CHƯƠNG 6
“Tạ ơn Thánh thượng.” – Anlima đáp lời. Trong lúc Piranda còn đang bàng hoàng, ngơ ngác chưa hiểu chuyện thì Anlima và Đại tư tế đã kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa cả hai. Dưới sự hướng dẫn của các tư tế Tòa thánh, hai người được đưa đến một phòng ở tạm thời. Trong lòng Piranda mặc dù cảm thấy vô cùng ngổn ngang, thế nhưng cô vẫn thu lại tất cả cảm xúc rồi cười nói với nàng: “Chắc chắn cô sẽ có thể hoàn thành tốt cuộc thi.”
“Cảm ơn lời chúc của cô! Tôi cũng tin mình có thể làm được. Mặc dù thầy của tôi có hay đánh úp, tuy thế bà ấy vẫn luôn là người suy nghĩ cẩn thận rồi mới làm.” Anlima nói với giọng đầy kích động, chợt nàng quay sang nắm lấy tay Piranda: “May là Thánh thượng sẵn lòng sắp xếp những người khác giúp đỡ chúng ta, nghe nói cuộc thi này vô cùng nguy hiểm, tôi không muốn mình lại hại cô bị thương…” Nàng càng nói giọng càng nhỏ, rồi cười khổ: “Tuy vẫn phải làm phiền Piranda đi cùng tôi, thế nhưng nếu chỉ vì lý do đó mà làm cô bị thương và không thể trở thành thánh kỵ sĩ thì sẽ khiến tôi rất áy náy và chắc chắn cả đời này tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.”
“Cô đừng quá lo, quả thật tôi vẫn chưa đủ mạnh để đối phó với các tình huống bất ngờ xảy ra trong cuộc thi.” Vậy nên đừng buồn, Piranda tự an ủi mình cũng như để an ủi nàng: “Kể cả tôi không thể đi cùng nhưng tôi vẫn sẽ chúc phúc cho cô và các anh em thánh kỵ sĩ khác bình an quay về và hoàn thành cuộc thi một cách thuận lợi.”
“Có lời chúc của Piranda, chắc chắn mọi chuyện sẽ suôn sẻ.” Anlima từ từ gật đầu, ánh mắt nàng như còn có chuyện muốn nói. Dưới ánh nhìn chăm chú của Piranda, nàng lấy hết can đảm, nói: “Tôi có thể lấy một lọn tóc của cô được không?”
“Tóc sao?” Piranda ngạc nhiên nhìn nàng, còn Anlima chỉ mím môi, gật đầu: “Nghe nói đó được xem là một lời chúc. Tôi đã từng thấy các anh, các chị tư tế đổi tóc cho nhau, nghe nói nếu làm như thế có thể mang theo lời chúc phúc của người kia. Vậy nên tôi muốn đổi tóc với Piranda, có được hay không? Cô là người bạn thân nhất của tôi! Tôi sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm nếu có thể mang theo lời chúc của cô cùng tham gia cuộc thi…”
“Được thôi, chỉ cần có thể làm cô cảm thấy yên tâm thì tôi cạo trọc cũng được.” Piranda nghiêm túc nói. Nếu cô nhớ không lầm, việc tặng tóc cho nhau còn có một ý nghĩa khác. Nhưng Anlima đang ở trong Thần điện nên có lẽ cách giải thích của cô ấy mới là chính xác nhất. Trái lại, Anlima trở nên hốt hoảng, vội xua tay: “Xin cô đừng quá kích động! Tôi chỉ cần một lọn tóc thôi, không cần cạo trọc đâu!”
“Phụt.” – Piranda không ngờ dáng vẻ nghiêm túc của mình khiến cho nàng ấy hiểu nhầm làm cô không nhịn được mà bật cười: “Tôi chỉ ví von thôi, xin cô đừng quá lo.”
“May quá.” – Anlima lập tức hít một hơi sâu còn Piranda thì cười ngượng gãi gãi đầu. Thật ra, việc cô nói cạo trọc là còn nhẹ. Hôm nào cô cũng phải vội vàng đi hết chỗ này đến chỗ nọ nên việc tắm cũng cần phải nhanh. Hoàn toàn chẳng có đủ thời gian để chăm sóc tóc cẩn thận, nếu không ngại lễ phép thì cô thật sự rất muốn cắt tóc ngắn đến tận mang tai, chứ không phải buộc đuôi ngựa như thế này.
Sau khi nghỉ ngơi, Anlima nghe thấy tiếng chuông bên ngoài, nàng vội kéo Piranda đến đại sảnh để cầu nguyện cùng với các tư tế của Tòa thánh. Còn Piranda thì ngoan ngoãn đứng nghe đằng sau những thánh kỵ sĩ khác, cô đã quen với tiết tấu của mọi người nên không hề cảm thấy mệt mỏi. Đợi sau khi cầu nguyện xong, Piranda ngại ngùng đi xuyên qua những thánh kỵ sĩ để đến đoàn tư tế đằng trước tìm Anlima. Vốn dĩ cô định đứng bên cạnh chờ, tuy nhiên đợi mãi mà không thấy Anlima đi ra nên Piranda mới lấy hết can đảm bước về phía trước. Cô thấy nàng ấy đang bị mấy chị tư tế bao vây, thế nhưng bầu không khí vô cùng hoà thuận vui vẻ, có vẻ họ chỉ tò mò muốn biết tư tế bậc bốn mà đích thân Đại tư tế đón tiếp trông như thế nào. Một nhóm phụ nữ ríu rít chuyện trò khiến bầu không khí nghiêm trang của Tòa thánh bỗng có thêm nhiều màu sắc hơn hẵn.
