Đại lễ là bữa tối của buổi lễ tạ ơn, là dịp mà cả linh mục và kỵ sĩ đều phải tham dự. Nó được tổ chức để cảm ơn những món quà của Thiên Chúa và nỗ lực của con người. Có thể nói đây là một lễ hội vô cùng quan trọng và được tổ chức hàng năm. Chỉ có lúc này thì người trong đền thờ và thánh địa mới tập trung lại rồi quây quần bên nhau, lắp đầy khán phòng – nơi mà vốn trống trải đến mức vừa cất tiếng thì ngay lập tức sẽ nghe được tiếng vọng lại.
Trên cao nhất là một chiếc bàn dài nằm ngang có mười chỗ ngồi, là nơi dành cho năm vị linh mục tối cao và năm kỵ sĩ. Phía trước khán phòng còn có một hàng ghế dài khác. Tuy rằng không có quy định rõ ràng nhưng tất cả mọi người đều phải ngầm thừa nhận, vị trí ngồi càng gần với phía trước thể hiện rằng tư cách của người đó càng cao — Nhưng Piranda căn bản không nghĩ nhiều như vậy, vẫn như bình thường chọn một vị trí ngồi ở gần cửa. Việc công bằng nhất trong buổi lễ có lẽ là dù bạn có ngồi ở đâu thì thức ăn cũng đều sẽ như nhau. Linh mục sẽ hát bài thánh ca trước, sau đó kỵ sĩ sẽ tuyên bố với Chúa rằng sau truyền thống hàng nghìn năm…. và tiếp đó là một bữa ăn no, thịnh soạn.
Bầu không khí vào lúc ban đầu rất nghiêm túc nhưng khi mọi người uống rượu vào thì đã nói chuyện với nhau một cách tự nhiên hơn. Piranda vẫn tập trung vào việc ăn, vừa nhai thức ăn trong miệng vừa lắng nghe vài câu chuyện phiếm. Vô tình biết được nữ tư tế trước đây đến mượn ngựa đã lập công, nhảy vượt bậc từ cấp hai lên cấp bốn. Việc này đã không xảy ra trong hơn 50 năm qua, mọi người đều thán phục về năng lục ma pháp của cô gái đó, ai cũng đều tự hỏi rằng không biết năng lực ấy thật sự khủng như thế nào? Cô gái ấy đã cứu con trai của Lãnh Chúa trong lúc nguy cấp và còn khiêm tốn không chịu nhận số tiền thưởng lớn. Cuối cùng, lãnh chúa đã quyên tặng số tiền đó cho ngôi đền và ngay cả thức ăn trong buổi lễ hôm nay cũng rất phong phú. Cô nghĩ cô gái nổi tiếng này thực sự không tồi và thực tốt khi có thể giúp đỡ những linh mục sống trong đền thờ này. Nhưng cô cũng có chút chán nản, hi vọng trong tương lai sẽ không gặp lại cô gái ấy, giữ lại phần tốt đẹp nhất trong tim để không còn cảm thấy lạnh lẽo với hiện thực.
Piranda không ở lại đại lễ quá lâu. Cô rời khỏi khán phòng náo nhiệt và trở về phòng để nghỉ ngơi vì còn phải dậy sớm vào ngày mai … Quả nhiên, cho dù là được linh mục giáo dục cẩn thận cỡ nào thì vẫn sẽ có lúc mất cảnh giác. Piranda nhìn chiếc cốc nổi trên mặt nước làm cô phải quay lại phòng để tìm dụng cụ mà vớt lên. Vì không muốn phí thời gian nên khi không vớt được liền dứt khoát nhảy xuống nước mà lấy. Điều làm cô ngạc nhiên là có người đang tiến về hướng này. Nhìn ánh mắt hoảng hốt của cô gái ấy, Piranda chỉ gật đầu lễ phép chào hỏi rồi cầm chiếc khăn được đặt bên cạnh lên mà lau tóc. Lúc này cô gái mới trấn tĩnh lại, giơ tay lên, chợt Piranda cảm thấy một luồng gió ấm bao quanh mình. Cô cúi đầu, thấy quần áo của mình đều đã khô ráo, ngay cả chiếc khăn tắm vốn còn ướt cũng biến thành vật trang trí trên cổ cô.
“Cám ơn nhưng kỳ thực, cô không cần vì tôi mà lãng phí pháp thuật của mình đâu.”
“Tại sao?”
Cô gái bối rối, Piranda thì là lần đầu tiên bị hỏi như vậy nên nhất thời không nói ra được nguyên nhân.
“Không biết cô có còn nhớ tôi là Anlima không. Lần trước cảm ơn cô rất nhiều vì đã đặc biệt chọn ngựa giúp tôi, cũng nhờ đó mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ. Vậy nên muốn tại buổi lễ mà trực tiếp cảm tạ nhưng lại không thể tìm thấy cô.”
“Tôi quen ngồi ở cuối rồi mà cô còn chưa đi nghỉ sao?”
