Tuân Thuyên Viên hoặc là không làm, còn nếu đã đồng ý với yêu cầu của Tiểu Kim thì cô ấy sẽ làm một cách triệt để.
Chợp mắt được hai tiếng, cô ấy bị một cuộc điện thoại đánh thức, lúc này cô ấy đang ngồi trên giường cầm máy tính bảng xem xét tài liệu trong email mà đã nhờ người điều tra. Đầu ngón tay từ từ lướt lên, cô ấy đọc tài liệu về chủ cửa hàng trong hồ sơ. Sau khi đọc xong cô ấy mới gửi một tin nhắn cho Tiểu Kim, yêu cầu anh ta đến ngay bây giờ.
Biết là Tiểu Kim không đến được nhanh như vậy nên cô ấy bỏ máy tính bảng xuống, chậm rãi đi rửa mặt chải đầu, lúc đánh răng đối diện với gương, khóe miệng cô ấy không nhịn được cười lên vì thông tin trong tài liệu. Cô tự cười một mình nói: “Cô ấy tên là Lộ Trực Trực, duyên phận của Loan hồ ly đến rồi, ha ha ha ha!!”
Thế giới quả nhiên rất thú vị.
Tiểu Kim đến nhanh hơn so với sự tính toán của cô ấy, khi chuông cửa vang lên, thời gian mới trôi qua hai mươi phút.
“Cảm ơn.” Lúc Tuân Thuyên Viên gọi điện cho Tiểu Kim đã nhân tiện nhờ anh ta đi mua đồ ăn sáng. Cô ấy nhận lấy chiếc túi từ tay Tiểu Kim, thong thả né người mời anh ta vào.
“Không được.” Tiểu Kim nhìn cô ấy trong bộ đồ ngủ khêu gợi, anh ta là một người đàn ông bình thường, sao dám đi vào.
Xoay người quan sát anh ta vài lần, khóe miệng cô ấy giật giật, hiểu được sự băn khoăn của anh ta, liền để anh ta ở đó, đặt bữa sáng lên bàn xong rồi đưa tài liệu được gửi đến cho anh ta: “Tài liệu này cho anh, nhanh chóng đi nộp đi.”
Nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Kim lạnh lùng đóng cửa lại, rõ ràng là cô ấy có thể gửi cho anh, nhưng lại kêu anh ta đi mua đồ ăn sáng, phương thức giày vò người khác của bọn họ đúng là không phân cao thấp.
Tranh thủ thời gian đi thang máy, Tiểu Kim đã đọc tài liệu xong, nội dung tài liệu không nhiều nhưng lại khiến cho anh ta nhìn chủ cửa hàng nhỏ này bằng con mắt khác. Anh ta chưa từng nghĩ rằng bà chủ kinh doanh một quán ăn nhỏ này lại có xuất thân từ Học viện Ẩm thực Le Cordon Bleu và cầm trong tay không ít giải thưởng.
Cửa thang máy ting một tiếng mở ra, tần số khôi phục, anh ta không nói lời nào, vội vàng gửi tài liệu cho bà chủ Loan trước mười hai giờ. Sau khi gửi thành công, anh ta nhìn thời gian, mười một giờ bốn mươi sáu phút, việc này có thể hoàn thành sớm là ngoài dự liệu, hơn nữa không chỉ số điện thoại mà toàn bộ thông tin của chủ cửa hàng đều bị tra ra. Có những lúc anh ta không thể không bội phục thủ đoạn không muốn người biết của bà chủ Tuân.
Trước mắt đã gần đến mười hai giờ, Tiểu Kim không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Tránh để bị cô bắt bẻ tiêu chuẩn là thời gian chính xác cô xem tài liệu, anh ta vẫn nên báo cho cô biết đồ đã nộp, còn tốt hơn kết quả là việc không thành, vậy nên anh ta liền rụt rè gọi điện thoại qua.
Chuông điện thoại kêu lên một hồi lâu, mỗi lần kêu là một lần anh ta đổ mồ hôi lạnh, đến khi đầu bên kia điện thoại có người nghe, một giọng nói yếu ớt từ từ truyền vào tai anh ta: “Anh là ai…”
“Khụ khụ, cô Loan, tôi là Tiểu Kim, tôi đã gửi cho cô tài liệu mà cô yêu cầu, gọi đến là muốn báo cho cô biết một tiếng. Xin lỗi đã quấy rầy cô nghỉ ngơi, vậy tôi cúp máy trước.”
