Buổi trưa.
Chuông cửa được Loan Khúc Cừ ngóng trông cuối cùng cũng vang lên, không đợi cô chỉ thị, Tiểu Kim đã bước tới mở cửa nhanh hơn cô một bước, cô ngóng trông nửa ngày lại nghênh đón hai người, khuôn mặt tươi cười lập tức sụp đổ, mặt không chút thay đổi đánh giá người phụ nữ bên cạnh Chức Tri.
“Để tôi giới thiệu, đây là chị Điềm, cô ấy là người giúp đỡ tạm thời mà tôi nhờ dì Vương vất vả mới tìm được. Chị Điềm rất có kinh nghiệm, chuyên chăm sóc phu nhân nhà giàu hoặc ngôi sao sau sinh ở trung tâm ở cữ Anh Luân, dáng người gầy gò nhưng lại rất có sức lực, giúp cô tắm rửa thay quần áo nhất định không thành vấn đề. Trong khoảng thời gian này chị Điềm còn có thể giúp cô dọn dẹp nhà cửa đơn giản, giặt quần áo phơi quần áo… nhưng cô ấy là người giúp việc tạm thời, vẫn phải đi làm bên trung tâm ở cữ, cho nên chị Điềm cơ bản phải tan làm mới đến đây được, khoảng sau bảy giờ.” Chức Tri giải thích nguyên do dẫn chị Điềm đến đây cho người có vẻ mặt ngây ngốc đang ngồi trên xe lăn.
Sau đó, nàng quay sang chị Điềm giới thiệu với cô ấy: “Đây chính là cô Loan mà tôi đã nhắc đến trong điện thoại, chị cũng đã thấy chân cô ấy bị thương bó thạch cao, tuần sau tái khám, nếu như vết thương khép lại thì sẽ không làm phiền chị nữa.”
Chị Điềm hiền lành tươi cười, nhiệt tình vỗ vỗ vai Chức Tri: “Không phiền, chị Hà mở miệng nhờ tôi giúp đỡ, tôi cũng không thể từ chối, ngày trước chị Hà giúp tôi rất nhiều, bây giờ chỉ là giúp cô Loan tắm ngày một lần, dọn dẹp đôi chút nhà cửa, không sao, rất đơn giản.” Chị Điềm quay hướng vừa bước vào đã thấy ánh mắt sáng ngời của Loan Khúc Cừ, đưa tay ra: “Hi, cô Loan, xin chào, thích thì hãy gọi tôi một tiếng chị Điềm, không thích thì gọi một tiếng dì Điềm.”
Sự nhiệt tình như quen biết của cô ấy khiến Loan Khúc Cừ hơi choáng váng, thân là lớp trẻ, Khúc Cừ lập tức bắt tay cô ấy, đương nhiên cũng kêu lên một tiếng: “Chị Điềm, mấy ngày này làm phiền chị rồi.”
“Không phiền, hôm nay vì phải tranh thủ thời gian cho Chức Tri nên buổi trưa đã đến, sau này tôi sẽ cố gắng đến đây vào lúc bảy giờ ba mươi phút, bây giờ tôi vào phòng tắm xem xem, đợi lát nữa sẽ đẩy cô vào tắm rửa, hôm nay tắm sớm đi.”
“Được… phòng tắm phía bên kia.” Khúc Cừ chỉ về phía cánh cửa đầu tiên ở hành lang.
Chị Điềm cười nhiệt tình, động tác dứt khoát gọn gàng sải bước đi qua.
“Tôi hối hận rồi, Chức Tri.” Người nào đó mếu máo.
“Hối hận cái gì, tôi rất vất vả mới tìm được chị Điềm đến đây đó.” Hôm qua sau khi trở về, nàng đã gọi cho dì Vương hỏi dì ấy có quen biết mấy chị gái giống như người chăm sóc hay không, dì Vương nghe thấy nàng muốn tìm người, không nói nhiều đã tìm giúp nàng, đến sáng nay nhận được điện thoại của dì Vương, nói đã tìm bạn của dì ấy giúp đỡ, ngay lập tức thực sự có cảm giác cảm ơn thiên đàng.
“Tôi hối hận không đồng ý để cô tắm giúp tôi…” Khúc Cừ nói xong mếu máo trở thành nụ cười híp mắt mờ ám.
Chức Tri phớt lờ cô, quay đầu nhặt chiếc túi đặt trên mặt đất lên nói: “Tôi có mang theo ít nguyên liệu nấu cơm trưa cho cô, đợi lát nữa chị Điềm dẫn cô đi tắm xong ra ngoài có thể ăn, nếu ăn tối hãy bảo Tiểu Kim tới lấy, cô ở đây cũng không xa Nhất Tịch lắm, có lẽ là không ảnh hưởng lớn đúng không… Thiên Hâm.” Nói đến câu cuối cùng, Chức Tri dịch chuyển ánh mắt về phía Tiểu Kim đang đứng bên cạnh.
“Không lớn, tôi là trợ lý của cô Loan, đều là công việc nên làm.” Tiểu Kim mỉm cười lịch sự.
