Đêm hôm qua, cô đã uống rất nhiều rượu với Tiểu Kim, người trong mối quan hệ một đi không trở lại với bạn gái. Loan Khúc Cừ, người bị thương ở bắp chân, không muốn đi tới đi lui cũng không muốn làm phiền người khác, vì vậy cô chọn ở trên giường sofa của BD một đêm. Cô chìm vào giấc ngủ sâu cả đêm, cơn buồn ngủ dần tan biến dưới sự thúc giục của nhu cầu thể xác, cô nhấc chân lên xoay người xem có chịu được không rồi mới ngủ một giấc.
Chân vừa nhấc lên, cô đã bổ nhào về phía trước, bắp chân va vào tấm chăn đã vô tình dẫn đến cơn đau thấu tim làm tiêu tan cả cơn buồn ngủ còn sót lại, cô đau đến mức mở bừng mắt ra rồi ôm chân bị thương lẳng lặng xoay người qua lại. Vốn dĩ lời nói ngày mai sẽ đi khám bác sĩ với Tiểu Kim chỉ là có lệ, hiện giờ xem ra, dù không muốn đi thì cô cũng phải đến bệnh viện một chuyến.
Chuông điện thoại vừa vặn vang lên, cô đưa tay tìm đến nguồn phát ra tiếng chuông, sờ vài cái mới sờ được điện thoại di động, nhìn thấy người gọi hiển thị trên điện thoại, tức giận dâng lên, sau khi nhấn nghe điện thoại thì lập tức rống lên tên đầy đủ của đối phương: “Ngôn Thiên Hâm, anh còn biết phải gọi cho bà chủ của anh sao? Tôi còn tưởng rằng anh bị nửa người dưới chi phối cả người rồi đấy!”
Ở đầu bên kia, Từ Thiến Thiến đầu đầy vạch đen đẩy điện thoại ra xa, chờ không nghe thấy tiếng gầm gừ mới đặt điện thoại lại vào lỗ tai, cô hắng giọng, giọng mềm nhũn sợ hãi nói: “Đừng tức giận, lúc anh ấy nhận được tin tức biết hôm qua cô không về nhà thì lập tức nói muốn qua đón cô đi bệnh viện, nhưng mà tôi bảo anh ấy tắm rửa trước rồi mới đi, trước khi đi tắm anh ấy còn muốn tôi gọi cho cô, bảo cô chuẩn bị một chút. Còn nữa, tôi đã muốn hỏi rất lâu rồi, rốt cuộc cô làm gì ở nhà Tiểu Tri mà để chân bị thương thành ra như vậy?”
Đáp lại cô là một giọng nữ tràn ngập áy náy, đều là phụ nữ nên sự tức giận của Khúc Cừ đã biến mất rất nhiều, câu hỏi cuối cùng của cô ấy khiến cô cảm thấy bối rối không thể giải thích được, vì vậy cô đã chọn trả lời.
“Tôi vô tình đụng phải nó, ừm… Đừng nói với Tiểu Tri về chuyện đó.”
Vô tình đụng phải? Ngay trước cửa nhà Tiểu Tri? Cô gian xảo như vậy lại không cầu xin Tiểu Tri trong nhà xin giúp đỡ, ngược lại ở cầu thang chờ Thiên Hâm đi đón cô trở về… Bây giờ lại muốn cô ấy không được nói cho Tiểu Tri, chẳng lẽ là cô làm ra hành vi vượt quy củ đối với Tiểu Tri nên bị Tiểu Tri lấy một cái chảo đáy phẳng đánh bị thương?
“Cô… cưỡng ép sao?” Từ Thiến Thiến trêu ghẹo đặt câu hỏi.
Tút tút tút tút….
Câu trả lời cô ấy nhận được là âm thanh treo máy vô tận. Sau khi cúp điện thoại di động Từ Thiến Thiến không nhịn được cười, nếu không phải cô ấy biết Tiểu Tri sẽ không kể thì cô ấy muốn gọi ngay cho Tiểu Tri để hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có thể làm cho một người đẹp kiêu ngạo cuồng vọng không để ý hình tượng và thân phận đi tiếp cận người bạn thân nhà chúng ta, Từ Thiến Thiến nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được sức hấp dẫn tiềm ẩn ở người bạn thân có thể thu hút một vẻ đẹp tuyệt vời như vậy.