Tút, tiếng cúp điện thoại vang lên dứt khoát, Tiểu Kim bỏ lỡ phản ứng sau khi tỉnh dậy của Loan Khúc Cừ khi nghe được lời của anh ta.
Nghe xong cuộc điện thoại của Tiểu Kim, Loan Khúc Cừ vẫn có chút chưa tỉnh táo, thân thể đã ngồi dậy, cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, ngọ nguậy một lúc mới vén chăn lên, đứng dậy đi tắm để tỉnh táo một chút. Tắm xong, cô mặc một chiếc áo choàng tắm, cả người nhìn phấn chất hơn không ít. Cô dành thời gian đi vào bếp nghiên cứu một chút chiếc máy pha cà phê quý giá mua về mà chưa dùng được mấy lần, sau khi dùng chút sức lực mới pha xong một tách cà phê thơm nồng đậm.
Cầm tách cà phê, ngón tay lan xinh đẹp chậm rãi nâng lên nhấp một ngụm cà phê nóng, bên ngoài cô nhìn có vẻ không nhanh không chậm nhưng đầu ngón tay đã lộ ra một tia nóng nảy. Cô nhanh chóng chạm tới tài liệu do Tiểu Kim gửi tới, mở nó ra. đôi tay nhanh nhẹn nhưng cũng mất mấy giây mới mở tài liệu ra. Cà phê đang được ngậm nơi đầu lưỡi Loan Khúc Cừ nhanh chóng bị cô nuốt xuống, thông tin trong tài liệu rất đầy đủ, điều thu hút cô nhất là tên của chủ cửa hàng…
Lộ Chức Tri… Lộ Trực Trực?
Trái ngược hoàn toàn với tên của cô*, cô càng có hứng thú với nàng hơn, khóe môi không nhịn được cong lên, không rõ suy nghĩ.
*Khúc là cong, Trực là thẳng, ý là tên hai người ngược nhau.
Tuy nhiên… với năng lực của Tiểu Kim thì không thể nào tra ra được lai lịch của Tiểu Tri trước mười hai giờ, tỉnh cảnh gia đình và các giải thưởng mà nàng nhận được cũng bị tra ra. Anh ta là kiểu thẳng nam mà người khác kêu là một chuyện thì làm đúng một chuyện, sau lưng nhất định có một vị cao thủ giúp đỡ, cao thủ sau màn là ai, trong BD mấy ai có thể so sánh với Tuân Thuyên Viên đây.
Lại nói, Tuân Thuyên Viên sẽ không giúp anh ta vô điều kiện, sợ là Tiểu Kim đã phải đồng ý một số điều khoản, cô tin là điều khoản như thế nào rất nhanh cô sẽ biết, về điểm này, ngược lại Loan Khúc Cừ không vội.
Đầu ngón tay của cô lướt đến thông tin cơ bản của Lộ Chức Tri, đọc thầm số điện thoại hiển thị bên trên vài lần, thuận tiện gọi một cuộc điện thoại qua. Bây giờ là mười hai rưỡi trưa, thời gian nàng làm việc cũng không kém mình mấy, tuyệt đối sẽ không thức dậy vào giờ này, hơn nữa tài liệu còn đầy đủ đến mức ngay cả thời gian nàng thức dậy cũng được viết rõ đại khái.
Đúng như cô dự đoán, điện thoại vang lên không có người nghe, bên tai truyền đến tiếng chuông càng lâu, nụ cười của Khúc Cừ không nhịn được càng tươi. Đường truyền bị ngắt, cô không ngại gọi qua một lần nữa, tiếng chuông vẫn vang lên một lúc nhưng lần này cuối cùng cũng có người trả lời.
“Cô là ai…” Nằm trên giường liếc mắt một cái, điện thoại không ngừng vang lên, Lộ Chức Tri mở mắt ra xem ai gọi đến, là một số lạ. Đến lần thứ hai chuông vang lên, nàng nghi ngờ có thể là có việc gấp tìm mình, bất đắc dĩ nghe máy.
“Đồ ăn Pháp sở trường của cô là gì vậy?” Nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào buồn ngủ của nàng, Loan Khúc Cừ cười đến dịu dàng, trong lòng như có thêm một lớp bông mềm mại.
