Cảnh tượng lần đầu tiên Lộ Chức Tri gặp Cao Xảo Viên, dù thế nào nàng cũng không quên được.
Cao Xảo Viên là hoa khôi rất nổi tiếng trong trường, được ca ngợi là hoa khôi của trường, vẻ ngoài đẹp mắt là điều kiện cần thiết bên ngoài, tính cách của cô ta trong mắt người khác là dịu dàng mềm mại, yên tĩnh đoan trang, hơn nữa cô ta còn là học sinh giỏi mà giáo viên thường hay nhắc đến, đạt được vô số giải thưởng, là học sinh mười tốt đối xử với người khác lễ phép.
Tốt đẹp như một nữ sinh xuất hiện trong tiểu thuyết, Lộ Chức Tri không thể tưởng tượng được mình lại dễ dàng gặp cô ta trong thư viện.
Nàng có tư chất học tập bình thường, may là nàng vẫn còn tự biết mình, gặp giáo viên văn học yêu cầu học sinh chọn một nhà thơ hoặc nhạc sĩ mình thích để viết một bài viết đánh giá cao lý do tại sao lại tán thưởng họ, Lộ Chức Tri còn biết chạy đến thư viện để tìm tài liệu, trong giờ nghỉ trưa lười biếng, nàng đã đi đến thư viện trong phạm vi của văn thơ văn học, lật xem các nhà thơ để có thể dễ dàng viết hơn.
Lật một quyển có vẻ dễ đọc, đứng ở bên kia định lật thêm vài trang rồi mới tính có nên thuê hay không, nàng xem đến nhập tâm. Bị tiếng sột soạt truyền đến từ hàng sau quấy rầy yên tĩnh, Lộ Chức Tri chau mày, khép lại tập thơ, xoay người nhẹ nhàng dời một khe nhỏ mấy quyển sách đang chắn tầm nhìn, nàng nhìn thấy bóng lưng của một nam sinh cao lớn.
“Đàn em, anh đẹp trai, lại thích em như vậy, em không chấp nhận thì anh phải làm sao? Em khiến anh mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè đó.” Nữ sinh bị nam sinh chặn trước mắt, Lộ Chức Tri chau mày, nghĩ rằng nam sinh này thật kiêu ngạo…
Đẹp trai? Anh thích người khác thì người khác phải thích anh sao? Logic kiểu gì vậy? Lộ Chức Tri khinh thường gạt tầm mắt sang một bên, cầm tập thơ trong tay định đi tìm nơi yên tĩnh tiếp tục xem một chút.
“Anh thực sự buồn cười, lẽ nào vì mặt mũi của anh thì tôi phải thích anh sao? Đây là đạo lý gì vậy.” Nữ sinh thản nhiên cứng rắn trả lời, không cam lòng yếu thế.
Chức Tri nghe vậy thu hồi bước chân đang bước ra ngoài, nàng cảm giác nữ sinh này cũng có chút đầu óc, vở kịch này có chút dễ xem, mọi người đều có lòng nhiều chuyện, nàng cũng không ngoại lệ, lập tức lén lút ở lại tiếp tục hóng chuyện.
Thật ra nàng đã nhận ra nam sinh tự nhận đẹp trai kia chính là tiền đạo được hoan nghênh nhất đội bóng rổ trong trường, trong ấn tượng của nàng, nam sinh này rất cao, ngũ quan không tồi. Không ít nữ sinh trong trường xem anh ta là ngôi sao để theo đuổi, thi đấu trong trường, chỉ cần anh ta tham gia trận đấu thì dường như người xem đều ngồi đầy ghế, toàn bộ còn là nữ sinh, đều đến để xem anh ta.
“Còn nói anh buồn cười sao? Em không thích anh sao mỗi trận đấu đều đến xem, còn cười với anh, không phải em đang quyến rũ anh thì là gì? Thừa nhận đi, em thích anh, bây giờ em đang lạt mềm buộc chặt, dù sao anh cũng vừa chia tay với bạn gái, em quen anh đi.”