Trước kia có hoa khôi trường học Cao Xảo Viên, bây giờ có nữ hoàng câu lạc bộ đêm Khúc Cừ.
Vẫn có hai người lái xe tới đón Loan Khúc Cừ, một người là chủ xe Từ Thiến Thiến, người còn lại là Tiểu Kim, người bị chỉ trích là đã bỏ bà chủ vào tối hôm qua. Khi Tiểu Kim vào phòng nghỉ thì thấy bà chủ nhà mình với khuôn mặt lạnh lùng, nhìn qua chính là đang chờ anh ta, anh ta rùng mình, quỳ gối trước mặt cô một cách kính cẩn rồi ra hiệu cho cô đi lên.
Khúc Cừ không kìm được cơn giận, một nắm đấm nhỏ đánh vào lưng anh, nghe thấy tiếng xương va vào bắp thịt, Tiểu Kim dửng dưng quay lại nhìn cô. Khi nhìn thấy bà chủ đánh mình không đau nhưng tay lại đau, Tiểu Cẩm nuốt nước miếng trong miệng: “Cô Loan, đừng ngược đãi bản thân. Tôi sợ cô bị gãy xương chân, nên nhanh chóng đến gặp bác sĩ.”
“Nhìn anh một chút, nhìn anh một chút coi, chậc chậc.” Cô chọc mấy đầu ngón tay vào đầu anh ta khiến anh ta quay đầu lại, dùng hai tay chống đỡ cơ thể anh ta tiến về phía trước, dùng đôi chân không bị thương treo cơ thể lên tấm lưng rộng lớn của Tiểu Kim, ngửi được mùi sữa tắm của phụ nữ vô cùng đột ngột trên người anh ta.
Tiểu Kim cõng cô trên lưng, nhưng lại bị cô mắng mỏ anh ta vì đủ mọi hành vi sai trái trong quá khứ suốt quảng dường đi, cho đến khi cô bị Tiểu Kim không nói nên lời ném lên xe.
Sau khi trút giận, Khúc Cừ lại thấy vô cùng buồn ngủ khi ở trong xe, yên lặng ngậm miệng chờ nhận án tử hình, cô không biết phải đi bệnh viện nào, sau khi tỉnh táo trở lại, cô được đưa đến bệnh viện tư nhân có thiết bị y tế tiên tiến nhất, cũng là bệnh viện tư nhân có chi phí khám chữa bệnh đắt đỏ nhất.
“Anh thật sự cho rằng bà chủ của anh rất giàu có sao?” Cô ngước mắt nhìn bốn chữ “Bệnh viện Vạn Dữu” trên tòa nhà cao tầng với vẻ ngoài vô cùng ấn tượng, chỉ riêng phí khám bệnh bình thường đã lấy nhìn nhân dân tệ làm đơn vị để tiêu xài, BD có thể kiếm được rất nhiều tiền… Nhưng vết thương ở bắp chân của cô phải đến bệnh viện Dưỡng Phương danh tiếng để chữa bệnh thật sự là chuyện bé xé to.
Cô còn nghe nói rằng Vạn Dữu có quy tắc ngầm rằng tất cả bác sĩ chỉ giúp người có thân phận địa vị khám bệnh, trước mắt thân phận xem ra cô được coi là một bà chủ câu lạc bộ đêm, không có thân phận không có địa vị.
“Bà chủ Tuân yêu cầu, cô ấy nói tiền không phải là vấn đề đối với cô.” Tiểu Kim nhướng mày lên, khóe môi khẽ vểnh lên một chút.
Bà chủ phụ trách quản lý sổ sách của hộp đêm đều đã mở miệng, Tiểu Kim cũng không suy nghĩ nhiều đưa bà chủ đến bệnh viện đắt nhất để khám chữa bệnh.
“Ha ha.” Gân xanh trên trán Khúc Cừ nổi lên vài sợi theo ý cười của cô. Sau đó Tiểu Kim bị cô bắt phải cõng cô trên lưng và đưa cô vào bệnh viện, vì Từ Thiến Thiến chỉ xin nửa ngày nghỉ, phải trở về công ty làm việc nên đã phóng xe đi.
