CHƯƠNG 8
“Ta nhớ, đứa bé không chịu khuất phục trước số phận”
Piranda nghe thấy câu này, không nhịn được mà vội lau khóe mắt. Lúc Sandalphin đang từ từ chậm rãi nâng cô đứng lên thì cô lại chú ý đến một hiện tượng lạ. Tất cả những lời muốn nói trong lòng như thể đều bị trôi ngược vào trong, vừa nghẹn ngào vừa ngập ngừng hỏi:
“Đại nhân, t-t-tay của ngài bị sao vậy?”
Cô nhớ rất rõ khi ấy Thập tự quân còn vươn tay phải ra xoa đầu cô, nhưng bây giờ cánh tay ấy đã không còn ở đấy nữa. Khi Piranda nói xong, cũng vừa hay tự nhận ra mình đã hỏi một câu không nên hỏi chút nào. Nghĩ rằng không biết mình có đang làm tổn thương người đối diện hay không? Trái lại với suy nghĩ của Piranda, Sandalphin thậm chí không hề tức giận ngược lại còn dùng tay trái vỗ vai trấn an cô:
“Đừng để ý, hi sinh một cánh tay để cứu vớt một sinh mệnh chả phải rất đáng giá sao? mặc dù sẽ có hơi bất tiện trong sinh hoạt nhưng ngược lại Thần đã dạy cho ta các phương thức khác để đối mặt với cuộc sống, giúp người cũng như giúp ta. Cho nên con đó, đừng cảm thấy đau buồn cho cánh tay này, dù cho thân thể có không hoàn hảo nhưng linh hồn của ta vẫn cảm thấy rất viên mãn.”
Đây chính là Thánh thập tự quân.
“Không hổ danh là Sandalphin đại nhân, điều này đối với một người thường sẽ không tài nào có thể chấp nhận được.” Piranda thầm tán thưởng, nếu như cô mà mất đi cánh tay thì đã sớm tự sát rồi… Nói không ngoa, cô biết bản thân mình có thể chống đỡ được là bởi vì cô có đầy đủ tứ chi, ăn mặc ngủ nghỉ không thiếu thứ gì. Vì thế mới có thể cố gắng rảo bước tiến lên mục tiêu Thánh thập tự quân. Chữ cái “P” trong tên của cô vốn đã mang đến rất nhiều phiền hà, nếu không may mất đi một cánh tay thì chắc chắn nghị lực của cô cũng sẽ tan rã.
“Quá khen, con có muốn vừa tản bộ vừa nói chuyện phiếm với ta không?”
“Được! Nếu như ngài không thấy phiền!”
“Đương nhiên là không phiền, ở đây có rất ít thánh kỵ sĩ thức sớm được như con. Có phải là vừa mới đến nên Piranda vẫn chưa thể quen được giờ giấc nơi đây đúng không?” – Sandalphin hỏi, Piranda vội đi theo sau ông ấy nhất thời cũng không biết nên nói thế nào mới tốt:
“Không, không phải ạ! Bình thường con cũng hay dậy vào khoảng thời gian này vì còn phải quét dọn hành lang, chuồng ngựa, lau vũ khí…”. Cô chậm rãi nói ra lịch trình một ngày mà không chú ý đến Thánh thập tự quân phía trước đang khẽ nhíu mày.
“Sao con lại bị phân công sắp xếp nhiều việc vặt như thế? Điều đấy sẽ ảnh hưởng thời gian luyện tập của con.”
“Là bởi vì con chuẩn bị ứng tuyển thánh kỵ sĩ…” Piranda cười khổ, có hơi buồn bã nói:
“Nhưng không có đội trưởng nào đồng ý thu nhận con nên đành phải cần cù hơn một chút. May ra sang năm còn có thể có cơ hội trúng tuyển.”