Nam sinh kiêu ngạo cuồng vọng, không nói gì đã ôm nữ sinh vào lòng, khóa chặt cô gái trong ngực, hai ngón tay nắm cằm cô gái, đang muốn hôn xuống, thậm chí anh ta còn xem sự vùng vẫy muốn từ chối của nữ sinh là nghênh đón.
Lộ Chức Tri cảm thấy không ổn, nam sinh cứng rắn mà có thể là nữ sinh sợ bị người ta phát hiện nên không dám cao giọng kêu lên. Lúc còn trẻ Chức Tri có chút ý thức chính nghĩa, nàng cắn môi, lấy can đảm khiến tiếng bước đi tăng lên, sau đó vội vàng đi qua lối đi đó, phá vỡ chuyện tốt của nam sinh.
Nàng cũng giả vờ không sao, đi qua lục tìm sách, thấy nam sinh tức giận trừng mắt nhìn mình, Chức Tri không thua kém trừng lại anh ta, không chịu rời khỏi lối đi này.
Nữ sinh nhân lúc nam sinh không chú ý chạy thoát khỏi ngực anh ta, còn chạy trốn đến phía sau Chức Tri.
“Hừ.” Nam sinh sờ mũi rồi rời đi.
“Cảm ơn em.” Cô gái thở ra, nhẹ nhàng nói cảm ơn bên tai Chức Tri.
Hơi nóng của cô gái xẹt qua vành tai nhạy cảm khiến toàn bộ cơ thể Chức Tri mềm mại, nàng vội vã quay người rồi lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với cô gái. Nàng ngước mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy cô gái là ai… sao lại là cô ta?
“Không… không cần cảm ơn, tôi đi ngang qua.” Lộ Chức Tri căng thẳng đến lắp bắp. Ba năm học ở trường nàng đã nghe qua hàng nghìn vạn lần cái tên Cao Xảo Viên, người thật thì nàng cũng đã thấy bóng dáng của cô ta ở hành lang xa xa. Lúc ấy chỉ thấy góc nghiêng đã cho rằng dáng vẻ như đồn đại, xinh đẹp lại dịu dàng, mà lúc này tiếp xúc gần, lần đầu tiên nhìn, đối phương xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt khỏi khuôn mặt thiếu nữ mang theo hơi thở thanh xuân, kích thích tố thu hút người khác, nụ cười trên khóe miệng cô ta giống như ánh mặt trời mùa đông, sưởi ấm Lộ Chức Tri, lúc đó phản ứng đầu tiên trong lòng là… hoa khôi trường quả nhiên danh bất hư truyền.
Hai người họ lúng túng nhìn nhau, nhưng Chức Tri lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hoa khôi, cộng thêm sự yên tĩnh trong thư viện, nàng càng không biết nên làm sao, bàn tay buông xuống, luôn móc lấy đồng phục.
Chức Tri nghe thấy tiếng cười nhẹ, ánh mắt dịch chuyển tìm nơi phát ra tiếng cười, không phải là ai khác, mà chính là hoa khôi. Cao Xảo Viên cười đến cong mắt, nàng không biết cô ta đang cười chuyện gì, Lộ Chức Tri sợ đến mức tim đập nhanh khiến nàng không thể khống chế được, nàng ôm chặt tập thơ trong tay, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đàn chị Cao, tôi đi trước.” Chức Tri dùng tốc độ nhanh nhất trong đời vội vàng rời khỏi thư viện.
Cao Xảo Viên đuổi theo mấy bước, nhìn chằm vào bóng dáng rõ ràng chạy liều mạng, đôi mắt lại cong lên, thầm nghĩ: Đàn em này… đáng yêu quá rồi.
Sau đó, Lộ Chức Tri cảm nhận được bản thân thường xuyên gặp Cao Xảo Viên, dù là đi mua đồ uống hay là đi tìm Từ Thiến Thiến trên hành lang, điều trùng hợp nhất, mỗi lần nàng đến thư viện tìm tài liệu để làm bài tập đều gặp cô ta.
