Làn gió thổi lồng lộng trên bầu trời sương mù dày đặc của mùa đông, nó kéo những bông tuyết trắng xóa không một tiếng động rơi xuống, lúc thì rơi nghiêng, lúc thì xoáy vào giữa không trung rồi từ từ chậm rãi nhào vào trên cơ thể của người đi bộ.
Mùa đông ở Nga rất dài, người dân ở đây đã sớm hình thành thói quen mang theo ô bên người vào những ngày mùa đông dài thế này. Khi tuyết trắng lặng lẽ rơi xuống, người đi đường cũng lần lượt xôn xao giơ ô lên, chẳng mấy chốc mà ô cũng phủ đầy tuyết trắng, nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy những đĩa bay màu trắng đang di chuyển không ngừng, trong yên tĩnh lại mang theo một chút thú vị.
Bên trong nghĩa trang Novodevichy ở Moskva, một bóng người mảnh khảnh một tay cầm chiếc ô đen, tay kia cầm một bó hoa, đi trên đôi giày cao gót giẫm lên lớp tuyết mỏng bên trong nghĩa trang, tìm kiếm con đường trong trí nhớ, trong lòng thầm đếm dãy số của bia mộ bên cạnh, đến bia mộ số hai mươi ba thì dừng lại.
Cô chậm rãi quay người lại, bức ảnh trên bia mộ đập vào mắt cô, trên bức ảnh là một người phụ nữ, bà ấy giống như là bị đóng băng, vẫn luôn dừng lại ở tuổi ba mươi tám tươi đẹp của mình, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp là hạnh phúc và giống với Loan Khúc Cừ làm sao.
Đặt bó hoa tươi trong tay lên bia mộ làm từ đá hoa cương đen, gương mặt của Khúc Cừ không có cảm xúc gì, ngay cả cô cũng không biết là do chai lì, do đã quen với việc mẹ không còn tồn tại nữa hay do nhiệt độ quá lạnh khiến cho gương mặt của cô tê dại rồi. Trên mặt của cô không còn biểu tình miễn cưỡng, đau khổ mà oán hận như khi còn nhỏ nữa rồi.
Khúc Cừ vẫn như mọi khi, không nói bất cứ lời nào, cũng không có bất kỳ động tác gì, cứ cầm ô như thế, hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên bia mộ không nhúc nhích. Cho đến khi lớp tuyết dày trên ô rơi xuống chân thì cô mới có hành động, khẽ rung chân rồi nhẹ nhàng rũ tuyết ở trên ống giày xuống.
Bỗng trước mắt xuất hiện một tách cà phê nóng bốc khói trắng, Khúc Cừ người mắt lên nhìn Alexander – người mang cà phê đến. Cô không nhận lấy cà phê, Alexander cũng cố chấp mà không thu lại bàn tay đưa cà phê, ông nở một nụ cười lịch sự chào cô: “Một năm không gặp rồi, cô Rana.”
Sự kiên định trong mắt của Alexander thường khiến cho người có trái tim kiên định như Khúc Cừ phải mềm lòng, từ nhỏ đến lớn, không có lần nào là cô có thể từ chối thành công ông. Mỗi lần quay trở lại cô vẫn đều không quen với mùa đông ở Moskva, đứng ngoài trời một lúc, da đầu tê dại vì lạnh, Khúc Cừ lại liếc nhìn tách cà phê nóng ở trong tay ông. Cô mềm lòng rồi, không tiếp tục làm những chuyện không cần thiết, cô nhận lấy cà phê rồi nói một câu: “Cảm ơn.”
Alexander cầm lấy chiếc ô trong tay cô rồi giơ lên che cho cô, hầu như năm nào cũng vậy, Khúc Cừ cũng không đi cùng mẹ mà cùng ông đứng yên tĩnh trước phần mộ. Cô vẫn luôn tập trung toàn bộ sự chú ý vào nụ cười của mẹ trên bức ảnh, mà Alexander thì cụp mắt xuống, giống như hồi bà chủ còn sống, không nhìn thẳng vào bà ấy là quy tắc trong công việc của ông.