“Chậc… buổi tối cô không qua đây thăm bệnh tôi sao.” Loan Khúc Cừ thất vọng lại mím môi.
“Tôi đã vì cô mà hai ngày không mở cửa hàng rồi, nếu không kinh doanh nữa, tháng này thậm chí không cách nào trả tiền thuê nhà đó.” Nàng cho cô một ánh mắt lạnh, không nói gì xách túi vào nhà bếp.
Không phải nhà bếp của mình nên Chức Tri phải tìm hiểu làm quen với nhà bếp, may thay người phụ nữ này cũng đặt một cái chảo thương hiệu lớn vào sâu trong nhà, một nồi cát thân cao gốm sứ, còn có nồi nhỏ cần thiết để nấu mì ăn liền, đánh giá ba nồi, Chức Tri đã cảm thấy ơn trời rồi, bởi vì trong nhà của Từ Thiến Thiến chỉ có một nồi nhỏ nấu mì ăn liền.
Trong phòng bếp cân nhắc thứ tự nấu ăn, không bao lâu sau nàng nghe thấy tiếng chị Điềm nhiệt tình lên tiếng, bên trong cũng xen lẫn lời nói ngại ngùng run rẩy của Loan Khúc Cừ, hình như cô nói với chị Điềm, những lời trước đó… bản thân cô có thể tắm. Đợi đến khi không nghe thấy âm thanh nữa, Chức Tri tỉnh táo lại từ trong ảo ảnh mờ nhạt, đột nhiên đỏ bừng hai má, chạm vào vẫn còn chút nóng.
Loan Khúc Cừ trong phòng tắm bất ngờ thẹn thùng đến mức có chút lèm bèm, cô tránh né trái phải, che chắn trước sau, hại chị Điềm hơi bất đắc dĩ, chị Điềm lấy hết kiên nhẫn đỡ thân thể xinh đẹp trần trụi ngồi trên ghế cô ấy đã mang vào, cẩn thận bọc chân bó thạch cao lại, điều chỉnh nhiệt độ nước, đưa vòi sen vào làn da trắng nõn của cô, để đầu cô ngửa ra sau, cẩn thận gội sạch mái tóc dài mềm mại.
Cử chỉ và lực của chị Điềm quá tốt, tắm sạch đến mức Khúc Cừ nhắm mắt lại hưởng thụ, năm ngày ở bệnh viện, thật ra cô cũng không dám quấy rầy y tá cho lắm, chuyện gội đầu, cô nhẫn nhịn đến ngày thứ ba mới nhờ y tá giúp gội cho, vừa hay hôm nay lại nhịn thêm ba ngày, huống hồ chị Điềm trông rất thô lỗ, nhưng bây giờ xem ra cô đã lo lắng quá nhiều, chị Điềm làm việc rất cẩn thận lại dịu dàng.
Gội đầu tắm rửa cộng thêm lau người mặc quần áo, chớp mắt cô và chị Điềm ở trong phòng tắm phấn đấu nửa tiếng đồng hồ, sau đó chị Điềm gọi Tiểu Kim vào ôm cô về phòng sấy tóc, chị Điềm cắm máy sấy tóc chuẩn bị sấy cho cô, Khúc Cừ thật sự ngại ngùng, dù sao cô ấy cũng là trưởng bối, cô chặn chị Điềm lại: “Chân tôi bị thương chứ không phải gãy tay, tôi có thể sấy tóc, nếu chị vội thì hãy đi trước đi.”
“Ơ…” Chị Điềm cân nhắc một lúc, quả thật thời gian hơi vội, trên mặt mang theo áy náy nói: “Nếu cô Loan đã nói như vậy, vậy tôi đi trước, ngày mai đến đây nhất định sẽ quét dọn nhà cửa sạch sẽ giúp cô.”
Chị Điềm cười nồng nhiệt vỗ vỗ vai cô rồi đi ra ngoài, tìm thấy Chức Tri trong nhà bếp, lễ phép, đương nhiên phải nói với người tìm cô ấy một tiếng rồi mới rời đi.
“Chị Điềm, tắm xong rồi sao?” Chức Tri dùng chiếc thìa canh nhỏ thử một ngụm cơm Tây Ban Nha, đầu lưỡi của nàng liếm lấy thìa canh, cảm giác như đứa trẻ đang ăn vụng.
Trong mắt chị Điềm, trẻ hơn cô ấy đều là trẻ con, lần đầu tiên đến Nhất Tịch dùng bữa, lúc A Hà giới thiệu đầu bếp của cửa hàng nhỏ cho cô ấy làm quen, liếc mắt một cái đã cảm thấy đứa nhỏ này quá hướng nội, cũng cảm nhận được sự chín chắn và trưởng thành mãnh liệt, đặc biệt là nàng sở hữu đôi mắt không phù hợp với lứa tuổi, mặc dù không biết đứa trẻ này đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy lại có chút đau lòng cho nàng.
