Đã ăn sủi cảo rồi.
Canh gà cũng đã uống xong.
Bản chất con người vốn luôn tham lam, những thứ cầm được trong tay rồi thì luôn chê ít, muốn được nhiều hơn, càng nhiều hơn nữa. Lộ Chức Tri thấy Loan Khúc Cừ tốt xấu gì cũng là khách, sau khi ăn cơm xong cũng không cần cô rửa bát, không ngờ cô lại chê chưa đủ ầm ĩ, lúc nàng đang nhào bột, vào lúc nàng đang rửa bát trong bếp từ phía sau ôm lấy nàng.
Nàng không thể lại đưa ra những tin tức sai lầm, khiến người phụ nữ họ Loan cảm thấy nàng mềm mỏng, dễ lừa gạt nữa, dưới cơn tức giận, nàng không quan tâm tới việc trong tay mình vẫn còn bọt xà phòng mà đẩy cô ra, muốn cô nhanh chóng rời khỏi đây ngay, thế nhưng đối phương lại là ma quỷ, không dễ dàng nhượng bộ như vậy.
Ở trong phòng, hai người bọn họ giống như diều hâu bắt gà con, xoay người rồi lại né tránh, Chức Tri dù sao cũng là chủ căn phòng, bắt người ở góc nào cũng tốt hơn, bắt được người bèn trực tiếp khiêng Loan Khúc Cừ, người cao hơn nàng nửa cái đầu trên vai rồi mở cửa ném cô ra ngoài.
Vài giây sau, cánh cửa lại được mở ra, Loan Khúc Cừ lập tức giả bộ đáng thương nói mình bị quăng đến đau lưng, đau chân, lòng cũng đau nốt, cô không nói gì thì thôi, nói tới “lòng cũng đau” đã hoàn toàn chọc thủng chút lý trí còn sót lại của Chức Tri, nàng ném chiếc vali hơi nặng kia của Loan Khúc Cừ về phía cô.
Đoành!
Tiếng đóng cửa lớn vang lên, thời gian và không gian dường như trống rỗng rồi.
Cuộc đời này lần đầu tiên cô bị người ta dùng từ đánh đuổi để hình dung và bị đuổi ra khỏi cửa.
Người đẩy là Tiểu Tri không quan tâm tới mọi chiêu trò giả đáng thương rồi lừa lọc các loại của cô, sau khi dùng trăm phương ngàn kế để đẩy cô ra ngoài còn dùng ánh mắt hung ác để trừng cô, sau đó đóng cửa lại một cách không thương tiếc. Khúc Cừ đừng dậy từ dưới đất, cô vỗ bụi bám trên quần, bắp chân hơi đau một chút, cô xắn ống quần lên, trên bắp chân có một vết bầm tím, chính là vết thương mà Tiểu Tri mới vừa rồi kiên quyết mặc kệ sống chết của cô mà ném chiếc vali vào gây ra.
“Hầy.” Cô thở dài ảm đạm, từ Moscow trở về, cơ thể mệt mỏi, tốn sức lực và thủ đoạn để công phá bức tường phòng vệ của Tiểu Tri thì lại mệt lòng, bị Tiểu Tri làm cho bị thương cũng chỉ tự mình liếm láp vết thương ấy. Cô dựa vào tường, mắt nhìn cái chân còn lại có thể đi được của mình rồi lại liếc nhìn chiếc vali. Tiểu Tri ở đây không có thang máy, cô sống ở tầng ba, với hoàn cảnh hiện tại thì việc kéo một chiếc vali xuống tầng là điều không thể làm được.
Không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại của mình, nhưng nếu cô không rời đi thì e là Tiểu Tri mà biết được thì sẽ trực tiếp đẩy cô xuống dưới. Rút điện thoại ra, cô gọi cho người đàn ông vạm vỡ có thể giúp cô xách vali, người này không ai khác, chính là Tiểu Kim, người ngày ngày đều thích tới phòng tập thể hình.
Trên chiếc giường đôi ở một nơi nào đó, hai cơ thể gần như trần truồng đang mất khống chế vuốt ve lẫn nhau, khi đè lên cơ thể của người đàn ông, người phụ nữ đặt tay lên nơi mang tính biểu tượng của đàn ông, người đàn ông bị sự đụng chạm táo bạo khiến cho phải ngửa đầu rên rỉ, không chịu nổi nữa mà kích động, nhanh chóng lật người phụ nữ lại rồi đè xuống dưới thân mình, cởi bỏ lớp vải nhỏ chắn ngang người cô rồi chuẩn bị thỏa đáng để giải phóng con quái vật bên trong cơ thể ra vận động một phen.
Để theo đuổi được người phụ nữ này, anh ta phải âm thầm kìm hãm bản năng đàn ông của mình, từ chối tất cả những người phụ nữ dính lấy mình, ôm cây đợi thỏ nhiều ngày, cuối cùng hôm nay cũng bắt được cô. Hơn một tuần rồi, lúc nào cũng luôn mong nhớ cảnh lăn lộn của mình và cô trên giường, anh ta sắp phát điên đến nơi rồi.