Khoảnh khắc họ bước vào đại sảnh của bệnh viện, cảm nhận được ánh mắt từ những gượng mặt quyền quý không có ý tốt chiếu tới, Tiểu Kim phớt lờ điều đó và đặt Khúc Cừ xuống sô pha đại sảnh, cầm giấy tờ tùy thân của cô rồi sải bước đi đến quầy tiếp nhận: “Thưa cô, làm phiền giúp tôi hẹn lịch bác sĩ chỉnh hình.”
“Hẹn chỉnh hình sao.” Nhân viên quầy đánh giá cả người Tiểu Kim, vẻ mặt khinh thường lười che giấu.
Dưỡng Phương là bệnh viện nổi danh trong ngành chỉ khám bệnh cho người quyền quý, bình thường “bình dân” có chút tiền cũng muốn đến khám bệnh thì hoàn toàn không được đón tiếp, trừ khi người kia là đặc biệt thì ngoại lệ, nhưng lại có bao nhiêu người ngoại lệ đây?
Tuy nhiên, nhân viên quầy cũng giữ đủ mặt mũi của nhau, vốn cô ta định nhận giấy tờ giả vờ kiểm tra trên máy tính giúp anh ta, sau đó lấy lý do bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình hôm nay không có chỗ trống để đuổi họ rời đi. Lường trước vẻ mặt khinh thường nhưng động tác cô ta vẫn lưu loát nhập số trên giấy tờ vào kho dữ liệu của máy tính, màn hình lập tức hiện lên tài liệu thông báo.
Dòng đầu tiên trên tài liệu được viết như sau: Nếu người này đi khám bệnh, hãy thông báo cho trưởng khoa càng sớm càng tốt.
Nhân viên đã kiểm tra số chứng minh thư nhiều lần và liên tục đảm bảo rằng cô ta không nhập nhầm, nhưng vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với hai người đến khám bệnh, để đảm bảo không có bất kỳ sai lầm nào, thái độ của cô ta có chút thay đổi nói với Tiểu Kim chờ một chút, lập tức đi gọi quản lý có thâm niên tương đối cao đi ra, nói nhỏ điều gì đó với người phụ trách.
Tiểu Kim nhíu mày nhìn người phụ nữ thành thục kia nghe thấy chị gái nói thì ngạc nhiên nhìn mình một cái, sau đó lại cầm lấy giấy tờ tùy thân của bà chủ lên máy tính đối chiếu một lần, lại nhiều lần đối chiếu, quản lý lại để cho toàn bộ chị gái trong quầy đứng lên, sau đó hơi cúi đầu cung kính chào với anh ta, khóe miệng cười ra vẻ lễ phép nói: “Quý ông đây là muốn giúp quý cô này đặt lịch chỉnh hình phải không? Không thành vấn đề, chúng tôi lập tức sắp xếp cho, quý ông đi qua bên kia ngồi một hồi, sắp xếp xong chúng tôi sẽ tìm đồng nghiệp đi qua dẫn đường.”
Anh ta vẫn cau mày cất đống giấy tờ đi, sở dĩ có cái nhíu mày này do các chị gái đột nhiên thay đổi thái độ quá nhanh, nhất thời không kịp phản ứng. Anh ta trở lại bên cạnh Loan Khúc Cừ cất hết giấy tờ tùy thân giúp cô, anh ta cẩn thận và cố gắng không để bà chủ có bất kỳ vật nặng nào trên người, treo túi xách bên vai của Khúc Cừ lên trên cánh tay rắn chắc của mình, bỗng tạo nên sự tương phản và kỳ lạ.
Sau khi chờ chưa đầy năm phút, một đám người giống như quân đội vội vã bước ra từ thang máy, nơi có ghi chỉ những nhân viên cấp cao mới được dùng đi tới. Người đàn ông trung niên dẫn đầu mặc một áo blouse trắng, bên trong là áo sơ mi màu trắng được ủi thẳng tắp, phối hợp với một cái cà vạt màu lam đậm có hoa văn đan chéo, trông có vẻ cao ngạo và nghiêm túc, nhưng ngược lại, đôi mắt của anh ta lại lộ ra vẻ lo lắng.
Mới đầu Tiểu Kim và Khúc Cừ cho rằng có nhân vật cỡ lớn đến Dưỡng Phương khám bệnh, vừa ra mắt biết là nhân vật cao tầng tự mình tiếp đãi, chuyện không liên quan đến mình, hai người họ không có nhiều ý kiến thoáng nhìn, tiếp tục chờ đợi không mục đích, thậm chí Tiểu Kim còn mở điện thoại di động lên, báo cáo tình hình lúc này với ba người chủ còn lại cũng đang lo lắng cho cô.