Không ngờ bây giờ lại nhìn thấy mặt trẻ con của Chức Tri, chị Điềm thoải mái cười nói: “Tắm xong rồi, có thể cô Loan vẫn chưa quen lắm nên có chút không được tự nhiên, nhưng cũng là chuyện bình thường, lần đầu tiên tôi tắm rửa cho những người mới làm mẹ ở trung tâm ở cữ đều như vậy, nhưng…”
Chị Điềm liếc nhìn người đàn ông duy nhất trong phòng là Tiểu Kim, đi vào hơi thấp giọng nói: “Cô Loan thật sự rất đẹp, lúc tôi tắm cho cô ấy, sờ thấy làn da của cô ấy rất mềm mại, làn da siêu trắng, chân dài lại mảnh khảnh, eo cũng đủ thon, còn có vóc dáng khiến không ít phụ nữ hâm mộ, ai, đẹp hơn nhiều so với ngôi sao tôi từng chăm sóc lần trước, Chức Tri, lần này may có cô tặng một người đẹp đến cho tôi chăm sóc.”
Chức Tri cầm thìa canh nghe đến si ngốc, nàng chớp chớp mắt nhìn chị Điềm nháy mắt miêu tả thân thể của Loan Khúc Cừ, vô tình hai má nóng lên, sau khi nói xong, vì chị Điềm vội đi làm nên nói lời tạm biệt với nàng rồi lập tức rời đi, không nhìn thấy hai gò má Chức Tri đỏ như hoa anh đào đỏ tươi.
Cơm hải sản Tây Ban Nha đã nấu xong, Chức Tri bưng toàn bộ chảo ra khỏi bàn, nhìn về phía Tiểu Kim nói: “Anh đi gọi cô ấy, có thể ăn rồi, lát nữa anh cũng ăn chung đi.”
Bước chân Tiểu Kim đang bước đi bỗng thu lại, nhìn về phía cơm hải sản Tây Ban Nha đã sớm tỏa mùi thơm đến, rất ngon, rất hấp dẫn, đồng thời… anh ta cũng nhìn thấy một quả bom: “Hay là lúc cô Loan đi ra ngoài cô hãy nói lại lần nữa, như vậy tôi mới có thể ăn.”
“Sao cô ấy lại dạy người đàn ông như anh thành như vậy chứ? Được rồi, mau mời cô ấy ra ngoài đi.” Nàng trở về phòng bếp lấy bát đũa của ba người bày ra, không bao lâu Tiểu Kim đẩy Khúc Cừ ra ngoài, cô tắm rửa xong đã thay một bộ quần áo rộng thoải mái, mái tóc thuận theo hai vai buông xuống, trên mặt không trang điểm, nhìn qua là một phong cách khác, tản ra hương vị thanh nhã tươi mát.
“Thơm quá, lúc tắm đã ngửi thấy mùi rồi, hóa ra là cơm Tây Ban Nha, sao lại là ba bát?” Cô chỉ vào bát đũa đột ngột mở miệng.
“Chúng ta có ba người đương nhiên phải có ba bát rồi, đừng phí lời, ăn nhanh đi, tôi cũng vội trở về chuẩn bị.” Chức Tri nhìn về phía Tiểu Kim muốn anh ta ngồi xuống, nhưng Tiểu Kim lại đứng bên cạnh cứ như tượng Phật, không hề nhúc nhích.
Khúc Cừ liếc mắt nhìn về phía Tiểu Kim, Tiểu Kim làm như không nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô, nhưng anh ta lại toát mồ hôi lạnh: “Qua đây ngồi xuống đi, nếu như tôi không cho anh ngồi, sợ là có người sẽ không vui rồi không cho tôi ăn nữa.”
“Cô biết là được.” Chức Tri khẽ hừ một tiếng.
Cuối cùng Tiểu Kim cũng ngồi xuống, đầu tiên không phải anh ta lo ăn cho mình mà là múc cơm cho bà chủ, sau đó múc cơm cho bà chủ nhỏ, cuối cùng mới đến lượt mình, người mệnh khổ, có hai dòng nước mắt cũng không dám lau.
Ba người họ âm thầm ăn cơm, thỉnh thoảng Loan Khúc Cừ sẽ quan tâm đến tình hình trong cửa hàng thông qua Tiểu Kim, Tiểu Kim sẽ nói chuyện tương đối quan trọng cho cô biết, cũng có lúc Chức Tri sẽ quan tâm Tiểu Kim sống chung với bạn thân của nàng, cả bữa cơm cơ bản hai người họ chỉ tương tác với Tiểu Kim, mà hai người họ ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn nhau.
Tình hình này khiến Tiểu Kim ăn bữa cơm này trong nỗi sợ hãi lo lắng.
Kết thúc bữa trưa, Tiểu Kim nhận được thông báo từ cấp dưới, buổi tối BD có chút chuyện muốn anh ta có mặt, anh ta giải thích tình hình cho Loan Khúc Cừ sau đó trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị làm việc vào buổi tối.
Lúc Chức Tri rửa chén xong đi ra ngoài, lau tay nhìn quanh phòng khách một vòng, chỉ thấy người nào đó nhàn nhã ngồi ở vị trí cũ lật xem tạp chí thời trang, không thấy bóng dáng Tiểu Kim, nàng quan tâm hỏi: “Thiên Hâm đâu?”