Mỗi lần tình cờ gặp nhau trong thư viện, Xảo Viên đều chào hỏi nàng, sau đó lập tức tìm tài liệu với nàng, ban đầu họ không có chuyện gì để nói, sau đó gặp nhau lần thứ tư thứ năm trong thư viện, lúc Chức Tri đối mặt với cô ta đã không còn căng thẳng như trước, Xảo Viên luôn chủ động tìm chủ đề để nói chuyện với nàng.
Đến khi hai người họ thân nhau, Chức Tri và Xảo Viên lập tức có sự ăn ý, hầu như ngày nào cũng gặp nhau ở thư viện vào giờ nghỉ trưa, lúc đó Xảo Viên rất dịu dàng lại cẩn thận với nàng, cuộc sống ngày càng tốt đẹp. Chức Tri nhận ra Xảo Viên tiếp xúc thân thể với nàng có chút khác biệt với bạn bè bình thường, ví dụ như thích đan xen mười ngón tay với nàng đi tìm sách, thích kabedon nàng trên giá sách rồi lặng lẽ nhìn, còn dùng ngón tay sờ mặt nàng, đùa nghịch vành tai nàng bằng đầu ngón tay, khiến nàng giật mình.
Giây phút đó Chức Tri lướt rất nhiều nội dung cấm kỵ ở trên mạng, nhưng nàng lại không dám đi xem, luôn tìm rất nhiều lý do và cái cớ cho hành vi của Cao Xảo Viên. Nhưng nàng biết bản thân đã chìm sâu vào yêu thích Cao Xảo Viên, không phải là đàn em ngưỡng mộ đàn chị, mà là thật sự thích cô ta, thích cô ta đến mức nhiều đêm mơ thấy bản thân hôn Xảo Viên nồng nhiệt, thậm chí còn xuất hiện cảnh tượng hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau.
Hình ảnh rất mông lung, cũng đủ khiến Chức Tri chìm vào mê mang và bất an.
Nàng tránh né Cao Xảo Viên một khoảng thời gian, nhưng giáo viên tiếng Anh lại sắp xếp cho họ một khóa học đọc hiểu, nên nàng phải đến thư viện thuê một quyển tác phẩm văn học toàn tiếng Anh. Lúc đó vì tránh né Cao Xảo Viên, nàng lật xem mấy trang rồi lập tức chọn nhẫn nhịn bỏ tiền đến tiệm sách mua.
Ở khu lớn nhất trong tiệm sách nàng thỏa thích mà đi dạo, chậm rãi tìm vị trí văn học tiếng Anh, nàng không vội, vừa xem vừa tìm, đã lâu không có tâm trạng xem sách rồi. Lúc đến khu văn học nước ngoài, nàng đi sâu vào một vị trí, tìm được quyển tác phẩm văn học mà nàng muốn tìm, nàng kiễng mũi chân đưa tay chỉ chạm được một góc, lúc sắp từ bỏ định đi tìm nhân viên thì hai tay trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt, lấy sách xuống giúp nàng.
“Cảm…” Nàng quay người, Chức Tri bị dọa cho giật mình, không lên tiếng và chột dạ không dám tiếp tầm mắt của đối phương.
“Trốn đủ rồi, Chức Tri.” Cao Xảo Viên kéo người và sách đến một góc không có ai, vị trí vừa hay bị giá sách cao che chắn lại, cô ta ép tường Chức Tri vào giá sách khác, cúi đầu đưa mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu căng thẳng của Chức Tri.
Một tháng rồi, lâu đến nỗi Cao Xảo Viên muốn bỏ cuộc, nhưng cô ta thật sự không cam tâm, trải đường lâu như vậy, sao có thể để chú thỏ trắng chạy mất chứ? Lỡ như sau này rơi vào tay người khác thì cô ta sẽ hối hận mất!
Cô ta theo dõi Chức Tri đến tiệm sách, đợi lâu như vậy, cô ta không ngại đợi thêm lát nữa, rồi tìm cơ hội bắt lấy chú thỏ trắng của cô ta.
Cô ta cũng không quan tâm đến thế đời vớ vẩn gì đó, thế đời không chấp nhận, thậm chí có thể Chức Tri sẽ mắng cô ta ghê tởm, giây phút Cao Xảo Viên ép nàng đến vách tường không muốn bị trói buộc, cô ta nghiêng đầu đặt môi hôn xuống.
