RAI là một trong những nhà thầu thiết bị quốc phòng lớn nhất nước Nga, khách hàng chủ yếu là Bộ quốc phòng Nga, hạng mục phụ trách chế tạo có radar quân dụng, công cụ thông tin chống theo dõi, công nghệ phóng tên lửa và các loại hệ thống an ninh khác. Ivan là người cầm quyền RAI đời thứ tư, ông ta giống như mấy thế hệ trước, sống dưới sự giám sát của quốc gia, kỹ thuật mới mà công ty nghiên cứu phải tuyệt đối cống hiến cho quốc gia. Cho dù quốc gia khác muốn lén phái người đi mua kỹ thuật, bọn họ cũng sẽ biết được Ivan từng tiếp xúc với ai, do đó ngăn cản ông ta bán cho nước khác, có đôi khi, thậm chí ngay cả mạng sống cũng ở trong tay quốc gia, sống còn hèn mọn hơn người bình thường.
Đến hậu duệ của Ivan, con gái của ông ta có khả năng kinh doanh, còn con trai có bộ óc thiên tài, từ lúc hai chị em ra đời đến nay quốc gia đối với họ như hổ rình mồi. Vốn dĩ Ivan cảm thấy chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng với quốc gia, người một nhà sẽ không có sóng gió tiếp tục hạnh phúc mỹ mãn mà sống, tương lai con gái sẽ kế thừa công ty, con trai phụ trách khai phá kỹ thuật mới, lưu truyền xuống phương thức kế tục của RAI.
Chỉ là Ivan biết với việc dùng phương thức kế thừa công ty, nói tốt một chút đó là không cần phiền não về bối cảnh và năng lực của người thừa kế, do đó từ lúc chào đời, đứa bé sẽ bị huấn luyện trở thành người thừa kế. Nhưng nguyên nhân đen tối sau lưng chính là quốc gia yêu cầu, huấn luyện nhiều thứ chính là muốn bọn họ tuyệt đối trung thành với quốc gia, chế độ kế thừa cũng tiện để bọn họ khống chế người nắm quyền của công ty.
Nhưng… từ khi xảy ra sự kiện kia, Rana được tuyển chọn là người thừa kế đã thay đổi, có lẽ, toàn bộ gia đình đã tan nát.
Giọng nói của Ivan không dao động nhiều, ông ta bình tĩnh giống như đang nói chuyện của người khác, đến cuối cùng, ông ta xúc động, nói bằng giọng khàn khàn, bàn tay to già nua đặt lên vai cậu ta nói: “Alexei, con nên biết làm như thế nào, tạm thời bọn họ còn có thể nhẫn nại, không tiện qua bên kia bắt người, cha cũng không thể đi ra khỏi quốc gia này, nửa đời tự do của chị con, phải xem con làm sao khuyên chị con trở lại rồi.”
Alexei mím chặt môi, mím thành lưỡi đao sắc bén, đối mặt với hiện thực, cậu ta phải cúi đầu, lưỡi đao lại sắc bén hơn, dưới nhiệt độ không khí lạnh băng ở Moskva, lạnh đến nỗi không thể chịu được.
= = = = = = = = = =
Trong cabin máy bay, Khúc Cừ không dám nhắm mắt nghỉ ngơi trong suốt 9 tiếng rưỡi bay, cô còn yêu cầu mỗi nửa tiếng đồng hồ đến buồng lái kiểm tra radar để đảm bảo máy bay đang bay trở về trên đúng đường bay, trong lúc đó gặp phải rất nhiều luồng khí lưu khiến thân máy bay xóc nảy không ngừng. Các tiếp viên và phi công trên máy bay cũng tỏ ra căng thẳng, bầu không khí nặng nề và bồn chồn đến lạ thường.
Sau khi máy bay cuối cùng đã lên tầng khí quyển tương đối ổn định, cô tiếp viên hàng không đã thân thiết rót một ly rượu vang đỏ cho hành khách duy nhất trên máy bay. Đảm bảo khách hàng thoải mái là một phần trong phạm vi công việc của họ.
“Cảm ơn.” Khúc Cừ không từ chối, cô thực sự rất nhiều ngày không thể ngủ ngon, bị nhốt trong trang viên, giâây phút nào cô cũng phải giữ vững cảnh giác, gần như cứ ngủ nửa giờ sẽ bị đánh thức một lần. Sau khi Tiểu Kim báo cáo với cô vào đêm qua rằng Tiểu Tri lại bị người vợ đó lôi kéo, cô càng lo lắng như lửa đốt và không thể ngủ được cả đêm. Đến giờ phút này, cô cũng cảm thấy mình cần uống một chút rượu để thư giãn thần kinh.
