Giữa mười hai giờ trưa, điện thoại đang nằm yên trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên, sau vài giây rung lên thì bắt đầu phát ra âm thanh, điện thoại vốn dĩ được đặt ngay ngắn bị lệch sang một bên. Lộ Chức Tri đang nằm thẳng trên giường nhăn mày lại lắng nghe tiếng động quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, sau khi yên lặng chịu đựng nửa phút không thấy người gọi cúp máy, nàng bất đắc dĩ mở mắt ra ngồi dậy, liếc nhìn điện thoại xem người gọi là ai.
Quả nhiên, là Từ Thiến Thiến gọi tới.
Giữa đám bạn bè thân thiết của nàng, chỉ có cô ấy không quan tâm đến thời gian đóng cửa hàng của nàng gọi cho nàng nhiều nhất, thấy cái gì thú vị hoặc muốn tám chuyện đều không suy nghĩ mà gọi cho nàng. Tuy nàng cảm ơn Từ Thiến Thiến vì đã đặt mình lên vị trí đầu tiên, nhưng cũng ảo não vì đối phương không nhìn thời gian mà đánh thức nàng trong lúc đang ngủ say.
Vì không được ngủ đủ nên khi Lộ Chức Tri nghe điện thoại thật sự không thể phát ra âm thanh, chỉ đơn giản chờ Từ Thiến Thiến tự nói.
“Tri ~! Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Tớ có nghe lời cậu gọi trễ một chút.” Từ Thiến Thiến nhìn thời gian trong máy tính công ty, vừa lúc nhảy đến mười hai giờ hai phút.
So với lúc trước thì cô ấy đã nghe lời Chức Tri rồi, từ cuộc gọi điện thoại buổi sáng trước khi đi làm cho đến thời gian cơm trưa mới gọi cho nàng.
Lộ Chức Tri nhắm hai mắt lại cũng cảm thấy tròng mắt của mình xúc động muốn lật trời, bình tĩnh khàn khàn nói: “Trễ một chút trong lời nói của cậu vẫn cần điều chỉnh, lần sau cậu có thể gọi tớ sau khi tan làm thì tốt hơn.” Thân thể của nàng chậm rãi nằm lại trên giường, có thể không hề thẳng mà lười biếng cuộn lại, cánh tay đặt đại điện thoại bên tai, chỉ cần nghe được âm thanh của đối phương là được.
Nàng biết sau khi nghe xong cuộc điện thoại này mình sẽ không thể ngủ lại được nữa, vì vậy cũng mượn cuộc gọi lần này nhắm mắt một chút chút.
“Ai, tớ đã nói cậu đừng mở cửa hàng muộn như vậy, làm cơm trưa và cơm tối, sao cứ phải làm cơm tối và thức ăn khuya, đừng học theo cửa hàng ăn khuya, anh ta là nam, cậu là nữ, phụ nữ thức đêm không tốt.” Từ Thiến Thiến không cam lòng khuyên bảo bằng từ ngữ có ý tốt, đã sớm quên mục đích gọi qua đây là để làm gì.
Lộ Chức Tri lộc cộc ưm một tiếng dài, hoàn toàn không nghe lọt tai lời của cô ấy, nàng mặc định cửa hàng mở từ khoảng thời gian cơm tối đến bữa khuya không phải vì bị cửa hàng ăn khuya ảnh hưởng, còn nguyên nhân bên trong, là vì… nàng cảm thấy khách trong khoảng thời gian này sẽ không nhiều đến mức nàng không xử lý kịp. Hơn nữa dù có bao nhiêu người trong buổi tối thì khách tới cửa hàng cũng sẽ không vội vã làm việc, cho dù thời gian lên đồ ăn dài hơn, thực khách cũng có thể kiên nhẫn chờ.
Vì cửa hàng của nàng nhỏ nên không gian phòng bếp cũng không lớn lắm, vì thế cũng tiết kiệm được nhân lực, nàng đang tiết kiệm chi phí.
Chỉ cần có một lượng khách nhất định, nàng xử lý được chi phí sinh hoạt là ổn.