Hừ, người phụ nữ này dám mất tích sau khi lăn giường với anh ta, hôm nay phải bắt cô nàng trả giá thật lớn mới được!
Mọi phương diện đều đã được chuẩn bị đầy đủ rồi, nòng súng cũng đã nhắm ngay vào hồng tâm, nhưng vào đúng giây phút quan trọng nhất thì âm thanh chuông báo mà anh ta đặt riêng rất cụt hứng liên tục ầm ĩ kêu lên, anh ta không thể không quan tâm cuộc điện thoại này được, mặc cho người phụ nữ dưới thân đang hành hạ, dùng đủ các loại ám hiệu muốn anh ta tiến vào.
“Ngoan, đợi anh một chút.” Người đàn ông nhanh chóng nghe điện thoại, giọng nói cũng trở nên khàn khàn vì dục vọng đột ngột bị cắt ngang: “Cô Loan, cô trở về rồi ạ?”
“Ừm, trở về rồi, nhưng chân của tôi hơi đau, anh có rảnh tới đón tôi không?” Loan Khúc Cừ từng nói với Tiểu Kim rằng chỉ cần cô ra nước ngoài thì anh ta có thể nghỉ ngơi, mặc dù cô trở về rồi nhưng đêm nay vẫn tính là đang trong kỳ nghỉ phép.
Cô là một bà chủ rất hiểu tâm lý của nhân viên, chẳng có ai muốn bị sếp gọi đi làm việc trong kỳ nghỉ cả.
“Ấy… tôi đang ở ngoài, có chuyện quan trọng, không thì để tôi bắt xe tới đón cô.” Dục vọng của Tiểu Kim đã hạ nhiệt, anh ta nhụt chí mà ôm người phụ nữ nằm xuống, bàn tay lại lưu luyến mà vuốt ve cánh tay mịn màng của cô ấy.
“Là Loan Khúc Cừ sao? Lái xe của em tới đón cô ấy đi.” Từ Thiến Thiến xấu hổ đỏ mặt nhào vào bả vai của Tiểu Kim, đầu ngón tay vẽ những vòng tròn nhỏ lên cơ ngực cường tráng của anh ta.
“Ai vậy?” Lỗ tai của Loan Khúc Cừ rất thính, người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói rất khẽ, nhưng vẫn bị cô nghe thấy được.
“Không có, cô gửi địa chỉ của cô cho tôi, tôi tới đón cô liền đây.” Tiểu Kim sợ tới mức vội vã cúp điện thoại, sợ bà chủ biết được anh ta lừa gạt bạn thân bà chủ nhỏ…
“Anh rất sợ cô ấy biết chuyện của chúng ta sao? Nếu như sợ thì tại sao hôm nay anh lại tới tìm em!” Từ Thiến Thiến thấp tha thấp thỏm, cô ấy rất sợ Tiểu Kim giống với người đi trước, coi cô thành thú vui rồi rời bỏ.
“Không phải như em nghĩ đâu, cô Loan… tính khí thất thường, anh ở cạnh cô ấy mấy năm rồi cũng không đoán được, anh sợ bị cô ấy biết được anh ở cạnh bạn thân bà chủ nhỏ thì cô ấy sẽ trả thù, tới lúc đó có khả năng anh lại phải cả ngày bay tới bay lui, tới khắp nơi mua hoa quả đặc sản.” Tiểu Kim ôm cô ấy vào lòng, trao cho cô ấy một nụ hồn nồng cháy kéo dài.
Từ Thiến Thiến bị hôn đến trời đất quay cuồng, đối phương hôn đủ mới làm nũng đánh anh ta, đột nhiên nhớ tới lời Loan Khúc Cừ đã từng nói với mình, cô ấy sáng mắt lên: “Anh yên tâm đi, cô ấy nợ em một ân huệ mà! Nào, em đi đón cô ấy với anh, nói rõ chuyện của chúng ta đi, nếu như cô ấy lật lọng thì em sẽ tố cáo với Tiểu Tri! Bà chủ của anh say mê Tiểu Tri nhà em, bây giờ Tiểu Tri mới chính là Boss lớn nhất!”
Tiểu Kim cảm thấy cô ấy nói rất đúng, rồi lại cảm thấy có rất nhiều chỗ không đúng, bà chủ nhỏ tạm thời là điểm yếu của bà chủ Loan, nhưng có điều… bà chủ Loan ghét nhất là có người khác uy hiếp cô. Ai, đợi lên xe vẫn nên giáo dục tư tưởng cho Từ Thiến Thiến, phòng trường hợp bạn gái gây họa, bà chủ Loan nợ cô ấy ân huệ nên không động tới cô ấy, ngược lại sẽ trừng phạt anh ta!
Trên đường xuất phát đi đón Loan Khúc Cừ, xe do Từ Thiến Thiến lái, cô không ngờ được địa điểm mà cô gửi cho Tiểu Kim lại chính là địa chỉ nơi ở của Tiểu Tri, cô thông thuộc đường xá nên sẽ tiết kiệm được thời gian.
Nhìn thấy địa chỉ, Từ Thiến Thiến cười chỉ vào Tiểu Kim: “Bà chủ của anh đúng là nhiều thủ đoạn, Tiểu Tri cho phép cô ấy tới nhà mình sao? Bạn thân như tôi sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ.”
