= = = = = = = = = = = = =
Những ngày gần đây, chín mươi phần trăm khách hàng của Nhất Tịch đều là nam giới, nguyên nhân mà bọn họ tới đây một trăm phần trăm là vì muốn nhìn thấy vẻ đẹp khuynh quốc của một nữ thực khách trong truyền thuyết. Bọn họ nghe nói, chỉ cần sau ba tiếng mở quán thì một trăm phần trăm họ sẽ được thấy vị mỹ nhân thần bí lại xinh đẹp này, có những lúc mỹ nhân sẽ sung công làm nhân viên mặt tiền của cửa hàng, hỗ trợ dọn bát đũa vào phòng bếp.
Mỗi một thực khách nam đều mong muốn được mỹ nữ chọn dọn bàn cho mình, nhân tiện còn có thể ngửi được mùi thơm cám dỗ lòng người trong truyền thuyết.
Sau mấy tiếng đồng hồ bận rộn, A Chính tiễn một vị khách nam tâm trí không đặt vào việc ăn đi, nụ cười sau khi người nọ xoay người sụp xuống, u oán nhìn về phía mỹ nhân đang dọn dẹp bát đũa, cậu nhìn cô vui vẻ dọn bát đũa vào phòng bếp, nguyên nhân cô muốn cướp việc kiếm cơm của cậu là vì đi vào phòng bếp sẽ được thấy mặt bà chủ.
A Chính khi học đại học đã gặp rất nhiều cặp đôi đồng tính nữ, nhưng hầu hết bọn họ một phía đều là những cô gái tóc ngắn đẹp trai trông khá MAN, thỉnh thoảng mới thấy một đôi để tóc dài. Cậu rất ít khi gặp một mỹ nhân như cô Loan, đặc biệt là bà chủ của cậu cũng là một mỹ nhân. Lúc đầu cậu còn tự lừa mình dối người cho rằng mỹ nhân chỉ là bạn của bà chủ, nhưng hai ngày nay cậu ta không thể không thừa nhận một sự thật là hành vi kỳ quái của cô Loan là đang theo đuổi bà chủ, nhưng không biết bà chủ có thẳng thắn như tên của cô ấy không, cô Loan tán tỉnh thế nào, bà chủ cũng lạnh lùng đáp lại.
Thân là nam sinh, thỉnh thoảng cậu cũng thấy tội nghiệp thay cô Loan.
“Tiểu Tri, bên ngoài không có khách mới, cô nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tôi giúp cô lau mồ hôi.” Cô nhanh chóng cầm cốc đi lấy nước, quen thuộc lấy khăn lông trên tường xuống, muốn lau mồ hôi cho nàng. Mỗi lần cô nhìn thấy những giọt mồ hôi trên cổ Tiểu Tri trượt từ trên xuống dưới, cổ họng không biết sao lại trở nên khô khốc, thậm chí cô còn nghĩ… giá như cô có thể thay thế chiếc khăn lông kia lau mồ hôi thì tốt rồi.
Ánh mắt chăm chú của cô quá nóng bỏng, Chức Tri dứt khoát lấy lại chiếc khăn: “Để tự tôi làm.”
Động tác lau mồ hôi của nàng nhẹ nhàng tỉ mỉ, sợi tóc nghịch ngợm lấm mồ hôi dính vào hai gò má, Khúc Cừ xúc động muốn vén chúng ra, bàn tay nghe theo tiếng lòng sai bảo, ngón tay cô vén hai, ba sợi tóc của nàng ra sau tai, khi nhận thấy ánh mắt của Chức Tri liếc tới, cô không lập tức rút ngón tay lại mà còn lướt ngón tay lướt qua vành tai tròn xoe, trượt đến lỗ tai, quyến luyến dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn.
Lỗ tai ấm nóng như lửa đốt vào trong tim, Chức Tri nhất thời cảm thấy thoải mái, nàng biết mình nên từ chối, cũng biết rất rõ là không thể tiếp tục như vậy, nhưng… lòng nàng không đành khi mình từ chối cô, sẽ thấy sự thất vọng trong mắt Khúc Cừ, tất cả đều được cô che giấu qua nụ cười má lúm đồng tiền quyến rũ, nàng đều thấy rõ ràng.
“Cô Loan!” A Chính không thấy người, chỉ thấy tiếng, cậu cắt đứt bầu không khí màu hồng đang lan giữa hai người, đồng thời thành công giải cứu dì Vương đang rất lúng túng ở một bên.