“A!” Sau khi đề cập đến đây, Từ Thiến Thiến ngượng ngùng cười che đậy cái xấu, hắng giọng nói chuyện chính: “Là như thế này, Thải Châu, Lệ Trân nói cậu trở về từ nước Pháp đã một khoảng thời gian, mà ngày mai là cuối tuần nữa, cho nên đêm nay muốn đến cửa hàng của cậu ăn khuya tụ tập. Tớ nghĩ hiện tại cửa hàng của cậu khá nổi tiếng, tớ gọi tới hỏi cậu có thể đặt một bàn sáu người vào khoảng mười hai giờ hay không.”
“Còn ai muốn tới nữa?” Lộ Chức Tri nhạy cảm mở bừng mắt, cảm giác buồn ngủ đã biến mất trong tích tắc.
Quá nhạy cảm! Từ Thiến Thiến thấy không thể giấu được nữa, thở dài trực tiếp thẳng thắn: “Còn có đàn chị Cao và Đỗ Lão Soái đã đứng lớp thay cho chúng ta vài tháng khi chúng ta còn học trung học. Xin lỗi, cậu cũng biết Thải Châu không biết rõ chuyện của cậu và đàn chị, ngày hôm qua Lệ Trân có đề xuất này, rồi trực tiếp nhắn tin hỏi ai muốn đến ở trong diễn đàn, kết quả không biết vì sao đàn chị nói muốn tới…”
Đầu dây bên kia mất tất cả âm thanh, ngay cả tiếng hít thở rất nhỏ vừa rồi cũng không có. Từ Thiến Thiến có chút lo lắng, thử nói: “Tri Tri, cậu có ổn không? Nếu thật sự không được tớ sẽ nói với mấy người khác đổi chỗ, nói cậu không rảnh.”
Lộ Chức Tri trầm ngâm một tiếng, giọng nói trở về vẻ lãnh đạm bình thường nói: “Không sao, các cậu đến đây đi, thời gian là mười hai giờ, sẽ không quá muộn chứ?”
“Ừ, Thải Châu và Lệ Trân đều nói muốn dỗ con nít ngủ và chờ chồng tan làm về mới có thể ra ngoài, vậy… tớ không quấy rầy cậu ngủ nữa, đêm nay gặp.”
Sau khi Từ Thiến Thiến cúp điện thoại, Lộ Chức Tri ngồi trên giường thẫn thờ trong chốc lát, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh có chút ngọt ngào rồi lại có chút tàn khốc xưa cũ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Nàng lật chăn ra xuống giường đi rửa mặt chải đầu, rồi lại nằm ở trên giường, nàng rất sợ lại rơi vào xoáy nước đen thật vất vả mới thoát ra kia.
Lộ Chức Tri bị đánh thức rửa mặt chải đầu xong rồi dùng cơm trưa đơn giản, nàng gọi điện thoại đến cửa hàng bình thường đưa nguyên liệu nấu ăn đến, sửa lại thời gian giao đồ một chút. Cng may thường ngày nàng đều thanh toán hóa đơn đúng hạn, nhóm chủ cửa hàng đều vui lòng chỉnh thời gian giao hàng cho nàng, nàng tính toán một chút, chắc là lái xe qua đó cũng vừa lúc.
Sau khi quay lại cửa hàng chờ nửa tiếng, nguyên liệu nấu ăn cũng lục tục đưa tới, nàng nhìn mỗi một nguyên liệu nấu ăn, nghĩ có thể đổi một ít thực đơn đêm nay, hơn nữa mấy người Từ Thiến Thiến muốn tới, có thể làm một ít đồ ăn tương đối đặc sắc cho các nàng nếm một chút.
Suy nghĩ trong chốc lát, nàng xóa đi thực đơn đã viết ngày hôm qua trên bảng đen nhỏ, thay vào đó là năm món ăn mới.