Một loạt âm thanh giày da giẫm lên tuyết từ xa truyền đến, Khúc Cừ lặng lẽ mím chặt môi, cô không ngẩng đầu lên, tầm mắt đặt trên bia mộ, không lâu sau lại xuất hiện một bó hoa tươi khác. Cô nghe thấy Alexander nói một cách kính cẩn: “Ông chủ.” Thắt lưng của ông cong xuống một chút, đầu cũng cúi xuống thêm vài phân.
Người đến khẽ ừ một tiếng, giống như bọn họ đứng trước bia mộ nhìn tấm ảnh trên mộ không nói lời nào, trong nháy mắt, người vợ thân yêu của ông đã rời đi được mười lăm năm rồi, đau thương trong lòng vẫn luôn trỗi dậy bất cứ lúc nào, chỉ là nỗi đau ấy đã được ông che giấu rất tốt. “Rana à, nên quay trở về rồi, sự bao dung mà ta cho con là có giới hạn, hãy kết thúc cuộc sống bừa bãi kia đi.”
“Không phải Rana, cô ấy đã chết rồi, đã chết cùng mẹ cô ấy vào năm đó rồi.” Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, Loan Khúc Cừ đã sớm cho bản thân của quá khứ đi theo cái chết của mẹ mình, cô lấy chiếc ô từ trong tay Alexander rồi xoay người rời khỏi nghĩa trang.
Ivan liếc mắt nhìn người đang cầm ô che cho ông, giọng nói bình thản tới mức không nghe ra được bất cứ một cảm xúc nào: “Đưa cô chủ quay về, không được để cho con bé trốn ra ngoài nửa bước.” Sau khi người đàn ông đưa chiếc ô cho Alexander xong, bước chân dài đi trong lối đi của nghĩa trang vững chắc như thuộc địa, sờ vào tai nghe truyền tin bên tai và ra chỉ thị cho người canh gác ở bên ngoài nghĩa trang đưa cô chủ về.
Sương mù trên bầu trời càng trở nên lạnh lẽo, những bông tuyết rơi càng dày đặc hơn lúc trước, hàng nghìn hàng vạn mảnh làm mở tầm nhìn trước mắt giống như không có điểm kết thúc.
Khúc Cừ bước đi càng lúc càng nhanh, khi cô đi tới cổng của nghĩa trang thì nhịp chân dần chậm lại, cô dừng lại trước ba chiếc xe RV màu đen. Khóe miệng giật giật, tuyết đọng lại trên mặt ô lại một lần nữa quá dày mà rơi xuống chân cô, thấm ướt cả gấu quần và giày tuyết.
Bốn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu rưỡi trong bộ vest đen và áo sơ mi bước về phía cô, bọn họ không có biểu cảm gì, tuyết lạnh rơi điên cuồng như vậy mà sắc mặt cũng không thay đổi, những đôi mắt có màu sắc khác nhau đều nhìn về phía cô. Một lúc sau, phía sau lưng truyền đến tiếng giày da giẫm lên tuyết, âm thanh dừng lại sau lưng cô vài bước, giọng nói trong tuyết một mực mang theo sự kính cẩn và bình tĩnh: “Cô Rana, mời lên xe.”
Bốn người đàn ông phía trước nhường lối tạo ra một khe hở, khe hở này dẫn hướng về chiếc xe RV màu đen ở giữa.
“Được, được lắm, các người đều đợi đó cho tôi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, các người có biết câu nói này của Trung Quốc hay không?” Khúc Cừ mỉm cười bước tới, ở bên cạnh xe có người mở cửa ra cho cô, trước khi lên xe, cô quay lại giơ ngón giữa lên với bọn họ.