Tất nhiên, cô sẽ không ngây thơ tưởng rằng chạy về là có thể không để ý đến chuyện trong nhà, có thể tự do tự tại sinh hoạt, nhưng dù sao… Gia tộc của cô đều sống dưới sự giám sát của nhà nước, mọi hành động của cô cũng vậy.
Nếu như trước khi trở về chưa từng quen biết Tiểu Tri, thì Loan Khúc Cừ có lẽ sẽ nhượng bộ và ở lại, nhưng mà… Cô đã không muốn bận lòng vì chuyện của người khác, vì chuyện quốc gia, lần này cô phải ích kỷ, sống cho mình một lần.
Máy bay vẫn gặp phải nhiều lần nhiễu động không khí lớn nhỏ khác nhau, thậm chí trước khi hạ cánh cũng không đạt yêu cầu, do sân bay nhiều máy bay nên nhiều máy bay phải lượn nhiều vòng trên không, xếp hàng chờ một lúc. Khúc Cừ vì sốt ruột, không thể chờ thêm được nữa. Cô yêu cầu phi công liên lạc với sân bay gần đó để sắp xếp hạ cánh, sau một hồi thương lượng, sân bay miền Trung có một khoảng trống, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh sau một tiếng rưỡi.
Sau khi đổi địa điểm hạ cánh, Khúc Cừ tìm kiếm hồi lâu sau khi xuống máy bay mới tìm được chiếc xe bằng lòng đưa cô trở về phương bắc. Lái xe mất bốn tiếng đồng hồ, nhưng nơi cô xuống xe không phải là chỗ ở thoải mái của cô, mà là thả cô trước một con ngõ nhỏ nào đó.
Cô nâng cổ tay lên và liếc nhìn thời gian hiện tại, chính xác là ba giờ sáng năm phút, cô kéo chiếc vali bằng carbon và chậm rãi bước vào với trái tim đập thình thịch, cô tình cờ gặp A Chính và dì Vương đang tan làm đi ra.
“Ồ người đẹp, bây giờ cô tới đây ăn cái gì sao?” Hơn một tuần rồi không thấy người đẹp đến cửa hàng, A Chính có chút mất đi động lực, không ngờ người đẹp lại đột nhiên xuất hiện: “A, cô vừa từ nước ngoài về sao?” Cậu nhìn thấy một chiếc vali bên cạnh cô.
“Đúng vậy, tôi vừa xuống máy bay, ờ… Tiểu Tri có ở trong đó không?” Khúc Cừ đã kiệt sức, cô chỉ muốn nhìn thấy người mà cô rất nhớ.
“Bà chủ còn ở đây, nhưng mà cũng sắp rời đi, bây giờ không có đồ ăn, không bằng ngày mai cô lại đến.” Dì Vương trả lời, dì đau lòng bà chủ, không muốn người đẹp đến để nàng bật bếp nấu ăn.
Khúc Cừ hiểu được ý tứ trong lời nói của dì, cô nheo mắt cười nói: “Dì đừng lo lắng, tôi đến đây để gặp Tiểu Tri, không phải để ăn.” Dì Vương rất yên tâm khi nghe những gì cô nói, mỉm cười kéo A Chính, người vẫn muốn nhìn thấy người đẹp lâu hơn nữa rời đi, một già một trẻ bước ra khỏi ngõ, Khúc Cừ càng sốt ruột hơn nữa, bước chân đi nhanh hơn.
Cô đi tới cửa sau cửa hàng nhỏ, cẩn thận đẩy cửa gỗ ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Tiểu Tri, nàng đang rất chuyên tâm vệ sinh bếp nấu ăn, mọi lời nói của cô đều biến thành dấu vết của sự ấm áp, mọi băng tuyết Moskva còn sót lại trong cơ thể Khúc Cừ đều tan chảy. Hốc mắt cô nóng lên, mũi chua xót, chậm rãi đi đến sau lưng Tiểu Tri, lần nữa nhìn chằm chằm vào một phần ba hình xăm đang lặng lẽ lộ ra dưới chân chiếc cổ mảnh mai của nàng, trên cổ vẫn còn vương những hạt mồ hôi tròn trịa, cô nhìn thế này vẫn thấy có chút gợi cảm ở đó.
