Tám giờ truy lùng, Alexei không thu hoạch được gì.
Cậu ta quay lại trước cửa tiệm Nhất Tịch, khi nhìn thấy tấm biển “Chủ tiệm đi du lịch mấy ngày, tạm dừng kinh doanh” ở trên cửa, con ngươi màu lam xám lộ ra một ít khiếp đảm, nét chữ trên tấm biển là nét chữ của chị cậu ta. Cậu ta hít sâu một hơi, đẩy cửa ra đi vào.
Quả nhiên, một cặp mắt mang theo sự sốt sắng tập trung nhìn cậu ta.
“Không tìm được.” Alexei đã chuẩn bị xong tâm lý bị chị gái cho đòn knifehand, cậu ta chậm rãi nhắm mắt, rúc vai lại. Chờ mãi cũng không cảm nhận được cảm giác đau đớn, cậu ta lại chậm rãi nheo mắt thành một khe hở. Trong tầm nhìn mơ hồ, cậu ta thấy được khuôn mặt bàng hoàng, luống cuống, đau thương, buồn bã của chị gái mình.
“Không trách em được, chị biết thủ đoạn tàn bạo của bọn họ, thiết bị định vị mà em dùng những linh kiện hạn hẹp chế tạo ra căn bản không gạt được họ bao lâu. Chắc hẳn là không bao lâu sau khi bắt Tiểu Tri bọn họ đã phát hiện ra thiết bị định vị trên người cô ấy rồi, chị chỉ muốn biết vị trí cuối cùng Tiểu Tri biến mất là ở đâu.”
Đây là đầu mối duy nhất mà hiện tại cô có thể nghĩ đến.
“Em liên lạc với chị chưa đến 20 phút thì vị trí trên người chị dâu biến mất khỏi thiết bị định vị, dựa vào tuyến đường lái xe của bọn họ, có lẽ là đi thẳng đến bến cảng.” Alexei ngồi xuống, lục lọi lấy máy tính bảng ra, kết nối với một apps, chỉ vị trí cuối cùng Tiểu Tri biến mất cho chị mình.
Loan Khúc Cừ siết chặt tay lại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào vị trí Tiểu Tri biến mất: “Em nói đúng, bọn họ sẽ rời đi bằng đường biển, chính phủ nơi này tuyệt đối sẽ không để bọn họ nghênh ngang trở về bằng máy bay, biện pháp duy nhất của họ là cần phải rời khỏi nơi này trước, đến nước bạn đem người về theo đường hàng không.”
Alexei gật đầu tán thành.
Bọn họ đoán được tuyến đường thì làm được gì? Chính phủ nơi này bị nước A ngấm ngầm áp chế, bọn họ cũng sợ đắc tội người kia. Nếu như cầu cứu Trung Quốc, Trung Quốc nhất định sẽ đưa ra điều kiện trên trời, hơn nữa Trung Quốc cũng chưa chắc gì đã đồng ý đối nghịch với quốc gia đang có quan hệ kinh tế rất tốt với mình.
Nói cho cùng, gia tộc của bọn họ canh giữ thiết bị quốc phòng thì thế nào? Ngã xuống ở quốc gia to lớn này, chẳng qua cũng chỉ là cừu non mặc người chém giết, nhỏ bé như hạt bụi, còn cô thì có thể dựa vào đâu mà mạnh miệng đồng ý với bác gái sẽ mang Tiểu Tri hoàn chỉnh không chút khuyết tật nào về.
Chỉ cần Tiểu Tri bị mang qua đó thì cho dù cô có đồng ý trở về tiếp quản công ty, tên Man Di kia cũng sẽ không thả Tiểu Tri về, gã nhất định sẽ giam lỏng nàng ở Nga, không cho nàng trở về, để gã có thể điều khiển nhất cử nhất động của cô.
Cô nhụt chí, cô cũng hết cách rồi, toàn thân không thể động đậy, đầu óc bình thường vẫn luôn linh hoạt giờ chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Ting ting ting.
