Răng rắc.
Mặc dù Tiểu Tri đã dùng sức rất nhẹ để đóng cửa nhưng vẫn phát ra tiếng động nhỏ. Nàng lập tức nhìn sang bên phòng khách, vốn là ba người đang ngủ say trên sô pha lúc này lại thiếu mất một người, nàng có chút bất an, vội bỏ chìa khóa xuống đi tìm nhân vật mất tích.
Nhưng chưa đi được vài bước, trong phòng vệ sinh đã vang lên tiếng xả nước bồn vệ sinh, Từ Thiến Thiến ở bên trong nôn đến mất sức đang tựa bên tường đi ra, hai mắt say đến mơ màng khẽ nheo lại nhìn bóng người trước mặt, miệng khẽ nhếch có chút khờ dại, loạng choạng đi về phía Tiểu Tri: “Thì ra cậu thật sự ra ngoài à?”
“Cậu đang say sao tỉnh lại vậy?” Lúc cô ấy ngã xuống Chức Tri vội đỡ lấy.
“Tớ không say như cậu nghĩ đâu, vẫn còn tỉnh một chút.” Từ Thiến Thiên ôm vai nàng, cười lên trông say khướt, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt hồng hào của Chức Tri, dùng ngón tay chỉ vào người nàng trêu chọc như một tên lưu manh: “Sao thế, đi gặp người yêu sao? A… Hay là gặp ôn hương nhuyễn ngọc rồi.”
“Nói bậy gì vậy, tự mình nói tỉnh một chút sao mà tớ tin cậu được, vừa nãy nôn mệt lắm không? Để tớ rót ly trà nóng cho cậu.” Chức Tri chọn cách trốn tránh câu hỏi của cô ấy, dìu cô ấy ngồi xuống ghế sô pha đơn, rồi vào phòng bếp rót cho cô ấy và bản thân một ly trà nóng.
Từ Thiến Thiến nhận lấy ly trà uống một hơi đã hết nửa ly, sau khi nôn xong quả thực cô ấy có chút đắng miệng, cần làm ẩm chút để làm giảm cảm giác khó chịu trong họng. Uống hơn nửa ly nước, hơi rượu cũng tan đi mấy phần, đầu óc nặng nề so với lúc nãy cũng tỉnh hơn chút, cô ấy ngước mắt nhìn Tiểu Tri ngồi khép nép một góc nhỏ sô pha đối diện, tâm trạng chùng xuống, hắng cổ họng khô khốc nói: “Lần tụ họp trước đàn chị ở lại có nói gì với cậu không? Không phải là cậu bị chị ấy nói vài câu rồi lại chìm đắm rồi đấy chứ? Vừa nãy cậu đi gặp chị ấy rồi?”
Cô ấy là người chứng kiến Tiểu Tri sau khi bị đá thì như biến thành thây ma rồi Tiểu Tri lại bước ra được bên ngoài, đương nhiên Thiến Thiến không hy vọng Tiểu Tri lại bị đàn chị dỗ ngọt lần nữa, huống hồ đàn chị đã có gia đình, cô ấy thân là bạn thân của Tiểu Tri, không thể để nàng trở thành kẻ thứ ba trong miệng người khác được.
Vừa nhắc đến, Lộ Chức Tri bỗng nhớ đến nụ hôn mà đàn chị đột nhiên lao đến tối đó, nàng chột dạ tránh né ánh mắt, nắm chặt ly trong tay, thấp giọng thản nhiên nói: “Yên tâm, tớ đã không còn cảm giác tim đập nhanh kia với đàn chị rồi, đã nhiều năm rồi, tớ đã buông bỏ sạch sẽ vào những năm đó ở Pháp rồi.”
Nàng nói nhẹ nhàng dứt khoát, trái lại càng khiến Từ Thiến Thiến có chút nghi hoặc trong lòng, quen biết nàng nhiều năm rồi, trong lòng nàng chột dạ sao cô ấy lại không nhìn ra được, đàn chị gặp mặt nàng một mình đêm đó, chắc chắn đã nói gì rồi. Cô ấy lại nhướng mày, trêu ghẹo hỏi tới: “Vậy vừa này cậu đi gặp ai.”