Lộ Chức Tri không quên Cao Xảo Viên đã cướp nụ hôn đầu của nàng ở tiệm sách, sau khi bọn họ hôn lung tung đến khó tách ra, Cao Xảo Viên phà một hơi nóng bên vành tai nàng, nói với nàng: “Em còn dám trốn, tôi sẽ cắn em.”
Cao Xảo Viên không nhịn được cắn vào vành tai nàng một cái, vừa cắn vừa thì thầm bên tai nàng…
Em là của tôi…
Em là của tôi…
= = = = = = = = =
Chân trái khẽ đạp xuống, những thứ tăm tối thoáng chốc đã bị sự ấm áp trong đầu đuổi đi, Lộ Chức Tri bỗng mở bừng mắt, nàng thở gấp hơn, mất một lúc mới dần bình tĩnh lại, nhìn thấy rõ trần nhà trước mắt là phòng của nàng chứ không phải tiệm sách kia, tay phải rút ra khỏi chăn lau mồ hôi trên trán…
A? Sao trên lưng lại có vẻ nặng như vậy?
Nàng rũ mắt nhìn qua, sợ hãi nhìn thấy trên người mình có thêm một cánh tay, cảm giác toàn thân đều được thức tỉnh, thì ra trên người nàng có có cả nửa người khác bám vào… Gương mặt người nào đó đang vùi vào cổ nàng, còn có tiếng thở khẽ truyền đến.
Sao lại như vậy?
Không phải cô ngủ trên sô pha sao?
Nhìn rõ lại chút thì quần áo trên người cô không giống hôm qua, quần áo cũng khá quen mắt, không phải là quần áo của nàng đây sao!
“Loan Khúc Cừ!” Lộ Chức Tri đẩy cô ra, đổ hết trách nhiệm giấc mơ đêm qua lên người cô, chắc chắn là do cô mặt dày ôm nàng trên giường ngủ nên mới như vậy! Chia tay với Xảo Viên, đến khi bị thương, đã mấy năm rồi Chức Tri cũng không mơ thấy Xảo Viên, lần này còn mơ thấy lần đầu gặp gỡ của hai người cùng với nụ hôn thân mật trong tiệm sách…
“Ồ… Chuyện gì vậy… Buồn ngủ quá, cho tôi ngủ thêm chút đi… Thuyên Viên.” Khúc Cừ ngủ mơ màng, còn tưởng bản thân đang trong phòng nghỉ ở BD, rống lớn tên nàng là Tuân Thuyên Viên.
Viên Viên? Ai?
“Loan Khúc Cừ! Cô đứng dậy!” Lộ Chức Tri rời giường, kéo chăn ra.
Mùa đông lạnh lẽo từ khắp nơi tràn vào, Khúc Cừ nhíu mày, mắt mấp máy mở ra mấy lần, chậm rãi từ trong cơn buồn ngủ mường tượng lại được cảnh tượng cô đang ngủ ở sô pha đến sáng.
Nhớ ra rồi, cảm giác lạnh lẽo khiến cô tỉnh dậy.
Chăn mà Tiểu Tri đưa cho cô cũng không mỏng, nhưng khe cửa thủy tinh ban công ở phòng khách thổi từng chút gió lạnh khiến cô lạnh đến mức chịu không nổi mà tỉnh giấc. Lúc đó đúng lúc là sáu giờ rưỡi sáng, ba giờ sáng là cô đến chỗ Tiểu Tri, nhớ lúc Tiểu Tri sấy tóc thì cô không chịu được cơn buồn ngủ mà ngủ gật trên ghế sô pha, theo cô đoán, lúc đó có lẽ là khoảng bốn giờ rưỡi, mà cô chỉ ngủ được hai tiếng thì đã bị lạnh mà dậy rồi.
Khúc Loan Cừ gần bốn mươi tám tiếng chưa ngủ cảm thấy rất buồn ngủ, gió lạnh, cô cũng rất lạnh, hơn nữa cô tỉnh dậy thì cũng đã hơn hai mươi tư tiếng cô chưa tắm rửa. Cô ra quyết định, đứng dậy từ trên sô pha nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng Tiểu Tri, tiện tay lấy ra một bộ đồ thể thao vào phòng tắm xối nước ấm, cô không gội đầu, định ngủ thật ngon một giấc rồi lại gội.