Cô không nghỉ ngơi mà đi tìm tôi sao? Câu này lóe lên trong đầu Piranda. Anlima là linh mục tiềm năng nhất và là người tu luyện chính của ngôi đền. Để một người quan trọng như vậy chờ đợi mình thì thật không đúng lắm. Bất chợt điều này khiến cô khó xử, không biết nên ngạc nhiên hay là vui mừng. Đây là lần thứ hai Piranda cảm thấy tim mình đập dữ dội như vậy, đặc biệt là khi thấy đối phương gật đầu với mình. Cô không cần phải vất vả như vậy vì tôi – khi Piranda mở miệng nói những lời này thì Anlima chỉ dụi mắt cười và nói:
“Đó là một thói quen xấu, tôi luôn cảm thấy mình phải cố gắng hơn nữa mới xứng với lời dạy của thầy tôi. Vì vậy hàng ngày tôi đều tu luyện, thực hành phép thuật cho đến tận bây giờ. Mặc dù thầy tôi nói rằng vào buổi lễ tôi nên nghỉ ngơi thật tốt, không cần tập luyện nhưng tôi vẫn không thể dừng việc đấy được. Và khi đang trên đường trở về phòng nghỉ ngơi thì đã gặp cô.”
“Đó là một thói quen tốt ấy chứ, tôi cũng luôn cảm thấy mình cần nỗ lực luyện tập chăm chỉ hơn.” Piranda mừng vì mình không nói ra những lời quá tình cảm nhưng nội tâm chợt dấy lên cảm giác chua xót.
Thật tuyệt khi có ai đó quan tâm và dạy bảo mình. Piranda rất ghen tị với các Thánh kỵ sĩ khác, cho dù không tham gia vào đội ngũ họ vẫn sẽ có người quan tâm, chăm sóc khu vực của bọn họ lúc đang luyện kiếm. Nhưng đối với cô họ thường chỉ nói qua loa vài câu, không điều chỉnh các động tác nhỏ hay hướng dẫn cách sử dụng các cơ thế nào cho đúng. Ngay cả khi cùng là nữ giới nhưng khi các nữ Thánh kỵ sĩ có dịp hiếm hoi đi ngang qua cũng chẳng thèm quan tâm hay hỗ trợ cô.
“Cô thế nào … ổn chứ?”
“Tôi không sao. Cảm ơn cô đã quan tâm. Tôi xin lỗi làm chậm trễ giờ nghỉ của cô.”
Piranda đã thu lại nụ cười thường ngày của mình nhưng Anlima thì không nỡ rời đi. Nàng chỉ chớp chớp mắt giống như đang muốn nhìn cái gì đó rồi đột nhiên duỗi ngón tay ra. Mặc dù trong vô thức Piranda đã ngửa đầu ra sau nhưng đầu ngón tay nàng ấy vẫn chạm được vào cô. Piranda cảm thấy sự thoải mái mà từ lâu cô chưa từng trải qua, giống như việc một chiếc đồng hồ căng cứng trong một khoảng thời gian nhưng rồi cuối cùng cũng nhớ ra mà tự cởi trói cho mình. Cơ thể cô đột nhiên trở nên nhẹ hơn hẳn.
“Tốt hơn rồi chứ?” – Anlima lo lắng hỏi:
“Tình trạng của cô không tốt lắm, lần trước chúng ta gặp nhau cũng vậy … So với bây giờ muộn hơn một tiếng, cô lúc nào cũng dậy vào giờ này sao?”
“Tôi là một ứng cử viên kỵ sĩ và còn là một nữ nhân, tôi phải luyện tập rất chăm chỉ để chứng minh bản thân trước khi có thể trở thành một kỵ sĩ thực sự.”
Anlima giống như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại mím môi, nắm lấy tay của cô —— Piranda cảm giác được hơi ấm, là nhiệt độ cơ thể hay là ma pháp đây? Hơi thở của Anlima thậm chí còn lan tỏa đến ngón tay cô … Cô ấy được các linh mục trong đền thờ yêu mến không chỉ vì nhân cách tốt mà còn nhờ vào sự chăm chỉ học hỏi phép thuật.
Cô ấy là kiểu người hoàn hảo và chăm chỉ.
“Cô dùng thần chú sao?”
Piranda rất biết ơn cô đã tiêu trừ mệt mỏi của mình nhưng trong lòng cũng càng ngày càng xuất hiện nỗi lo lắng. Cô sợ lại bị tổn thương, thật lâu mới có thể bình tĩnh trở lại… thật lâu, thật lâu…
“Bởi vì tôi muốn giúp đỡ Piranda!”
Anlima dịu dàng cười nói:
“Tôi là linh mục, cô là kỵ sĩ, linh mục hỗ trợ kỵ sĩ là chuyện bình thường nên xin đừng chán ghét món quà nhỏ này. Nếu tương lai gặp phải khó khăn, hãy để tôi giúp cô loại bỏ mệt mỏi, hãy cùng nhau hướng tới mục tiêu phía trước nào!”
Piranda cảm thấy trái tim mình đột ngột thắt lại—nhưng thay vì bị nghiền nát, thì lại nở ra một bông hoa.
Một hạt giống, một bông hoa có màu giống màu mắt của Anlima.
Cô ấy biết mình là ai , là kẻ bị nguyền rủa nhưng cô ấy vẫn chân thành như vậy.
Cô ấy thực sự có thể gọi tên mình với một cảm xúc “tốt đẹp” như vậy.
“Được.” – Piranda lấy lại cảnh giác. Vừa định khẽ động ngón tay để xem có phải đang nằm trong mộng hay không thì lại bị Anlima chủ động nhéo lấy bàn tay. Tim bỗng chốc trở nên đập kịch liệt, cũng nhờ thế mà cô biết được đây không phải mộng mà là thực tế.
Người ta nói rằng những điều tốt đẹp sẽ xảy ra sau buổi đại lễ, và đây là lần đầu tiên Piranda tin vào điều đó.