“Có việc về trước rồi, từ khi cô vào nhà tôi chưa nhìn thẳng vào mắt tôi, ngay cả quan tâm cũng không hỏi một câu, nhưng lại quan tâm Tiểu Kim như vậy.” Ăn bữa cơm trưa ngon miệng vốn tâm trạng cô rất vui vẻ, ai ngờ Chức Tri mở miệng lại chỉ quan tâm đến người đàn ông tên là Ngôn Thiên Hâm đó!
Cô đang nghĩ đến việc ngày mai sẽ bảo anh ta đến Grenada, tìm hương liệu hiếm thấy về cho cô!
Sắc lạnh trên mặt cô khiến khóe miệng của Chức Tri cong lên, đặt khăn trở lại nhà bếp rồi đi qua ngồi bên cạnh cô: “Tôi có nấu súp trong nhà bếp, định tối nay cho cô uống, nhưng lửa chưa đến, phải nấu thêm một tiếng đồng hồ, tôi sử dụng bếp từ, đã điều chỉnh lửa nhỏ và thời gian, sẽ tự động tắt, nhưng vì an toàn, tôi sẽ gọi cô nhắc nhở cô đi xem, để tôi đỡ cô qua bên sô pha ngồi, sẽ thoải mái hơn một chút.” Chức Tri chủ động nắm lấy tay cô đặt lên vai mình để đỡ cô dậy.
Nàng tiến gần khiến Khúc Cừ, có cảm giác như giọt mực nhỏ vào sữa dần dần tản ra hương vị rồi xộc vào mũi, máu trong cơ thể xoay chuyển một vòng, khiến lòng người say mê. Khúc Cừ phối hợp nhảy một chân mười mấy bước đến bên sô pha: “Biết rồi, ngày mai cô còn đến không…”
Chức Tri nhìn biểu cảm lo lắng của cô, sao không mềm lòng, không có phản ứng tích cực, đột nhiên nghiêng về phía trước ngửi ngửi cô, thở dài nói: “Bây giờ mùi của cô mới đúng, hôm qua toàn cơ thể đều là mùi thuốc khử trùng, khó chịu chết đi được, tôi phải trở về chuẩn bị, cô cứ xem tivi để giết thời gian hoặc nằm xuống đi.”
Khúc Cừ kinh ngạc mở to hai mắt, Chức Tri trong nháy mắt dựa gần ngửi mùi sờ loạn trên gò má cô, nhịp tim đập mạnh ập đến, tàn lửa phía sau sưởi ấm không bao lâu lập tức sôi trào, khoảnh khắc Chức Tri muốn đứng dậy từ ghế sô pha, trái tim nóng bỏng của cô không thể khống chế được kéo nàng lại.
“Cô làm gì vậy.” Hơi thở quá gần của cô khiến Chức Tri rất lo lắng, căng thẳng đến mức giọng điệu trở nên lạnh lẽo.
“Không có gì… muốn đáp lễ lại cho cô.” Khúc Cừ không kiềm chế được một tay ôm eo nàng, một tay nâng gò má nàng, cánh môi hôn vào tai nàng, lại trượt về phía vành tai nàng mút một cái.
Lỗ chân lông toàn thân Lộ Chức Tri mở rộng, có cảm giác sợ hãi nào đó lan tràn phun ra từ lỗ chân lông, nàng quên mất đối phương là bệnh nhân, cố gắng hết sức đẩy cô ra, thuận tiện thoát khỏi ghế sô pha, sờ sờ vào vành tai tê dại, đỏ mặt.
Nàng và người trong sô pha nhìn nhau một lát, Khúc Cừ không dám lộn xộn, sợ chỉ một hơi thở cũng có thể khiến Chức Tri chán ghét rời xa, thậm chí cô còn trở nên hèn mọn như vậy, có lẽ trong tình yêu đến giờ đều là bình đẳng, không phân biệt giai cấp cao thấp, thân phận giàu nghèo.
Sau khi bầu không khí mờ ám qua đi, còn lại là nhịp đập hỗn loạn của hai con người, Lộ Chức Tri bình tĩnh lại từ trong hoảng loạn, tay sờ vành tai cũng buông xuống, nàng cố gắng cắn cánh môi, bảo bản thân lạnh lùng với cô thêm một chút, xấu một chút, nghiêm khắc một chút, như vậy…
Nàng sẽ không thích Loan Khúc Cừ thêm nữa.
Cạch.
Cửa lớn được người ta dùng sức nhẹ đóng lại, Loan Khúc Cừ đưa mắt tiễn người không nói lời nào đã mang túi chạy đi.
Lần này Chức Tri không gào thét với cô, phải nói là…
Có tiến bộ.
Khúc Cừ dựa lưng lên sô pha thoải mái, nghiêng đầu nhìn bầu trời tươi đẹp ngoài ban công, hai mắt nheo lại, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp mà Moscow không có.
= = = = = = = = = = =
Kinh coong, kinh coong, kinh coong.