“Với sức hấp dẫn của bà chủ anh… thì phải thăm dò em một chút, bà chủ nhỏ còn đang suy nghĩ cái gì vậy?” Bà chủ giàu có lại xinh đẹp, chân thành theo đuổi bà chủ nhỏ như vậy, da mặt bỗng chốc đã dày lên, các chiêu trò bám dính có thể sử dụng đều đã sử dụng. Mặc dù tính khí cô hơi thất thường và cố chấp, thường không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, nhưng vẫn có thể xem là một đối tượng không tồi. Tiểu Kim hơi hiểu, lại có chút không hiểu được, có lẽ điều không hiểu là anh ta không hiểu được thế giới nội tâm của bà chủ nhỏ.
“Một lời khó nói hết, chúng ta là những người ngoài cuộc, có thể thành công hay không còn phụ thuộc vào sức hấp dẫn của bà chủ anh có đủ lớn để phá vỡ bức tường do Tiểu Tri dựng lên hay không.” Thiến Thiến tập trung vào tình hình đường trước mặt, không nhanh không chậm mà trả lời người đàn ông bên cạnh.
Tiểu Kim không nói gì nữa, anh ta gửi tin nhắn cho Loan Khúc Cừ thông báo rằng anh ta sắp tới rồi.
Loan Khúc Cừ không tìm nhầm người, quả nhiên tìm tới Tiểu Kim là sự lựa chọn đúng đắn. Anh ta vừa đến bèn cõng cô trên lưng, một tay nhấc vali từ trên mặt đất một cách vô cùng dễ dàng đến một hơi cũng không thở gấp đi từ tầng ba xuống mặt đất, nhưng lúc nhìn thấy Từ Thiến Thiến ngồi ở ghế lái, cô hơi ngạc nhiên, lại có một cảm giác mâu thuẫn vô cùng hợp lý.
Ngạc nhiên vì Tiểu Kim và Từ Thiến Thiến đã đi lên từ chuyện tình một đêm, điều cảm thấy hợp lý chính là lúc đầu cô cho rằng Từ Thiến Thiến là tách trà kia của Tiểu Kim. Tiểu Kim không thể có được Hứa Tinh Tinh, vừa hay được bù đắp một Từ Thiến Thiến, hai người bọn họ có điểm chung, cũng có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì một bà chủ như cô lúc này cũng coi như nối tơ hồng chính xác, để Tiểu Kim có một người phụ nữ ở bên cạnh, cuộc sống cũng không quá cô đơn nữa.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, Tiểu Kim không dám mở miệng nói chuyện, Từ Thiến Thiến chỉ chuyên tâm lái xe cũng không nói lời nào, ngược lại Loan Khúc Cừ ngồi ghế sau khóe miệng cong lên nhìn hai người, trong lòng không kìm được ý vui mà bật cười, nụ cười này đã làm dịu đi sự căng thẳng của hai người trước mặt.
“Từ Thiến Thiến, việc tôi đồng ý tặng một người đàn ông cho cô coi như làm được rồi, nhưng hình như cô vẫn nợ tôi một thứ.” Lần trước khi đưa Từ Thiến Thiến tới BD, cô còn chưa đặt mông xuống thì đã bị Tuân Thuyên Viên lôi đi xã giao với chủ tịch giám đốc, liên tiếp rất nhiều người muốn xã giao. Cô sợ cô gái nhỏ người ta lần đầu tiên tới sẽ sợ hãi, cũng lo lắng cô ấy bị mấy cậu nhà giàu bắt cóc đi mất nên đã giao cho Tiểu Kim đưa Từ Thiến Thiến đi uống rượu nói chuyện một lát. Đợi cô xã giao xong về, trở lại phòng riêng thì nhìn thấy một Từ Thiến Thiến say quắc cần câu, ngay cả lời cũng không nói rõ, mơ hồ còn nhìn thấy hai vệt nước mắt trong veo trên má cô ấy.
Cô có chút cảm khái phụ nữ lúc thất tình đều muốn uống say, nhìn sợ cũng không hỏi được về Tiểu Tri điều gì, hôm đó cô trực tiếp cho Tiểu Kim đưa cô ấy về nhà.
Ai mà ngờ được Tiểu Kim tỉnh táo vậy mà lại không thể chịu được Từ Thiến Thiến say xỉn, bèn thành như thế này.
“Trí nhớ của bà chủ Loan thật tốt.” Chạy trời không khỏi nắng, Từ Thiến Thiến liếc nhìn cô từ gương chiếu hậu, nhớ ra lúc đầu cô cũng cố ý uống say, hôm nay xem ra là thời điểm phải trả nợ rồi.
“Đương nhiên rồi.” Khúc Cừ cười đầy ý tứ, sau đó không nói gì nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt trong chớp mắt kéo khóe miệng đang cong lên xuống.
Khoảnh khắc Tiểu Kim cõng Khúc Cừ bước vào BD dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, tất cả đều quan tâm đến cái chân bị thương của bà chủ. Khúc Cừ ra hiệu cho các nhân viên tiến lên khác đều đi làm việc, cô để Tiểu Kim nhanh chóng đưa cô tới phòng nghỉ ngơi, Tuân Thuyên Viên, Điềm Khả Khỏa và cả Hi Bồng Bồng đều theo sau tiến vào quan tâm tình hình.