Cái chuông nhỏ treo trên cửa vang lên, Loan Khúc Cừ không ngẩng đầu chỉ tê dại đuổi khách đi: “Không có mắt à, không thấy bên ngoài dán biển chủ tiệm đi du lịch không mở cửa rồi à…”
“A! ~ bà chủ nhỏ thật sự đi du lịch rồi! Huân, phải làm sao bây giờ, em muốn ăn tai heo bà chủ nhỏ làm.” Khắp khuôn mặt của Risa đều là biểu cảm thất vọng đến cùng cực.
“Cô ấy đi du lịch thì còn cách nào đâu, ngoan, chúng ta đến chỗ khác ăn.” Tử Huân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Risa, đầu ngón tay khẽ chạm lên cánh môi đỏ tươi thèm ăn của cô ấy.
“Chờ chút đã, không thể thế được, mấy ngày nữa là tới vòng chung kết của bà chủ nhỏ rồi mà? Sao cô ấy lại đi du lịch vào lúc này, không lẽ ngày mai sẽ trở lại?” Lời này của Risa là hỏi Loan Khúc Cừ.
Loan Khúc Cừ nghe thấy giọng nói của người nào đó thì đã sớm ngẩng đầu lên, rơi vào mắt cô chính là một cặp tình nhân đẹp đôi chỉ có trong trong truyền thuyết. Ngay lúc Risa hỏi cô, cô thấy người bên cạnh cô ấy đang dùng cặp mắt tím mang theo sự lạnh lẽo thâm trầm nhìn cô, buộc cô phải trải lời: “Ách.. Ừm… có lẽ sẽ trở lại trước lúc thi đấu…” Thế nhưng câu trả lời ngập ngừng này của cô, ai cũng nhìn ra là nói dối.
“Wow, chị, cô ấy không phải là… tiếng tăm lẫy lừng… ưm ừm… chị, chị sao thế!” Alexei bị Khúc Cừ dùng một tay che miệng lại.
“Em ngu à! Đừng nói ra, cẩn thận bị giết!” Khúc Cừ đè giọng xuống, quát vào lỗ tai cậu ta rồi thấp thỏm trộm nhìn về người có đôi mắt tím, nở nụ cười lúng túng với nàng ấy: “Thật xin lỗi, nó là em tôi, hơi bị ngu một chút.”’
“Gì mà ngu chứ! Người ta gọi em là thiên tài đó!” Alexei trợn trắng mắt nhìn cô, hất tay cô ra.
“Huân, cô ta nói dối, không chịu đâu, em muốn ăn tai heo bà chủ nhỏ nấu, nếu bây giờ ăn không được em sẽ về nhà mẹ đẻ đợi mấy ngày, chị không được theo.” Risa hừ một tiếng đẩy tay nàng ấy ra, đôi mắt trời sinh quyến rũ mang theo vẻ không vui nhìn chằm chằm người đang nói dối kia.
Bà chủ nhỏ chắc chắn không đi du lịch, nàng hẳn là bị người đẹp gốc Nga này bắt lại để hưởng thụ một mình, chuyện vô lương tâm đến mức này, cô ấy tuyệt đối phải ngăn cản lại.
Khúc Cừ bị trừng mắt sợ đến nỗi nắm chặt cánh tay của Alexei, nửa người cũng trốn ra sau lưng em trai, định nếu có gì không ổn sẽ đẩy em trai ra chắn.
Trên khuôn mặt lạnh như băng vạn năm không đổi của Lôi Tử Huân hiện ra vài tia cạn lời, tội gì mà phải vì một đĩa tai leo mà nói muốn về nhà mẹ đẻ chứ. Mẹ vợ thương Risa, mỗi lần Risa trở về nàng ấy cũng dung túng để Risa ở lại mấy hôm rồi mới qua đón cô ấy về. Nhưng mỗi lần như thế nàng ấy đều bị mẹ vợ phê bình là không đối xử tốt với Risa, rồi bà ấy sẽ tụng bên tai nàng ấy suốt hai ba tiếng, gì mà vợ là lớn nhất, lời vợ nói chính là thánh chỉ…
Nhiều năm như thế, nàng ấy bị tụng đến mức có thể đọc làu làu luôn rồi.
