Khoảnh khắc mà Loan Khúc Cừ nổi giận đùng đùng yêu cầu đáp án của nàng, Lộ Chức Tri chưa bao giờ nghĩ rằng nàng sẽ không khống chế được kéo cô xuống và trao cho cô một nụ hôn như một lời giải thích.
Gần một giây sau khi hôn cô, Chức Tri hối hận thì đã quá muộn, nhưng cũng bị nước cuốn trôi khó thu.
Mùi thơm ngào ngạt của cô ập đến, hai tay ôm chặt eo nàng, nàng sợ hãi hét lên, khuôn mặt to lớn che khuất tầm nhìn của nàng, sau đó một luồng điện nóng rực xẹt ngang qua môi nàng, khiến tay chân nàng mềm nhũn ra, hai tay chống cự như không, ngược lại càng khơi dậy một số cảm xúc của đối phương. Chuyển động trên môi nàng dần dần mãnh liệt hơn, cô dùng lực mút, trằn trọc, thậm chí dùng răng cắn nhẹ, dùng đầu lưỡi liếm vẽ hình môi của nàng, còn muốn cạy mở môi của nàng ra.
Lộ Chức Tri dựa vào lý trí để chống lại cô, ngậm chặt khe hở giữa hai hàm răng, bàn tay đặt trên vai dọc theo cổ mà sờ lên má cô, hít một hơi rồi dùng hai ngón tay cái đẩy mặt cô ra, dùng ngón tay cái ấn chặt môi cô. Từng tế bào trong cơ thể không ngừng nhảy vọt, hai gò má ửng đỏ lên, hai tròng mắt bị hôn đến rưng rưng mê người, vô cùng quyến rũ.
“Cô… Cô đừng như vậy, chúng ta có chút hiểu lầm…. sẽ..” Nàng nói ra những lời này, ngay cả chính mình cũng không thuyết phục được.
“Hiểu lầm?” Khúc Cừ kéo hai ngón tay cái lên môi cô, ôm chặt nàng vào người: “Cô Lộ, cô chiếm tiện nghi của tôi, làm sao có thể là hiểu lầm?” Cô nhíu mày, ánh mắt vô cùng đa tình khóa chặt nét mặt từng giây từng phút của nàng, nhận thấy sự do dự của nàng, bất thình lình hôn trộm một nụ hôn nhẹ.
Hai gò má Lộ Chức Tri được nhuộm thêm một màu đỏ nữa, ngay cả vành tai của nàng cũng đỏ như tôm càng nấu chín.
“Cô buông tôi ra trước, chúng ta đều cần bình tĩnh một chút.” Bàn tay trên thắt lưng nàng quá chật.
“Tôi rất bình tĩnh, sự thật chính là cô chiếm tiện nghi của tôi, còn muốn vô trách nhiệm.” Loan Khúc Cừ dùng đầu ngón tay ấn nhẹ môi dưới của nàng, tinh tế xoa nắn.
“Không phải như vậy…” Nàng quay mặt đi khỏi ngón tay trên môi. Đạo hạnh ngàn năm không còn nữa, Chức Tri vốn nên kiểm soát mọi chuyện, nhưng khi A Chính ân cần nói với cô rằng Khúc Cừ và một cô gái đẹp trai dường như rất quen thuộc với nhau, hành động của họ đầy thân mật. Mới đầu nàng cũng bảo mình không cần để ở trong lòng, nếu như cô là người có đối tượng thì càng tốt, không cần quấn lấy mình nữa.
Nàng không chống lại được sự dày vò trong lòng, tự nhủ mình chỉ là liếc mắt nhìn xem cái gọi là một cô gái có thể đẹp đến mức nào, dựa vào sự tự lừa dối bản thân, nàng giả vờ lau mồ hôi rồi bước ra khỏi bếp rót một cốc nước, cũng rất tự nhiên trở về. Trong thời gian mười mấy giây, nàng liếc mắt nhìn cô gái đẹp trai kia, mới liếc mắt một cái đủ để khiến cho cảm giác tự ti của nàng tuôn trào, đồng thời cũng thở dài xúc động rằng trên đời này… ngoài có những phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ như Khúc Cừ, thì ra cũng có những phụ nữ đẹp trai đến kỳ lạ.