Tiếng chuông cửa kêu liên hồi, đánh thức người đẹp đang ngủ trên giường.
Người đẹp khẽ nhíu mày, trở người, theo bản năng hô lên kêu: “Tiểu Kim, đi mở cửa…”
Chuông cửa yên lặng được một lúc, chưa thấy cửa phòng mở, người bên ngoài lại tiếp tục nhấn tiếp, giống như đã quen với việc đến mức tự nhiên rồi. Người đẹp tức giận mở mắt, tia nắng chói chang xuyên qua rèm cửa chiếu vào mắt, duy nhất tình huống này thì con ngươi xanh xám của Khúc Cừ mới dễ thấy rõ được.
Ngày thường, để che đi màu mắt, cô đều phải đeo kính sát tròng.
Cô chống nửa người ngồi dậy, liếc nhìn đồng hồ phía trái đầu giường, mười giờ sáng. Nhớ lại hôm qua Tiểu Tri có nhắc bữa sáng nàng sẽ không đến, nhưng nàng có làm mấy cái bánh bao thịt bỏ trong tủ lạnh, bảo cô bỏ vào lò vi sóng hâm nóng rồi ăn, theo lý thì lúc này người nhấn chuông cửa không phải nàng, khóa vân tay cũng có dấu tay của Tiểu Tri, rốt cuộc là ai mà đến sáng sớm vậy.
Loan Khúc Cừ không quan tâm đến người ngoài cửa lại nhấn mấy lần chuông nữa, cô chật vật đứng dậy với cái chân bó bột, cầm lấy nạng do Tiểu Kim đưa cho đỡ dậy, từng bước từng bước đến phòng tắm trước sửa sang bản thân, quan trọng nhất là đeo kính sát tròng lên.
Trong lúc đó chuông cửa lại liên tục vang lên ba lần, tần suất dày đặc hơn chút, chứng minh người bên ngoài đã không còn kiên nhẫn nữa, nhưng lại khiến Loan Khúc Cừ càng thêm nhẫn nại bước từng bước đến cửa, mở màn hình thông minh lên, sốt cuộc nhìn thấy người đến là ai.
“A… Thì ra là mấy người.” Khúc Loan Cừ cảm thấy bất đắc dĩ mở cửa ra, vẻ mặt không tốt nhíu mày, dựa nửa người vào bên cửa tỏa ra khí chất người lạ chớ lại gần, giọng điệu mới ngủ dậy hỏi: “Làm gì, không phải tôi đã nói chân bị thương cần nghỉ ngơi rồi sao.”
“Chị hai à, từ khi cô đi Nga một tuần, sau đó chân bị thương nằm viện, giấy tờ đã dồn cả đống rồi, những gì tôi xử lý được đều xử lý cho cô rồi, nhưng xin cô thương xót có được không, cuối tháng rồi, sắp phát lương cho nhân viên rồi, chi phiếu phải có cô ký tên mà.” Dáng người Điềm Khỏa Khả nhỏ nhắn cầm theo một túi tài liệu không quan tâm ai nghiêng người đi vào phòng.
Một người khơi dòng, hai người khác cũng làm theo, còn rất quen thuộc lấy dép cho khách ở kệ giày thay vào, đi vào phòng khách ngồi xuống.
Còn chủ nhà bị gãy chân, Hi Bằng Bồng không ngại tự mình ra tay, đến phòng bếp một chuyến pha bốn ly cà phê đem ra, sau khi BD đóng cửa bọn họ chợp mắt vài tiếng thì đến đây, đặt ly cà phê thơm nồng lên bàn trà, trên bàn cũng đã để mấy tập tài liệu mở sẵn.
Chủ nhà ngồi ghế đơn đối diện không khách sáo bưng ly cà phê uống một ngụm, bụng rỗng uống cà phê có hơi đắng, cô dùng phong thái kẻ bề trên ngạo nghễ bẩm sinh chỉ vào phòng bếp sai bảo Hi Bằng Bồng: “Bằng Bồng, tôi muốn ăn sáng, trong tủ lạnh có bánh bao thịt, cô hâm lại bằng lò vi sóng giúp tôi.”
“À, có bánh bao thịt, có phải của bà chủ nhỏ làm không? Nếu đúng thì tôi cũng muốn ăn!” Tuân Thuyên Viên trợn to mắt, vẫn nhớ mãi mùi vị nấu ăn của bà chủ nhỏ hôm đó, nhưng công việc của cô ấy thì đến giữa đêm giữa hôm, cũng không thể ngày nào cũng đến ăn bữa khuya, béo chết mất.
Tiểu Kim nợ cô ấy ân tình, vì vậy từ miệng anh ta biết được hôm qua bà chủ nhỏ bắt đầu chăm sóc một ngày ba bữa cho Loan Khúc Cừ, cô ấy lấy một cái bánh bao thịt cũng không quá đáng chứ?
“Tôi cũng muốn ăn!” Điềm Khả Khỏa và Hi Bằng Bồng cũng yêu cầu theo.
“Tự đi mua đi!” Loan Khúc Cừ liếc trừng bọn họ.