“Được rồi, đừng giận nữa, để chị hỏi rõ ràng là chuyện gì trước đã rồi mới mang bà chủ nhỏ về làm tai heo cho em ăn được.” Nàng ấy giữa chặt tay cô ấy rồi đi đến chỗ hai chị em kia, ngồi xuống đối diện.
Đôi mắt tím hiện lên vẻ bén nhọn lạnh lẽo, vừa bắt đầu đã trực tiếp chất vấn hai người nói dối: “Rốt cuộc bà chủ nhỏ đã đi đâu?”
“Chị dâu bị tên Man di kia bắt đi rồi!” Trong lúc Khúc Cừ còn do dự, Alexei đã giành trả lời, cậu ta cho rằng, có một nhân vật vô cùng lớn ở đây, sao không nhân lúc này xin nàng ấy chứ!
Có lẽ nàng ấy có cách giải quyết!
“Man di?” Lôi Tử Huân nhíu mày, trong đôi mắt tím hiện lên chút hứng thú.
Khúc Cừ quay đầu nguýt cậu ta, trừng cho đến khi Alexei thu lại những suy nghĩ của mình. Nhìn đôi mắt tím đầy tò mò kia, cô thở dài một hơi, kể mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Lôi Tử Huân nghe.
Nghe xong nội dung cốt truyện được người nào đó hình dung là “Thê lương mới mẻ”, Lôi Tử Huân đỡ trán, trong lòng chửi thầm đây căn bản là chuyện cổ tích đại tiểu thư tùy hứng bỏ nhà ra đi vì không muốn bị mất tự do.
“A~ đáng thương quá! Sao người kia lại có thể chia rẽ các người! Huân, các nàng thật đáng thương, chúng ta giúp một chút đi.” Mỗ ảnh hậu từng diễn qua không ít nhân vật nghe vậy hai mắt rưng rưng, còn đặt mình vào vai Tiểu Tri, thể hiện ra sự hoảng sợ và đau khổ khi bị người ta quấn dây quanh cổ rồi trói ra sau lưng.
Lôi Tử Huân lại đỡ trán lần nữa, đen mặt đi, bên cạnh có nàng ảnh hậu tùy hứng làm nàng ấy không dám nói chuyện với người khác: “Để tôi cân nhắc chút đã…” Nếu nàng ấy ra tay giúp đỡ thì sẽ phá vỡ nguyên tắc rút lui, hơn nữa cũng không lợp lẽ thường…
“Còn cân nhắc gì chứ, cứ trì hoãn nữa thì bà chủ nhỏ sẽ bị chở sang đó, đến lúc đó bàn điều kiện lại khó khăn thêm!” Risa cũng quay qua không ít phim đề tài phần tử khủng bố, trong đó 9/10 là kẻ xấu sẽ thành công, chứ nếu phe chính diện thành công thì không còn kịch tính nữa.
Ảnh hậu của nàng ấy cũng không ngốc… Lôi Tử Huân cảm thấy kiêu ngạo vì điều này nhưng bất lực cũng có luôn. Dùng hai đầu ngón tay xoa trán, cân nhắc giữa bị mẹ vợ tụng mấy tiếng liền thê thảm và hậu quả khá phiền toái khi phá vỡ nguyên tắc rút lui, cuối cùng Lôi Tử Huân vẫn sợ bị mẹ vợ niệm ma công hơn, vậy là nàng ấy đưa ra quyết định.
“Vì em, tôi giúp bọn họ một tay vậy.” Nàng ấy nhéo chóp mũi của Risa, trong mắt đều là cưng chiều và yêu thương.
“Tốt quá rồi, sẽ nhanh thôi là em có thể ăn lỗ tai heo!” Risa thân mật kéo cánh tay nàng ấy lại, cọ đầu lên cánh tay của Tử Huân.
Ba người còn lại ăn ý nhìn thoáng qua nhau, hai chị em không dám nhìn nhiều, chỉ cụp mắt xuống, ngấm ngầm trao đổi với nhau, ý cười đã bị che đi…
Chà, tin tức động trời.
Hóa ra Lôi Tử Huân tiếng tăm lẫy lừng lại là thê nô!
…