“Haizzz.” Sandalphin thở dài còn Piranda thì lập tức trở nên căng thẳng. Ông ấy liền nói tiếp:
“Đều là hầu thần như nhau, sao lại có thể đối xử với anh chị em mình như thế? Con là đứa bé hết sức kiên cường, ta cảm thấy rất hãnh diện vì tinh thần này của con! Piranda, con hãy nhớ kỹ, cho dù con chỉ là chuẩn bị ứng tuyển cho thánh kỵ sĩ nhưng đã có được tâm thái khoan dung mà bất kỳ thánh kỵ sĩ nào cũng nên có! Trong lòng ta, con không chỉ là một ứng viên nữa mà vốn đã trở thành thành viên chính thức rồi!”.
Câu nói này ngay lập tức như trở thành nguồn động lực tiếp thêm sức mạnh cho cô, Piranda vội lau nước mắt nơi khóe mắt rồi dùng toàn lực đuổi theo Sandalphin:
“Thật ra đây cũng là nhờ vào công lao của Sandalphin đại nhân, nếu như lúc trước ngài không động viên con đừng từ bỏ hi vọng thì có lẽ hiện tại con đã không có cơ hội đứng ở chỗ này! Cho nên con thật … thật sự cảm tạ ngài – Sandalphin đại nhân! Tạ ơn ngài lúc trước đã để con trở thành ứng cử viên của tuyển thánh kỵ sĩ. Sau này, con tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài mà trở thành một thánh kỵ sĩ chân chính!” – Piranda nói. Lúc này, nàng mới chú ý tới hoàn cảnh chung quanh có hơi khác biệt nhưng từ những ký hiệu trên vách tường thì có thể phán đoán nàng vẫn còn đang ở trong phạm vi Giáo Đình, chỉ là kiến trúc đơn giản hơn rất nhiều thậm chí còn có vùng đất bằng cực kỳ trống trải.
Nơi này không lẽ chính là sân luyện tập của Thánh Điện ư!
Sandalphin bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại:
“Piranda này, con sẽ ở chỗ này trong bao lâu?”
“Dự tính sẽ ở lại cho đến khi tế luyện của tư tế kết thúc ạ.” Piranda đáp lại, cô tiếp tục giải thích:
“Thật ra, con đến với bạn để cùng tham gia thí luyện nhưng bởi vì thực lực không đủ cho nên con ở lại bên ngoài đợi cô ấy.”
“Thế có nghĩa là rảnh bốn ngày.” Sandalphin dùng tay trái sờ sờ cằm, nở một nụ cười đầy ẩn ý nói:
“Nếu như không biết nên làm gì, Piranda có muốn tiếp nhận sự chỉ đạo của ta trong liên tục bốn ngày không?”
“Như vậy sẽ không quá làm phiền ngài chứ!” Piranda nghe xong vô cùng kinh ngạc. Cô không ngờ khi gặp lại Sandalphin, đối phương chẳng những nhớ cô là ai mà còn chủ động chỉ đạo cho cô. Thoáng chốc mất đi tỉnh táo, cô không ngừng xua tay, không rõ là khẩn trương hay là sợ mất mặt trước mặt thần tượng, đến cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp:
“Đừng, đừng đừng… Đừng! Ngài, ngài là thánh thập tự quân! Bộn, bề bộn nhiều việc! Phí thời gian với người chuẩn bị ứng tuyển như con thật không đáng chút nào!”
“Đừng nói như vậy.” Sandalphin không đồng ý, vội nhíu mày:
“Con cũng đã cố gắng đến nay rồi, chỉ cần cố thêm một chút nữa mà thôi. Piranda hẳn nên biết, muốn trở thành thánh kỵ sĩ chính thức không phải chỉ có mỗi cách được đội trưởng đề bạt thành đội viên chứ? Cuộc thi tuyển chọn so tài thánh kỵ sĩ chính thức sắp tới chỉ cần thắng năm trận là có thể trở thành một thánh kỵ sĩ chính thức. Trước mắt, con chỉ có thể thử loại phương pháp mới này thì may ra mới có khả năng.”
“Cái này, có lẽ…”
Piranda biết rõ mình không thắng được năm trận.
