Khi Tiểu Kim báo cáo việc mình nhìn và nghe thấy, quả thật Khúc Cừ đã rối loạn một lát, giống như có hàng ngàn con kiến cắn vào tim, nhưng phần lớn sự nôn nóng của cô đến từ cuộc hẹn sắp tới với Alexei, tại sao vẫn không có tin tức về bước tiếp theo chứ, đã quá thời gian cô nói với Tiểu Tri rằng cô sẽ trở về.
Có lẽ thời gian chính là trùng hợp như vậy, sau nửa tiếng Tiểu Kim nhắn tin qua, phía sau trang viên đã phát ra tiếng nổ lớn, khiến tất cả bảo tiêu trong trang viên náo loạn. Loan Khúc Cừ dán vào sau cửa nghe động tĩnh bên ngoài, nghe thấy bên ngoài người gác đêm bên ngoài vừa lúc là Alexey, anh ta gặp nguy không loạn, giữ vững ở ngoài cửa, rồi cô lại nghe thấy anh ta ra lệnh cho thuộc hạ.
“Shekel, cậu dẫn năm người ra sân sau xem đã xảy ra chuyện gì, những người còn lại cứ giữ tại chỗ, không được rời đi, nhất định phải chặn tất cả con đường mà cô chủ có thể chạy trốn.” Alexey và mấy tên thuộc hạ còn lại đứng ngoài cửa phòng Loan Khúc Cừ, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng: “Pugo, các người phải chú ý động tĩnh ở gần đây.” Pugo là đội trưởng của một đội đang canh giữ ở bãi cỏ ngoài cửa sổ của cô đêm nay.
Không lâu sau, Alexey đã gõ cửa xông vào một cách thô lỗ khi Khúc Cừ chưa đồng ý, sau đó đã nhìn thấy Khúc Cừ mặc một bộ đồ đen nhẹ nhàng, giấu mái tóc dài quyến rũ của mình dưới mũ lưỡi trai, cộng thêm một đôi giày chạy bộ trên chân: “Cô chủ, đừng khiến chúng tôi khó xử.” Alexey trưng ra khuôn mặt tức giận lạnh lẽo, dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới ở bên ngoài bao vây cô, anh ta biết ngay mấy ngày nay cô chủ nghe lời bất thường là có vấn đề.
“Tôi đã từng nói… quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chỉ là những kẻ cơ bắp nước Nga các người nghe không hiểu nhỉ? Trên không trung giữa trang viên đột nhiên xuất hiện âm thanh cánh quạt chuyển động của máy bay trực thăng, đôi mắt Khúc Cừ tỏa sáng, ném đạn khói âm thầm giấu ở sau lưng ra ngoài.
Sương khói nồng nặc gay mũi bùng nổ trong nháy mắt, bao phủ toàn bộ căn phòng.
“Shit!” Alexey là người phản ứng lại đầu tiên, anh ta muốn lao qua kia bắt cô chủ, chỉ là cô chủ né tránh nhanh hơn anh ta một bước, thể khí nồng nặc gay mũi khiến hai tròng mắt của anh ta đau đớn, lỗ tai nghe thấy tiếng vang lớn thanh thúy của cửa sổ pha lê bị đánh nát, trong lòng anh ta cảm thấy không ổn.
Thực ra mấy ngày nay anh ta đang phân tích xem rốt cuộc khi nào thì có người giao bom khói cho cô chủ, rất nhiều hình ảnh hiện lên, nhưng lại không tìm thấy thời điểm khả nghi nào.
“Pugo! Nghĩ cách đánh rơi máy bay trực thăng!” Anh ta kêu mấy lần vẫn không có người đáp lại, xẹt xẹt, có người quấy nhiễu tín hiệu!
Hoặc là Pugo canh giữ phía dưới đã sớm bị kẻ địch giải quyết.
Sương khói tan đi, Alexey đứng bên cửa sổ, tức giận trừng máy bay trực thăng dần dần đi xa, anh ta híp mắt nhìn thấy một người phụ nữ đội mũ ngồi trong khoang, đang mỉm cười vẫy tay chế giễu mình, anh ta gào vào tai nghe: “Mọi người lên xe, đuổi theo mang cô chủ về cho tôi, nếu không các người đừng sống nữa!” Anh ta xoay người dẫn những người khác ra khỏi phòng, trước khi rời khỏi phòng anh ta dừng lại một chút, quay đầu nhìn lướt qua phòng của cô chủ…
Chậc, bát cơm này khó giữ được rồi.