Trong ngoài trang viên khổng lồ, đội trưởng đội cận vệ của Ivan Gulai, Alexey đã phái gần năm mươi vệ sĩ canh gác, đặc biệt là ở tầng hai, nơi cô chủ ở và khu vườn hướng ra từ cửa sổ phòng nữa. Số lượng người tuần tra đều phải nhiều hơn trước đây. Không thể lại thất trách nữa, mười năm qua, Alexey dù có bố trí như thế nào đi chăng nữa thì cô chủ vẫn luôn có cách để trốn thoát khỏi trang viên, đây là điều mà anh ta nghĩ mãi vẫn không ra.
Anh ta từng nghi ngờ rằng trang viên có một lối đi ngầm, nhưng sau khi kiểm tra lại phát hiện căn bản không có một lối đi bí mật nào dẫn ra bên ngoài cả.
Chết tiệt!
Ở trong phòng, Khúc Cừ tức giận trừng mắt nhìn mấy chục bảo vệ ngầm, xem ra lần này ông già đó không nói đùa, muốn nhốt cô ở đây đến khi nào cô thỏa hiệp. Sự buồn bực giống như có hàng nghìn con kiến cắn vào tim, so chiến lược dùng nhiều người của Alexey thì lần này muốn thoát ra có chút khó.
Cô vốn đã biết lão già kia nhất định sẽ có hành động, nhưng cô không ngờ được ông ta lại kiên quyết không cho cô rời đi.
Phải làm sao đây, cô muốn trở về ăn đồ ăn Tiểu Tri nấu.
Cô đi đi lại lại trong phòng nhiều đến mức như đạp nát tấm thảm, đợi trời tối một chút, quản gia của trang viên, Alexander gõ cửa rồi đặt bữa tối nóng hổi xuống, cô muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng chú Alexander, người luôn đối xử tốt với cô đã nháy mắt và nói nhỏ với cô khi đi ngang qua: “Bên ngoài có mười người, lần này cô chủ phải nghĩ chút biện pháp rồi, ông chủ nói không cho cô bước ra ngoài trang viên nửa bước.”
Sau khi Alexander rời đi, Khúc Cừ nhìn món thịt bò hầm và bánh mì đen ở trên bàn, cho dù đầu bếp ở trong trang viên tay nghề có giỏi đến đâu thì mãi mãi không thể bằng được tay nghề nấu nướng của Tiểu Tri. Hơn nữa, đồ ăn của Nga là một thứ đầy chế giễu và mỉa mai trong trí nhớ của cô, trước đây mẹ cô không hề thích ăn, nhưng chồng của bà là một người Nga chính thống, dù không thích thế nào thì gần như mỗi ngày đều ăn đến quen thuộc.
Từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh mẹ, trong trí nhớ của cô, ông già kia hồi còn trẻ quả thật vô cùng đẹp trai, ông cao lớn, lại rèn được một thân hình vạm vỡ, hồi nhỏ, ở trong phòng tập thể dục của trang viên thường thấy ông già ở trần khoe thân hình khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, mẹ ở bên cạnh mỗi lần đều dẫn cô ngồi xuống bên cạnh thưởng thức dáng người của chồng mình. So với em trai thì mẹ thích cô hơn, bởi vì Khúc Cừ sinh ra giống như là bà mong muốn, gen đều phát triển ở bên phía mẹ, màu tóc đen nhánh, gương mặt mang nét phương Đông.
Mẹ vui mừng vì con gái giống như mình, thậm chí ngầm thay đổi tên tiếng Trung của cô, sau đó Khúc Cừ hỏi mẹ vì sao lại đặt tên của cô buồn cười như vậy, câu trả lời của mẹ khiến cho người ta không thốt nên lời. Vào lúc Khúc Cừ ba tuổi bắt đầu dùng bút màu vẽ nguệch ngoạc, bà cho người may một tấm vải hình chữ Vạn đặt xuống đất để cho cô khoanh tròn hai ký tự trong chữ Vạn, lúc mẹ kể với cô thì nở một nụ cười đắc ý, nói một cách dễ hiểu thì cô đã khoanh tròn hai chữ “Khúc” (曲) và “Cừ” (璩). Lúc đầu bà không xác định được chữ “Cừ” phát âm như thế nào, tra từ điển một chút thì thấy giống chữ “Khúc” (曲), rồi lại thêm họ của mẹ, lúc này cô vừa bất lực vừa buồn cười.