Cho dù dì Vương có bảo thủ thế nào đi nữa thì trong mấy ngày nay bà cũng nhìn ra được sự yêu thích của cô Loan đối với bà chủ nhà mình đã vượt qua bạn bè bình thường và mức độ bạn thân. Mỗi lần cô Loan cầm bát đũa vào trong thì thỉnh thoảng đều xuất hiện tình trạng hoa hồng phấn bay đầy trời như vừa rồi, khiến bà lão như bà nhìn vào cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng tâm hồn hóng chuyện dưới đáy lòng lại rất thích xem, ai kêu hai cô gái đều xinh đẹp như vậy chứ, xem thêm vài lần có thể bổ mắt, điều trị lão thị.
Vài giây sau A Chính tiến vào phòng bếp, cậu vẫn cảm giác được vị ngọt hồng phấn còn sót lại trong không gian, đưa bát đũa cho dì Vương trước, rồi rửa tay nói với cô: “Cô Loan, bên ngoài có một cô gái siêu đẹp trai đến tìm cô, trên tay còn cầm một tập văn kiện lớn, tôi nghĩ hôm nay công ty của cô phái người thứ hai đến đây đó.”
“Siêu đẹp trai sao?” Khúc Cừ đưa tay vào bồn rửa tay rửa, nghĩ ở BD có rất nhiều cô gái siêu đẹp trai, nhưng cô biết Thuyên Viên, văn kiện của công ty cô ấy sẽ không giao cho người không thân với cô mang lại đây… Siêu đẹp trai sao? Rốt cuộc là ai nhỉ.
Từ khi chân trái của Khúc Cừ được tự do thì hành trình cả ngày đó là sau khi rời giường thì đến nhà Chức Tri trước để chơi xấu, nấu cơm trưa và ăn với nàng. Khi ăn xong cơm trưa, nếu như Chức Tri muốn đi chợ mua thức ăn thì cô sẽ đi cùng, nếu không cần, vậy cô cũng muốn ăn vạ ở cùng với Tiểu Tri trước thời gian cửa hàng bắt đầu chuẩn bị, đương nhiên… Dựa vào năng lực làm bếp của cô thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở một bên thưởng thức động tác như nước chảy của Tiểu Tri.
Đến bữa tối cô lại kéo Tiểu Tri ngồi xuống ăn với mình, tới khi cửa hàng sắp bắt đầu buôn bán, cô ngoan ngoãn giúp đỡ, chỉ là cô tự ý cướp việc thu dọn bát đũa, bởi vì chỉ khi cầm bát đũa đi vào, cô mới có thể nhìn thấy Tiểu Tri nhiều hơn.
Còn về công việc ở BD, cô rất tùy hứng để Thuyên Viên đưa văn kiện đến đây vào khoảng thời gian nhất định, chỉ khi thật sự có chuyện gì đặc biệt thì cô mới trở về. Ban đầu vì để ăn đồ ăn do Tiểu Tri nấu, Khả Khỏa và Bằng Bồng đều phối hợp tốt mỗi người cách một ngày đưa văn kiện đến đây, đáng thương cho Thuyên Viên bởi vì đứng thứ hai trong BD, lại là lão đại xã giao trong hộp đêm nên cô ấy không thể bỏ mặc nó được.
Khi đi ra mặt tiền quán, nhìn quét qua, Khúc Cừ có hơi kinh ngạc vui mừng, khóe miệng cô tự nhiên cong lên, đi qua ngồi đối diện với cô gái siêu đẹp trai trong miệng A Chính: “Oa, để đến Bi Hạ đại nhân nhà ta đến giao văn kiện, có phải là người tài làm việc nhỏ không.”
Bi Hạ có một đầu tóc ngắn gọn gàng, trong đôi mắt thâm thúy có không ít sự thành thục, không còn bất cần đời, khí phách duy ngã độc tôn như trước kia. Khóe miệng cô ấy cong lên đầy thâm ý, liếc mắt đánh giá phòng bếp trước, sau đó lại đối mặt với đôi mắt lộ ra vẻ quyến rũ của Khúc Cừ, cô ấy nâng cằm đẩy văn kiện đến trước mặt cô chỉ: “Đêm nay Lynne sẽ đến BD xã giao với sếp, tôi nghĩ đã rất lâu không đi rồi nên đi cùng cô ấy, vốn dĩ tôi muốn tìm cô để tụ tập hội bạn cũ, ai biết… Thuyên Viên nói cô bận rộn ở chỗ này tán gái không quay về, còn tức giận nhờ tôi đưa văn kiện cô cần xem và duyệt đến đây, tôi tò mò là cô gái nào khiến nữ hoàng nhà tôi phải hạ phàm tán tỉnh.”
