Hôm nay, trên dưới bệnh viện Vạn Dữu vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ khoa chỉnh hình ở tầng bốn tất cả đều run sợ trong lòng ra thì toàn bộ các nhân viên đều lựa chọn trốn đi siêng năng làm việc trước buổi trưa. Đặc biệt là Vạn Thủ Thành, từ đầu giờ sáng anh ta đã đứng ngồi không yên, một lúc lại đứng dậy tới bên cửa sổ quan sát, một lát lại bước ra khỏi phòng làm việc đi tuần trên hành lang.
Tút tút, điện thoại trên bàn liên tục nhấp nháy, lúc điện thoại vừa reo, Vạn Thủ Thành đã nhấc máy, sau khi ừm một tiếng đáp lại đầu bên kia, anh ta lập tức đứng dậy từ chiếc ghế giám đốc rồi đi tới bên cửa sổ, quả nhiên, một chiếc MVP thuộc Vạn Dữu bọn họ đang đậu ở khoảng đất trống hình tròn trước cổng.
Anh ta run run môi, quyết đoán đi xuống thang máy nghênh đón nhân vật gây phiền toái lớn này.
Thang máy dành cho nhân viên cấp cao đã sớm bị anh ta khóa trên tầng của riêng mình, chỉ mất mười giây để tới tầng G, thời gian vừa vặn, khi anh ta nhìn thấy cô Lộ đứng ở bên cạnh bèn không nhịn được nở một nụ cười bình tĩnh, anh ta tiến lên phía trước, lịch sự chào hỏi Loan Khúc Cừ: “Cô Loan, thoạt nhìn cô rất có tinh thần, mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt chứ? Bên khoa chỉnh hình đã chuẩn bị xong rồi.”
“Đừng có đạo đức giả, các người chỉ hận không thể để tôi gỡ thạch cao biến đi càng sớm càng tốt, tốt nhất là sau này khỏe mạnh, đừng bước nửa bước vào Vạn Dữu nữa.” Cô không nuốt được bộ dạng kia, khinh thường liếc anh ta một cái.
“Cô Loan thật là hài hước, đương nhiên rồi, tôi nhất định chúc cho sức khỏe của cô luôn tốt.” Vạn Thủ Thành cứ nghĩ tới hôm nay sẽ không phải bị phía trên tạo áp lực nữa, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
“Tôi nghĩ người ngày nào cũng ầm ĩ đòi ăn khuya khả năng khó mà khỏe mạnh được, viện trưởng, đợi lát nữa giúp cô ấy đo huyết áp, mỡ máu, nhìn xem có vượt chỉ tiêu hay không.”
Mấy ngày trước nàng bận rộn mở cửa hàng không để ý tới cô, bữa tối chỉ làm cho Tiểu Kim đưa tới, cái người này ngày ngày quấy rầy nàng không muốn không muốn, đến nỗi nàng phá lệ kết nối gọi video cho cô, nhưng mà con người luôn được một đòi hai, được voi đòi tiên, sau khi cô quấn lấy nàng muốn gọi video, còn phải vào lúc nàng làm việc không treo tuyến, nói cái gì mà chỉ phát trực tiếp cho một mình cô…
Lần đầu tiên Chức Tri bị quấn lấy không nói nên lời hỏi ông trời kiếp trước nàng đã làm chuyện gì tày trời để giờ lại sai người này đến hành hạ nàng. Mấy ngày nay trong bếp bỗng có thêm một giá đỡ lười biếng được kẹp ở vị trí không làm cản trở tới nàng, ngay sau khi cuộc gọi video được kết nối, gương mặt xinh đẹp động lòng người của ai đó sẽ xuất hiện trên màn hình nhỏ, cô có khả năng chịu đựng đứng bất động hàng giờ nhìn chằm chằm vào nàng.