Hàng năm cô đều muốn báo danh, thế nhưng phần thi cơ bản nhất còn không qua được thì sao có thể. Dù sao trong số những người tham gia ứng tuyển thánh kỵ sĩ, có không ít người được huấn luyện gắt gao trong khi cô thì lại không có người chỉ dẫn. Lúc trước, chỉ là tham gia huấn luyện ngắn ngủi trước khi Anlima ra trận, cô cũng đã cảm thấy mình thê thảm vô cùng chứ đừng nói đến thắng nổi năm cuộc thi —— Chính là phải toàn thắng.
Nếu có đội trưởng đề bạt cũng không phải vất vả như thế, đại khái thắng ba trận là được. Cô không có được điều đấy nên chỉ đành thử vận may nhưng vận may cũng không phải cố gắng là có.
“Đừng quá lo lắng cũng đừng quá sợ hãi.” Sandalphin nhẹ nhàng nói, vỗ vai Piranda để ổn định cảm xúc cho cô:
“Ta cũng không phải vừa sinh ra đã biết cầm kiếm, chỉ là tìm thấy phương pháp thích hợp với bản thân. Cho nên đừng sợ, bốn ngày này ta sẽ nghiêm túc dạy bảo cho con. Chỉ cần cố gắng nhớ kỹ những thứ này, mỗi ngày sau đó chăm chỉ luyện tập y theo phương pháp của ta thì nhanh nhất là sang năm còn chậm nhất là năm năm. Chỉ cần con cố gắng không ngừng là có thể trở thành thánh kỵ sĩ chính thức, con có nguyện ý tin tưởng ta không? Piranda.”
Đối diện với ánh mắt của ông ấy, Piranda không khỏi cảm thấy rùng mình, lại khó nén nổi kích động trong nội tâm, cũng không muốn đè nén suy nghĩ mà nắm lấy hi vọng này….
“Con nguyện ý!”
Anlima sững sờ.
Vốn dĩ nàng đã định thuyết phục giám khảo có thể cho Piranda cùng vào, dù sao cô cũng chuẩn bị ứng tuyển thánh kỵ sĩ. Chỉ cần là không can thiệp vào cuộc thi thí luyện, cũng không tiếp xúc với bất cứ kẻ nào, đứng ở đằng xa nhìn chắc vẫn được? Lúc đầu giám khảo còn không vừa ý nhưng bị nàng nói đến nỗi phải gật đầu. Yêu cầu Anlima đưa người vào đây trong vòng hai mươi phút là được, cho nên nàng gắng sức chạy, gắng sức đi tìm nhưng cuối cùng lại thấy Piranda ở phía sân luyện tập thánh điện đằng trước.
Nàng đang nghĩ “Quả nhiên Piranda sẽ không lãng phí thời gian”. Lúc sau, thấy được cô ấy đang nhìn một thánh kỵ sĩ rất chăm chú với ánh mắt đầy hi vọng. Anlima không hiểu rõ giai cấp thánh điện, chỉ biết là khí thế mà ông ấy phát ra tuyệt đối không phải là thánh kỵ sĩ bình thường. Thánh kỵ sĩ kia mỉm cười nói cái gì đó rồi Piranda đột nhiên kích động hô to tôi nguyện ý —— Bước chân đang muốn đi tới của Anlima chợt khựng lại.
Nguyện ý cái gì? Piranda đồng ý cái gì?
Đầu của nàng trống rỗng, nhìn Piranda vui đến nỗi òa khóc còn đối phương thì ngay lập tức kinh ngạc an ủi cô… Tâm tình nàng bỗng trở nên khó tả, cảm thấy phức tạp, nhói nhói nơi ngực trái. Người đàn ông này là ai? Ông ta đã nói những gì mà khiến Piranda vui mừng đến vậy?
Anlima không biết mình sẽ trở về trường thi như thế nào, nàng không còn tâm trạng thi đấu nên đành thất lễ, cúi đầu xin lỗi với giám khảo. Trong đầu nàng đều là cảm xúc hiếm thấy của Piranda trong ngày hôm nay. Nàng cúi đầu nhìn sợi dây thừng trên cổ tay… và siết chặt lại.