Tắm nước ấm cả người cũng thoải mái hơn nhiều, cô quay về phòng khách, lạnh lùng trừng mắt nhìn sô pha kia, càng nhìn sô pha thì càng không còn thấy thoải mái như tối qua nữa, trầm tư một lúc, nhớ đến giường trong phòng rất lớn, Tiểu Tri nằm mà ở bên cạnh vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
Khẽ nhếch miệng, cô quay người lại lén lút đi vào phòng Tiểu Tri, rón rén trèo lên giường, nằm bên cạnh nàng. Mùi hương thuộc về Tiểu Tri thoang thoảng bay vào mũi cô, dễ chịu khiến thần kinh người ta cũng thả lỏng, cả hơi ấm của nàng cũng rất mê người. Khúc Cừ nghiêng người qua, nhìn góc nghiêng của nàng như thể thời gian dừng lại nắm giữ từng hơi thở, đột nhiên không kiềm được mà khẽ cười, cô đang nghĩ, ngay cả ngủ mà Tiểu Tri cũng trầm ổn như vậy sao?
Tiểu Tri nằm quá ngay thẳng, tay chân cũng không động đậy, nếu không phải nàng khẽ phập phồng lúc hô hấp Khúc Cừ mới biết nàng chỉ là ngủ thôi, nếu không thật sự còn nghĩ rằng đây là thi thể mất.
Cứ nhìn cứ nhìn như vậy, bất giác, cơn buồn ngủ lại kéo đến, mí mắt Khúc Cừ nặng nề, cô quyến luyến sự ấm áp trong chăn, không kiềm chế được đưa tay ôm lấy, làn da ấm nóng xuyên qua lớp áo truyền đến vào trong linh hồn Khúc Cừ, cô thoải mái ừm một tiếng, gương mặt lại bị cổ nhỏ mê người của Tiểu Tri thu hút, không do dự gì mà vùi vào đó.
Cảnh tượng hiện ra một lần, Loan Khúc Cừ nhếch miệng, không quan tâm đến cơn giận của nàng, ngủ thoải mái rồi vươn hai tay lên kéo dãn gân cốt: “Tiểu Tri, chào buổi sáng.”
“Cô đừng có giả ngốc với tôi! Không phải cô ngủ ở sô pha sao?” Nàng rất muốn xóa bỏ gương mặt tươi cười của cô, nhất là khi cô mặc quần áo của mình, cảm giác như cô và nàng có chuyện gì thân mật vậy, tối qua sau khi tắt đèn nàng đã tự mình nói kiên trì thì lại bị cô gái sau khi ngủ dậy vô cùng yêu kiều quyến rũ này đánh bại.
Mái tóc uốn xoăn xõa dài đến trên vai và trước ngực, trên đầu có vài cọng tóc ngắn dựng thẳng, gương mặt hôm qua có trang điểm nhẹ đã không còn chút son phấn, cũng là lần đầu tiên Tiểu Tri nhìn thấy mặt mộc của cô. Nhưng như nàng dự đoán, cô gái này bình thường cũng không trang điểm đậm, cùng lắm thì vẽ chút mi và thoa son, còn những cái khác cũng không cần dùng nhiều. Mặt mộc cùng với đầu tóc mới tỉnh dậy, trên người lại mặc đồ thể thao có chút khác biệt với khí chất cô, nhìn cô…
Rất mê người.
Khúc Cừ đáng thương nhếch môi, vẻ mặt tủi thân bị nàng mắng, hàng mi vừa dài vừa cong của cô khẽ phe phẩy: “Phòng khách lạnh, tôi bị lạnh đến mức tỉnh dậy, sau đó quay một vòng thấy cả phòng này, chỗ ấm nhất là… trong chăn của cô.”
Cô còn nhào qua, ôm lấy Tiểu Tri sắp nổi giận vào lòng, cảm nhận hơi ấm nàng truyền đến: “Ừ, ấm quá.”
