CHƯƠNG 5
“Từ đây cho đến một ngày trước khi lên đường, tôi sẽ tiếp tục dạy cô những phương thức chiến đấu cơ bản nhất.”
Piranda nghe thấy thì vô cùng ngạc nhiên. Thánh kỵ sĩ ở trước mặt cô đứng đắn nói: “Đúng vậy. Theo như thường lệ thì thánh kỵ sĩ dự bị không được phép nhảy qua bất kỳ bước nào trong học tập. Nhưng mà em gái Anlima lại chỉ muốn cô làm tùy hành* kỵ sĩ vì thế, để bảo đảm đường đi được bình an nên tôi cũng chỉ có thể phá lệ. Cô không phải thiên tài, không có khả năng trong thời gian ngắn đã học được kiếm thuật 1vs10. Cho nên ngoại trừ dạy kiếm thuật cơ bản nhất, tôi sẽ chú trọng dạy kĩ xảo [Chạy trốn] nhiều hơn. Cô phải nhớ rõ bổn phận của mình, Thánh kỵ sĩ là vì [Bảo vệ] mà tồn tại còn chiến sĩ mới là vì [Chiến đấu] mà tồn tại. Những tên cướp ở bên ngoài kia chắc hẳn có nhiều kinh nghiệm hơn cô, cho nên nếu có nguy hiểm nhất định cô phải dẫn em gái Anlima chạy trốn, tuyệt đối không được tham chiến.”
*Tùy hành: Người đi theo
“Vâng.” – Cô đương nhiên hiểu chuyện này nhưng cô lại không ngờ rằng mình lại yếu đuối đến vậy.
Ngắn ngủi một ngày đã bị trượt chân gần trăm lần, tư thế cầm kiếm bị uốn nắn ít nhất hơn 50 lần. Chuyện này không phải là do thánh kỵ sĩ kia cố ý làm khó cô mà là do cô thật sự không làm tốt. Piranda lo lắng, vị thánh kỵ sĩ phụ trách chỉ đạo kia cũng lo lắng không kém. Anlima không phải là tư tế bình thường mà là con cưng của Thần điện. Nếu dọc đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào thì có là Thánh điện cũng không chịu trách nhiệm nổi… Mặc dù người người ai cũng có thể làm tư tế nhưng không phải là ai cũng đều có thể nắm giữ sự quan tâm của Thần giống như Anlima.
Chuyện duy nhất khiến thánh kỵ sĩ yên tâm là kỹ năng cưỡi ngựa của Piranda rất ổn.
Có lẽ là do nhiều năm tương tác với ngựa, bồi dưỡng tình cảm nên dù cho Piranda có một số động tác không đúng lắm nhưng khi cưỡi ngựa lại xuất sắc hơn tất cả các thánh kỵ sĩ khác. Thậm chí cô không cần khẩu lệnh, không cần kẹp bụng, muốn rẽ bên nào là có thể thuận lợi rẽ sang bên ấy, tâm linh tương thông với con ngựa đang cưỡi. Việc này cũng có thể bảo đảm lúc gặp nguy hiểm, tỷ lệ cô dẫn Anlima chạy trốn thuận lợi vô cùng lớn. Điểm ấy khiến hai người vô cùng vui mừng.
So với Thánh điện đang vội vã, cuống cuồng thì ngược lại bên Thần điện không có một chút hoảng hốt nào. Thoải mái như việc đấy chỉ là cho một tư tế nhỏ bình thường ra ngoài rèn luyện chứ không phải là đem mầm non quan trọng giao cho một thánh kỵ sĩ dự bị chăm sóc. Như thế này cũng không biết là ai bảo vệ ai, Piranda cảm thấy Anlima thật sự đã rất bao dung cô.
“Ai da, không cần căng thẳng như vậy đâu, nhất định không có chuyện gì đâu!”
Trước khi khởi hành, Anlima cười nói.