“Quý cô, xin chào, tôi là viện trưởng của Vạn Dữu, Vạn Thủ Thành.” Người đàn ông trung niên dẫn đầu một đội quân nhỏ đứng trước mặt Khúc Cừ, anh ta hơi khom lưng vươn tay ra với cô.
Bởi vì Khúc Cừ đang ngồi, cô ngước mắt lên dọc theo lòng bàn tay to, vẻ mặt có chút hoảng hốt, tay lại theo bản năng lễ phép khẽ nắm rồi buông ra, ôm nghi ngờ nói: “Xin chào, xin hỏi các ông có chuyện gì vậy?” Cô nhìn về phía một đám người phía sau người đàn ông trung niên, có nam có nữ, có bác sĩ cũng có y tá.
Tất cả họ đều thắt lưng thẳng tắp, nhìn qua biểu cảm giống như gặp phải bệnh lạ của thế kỷ trước nghiêm trận chờ đợi quân địch, không thích cười nói.
Người đàn ông trung niên hơi nghiêng người liếc xéo người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi bên cạnh, người đàn ông đẹp trai lập tức di chuyển, cúi xuống bắt tay cô lần nữa rồi tự giới thiệu: “Tôi là Quan Quyền Xương, là bác sĩ chỉnh hình của Vạn Dữu, chúng tôi nhận được lời yêu cầu của cô, có có tiện cho tôi xem qua trước được không?”
Ánh mắt anh ta liếc về phía hai chân đang mặc quần thể thao rộng rãi của cô, tạm thời nhìn không ra là chỗ nào bị thương.
Vạn Dữu nổi danh rất có kinh nghiệm tiếp đãi quyền quý, Khúc Cừ quả thực không nghĩ tới một bà chủ câu lạc bộ đêm nho nhỏ như cô đến chữa bệnh lại sẽ được viện trưởng bệnh viện tự mình đến tiếp đón, chậc, khó trách được xưng là bệnh viện đốt tiền nhất.
“Được.” Khúc Cừ nhìn về phía Tiểu Kim bên cạnh nháy mắt, Tiểu Kim ngồi xổm xuống bên cạnh chân cô, cẩn thận nâng chân trái bị thương của cô lên đùi anh ta, xăn ống quần lên: “Cô ấy đụng một chút sẽ đau, còn bầm tím một mảng lớn, có phải nứt xương hay không?”
Quan Quyền Xương cũng ngồi xổm xuống kiểm tra đơn giản, anh ta cẩn thận trả lời: “Phải làm một cuộc kiểm tra chi tiết mới có thể quyết định.” Anh ta đứng dậy, nghiêng người lại liếc về phía sau một cái.
Hai nữ y tá trước tiên đứng ở hai bên Khúc Cừ, người còn lại đẩy xe lăn tới.
“Tiểu Kim.” Sắc mặt Khúc Cừ cứng nhắc, giọng điệu lạnh lùng. Ăn ý nhiều năm, Tiểu Kim rất nhanh phản ứng lại, động tác cẩn thận ôm kiểu công chúa bà chủ nhà mình lên xe lăn, còn nhìn chằm chằm vào y tá đang cầm xe lăn kia, nhưng dường như cô ta không dám buông tay.
“Anh ta là trợ lý bên người của tôi.” Khúc Cừ bình tĩnh bổ sung thêm một câu nữa.
Cô y tá nhỏ nhận được ánh mắt của Vạn Thủ Thành, giao quyền đẩy xe lăn cho Tiểu Kim: “Cô Loan, chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng bệnh, trước tiên đưa cô lên thay quần áo, sau đó lập tức có thể sắp xếp để cô đi chụp X-quang.” Vạn Thủ Thành đứng ở bên cạnh cô, gần như cao ngang Tiểu Kim.
“Ừm, cảm ơn.”
Tiểu Kim chậm rãi ở trong một đội quân đẩy bà chủ đi tới, ngồi lên thang máy dành riêng, rất nhanh đi tới một gian phòng siêu to khổng lồ, căn phòng cũng được chia thành một phòng khách, anh ta bổng chốc cảm thấy họ đi tới một khách sạn năm sao. Loan Khúc Cừ muốn thay quần áo, Tiểu Kim tự nhiên không thể ngăn cản cô y tá, cũng khiến anh ta bị cô y tá đắc ý liếc mắt một cái.