“Là A Chính sao? Lại quên lấy chìa khóa xe?” Chức Tri nghe thấy ở cửa có người mở ra lại đóng lại, cũng cảm giác được hơi nóng phía sau thuộc về cơ thể con người, phía sau gáy còn truyền đến tiếng hít thở không quá ổn định, cho rằng A Chính chạy về dẫn đến hô hấp gấp gáp.
“Tôi đã trở về.” Hốc mắt Khúc Cừ nóng lên, từ phía sau ôm lấy nàng, đầu dựa vào hốc vai nàng, ngửi thấy mùi thức ăn lộn xộn độc đáo trên người nàng…
Trước kia đối với cô mà nói là mùi khói dầu, nhưng ở trên người Tiểu Tri tản mát ra lại như hương hoa làm say lòng người.
Giọng nói của cô, mùi nước hoa của cô trong nháy mắt xông vào trong mũi, truyền vào trong tai, toàn thân Lộ Chức Tri đều bị cái ôm này của cô khiến cho cứng đờ, nhiệt độ cơ thể dán lên nóng rực từ trên lưng xâm nhập vào xương sườn, đốt lên thảo nguyên bình tĩnh kia, hai tay cô siết chặt vào thắt lưng giống như đẩy sập bức tường phòng hộ cố thủ của nàng, hơi thở nóng bỏng bốn phương tám hướng đánh vào trong lòng nàng, nàng không có năng lực lảng tránh, cũng không đành lòng từ chối.
Nắm chặt khăn mặt trong tay, chống lại hơi thở khiến người khác tê dại phía sau, yên lặng chờ đợi người phía sau buông nàng ra.
“Tiểu Tri…” Khúc Cừ khẽ gọi vào tai của nàng, cơ thể mềm mại trong ngực run rẩy khiến khóe môi cô nhếch lên.
Con người ta thật tham lam, cơ thể trong lồng ngực tuy rằng cứng ngắc, nhưng Tiểu Tri cũng không đẩy cô ra, Khúc Cừ mạnh dạn ham mê cái cổ gợi cảm của Lộ Chức Tri, nhẹ nhàng dụi má cô vào đó. Hơi nóng trong lòng khiến cô phải siết chặt cánh tay, giống như muốn hòa tan Tiểu Tri vào xương cốt của mình, cánh môi cố ý vô tình phớt qua gò má của nàng, hơi thở ra lại cố ý thở ra trên cái tai nhỏ nhắn lại đáng yêu kia, khiến cho người trong ngực thoảng giật mình.
Hai chân bị cô chạm vào thân mật cọ xát mềm nhũn đến mức không thể đứng vững, tay chống ở mép bếp bằng thép không gỉ, nàng quay mặt sang một bên, ý nghĩ muốn kéo khoảng cách giữa má và cánh môi cô ra. Nhưng đối phương không buông tha cho nàng, hai cánh tay bên hông đột nhiên siết chặt, toàn bộ sống lưng đè lên đường cong linh lung kia, đặc biệt là chỗ cơ lưng mềm mại, thân là phụ nữ, nàng cũng cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Cánh môi chịu không nổi kết cấu mỏng manh nơi cổ của Tiểu Tri, mỗi tấc cọ xát đều khiến xương cốt mềm nhũn tê dại, Khúc Cừ với đôi mắt mông lung mang theo sương mù, nhìn thấy đồ án hình xăm ở sau gáy của nàng, cô có chút ghen tị, cho dù chỉ nhìn thấy một phần ba hình xăm, cũng có thể đoán được hình xăm này là vì ai mà vĩnh viễn khắc sâu trên người nàng, dây cung cuối cùng đều bị kéo đứt, Khúc Cừ hôn môi lên hình xăm, vươn đầu lưỡi khẽ liếm nó.
“A…” Tiểu Tri bị một cái liếm này đánh thức, dùng sức tránh hai tay của cô rồi xoay người đẩy cô ra: “Cô đang làm cái gì vậy, Loan Khúc Cừ!”