Hai người nhìn qua không có cảm giác không phù hợp, thậm chí còn rất xứng đôi, ánh mắt nói chuyện vui vẻ của các cô không lừa được bất cứ ai, ít nhất Chức Tri có thể khẳng định rằng tình cảm của Khúc Cừ dành cho người phụ nữ đẹp trai này khác với cảm giác đối với người thường. Khi cô nhìn cô ấy đặc biệt thoải mái mê người, có một chút khí chất nữ sinh, khác hẳn với khí chất trưởng thành và quyến rũ mà cô toát ra hàng ngày.
Đòn tấn công ngày đêm quấn quýt của Khúc Cừ từ lâu đã mài thành mảnh thủy tinh mỏng manh như gương, nàng cắn chặt môi sau gương cố gắng chống lại mặt gương không cho cô tiến vào. Nhưng phía sau gương nàng nhìn thấy các loại tư thái mê người của Khúc Cừ, nàng cho rằng nàng có thể nhịn xuống được, thế nhưng chính trong thời gian mười mấy giây này đã khiến trái tim bị kìm nén bình tĩnh đến kỳ lạ đã phá vỡ lớp vỏ bọc bảo hộ như gương, bọt nước phun lên bầu trời cao, giống như đài phun nước không ngừng nghỉ ngơi, sau gương Loan Khúc Cừ tươi cười, đứng trước mặt nàng với tư thế cao, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.
Trái tim ghen tuông nảy sinh theo.
Nàng không cách nào suy trước nghĩ sau, dùng một nụ hôn đi ngăn chặn sự lạnh lẽo và thất vọng… trong hai mắt của Loan Khúc Cừ về nàng.
“Là như thế nào cũng tốt, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trở về nói chuyện đi.” Khúc Cừ cười đến không khép miệng được, nắm lấy tay nàng kéo nàng rời đi, còn cướp chìa khóa nàng đang cầm trong tay khóa cửa cho nàng, sau đó lại nắm lấy tay nàng.
“Tôi hơi mệt mỏi, hôm nay không muốn đi trở về.” Chức Tri phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, muốn hất tay cô ra nhưng không thành công, không thể làm gì được buông tha mặc cho cô dắt.
Khúc Cừ nghe vậy nhíu mày, nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười: “Tôi đã uống rượu nên không lái xe tới đây, vừa rồi là Tiểu Kim đưa tôi trở về, nhưng không sao, chúng ta bắt xe trở về.”
“Đừng phiền phức như vậy, tôi lái Vespa đưa cô trở về.” Ánh mắt Lộ Chức Tri nhìn về phía Vespa đang neo đậu ở một góc tối ngoài cửa Nhất Tịch, cũng đã lâu nàng không lái qua.
Từ sau khi bị Khúc Cừ quấn lấy, hoặc là có Thiên Hâm tới đưa đón, hoặc là vị yêu hồ này nhất định muốn lái xe thể thao của cô đưa nàng một đoạn đường.
“Không cần cô đưa tới đưa lui, tôi lên nhà cô ở một đêm, thuận tiện nói chuyện “hiểu lầm” của chúng ta.” Cô nắm lấy tay nàng đi qua chỗ xe Vespa bên kia, nhưng không đi được mấy bước vì người phía sau không đuổi theo. Cô bị kéo trở về nhìn thoáng qua Tiểu Tri, hai má nàng có màu hồng nhạt, ánh mắt lúng túng một chút, cô dùng tay kia sờ má cam đoan với nàng: “Yên tâm, một ngày hiểu lầm không gỡ bỏ, cô đều rất an toàn.”
Hai má Lộ Chức Tri lại đỏ lên một lần nữa, người này hoàn toàn đang nói đùa! Nếu đêm nay cởi bỏ hiểu lầm, không phải có nghĩa là nàng sẽ không an toàn sao!?
Đã quá muộn để hối hận, Loan Khúc Cừ ngồi ở ghế sau của chiếc Vespa của nàng, chờ nàng ngồi lên lái xe. Đôi chân dài của cô kẹp lấy nàng, lúc lái xe giả điên giả ngây ngốc ôm lấy nàng, nửa người trên kề sát vào nàng, hoàn toàn áp sát chỗ mềm mại nhô lên nào đó trên người vào lưng nàng.
Cô cố tình làm vậy, phải không?