“Cô Loan, xem tình hình thì đi một chuyến đến bệnh viện kiểm tra hẳn là sẽ tốt hơn.” Tiểu Kim quỳ ở trước mặt cô, để chân của cô gác lên đùi của anh ta rồi kéo ống quần lên cẩn thận kiểm tra, trên bắp chân có một vết bầm màu tím đỏ, anh ta sợ sẽ bị thương đến xương.
“Đúng đấy, tới bệnh viện kiểm tra đi.” Thuyên Viên nhìn vết thâm tím nhíu mày như một ông già, trong lòng thầm nghĩ con cáo này vậy mà cũng có một ngày bị thương.
Điềm Khả Khỏa và Hi Bồng Bồng cũng đồng ý, vẻ mặt lo lắng.
Khúc Cừ là cây kim trấn biển của bọn họ, cho dù cô chỉ phụ trách ký tên và lấy việc trêu chọc bọn họ làm thú vui, bọn họ cũng đều không mong muốn BD mất đi cô, cô là một kho báu, thế lực đằng sau lưng cô cũng khó có thể tưởng tượng nổi, nếu không có cô, e là cảnh sát chỉ hận không thể mỗi ngày đều đến quét trận.
“Ngày mai hẵng đi, hôm nay tôi không muốn lăn lộn nữa, tất cả ra ngoài đi, cô ở lại, Tiểu Kim đi mở bình rượu vang đỏ tới đây.” Cô xua tay ý bảo những người khác rời đi, chỉ vào một mình Từ Thiến Thiến.
Những người khác, bao gồm cả Tiểu Kim đều đưa mắt nhìn nhau, biết được tính khí nói một không hai của Loan Khúc Cừ, Tiểu Kim bỏ lại những bà chủ khác mà rời đi, anh ta và Thiến Thiến nhìn nhau rồi lại nhìn sang phía bà chủ, lo lắng nhắc nhở: “Đừng uống quá nhiều, có chuyện gì thì gọi tôi, tôi đợi ở bên ngoài.”
“Được rồi, anh đang lo lắng tôi sẽ làm gì người phụ nữ của anh sao? Yên tâm đi, bây giờ bà chủ của anh sợ nhất là thế lực sau lưng người phụ nữ của anh đó được chưa, nhanh đi mở một bình rượu vang đỏ tới đây đi.” Trừng mắt nhìn anh ta một cái, cô không kiên nhẫn xua tay muốn anh ta đi ra ngoài.
Tiểu Kim cũng không nói thêm gì nữa mà đi ra ngoài kêu một chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly tới, anh ta không dám ở lại lâu nửa giây nên rời đi, đứng đợi ở bên ngoài.
“Để tôi.” Từ Thiến Thiến thấy cô định nghiêng người rót rượu, trên chân cô bị thương, không thể di chuyển lung tung nên dẫn trước một bước, cho một ít rượu vang đỏ vào ly của hai người bọn họ.
“Nói cho tôi biết chuyện của người vợ kia và Tiểu Tri, tôi phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Tri có tình cảm với tôi nhưng lại từ chối, tôi không thể hiểu được.” Cô buồn khổ mà nốc cạn ly rượu rồi lại rót thêm một ly nữa.
Đều là phụ nữ, Từ Thiến Thiến đã mấy lần bị bỏ mặc nên đương nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của cô, sắc mặt cô ấy nghiêm túc, thở dài một hơi, nói: “Cô quyết tâm muốn nghe à? Bị Tiểu Tri biết được tôi để lộ thông tin cho cô biết, tôi là bạn thân của cô ấy còn tốt, nhưng cô có khả năng sẽ bị hoàn toàn từ chối ngoài cửa.”
“Muốn nghe, rất quyết tâm.” Vẻ mặt của cô còn nghiêm túc hơn cả Từ Thiến Thiến.
Ánh mắt bị sự nghiêm túc của cô thuyết phục, Từ Thiến Thiến nhấp một ngụm rượu vang đỏ, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Cho tới giờ… hai người bọn họ bắt đầu như thế nào, ngay cả tôi cũng không biết rõ, vào một ngày bọn họ ở cùng nhau, bị tôi bắt gặp thì lúc đó tôi mới biết được. Cô cũng biết tính cách của Tiểu Tri mà, không muốn nói thì dùng cái gì cũng không thể cạy miệng bắt cô ấy nói được, nhưng cô ấy vẫn nói một chút với tôi, Tiểu Tri nói cô ấy gặp Cao Xảo Viên lần đầu tiên ở trong thư viện, sau đó lại gặp nhiều lần trong thư viện nữa, từ đó nảy sinh tình cảm. Lúc đầu cô ấy cũng không biết là loại tình cảm này, sau đó mơ hồ đề cập là do Cao Xảo Viên chủ động trêu chọc cô ấy.”
Nói tới đây, Từ Thiến Thiến dừng lại một chút rồi cười không nói gì, Khúc Cừ cũng nhướng mày đáp lại.