Tuy vậy, trên người Khúc Cừ trước sau vẫn chảy dòng máu của ba cô, mũi rất cao, đôi mắt không cần giả vờ cũng phát ra dòng điện quyến rũ xinh đẹp, con ngươi màu lam xám, môi thiên dày, có chiều cao đáng ngưỡng mộ như của ba cô, cũng bởi vậy mà tạo ra được một gương mặt khiến cho người người đều ca ngợi.
Cô cũng từng là một viên ngọc ở trên tay của bố mình, nếu như không xảy ra chuyện kia thì cô đã cảm thấy mình là một người hạnh phúc nhất thế giới này.
Gia đình giàu có, tiền tiêu như nước, lại có bố mẹ vô cùng yêu thương, hai người lại có giá trị nhan sắc cao chọc trời, em trai và cô được thừa hưởng gen tốt của bọn họ, em trai rất thích bám dính lấy cô, cũng rất nghe lời của cô. Có lẽ trời cao đã công bằng, cuộc sống của cô quá hạnh phúc mỹ mãn, ai cũng không ngờ được chỉ trong một đêm, ông trời lại lấy đi mẹ của cô.
Một gia đình xuất hiện khoảng trống vỡ nát, ba cô trở nên suy bại và thờ ơ, không thích để ý đến cô và em trai nữa, dường như bọn họ trước giờ không hề tồn tại trong cuộc sống của ông ta, để lại cho chú Alexander chăm sóc, trong mắt của ông ta chỉ có công việc, nhưng nực cười là…
Đến lúc này, ông già sao lại nghĩ tới đứa con gái này nhỉ? Vậy em trai thì sao? Ông ta đã ra tay làm gì với em trai rồi?
Nỗi đau buồn và cô đơn đồng thời ập đến, Khúc Cừ nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc lại có phần xa lạ, lấy điện thoại di động ra lướt. Bây giờ ở Moskva là tám giờ, tính chênh lệch múi giờ thì ở bên đầu Tiểu Tri có lẽ là khoảng một giờ, nỗi nhớ nhung nồng đậm và mãnh liệt xâm chiếm trái tim của cô, cô chán nản vì lẽ ra nên thêm Wechat của Tiểu Tri trước khi tới Moskva, bây giờ hỏi nàng ấy liệu có bị từ chối hay không?
“Muốn gặp cô, có được hay không?” Khúc Cừ không ôm mong đợi, cô đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Tiểu Tri, chỉ có một, hai tin trả lời là nhận được.
Đợi một lúc, điện thoại không đổ chuông, nó tàn nhẫn nói với cô rằng đối phương không muốn liên lạc với cô nữa.
“Không rảnh.” Tiểu Tri không biết mình đã quen với việc bỏ điện thoại vào túi quần khi làm việc từ lúc nào. Khi đang chuẩn bị làm món tiếp theo trên phiếu gọi món thì nàng cảm thấy giữa hai chân mình rung lên, nàng tự nhủ mình không để ý tới, nhưng thứ tình cảm nào đó không muốn chạm vào lại khiến cho nàng phải chần chừ, cuối cùng nàng cũng không thể kiềm chế được lòng mình mà lấy điện thoại ra kiểm tra.
“Tôi không thể nuốt được thức ăn ở đây, bụng rất đói, tôi luôn nghĩ tới nồi thịt bò hầm và cà ri gà của cô.” Miệng đột nhiên tiết ra nước, bụng cũng bắt đầu biểu tình, rất đói, nhưng cô thà không ăn nồi thịt hầm và bánh mì đen kia.