Khóe miệng Khúc Cừ nhếch lên, hai má Tiểu Tri đỏ bừng như quả táo nhỏ, khiến người ta muốn cắn một miếng… Thật đáng yêu. Làm ngơ trước tiếng la hét của nàng, cô liếm môi dưới và giả vờ ngạc nhiên: “Ôi chao, Tiểu Tri nhà chúng ta rốt cuộc cũng chịu gọi tên tôi…” Cô bước tới nghiêng người ghé sát tai nàng thì thầm: “Thật hạnh phúc…”
Hơi nóng lại phun đến chỗ mẫn cảm của tai, nàng sợ hãi đẩy cô ra, quay mặt cắn môi, muốn nói rõ ràng với cô, để kết thúc: “Đừng như vậy… nếu không cô đừng…”
“Tiểu Tri!” Khúc Cừ ngắt lời nàng, nhìn thấy Tiểu Tri không muốn nhìn sườn mặt của cô, Khúc Cừ cũng không muốn nghe thấy nàng lúc này lập tức từ chối mình. Một giây tiếp theo cô lập tức thay đổi giọng điệu nói: “Tôi đói.” Khúc Cừ cẩn thận nắm lấy góc áo của nàng lắc nhẹ.
Tiểu Tri ngước mắt lên nhìn biểu cảm đáng thương của cô, đôi mi mảnh mai quạt thành điệu múa uyển chuyển trừ cái chớp mắt với tần suất cực cao, miệng khẽ bĩu ra như một đứa trẻ để giả vờ đáng thương… khoác lên khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp không góc chết, ai cũng không đành lòng từ chối cô…
Phải không?
Đúng vậy, không ai có thể chống lại một người đẹp làm nũng với mình.
Lộ Chức Tri đẩy cô và hành lý ra ngoài cửa, ngay cả chính mình cũng đi ra ngoài, quay người im lặng khóa cửa lại, sau đó quay đầu lại thì thấy ánh mắt cô đang nhìn nàng với một tia rung động phức tạp và sợ hãi, nhìn nhau một hồi, Lộ Chức Tri lướt qua bên cạnh cô đi trước.
“Còn không đi? Đêm nay khách nhiều, trong quán không còn thức ăn thừa, trong nhà tôi còn có chút mì có thể nấu cho cô ăn, nhưng trước tiên nói rõ, phải thu phí.” Nàng hừ nhẹ một tiếng, không dám quay đầu lại nhìn xem cô sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào.
Cô xinh đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn, một nụ cười cũng đủ để kéo nàng xuống tận vực sau của sự buông thả.
“Tiểu Tri chờ tôi, chân tôi đau.” Khúc Cừ cười đi theo phía sau, trong lòng lần đầu tiên tràn ngập sự ngọt ngào.
Về đến nhà, Lộ Chức Tri cầm đôi dép rửa sạch cho cô thay, chỉ cô ngồi vào phòng khách chờ. Nàng thì đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, rất nghiêm túc suy nghĩ nguyên liệu nấu ăn bên trong có thể làm chút mì gì cho người phụ nữ miệng kén ăn bên ngoài kia ăn.
Lộ Chức Tri cuối cùng dùng tốc độ làm trắc nghiệm mà lựa chọn làm cho cô một món mì ăn kèm với nước sốt mè, trên cùng với dưa chuột, cà rốt cắt nhỏ, đùi gà xé và một nắm lớn hạt mè trắng để tăng thêm hương vị. Nàng bưng tô mì đi qua phòng khách, chỉ thấy Loan Khúc Cừ ngồi thẳng lưng, nhìn thấy nàng tới mới mở một nụ cười, Lộ Chức Tri thấy được sự mệt mỏi từ trong nụ cười của cô.
“Cô ăn từ từ thôi, tôi đi tắm rửa, muốn uống nước tự mình đi phòng bếp mà rót.” Nàng cũng rất mệt mỏi, một thân mùi khói dầu và thức ăn, đặc biệt là tóc của nàng, đều dính mùi khó chịu của khói dầu trộn lẫn với mồ hôi, cho nên mỗi ngày sau khi trở về dù nửa ngón tay cũng không muốn nhúc nhích thì nàng cũng phải đi tắm rửa toàn thân một lần, nàng không thích mang theo mùi vị này nằm lên giường.
“A.” Khúc Cừ đưa mắt nhìn nàng đi đến một trong những phòng trong đó, ngay sau đó đã đi đến một phòng khác với một bộ quần áo thay đổi trong tay.
Nâng chén lên, ngửi thấy mùi thơm mệt mỏi cũng khiến ngón trỏ của cô nhúc nhích, khóe miệng Khúc Cừ cong lên thành má lúm đồng tiền. Cô cầm đũa lên, trộn đều tất cả mọi thứ trước mặt, đôi mắt chớp một cái gắp vào miệng, tương vừng và mì vô cùng hợp nhau, món ăn phụ tăng thêm cảm giác giòn, vốn đã đói bụng, bây giờ chỉ ăn một miếng, thật sự khó có thể thỏa mãn dạ dày xẹp lép cả ngày.