“Cái gì…” Dường như nàng không nghe rõ, đồ ăn Pháp sở trường là gì? Nhất định là nàng nghe nhầm rồi, ai sẽ hỏi nàng loại chuyện này chứ? Không, không ai xung quanh nàng sẽ hỏi nàng như vậy.
Nàng thấp giọng lẩm bẩm, cuộn người lại đợi đến khi ý thức tỉnh táo, dần dần phản ứng lại, nhưng đôi mắt mệt mỏi vẫn nhắm nghiền, không muốn mở mắt ra đối mặt với sự thật là mình đã bị đánh thức.
“Tôi đọc trên Internet rằng có mười món Pháp nhất định phải ăn, bao gồm sò điệp, vẹm xanh và thịt bò hầm. Cô có giỏi xử lý hải sản hay thịt?” Cô chạm vào môi dưới, tự hỏi đối phương đang ở trạng thái nào.
Đang nằm thẳng? Nằm nghiêng? Hay đã mệt mỏi rời giường?
Không nghe lầm, người trong điện thoại thực sự đang hỏi nàng về đồ ăn Pháp. Nàng dùng sức mở mắt ra, cầm điện thoại lên nhìn cuộc gọi, là một người lạ gọi đến, nàng nhíu mày, trong giọng nói có ý chất vấn: “Rốt cuộc cô là ai?” Nghĩ lại xem giọng nói đó là của ai, sau khi suy nghĩ, dường như trong trí nhớ nàng đã từng nghe qua…
“Thịt bò hầm hình như phải đợi khá lâu, bây giờ tôi đói rồi, sò điệp và vẹm xanh tương đối nhanh, một tiếng nữa tôi sẽ đợi cô trước cửa hàng, cô không thể không đến.” Cố ý không cho nàng trả lời, Khúc Cừ mỉm cười tùy ý cúp điện thoại. Cô đi tới mở tủ quần áo, cẩn thận lựa chọn xem hôm nay mặc gì mà trước mắt sáng lên.
Nhưng cô trời sinh xinh đẹp, mặc cái gì mà chẳng động lòng người chứ? Khóe miệng cô tự tin cong lên, trái tim vì sự tốt đẹp ngày hôm nay mà trở nên vui vẻ.
Lộ Chức Tri bị cắt đứt suy nghĩ nghiến răng nhíu chặt lông mày, tức giận ngồi dậy trừng mắt nhìn màn hình điện thoại mắt một câu: “Không thể hiểu được!”
Nàng không để ý đến những lời người phụ nữ đó nói, nếu đã dậy sớm, nàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, sau đó nấu cho mình một bữa trưa đơn giản. Nàng mang phần cơm trưa đến máy pha trà, bật TV xem tin tức rồi ăn, uống một ngụm trà rồi ăn một miếng. Sau khi ăn xong, nàng thong thả vào phòng bếp rửa sạch bát đĩa rồi để lại lên kệ đựng bát. Lúc ra khỏi phòng bếp, ngang qua chiếc đồng hồ báo thức treo trên tường, nàng theo bản năng liếc một cái…
Rất tốt, đúng một tiếng rưỡi trôi qua.
Dường như nàng cảm thấy mình đã trả thù được người phụ nữ không rõ lai lịch đã quấy rầy đến giấc mộng đẹp của mình, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, áp suất thấp sau khi bị đánh thức đã biến mất. Trái tim tràn ngập sự vui vẻ, nàng nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu, quay trở lại phòng mình, tùy ý lấy một chiếc áo sơ mi trơn màu và quần jeans từ trong tủ để thay. Đây cũng là tiêu chuẩn phối đồ hàng ngày của nàng, trong tủ treo quần áo căn bản không có một bộ quần áo sặc sỡ nào.
Nàng luôn cho rằng mỗi ngày đến cửa hàng đều thay trang phục bếp trưởng, phải ở trong phòng bếp làm việc, cộng với mấy việc trên trời đều là mây trôi, xem như mây khói.