“Cô quản được sao, cô không cho chúng tôi ăn, tối nay tôi sẽ đến chỗ bà chủ nhỏ ăn cơm, thuận tiện đòi mấy cái bánh bao thịt đem về.” Tuân Thuyên Viên khẽ cười nhìn bộ móng mình, vẻ mặt thản nhiên chẳng buồn quan tâm.
Tiểu Kim còn lén lút nói thầm bên tai cô ấy hiện tại bà chủ nhỏ chính là tử huyệt của Loan Khúc Cừ, bây giờ, bà chủ nhỏ chính là hậu thuẫn mạnh nhất của bọn họ!
“Ăn hết, đều ăn đi! Mấy người tốt nhất là ăn sạch hết bánh bao thịt đó đi!” Cô cắn răng trừng nhìn Tuân Thuyên Viên, cũng đè lên người Tiểu Kim thêm một tội danh.
Hi Bằng Bồng vui vẻ lại đi đến phòng bếp lục tìm tủ lạnh, bà chủ nhỏ cẩn thận tỉ mỉ để bánh bao vào từng hộp thủy tinh cứ hai cái một hộp, vừa đúng bốn cái, nghe Tuân Thuyên Viên khen tay nghề của bà chủ nhỏ nhiều rồi, cuối cùng hôm nay cũng được nếm thử, Bằng Bồng cũng khẽ cười đầy mong đợi.
Dùng lò vi sóng hâm lại rất nhanh, bánh bao chỉ cần hâm nửa phút là cả nhân thịt bên trong đã nóng đến bốc hơi nước rồi, Bằng Bồng bưng một cái mâm lớn ra, cô ấy ngồi xếp bằng trên thảm, cầm một cái bánh bao xé ra làm hai, mùi hương như cơn hồng thủy kéo lên, ngập tràn khắp phòng khách.
“Má! Thơm quá! Tôi không khách sáo nữa.” Điềm Khả Khỏa cũng cầm lên một cái, xé ra một nữa rồi cắn một miếng cả nhân cả vỏ, cuối cùng cô ấy cũng hiểu được hôm đó Tuân Thuyên Viên ăn xong quay về tấm tắc khen không hề nói quá chút nào, tay nghề bà chủ nhỏ rất tốt, cô ấy mà rảnh chắc chắn phải đến một lần.
Loan Khúc Cừ bực bội trừng mắt nhìn mỗi người một cái bánh bao ăn ngon nghẻ, trong lòng muốn khóc đến nơi rồi, ai da, bánh bao của cô. Tích Bạch vươn tay qua, cầm lấy bánh bao thịt còn lại, cũng xé ra hai bên như vậy, cắn một miếng cả nhân cả vỏ, ừ… thì ra lúc ở bệnh viện, bánh bao buổi sáng Tiểu Kim đem qua đều là do Tiểu Tri làm, mùi vị giống hệt.
Ăn bánh bao xong, cà phê cũng đã uống phân nửa, Loan Khúc Cừ bắt đầu bị ba người tấn công, cô giải quyết từng tấm chi phiếu mà Điềm Khả Khỏa đưa đến trước, mỗi tấm chi phiếu cô đều nghe cô ấy nói rõ chi phiếu này là gì rồi mới ký, mắt thấy trong tay Khả Khoả vẫn còn một xấp dày, cô đành chịu ngồi chống trán, ký hết những tấm chi phiếu trước mắt.
Giải quyết xong Điềm Khỏa Khả, thì đến Hi Bằng Bồng nói với cô mấy hoạt động cô ấy muốn tổ chức trong tiệm vào tháng tới, thậm chí rất thuần thục mở tivi trong phòng lên, kết nối với điện thoại, PPT trong điện thoại cô ấy đã có thể trình chiếu trên tivi.
Nghe xong phân tích và sáng kiến của cô ấy, Loan Khúc Cừ nghĩ cũng khá khả thi, bèn ký tên đồng ý giấy tờ xin ngân sách của cô ấy, Bằng Bồng thờ ơ cầm giấy tờ về, lập tức ném cho Điềm Khỏa Khả muốn cô ấy mau chóng xuất khoản tiền này.
Cuối cùng là đến Tuân Thuyên Viên, đồ của cô ấy không quá nhiều chữ, nhưng chuyện cần trình bày thì quá nhiều, bao gồm tài liệu của khách BD, lưu lượng khách, tài liệu khách mới, lượng khách hàng và rượu hiện tại của BD, còn cả danh sách nhập hàng các loại rượu của BD, đổi rượu nào, khách có phản ứng thế nào,… Cô ấy nói chi tiết cẩn thận.
“Được rồi, cứ đổi mấy thương hiệu này đi, cô cũng nói phải nể mặt tổng giám đốc Trương rồi.” Khúc Cừ lại ký tên lên mấy giấy tờ xin đồng ý, hít sâu một hơi, xem như đã làm xong công việc, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, sắp một giờ rồi, Tiểu Tri chắc sắp đến rồi, cô phải đuổi bọn họ đi. “Tên ký hết rồi, mấy cô cũng nên…”
Cạch.