Cô cắn hết miếng này đến miếng khác, không hề vội vàng, ăn được nửa bữa thì vào bếp rót một cốc nước để uống, khi ăn đến hai phần ba thì Tiểu Tri mang theo hơi nóng từ phòng tắm đi ra. Nàng lau tóc dài vừa phải chỉ đến cổ, bỏ qua ánh mắt kỳ lạ của Khúc Cừ, giả vờ bình tỉnh đi vào phòng bếp dưới sự chú ý của cô, theo thường lệ rót chén nước uống hết, rửa sạch chén lại ở dưới ánh mắt chú ý trở về phòng sấy khô tóc.
Sau khi Khúc Cừ thưởng thức dáng vẻ như hoa sen mới nở của Tiểu Tri thì tập trung ăn hết mì không nhiều còn lại, rồi rửa sạch bát đũa. Sau khi đi một vòng trong nhà, cô trở lại ghế sô pha trong phòng khách ngồi thẳng lưng, nhưng sau khi ăn no, quân đoàn buồn ngủ lập tức tập kích, ghế sô pha trông rất mềm mại và thoải mái, hơn nữa âm thanh nhẹ của máy sấy tóc lọt vào tai, nó có tác dụng thôi miên hơn cả thuốc ngủ.
Dần dần, cơ thể không thể chịu được sự cám dỗ, từ từ nằm xuống trong vòng tay của ghế sô pha, cảm giác thoải mái khiến Khúc Cừ thỏa mãn khịt mũi hài lòng, sau đó trong bầu không khí tràn ngập hương vị của Tiểu Tri đầy an ổn, cô ôm lấy gối, dựa vào ghế sô pha sau đó rơi vào giấc mộng.
Tuy rằng chiều dài tóc của Lộ Chức Tri chỉ đến cổ, nhưng trời sinh tóc dày, mỗi đêm phải dành hơn mười phút để sấy khô nó hoàn toàn. Sờ sờ chân tóc đã khô ráo, sau đó cuộn dây máy sấy tóc lại đặt trở lại ngăn kéo, cũng là động tác chỉ định mỗi đêm.
Hành động được chỉ định tiếp theo hàng đêm là nằm xuống giường lớn, nhưng khi bò lên giường nàng lại nhớ đến người nào đó ở phòng khách, hai tay bò lên giường thở dài thu hồi lại, nhụt chí quay người đi ra ngoài. Bước chân dần dần chậm lại cũng nhẹ nhàng, Chức Tri không nghĩ tới da mặt cô dày đến mức không kiêng nể gì mà ngủ trên sô pha của nàng, còn ngủ một giấc êm đềm ngọt ngào.
Quỳ xuống bên cạnh sô pha, một đôi mắt phức tạp dừng trên khuôn mặt thanh tú của Khúc Cừ, đầu ngón tay nàng không khống chế được đảo mắt rơi xuống mi tâm của cô, từ sống mũi cao thẳng từ trên xuống dưới quét xuống, đi vào trong người, trượt đến môi trên, ngón tay dừng lại ở môi dưới dày và mềm.
“Này, Loan Khúc Cừ, cô ăn no thì trở về đi.” Tiểu Tri nhẹ giọng nói.
“Ừ…” Lông mày đột nhiên nhăn lại, hơi ấm nơi môi dưới quấy rầy giấc mộng tốt đẹp của cô, Khúc Cừ theo bản năng bắt lấy nó.
Ngón tay đã bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, Lộ Chức Tri nóng nảy đến xấu hổ đỏ mặt, may mà cô ngủ rất sâu, lực bắt lấy nàng không lớn, dùng sức lập tức rút ngón tay trở về, nhưng cũng dọa khiến nàng đổ mồ hôi lạnh cả người.
“Tôi biết da mặt cô đủ dày…. Nhưng mà… Loan Khúc Cừ, cô có thể buông tha cho tôi được không, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp như cô, tôi sợ.” Ôm hai đầu gối vùi đầu vào cánh tay, nàng nghiêng mặt chăm chú nhìn gương mặt ngủ đẹp và mê người của cô, cố gắng đè nén nhịp tim như muốn cắn người.
Lộ Chức Tri cầm một tấm chăn mỏng đắp lên người Khúc Cừ rồi không lưu luyến tắt hết đèn trong phòng.
Tất cả những suy nghĩ thất thường, hãy cứ dừng lại ở đêm nay, không cho phép mình lưu luyến nữa.