“Ai, Tiểu Tri sinh ra đã thu hút những người xinh đẹp rồi.” Từ Thiến Thiến lại nhấp thêm một ngụm nhỏ rượu vang đỏ, trêu ghẹo nhìn Loan Khúc Cừ. Cô ấy nhắm mắt lại một lúc để nhớ lại đoạn ký ức có phần xa xôi, sau khi mở mắt ra lại là một gương mặt nghiêm túc: “Như trước đây tôi đã nói, bọn họ yêu đương một cách kín đáo, ngay cả mấy người bạn thân như chúng tôi cũng gạt không nói, trong số những người bạn thân, chỉ có tôi là biết cô ấy và Cao Xảo Viên đã từng yêu đương, nếu không phải tôi bắt gặp bọn họ hôn nhau trên phố thì e là cũng bị giấu cả đời này, Lệ Trân và Thải Châu đến nay vẫn cho rằng Cao Xảo Viên chỉ đơn thuần là thích đàn em cùng khoa là Tiểu Tri mà thôi.”
Từ Thiến Thiến dùng giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng tiếp tục kể câu chuyện xưa: “Tôi có thể thấy được tình cảm nồng cháy của bọn họ, lúc đó tâm trạng mỗi ngày của Tiểu Tri vô cùng tốt, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, cứ tới giờ nghỉ trưa sẽ đi tới thư viện, mặc dù tôi không hỏi nhưng cũng đoán được là cô ấy muốn đi gặp Cao Xảo Viên… Nhìn thấy cô ấy vui vẻ, tôi cũng trút bỏ được cảm giác kỳ quặc về tình yêu đồng giới, âm thầm giúp Tiểu Tri giữ bí mật, khi tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ về tình yêu đồng giới… ừm… hoặc là nói như thế này sẽ công bằng hơn, khi tôi cho rằng Tiểu Tri và Cao Xảo Viên yêu nhau có thể nắm tay chống lại tất cả mọi khó khăn trắc trở…”
Từng nét vẽ mờ mịt dần dần hiện lên, Từ Thiến Thiến lại nhắm mắt, cái nhắm mắt này, cô ấy dường như quay lại quá khứ, một lần nữa đứng ở góc độ của người ngoài cuộc để nhớ lại những ngày tháng thay đổi từng ngày của Tiểu Tri.
Những năm tháng học cấp ba nhất định là những ngày thanh xuân đơn giản nhất cuộc đời, không có vướng bận của xã hội.
Sau khi Từ Thiến Thiến nhìn thấy cảnh Tiểu Tri và đàn chị Cao hôn nhau, cô ấy đã lén hàn huyên không ít chuyện tình yêu với Tiểu Tri, chỉ là do Tiểu Tri hướng nội thẹn thùng, nên cũng không nói nhiều lắm. Tóm lại, cô ấy thấy quan hệ giữa Tiểu Tri và đàn chị Cao rất ngọt ngào, ngọt đến nỗi có lúc cô ấy bị gọi là bóng đèn cũng cảm thấy ngọt chết người.
Trong chớp mắt tình yêu thầm kín của hai người đã duy trì được hai năm, cấp học cũng tăng lên theo, mỗi lần Từ Thiến Thiến nói chuyện riêng với Tiểu Tri đều có mấy lời muốn nói ra, nhưng lại không dám nói, hơn nữa hình như Tiểu Tri cũng không nhận ra. Đó chính là Từ Thiến Thiến ý thức được đàn chị Cao đã học lớp mười hai, không đến một năm là phải tốt nghiệp, Tiểu Tri lại đang học cấp ba, cho dù sau này Tiểu Tri thi đậu vào cùng trường đại học với đàn chị Cao thì thế nào cả hai cũng phải xa nhau một thời gian ngắn.
Mỗi ngày cứ lặng lẽ trôi qua, Từ Thiến Thiến ám chỉ với nàng rất nhiều lần, nhưng Tiểu Tri lại hãm mình trong lưới tình không nhìn ra chuyện phát sinh ở bốn phía, dường như thế giới của nàng chỉ xoay quanh một mình Cao Xảo Viên, chỉ cần một ngày đàn chị còn ngọt ngào bên cạnh nàng thì nàng sẽ mặc kệ tất cả.
Cuối cùng sự lo lắng của cô ấy vẫn xảy ra, nhưng cô ấy không ngờ Cao Xảo Viên lại dùng phương thức này để kết thúc quan hệ với Tiểu Tri.
Cao Xảo Viên có lòng với Tiểu Tri, quyết định mọi thứ, chuẩn bị xong chuyến bay đến đất nước C trước một ngày.
Ngày đó vừa lúc là thứ bảy, cô ta vẫn ra ngoài hẹn hò với Tiểu Tri như bình thường, còn cố ý muốn Tiểu Tri lừa người nhà nói muốn tới nhà cô ta ngủ lại ôn tập, trên thực tế là muốn dẫn Tiểu Tri đến khách sạn lăn lộn. Ngay lúc sáng sớm khi sự việc qua đi, Tiểu Tri bị sự lạnh lẽo gọi tỉnh, khi tỉnh lại thì thấy Xảo Viên đã tắm rửa mặc quần áo xong rồi.