Đợi đến khi Alexey dẫn mọi người ra khỏi trang viên, Khúc Cừ trốn trong tủ quần áo nở nụ cười chiến thắng, thong thả ung dung đi ra, cầm ghế dựa chờ một người ở cửa phòng.
“Chị, sao vừa mới về đã cho em một đề bài khó vậy.” Alexei đi vào cửa phòng của chị mình từ hành lang tối tăm yên ắng, thong thả khoanh tay dựa vào cửa nở nụ cười đắc ý trên mặt.
“Chị chỉ nói muốn gặp em thôi, ai ngờ em lại dùng cách này tới đón chị đi ăn cơm.” Khúc Cừ bật cười, đứng dậy khỏi ghế đi vào phía cậu ta, giơ tay sờ loạn mái tóc đỏ mềm mại giống ông già kia như lúc còn nhỏ.
“Thật là, chị, chị nói như vậy là không đúng rồi, em đã phá hủy chiếc xe thể thao yêu quý, trộm một chiếc máy bay trực thăng của ông già để đến đây cứu chị ra ngoài, sao một câu khen ngợi cũng không có, hơn nữa chị còn để một mình em đối phó với ông già, chị thật nhẫn tâm!” Alexei nói một hơi tiếng Trung không lưu loát, sau khi hai chị em chế giễu nhau xong thì ôm nhau thật sâu.
Kế hoạch của Alexei là dùng một chiếc xe ô tô thể thao thành điều khiển từ xa tới cổng sau của trang viên với tốc độ cao, sau khi đâm vào phát ra tiếng vang lớn tạo ra sự hỗn loạn thì bật chế độ tự hủy của xe. Để xe thể thao bốc cháy trong nháy mắt, cậu còn đặc biệt bỏ vào một chút chất dễ cháy có thể toát ra sương khói nồng và đậm hơn khi đốt lên.
Nhưng cậu không hề xem nhẹ Alexey do ông già mời tới, chắc chắn anh ta không thể dẫn tất cả bảo tiêu trong trang viên đến đây, chỉ là không ngờ Alexey chỉ dẫn năm sáu thuộc hạ qua đó thôi. Làm việc tất nhiên phải để lại đường lui, khi nhận được lời cầu cứu của chị, cậu ta lập tức tìm cách đưa bom khói vào trang viên cho cô và để lại lời nhắn cho cô biết kế hoạch. Quả nhiên cô đã biết cách sử dụng bom khói do cậu ta nghiên cứu tỉ mỉ đặc chế, lại dùng một chiếc máy bay trực thăng lừa được Alexey.
“Tiếng Trung không thụt lùi, nhẫn tâm cỡ nào cũng dùng đến, em trai của chị giỏi quá.” Cô xoa nắn gương mặt của em trai một phen, chỉ tiếc gương mặt của người đàn ông trưởng thành không có bao nhiêu thịt, cảm xúc không tốt.
“Đừng nói nhảm nữa, dựa vào thực lực của Alexey, trong nửa tiếng sẽ phát hiện chị không ở trên máy bay trực thăng, đi mau, em sắp xếp máy bay đưa chị trở về, chắc ông già không ngờ chân của chị nhanh như vậy đâu.” Alexei xoay người lập tức dẫn cô rời khỏi trang viên, khi hai người đi đến miệng cổng của trang viên thì gặp Alexander.
“Cô chủ, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, hôm cô trở về tôi đã kêu người gửi quà xách tay về, ra ngoài du lịch phải ra dáng một chút, người già như tôi không giúp được cô quá nhiều, chỉ mong lúc còn sống được gặp cô chủ vài lần, thân thể của lão gia cũng già rồi, trở về nhiều hơn một chút đi.” Alexander dựng eo thẳng tắp, giọng nói vẫn tràn ngập từ tính giống như mười mấy năm trước.
Khúc Cừ không tiếng động cảm ơn, tiến lên ôm ông ấy: “Cảm ơn, ông nhớ bảo trọng, còn trở về nhiều hơn… Ông đã thấy đấy, lần trở về này phải biến thành như vậy mới có thể rời đi, ông nói tôi làm sao trở về nữa.”
“Chị, nhanh lên.” Alexei lôi kéo cô.
Alexander cũng không chậm trễ bọn họ, mỉm cười gật đầu với cô chủ gật rồi biến mất trên đường trang viên.