Lộ Chức Tri thuê chỗ ở cách quán không xa, đi xe tầm mười phút, đi bộ hai mươi phút, đa phần nếu tình hình không gấp thì nàng đều chọn cách đi bộ. Không nhiều không ít, nàng đi hai mươi phút đến trước cửa hàng, ánh mắt lướt nhìn xung quanh, một bóng người cũng không có. Đã nói ai lại rảnh rỗi đợi nàng hai tiếng đồng hồ chứ, khẽ nhếch miệng cười, nàng không quan tâm nội dung cuộc gọi kia nữa. Nàng đi qua cửa sau vào trong quán đợi anh trai chuyển nguyên liệu thức ăn hôm nay đến. Các anh ấy rất đúng giờ, mười phút sau bắt đầu lần lượt có thực phẩm đưa đến, cuối cùng anh trai chuyển hàng cũng cười rời đi, nàng nghĩ rằng có thể yên tĩnh bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho hôm nay rồi. Cửa sau đột nhiên bị người gõ cửa, Lộ Chức Tri đang lấy xương heo từ trong túi chợt ngừng lại, quay người nhìn cửa sau, ánh mắt lay động nghĩ còn có thực phẩm gì chưa giao sao? Người gõ cửa lại liên tục gõ tiếp mấy lần, chưa thấy cửa mở, người này lại bạo gan trực tiếp mở cửa đi vào.
Là cô?
“Cô đến làm gì?” Lần trước tan rã không vui, Lộ Chức Tri có chút buồn bực về cô, càng nhiều hơn là sự đề phòng.
Loan Khúc Cừ giả ngây giả dại, mím môi ra vẻ đáng thương, đôi mắt xinh đẹp oán giận: “Chẳng phải tôi gọi cho cô nói một tiếng sau đợi rồi sao, đến trước quán thấy cô chưa đến, tôi đói quá nên đi qua bên cạnh ăn chút đồ, nhưng đồ ăn khó ăn quá, ăn không được mấy miếng, vẫn là tay nghề của cô tốt hơn! Sau khi về tôi thấy có anh trai đúng lúc đưa đồ xong đi ra, tôi biết cô quay lại rồi.”
Cô cầm sò điệp và vẹm xanh mình mua về nâng lên cao, cười chỉ: “Tôi tự đem nguyên liệu qua rồi, làm phiền cô, tôi ở bên ngoài đợi ăn, đói lắm rồi, tốt nhất là nhanh chút.”
Cô tự nhiên ra vào, không hề tự thấy mình là khách không mời. Qua một lúc Lộ Chức Tri cũng không phản ứng lại, lạnh lùng nhìn hai cái túi cô đặt xuống, dấu hiệu trên túi là tên một siêu thị cao cấp, bên trên vẫn còn hơi nước.
Cuối cùng cũng định thần lại, nàng mím môi, không hề cam tâm mở hai túi đồ ra xem, không biết cô gái này nói thế nào, mà cơ thể lại tự nhiên nghe theo như vậy… không từ chối được.
Nghe theo lời dặn, Lộ Chức Tri dùng cách chế biến nhanh nhất nấu hai phần hải sản thành hai món ăn. Nàng bưng ra trước quán, tầm mắt tự nhiên dừng tại vị trí mà cô gái ấy mỗi lần đến đều chọn ngồi ở đó, quả nhiên cô đã ngồi đó rồi, khẽ nhấp môi, giọng điệu có chút không cam tâm đặt món ăn trước mặt cô.
“Vẹm xanh nấu với rượu trắng và sò điệp áp chảo với khoai tây nghiền, tôi không rảnh, không ăn cùng cô.”
Nàng nhìn bờ môi Loan Khúc Cử đúng lúc đang mở ra, vội cướp lời trước khi cô ra lệnh, nếu không… nàng cảm thấy bản thân sẽ nghe theo mà ngồi xuống mất.
Khúc Cừ rõ ràng lộ vẻ thất vọng, bờ môi muốn lên tiếng chậm rãi đóng lại, đôi môi sáng mịn mím lại, đôi mắt trong veo có chút hơi nước, đáng thương, khiến người ta mềm lòng: “Thì ra đến sớm nhưng cô không thể cùng ăn với tôi à… Vậy ba giờ khuya tôi nên đến thì tốt hơn.”
Thở dài khẽ liếc nhìn hai món ăn, vừa nãy còn cảm thấy nó rất hấp dẫn khiến người ta thèm ăn, bây giờ nhìn lại, cảm thấy nó lại lạnh lùng như băng, không có tình cảm không có độ ấm.