Có thể thần linh cũng phù hộ nên chuyến đi này của các cô thật sự bình an mà đến nơi cần đến.
Sau khi vào thành cùng với Anlima, Piranda cuối cùng cũng có thể thả lỏng bản thân. Lập tức tiến về phía Giáo đình, khi tòa tháp nguy nga và lộng lẫy kia hiện ra trước mắt khiến cô không khỏi kinh ngạc. Mặc dù chỗ cô ở cũng không phải là nhỏ hẹp gì mấy nhưng khi so sánh với nơi này thì có thể thấy mình nhỏ bé đến mức nào. Cô quay đầu nhìn Anlima, đối phương vẫn bình tĩnh như không có gì khiến Piranda lập tức có chút xấu hổ.
Cửa chính của Giáo đình mở rộng, bên trong có rất nhiều người. Tuy thế nhưng cả hai vẫn thuận lợi tìm được chỗ đậu ngựa, sau đó đi theo tư tế của Giáo đình đến nơi dành riêng cho khách. Hơn nữa, vô cùng hiếm thấy, người tiếp kiến các cô không phải Thánh tư tế hoặc Tư tế ánh sáng mà là Đại tư tế…
Dây chuyền đại diện cho Đại tư tế kia vô cùng dễ thấy, Piranda chỉ nhìn một cái đã nhận ra thân phận của đối phương ngay. Biết người trước mắt là người chí cao vô thượng trong Giáo đình, cô chỉ nhìn một cái rồi liền cúi đầu xuống. Piranda không dám nhìn thẳng vào mắt của Đại tư tế vì cho rằng thân phận mình không xứng, không có tư cách ấy. Thậm chí cơ thể còn không ngừng run rẩy, dù Anlima đã nhẹ nhàng dắt tay của cô những vẫn không thể nào làm nội tâm của Piranda bình tĩnh lại được.
“Chào con.”
Ông lão nhân từ mở miệng. Piranda bỗng nhiên cảm thấy không còn sợ nữa.
Cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu, ngẩng đầu lên, xác định Đại tư tế đang gọi mình.
“Con không cần sợ hãi như thế đâu.” Đại tư tế nói, mang theo nụ cười thân thiện: “Ta chỉ nghe thấy Thánh điện Fetia nói có một đứa trẻ có linh hồn rất thuần khiết. Nhưng mà ở trước mặt ta lại là hai đứa trẻ linh hồn đều vô cùng thuần khiết. Nào, hãy nói cho ta biết tên của các con, các con là ai đến từ Fetia?”
“Tư tế cấp bốn, Anlima.” Anlima nói xong thì hành lễ. Piranda do dự một lúc rồi nói: “Thánh… thánh kỵ sĩ dự bị… P… Piranda…”
“Anlima, Piranda.” Đại tư tế thuật lại một lần nữa: “Hai cái tên rất đẹp.”
“Cảm ơn vì lời khen của ngài.” So với Anlima đang tự nhiên ứng đối thì toàn thân Piranda vẫn cứng đờ chỉ biết hành lễ vụng về. Sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn Đại tư tế mắt tuy đã mù nhưng động tác lại hết sức tự nhiên. Trong đôi mắt không có tiêu cự của ông lộ ra vẻ hài lòng gật gật đầu, nhận bức thư mà Anlima đưa tới.
Ánh mắt của Piranda và Anlima chạm nhau, hai người còn đang nghĩ không biết có nên giúp ông ấy mở thư ra đọc không thì Đại tư tế đã mở được thư ra. Mặc dù không cúi đầu nhìn nội dung mà chỉ là lấy tay chạm vào rồi liền nói: “Là thế này, Anlima, con có hứng thú thăng lên Tư tế ánh sáng không?”
“Tư… Tư tế ánh sáng sao?” Nghe được câu nói này, hai cô đều ngạc nhiên. Đại tư tế gật đầu: “Đúng vậy. Đây thật ra là thư tiến cử, thầy của con đề cử con tham gia cuộc hậu tuyển Tư tế ánh sáng.”