Trên cơ bản Lộ Chức Tri không đổi thực đơn một lần theo định kỳ, mà cơ sở đổi thực đơn sẽ dựa trên người bán đồ ăn đưa tới nguyên liệu nấu ăn mới mẻ gì, hôm nay nàng quyết định đổi thành tempura rau củ, nước gừng thịt heo, thịt cá hương, nước lèo đun sôi tẩm rau chân vịt và khoai tây thái sợi chua cay, mà thực đơn hầu như không bao giờ thay đổi đó là cơm chiên, cơm thịt kho, tamagoyaki, gà muối giòn, các món lạnh ăn kèm,…
Món ăn có thể lựa chọn trong cửa hàng của nàng cũng không nhiều, đôi khi khách cho rằng cửa hàng của nàng giống như cửa hàng ăn khuya, thích chọn một ít món không có trong thực đơn. Lộ Chức Tri gặp tình huống như vậy cũng chỉ có thể thở dài, ai kêu nàng cũng rất thích cái này, nếu có nguyên liệu nấu ăn, nàng cũng sẽ chiều lòng khách, nhưng thật sự không có nguyên liệu nấu ăn, nàng chỉ có thể kêu học sinh làm công quay lại nói xin lỗi với khách.
Việc đầu tiên phải làm tất nhiên là đun nước lèo vài tiếng, nàng đổ xương gà, xương heo và phối liệu khác vào nồi đun sôi, tiếp theo đó là xử lý nguyên liệu nấu ăn khác. Vùi đầu làm cực khổ, cho dù trong phòng bếp có lắp đặt một bộ điều hòa, nhưng rất nhanh sức nóng của lửa đã che mất làn gió mát lạnh, trên trán nàng đổ mồ hôi nhè nhẹ. Đun nước lèo hai tiếng, nàng mở nắp nồi ra quấy, màu sắc của nước lèo đun sôi đã hiện ra màu trắng sữa sáng ngời, mùi hương tỏa ra bốn phía, chậm rãi lan tràn mỗi một góc trong cửa hàng ăn.
Con ngươi bị màu sắc của nước lèo đun sôi hấp dẫn thật sâu, trong đầu Lộ Chức Tri đột nhiên hiện lên gương mặt của một người phụ nữ…
Nàng mím môi, thầm nghĩ sau đó cô cũng không đến nữa, đến nay đã một tháng rồi, ngày đó thấy cô ấy uống rượu xong, có lẽ lúc ấy đang say, không thu lại được tiền mì nước.
Khoảng thời gian yên tĩnh bận rộn một mình thật sự trôi qua rất nhanh, học sinh A Chính làm công và dì rửa bát cùng nhau đi vào tiệm báo cáo với nàng, hợp tác suôn sẻ một thời gian, hai người bọn họ cười nói chuyện xảy ra hôm nay rồi bắt đầu công việc của từng người. Học sinh làm công lấy chiếc ghế đặt ngược lên bàn, rồi gọn gàng cầm khăn lông lau mặt bàn, sau đó nhanh mắt phát hiện món ăn trên thực đơn đã thay đổi, xem ra hôm nay đầu bếp đến rất sớm.
Người dì đang rửa bát và ly, bắt đầu nói về chuyện trong nhà hôm nay, đến chuyện sáng nay con gái đang học nước ngoài gọi video cho bà, bà rất thích thú, Lộ Chức Tri có lúc sẽ đáp lại bà một chút, bỗng nhiên nàng nghĩ tới nội dung cuộc gọi sáng nay Từ Thiến Thiến gọi tới, nhanh chóng đi đến cửa phòng bếp dặn dò với học sinh làm công: “A Chính, hôm nay mười hai giờ tôi có bạn muốn đến đây, sáu người, đến mười một giờ em chú ý một chút để bàn trống.”
Động tác lau bàn của học sinh làm công A Chính hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn gương mặt của bếp trưởng liếc mắt một cái, sau đó nhếch miệng cười gật đầu: “Em nhớ rồi, vậy chừa bên này đi, tương đối yên tĩnh.” Cậu chỉ vị trí bên tay phải dựa tường trong tiệm.
“Được, cứ vậy đi, làm phiền em.” Nàng lễ phép cười nhẹ.
…
Nàng rùng mình toàn thân, âm thanh ấm áp kia kêu to, hoàn toàn kéo lại từng màn đã qua, phảng phất giống như ngày tháng ngọt ngào cùng cô ta mới kết thúc ngày hôm qua. Hai mắt nàng chứa nỗi nôn nóng bất an đón nhận con ngươi có chứa sự dịu dàng trong trẻo vô hạn, cánh môi trước sau như một hơi run. Nàng cố gắng mỉm cười để che giấu, chỉ là đôi mắt vô tình bay tới nhẫn kim cương lóe sáng trên ngón áp út của cô ấy, trái tim lập tức chìm xuống đáy giếng, che giấu gợn sóng vì âm thanh kêu to kia.