Nơi này rõ ràng là chỗ ở của nàng, lần đầu tiên Chức Tri cảm thấy vô cùng lo lắng, cảm giác lo lắng xuất phát từ việc nói không lại Loan Khúc Cừ, người như thế nào cũng phải quấn lấy đuổi theo. Nàng vừa đẩy cửa ra đã bỏ lại cô phía sau, làm bộ như không có gì nói: “Dép cho khách ở tầng thứ nhất, cô có thể tự chọn một đôi rồi đi, yên tâm, mỗi lần có người đi xong tôi đều sẽ giặt.” Nàng chột dạ tránh ánh mắt đối phương nhìn qua, đôi mắt sáng rực lên tia sáng khiến nàng cảm thấy không thể giải thích được. Vậy nên nàng dứt khoát chạy vào phòng bếp rót hai ly nước ra, người vốn đứng ở cửa chính đã sớm không có ở đây, mà dời đến phòng khách, giống như chủ nhân vắt chân chờ đợi.
“Bốn giờ rồi, cô đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Khúc Cừ nhìn nàng giống như đề phòng kẻ trộm mà giữ khoảng cách với mình, cốc vừa đặt xuống máy pha trà, câu nệ đứng ở đầu kia của máy trà. Cô không muốn ép nàng quá mức, thoải mái mỉm cười, để cho nàng đi tắm và nghỉ ngơi.
Chuyện xảy ra hôm nay quả thật có chút mệt mỏi, huống chi bây giờ đang ở trong nhà mình, cho dù trong nhà có một vị khách không mời, thần kinh của nàng coi như là thư giãn hơn ở trong cửa hàng. Gật đầu, lúc nàng trở về phòng lấy đồ tắm, suy nghĩ một chút đối phương rõ ràng muốn ở lại, nàng lấy một bộ quần áo và khăn tắm sạch sẽ cho Khúc Cừ rồi vào phòng tắm.
Sau khi tắm nước nóng thoải mái, Tiểu Tri lau tóc bước ra khỏi phòng khách, nhìn thấy người ngồi trên sô pha ngay cả động tác cũng giống nhau như trước, nàng nhịn không được mà trêu chọc: “Có phải cô là tiểu thư khuê các nhà giàu nào đó, hàng ngày cô có luyện tập nhiều không? Sao có thể nửa giờ ngồi tư thế cũng không lệch nửa phần?”
“Bởi vì tôi muốn chờ cô đi ra, không muốn ngủ, cho nên mới gượng ngồi dậy.” Lúc này cô mới thay đổi tư thế, tinh tế trả lời câu hỏi trước đó của mình không đáp lại.
Chức Tri tự động chuyển hóa lời nói của cô thành cô cũng rất vội vàng đi tắm rửa nghỉ ngơi, không để ý tới hàm ý khác trong lời nói của cô, chủ động nói: “Tôi để quần áo của cô vào phòng tắm, khăn mặt sạch sẽ đều có, cô cũng mau đi tắm một chút.”
Cô nheo mắt cười thâm thúy, đứng dậy đi tới gần, không nói nhiều, sờ sờ mái tóc ướt đẫm của nàng, cưng chiều thở dài: “Đừng để lạnh, mau sấy khô tóc.”
Tiểu Tri có chút mờ mịt sờ chân tóc ẩm ướt, không biết từ lúc nào hai gò má nàng ửng hồng. Sau khi vừa sấy khô tóc vừa suy nghĩ lung tung, Chức Tri yên lặng ngồi trên sô pha lướt xem điện thoại di động, nghĩ đến gần đây đang bận chăm sóc vết thương ở chân của Khúc Cừ, lại muốn xử lý việc của Nhất Tịch, nàng có xem nhẹ tin tức trong nhóm bạn thân. Nàng nhanh chóng xem hơn hai trăm tin nhắn, thì ra là trước đó Thiến Thiến công khai tình yêu của cô ấy và Thiên Hâm, Thải Châu và Lệ Trân bức hỏi một ít chuyện phòng the không thể nói nên lời, cả ba người họ đã chiến đấu với nhau, thậm chí @nàng vài lần.
Thiến Thiến thần bí nói cho các cô biết Tiểu Tri gần đây không rảnh, lời này của cô ấy vừa nói ra, lại bị Thải Châu và Lệ Trân ép hỏi rốt cuộc chuyện gì, còn suy đoán có phải nàng gặp vận hoa đào không. Đang thất thần thì vị trí bên cạnh nàng đột nhiên chìm xuống, từ trong màn hình nhìn lên, khuôn mặt cô rất gần, một cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo của nàng, ôm chặt khiến khoảng cách giữa hai người dán sát vào quần áo, một milimet cũng không còn.