Bọn họ sóng yên biển lặng đi tới sân bay, dưới sự sắp xếp hoàn mỹ của Alexei, Khúc Cừ hoàn toàn không cần kiểm tra hộ chiếu, đi qua con đường bí mật rồi xuất cảnh, hai chị em trực tiếp đi vào bên cạnh máy bay nói lời chia tay.
“Thật là, chị, chị nhất định phải trở về sao? Thật ra cha… Rất nhớ chị, cũng yêu thương chị nhất, chuyện năm đó… không ai muốn cả.” Alexei ôm cô nói.
“Chị biết, nhưng biết sao bây giờ? Chị không buông bỏ được, chị thấy không đáng về cái chết của mẹ, hơn nữa sau khi mẹ chết ông ta cũng không để ý đến chúng ta nữa, ông ta thương tâm, đau lòng, chẳng lẽ lúc chúng ta mới mấy tuổi đã có thể chấp nhận được? Ông ta thương chị lại không muốn nhìn thấy chị, chị đều biết hết! Bởi vì chị rất giống mẹ, chỉ cần ông ta nhìn đến chị thì lại đau lòng, tới lúc ông ta nhớ đến chị, muốn chị trở về là lập tức dùng hết thủ đoạn ti tiện, chị không phục!”
Alexei cũng im lặng, rốt cuộc cậu cũng không thể nói chuyện giúp cha, chị nói đúng, năm đó khi cậu còn nhỏ hơn chị đã cảm thấy bất lực và đau khổ sau khi biết được mẹ đã mất, nhưng cậu cho rằng vẫn còn cha. Ai ngờ sau khi hạ táng mẹ xong thì cha cũng biến mất, chỉ có ngày nào đó thì sẽ trở về ăn bữa cơm cùng với hai chị em bọn họ, để lại một phần lễ vật rồi đi, sự lạnh lẽo khiến trái tim của cậu ta băng giá.
Chờ đến năm chị học xong, chị nói muốn dẫn cậu ta rời đi, cậu ta cũng rất muốn đi với chị, nhưng cuối cùng lại chọn ở lại, không phải bởi vì cậu ta rất yêu cha, mà là nghĩ đến người chị cha yêu nhất đã rời đi, cậu ta muốn ở lại để cha có chỗ dựa.
Cậu ta hiểu… Cha là thân bất do kỷ.
“Được rồi, ở trước mặt em không cần nhịn, cứ khóc rồi lại đi.” Alexei lại ôm lấy cô, lần này cậu ôm một hồi lâu, tới khi nhân viên bên cạnh thúc giục bọn họ máy bay sắp cất cánh thì mới buông ra. Sau khi buông ra, cậu ta thật sự nhìn thấy khóe mắt của chị có hai hàng nước mắt: “Hỏi thăm chị dâu tương lai dùm em, em cũng muốn ăn đồ ăn Pháp, nếu không em sẽ tìm thời gian nhập cư trái phép qua đó tìm chị ấy.”
Chị dâu tương lai? Khúc Cừ đỏ mặt, ngại ngùng đánh cậu ta một cái: “Em đang theo dõi chị sao! Chậc chậc chậc, một thân tài hoa của em không phải dùng như vậy được chứ.”
“Ha ha, chị còn có một mặt xấu hổ sao, được rồi, nhanh bay rồi, mau trở về lăn giường với chị dâu đi.” Cậu ta nói xong thì lui ra sau vài bước, nhìn cô đi lên.
Khúc Cừ trừng cậu một cái rồi đi nhanh lên máy bay. Sau khi máy bay cất cánh, trong lòng cô phá lệ háo hức muốn nhanh chóng trở về, lần này tranh thủ nhân ngày giỗ của mẹ bí quá hóa liều làm thành như vậy, dường như thủ đoạn của ông già kia càng nhẫn tâm hơn sau mỗi năm, năm tiếp theo… cô còn cơ hội trở về nữa không?
Sau khi bảo đảm máy bay cất cánh an toàn, Alexei mệt mỏi xoay người, đập vào mắt cậu ta là hai người khiến cậu ta kinh ngạc đến nỗi ngừng bước chân, gương mặt căng thẳng khó coi: “Cha…” Bên cạnh Ivan đúng là Alexey, trên gương mặt như đao gọt của ông ta cực kỳ lạnh lẽo, hai tròng mắt màu xanh xám tràn ngập tức giận trừng cậu ta.
“Alexei…” Ivan bừng tỉnh nhìn máy bay đã đi xa, toát ra một chút quyến luyến trước mặt con trai: “Cha rất mâu thuẫn, nhìn con giúp chị chạy trốn cha rất vui, đó là tình cảm của hai con vẫn giống như trước, thất vọng đó là con lại khiến con gái cha yêu thương rời khỏi bên cạnh cha, cha già rồi, sắp không trụ được, công ty cần chị con kế thừa.”