Tiểu Tri nói, nàng vĩnh viễn không thể quên một Cao Xảo Viên đứng ở mép giường nhìn xuống từ trên cao, hai tròng mắt trở nên lạnh nhạt xa cách, không cảm xúc nói với nàng: “Chúng ta dừng ở đây, lát nữa tôi phải đến nước C học đại học, với thành tích của em thì không thể nào thi vào được, nếu đã phải tách ra trong bốn năm, vậy chi bằng hôm nay chia tay đi.”
“Chị… Chị đang nói gì vậy… Xảo Viên, em nghe không hiểu… Chị nói hôm nay chị phải đến nước C sao?” Tiểu Tri ôm chăn che lại cơ thể trần trụi, nàng hoang mang lo sợ, không rõ vì sao vừa tỉnh ngủ đã cảm giác tất cả đều thay đổi.
“Đúng vậy, chút nữa phải bay rồi, tôi phải đi về, cha mẹ đang thúc giục.” Cao Xảo Viên xách ba lô lên, xoay người lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ trả tiền thuê phòng, em nghỉ ngơi thêm một lát rồi về nhà đi.”
Trong tình thế cấp bách, Tiểu Tri để cơ thể trần rụi xuống giường chạy tới ôm lấy Xảo Viên muốn rời đi, nước mắt chảy ra ào ào: “Em không muốn chia tay, Xảo Viên, chị tin tưởng em đi, em sẽ chờ chị trở về, chỉ cần chị trở về, chúng ta sẽ tiếp tục ở cùng nhau, em thề em sẽ chỉ thích chị thôi.”
“Đừng ngốc nghếch nữa, Tiểu Tri! Em cũng biết chuyện của chúng ta hoàn toàn không thể công khai, duy trì lâu dài cũng không có kết quả, chúng ta mở đầu tốt đẹp, kết thúc tốt đẹp, hôm nay chúng ta chia tay đi.” Cao Xảo Viên dùng sức kéo cánh tay trên eo ra, xoay người dùng sức đẩy ngã nàng trên mặt đất, cô ta chần chờ nhìn Tiểu Tri ngã xuống đất, đau lòng trong chớp mắt, nhưng không thắng nổi tâm địa đã sớm cứng rắn.
Cô ta không ở lại thêm dù chỉ một giây, Cao Xảo Viên bỏ qua hai hàng nước mắt trên mặt Tiểu Tri, rời khỏi khách sạn.
Tiểu Tri vẫn luôn không phản ứng kịp, chỉ biết tim rất đau, rất thương tâm, ngồi dưới đất ôm cơ thể trần trụi khóc nức nở, cho đến khi nhân viên khách sạn gọi điện thoại lên thúc giục nàng trả phòng, nàng mới vội vàng thay một bộ quần áo rời đi. Trên đường về nhà, Tiểu Tri không ngừng khóc, cũng không biết mình khóc vì cái gì, khóc đến nỗi người qua đường đều nhìn nàng bằng ánh mắt kì lạ. Tiểu Tri rơi vào thời điểm cực kỳ nhạy cảm, nàng cảm thấy những người qua đường đều đang mắng nàng là đồng tính luyến ái biến thái theo bản năng, còn có lời Cao Xảo Viên nói chia tay không ngừng lởn vởn ở bên tai không tiêu tan như ma quỷ, tinh thần Tiểu Tri như vỡ tan, trốn trong nhà bốn năm ngày không ăn không uống, bác gái sợ tới mức đành phải hỏi thăm Từ Thiến Thiến có phải Tiểu Tri xảy ra chuyện gì ở trường học không.
Từ Thiến Thiến nhận được cuộc gọi của bác gái không hề chần chừ chạy đến xem Tiểu Tri, nhưng nàng không chịu mở cửa, khi bác trai dùng vũ lực phá cửa vào trong, Tiểu Tri gần như đã lâm vào trạng thái hôn mê, thần chí không rõ. Bác gái thấy con gái như vậy cũng khóc thành sông, còn bác trai thì lập tức quyết định, cõng con gái chạy tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán là do nàng thiếu nước trầm trọng mới dẫn đến như vậy, Tiểu Tri ở bệnh viện hai ngày rồi về nhà.
Trong hai ngày Tiểu Tri nằm viện, Từ Thiến Thiến dùng không ít quan hệ hỏi thăm Cao Xảo Viên, với thân phận là hoa khôi của trường nên cô ta rất nổi tiếng, chỉ cần hơi hỏi thăm một chút là nghe được mấy ngày hôm trước Cao Xảo Viên đã bay đến nước C, nghe nói cô ta thi đậu vào một trường đại học nổi tiếng ở nước C.
Dường như Từ Thiến Thiến không cần đoán, cô ta đến nước C không nói rõ với Tiểu Tri trước. Sau khi bác gái đón Tiểu Tri xuất viện hai ngày thì gọi cho cô ấy, muốn cô ấy tâm sự với Tiểu Tri, thử xem có biết được nguyên nhân Tiểu Tri không ăn không uống không. Khi cô ấy đến phòng Tiểu Tri, dường như Tiểu Tri ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi tay ôm đầu gối không nhúc nhích, giống như một pho tượng.