“Đừng như vậy, Loan Khúc Cừ! Cô có thể buông tôi ra không?” Nàng cố sức giãy dụa muốn vùng ra khỏi vòng ôm của cô, cái ôm của cô có độc, đêm qua trong quán, sau khi được ôm lấy, linh hồn của nàng như mê muội, không ngừng thuyết phục lý trí nàng hãy chấp nhận nó.
Cô không nghe nàng nói mà buông nàng ra, trái lại càng ôm chặt hơn, khi sức phản kháng bắt đầu dịu xuống, Khúc Cừ ôm eo nàng dán sát vào người mình, trán chạm vào trán nàng, đôi mắt buông xuống, tầm nhìn rơi vào chóp mũi và bờ môi nàng, hơi thở chậm dần.
Cô đang cố kiềm chế những dục vọng muốn lao ra, dần dần hô hấp gấp gáp hơn, ngực phập phồng lên xuống.
Ngay khi con thú dữ sắp nhe nanh múa vuốt thì Khúc Cừ lại buông nàng ra.
“Cho tôi mượn phòng tắm gội đầu đi, muốn ngứa đến nơi rồi.” Cô đổi thành vẻ mặt tươi cười thường ngày, sau khi đi vào phòng tắm, không thể giả vờ nữa, môi đã bặm chặt một đường.
Mọi thứ đến nhanh, thì đi cũng nhanh.
Lộ Chứ cTri uể oải quỳ gối trên giường, khẽ vuốt trán còn hơi ấm, lòng dạ có sắt đá thế nào thì khi nàng nhìn thấy vẻ thất vọng chợt lóe lên khi Khúc Cừ xuống giường thì cũng mềm lòng, cho dù chỉ một giây lướt qua, nhưng nàng cũng thấy được. Trong lòng rung động vừa phức tạp lại vừa mâu thuẫn, nàng không phải là nàng khi còn niên thiếu liều lĩnh bất chấp mọi thứ, thậm chí còn căm giận bản thân lúc đầu sao lại liều lĩnh như vậy, trao toàn bộ nhiệt tình và ngọt ngào cho Cao Xảo Viên.
Nực cười là… nàng của niên thiếu cũng không ngờ có một ngày Cao Xảo Viên sẽ dùng cách tàn nhẫn như vậy lấy lại toàn bộ, trực tiếp rút sạch toàn bộ từ trong ra ngoài của nàng, rồi lại vứt bỏ nàng không quan tâm.
Cách chia tay vừa tàn nhẫn lại vừa trực tiếp.
Một chút khả năng đánh trả cũng không cho nàng kịp làm.
Nàng không muốn yêu đương nữa, yêu rồi thì làm sao? Bên nào bỏ ra hết tình yêu thì chính là người thua.
Nàng đã thua một lần rồi, ngay cả đứng dậy đánh cược một lần cũng không có gan.
Loan Khúc Cừ gội đầu xong đi ra thì điều chỉnh lại tâm trạng bản thân, vẫn dáng vẻ lấc cấc như cũ, quấn quýt Tiểu Tri không buông. “Tiểu Tri, thơm thật đấy!” Cô đi sấy khô tóc rồi đi ra phòng khách, ngửi thấy mùi thơm, bụng đúng lúc cũng ọc ọc kêu lên, chứng tỏ cô lại đói rồi.
Tự nhiên đi đến cửa phòng bếp, hai mắt cô nhìn vào góc nghiêng mặt của Tiểu Tri đang nghiêm túc làm thức ăn, ánh mắt nóng bỏng của cô lại quấy nhiễu tâm tình bất an của nàng. Nàng giả vờ không sao, nhưng đối phương lại không chịu bỏ qua, nàng không chịu được nữa mà nhíu mày với cô: “Cô muốn ăn thì đừng đứng ở đây nữa!”
“Một mình tôi ở ngoài buồn chán lắm, nhìn cô thấy vui hơn, đúng rồi, bây giờ năm giờ rồi, hôm nay cô không mở quán sao?” Khúc Cừ nheo mắt cười ẩn ý, thì ra lúc bọn họ thức dậy rời giường là đã bốn giờ rồi.