Alexei cúi đầu, cánh môi còn sắc bén hơn đao, một khi cậu ta mở miệng là phải cắt ra vết thương trên người đối phương: “Cha, cha có thể đừng ích kỷ như vậy được không, con đã đồng ý ở lại giúp công ty khai phá kỹ thuật mới, cũng cho cha tự do, cha buông tha cho chị đi.”
“Con cũng biết là cha bị ép, Bộ quốc phòng can thiệp vào công ty chúng ta, Rana là người thừa kế mà bọn họ chỉ định. Bọn họ nắm giữ nhất cử nhất động của nhà chúng ta rõ như lòng bàn tay, chuyện giúp Rana chạy trốn tất nhiên bọn họ đã nhìn thấy trong mắt, sở dĩ không ra tay chắc là đang quan sát. Rốt cuộc thế lực duy trì phía sau quốc gia nơi chị con trở về là kẻ địch của chúng ta, chỉ là bọn họ cũng cho cha cảnh cáo, nếu Rana lại không quay về, lúc cần thiết bọn họ sẽ có hành động, đến lúc đó Rana sẽ bị trói về, vĩnh viễn không được bước ra đất nước nửa bước.”
RAI là một trong những nhà thầu thiết bị quốc phòng lớn nhất nước Nga, khách hàng chủ yếu là Bộ quốc phòng Nga, hạng mục phụ trách chế tạo có radar quân dụng, công cụ thông tin chống theo dõi, công nghệ phóng tên lửa và các loại hệ thống an ninh khác. Ivan là người cầm quyền RAI đời thứ tư, ông ta giống như mấy thế hệ trước, sống dưới sự giám sát của quốc gia, kỹ thuật mới mà công ty nghiên cứu phải tuyệt đối cống hiến cho quốc gia. Cho dù quốc gia khác muốn lén phái người đi mua kỹ thuật, bọn họ cũng sẽ biết được Ivan từng tiếp xúc với ai, do đó ngăn cản ông ta bán cho nước khác, có đôi khi, thậm chí ngay cả mạng sống cũng ở trong tay quốc gia, sống còn hèn mọn hơn người bình thường.
Đến hậu duệ của Ivan, con gái của ông ta có khả năng kinh doanh, còn con trai có bộ óc thiên tài, từ lúc hai chị em ra đời đến nay quốc gia đối với họ như hổ rình mồi. Vốn dĩ Ivan cảm thấy chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng với quốc gia, người một nhà sẽ không có sóng gió tiếp tục hạnh phúc mỹ mãn mà sống, tương lai con gái sẽ kế thừa công ty, con trai phụ trách khai phá kỹ thuật mới, lưu truyền xuống phương thức kế tục của RAI.
Chỉ là Ivan biết với việc dùng phương thức kế thừa công ty, nói tốt một chút đó là không cần phiền não về bối cảnh và năng lực của người thừa kế, do đó từ lúc chào đời, đứa bé sẽ bị huấn luyện trở thành người thừa kế. Nhưng nguyên nhân đen tối sau lưng chính là quốc gia yêu cầu, huấn luyện nhiều thứ chính là muốn bọn họ tuyệt đối trung thành với quốc gia, chế độ kế thừa cũng tiện để bọn họ khống chế người nắm quyền của công ty.
Nhưng… từ khi xảy ra sự kiện kia, Rana được tuyển chọn là người thừa kế đã thay đổi, có lẽ, toàn bộ gia đình đã tan nát.
Giọng nói của Ivan không dao động nhiều, ông ta bình tĩnh giống như đang nói chuyện của người khác, đến cuối cùng, ông ta xúc động, nói bằng giọng khàn khàn, bàn tay to già nua đặt lên vai cậu ta nói: “Alexei, con nên biết làm như thế nào, tạm thời bọn họ còn có thể nhẫn nại, không tiện qua bên kia bắt người, cha cũng không thể đi ra khỏi quốc gia này, nửa đời tự do của chị con, phải xem con làm sao khuyên chị con trở lại rồi.”
Alexei mím chặt môi, mím thành lưỡi đao sắc bén, đối mặt với hiện thực, cậu ta phải cúi đầu, lưỡi đao lại sắc bén hơn, dưới nhiệt độ không khí lạnh băng ở Moskva, lạnh đến nỗi không thể chịu được.