Lộ Chức Tri vốn có chút mềm lòng nghe xong lời ai oán của cô thì như bị đánh một đòn cảnh giác, thức tỉnh nàng. Buồn bực từ từ quay lại, cắn răng lạnh nhạt nói: “Nếu có thể thì mời đến chơi lúc thời gian buôn bán, nhất là cô, qua hai giờ sáng đừng đến.”
Nàng nói xong thì quay về phòng bếp tiếp tục chuẩn bị món ăn, hôm nay so với ngày trước không giống nhau, nàng không thể bình tĩnh khi chuẩn bị món ăn, giống như bắp nổ cứ liên tục nổ bụp bụp bên cạnh, mùi hương cứ lởn vởn khắp nơi không ngừng.
Một mình Khúc Cừ bị bỏ lại nhìn hai món ăn, dù rất đói nhưng cô cũng không còn khẩu vị, cô đơn nhìn bọn nó, đột nhiên bóng đèn trên đầu bật sáng, đôi mắt trong veo khẽ lóe sáng, chớp mắt, cầm dao nĩa bắt đầu tấn công dĩa vẹm xanh nấu rượu trắng…
Tiểu Tri không thể ăn cùng cô, nhưng cô có thể đi làm việc cùng nàng mà! Sau đó Lúc sau Lộ Chức Tri dốc lòng đứng lên, ném tiếng nổ như bắp nổ trong lòng ra ngoài vũ trụ, băm băm chặt chặt, có nhịp điệu của riêng mình: “Tiểu Tri à!”
Sau lưng khẽ run lên, suýt nữa nàng đã cắt trúng tay vì tiếng gọi mềm mại đột nhiên vang lên này rồi, cơ thể cũng không quay lại vì cô, nàng lạnh nhạt đáp lời: “Phòng bếp là nơi quan trọng, cô không nên vào đây, mau đi ra ngoài ăn cơm.”
“Tôi không thích ăn một mình, cô qua đây một chút.” Trong giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Khúc Cừ ẩn chứa thói quen ra lệnh cho cấp dưới quanh năm suốt tháng, mang theo quyền lực vô hình.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Lộ Chức Tri nghe ra sự cưỡng chế trong lời nói của cô, nhưng lại nóng nảy xoay người theo lời của cô mà không rõ nguyên nhân, ai ngờ còn không có nhìn thấy người, bên miệng đã xuất hiện một miếng thịt hến, nó toát ra mùi rượu nhàn nhạt và bơ hòa huyện với thảo mộc, khiến ngón trỏ cũng phải động đậy.
Cô cong khóe miệng đắc ý, nhìn nàng không nói gì, cô lại nói giống như dỗ dành người bạn nhỏ: “Há mồm, chúng ta ăn cùng nhau.”
Lộ Chức Tri mím chặt môi, hai tròng mắt sinh ra đầy cảm xúc phức tạp nhìn thẳng vào cô. Hai người có thân thiết như vậy sao? Còn gọi nàng Tiểu Tri, Tiểu Tri, giống như hai người đã quen nhau rất lâu, nàng còn không biết tên của người phụ nữ này là gì, cứ như vậy há mồm ăn vẹm xanh cô đút sao, có phải người phụ nữ này cho rằng nàng rất dễ sai bảo, dễ nói chuyện hay không?
Hơn nữa cô đối xử với nàng thân mật như vậy, khiến người khác nhìn vào đều có cảm giác quái dị.
“Cô nấu ăn rất ngon, nếm thử đi, nhanh.” Tay đút đồ ăn đã mỏi rồi, Khúc Cừ lại nói to hơn, mang theo sự thúc giục.
Một tiếng “nhanh” đã hoàn toàn khống chế Lộ Chức Tri đang suy nghĩ về những chuyện miên man vô hạn, nàng không khống chế được miệng của mình, đôi môi hơi mở theo lời của cô, một miếng thịt vẹm mang mùi rượu cũng mềm nhẹ đi vào, nàng không thể không cắn miếng vẹm kia, ăn nó luôn theo ý cô.
Ừm… Vị rượu giá tầm này khiến hương vị món ăn hơi xuống cấp, có lẽ sau này có thể đổi một chai khác. Sau khi Lộ Chức Tri ăn xong thì có kết luận này, hoàn toàn quên mất sự khó chịu khi bị đút ăn, nhíu mày tự hỏi thật sâu về thương hiệu có giá thấp hơn nhưng lại có chất lượng tốt hơn.