Lộ Chức Tri thẹn quá hóa giận, không nghĩ được lời nào cãi lại, từ nhỏ nàng đã không biết cãi nhau với người ta rồi, giận bản thân về khuyết điểm này, nàng cắn chặt môi, lạnh nhạt châm chọc: “Nói sao thì tôi cũng là chủ ở đây, cô là khách đúng là không hiểu lịch sự, hết ăn rồi ngủ, tốt nhất cô đừng có chọc tôi, nếu không bây giờ tôi sẽ đuổi cô ra ngoài! Có tiền thì giỏi lắm sao? Còn nữa, hôm nay là ngày nghỉ cố định của quán, không cần mở cửa.”
Khúc Cừ ừ một tiếng: “Đến nhà người khác làm khách chẳng phải đều khách sáo giả vờ giúp một tay sao, thực tế chẳng phải chủ nhà không cho khách động tay vào hay sao? Thường là diễn như vậy cả mà.” Cô giả vờ ra vẻ kinh ngạc và như lẽ dĩ nhiên, nhưng miệng lại khẽ nhếch để lộ tâm tư cô.
“Ai nói? Ở đây muốn ăn gì, không cần trả tiền, chỉ cần dùng sức lao động đổi lại, cô cảm thấy buồn chán sao? Tôi đang định gói sủi cảo, cô ra bên ngoài nhào bột, cán vỏ cho tôi.” Tiểu Tri vốn đang làm canh hầm, định bỏ hết nguyên liệu vào nồi, bắt đầu hầm rồi đi nhào bột gói sủi cảo, trong tủ lạnh còn không ít thịt heo và bắp hạt, lấy ra gói sủi cảo cũng không tệ.
Nàng lấy đồ nhét vào trong tay Khúc Cừ, vẻ mặt Khúc Cừ lúng túng, Tiểu Tri nhìn mà vui vẻ, nàng là muốn chỉnh cô đấy!
Khúc Cừ không dám từ chối, sợ Tiểu Tri thật sự sẽ đuổi cô đi, chỉ có ôm lấy đồ Tiểu Tri đưa cho cô đi ra ngoài đặt lên bàn, nhìn một đống bột mì, nước và thứ bột trắng không biết là đường hay là muối, cô cảm thấy không biết nên làm gì, cũng may cô nhớ đến khoa học kỹ thuật thế giới phát triển, nhân lúc Tiểu Tri không để ý vội đi xuống lấy điện thoại lướt tìm làm vỏ sủi cảo thế nào.
“Ồ, thì ra vỏ sủi cảo là làm như vậy à, đơn giản.” Cô tự tin cười, rồi đổ bột mì vào trong tô lớn mà Tiểu Tri đưa cho cô, rồi đổ đầy nước với một ít muối vào trong.
Trước tiên cô dùng đũa khuấy lên, hình thành được một chút rồi lại dùng hai tay vân vê khối bột có phần ướt dính, nhưng càng nhồi càng cảm thấy không đúng, sao trên mạng nói nhồi một lát thì bột sẽ rất bóng mịn, nhưng khối bột của cô lại cứ ướt dính mãi không khô…
Có lẽ là nhồi chưa đủ, Khúc Cừ tự nghĩ trong lòng.
Cô nhồi đến tay cũng muốn nhũn ra, xoay người liếc nhìn bên trong phòng bếp, Tiểu Tri đang tập trung không biết làm gì, Tiểu Tri trong lúc tức giận không nên chọc vào, Khúc Cừ cam chịu mím môi tiếp tục nhào, cô không biết tự tin ở đâu ra mà cảm thấy bản thân nhất định sẽ nhồi ra được khối bột mịn đẹp, sau đó nhận công ở trước mặt Tiểu Tri.
Khúc Cừ một lòng một dạ nhồi bột, cô yên tĩnh như vậy khiến Chức Tri trong phòng bếp càng cảm thấy bất an, xử lý phần nhân thịt xong rửa sạch tay, thì đi ra ngoài xem xét ra sao, chân nhẹ bước đến phía sau Khúc Cừ, liếc nhìn vào thứ cô đang nhào… Bột hồ à? Cô đang làm gì vậy? Không phải bảo cô nhào bột sao?