Chức Tri bị hỏi đến lại càng chột dạ, hai mắt đều tránh né không dám nhìn thẳng Thiến Thiến, uống một hơi cạn nước, đứng dậy cầm lấy ly trong tay Thiến Thiến rồi mới vội vàng đi vào phòng bếp thấp giọng giải thích: “Không gặp ai cả, cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ muốn ra ngoài đi bộ hai vòng cho bớt mùi rượu, trong phòng hơi bí, cậu muốn uống nước nữa không?”
Từ Thiến Thiến vẫn bám không bỏ, đi theo nàng đến cửa phòng bếp, dựa vào cửa cười chỉ: “Muốn uống, cổ họng khô quá.” Hai mắt cô ấy lướt nhìn Tiểu Tri, dù bây giờ cô ấy đang bị men say làm ảnh hưởng nhưng vẫn chưa say đến mức bị lời nói dối của Chức Tri lừa dối, vì muốn bớt mùi rượu mà đi bộ hai vòng?
Đùa sao, ai tin chứ!
Nhận lấy ly nước Tiểu Tri chột dạ đưa qua, ánh mắt cô ấy đầy hàm ý sâu xa, không bỏ qua mà trêu chọc nàng: “Ồ! Đi ra ngoài dạo còn mang theo vận đào hoa sao? Thế nào, có gặp được chân mệnh đào hoa của cậu không?”
Lộ Chức Tri không chịu nổi nữa, nâng mắt chậc một tiếng, đẩy cô ấy đang chặn trước cửa ra, luống cuống nói: “Không có đào hoa, ở đây sao có thể có đào hoa chứ, cậu còn nói cậu tỉnh một chút! Mau giúp tớ dìu Thải Châu và Lệ Trân đến phòng khách trước đi, cậu tắm rửa xong thì vào phòng tớ ngủ với tớ.”
Nhắc đến hai cô bạn say khướt của mình, Thiến Thiến tạm thời bỏ qua cho Tiểu Tri, giúp nàng một tay dìu từng người đến phòng khách nằm xong, lúc quay người lại, Tiểu Tri đã cầm bộ quần áo sạch đưa cho cô ấy, đẩy cô ấy vào trong phòng tắm tắm rửa.
Khi được dội nước ấm, Thiến Thiến cứ nhếch miệng không kìm được, Tiểu Tri luống cuống lại có chút ngượng ngùng như vậy, đã lâu cô ấy chưa từng thấy rồi, rốt cuộc đêm nay nàng đã đi gặp ai bí ẩn đến vậy, cũng không thể nói cho bạn thân là cô ấy chứ? Càng nghĩ cô ấy càng tò mò, tò mò đến ánh mắt và khóe miệng cũng không che giấu nổi…
Từ Thiến Thiến tắm rửa xong nằm bên cạnh Lộ Chức Tri, lại ép hỏi nàng một hồi, đáng tiếc Tiểu Tri vẫn như trước miệng như dán keo không chịu mở lời, giống như năm đó nàng và đàn chị bí mật yêu đương vậy, nếu không phải bị cô ấy gặp phải, thì e là cả đời này cô ấy cũng không biết chuyện của Tiểu Tri và đàn chị rồi.
Tiểu Tri từng nói nàng bị sự tấn công dịu dàng của đàn chị mà tháo bỏ xuống phòng ngự trong tim, có rung động với đàn chị. Nhưng sau này sau khi nàng chia tay với đàn chị, khi Thiến Thiến hỏi nàng có phải sau này chỉ rung động với con gái không, Tiểu Tri nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi thở dài đáp lại cô ấy, nói nàng cũng không thể biết chắc được đến cùng, dù sao việc nàng chấp nhận đàn chị theo đuổi cũng là chuyện mà đời này nàng không ngờ được.