Anh ta vô tội được không?
Thủ pháp của hai cô y tá dứt khoát gọn lẹ thay quần áo giúp Loan Khúc Cừ, sau đó đẩy cô đi chụp X-quang, Tiểu Kim ở trong phòng trống đợi khoảng hai mươi phút, sếp nhanh chóng được hai y tá đẩy trở về, anh ta đón tay bế cô trở lại giường ngồi xuống.
Đợi trong phòng chỉ còn lại Tiểu Kim và Khúc Cừ, Tiểu Kim liếc mắt sếp của mình, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Vạn Dữu đều tiếp đãi từng bệnh nhân như vậy sao? Khó trách chi phí thuốc men đắt như vậy, vậy mà sếp còn nói không cần lo lắng về tiền… Tôi sợ chuyến đi này sẽ đốt cháy thu nhập một đêm đó.”
“Sao tôi biết được, là Khả Quả nói tôi không cần lo lắng về tiền bạc, vượt mức thì bảo cô ấy trả tiền đi.” Khúc Cừ thoải mái dựa vào gối mềm sau lưng, ánh sáng trong phòng dịu dàng ấm áp, nếu không phải trong không khí luôn tràn ngập mùi thuốc khử trùng, cô cũng thật sự cho rằng mình đang ở trong khách sạn.
Cơn buồn ngủ dâng lên, cô nhắm mắt lại một lúc lâu, trong không khí im lặng, cô thản nhiên mở miệng: “Tiểu Kim, tôi không quan tâm anh dùng cách gì, hãy canh chừng người phụ nữ nhà anh, đừng để cô ấy nói cho Chức Tri.”
“Ừm.” Tiểu Kim ngồi bên giường, nghe tiếng nhìn cô, thấy sếp đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh ta lập tức gửi tin nhắn cho Từ Thiến Thiến.
Từ Thiến Thiến vừa hãy đang rảnh rỗi, nên trả lời anh ta rất nhanh: “Biết rồi, lúc em gọi điện thoại cho cô ấy giúp anh đã nói rồi.”
Trong phòng yên tĩnh nửa tiếng đồng hồ, cửa phòng bị người ta đẩy phịch ra, Khúc Cừ lập tức mở đôi mắt mệt mỏi, ngồi thẳng người dậy, nghiêm trận nghênh đón đội quân nhỏ đi về phía cô.
“Cô Loan.” Lần này dẫn đầu là bác sĩ chỉnh hình Quan Quyền Xương, anh ta đứng trước giường cúi người lịch sự, cầm lấy báo cáo trong tay bắt đầu chuyên nghiệp chẩn đoán kết quả.
“Theo hình ảnh chụp X-quang cho thấy xương ống chân ở bắp chân cô bị rạn, nhưng tình hình không nghiêm trọng, phương pháp xử lý là dùng thạch cao cố định trong hai tuần, hai tuần sau trở lại tái khám và chụp ảnh X-quang để xem tình trạng rạn xương.” Anh ta chỉ ra những vết rạn xương trong ảnh X-quang, thuận thế hỏi cô một câu hỏi khác: “Xin hỏi cô Loan bị thương như thế nào vậy, chúng tôi cần phải viết nguyên nhân vào hồ sơ bệnh án.”
Tiểu Kim dựng tai lên, ngay cả anh ta cũng rất tò mò.
“Không cẩn thận đụng phải.” Cô tùy tiện nói một lý do trông rất hợp lý.
“Đụng phải? Đụng như thế nào? Để đụng đến rạn xương cần lực tác động rất lớn, chúng tôi phải viết chi tiết.” Anh ta cúi đầu che giấu đôi mắt chột dạ của mình, giả vờ viết trên báo cáo.
Mặt mày Khúc Cừ đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, cô phòng vệ khoanh tay trừng mắt nhìn biểu hiện chột dạ của anh ta, lạnh như băng không nói một lời, nhiệt độ vốn hiền hòa trong phòng trong nháy mắt nhanh chóng giảm xuống đến đóng băng. Tiểu Kim vui vẻ, hiểu được tâm trạng của đám người ngày thường, lúc này anh ta phát hiện ra đứng ở góc độ người ngoài cuộc, tình cảnh này còn thú vị hơn cả trong phim.