Nàng muốn cười nhưng ngại không cười ra được, phát hiện ra chuyện đơn giản như nhào bột mà cô cũng không biết. Xem ra bình thường đều là người hay ăn ngoài, là cô gái không biết nấu ăn.
“Cô nhồi như vậy đến ngày mai cũng không nhồi được vỏ sủi cảo đâu.” Chức Tri chậc một tiếng sau lưng cô, quay đầu đi vào phòng bếp lấy ra một túi bột, xuống mạnh tay thêm bột mì vào hỗn hợp bột hồ kia: “Cô đổ nhiều nước quá rồi.”
“Ra là nhiều nước quá à…” Ai bảo thông tin trên mạng đều viết là nước bao nhiêu gram bao nhiêu ml, thì sao mà cô biết được như vậy là bao nhiêu chứ.
Cô nhíu mày, đổ trách nhiệm do thông tin trên mạng quá mập mờ.
“Cô không biết hỏi sao? Mau nhào đi, đừng ngừng tay.” Chức Tri ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn cô, thấy cô rụt vai nàng cũng rất đắc ý trong lòng.
Thân là một đầu bếp chuyên nghiệp, lúc học nghề ở Trung Quốc nàng đã nhào cả trăm nghìn lần thậm chí cả tỉ lớp vỏ sủi cỏ, nhìn dáng vẻ Loan Khúc Cừ nhào bột uể oải như vậy nàng thật sự không nhìn nổi, kích động lập tức đứng sau lưng Khúc Cừ, hai cánh tay luồn qua bên cạnh cô, để bàn tay đầy vết chai sần lên trai bàn tay non mịn của cô, dùng sức đưa cô theo nhồi khối bột.
“Phải như vậy, không được dùng lực quá mạnh, phải dùng lực nhẹ nhàng, đúng, đúng… cứ như vậy.” Tiểu Tri tập trung hướng dẫn cô nhào bột, không chú ý đến vẻ mặt Khúc Cừ vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc.
Cơ thể gầy ốm dán sát vào lưng cô, cảm giác nơi bờ ngực mềm mại chắc chắn là nơi quyến rũ nhất, nhất là nàng ấy dẫn dắt nhồi bột, giữa bọn họ lại càng đứng sát vào nhau, va chạm giữa khối mềm mại và lưng cô chớp mắt đã chuyển thành luồng điện, luồng điện nhanh chóng chạy từng vòng từng vòng trong mạch máu khắp người, khơi dậy dục vọng sôi sục.
Chức Tri nhanh chóng nhận ra hai tay cô căn bản không hề di chuyển, không gian thoáng chốc trở nên trầm lắng và yên tĩnh, hai người cứ như vậy không động đậy gì, một tiếng động cũng không phát ra cứ như vậy duy trì tư thế ban đầu. Gương mặt nàng dần ửng đỏ, cuối cùng Chức Tri cũng ý thức được bản thân mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì!
Nàng âm thầm cắn chặt môi tự mắng mình sao lại mất lý trí tay cầm tay dạy cô nhào bột chứ! Bây giờ nhìn ra giống như bản thân đang ôm cô vậy, lùi không được, mà không lùi cũng rất kỳ lạ.
“Ai da…” Loan Khúc Cừ từ trong tay nàng xoay người lại dựa vào bàn ăn, bàn tay dính đầy bột mì vịn vào eo nàng, hai mắt sáng lên, cười ngọt ngào nghiêng qua nhỏ giọng nói: “Tôi dùng hết cách trêu cô thì không chịu, thì ra… cô muốn làm người trêu ghẹo à, không nói sớm, hoan nghênh cô có thể đến trêu tôi mọi lúc.”
Loan Khúc Cừ nghe thấy chậc một tiếng, vẻ mặt tươi cười của cô dần biến mất, cô bị một bàn tay cũng dính đầy bột giữ chặt hai má không cho cười.
Nàng từ lâu đã muốn thử một lần kéo nụ cười đó của cô xuống, lần này cuối cùng cũng làm được rồi!