“Tóc của cô còn chưa sấy.” Các nàng đều dùng dầu gội sữa tắm trong phòng tắm, vì sao Khúc Cừ lại có mùi thơm ngọt hơn? Năm ngón tay nàng thò vào vuốt ve tóc cô, vuốt một lần đi ra, trong lòng bàn tay tất cả đều là nước, điểm này khiến nàng nhíu mày.
Khúc Cừ nhẹ nhàng cười, vươn ngón tay quét qua chóp mũi nàng rồi đứng lên đi đến phòng Tiểu Tri sấy tóc. Tiếng máy sấy tóc ù ù, không biết từ lúc nào Chức Tri nhận ra… vừa rồi có phải nàng lại bị chiếm tiện nghi hay không? Tiếng máy sấy tóc không còn, Khúc Cừ thò đầu ra ngoài khẽ gọi nàng tiến vào: “Tiểu Tri, tôi xong rồi, vào ngủ đi.”
“A.” Một khi thất thủ một bước, chỉ số thông minh của Chức Tri dường như giảm hai bậc, đối với lời nói của cô không có sự chọn lọc, nàng nghe lời nói gật đầu, tắt đèn phòng khách rồi đi vào phòng. Nhìn thấy phòng sáng lên là đèn giường nhu hòa bên giường, trên giường nhà mình nằm một vưu vật lộ ra đôi chân dài trắng nõn, lúc này nàng mới phản ứng lại vừa rồi nàng không phản đối có nghĩa là cho phép đối phương ngủ chung giường với nàng.
Bước chân nàng có chút chần chờ dừng lại ở cửa, ánh mắt lại bị một đôi chân dài gầy mà thon dài câu qua, dọc theo đầu ngón tay xuyên qua bắp chân dò đến đùi, nhảy qua bộ phận có quần áo ngăn trở đi tới khuôn mặt mang theo nụ cười ôn hòa. Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt màu xám lam của đối phương khiến nàng rung động đến sửng sốt.
Cô là ai? Sớm chiều tương tác với cô khá lâu trong cuộc sống,màu sắc con ngươi cô… không thể có màu xanh xám được.
“Lại đây, yên tâm, hiểu lầm chưa được cởi bỏ, cô vẫn rất an toàn.” Cô mỉm cười và vỗ về vị trí bên cạnh.
“Tôi không cảm thấy tôi không an toàn, đừng quên ai làm chân cô bị thương.” Chức Tri nhắm mắt lại, có chút run rẩy đi tới vị trí quen thuộc ngồi bên cạnh cô, nàng hơi nghiêng người, muốn nói lại ngừng cắn môi, nàng muốn hiểu thêm một chút, mở miệng hỏi: “Cô… đeo kính áp tròng mỗi ngày à?”
“Ừm, Tiểu Tri…” Khúc Cừ hai tay ôm lấy nàng, đầu dựa vào vai nàng, ngửi thấy mùi sữa tắm giống như mình, thoải mái hít một hơi, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng và nghiêm túc nói tất cả về bản thân nàng biết: “Thật ra tôi là con lai, mẹ là người nơi này, ba là người Nga, hơn nữa… Tôi đã từng vì yêu cô mà sợ.”
Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt ngây ngốc đáng yêu kia, nhịn không được hôn lên má nàng, cô hôn trộm thành công ôm chặt nàng hơn, lại nói tiếp: “Tôi không phải sợ ánh mắt người đời, tôi sợ nếu tôi thích cô, cô sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nguy… hiểm?” Hương thơm của cô… thật thơm, chút giãy dụa còn sót lại đều hóa thành hư không, bị cô hôn trộm nàng cũng không có cách nào tức giận, ngược lại trong miệng tràn đầy ngọt ngào.
“Đừng nghĩ rằng tôi đang phóng đại những gì tôi đã nói, cô thử nhớ lại một chút, nếu như tôi chỉ là bà chủ của một công ty, bệnh viện Vạn Dữu sao có thể điều động viện trưởng tới đón tôi, cô không thấy kỳ lạ sao?” Khúc Cừ xốc chăn lên, để hai người nằm xuống trước, cô vẫn kề sát Tiểu Tri, vùi mặt vào trong hốc vai nàng.
“Đúng thật có chút kỳ lạ, nhưng tôi cho rằng đó là đặc điểm của Vạn Dữu?” Hơi thở nói chuyện của nàng phảng phất lên bả vai cô, rất mềm rất thơm.