Có lẽ khi Tiểu Tri nhìn thấy Từ Thiến Thiến như đã nhìn thấy một hốc cây có thể phát tiết, khi Thiến Thiến ôm lấy nàng, Tiểu Tri đã kích động nắm quần áo của cô ấy lại tiếp tục khóc to, khóc đến ruột gan như đứt từng khúc, vốn dĩ nàng tưởng rằng đã có được hạnh phúc đơn phương thì đổi lại lại là sự đau thương liên tục lan tràn.
Nàng không thể xử lý cảm xúc từ nỗi buồn, điều duy nhất có thể làm là khóc.
“Tôi ôm Tiểu Tri khóc mấy buổi tối, hình như là khoảng bốn năm ngày gì đó, Tiểu Tri đột nhiên nói với tôi quá trình Cao Xảo Viên chia tay cô ấy trong một buổi tối, nghe xong trong lòng tôi chỉ xuất hiện hai chữ…”
“Đồ phụ nữ cặn bã, trước khi đi cũng muốn ăn sạch sẽ!!” Khúc Cừ giận đến mức nói ra lời tiếp theo, nghĩ đến trước đây cô ta còn muốn cưỡng bức Tiểu Tri ở trong quán, người vợ kia thật đủ tàn nhẫn, khi cặn bã còn ghê hơn đàn ông. Khi nghe Tiểu Tri đã sớm có quan hệ thể xác với người vợ kia, trong lòng cô vừa bực bội vừa ghen tị. Hừ, bởi vì cô ta khiến Tiểu Tri hoàn toàn bị tổn thương, hại cô đến nay vẫn không hôn được môi nàng!
Còn bị người ta quét ra ngoài cửa, bị thương bắp chân.
“Trên thế giới có nam cặn bã thì cũng có nữ cặn bã, ai, nhớ những ngày ấy Tiểu Tri sống như không giống người, tôi vẫn hơi chua xót, tôi biết khi đó Tiểu Tri vẫn muốn chờ Cao Xảo Viên trở về từ nước C. Sau đó ngày tháng trôi qua, trong thời gian chờ dài đằng đẵng thì cô ấy nghe được không ít chuyện tình đầy màu sắc của Cao Xảo Viên ở nước C. Chờ đến lớp mười hai năm ấy cô ấy đã thật sự chết tâm, bắt đầu đối mặt với nhiều vấn đề chẳng hạn như tương lai học tập của mình, Tiểu Tri không muốn học đại học chính quy, kiên trì muốn tới nước Pháp học nấu ăn, sáu tháng cuối năm lớp mười hai cô ấy vẫn luôn cãi nhau chiến tranh lạnh với bác trai bác gái. Nhưng chuyện bác trai bác gái cho cô ấy đi Pháp là tôi không đoán được, vừa đi là bốn năm, Tiểu Tri rất có thiên phú, lấy được không ít giải thưởng bên Pháp, sau khi trở về không bao lâu lại chạy tới Trung Quốc học tập chịu khổ, khi học xong còn được nhà hàng chuyên chiêu đãi quan viên cao cấp kia mời làm bếp trưởng cố vấn, nếu không phải… bác trai xảy ra chuyện, chỉ sợ Tiểu Tri sẽ không muốn trở về.”
Từ Thiến Thiến biết nguyên nhân Tiểu Tri không muốn trở về đại khái là sợ thấy cảnh sinh tình, chứng minh khi đó Tiểu Tri vẫn chưa hoàn toàn buông Cao Xảo Viên. Đến khi bác trai xảy ra chuyện nàng bất đắc dĩ trở về gấp gặp mặt lần cuối, sau đó nàng lập tức chống đỡ cả nhà, chăm sóc bác gái, sau đó… bác gái cũng sinh bệnh, Tiểu Tri bán bất động sản do cha mẹ để lại, tiêu hết tiền tiết kiệm để mẹ mình dưỡng bệnh, nhưng…
Nửa thời gian của Tiểu Tri kể từ khi Cao Xảo Viên chia tay không hề tốt, đến khi mọi chuyện dấu hiệu ổn định, nàng lập tức quyết định vay tiền ngân hàng mở “Nhất Tịch”. Sau khi khai trương không lâu thì bắt đầu có khách tới, cũng từ từ có danh tiếng, sau đó nàng gặp Loan Khúc Cừ, câu trời cao sắp xếp đúng là thật, có một số người gặp được là số mệnh, thì dù thế nào cũng sẽ gặp được.
“Tôi không muốn nghĩ như vậy, nhưng cũng may cô ấy đã trở về để tôi gặp được.” Khúc Cừ nhắm mắt nâng ly cổ cao chứa chất lỏng màu đỏ ngửa mặt uống một hơi, không hề dừng lại, chất lỏng xuôi theo truyền qua đầu lưỡi, chảy vào cổ họng, làm ấm dạ dày.
Ai da mẹ ơi!