Cửa lên phát ra tiếng động nhỏ, người mở cửa là Tiểu Kim, hai tay anh ta đều cầm một cái túi, mà hôm nay sau lưng anh ta lại có một bóng dáng nhỏ nhắn.
“A! Tiểu Kim!” Thuyên Viên bay qua ôm Tiểu Kim. Nhìn thấy bóng người nhỏ phía sau Tiểu Kim, lập tức ồ một tiếng, quay đầu nhìn Khúc Cừ với ánh mắt mờ ám, buông Tiểu Kim ra, đổi sang ôm Chức Tri dịu dàng nói: “Ai da, bà chủ nhỏ, lâu rồi không gặp!” Cô ấy nhìn thấy tay nàng cũng cầm theo một cái túi, bên trong rõ ràng đựng một ít rau dưa, xem ra Tiểu Kim đúng là nói không sai, bà chủ nhỏ bắt đầu chăm lo một ngày ba bữa cho Loan Khúc Cừ rồi.
Vẻ mặt Lộ Chức Tri kinh ngạc, nàng căn bản không nhìn ra người ôm nàng là ai, mãi đến khi người đó buông ra thì mới nhìn thấy mặt người ôm nàng, gương mặt này, giống hệt Loan Khúc Cừ, nhìn thấy một lần cũng rất khó quên. “Chào cô… Không ngờ lại được gặp cô ở đây.”
“Đúng vậy, lần trước nếm thử tay nghề của cô rồi thật sự khó mà ăn được tiệm khác, ai, bà chủ nhà tôi mấy ngày nay phải phiền cô rồi, thì ra chân gãy thì có thể được bà chủ nhỏ cưng chiều, ngày ngày xuống bếp vì cô ấy, hay là tôi cũng đánh gãy chân vậy, cô thấy tôi đáng thương sẽ nấu cơm cho tôi chứ?”
“Cô… cũng hài hước thật.” Chức Tri không biết phản ứng làm sao, chỉ đành mỉm cười.
“Gọi tôi là Thuyên Viên đi.” Tuân Thuyên Viên chủ động nắm tay nàng.
“Cô cũng đừng gọi tôi là bà chủ nhỏ, bạn bè đều gọi tôi là Tiểu Tri, nếu cô không ngại thì cứ gọi vậy.” Cuối cùng thân thể cũng được tự do, nàng cầm túi nặng đặt lên bàn ăn trên phòng khách, từ khi bước vào cửa được mấy giây, nàng đã chú ý thấy trong phòng ngoài Thuyên Viên, còn có hai cô gái nữa, bọn họ đều quan sát cẩn thận như thấy động vật hiếm lạ trong sở thú vậy.
Khúc Cừ cầm gậy đứng dậy, người mình mong nhớ đã đến, cô vội vàng bước nhanh đến gần Tiểu Tri, duy trì khoảng cách giữa nàng và Tiểu Tri: “Tiểu Tri, cô đến rồi.” Khúc Cừ vui mừng cười, thật ra hôm qua sau khi nhất thời kích động, cả đêm cô đều lo lắng hôm nay nàng có đến hay không.
“Ừ.” So với Tuân Thuyên Viên, phản ứng của Chức Tri đối với cô trái lại lạnh lùng hơn nhiều, tựa như cố ý, cố ý duy trì cảm giác xa cách với cô.
Hai người nào đó ngồi trên sô pha không chút lịch sự bật cười, tiếng cười khiến Khúc Cừ tức giận trừng nhìn qua, nhưng không thể ngăn bọn họ cười được. Ai da, ra tin đồn là thật, sếp lớn Loan nhà chúng ta được ăn chanh rồi! Bây giờ bọn họ đã có hậu thuẫn rất lớn, không còn sợ bị người nào đó trêu ghẹo nữa rồi.
Chức Tri gần như không nhìn đến cô, đi qua cô vài bước, lịch sự nói với mấy người bên sô pha: “Mọi người có muốn ở lại ăn cơm trưa không?”
“Bọn họ đều phải về rồi, không cần ăn.” Khúc Cừ đứng sau lưng Tiểu Tri, hai mắt cảnh báo, trừng mắt nhìn Khả Khỏa và Bằng Bồng.
Chức Tri nhận ra vẻ mặt bọn họ tỏ vẻ sợ hãi thấp thỏm, đoán được nguyên nhân bọn họ do dự, bỏ qua người sau lưng, khẽ cười giúp bọn họ quyết định: “Đừng lo lắng, đúng lúc tôi đã mua thức ăn cho hai ngày rồi, ở lại ăn đi, sẽ không ai phản đối, đúng chứ? Nàng quay người liếc nhìn Khúc Cừ, cái liếc này…
Liếc đến Khúc Cừ cũng lạnh lẽo trong lòng, lập tức giả vờ thoải mái gật đầu, nói: “Sao lại có ai phản đối chứ! Nhiều người ăn càng náo nhiệt hơn.”
Mà đối với ba vị khách không mời mà nói, cái liếc này, liếc đến mức khiến bọn họ thích thú trong lòng!