“Ừ, lâu rồi không gặp, đàn chị.” Nàng gọi cô ta là đàn chị một các mới lạ, mục đích là muốn nói cho đối phương hai người không thân mật như trước nữa, đồng thời cũng cảnh báo bản thân.
Trong số sáu người, Từ Thiến Thiến biết chuyện đã ngửi ra bầu không khí của hai người, nhanh chóng dời đề tài đến chỗ đầu bếp muốn nấu gì cho mọi người ăn. Lộ Chức Tri nói đến thực đơn rất nhanh đã thả lỏng trái tim nôn nóng, sau khi dò hỏi khẩu vị của mọi người trước, rồi đi về phòng bếp hâm nóng hai món ăn đã làm xong, lại xào vài món ăn theo gợi ý của họ.
Nàng vào phòng nghỉ lau mồ hôi trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới trở về trên bàn, lúc ấy Từ Thiến Thiến đã làm nóng không khí giữa các nàng, nàng nói thêm hai câu vào cũng coi như là hợp nhau. Trong lúc đó nàng cố tình tránh đối mắt nói chuyện với Cao Xảo Viên, Cao Xảo Viên dường như cố ý hỏi nàng một ít chuyện đi Pháp, lại hỏi tại sao sau khi tốt nghiệp tại Le Cordon Bleu nàng lại đến học viện Ẩm thực Tân Đông Phương ở Trung Quốc.
Từ nhỏ thành tích học tập của Lộ Chức Tri khá bình thường, không thực sự giỏi môn nào cả, nhà của nàng có một cửa hàng bán đồ xào, có lẽ nàng có gen di truyền về nấu đồ ăn, cũng hỗ trợ trong tiệm từ nhỏ, vào năm ba trung học nàng đã tính không thi vào đại học chính quy. Nàng không dám nói cho ba mẹ là mình có suy nghĩ này, bọn họ vẫn luôn nỗ lực kinh doanh cửa hàng đồ ăn chính là muốn nàng làm một sinh viên, học hành để có thể ngồi vào văn phòng.
Chỉ là Lộ Chức Tri thật sự không có hứng thú, khi chỉ còn nửa năm sắp tốt nghiệp trung học, nàng đã thẳng thắn nói ra chí hướng của mình với ba mẹ, phản ứng của ba mẹ lúc ấy chính là kích động phản đối, sau đó lại cãi một trận không để ý nhau mấy tháng. Có lẽ người làm ba làm mẹ đều mềm lòng, vì thế đã cho nàng một cơ hội, nói nếu nàng thi vào được Học viện Ẩm thực Le Cordon Bleu của nước Pháp thì sẽ cho nàng đi.
Kết quả đương nhiên nàng là bên chiến thắng, mang theo tiền dành dụm vất vả của ba mẹ đến nước Pháp, nàng rất có thiên phú, không bao lâu đã thông qua kỳ kiểm tra, sau khi trở về lại cảm thấy ba mẹ kinh doanh cửa hàng đồ xào, nên nàng muốn học thêm một số đồ ăn kiểu Trung Quốc. Lần này nàng ở lại làm công trong tiệm giúp ba mẹ để dành dụm một ít tiền, dùng số tiền đó thi đậu vào Học viện Ẩm thực Tân Đông Phương rất có tiếng ở Trung Quốc.
Học đồ ăn kiểu Trung Quốc đối với nữ sinh như nàng có hơi vất vả, đặc biệt là trong hoàn cảnh người làm đồ ăn Trung Quốc đa số đều là nam, nàng nhận hết kỳ thị và chế nhạo, cũng may nàng đã cố gắng vượt qua, còn chiến thắng trong cuộc thi nấu ăn toàn trường.