Trong lòng Piranda thầm nghĩ ‘Đúng là Anlima’.
Tuy nhiên khi nhìn kỹ lại, vẻ mặt Anlima có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Piranda hơi do dự nhưng vẫn bước lên, mỉm cười với Anlima, rồi nghe thấy nàng gọi mình: “Iranda! Xin lỗi, đợi tôi chút đã…” Sau khi xin lỗi các chị em tư tế, nàng len ra từ trong đám người, rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, tôi không ngờ các chị em lại nhiệt tình như vậy. Sau khi biết tôi sẽ tham dự cuộc thi, họ vô cùng lo lắng, lúc ấy tôi không thể từ chối, đành phải…”
“Không sao hết.” – Piranda biết chẳng qua là do các chị em tư tế kia có phần hơi phấn khích nhưng dù sao nhiệt tình như thế vẫn là tốt hơn. Thêm nữa, Anlima cũng để ý đến suy nghĩ của cô nên ban nãy nàng mới gọi cô là Iranda… Cô cảm thấy thật ấm áp, không nhịn được liền hỏi: “Cô có muốn nói chuyện thêm với các chị em hay không? Dù sao mai cũng tham dự cuộc thi rồi, có thể họ sẽ giúp đỡ được cho cô đấy?”
“Nếu thế thì cô phải làm sao?”
“Thật ra tôi rất tò mò về chợ ở đây, tôi cảm thấy nó rất náo nhiệt nên muốn đi dạo thử xem sao.” – Piranda nói bừa một lý do. Dù cô không thích đi dạo phố hay tiền lương từ Thần điện cũng chỉ đủ sống qua ngày nhưng cô vẫn muốn đến đó chỉ để có thể tạo không gian riêng cho Anlima.
“Vậy cô định đi dạo sao?” Anlima cẩn thận hỏi, cô liền gật đầu. Anlima im lặng mọt lúc rồi mỉm cười nói: “Ừ! Vậy chúng ta cùng đi thôi! Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để trò chuyện với các chị em rồi, để cô ở đây ngại quá.”
“Không sao.” – Piranda cảm thấy cô mới là người ngại, Anlima sắp tham gia cuộc thi nhưng cô ấy lại muốn cùng cô đi dạo ở chợ.
Tuy rằng nói thế nhưng hai người vẫn tách nhau ra. Vốn dĩ Piranda bảo định về phòng chờ là được nhưng có vẻ Anlima lo cô sẽ bị lạc nên đã tìm hẳn một tư tế thực tập để dẫn đường cho cô. Xem ra, lần này cô buộc phải đi đến chợ thật rồi.
Piranda mua kẹo mời tư tế thực tập rồi mua thêm mấy cuộn dây sắc màu, tự dặn lòng phải cố nhịn không được tiêu nốt chỗ tiền còn lại. Cô nhớ rõ Anlima ám chỉ rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này có thể sẽ nhận được một ít tiền lương… Rõ ràng nàng đã được phát cho phí đi đường mà vẫn còn có cả tiền lương, quả thật Thần điện rất thiên vị nàng. Piranda dặn với lòng rằng không được nói cho bất cứ ai vì nếu họ biết kiếm tiền dễ như thế sẽ làm Thần điện và Thánh điện trở nên mâu thuẫn.
Sau khi quay trở về phòng, cô không hề bất ngờ khi trong phòng chỉ có mình cô. Chắc Anlima vẫn đang được mọi người bao vây ở đại sảnh. Cô đốt đèn rồi lấy cuộn dây sặc sỡ mà mình đã mua ở chợ ra, cuộn dây này còn đắt hơn so với chỗ lúc trước cô ở nhưng được cái nó được nhuộm màu rất hài hòa, lại còn có vẻ rất chắc chắn nữa.
Piranda cắt tóc tết để vào bên trong, cô nghĩ nếu Anlima cần mang đi tham dự cuộc thi vậy cứ tết thành dây thừng là được, cũng không phải lo sẽ bị rơi mất… Cô vừa tết vừa thong thả đọc lời cầu nguyện của Thánh kỵ sĩ. Tuy rằng thánh quang của thánh kỵ sĩ không mạnh bằng tư tế, thế nhưng âm thanh từ tận đáy lòng vẫn có thể truyền được sức mạnh tương tự.
Sau khi tết xong, trán cô toát hết cả mồ hôi. Để tết tóc vào sợi dây này thật sự rất khó vì tóc nhỏ hơn sợi dây rất nhiều. Thế nên cần phải lấy nhiều tóc để vào bên trong sợi dây, sau đó mới có thể bắt đầu tết. Lúc sắp hoàn thành, tay cô chợt trở nên run rẩy, kiểm tra cẩn thận thấy nó vẫn chắc chắn cô mới có thể yên tâm mà tết tiếp. Khi Piranda định nghỉ ngơi thì lại nhớ ra vẫn còn một số việc cần làm.
Cô tết tóc rồi đưa thẳng cho nàng ấy…Có phải hơi biến thái hay không?
Hơn nữa người ta thường làm thế để hạ chú…làm người khác “yêu” mình thì phải?
Ngay lập tức Piranda cứng họng không biết nên làm gì cũng không biết nên mở lời nói sao.