Sau nửa đêm, Từ Thiến Thiến cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ nặng nề sau say mà chìm vào giấc ngủ sâu, mãi đến khi nghe tiếng sóng ồn ào, cô ấy nheo mắt nhíu mày, vươn tay qua phía có tiếng ồn, cô ấy nhận lấy điện thoại đang vang lên tiếng ồn ào lên nghe, alo hai tiếng vẫn không thấy đối phương lên tiếng, cô ấy mở to mắt nhìn màn hình, tự mình cười giễu, ai da, thì ra là chuông báo thức.
Sau khi tắt chuông báo thức, màn hình điện thoại tự động chuyển về màn hình chính, chú ý đến phần tin nhắn có một dấu đỏ, cô ấy tự nhiên bấm vào xem, trong lòng nghĩ chắc là tin nhắn bán hàng đa cấp thôi?
“Dậy chưa? Canh hôm qua ăn rất ngon, tối nay cô mở tiệm chứ? Tôi muốn ăn cơm cà ri, ăn thịt gà.”
Ai vậy? Chuyện gì vậy?
Từ Thiến Thiến cảm thấy không đúng, nghiêm túc nhìn tên của người gửi tin nhắn đến được lưu là “Người kỳ lạ”, cô ấy dần dần nhận ra gì đó, lật điện thoại lại nhìn xem, xác định điện thoại chắc chắn không phải của cô ấy, mà là của Tiểu Tri, cô ấy càng kinh ngạc hơn.
Điện thoại của cô ấy và Tiểu Tri là cùng loại, ngủ đến mơ màng nhìn thấy điện thoại của Tiểu Tri cũng có chút ngại ngùng, nhưng không phải vì lấy nhầm điện thoại mà là không biết tình hình tình cảm gần đây của Tiểu Tri.
Đã nói mà, ai lại đi bộ hai vòng để bớt hơi rượu chứ? Hôm qua Tiểu Tri đi đưa canh cho “người kỳ lạ” kia! Người khiến Tiểu Tri nửa đêm mặc kệ đã uống say mà đi đưa canh chắc chắn rất đặc biệt với nàng.
Thiến Thiến vội chỉnh lại tin nhắn về trạng thái chưa đọc, cẩn thận cất điện thoại sang bên cạnh Tiểu Tri. Cô ấy xốc chăn nhẹ nhàng xuống giường, dùng thời gian rửa mặt để tiêu hóa dần bí mật mà cô ấy vô tình phát hiện ra…
Giống hệt như năm đó, bị cô ấy bắt gặp rồi, nhưng trực giác nói cho cô ấy biết, người kỳ lạ này có lẽ là nữ rồi?
Cô ấy sẽ xem xem hôm nay tiệm của Tiểu Tri có cơm cà ri hay không!
Sau buổi trưa, tất cả những người say mèm đều đã tỉnh, ngay khi Tiểu Tri tỉnh lại thì Từ Thiến Thiến đều nhìn chằm chằm từng hành động của nàng, Tiểu Tri vẫn chưa xem điện thoại, mãi đến khi nàng làm một bữa trưa đơn giản cho đám bạn thân, khi ngồi xuống thì nàng mới mở điện thoại ra xem.
Từ Thiến Thiến đặc biệt chú ý vẻ mặt Tiểu Tri, cô ấy thấy Tiểu Tri sau khi nhìn màn hình điện thoại thì nàng bỗng nhíu mày, sau đó thấy nàng để điện thoại lên bàn rồi cùng ăn uống nói chuyện với các cô ấy, cũng không hồi âm tin nhắn “người kỳ lạ” kia.
Ồ?
Tiểu Tri không muốn quan tâm người kia sao? Chẳng lẽ cô ấy đoán nhầm rồi? Không thể nào, không thể nào, nếu Tiểu Tri không để tâm lời người kia thì sao lại chạy ra ngoài đưa canh vào buổi tối chứ!
Từ Thiến Thiến là người truy cứu đến cùng, cô gái lần này tạo cho cô ấy trực giác rất mạnh mẽ, cô ấy ở trên bàn cố ý mở lời nói: “Ai da, Tiểu Tri à, hôm nay tớ muốn ăn cơm cậu nấu, tối nay tớ đến tiệm cậu ăn chực có được không vậy. Cậu nấu cái gì tớ cũng ăn cả, phụ nữ thất tình không muốn về nhà đối diện với bốn bức tường, tớ có thể giúp cậu trong coi tiệm.”