Sau đó nàng tham gia mấy cuộc thi lớn trên cả nước, tất cả đều được vào top ba, vì có dã tâm lớn, Lộ Chức Tri to gan đi một chuyến ra nước ngoài tham gia cuộc thi quốc tế sáng tạo đồ ăn, nàng lại đoạt được huy chương đồng. Không ít nhà hàng nổi danh mời nàng làm cố vấn bếp trưởng, nàng cũng đồng ý với một nhà hàng trong số đó, cho rằng hoàn cảnh làm việc khiến nàng an tâm thoải mái…
Cuộc sống cứ đi qua vinh quang loá mắt như vậy, vốn dĩ Lộ Chức Tri cũng định kiếm tiền mấy năm rồi trở về khuyên ba mẹ đóng cửa hàng đồ xào rồi về hưu, nhưng ba mẹ nàng hoàn toàn không đợi được. Ngày nọ nàng nhận được cuộc điện thoại từ mẹ, nói khi ba nàng khi đang xào rau bỗng nhiên đau tim, sau khi đến bệnh viện thì tim không đập nữa, ba nàng đã rời khỏi hai người trong tiếng khóc của mẹ.
Nàng ngồi máy bay quay về suốt đêm, vẫn không thể nhìn mặt ba lần cuối.
Mất đi bạn già, mẹ mất đi chỗ dựa, sau đó cửa hàng đồ xào cũng đóng cửa như mong muốn của nàng, nhưng nguyên nhân đóng cửa lại khác nhau.
Các nàng cứ nói chuyện qua lại, nói chuyện đến hiện tại, Thải Châu và Lệ Trân đều nói hăng say, ép hỏi Cao Xảo Viên quen với chồng của cô ta như thế nào. Lúc đó Cao Xảo Viên nhìn nàng một cái, Lộ Chức Tri lập tức lảng tránh, nàng nghe thấy Cao Xảo Viên mỉm cười đáp lại: “Chỉ đơn giản là quen qua bạn trung học của chồng tôi, ngẫu nhiên biết qua vài lần ăn cơm, tính cách của anh ấy tương đối hướng nội, hỏi số điện thoại của tôi được một tháng mới bắt đầu nhắn tin hẹn tôi ăn cơm, sau đó cảm giác đã đến lúc nên tôi đã nhận lời cầu hôn của anh ấy.”
Cao Xảo Viên kết hôn với chồng của mình là chuyện một năm trước, cô ta có nhờ Từ Thiến Thiến đưa thiệp mời cho Lộ Chức Tri, nhưng nàng chỉ đưa lại một phần quà chúc mừng.
Thời gian đã gần hai giờ ba mươi phút sáng, Thải Châu Lệ Trân cao hứng quá mức nên uống không ít bia, ngay cả thầy Đỗ đứng lớp thay năm đó cũng uống hơi say. Từ Thiến Thiến có thể khống chế bản thân, tỉnh táo gọi chồng của bọn họ đến đây đón vợ, trong sáu người, chỉ có Cao Xảo Viên và Lộ Chức Tri không uống quá nhiều.
Từ Thiến Thiến đỡ người uống say lên xe, Từ Thiến Thiến nhìn về phía Cao Xảo Viên, Cao Xảo Viên chủ động nói: “Tôi muốn nói riêng với Tiểu Tri vài câu, mọi người cứ đi trước đi, tôi gọi xe về là được.”
Cô ta đã nói như vậy rồi, Từ Thiến Thiến nhìn về phía Chức Tri, cho nàng một ánh mắt đồng tình rồi thuận tay đóng cửa lại dùm hai người.
Khi cửa đóng lại, Cao Xảo Viên ôm lấy Lộ Chức Tri, thấp giọng nói một câu bên tai nàng: “Tiểu Tri, tôi rất nhớ em.”
Trong tiếng nói dịu dàng ngọt ngào của cô ta mang theo chút hối hận, toàn thân Lộ Chức Tri không thể động đậy, mỗi tế bào của nàng đều đang run rẩy, không kịp đẩy cô ta ra. Trong lòng Cao Xảo Viên cho rằng nàng không kháng cự, hoài niệm sự đáng yêu của Tiểu Tri khi xưa, căn cứ vào những chuyện trong trí nhớ, đột nhiên không đề phòng đưa đầu lưỡi ra ngậm lấy thùy tai mượt mà kia, cảm nhận được người trong lồng ngực run lên, hô hấp trở nên dồn dập. Cô ta không thấy nàng kháng cự, cho rằng Tiểu Tri cũng không quên được mình nên lập tức hôn vào cánh môi của nàng.