Cô cười một cái, đặt văn kiện chỉnh tề sang một bên, không hề đáp lại ám chỉ trong lời nói của đối phương, ngược lại nhiệt tình hỏi: “Cô có muốn ăn chút gì không?”
Bi Hạ ngừng lại một chút, nhớ tới khi Thuyên Viên tức giận lẩm bẩm bên miệng mình muốn tới cửa hàng này ăn cái gì, cô ấy thân là chủ và là bếp trưởng của một nhà hàng ăn sáng kiểu Pháp, cũng rất hứng thú muốn biết rốt cuộc đồ ăn của cửa hàng này có đúng là ăn một lần khó quên, ăn xong lại thích mê như lời của Thuyên Viên hay không.
“Được, vậy tôi sẽ nếm thử một chút tay nghề của cô gái mà nữ hoàng nhà tôi nhìn trúng.” Cô ấy nhướng đôi mày như kiếm, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.
Khúc Cừ hiếm hoi hờn dỗi với cô ấy một tiếng, gương mặt hơi ngượng ngùng gọi A Chính tới: “Cho một phần mì hành lá, một phần đậu hũ kho, thịt bò.”
“Thêm hai cái ly.” Khi A Chính sắp xoay người, Bi Hạ đột nhiên mở miệng.
A Chính đã khóc thảm trước sự đẹp trai này, tại sao mấy năm gần đây con gái còn đẹp trai hơn con trai nữa chứ.
“Lâu rồi không uống một ly với cô, tôi có mang bình rượu vang đỏ trong nhà hàng đến đây.” Bi Hạ lấy ra một chai rượu vang đỏ từ trong túi ở bên cạnh, nghe nói nơi này là cửa hàng đồ xào, cô ấy sợ không có dụng cụ mở chai nên cũng mang theo dụng cụ mở chai đến đây, sau khi mở rượu xong, A Chính vừa lúc mang ly thủy tinh tới đây.
“Sau khi chân của tôi bị thương thì không uống nữa…” Khúc Cừ cảm khái, cầm ly thủy tinh lên nhấp một ngụm trước, hương vị êm dịu và ngọt ngào của rượu tràn đầy trong khoang miệng, vị rượu xa cách đã lâu.
Bi Hạ cười hào phóng, cô ấy cũng nghe chuyện cô bị thương, chỉ tiếc mấy ngày nay có chuyện xảy ra trong nhà hàng, không thể bớt chút thời gian đi thăm bệnh, sau khi xong việc, chân của Khúc Cừ đã khỏi, nhưng cô ấy nghe được trọng điểm trong lời nói của cô… Không uống nữa? Trong BD to lớn có tất cả các loại rượu, ai dám không cho cô uống?
Có thể quản được vị nữ hoàng này… Không ngờ Khúc Cừ lại đâm đầu sâu như vậy: “Vậy bây giờ cô phá giới có phải bà chủ nhỏ sẽ không vui không?” Cô ấy cũng biết ít chuyện của bà chủ nhỏ Lộ Chức Tri từ miệng Thuyên Viên, duyên phận thật sự quá trùng hợp, một người là cong, một người là thẳng, giống như hai người bổ sung cho nhau vậy, đi phải đi một con đường có thẳng có cong, không ai đi đường thẳng mãi mãi cả, cũng không ai chỉ đi đường vòng, vậy thì quá vất vả.
“Chắc là có.” Khúc Cừ từ bỏ điều trị nhún vai, cô buông bỏ dáng vẻ liều chết không bỏ để nếm được một chút đậu hũ, hơi tiếp xúc thân thể một chút là bị đẩy ra, giờ cô mới hiểu nam nữ từng theo đuổi mình đã nếm mùi vị thất bại như thế nào.
A Chính đưa lên một số đồ vật Khúc Cừ gọi tới, sau khi đặt xuống, trên mặt cậu lộ ra vẻ ngượng nghịu, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói với cô: “Cô Loan…. Bà chủ nói cô không được ăn miếng nào.”
“Cái gì? Tôi đang ngồi đây với tư cách là khách mà.” Khúc Cừ trợn mắt với vẻ mặt đáng thương, vốn dĩ là cô muốn mượn Bi Hạ để ăn vụng đậu hũ và thịt bò.