Làm xong món ăn trong đơn thì không còn cái khác nữa, Lộ Chức Tri lau mồ hôi, nàng nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại, có mấy lời không thể nói khiến cho nàng mím chặt môi, đầu ngón tay lại chạm vào màn hình đầy rối rắm. Nàng sợ, sợ cảm xúc bị chọc ra ngoài sẽ không thể ngăn cản được nữa, sợ cuối cùng chỉ có phía nàng là lại bị tổn thương một lần nữa.
Cô ấy có bạn trai rồi mà, không phải sao? Tại sao vẫn còn tiếp cận nàng vậy? Lộ Chức Tri không hiểu nổi, trong tình yêu, trước giờ nàng không biết phải làm gì mới tốt, cho dù là lời chia tay do Xảo Viên tàn nhẫn đề xuất ra hay là Loan Khúc Cừ không biết nguyên nhân gì mà chủ động đến gần.
“Nhất Tịch cũng không dễ đóng cửa như vậy, cô trở về là có thể ăn rồi, hiện giờ cô ăn chút gì đó đi.”
Sau khi gửi tin nhắn, nàng mới ý thức được ngoài tên của cô thì mình chẳng biết gì về Loan Khúc Cừ cả, có lẽ là do nàng từ chối việc hỏi han, thậm chí ngay cả khi cô ấy muốn đi nước ngoài một chuyến, Lộ Chức Tri cũng ngăn bản thân không hỏi thăm xem cô ấy đi đến quốc gia như thế nào. Nàng cho rằng nếu nàng không hỏi không quan tâm thì có thể kìm nén chút tâm tình bị khuấy động, nhưng vẫn không chống nổi cái mùi vị thơm ngát lại quyến rũ này của tình yêu.
Nàng cho rằng bản thân vẫn ở ngoài cửa, nhưng thật ra nàng sớm đã ở bên trong phòng rồi, mà người phụ nữ kia vẫn luôn ở bên ngoài gõ cửa, gõ khiến cho nàng phải thay lòng đổi dạ.
“Nếu như cô thêm Wechat của tôi thì tôi sẽ ăn chút gì đó.” Khúc Cừ nắm bắt mọi lỗ hổng bên trong Tiểu Tri, không chỉ quấn lấy nàng mà còn quấn cả trái tim của nàng.
Khi lên máy bay đi Moskva, Khúc Cừ đã không thể lừa dối bản thân, cô không phải chỉ đơn giản thích những món ăn mà Tiểu Tri nấu, mà nhiều hơn là thích con người Tiểu Tri, ban đầu tiếp cận là vì muốn nhiễm chút yên tĩnh từ trên người nàng, tới lúc cất cánh, cô đã xác định chắc chắn rằng cô muốn có được.
Lộ Chức Tri liếc mắt nhìn dòng tin nhắn được gửi đến, thật muốn đập một cái vào trán, quả nhiên là làm ăn thế nào cũng không thể bắt kịp cô, khả năng cò kè mặc cả đã bay hẳn lên trời rồi!
“Vậy thì cô không cần ăn nữa đâu!” Chức Tri nhập xong tin nhắn muốn ấn gửi, nhưng đầu ngón tay lại không chịu thua kém mà không nhấn xuống được, sau đó xóa tin nhắn đi, nàng không trả lời nữa, trực tiếp dùng thao tác tìm kiếm số điện thoại của cô ấy chủ động gửi lời mời kết bạn.
Trong chưa đầy một giây sau, đầu bên kia đã nhận lời và gửi một nhãn dán hình khuôn mặt màu vàng với đôi má đang ửng hồng.