Chuông treo trên cửa bỗng nhiên vang lên, khách đến thấy tình huống các nàng hôn môi lại không có nét xấu hổ gì trên mặt, ngược lại còn cong khóe miệng, xem nhẹ biểu cảm kinh hoảng của Cao Xảo Viên, xem cô ta như người trong suốt, cất giọng nói dịu dàng, trêu ghẹo hỏi Lộ Chức Tri cũng đang có biểu cảm hoảng loạn: “Tôi thấy bên ngoài treo biển đóng cửa, hiện tại không phải mới hai giờ rưỡi sao? Tôi đói rồi, muốn ăn gì đó.”
Là cô ấy sao?
“Tiểu Tri, chúng ta lại hẹn ngày khác gặp.” Cao Xảo Viên vội vàng rời đi, khi đi qua người quấy rầy các nàng, cô ta nhìn người kia thêm một lần.
Khi cửa đóng lại, cô ta quan sát giữa cô và Lộ Chức Tri, nhìn tới nhìn lui, không nhìn gì, trong lòng thả lỏng, Tiểu Tri cô ta yêu sâu nặng sẽ không dễ dàng mở cửa trái tim yêu người khác.
Đợi đến khi người đi rồi, Loan Khúc Cừ duy trì ý cười, nhướng mày nói: “Thì ra cô tên Tiểu Tri, tên của tôi vừa lúc tương phản với cô, tôi tên…”
“Chỉ còn một ít nước sốt thôi, tôi sẽ pha một ít nước sốt để cô ăn kèm với mì, cô có ăn không.” Lộ Chức Tri cắt ngang lời cô, sự bối rối khi bị cắt ngang vẫn còn sót lại trên má nàng, hơn nữa hương vị quen thuộc trên môi khiến lòng nàng hoảng loạn không ngừng, hoàn toàn không thể bình tĩnh, chỉ có nấu ăn, trong lòng nàng mới có thể yên tĩnh.
Loan Khúc Cừ đối mắt với nàng một hồi, cánh môi cong lên với ý vị sâu xa, chớp mắt với nàng, lộ ra vẻ quyến rũ và nói với giọng nũng nịu: “Thêm quả trứng, để lòng đào, có được… không.”
Nàng phất tay áo xoay người không muốn để ý cô, không biết vì sao, Lộ Chức Tri lại cảm thấy mình bị nhìn thấu hết, trần trụi dưới hai mắt của cô, không có cảm giác an toàn, đặc biệt là ý cười nơi khóe miệng cô khiến nàng chán ghét.
Nàng mang theo tâm tình mâu thuẫn và phức tạp nhìn thoáng qua tủ lạnh ở phòng bếp, còn một ít thịt vụn và ít cà rốt, trong đầu lướt qua cách làm món mì một lần. Ánh mắt không còn nôn nóng hoảng loạn, nàng quyết đoán bật lửa nhỏ, bỏ ít thịt vụn và cà rốt vụn vào nồi, chuẩn bị nấu món ăn trong đầu.
Phải mất hơn mười phút để hoàn thành món mì, nàng không quên chiên một quả trứng lòng đào rồi để lên bề mặt, rắc hành thái lên rồi đặt lên bàn cô.
Nàng… ngồi vào vị trí giống như lần trước.
“Tiểu Tri, nếu không có việc gì thì ở lại ăn với tôi, một người ăn cơm vừa cô đơn vừa đáng thương.” Loan Khúc Cừ vẫn giống lần trước, khi nàng mang thức ăn lên định đi thì kêu nàng ngồi xuống.
Nỗi lòng của Lộ Chức Tri lại nổi lên dao động, nhìn cô rồi lại tự hỏi về một vài chuyện của cô, lại bị nụ cười chói mắt của cô ngăn lại, trong lòng hừ một tiếng đi về phòng bếp.