Cam Thải Châu nghe vậy cũng động lòng, đáng tiếc cô ấy lại thở dài nói: “Tớ cũng muốn ăn cơm Tiểu Tri nấu, nhưng tối qua đã không về nhà rồi, mới nãy chồng mình ôm con trai video call cho mình, anh ấy à, mượn miệng con trai muốn tớ quay về nấu cơm cho bố con bọn họ kìa!”
Sầm Lệ Trân cảm thông sâu sắc đồng ý, vừa nãy cô ấy cũng bị chồng và con trai dỗ ngọt lừa hôm nay nhất định phải về nhà, chồng cô ấy thì còn đe dọa nói tối nay không về thì đưa con trai đi ăn McDonald.
Từ Thiến Thiến không có gia đình cười trêu bọn họ một hồi, cô ấy trêu ghẹo nhìn Tiểu Tri làm nũng hỏi: “Tiểu Tri à, có được không, hôm nay tớ chọn cậu rồi.”
Lộ Chức Tri âm thầm đánh giá Thiến Thiến có chút khác với thường ngày, theo phản xạ nàng vô thức chạm vào màn hình điện thoại trên bàn, lạnh lẽo thế nhưng thứ khiến nàng dao động, lại là tin nhắn của người nào đó gửi đến: “Được, tớ cầu có người giúp miễn phí còn không được.” Nàng biết không thể từ chối Thiến Thiến, nếu từ chối thì giống như nàng đang giấu đầu hở đuôi vậy.
Thiến Thiến khẽ nhướng mày, hứng thú đến mức cong môi, chớp mắt nịnh nọt: “Yên tâm đi, chắc chắn tớ sẽ giúp đỡ ổn thỏa.”
Ở dưới lầu chia tay Thải Châu và Lệ Trân đường ai nấy về, Từ Thiến Thiến vui vẻ ngồi ghế sau xe điện của Tiểu Tri, nói muốn đi một chuyến đến chợ, Thiến Thiến tính toán trong lòng, nguyên liệu nấu ăn của tiệm rõ ràng là có giao hàng đưa qua, không cần nàng đích thân đi chọn. Đến chợ rồi, quả nhiên Tiểu Tri đến quầy gà sống chọn lựa mua một con gà ta, với thêm hai cân đuôi bò và một cân thịt bò thăn.
Mua linh tinh thêm mấy nguyên liệu nấu kèm, Thiến Thiến đã đoán được bảy tám phần, lúc quay về tiệm cũng đã bốn giờ rưỡi.
Tiểu Tri ở bên trong chuẩn bị nguyên liệu mở tiệm, Từ Thiến Thiến là người ngoài ngành cũng không giúp gì được, thuận tiện quét sạch sàn nhà, lau bàn ghế cẩn thật một lượt, quay về phòng bếp làm chút việc hỗ trợ như rửa rau, bóc tỏi với bào vỏ khoai tây và gừng.
Phòng bếp quá nhỏ, cô ấy bèn ôm một đống khoai tay ra ngoài gọt vỏ, chớp mắt làm đến eo đau lưng mỏi, thật sự cảm nhận được Tiểu Tri đến Trung Quốc học nấu ăn cực khổ thế nào, mà mỗi ngày trước khi mở tiệm còn phải làm mấy công việc chuẩn bị này thì quá lợi hại rồi. Gọt vỏ khoai tây xong thì bắt đầu đến vỏ gừng, làm đến một nửa, cô ấy ngửi thấy mùi cà ri, vốn đang đau nhức cũng không còn nữa, khóe miệng khẽ nhếch cao.
Cô ấy vội qua phòng bếp tìm tòi, Tiểu Tri đang làm một nồi cà ri, nàng đang bỏ thịt gà đã được chiên vàng vào trong nồi cà ri.