Chậc chậc, nhìn biểu hiện của họ đi, khó coi chết đi được.
“Ra ngoài hết đi.” Vạn Thủ Thành thản nhiên đứng ở phía sau nói. Dưới mệnh lệnh của anh ta, dường như đã cứu được tất cả những người bị đóng băng, bọn họ có thể dùng chạy trốn trong hoảng loạn để hình dung.
Vạn Thủ Thành đi tới trước giường, ánh mắt nhìn lướt qua Tiểu Kim như Phật ngồi ở bên giường.
Ánh sáng trong mắt Khúc Cừ chợt lóe lên, đường đường là viện trưởng lại đích thân đến đây, phục vụ cô như trận chiến quân đội, hơn nữa nhân viên ở quầy khám bệnh từ khinh thường đến cung kính cô với Tiểu Kim, thất trách rồi! Cô không nên không quan tâm mà đã để Tiểu Kim đưa đến bệnh viện, có lẽ đến phòng khám tư nhân có thể tránh được tình trạng này, bây giờ cô lại tự động đưa mình đến trước cửa.
“Tiểu Kim, cậu ra ngoài đợi một lúc.” Tiểu Kim liếc mắt nhìn cô một cái, yên lặng đứng lên rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng không còn ai khác, Vạn Thủ Thành mở cửa sổ nói bóng gió: “Cô Loan, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên, nếu cô tiện, xin hãy nói rõ quá trình bị thương để chúng tôi nói với cấp trên, nếu cô không hợp tác, chúng tôi chỉ đành nói cô không cẩn thận đụng phải xe, đến lúc đó người đến hỏi không phải là chúng tôi nữa đâu, tôi không muốn tìm phiền phức, có lẽ cô… cũng nghĩ như vậy đúng không?”
Anh ta dùng giọng điệu gần như trần thật để giải thích tình hình với cô, ngay cả biểu cảm cũng có thể thấy được sự thành khẩn giống như tên của anh ta. Người vô tâm nghe có vẻ không cảm thấy gì, nhưng người nghe anh ta nói chuyện là Loan Khúc Cừ, nghe bên tai cô, người trước mắt chắc chắn đang đe dọa cô.
Cô lạnh lùng trừng mắt anh ta, không ai nhượng bộ ai, đặc biệt là Vạn Thủ Thành, bệnh viện mà gia tộc anh ta vất vả xây dựng nên, đến lượt anh ta tiếp quản bệnh viện thật sự không hy vọng vì một người phụ nữ mà bị hủy, thân phận của cô đặc biệt lại nguy hiểm, thế lực phía sau khổng lồ, Vạn Dữu không chịu nổi bị nhằm vào.
“Tôi bước ra khỏi nhà một người bạn, nhà cô ấy ở tầng ba, hành lý hơi nặng, tôi nghĩ tôi có sức mang theo hành lý xuống cầu thang, không ngờ… bình thường không tập luyện, không đủ sức nhấc hành lý trong tay, hành lý trượt xuống cầu thang, tôi cũng bị trượt xuống theo, lăn mấy vòng giữa cầu thang, có lẽ bắp chân đụng phải góc cầu thang khi lăn cầu thang. Tôi không muốn nói ra chuyện mất mặt như vậy, cho nên đã nói vô tình đụng phải, được rồi, đủ chi tiết chưa, hừ.”
Bỗng nhiên Khúc Cừ biên soạn chi tiết câu chuyện rồi dùng phương thức trần thuật nói lại cho anh ta trong sự yên tĩnh của căn phòng, cô còn giả vờ như thật, đắp chăn không thấy người, giả bộ cô thật sự cảm thấy rất mất mặt, hiện tại bị người ta biết được nên ngượng ngùng.
“Cô Loan, cô nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi đi trước đây.” Vạn Thủ Thành mím môi, lạnh lẽo trừng mắt nhìn ngọn núi nhỏ mấy cái rồi im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Có người đi ra ngoài, Tiểu Kim thuận thế trở về phòng bệnh.
“Anh ta đi rồi, y tá nói với tôi bảo cô ăn trưa trước rồi đẩy cô đi bó thạch cao, bó thạch cao sẽ mất chút thời gian, sợ cô đói, tôi nghe có chút đạo lý, nên đã gọi cho cô một mì Ý tôm hùm và nước chanh.” Tiểu Kim nhếch mày kiếm lên, mở mắt đợi ngọn núi nhỏ này có phản ứng gì.