Nàng không biết nên trả lời cô ấy cái gì, đành nhìn chằm chằm vào thanh chạy một lúc, đầu bên kia vậy mà lại được voi đòi tiên gửi yêu cầu gọi video, Lộ Chức Tri bừng tỉnh, tim đập loạn nhịp mà dứt khoát ấn từ chối.
Một giây sau, đối phương bèn gửi đến ảnh một gương mặt màu vàng chảy hai hàng nước mắt.
“Cô nên đi ăn cơm rồi.” Chức Tri trả lời, điều kiện tiên quyết để họ trở thành bạn của nhau là Loan Khúc Cừ phải ăn chút gì đó.
Khúc Cừ lấy lại tinh thần quay lại phía bàn bên kia mà ngồi xuống, cắn một miếng bánh mì đen nhúng vào chút nước thịt hầm rồi bỏ vào miệng. Khi đang chậm rãi nhai thì cô nghĩ tới điều gì, khóe miệng giật giật, lần đầu tiên trong đời cô chụp một bức ảnh đồ ăn trước mặt rồi gửi cho Chức Tri, còn bổ sung thêm một câu: “Đang ăn nè… nhưng mà… không ngon.”
“Cô… đến Nga sao?” Là một đầu bếp, ngoài các món ăn từ Pháp và Trung Quốc, Lộ Chức Tri cũng từng nghiên cứu món ăn của những đất nước khác, món ăn chính đi kèm với bánh mì đen đặc biệt như vậy, còn có một nồi thịt hầm, rất giống ẩm thực của nước Nga.
“Đúng, bị bắt nhốt rồi, đang nghĩ cách vượt ngục đây.” Khúc Cừ tức giận cắn một miếng bánh mì, trong bụng có thứ để tiêu hóa, tế bào não cũng bắt đầu hoạt động trở lại.
Trong trang viên dường như chỉ có cô bị nhốt, em trai của cô hẳn là không sao, hiện giờ người có thể cứu cô ra ngoài chỉ có Alexei. Không biết bị nhốt ở đâu trong bao lâu, Khúc Cừ đang nghĩ, hay là nhanh đi cầu cứu em trai, thằng bé muốn cứu cô cũng phải mất một khoảng thời gian để chuẩn bị, thứ năm tuần sau cô nhất định phải lên máy bay trở về rồi.
“Em trai, chị trở về rồi, chúng ta gặp nhau đi.” Cô nhắn tin cho Alexei, hai người đã ở cạnh nhau từ nhỏ, có một số khẩu hiệu mà chỉ thằng bé mới biết, Alexei hẳn là sẽ nhìn hiểu.”
Bởi vì… xưa nay cô đều không nói với thằng bé là cô trở lại Moskva.
Lộ Chức Tri cho rằng cô bị công việc nào đó quấn thân nên không để lời nói muốn vượt ngục của cô ở trong lòng, vừa vặn cũng có khách, nàng vội vàng trả lời: “Muốn vượt ngục cũng phải có sức lực, cô một mình ở bên đó phải ăn uống đúng giờ, có khách đến, tạm biệt.”
Sau khi nàng trả lời một câu “bai”, Khúc Cừ cũng không làm phiền nàng nữa, muốn có được Tiểu Tri thì không thể quá mức gắng sức, phải cho nàng không gian để tiêu hóa. Đang định đặt điện thoại xuống thì nó lại rung lên, cho rằng Tiểu Tri không nỡ lòng bỏ cô đi, thế nhưng bất ngờ là người trả lời lại là Alexei, em trai của cô.
“Được, em đi đặt nhà hàng tốt nhất để ăn cơm cùng chị, chị ơi, em trai rất nhớ chị.”
Cô bèn biết Alexei đã hiểu được hàm ý cô cầu xin cậu giúp đỡ, mây đen trong lòng tan biến, giống như tuyết lớn rơi bên ngoài cửa sổ đột nhiên ngừng lại, bầu trời vẫn chưa trong xanh, nhưng mặt đất phủ đầy tuyết kia trông quả thực thoải mái hơn không ít.