“Oa, là cơm tối nấu cho mình sao?” Cô ấy có ý hỏi.
Bàn tay đặt dưới nồi mềm nhũn, sau khi đổ hết thịt gà vào nồi cà ri, nàng ấy quay lên, chột dạ nâng mắt nhìn Từ Thiến Thiến nói: “Tối qua uống nhiều như vậy, hôm nay cậu đừng ăn cà ri, dễ nóng người, hơn nữa rượu vang không phải còn một nửa sao, tớ định dùng nửa bình rượu vang làm thịt bò rượu vang cho cậu.”
Thiến Thiến giả vờ thất vọng thở dài một tiếng: “Sao lại vậy chứ! Cà ri là thực đơn của tiệm tối này sao? Nhưng tại sao chỉ nấu một ít vậy? Không phải nên nấu một nồi to sao?”
Tiểu Tri ấp úng nói: “Có… Có khách đặt.”
“Ồ! Thì ra chỗ cậu có thể đặt món à! Lúc trước cũng không nghe nói tiệm cậu có dịch vụ này.” Cô ấy khẽ cười trêu chọc.
“Thì… Muốn kiếm thêm chút tiền thôi, khai thác hình thức kinh doanh mới, đặt trước món chỉ định thì mình sẽ tăng giá thêm chút.” Chức Tri mở to mắt nói dối, nhưng phần sau tăng thêm giá thì đúng là thật, hừ, lấy của người nào đó thêm chút tiền cũng đáng đúng chứ? Trông cô chính là tiền nhiều tiêu không hết.
Tối qua tuy nàng có hơi say, nhưng nàng vẫn nhìn thấy rõ chiếc xe thể thao phía sau mình, nàng không hiểu về xe nhưng xe thể thao thì thường chẳng phải cũng cả mấy chục vạn sao?
“Vậy à, cũng tốt.” Thiến Thiến không nhịn được nhếch miệng cười đáp lại.
Lộ Chức Tri chậc lưỡi, cứ cảm thấy hôm nay Thiến Thiến cứ kiên quyết muốn ở lại ăn cơm chắc chắn là đã nhìn ra gì rồi, tối qua cô ấy còn ép hỏi nàng rốt cuộc ra ngoài là gặp ai, với tính cách của Thiến Thiến, không có được đáp án thì sẽ không chịu ngừng. Chậc, lát nữa lúc người kia đến ăn, chắc chắn Thiến Thiến sẽ hiểu lầm thôi.
Đến sáu giờ, điện thoại trong túi quần nàng rung lên, Chức Tri lập tức thở dài trong lòng, rồi lấy điện thoại ra xem, cô nói bây giờ qua, câu chữ tựa như nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của cô đang tươi cười mê người. Nàng không hồi âm cho cô, mà cất điện thoại lại vào trong túi quần, bật bếp hâm nóng món súp.
Sáu giờ bốn mươi phút, Loan Khúc Cừ đậu xe xong, lòng đầy mong chờ mở cánh cửa sau tiệm mà cô đã rất quen thuộc.
Nụ cười nhiệt tình của cô lại chưa từng được hồi đáp nhiệt tình như vậy, mỗi lần khi Tiểu Tri nghiêm túc thái rau cũng chỉ khẽ nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó lại dời trọng tâm về thức ăn mà nàng thích nhất, lạnh nhạt ừ một tiếng là xong. “Hôm nay trên đường không kẹt xe, tôi đã đến sớm rồi, không phải nên tươi cười tiếp đãi tôi sao?” Vẻ mặt cô buồn tủi lại gần nàng, nhìn chằm chằm góc nghiêng xinh đẹp của nàng.
Nàng rất gầy, đường nét gương mặt rất nổi bật, lộ rõ gò má sắc sảo, hai bên má bị khí nóng phà vào ửng đỏ, cùng với phần cổ mảnh mai lấm tấm mồ hôi, nói thật… đúng là có chút gợi cảm.