“Nếu như có thể tham gia, Anlima đồng ý thử một lần nhưng mà về thời gian có thể có chỗ xung đột…” trong lời nói của Anlima có chút ngơ ngác, có lẽ là còn chưa lấy lại bình tĩnh từ chuyện vừa rồi. Piranda suy nghĩ một lúc.
Cũng đúng, cảm giác này giống như cô có thể chưa đến nửa năm đã thăng từ Thánh kỵ sĩ lên thành Thánh kỵ sĩ cấp cao sau đó bỗng nhiên nghe thấy có thể tham gia tranh cử tiểu đội trưởng, điều mà Thánh kỵ sĩ phải cần mười mấy năm mới có thể làm được. Còn Anlima lại không ngừng phá kỷ lục trở thành tư tế lên cấp nhanh nhất trong lịch sử.
“Con đừng quá lo lắng. Thật ra các con tới đây cũng chỉ cần năm ngày, vừa đi vừa về là khoảng mười ngày nhưng mà tại sao lại cần ở lại mười lăm ngày? Chính là bởi vì cuộc tuyển chọn Tư tế ánh sáng phải cần hơn bốn ngày mới có thể kết thúc, ta tin tưởng con dù còn trẻ tuổi nhưng vẫn có tư cách tham gia cuộc tuyển chọn lần này.”
Piranda cẩn thận hít sâu. Bây giờ Anlima lại còn nhận được lời tán thành từ chính miệng Đại tư tế. Quả thật không hổ là con cưng của Thần điện.
“Ý của ngài là, ngày mai bắt đầu tuyển chọn sao?” Anlima nhạy bén bắt được trọng điểm ngay. Đại tư tế gật đầu: “Đúng vậy, con muốn thử không?”
“Vâng, xin cho con thử một lần!” Mặc dù Piranda không phải là ngày đầu tiên biết Anlima nhưng lúc này đây cô không khỏi kinh ngạc. Cô ấy không sợ thất bại sao? Tại sao đối mặt với cuộc tuyển chọn quan trọng như vậy mà vẫn có thể thong dong như thế? Đại tư tế như nghe thấy tiếng lòng của cô, dịu dàng nói: “Đúng vậy, người có mục tiêu sẽ không chờ đến khi cơ hội gần tới mới chuẩn bị. Ngược lại, họ luôn luôn trong tư thế chuẩn bị thật kĩ càng từ trước. Giống như con vì mục tiêu của mình, dù cho có cực khổ mấy cũng phải rèn luyện đến cùng vậy.”
Cô nghe thế thì không nói được thêm lời nào, chợt Đại tư tế vỗ vai cô và nhẹ nhàng nói: “Con của ta đã vất vả rồi. Trên quãng đường tới đây con đã phải chịu rất nhiều đau khổ nhưng linh hồn của con vẫn rất trong sáng. Hãy tiếp tục cố gắng, đừng gục ngã, chỉ cần con kiên trì thì cho dù một ngày nào đó không còn sức lực nữa, ông trời cũng sẽ cảm động mà giúp đỡ con.”
“Con… con hiểu rồi…” Piranda cảm thấy rất căng thẳng, thật sự rất khó để kìm nén cảm xúc vui sướng bên trong nội tâm mình. Cô cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí nhấm nháp cảm xúc ấy. Đại tư tế thu tay lại rồi nhìn về phía Anlima: “Con à, cuộc tuyển chọn có quy định là mỗi người tham gia phải có một thánh kỵ sĩ bảo vệ. Cho nên lát nữa chúng ta sẽ sắp xếp cho con một thánh kỵ sĩ khác.”
Piranda nghe thế thì liền sững sờ, khó hiểu nhìn sang Đại tư tế vừa mới khen mình.