Khi Từ Thiến Thiến cũng nâng ly cổ cao nếm hương vị êm dịu và mượt mà của rượu vang đỏ quý báu, nghe vậy mở to mắt đánh giá cô giống như quái vật, nhẹ lắc đầu, môi rời khỏi vành ly, tấm tắc hai tiếng rồi châm chọc nói: “Chị gái, cô đang diễn phim Hàn à?”
Là trời cao cảm thấy Tiểu Tri quá đáng thương? Phái một bạch phú mỹ xuống, còn nối sợi chỉ đỏ cho hai người, thậm chí còn sợ Tiểu Tri không chấp nhận, sắp xếp tiết mục bạch phú mỹ chủ động theo đuổi nàng…
Chậc chậc chậc chậc, trời cao có cần không công bằng như vậy không.
“Trước mắt chỉ một mình có tôi đang diễn phim Hàn gì đó, được rồi, người đàn ông của cô đi tới đi lui bên ngoài rất nhiều lần, anh ta sợ tôi làm chuyện xấu gì với cô, xem ra thường ngày tôi đối xử với anh ta quá kém.” Cô tự kiểm điểm mình một giây, giây tiếp theo lập tức vứt bỏ kiểm điểm, đổi thành càng nhiều thủ đoạn để chọc ghẹo Tiểu Kim…
Hừ hừ hừ, cô còn chưa theo đuổi được, tên tiểu tử này lại dám show ân ái trước mặt cô sao? Bắt đầu từ ngày mai phải để anh ta đi khắp nơi, xem anh ta còn thể lực và thời gian lên giường với Thiến Thiến không!
Loan Khúc Cừ uống một ly rồi một ly, uống hết bình rượu vàng đỏ, cô hơi say, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, trong đầu vừa nghĩ có nên gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Tiểu Tri hay không, vừa nghĩ… nên lấy lòng Tiểu Tri phải gãi đúng chỗ ngứa, Grenada ở phía nam của chuỗi đảo Grenadines hình như được biết đến là một quốc gia về hương liệu…
Ừm…
Để Tiểu Kim đi một chuyến mua một ít hương liệu đặc biệt trở về, ha ha.
Sau khi đi theo Từ Thiến Thiến về nhà, Tiểu Kim lại đặt người trên giường tiếp tục chuyện tốt bị phá, khi hai người cởi sạch, họng súng lại nhắm vào hồng tâm, anh ta bỗng nhiên run lập cập, phần lưng lạnh lẽo một mảnh, hại anh không thể không tạm dừng một chút.
“Anh lại xảy ra chuyện gì… Chẳng lẽ lần trước anh dùng thuốc?” Thiến Thiến hơi cong vòng eo, nhìn lại nơi tượng trưng cho đàn ông, tại sao nhìn qua trạng thái chỗ đó lại như vậy? Vừa rồi không phải còn rất kích động sao?
“Dùng thuốc?!” Tiểu Kim hoàn hồn từ trạng thái lạnh lẽo run rẩy, anh ta bị lời nói của Từ Thiến Thiến chọc giận đến nỗi nói lớn tiếng: “Từ Thiến Thiến, em chuẩn bị ngày mai xin nghỉ đi!! Đêm nay anh không tính để em ngủ! Xem thử loại thuốc nào có thể mạnh như vậy!”
Anh ta dùng nụ hôn nồng nhiệt phủ kín khóe miệng cười trộm của Thiến Thiến, hai tay trừng phạt chuyên tấn công vào vị trí mẫn cảm nhất của cô ấy, đùa bỡn hoa đào trên núi tuyết, khơi gợi thân thể nằm phía dưới rên rỉ từng đợt đến thẹn, nơi trần trụi cọ xát cực nóng vào da thịt mềm mại của cô ấy, chỉ trong chốc lát…
Từ Thiến Thiến đã hối hận.
Trước khi cô ấy sắp tắt thở thì được Tiểu Kim dạy một khóa học.
Phụ nữ tuyệt đối không thể lấy thứ kia của đàn ông đùa giỡn.
= = = = = = = = = =
Tác giả muốn trò chuyện một chút:
Trang trước đã để trống rồi nên tôi muốn nói nội dung trọng điểm của chương này một chút.
Trọng điểm mà, rõ ràng là tôi muốn mượn góc độ của Từ Thiến Thiến để tiếp tục mổ xẻ tình tiết chia tay giữa Cao Xảo Viên và Lộ Chức Tri, một điểm chính khác đương nhiên là…
Ừm, khụ khụ khụ, là “tương tác” giữa Tiểu Kim và Từ Thiến Thiến, thật ra thì trong quá khứ mỗi khi Nữ hoàng Loan xuất hiện trong câu chuyện của người khác, gần như Tiểu kim cũng liên quan mà xuất hiện. Lúc ấy tôi đang suy nghĩ, tôi phải cho anh ta một người bạn gái mới được, vậy nên Tinh Tinh sẽ xuất hiện trong nhiều đoạn tiếp theo, tôi cố ý cho Tiểu Kim thêm đất diễn, viết anh ta tán thưởng Tinh Tinh, đáng tiếc là… Dĩ nhiên Tinh Tinh không thể ở bên anh ta, lần này tôi cũng có chút xin lỗi với anh ta, quyết định trong chính văn của Nữ hoàng Loan viết một người bạn gái cho anh ta.