Ngày đầu tiên, nàng không quen với việc có một đôi mắt nhìn mình nấu nướng, thế nhưng sau đó bận rộn quá, nàng hoàn toàn không để ý tới gương mặt và ánh mắt nóng bỏng trên màn hình nữa. Cô vẫn khá phối hợp, vào lúc nàng bận rộn sẽ không nói một lời làm phiền, đợi đến khoảng mười hai giờ, trong quán không còn khách nữa thì cô sẽ tìm chủ đề nói chuyện cùng với nàng, thậm chí còn ầm ĩ bụng đói đòi ăn khuya.
“Được rồi, cô Lộ đã nói như vậy, chúng tôi cũng thật sự cần quan tâm đến phương diện này của cô Loan.” Vạn Thủ Thành rất không tình nguyện, nhưng dù sao anh ta cũng là một bác sĩ chuyên ngành, cũng duy trì một phần lương tâm bác sĩ cao quý, chưa kể đến… Nếu thật sự ba phương diện này của Loan Khúc Cừ thật sự vượt chỉ tiêu thì Vạn Dữu sẽ là nơi đầu tiên bị quở trách.
“Cơ thể là của tôi, tôi không muốn kiểm tra!” Khúc Cừ quả thật hơi lo lắng, mấy ngày nay cô đều ăn khuya, nếu như chỉ số thật sự bị vượt quá thì Tiểu Tri chắc chắn sẽ cấm cô ăn khuya mà nàng nấu.
Vạn Thủ Thành làm một bộ dáng vẻ mặt khó xử với cô Lộ, Chức Tri nở một nụ cười yên tâm tới anh ta, nàng đưa tay vỗ vai Khúc Cừ, nhìn Vạn Thủ Thành hờ hững cười nhẹ nói: “Viện trưởng, làm phiền anh rồi.”
Sức lực trên vai rất nhẹ, nhưng hơi nóng từ lòng bàn tay nhỏ lại ấm nóng, từ lớp vải mỏng truyền đến làn da của Khúc Cừ khiến cho cả người cô run lên, những gì bất mãn đều bị chặn ở cổ, phó mặc cho số phận.
Tiểu Kim ở phía sau xe đẩy im lặng không lên tiếng nhìn một màn trò hay, giờ phút này anh ta vẫn cảm thấy bà chủ nhỏ quá lợi hại, anh ta đang suy nghĩ muốn đổi bà chủ đây.
Loan Khúc Cừ đi tới khoa chỉnh hình tháo thạch cao, sau đó lại bị đẩy đi chụp một X-quang rồi trở lại phòng bệnh chờ đợi, lần này cô không phải chờ lâu, sau mười phút, bác sĩ chủ nhiệm của khoa chỉnh hình là Quan Quyền Xương với gương mặt nở nụ cười vui mừng đi tới, mang theo bức ảnh chụp X-quang mới cho họ thấy rằng xương đã hoàn toàn lành lặn.
“Oa! Tôi tự do rồi!” Khúc Cừ nghe thấy kết quả thì vui mừng tới mức nhảy khỏi giường, không ngừng vung vẩy đến mức muốn lấy mạng cái chân trái.
Quan Quyền Xương lo lắng ngăn cô lại: “Cô Loan, tuy rằng vết thương đã lành, nhưng ban đầu đừng cử động mạnh, bó bột đã lâu, cơ bắp chân cô vẫn chưa thích ứng được, mấy ngày nay tốt nhất là nên xoa bóp trước khi đi ngủ.” Thấy cô đã bình tĩnh lại, anh ta liếc nhìn cô gái đang ngồi yên tĩnh ở bên cạnh, có vẻ như đó là cô Lộ mà viện trưởng đã nói, anh ta bước tới, lấy ra một bản báo cáo y tế đơn giản: “Xin chào, chúng tôi theo ý cô mà đo huyết áp, đường huyết và mỡ máu cho cô Loan, ba phương diện đều hiển thị mức độ tốt, nhưng mà… tốt hơn hết là không nên thường xuyên ăn khuya, muốn ăn thì ăn thanh đạm một chút.”
Anh ta liếc trộm cô Loan một cái, đặc biệt là lúc nhắc tới việc không thể thường xuyên ăn khuya, đối phương trừng mắt nhìn anh ta đầy giận dữ khiến cho anh ta sợ chân như nhũn ra.
“Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý.” Sau khi nhận báo cáo này, nàng lại nghe Quan Quyền Xương dặn dò một ít những điều cần chú ý, sau đó anh ta cũng rời đi.
“Tiểu Tri~ Trưa rồi, chúng ra đến cửa hàng của cô ăn cơm, rồi lại bàn xem bữa tối nên ăn gì đi.” Cuối cùng trong phòng cũng chẳng còn có ai nữa, cô cũng tự động ngó lơ Tiểu Kim, Khúc Cừ sốt ruột muốn tới gần Chức Tri, dây thần kinh phản xạ chân trái của cô vẫn còn ở trong trạng thái đang bó bột, bắp thịt cứng lại, cô sắp ngã về phía trước.
Tiểu Kim cách cô hơi xa, vẻ mặt từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt vô cảm lúc này hiếm khi lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi anh ta biết rõ rằng trừ khi có tốc độ dịch chuyển tức thời, nếu không anh ta không thể nào đỡ được bà chủ Loan. Trong đầu anh ta sượt qua rất nhiều hình ảnh cảnh cô bị ngã, nhưng kết quả lại khiến cho anh ta phải bất ngờ.
Bụp, cô tưởng mình ngã xuống đất sẽ xấu hổ lắm, nhưng khi cơ thể được một thân thể nhỏ bé vững vàng ôm lấy, Khúc Cừ lại cảm thấy ngoài ý muốn, cô cho rằng… với thái độ của Tiểu Tri đối với cô, hẳn là nàng sẽ trơ mắt nhìn cô ngã xuống đất, sau đó trêu chọc cô một phen.
Khi hai tay Chức Tri đỡ lấy vòng eo thon của cô, hương hoa anh đào dịu nhẹ từ cơ thể đối phương lập tức xộc vào mũi, khoảng cách hai má của hai người chỉ cách nhau một nắm tay. Hai mắt của Chức Tri nhìn vẻ đẹp đầy hấp dẫn của cô từ xương quai xanh đi lên, lại bị đôi mắt phản chiếu ánh mắt của mình cướp đi hô hấp, ngay cả khả năng biểu đạt ngôn ngữ cũng mất đi trong thoáng chốc.
Bàn tay vốn đang đặt trên vai Tiểu Tri thần không biết quỷ không hay trượt đến ngang hông nàng, khóe miệng cô nhếch lên đầy quyến rũ, từng chút một tiến đến gần nàng, tạo ra bầu không khí mập mờ. Nếu Tiểu Trì không chống cự, cô còn định nghiêng người hôn trộm nhẹ lên đôi môi mà cô ngày đêm nhớ mong, để bù đắp lại cho tâm hồn bị tổn thương mấy ngày nay sau khi bị nàng châm chọc.
Bầu không khí màu hồng đột nhiên tràn ra như một cơn lũ từ cái ôm ấp của hai người, nhất là khi Tiểu Kim nhìn thấy hai tay của bà chủ có ý đồ gây rối đặt lên eo của bà chủ nhỏ, còn có ý bá vương thượng cung muốn hôn xuống, anh ta vội vàng nghiêng mặt, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hận bản thân không có kĩ năng ẩn thân, để tránh ngày sau bị bà chủ Loan đổ thừa.
Hơi thở của cô càng lúc càng dồn dập khi đến gần gương mặt nàng, mùi hương của đại dương quyện với hương nước hoa vị trái cây như mê hoặc hệ thần kinh của nàng. Đầu óc nàng mê mang hỗn loạn, Chức Tri mím chặt môi, ánh mắt không dám đối diện với cô nên chọn rũ thấp xuống, nhưng tầm mắt lại rơi vào đôi môi hồng hào và căng mọng của cô. Tiếng tim đập dồn dập vang lên như máy bay ném bom vậy, trong phút chốc đầu óc nàng bị hơi thở của đối phương chi phối, đáng tiếc Chức Tri vẫn còn sót lại một chút lý trí, không muốn người thứ ba trong phòng khinh thường, nắm tay đang siết chặt vào lúc nguy cấp mở ra, che lại đôi môi đang đến gần, ngăn cản nụ hôn này.