Khúc Cừ dùng đầu ngón tay trêu chọc chóp mũi nàng cười nói: “Sao có thể có chuyện đặc biệt này, Tiểu Tri nghĩ thật đáng yêu! Những gì tôi sẽ nói với cô tiếp theo là hoàn toàn đúng sự thật… Gia tộc của tôi làm ăn có chút đặc thù, không biết cô có nghe qua một công ty của Nga tên là RAI không, nó phụ trách chế tạo radar quân sự, thiết bị chống truy tìm, thiết kế linh kiện chế tạo tên lửa, còn có một số hệ thống an ninh công nghệ cao ngăn chặn sự xâm nhập của nước khác, đối tượng bán hàng chủ yếu là Bộ Quốc phòng Nga, cũng là một trong những nhà thầu thiết bị quốc phòng quốc gia. Chính bởi vì gia tộc tôi kinh doanh thứ này nên cuộc sống hoàn toàn bị quốc gia giám sát 24/7, mà… tôi lại là người thừa kế của công ty, cho dù trốn đến đây thì mọi hành động của tôi đều được chính quyền địa phương chú ý, bởi vì họ không muốn tôi xảy ra chuyện gì ở nơi này. Một khi xảy ra chuyện, họ sợ Nga sẽ làm gì phá hoại kinh tế nơi này, đồng thời phía Nga cũng bí mật phái người tới đây, theo dõi chặt chẽ tôi có tiếp xúc với chính phủ nơi này hay không, có ý đồ bán công nghệ mới của công ty cho họ, uy hiếp tới quốc phòng Nga… Bọn họ khống chế các phương diện của gia tộc tôi, cũng muốn chúng tôi tuyệt đối nghe lời phục tùng, cho nên quyền thừa kế của RAI giống như hoàng đế cổ đại, dùng chế độ kế thừa, bởi vì như vậy, phương diện sinh con của gia tộc tôi đều sẽ bị quản thúc. Tuy rằng tôi còn có một người em trai thiên tài, nhưng không loại trừ việc nếu họ biết đối tượng của tôi là cô thì không thể sinh sản nữa, có cơ hội làm hại tới cô. Tiểu Tri, cô có hiểu không?”
“Có chút không chân thật, cảm giác giống như nghe tình tiết phim…. Cho nên nói đi nói lại, viện trưởng Vạn Dữu mới có thể trăm phương nghìn kế nhường nhịn cô? Thậm chí cô ở trong phòng làm việc của anh ta xem heo Peppa cũng không dám đắc tội với cô sao?” Nàng tự động bỏ qua việc sinh con sau này, suy nghĩ không khỏi quá lâu dài, các cô ngay cả “hiểu lầm” cũng chưa được giải quyết, không tính là chính thức ở cùng một chỗ.
Sắc trời bên ngoài rèm cửa dần ngả màu, cơn buồn ngủ của Chức Tri đã lên đến cực điểm, cơ thể ôm lấy nàng lại vô cùng mềm mại và ấm áp, tỏa ra mùi thơm dễ chịu, là liều thuốc đặc biệt giúp ngủ ngon.
“Ha ha ha, anh ta không dám chọc giận với tôi, xem ra sợ là bị chính phủ đưa ra mệnh lệnh gây áp lực xuống, nhưng mà… tên Vạn Thủ Thành kia nhìn thấu được sự nghe lời của tôi đối với cô nên luôn tìm cô đến áp tôi, hừ hừ.” Khúc Cừ cúi đầu, nhìn hai tròng mắt đã híp lại của nàng, lại nhìn xuống, đôi môi đỏ mọng mức mê người, nghĩ đến chuyện bất bình trong bệnh viện, cô cúi người, dùng môi mút mạnh như trừng phạt nụ hôn.
Tiểu Tri từ lâu đã lang thang giữa nửa ngủ và nửa tỉnh, lại bị cưỡng hôn cũng không cách nào phản kháng, nàng cố gắng trước khi ngủ, lấy tay ôm mặt cô, nỉ non nói: “Đừng làm phiền tôi…. Tôi muốn ngủ.”
Năm ngón tay mở ra che mặt Khúc Cừ, cô bật cười kéo tay xuống nắm lấy, thấy nàng ngủ đáng yêu, lại hướng môi nàng trộm một nụ hôn rồi điều chỉnh tư thế ngủ, thì thầm bên tay nàng: “Я люблю тебя.”
Tiểu Tri còn sót lại một tia tỉnh táo mở to mắt, giống như mê sảng hỏi cô: “Cô nói gì thế…”
Tiểu Tri không đợi được đã ngủ, Khúc Cừ nhìn khuôn mặt ngủ của nàng nhỏ giọng nói: “Tôi yêu em.”