Có chút đáng tiếc, tâm tình của Loan Khúc Cừ bị sự từ chối không tiếng động của nàng làm trầm xuống, không thú vị cầm chiếc đũa chọc phá lòng đỏ trứng như ánh mặt trời. Điều không khiến cô thất vọng là nước trứng màu vàng mê người rất có tác dụng trị liệu chậm rãi chảy ra, lỗ trống trong tim dường như được bổ sung một chút, không còn cô đơn như vậy nữa.
Suy nghĩ mờ ảo nặng nề trên trán, bỗng chốc một cái ly pha lê đầy xuất hiện trước mắt cô, vị trí ghế dựa đối diện được kéo ra, có một người ngồi xuống.
Loan Khúc Cừ ngẩng đầu cười với nàng, nụ cười chứa đầy sự quyến rũ như muốn làm chúng sinh điên đảo, đáng tiếc lại không có tác dụng gì nhiều với Chức Tri. Ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt không biểu cảm nhìn cô bắt đầu ăn món mì từng ngụm một cách tao nhã.
Cô chuyên tâm ăn mì, Lộ Chức Tri nhìn không chớp mắt “giám thị” toàn bộ quá trình, cho đến khi mì và đồ ăn trong bát đều hết, Loan Khúc Cừ lấy khăn giấy ra lau miệng, uống một nửa nước dùng nàng lấy cho cô. Đối phương cười thỏa mãn, nhìn hai mắt của nàng khen: “Tài nấu ăn của cô rất hợp khẩu vị của tôi, ăn rất ngon.”
Lộ Chức Tri không biểu cảm với lời khen của cô, bình tĩnh cầm bát đũa thu dọn, trước khi xoay người nhíu mày hỏi: “Hôm nay cô có mang tiền không?”
“Ha ha, hôm nay không uống rượu.” Loan Khúc Cừ móc tờ một nghìn tệ từ trong túi vẫy vẫy trong tay. Trước khi ra khỏi BD cô nhớ trong ví của mình không có tiền mặt chỉ có thẻ, sợ cửa hàng nhỏ như này không quẹt thẻ nên đã lấy ví tiền của Tiểu Kim, lấy một nghìn tệ từ trong ta.
Vốn dĩ nàng hào phóng không thật sự muốn thu tiền, nhìn thấy cô thật sự lấy tiền ra, Lộ Chức Tri mím môi, tùy tiện tính giá hai bát mì: “Tính chung với bát mì lần trước, tổng cộng hai trăm năm mươi, chờ tôi một chút.” Nàng thu dọn bát đũa bỏ vào bồn nước trong phòng bếp xong thì tiện đường đến quầy thu ngân tìm tiền thối.
Sau khi Loan Khúc Cừ nhận tiền xong cũng không có dấu hiệu rời đi, còn nhìn nàng bằng ánh mắt hứng thú, Lộ Chức Tri ổn định hơi thở, mở miệng nói: “Hơn ba giờ rồi, tôi muốn đóng cửa, hoan nghênh lần sau lại đến.”
“Cô nói, hoan nghênh lần sau lại đến, lời mời thành ý như thế, sau này tôi sẽ tới thường xuyên.” Ý cười của Loan Khúc Cừ không giảm, ngược lại càng sâu hơn, trái tim cô đơn bỗng nhiên tìm được chuyện thú vị có thể lấp đầy.
Trước khi đi, Loan Khúc Cừ xoay người nhìn nàng, hơi nhếch mi trêu ghẹo hỏi: “Cô thích vợ người ta sao?” Trước khi người phụ nữ kia cuống quýt chạy đi, Loan Khúc Cừ đã tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Thật sự không đoán được, bếp trưởng một tay nấu ra đồ ăn ngon như vậy sẽ to gan thò một chân với vợ người ta.
Lộ Chức Tri thẹn quá thành giận giận đỏ hai má, lạnh lùng tiễn khách: “Đi thong thả không tiễn!”
Ầm! Cửa của cửa hàng bị nàng dùng sức đóng và khóa lại.
Ngoài cửa, Loan Khúc Cừ chớp mắt, càng ngày càng cảm thấy thú vị, ngày tháng sau này có thể chọc ghẹo nàng để giải trí…
Có lẽ, có thể lắp vào chỗ trống trong những ngày tháng nhàm chán.