“Trưa nay cô còn muốn ăn cơm không, cô Loan Khúc Cừ.” Ánh mắt nàng nhìn theo bàn tay đang ở bên hông mình, rồi lại dời lên người đang cười, muốn tát một cái lên gương mặt đáng ghét của cô.
“Muốn, rất muốn.” Nhưng càng muốn hôn nàng hơn, trong lòng cô than nhẹ.
“Vậy còn không mau buông tôi ra.” Giọng điệu của Chức Tri khá bình tĩnh, người không biết nàng có thể sẽ bị nàng lừa rồi, trên thực tế người tiếp xúc một khoảng thời gian với nàng là Tiểu Kim và Loan Khúc Cừ có thể dễ dàng nghe thấy sự bực tức đang cháy mãnh liệt đằng sau sự bình tĩnh của nàng.
Tiểu Kim chọn một thời điểm thích hợp để ra sân, vươn tay đỡ bà chủ đang ngồi dưới đất liều chết dây dưa không thả với bà chủ nhỏ: “Cô Loan, theo lời bác sĩ nói, cô nên từ từ đi dạo vài vòng quanh đây, sau khi quen rồi rời đi cũng chưa muộn.”
“Tiểu Kim, lát nữa anh lấy xe đụng vào chân tôi đi, Tiểu Tri chỉ ăn mềm không ăn cứng.” Sau khi Loan Khúc Cừ đứng lên, ánh mắt cô nhìn Tiểu Tri đầy vẻ đáng thương.
Hai má Tiểu Kim giật giật, liếc mắt nhìn chủ nhỏ, thấy bà chủ nhỏ như bịt tai không nghe, lạnh lùng khoanh tay trừng mắt nhìn Loan Khúc Cừ, anh ta cảm thấy lo lắng cho con đường theo đuổi của bà chủ, bà chủ nhỏ đây là một bước cũng không lùi.
“Nếu cô còn lằng nhằng nữa, tôi sẽ bắt xe về trước.” Buông cánh tay đang khoanh xuống, không ai biết hiện giờ trái tim nàng vẫn đang đập thình thịch mãnh liệt, chẳng qua nàng chỉ quen dùng vẻ mặt bình tĩnh để che đi nội tâm đang sục sôi.
“Tôi đi, đi hai vòng rồi chúng ta trở về đi, không phải cô nói không thích người tôi dính đầy mùi thuốc khử trùng sao?” Khúc Cừ bỗng nhiên đến gần nàng, khom người xuống áp sát mặt vào nàng, học nàng ngày đó, dùng sức hít một hơi thật sâu ở cổ nàng rồi nhanh chóng lùi lại, đầu ngón tay quét qua môi dưới bóng mượt, dừng lại ở khóe miệng đang cong lên, ánh mắt quyến rũ như muốn mê hoặc lòng người trong phạm vi màu hồng phấn.
Lộ Chức Tri theo phản xạ nuốt hết nước bọt trong miệng, lông mày chau lại, bàn tay Như Lai khi Loan Khúc Cừ mất cảnh giác nhanh như chớp lại gần nụ cười của cô, dùng sức dày xéo một phen. Nếu không phải không bỏ được dung nhan tuyệt thế này, nàng còn hận không thể để lại năm vết máu để ngăn lại những con sóng cao hàng vạn thước đang cuộn lên trong lòng nàng.
Tiểu Kim đưa mắt nhìn bà chủ nhỏ rời khỏi phòng như gió, sau đó liếc về phía khuôn mặt bị dày xéo đầy vết tay nhưng vẫn không giấu được nụ cười của bà chủ.
Bà chủ tán tỉnh giỏi thật đấy.
Dường như anh ta còn thấy khuôn mặt bà chủ nhỏ đang ửng hồng.
= = = = = = = = = = = = =