Đợi một phút, kết quả vẫn im lặng.
Ok, không nói chuyện có nghĩa là cô đồng ý. Tiểu Kim nhún vai, tư thế ngồi giữ thắt lưng và đứng, đặt hai tay lên đùi nhỏ, lặng lẽ nhìn ngọn núi nhỏ.
Mười lăm phút sau, một mùi hương ập đến, một chàng trai mặc quần áo phục vụ cầm lấy đĩa thức ăn bước vào, trên mặt anh ta mang theo nụ cười điển trai, tóc tai chải chuốt chỉnh tề, đường chân tóc tương đối rõ ràng, cẩn thận tỉ mỉ: “Xin chào, đây là mì Ý tôm hùm mà quý khách đã gọi, còn có nước chanh ấm, mời…”
“Khó ngửi, đẩy đi.” Ngọn núi nhỏ phát tác, Khúc Cừ xốc ga trải giường lên, chau mày trừng lấy người phục vụ.
Chàng trai đó xem như có kinh nghiệm phục vụ, hơn nữa đã làm lâu ở nhà hàng trực thuộc Vạn Dữu, thỉnh thoảng gặp không ít khách hàng có tính khí, nhưng chưa thấy qua khách hàng chưa ăn miếng nào, nắp hộp thức ăn cũng không mở ra đã trả lại, điều này có chút không nhân đạo rồi.
“Được, xin hỏi quý khách muốn ăn gì, không thích món ăn phương Tây, nhà hàng của chúng tôi cũng có rất nhiều món ăn Trung để lựa chọn.” Chàng trai giữ nụ cười nghi thức, hai tay đưa menu nhà hàng đến trước mặt Khúc Cừ.
Khúc Cừ lười nói nhảm với anh ta, nhìn cũng không nhìn, mở menu ra rồi gọi tùy ý: “Mì thịt bò với trứng mặt trời.”
“Hả…” Tiểu Kim nhận được ánh mắt trừng mắt, khóe miệng mỉm cười cố gắng mím lại, đáng tiếc ý cười đổi từ đôi mắt lộ ra, ý cười có tăng không giảm.
Sếp muốn gọi mì thịt bò, Tiểu Kim biết nhân viên phục vụ trước mắt này nhất định sẽ bị đùa giỡn đến khó coi, thậm chí đầu bếp năm sao Michelin của nhà hàng cao cấp trực thuộc Vạn Dữu cũng vậy.
Nhân viên phục vụ mỉm cười lấy lại đĩa thức ăn và menu rời khỏi phòng, giây phút cửa đóng lại, anh ta im lặng nói mấy lời thô tục với cửa phòng, tức giận trở lại nhà hàng trực tiếp thông báo cho quản lý, bởi vì khách phá rối, anh ta có địa vị nhẹ, không thể xử lý.
Quản lý đã sớm được Vạn Thủ Thành cố ý gọi đến bảo phải đối đãi với vị khách này thật tốt, dù có yêu cầu vô lý như thế nào cũng phải dùng hết khả năng, nhưng hiện tại xem ra khách hàng này hơi khó hầu hạ, anh ta kiên trì đi vào phòng bếp nói rõ yêu cầu của khách hàng, đầu bếp như đã quen, lập tức nói với quản lý thử dùng nguyên liệu làm sẵn làm một bát mì thịt bò.
Chậc, rồi thêm một quả trứng mặt trời.
Sau khi bát mì thịt bò với trứng mặt trời được gửi đến phòng bệnh, nhân viên phục vụ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng.
Khúc Cừ được Tiểu Kim đỡ ngồi dậy, di chuyển bàn ăn di động đến trước mặt cô, phía trên đặt một bát mì thịt bò có mùi thơm, trứng mặt trời bên trong bốn phía giòn, ở giữa mềm mại, kết hợp hoàn hảo.
Đương nhiên, tâm lý Khúc Cừ không cân bằng, không cam lòng bị uy hiếp, quyết định đại náo Vạn Dữu. Cô cầm đũa gắp trứng mặt trời lên cắn một miếng nhỏ rồi đặt xuống, sau đó gắp thêm mấy cọng mì đưa vào miệng, rồi ăn một miếng thịt bò vừa vào miệng đã tan chảy, hương vị thực sự không có gì để nói, nhưng… không đúng vị.