Nghe thấy yêu cầu trắng trợn của cô, Lộ Chức Tri vì khách đến mà dừng công việc trong tay lại, nâng mắt khẽ nhếch miệng qua loa, không nể mặt đuổi cô ra ngoài: “Làm phiền cô ra ngoài cho, cà ri gà mà cô muốn lát nữa tôi sẽ đem ra.”
“Hôm nay tôi có đem ví tiền, đừng xem tôi như ôn thần nữa.” Khúc Cừ không nhịn được cảm thấy thất bại vì bị đối phương đề phòng, mấp máy môi, quầy rấy chút chuyện rồi để bình giữ nhiệt tối qua Tiểu Tri đưa cho cô lên giá bếp rồi lẳng lặng ra ngoài tiệm.
Mới bước ra, Khúc Cừ chợt dừng bước, ánh mắt bỗng nghi hoặc, cô nhíu mày, cố gắng giãn mày, không chào hỏi với cô gái đang ngồi ở vị trí chuyên thuộc về cô và đang quan sát đánh giá mình, trực tiếp im lặng ngồi vào vị trí bên cạnh.
Cô chống hai má cố đè nén ủ rũ trong lòng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nhìn thấy Tiểu Tri đi ra từ phòng bếp, gạt bỏ phiền muộn, khẽ cười ấm áp, nhưng Tiểu Tri sau khi để cà ri và súp mà cô đặt xuống xong, thì lạnh nhạt nói với cô: “Mời dùng, không làm phiền cô nữa.”
Khúc Cừ muốn vươn tay nắm lấy tay nàng, nhưng cô đưa tay ra nửa chừng thì lại rút về, sự kiên quyết, từ chối rõ ràng của nàng đều ảnh hưởng sâu sắc đến cô.
Nói không đau lòng là giả, cô cũng rất khó chịu.
Thật ra khi Chức Tri bưng đồ ra nhìn thấy Thiến Thiến ngồi ở vị trí của người nào đó thì đã cảm thấy kinh ngạc, rồi lại nhìn sang người nào đó lại không đuổi Thiến Thiến đi, mà lại chọn ngồi xuống vị trí bên trái, có thể thấy cô cũng không phải không nói lý, cũng không phải muốn cả thế giới độc tôn cô.
Đôi mắt Từ Thiến Thiến nhìn thẳng vào Tiểu Tri, với quan sát cẩn thận của cô ấy, cho dù hành động qua lại giữa Tiểu Tri và cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta rùng mình kia chỉ thoáng qua như vậy, nhưng nhìn kỹ vẻ mặt của cô gái kia thì cô chính là có hứng thú với Tiểu Tri, thậm chí là có chút suy nghĩ muốn chủ động lại gần.
“Cậu muốn nói gì.” Chức Tri nhỏ giọng đáp, ánh mắt tránh né, chột dạ nhìn hướng khác.
“Thôi vậy, cậu không chịu thừa nhận thì tớ đợi vậy.” Thiến Thiến không nói gì thêm, khẽ liếc nhìn cô gái kia, cầm chén lên gắp một miếng thịt bò đưa vào trong miệng: “Ồ! Tài nghệ của cậu đừng có ngon như vậy có được không, mấy cửa tiệm khác mình sắp không ăn nổi nữa rồi.”
Lộ Chức Tri được cô ấy khen ngợi cũng không còn cảm thấy hoang mang và mờ mịt, cầm đũa gắp một miếng thịt bò hầm mềm mịn bỏ vào miệng, mùi trái cây từ rượu vang nồng đậm, có chút mùi rượu nhàn nhạt, thịt bò hôm nay cũng được mua rất tươi, mùi vị thì bò vừa nồng lại vừa thơm.
Cạch.
Một tiếng động vang lên, khiến hai người ngừng lại.
Vị trí vốn đang trống bên cạnh Từ Thiến Thiến đã bị Khúc Cừ ngồi xuống, Thiến Thiến lại không bối rối, mà lập tức nhướng mày nhìn Tiểu Tri, Tiểu Tri bối rối đỏ mặt, cúi đầu trách móc Khúc Cừ: “Chúng tôi không muốn bị làm phiền, mời cô về chỗ mình đi.”