lúc này Piranda chỉ muốn giấu mặt đi thôi. Cô cảm thấy mình rất mất mặt. Lời Sandalphin nói rất chính xác. Cho dù cô có thắng trận thứ năm mà tay thành thế này thì cũng chẳng thể nào tham gia huấn luyện.
Anlima bỗng ngăn tầm mắt giữa họ. Nàng cười hỏi Sandalphin: “Người ta có thể giúp trị liệu cho Piranda không ạ?”
“Ta mới nghĩ kỹ rồi, lần này con không hỗ trợ thì hơn.” Sandalphin thành thật nói: “Con người cũng nên học được một bài học để mà nhớ. Piranda phải nhớ cơn đau hôm nay thì lần sau nó mới để ý được. Huống chi lần này là là nhờ Đại tư tế sắp xếp nên con mới có thể đến đây thăm, điều đó không có nghĩa là sau này Piranda cứ bị thương là con lại có thể liều lĩnh chạy về.”
Nói đến đây, Sandalphin lại nhớ đến dáng vẻ khóc nấc lên khi nghe thấy tin của nàng, cả vẻ đau lòng của Đại tư tế. Thế là ông lại cảm thấy ngữ khí mình hơi nặng, thế là thoáng dịu dàng hơn: “Con hay tin tưởng kinh nghiệm nhiều năm của ta. Để thánh kị sĩ ỷ lại tư tế quá nhiều thì sẽ dễ dàng biến thành kẻ ngốc chỉ biết dùng vũ lực. Loại người này nhiều rồi, nhưng kiểu chúng ta cần là Eliade.”
“Vậy kinh nghiệm của ngài có cho biết rằng phải xử lý thế nào để tay không bị sẹo không ạ?”
Nếu tay cô không bị thương thì Piranda cảm thấy Anlima sẽ nắm thật chặt chứ không nhẫn lại thế này.
“Tay Piranda có thể bị sẹo xấu không ạ?” Anlima mấp máy môi, kiên trì đòi câu trả lời.
“Ta đây không dám hứa chắc, nhưng…” Câu này của ông khiến Anlima im lặng. Sandalphin bấy giờ mới cười nói tiếp: “Thần thuật của Thánh thượng không chỉ có thể trị được vết thương mà còn trị được cả sẹo. Con là người thừa kế, chắc chắn có thể làm được.”
“Tôi biết rồi.” Anlima gật đầu rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt Piranda. Piranda còn đang chăm chú ngắm nàng. Nàng mặc trang phục tư tế của tòa thánh Vatican trông cực kỳ xinh đẹp, như một Thánh nữ thần thánh không thể mạo phạm… Mặc dù nghiêm túc mà nói thì đúng là thế, nàng chính là Đại tư tế kế tiếp. Piranda đang định nói thì Anlima đã nói trước: “Chị là đồ ngốc đúng không?”
Nụ cười thân thiết, giọng nói dịu dàng, Piranda suy nghĩ dù có ra sao, mình cũng sẽ bị véo má đúng không?
Piranda hiếm khi đoán đúng ý nghĩ của Anlima. Cô bị véo má.