“Tóm lại bà chủ nói nếu cô dám ăn một miếng thì đừng mơ được bước vào cửa hàng nửa bước, còn rượu… thì nói cô đừng uống nhiều.” Sau khi A Chính truyền lời xong thì chạy, trong lòng cậu mệt mỏi quá, hai người muốn đút bao nhiêu cơm chó cho cẩu độc thân như cậu đây?
“Ui cha, nữ hoàng BD của chúng ta… thì ra cũng có ngày này, vợ quản nghiêm.” Bi Hạ bỏ đá xuống giếng cười, đắc ý nhếch mày kiếm, cầm chiếc đũa cố ý gặp một miếng thịt bò vào miệng trước mặt cô. Mới đầu cô ấy còn cảm thấy mấy người Thuyên Viên nói quá khoa trương, ai ngờ sau khi đưa thịt bò vào miệng, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn.
Thịt bò kho được tẩm ướp vừa mềm vừa mịn, vị béo ngọt nhưng không ngấy, sẽ không mất đi vị thịt bò vốn có, đưa vào miệng chưa kịp nhấm nuốt vài cái đã tan, mà vị thịt bò vẫn còn giữ lại trong khoang miệng không tiêu tan ngay. Bi Hạ mở mắt gắp một miếng đậu hũ, đậu hũ lại có vị ngon tuyệt vời, sau đó cô ấy lại vươn tay ăn món mì hành lá tưởng rất bình thường, gắp vào miệng một gắp lớn, mùi hương của hành, nước tương trên mặt mì dường như là đặc chế, mùi vị càng thơm nồng hơn bên ngoài, lại không mặn.
Vốn dĩ Bi Hạ cũng không đói, nhưng hiện tại cô ấy giống như là đói bụng thật lâu càn quét đồ ăn trước mắt, cho đến khi quét hết đĩa đồ ăn thì mới thỏa mãn buông đũa, nói ra một câu bình luận: “Thật ra cô bị thua dưới tay nghề của cô ấy phải không?”
“Cô không thể âm thầm để lại một miếng cho tôi ăn sao?” Khúc Cừ cực kỳ oán niệm trừng cái đĩa sáng như gương, đành phải uống một ngụm rượu vang đỏ thư giãn lòng dạ.
“Thôi đi, vợ quản nghiêm, mau xem rồi duyệt văn kiện đi, tôi phải đưa về.”
“Lái xe? Cô uống rượu mà.” Khúc Cừ nhướng mày mở văn kiện ra, hằng ngày, thật ra mấy văn kiện này cũng không quan trọng, chỉ là một danh sách rượu phải mua, hoặc là những tài liệu Bằng Bồng muốn mua để tổ chức một ít hoạt động đặc biệt, cô nhìn vài lần rồi thản nhiên ghi chú.
“Yên tâm, trước khi đến đây tôi đã báo cho Tiểu Kim, nói nửa tiếng sau thì đến đây, được không?” Bi Hạ liếc mắt nhìn văn kiện trước mặt cô một cái.
Khúc Cừ rất hợp tác tốn đúng nửa tiếng là hoàn thành, cô có hơi mệt thu dọn xong đồ đạc: “Tôi trở về một chuyến với cô đi, miễn cho Thuyên Viên lại oán giận.” Cô nhìn thấy thời gian mới mười hai giờ rưỡi, trở về một chuyến lộ mặt rồi lại trở về đón Tiểu Tri tan làm, cũng vừa lúc.
Cô kêu Bi Hạ chờ ở ngoài trước, còn mình thì trở về phòng bếp, báo cáo hành tung của mình cho nàng: “Tiểu Tri, tôi đưa bạn về một chuyến, đợi lát nữa ba giờ tôi sẽ đưa cô trở về, phải ngoan ngoãn chờ tôi.”
“Cô vội thì không cần quay lại.” Lộ Chức Tri quay mặt đi, làm bộ uống nước.
“Không vội, đi lộ mặt một cái, nếu không Thuyên Viên sẽ bãi công, một khi cô ấy bãi công tôi sẽ không ổn.” Khúc Cừ bước một bước dí sát vào nàng, đầu ngón tay đảo qua mũi của nàng.
“Cô đi đi! Đừng phiền đến tôi.” Nàng đẩy cô ra, nhíu mày trừng cô.
Khúc Cừ hài lòng với phản ứng của nàng, cười khẽ một tiếng rồi ngồi cùng với Bi Hạ trên xe Tiểu Kim trở về BD.