Tay nghề của Chức Tri hoàn toàn chinh phục được dạ dày mấy người Khả Khỏa, ăn sạch đến mức dĩa soi gương còn được, ba người lại lần nữa cảm thán tại sao bà chủ nhà mình ăn một lần thì đã chê những tiệm khác đủ điều, ngay cả khách sạn năm sao Michelin cũng bị cô đánh giá khó ăn.
Sau bữa ăn, Chức Tri rất tự nhiên thu dọn bát đũa đến phòng bếp rửa chén bát, Tuân Thuyên Viên cũng xem như có chút lương tâm trong ba vị khách không mời, mang bao tay giúp rửa chén.
Trong lúc rửa chén bọn họ cũng không lên tiếng, mãi đến khi rửa sạch cái chén cuối cùng, Chức Tri muốn lau chùi những chỗ khác tiếp, Thuyên Viên không đành giúp, rót một ly nước, đứng tựa tủ lạnh nhìn từng hành động của nàng. Bà chủ nhỏ rất mạch lạc, làm việc như nước chảy mây bay, nhẹ nhàng thoải mái, vẻ ngoài giống như mỹ nhân cổ điển yếu đuối trong phim hoàng cung vậy, tính cách thì hướng nội trưởng thành, dáng vẻ hai mươi mấy tuổi, tạo cảm giác cho người khác như thể là người từng trải bốn năm mươi tuổi vậy.
Ánh mắt lướt nhìn theo bóng dáng nàng, bỗng nhiên lên tiếng: “Cô không giống như không thích cô ấy, tại sao? Cô ấy chưa đủ hoàn hảo sao?” Trong lòng Thuyên Viên, Khúc Cừ có nhan sắc, năng lực tốt, tính cách ngoài chuyện có chút đê tiện, thì những cái khác cô rất sóc cho người bên cạnh, cũng rất tốt bụng, nhìn cô thỉnh thoảng lại lôi về mấy chú mèo hoang về chăm là biết.
Bàn tay đang chà bếp chợt dừng lại, yên lặng một lúc lâu rồi thong thả lên tiếng đáp lời cô ấy: “Không có ai là hoàn hảo cả, nhưng nếu ý cô nói về ngoại hình cô ấy thì… Đúng là cô ấy rất hoàn hảo.”
Đẹp đến mức khiến người ta giật mình, đẹp đến mức khiến người ta choáng váng.
Thuyên Viên khẽ nhếch miệng, cảm nhận được tại sao Loan Khúc Cừ lại mê mụi nàng, quả thực nàng rất có sức hút, chỉ cần qua lại với nàng rồi, ít nhiều cũng sẽ thích nàng: “Cô chưa buông bỏ được người cũ sao? Xin lỗi, là tôi ép Tiểu Kim nói, anh ta nợ tôi ân tình.”
Cô ấy rất phong độ nói ra chuyện mình không nên.
Đôi tay lại dừng lại, nàng quay người nhìn thẳng mắt cô ấy, rũ mắt xuống rồi lại quay lại tiếp tục chà vách tường ngay bếp: “Cũng không có gì không buông bỏ được, trước giờ đều là vấn đề thời gian thôi, cô nói xem, Tuyên Thuyên.” Nàng chà xong thì ngâm nước giặt khăn, rồi vắt sạch treo lên.
Một khoảng lặng kéo dài khá lâu, Thuyên Viên bại trận bật cười: “Đúng đúng đúng, cô nói đúng, không có gì là không buông bỏ được, tôi cũng buông bỏ từ sớm rồi.” Cười xong, cô ấy cũng hiểu được, tiếp tục tìm hiểu nội tâm bà chủ nhỏ nghĩ như thế nào: “Nếu đã không phải còn vương vấn người cũ, thì tôi không nghĩ ra được lý do sao cô lại từ chối cô ấy ở ngoài cửa nữa, cô cũng rất quan tâm cô ấy, đúng chứ?”
Có lẽ lý do có rất nhiều, hỏi đến chỉ là mồi nhử mà thôi.
“Đương nhiên có lý do, tôi không thích vẻ ngoài hoàn hảo của cô ấy, không có cảm giác an toàn.” Người khác đòi cảm giác an toàn từ nàng, vậy nàng thì sao? Nàng cũng muốn có cảm giác an toàn từ người khác, trước mắt thì nàng không tìm thấy ở Loan Khúc Cừ.
Cô quá đẹp, đẹp đến mức giống như không cùng thế giới của nàng vậy, chỉ sợ nếu cô một bước quay về thế giới của mình, Chức Tri nghĩ nàng cũng không cách nào đuổi theo được. Người không thể nắm bắt, cớ chi nàng phải cực khổ muốn bắt đầu? Không bắt đầu sẽ không có kết thúc, cũng sẽ không bị vứt bỏ vô tình sau khi bị chơi đùa như rác bỏ.
Phù, nước uống vào miệng không kìm được phun ra nhỏ xuống đất.
Thuyên Viên run rẩy cười, lại không thể cười thành tiếng, cô ấy…
Đau lòng cho sếp lớn ba giây.