Nghĩ đến việc bị Chức Tri ghét bỏ, khẩu vị cô không còn, tâm trạng trở nên tồi tệ hơn, cô nhăn mũi, ăn thêm mấy miếng trứng rồi đẩy mì ra: “Chỉ có trứng mặt trời là ăn được, Tiểu Kim, anh ăn đi, đừng lãng phí.” Cô hừ nhẹ một tiếng, khoát tay bảo nhân viên phục vụ tới đây, cho anh ta ít tiền boa rồi đuổi anh ta đi.
Nhân viên phục vụ nhận được tiền boa thì lập tức nghe lời, từ trước đến nay, cô là người cho tiền hào phóng nhất, không giống như các quyền quý khác, xem dịch vụ bưng thức ăn là điều đương nhiên, keo kiệt đến một xu cũng không cho, nhưng khách hàng đánh giá thức ăn cho bữa ăn khiến anh ta hơi cạn lời, nhưng cũng phải làm báo cáo cho quản lý, nhất định sẽ khiến đầu bếp nhà hàng tức giận đến chết.
Tiểu Kim cũng đói cả buổi sáng, lập tức cầm mì thịt bò lên ăn, anh ta ăn rất ngon, nhưng đôi mắt lại quan tâm đến cơ thể của sếp mình, từ sáng đến giờ cô chỉ ăn có mấy cọng mì, một miếng thịt bò và ba miếng trứng. Anh ta vừa ăn vừa than thở… Không phải mì không ngon, là người nấu mì không phải là bà chủ nhỏ, ăn cùng cô cũng không phải là người cô nhớ nhung đêm ngày…
Anh ta thầm lắc đầu, than thở con đường tình yêu của sếp chúng ta hơi xa xôi.
Vốn Loan Khúc Cừ bó thạch cao xong có thể xuất viện về nhà, nhưng cô đã đưa ra một quyết định mà ngay cả Tiểu Kim cũng không ngờ đến.
Quyết định này khiến viện trưởng Vạn Thủ Thành thoải mái chưa đầy hai tiếng đồng hồ lại vội vàng nôn nóng đến phòng bệnh, anh ta không giả bộ trầm ổn với bình tĩnh nữa, sắc mặt càng khó coi hơn bị bệnh, anh ta cắn chặt răng chất vấn: “Cô Loan, đây không phải là nhà hàng, bác sĩ Quan nói với tôi tình trạng bị thương của cô không cần phải nhập viện.”
“Tôi sống một mình, chân lại bó thạch cao, cuộc sống rất bất tiện, trợ lý lại là nam giới, nam nữ không tiện cho lắm, anh ta không thể giúp tôi tắm rửa, tạm thời cũng không dễ tìm nữ chăm sóc được. Tôi đã cân nhắc nằm viện ít nhất cũng có y tá giúp tôi, cũng có nhà hàng và người chuyên giao đồ ăn, dù sao hoàn cảnh nơi này của anh cũng không khác gì nhà hàng, chỉ là có thêm mùi thuốc và hơi đắt, nhưng chút tiền nhỏ này tôi vẫn có thể chi tiêu được.” Khúc Cừ nói với vẻ mặt vô tội, mỗi câu nói đều khiến Vạn Thủ Thành không lời nào phản bác, còn có đạo lý lớn của nó nữa.
“Cô Loan thích là được, cô ở lại khiến Vạn Dữu như nhà tranh rực rỡ.” Vạn Thủ Thành lạnh lùng cắn răng buông lời rồi giận dữ rời đi.
Tiểu Kim mang theo ánh mắt đáng thương đồng tình với Vạn Thủ Thành, ngay cả phương thức dùng sức đóng cửa để thể hiện sự tức giận anh ta cũng không thể dùng, ai bảo thiết bị bệnh viện đều là cao cấp chứ, cửa phòng là tự động, không cho phép người khác có cơ hội dùng sức đóng cửa.
Tiểu Kim mím môi liếc mắt nhìn sếp mình, bên khóe miệng cô khó che đậy được vòng cung đắc ý và vui sướng, ai da…
Rốt cuộc vừa nãy Vạn Thủ Thành đã nói gì với sếp, mà kích thích được lửa giận của sếp rồi?
Anh ta rất rõ tính khí của sếp mình, càng tức giận…
Thì nụ cười càng quỷ dị.