Mùi hương của cô vẫn còn lưu lại bốn phía của Chức Tri, Chức Tri mềm hai chân dựa ngồi ở bên đài bếp, đầu ngón tay chạm vào nơi thùy tai từng bị chà đạp, chỗ đó còn nóng.
Ba giờ mười phút sáng, Chức Tri để A Chính và dì Vương tan làm trước, còn mình thì lau chùi trong phòng bếp, sau mười phút nữa, nàng nhìn đồng trên tường, nội tâm không tránh khỏi hơi nóng nảy, không đợi, nàng phải đi về, nàng không thể bị đối phương khống chế.
Nàng thay bộ quần áo đầu bếp, xếp gọn lại đồ làm bếp, vừa lòng cười khẽ rồi xách túi đang muốn rời đi từ cửa sau, khi nàng vặn tay nắm cửa, dường như bên ngoài cũng có người đẩy cửa ra, nàng bị lục đẩy ra sau một bước, theo bản năng tưởng Loan Khúc Cừ tới.
“Xảo Viên? Đã muộn như thế, chị…” Chức Tri còn chưa nói xong, Cao Xảo Viên đã đóng cửa lại rồi dang tay ôm nàng, dùng sức ôm lấy thật sâu: “Chị buông tôi ra, lần trước tôi cho là mình đã nói rất rõ ràng! Tôi không muốn chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được.”
“Em gọi cái này là bạn sao? Không trả lời tất cả tin nhắn của tôi, hẹn em gặp mặt cũng không rảnh, tôi chỉ có thể âm thầm đến đây như vậy thôi.” Cô ta sửa thành ôm eo của Chức Tri, vẻ mặt nôn nóng, lại vui sướng khi nhìn thấy Tiểu Tri.
“Chị cũng biết mỗi ngày tôi phải chăm lo cho của hàng, thật sự không rảnh.” Chức Tri dùng sức muốn đẩy cái tay trên eo ra, nhưng không thành công.
“Tiểu Tri, chúng ta đừng hơn thua, trước kia là tôi làm sai, em còn thích tôi đúng không? Tôi nhớ em… Mấy ngày nay đều nhớ đến điên rồi, trong mộng cũng đều là em…” Cao Xảo Viên đè nàng xuống quầy bếp, cúi đầu hôn môi nàng, kích động mà bắt đầu liếm mút, còn muốn cạy môi răng của nàng, xâm nhập vào nơi ngọt ngào.
Toàn thân của Chức Tri đều kháng cự, ngay lúc bị cưỡng hôn, nàng gấp đến độ trong đầu hiện lên một gương mặt tức giận, nàng dùng lực muốn đẩy Cao Xảo Viên ra, nhưng đối phương đã sờ quen các chỗ mẫn cảm của nàng. Cô ta dùng đầu lưỡi trêu đùa liếm lỗ tai của nàng, đầu ngón tay thâm nhập vào trong quần áo, đảo quanh bốn phía ở rốn của nàng, cú giật khiến cả người nàng mềm nhũn, đôi tay duy nhất có thể chống cự lại hư ảo chống lại bả vai của cô ta, không cho cô ta tiếp tục hôn lên môi nàng.
Bỗng nhiên, thân thể của Cao Xảo Viên bị người khác kéo ra đè vào tủ lạnh lớn, bả vai bị người khác dùng lực ngăn chặn, cô ta không thể động đậy, dưới sự hoảng loạn giương mắt nhìn thấy người ngăn chặn cô ta. Toàn thân cô ta bị con ngươi lạnh lẽo của đối phương áp chế, ánh mắt của cô lạnh như bay tuyết bay đầy trời, lâu ngày sẽ bị bão tuyết che kín trong mắt, không thể thoát khỏi nguy hiểm.
“Tôi cảnh cáo cô, đã có gia đình thì đừng đi trăng hoa, năm đó ăn sạch sẽ nói chia tay là cô, người cô xem là rác rưởi vứt bỏ là minh châu quý giá nhất trong mắt tôi. Nếu cô dám đến gần cô ấy một bước nữa, tôi đảm bảo sẽ khiến cuộc đời này của cô không được yên bình.” Khúc Cừ nở nụ cười ác ý, lực đè lên vai cô ta nặng thêm một chút: “Tôi nghe nói chồng của cô Phương Nghĩa Thăng đang làm việc ở Hải Hoàn Thịnh Thế, hình như… mới vừa thăng lên phó giám đốc… Bộ phận vận chuyển buôn bán? Đúng không.”
“Cô làm như tôi sợ sao! Hải Hoàng Thịnh Thế là công ty lớn, sao một câu của người phụ nữ như cô lại quyết định việc đi hay ở của một người được?” Nội tâm của Cao Xảo Viên loạn thành một đoàn, cô ta cực kỳ không thích Phương Nghĩa Thăng, chưa bao giờ để ý chức vị công việc của anh ta. Nhưng gần nhất bọn họ vừa mới mua nhà, dưới sức ép của cha mẹ giục sinh cháu trai, Nghĩa Thăng và cha mẹ đều khuyên cô ta từ chức ở nhà tĩnh dưỡng thân thể, nếu lúc này Nghĩa Thăng bị giáng chức hay thậm chí bị sa thải thì kinh tế nhà bọn họ khó mà duy trì.
“Hả, phải không? Cô cho rằng tôi có năng lực gì mà biết được tư liệu của chồng cô? Thám tử tư? Tôi không rảnh như vậy, bởi vì chỉ cần tôi mở miệng, sẽ có người liệt kê tổ tông của Phương Nghĩa Thăng gửi đến cho tôi. Ví dụ như… anh ta tốt nghiệp cấp ba ở Tinh Hải, du học ở nước Anh khoa quản lý công thương, từng hẹn hò với mấy người bạn gái ở Anh, hai người quốc tịch nước ngoài, một Hoa kiều… Cô, còn muốn biết gì nữa? Hay là người vợ là cô cũng không biết? Không bằng tôi nói ngược lại quá khứ của cô cho Phương Nghĩa Thăng, xem anh ta sẽ có phản ứng gì? Có phải sẽ ly hôn với cô ngay lập tức không?”
“Đủ rồi!” Cao Xảo Viên cắt ngang lời cô, dùng sức đẩy cô ra, một hơi đẩy cửa xông ra, chạy trối chết.
Yên tĩnh.
Loan Khúc Cừ đang hít sâu, khiêng Chức Tri lên.
“Cô có thể đẩy tôi ra cửa làm tôi bị thương ở chân, nhưng vì sao cô không thể đẩy Cao Xảo Viên ra, hay là cô vẫn nhớ mãi không quên cô ta!” Cô thong thả quay đầu lại, bão tuyết trong đôi mắt đã ngừng, nhưng lại còn lạnh băng hơn vừa rồi, lạnh như vực sâu, không thấy được trời đất.
Cô nhìn Chức Tri đang né tránh ánh mắt của mình, tới gần nàng từng bước một: “Cho tôi một giải thích vừa lòng.” Sau khi chuyển khuôn mặt ở một bên của nàng đối diện với mình, đôi tay chống đỡ hai sườn của nàng, che kín toàn bộ đường lui của nàng.
Lộ Chức Tri giãy giụa trong chốc lát, hai mắt nâng lên đón nhận ánh mắt lạnh băng lại mang theo nỗi bi thương mất mát kia, một cái nhìn này bóp chặt ngực của nàng, khiến đầu óc nàng nóng lên, đôi tay bỗng nhiên nắm lấy cổ áo sơ mi của cô, dùng sức lôi kéo, để cô tới gần mình…
Tất cả chuyện phát sinh đều nằm ngoài dự liệu của Loan Khúc Cừ, sau vài giây bị kéo gần lại thì Tiểu Tri trước mắt cô nhắm hai mắt lại, cánh môi bị đối phương dùng sức che kín, khi cô muốn bắt lại môi thì bị cưỡng chế tách ra.
Vì tim đập nhanh Chức Tri cũng hơi thở dốc, gương mặt đỏ bừng, hai tròng mắt rũ xuống, đứt quãng nhỏ giọng nói: “Sự giải thích này…. Cô có vừa lòng không?”
Ý cười trên mặt cô lan ra hai bên má, đôi tay của Khúc Cừ đột nhiên ôm eo của nàng sát đên người mình, thổi khí vào lỗ tai của nàng, mang ý cười đáp lại: “Vừa lòng…. cực kỳ vừa lòng.”
Cô liếm thùy tai của nàng, khi Tiểu Tri khẽ kêu một tiếng, thân hình cô cũng run lên khi hôn lấy người mình ngày đêm mơ tưởng, suy nghĩ thay đổi liên tục quanh đôi môi đỏ mọng như bông hoa hồng nhỏ non nớt mượt mà.