Khúc Cừ cười hài lòng, tự mình ăn một miếng, thịt vẹm xanh non mềm, quả nhiên bà dì cười đáng yêu ở siêu thị không lừa cô. Sau khi cô ăn thêm một miếng, ánh mắt của cô lại hơi chuyển động theo bóng người vội vàng chuẩn bị đồ ăn của Lộ Chức Tri, nhắm chuẩn lúc nàng vừa cắt thịt vụn xong thì đưa thịt vẹm xanh đến bên miệng của nàng: “Ừ, ăn rất ngon, cô ăn nhiều một chút.”
Lộ Chức Tri đã không muốn để ý người phụ nữ này, nàng liếc xéo cô một cái, không muốn phân cao thấp với cô nữa, nếu không nàng sẽ không kịp nấu nướng. Nàng hoàn toàn không nói gì ngoan ngoan ăn miếng thịt, bệnh nghề nghiệp trong phòng bếp lại khiến trong lòng nàng suy nghĩ rốt cuộc chọn loại rượu trắng nào sẽ ăn ngon hơn.
Tâm trí hoàn toàn quay lại việc nấu ăn, thỉnh thoảng sẽ bị thịt vẹm xanh hoặc sò điệp và khoai tây nghiền đưa tới bên miệng hơi quấy rầy ý nghĩ phải làm gì tiếp theo. Sau đó lại giống như đã quen bị quấy rầy, chỉ cần có đồ vật đưa đến bên miệng, nàng tự nhiên sẽ há mồm ăn luôn vật trở ngại, không cần phiền lòng, cũng bớt lo.
Một đĩa vẹm xanh lớn và sò điệp khoai tây nghiền đã được dọn dẹp sạch sẽ, cảm giác chắc bụng thỏa mãn khiến Khúc Cừ cười cong mắt, tâm trạng sung sướng một cách khó hình dung. Cô đặt hai cái đĩa lên bồn nước, rất tự giác chuẩn bị mở vòi nước ra muốn rửa sạch đĩa.
Chỉ là khi tay mới đụng vào chốt mở, bàn tay đã bị một cánh tay lạnh lẽo lại mảnh khảnh nắm chặt, trái tim bỗng nhiên dâng lên từng đợt gió nhẹ thổi qua mặt hồ gợn sóng, Khúc Cừ khó hiểu quay đầu nhìn người bên cạnh, cho rằng nàng không thích cô tiến vào phòng bếp quan trọng này, nên cô mím môi vô cùng đáng thương uất ức nói: “Tôi chỉ muốn rửa sạch đĩa, không muốn xâm chiếm phòng bếp của cô.”
Lộ Chức Tri bị gương mặt xinh đẹp của cô nhìn mà lòng đã mềm đi một nửa, nàng cảm khái người có diện mạo xinh đẹp trên đời đều khiến người ta khó có thể trách cứ. Sau khi điều chỉnh nỗi lòng, nàng bình tĩnh nói với cô: “Cô là khách, buông đĩa ra là được.” Nàng đột nhiên phát hiện hành vi nắm lấy cổ tay của cô hơi vượt mức, hơn nữa vừa rồi nàng đang giã tỏi, đầu ngón tay dính đầy mùi, nàng hơi mất tự nhiên buông tay ra.
Đôi mắt của cô liếc nhìn về phía bàn tay buông ra của nàng, phát hiện thì ra ngón tay của nàng rất đẹp, thon dài nhỏ nhắn, Loan Khúc Cừ nhớ tới tài liệu mà Tiểu Kim gửi cho mình, có hơi khó tưởng tượng ra nàng đã ôm tâm thái gì đến Học Viện Ẩm thực Trung Quốc tìm thầy học. Không cần hỏi, trong trường đại đa số đều là nam, đối với đồ ăn Trung Quốc thì khó tránh khỏi phải dùng chảo nặng để nấu, dáng người của nàng lại nhỏ gầy, vậy làm sao mà vung chảo được?
Đột nhiên, trong lòng Khúc Cừ khẽ dâng lên một ý nghĩ muốn hiểu nàng nhưng ý nghĩ này khiến cô có chút sầu muộn một cách khó hiểu.
“Cô là bà chủ, tôi nghe theo cô nói không rửa nữa, nhưng tôi muốn xin lỗi vì đã quấy rầy đến cô, để tôi giúp cô chút đi.” Ánh mắt cô sáng ngời ẩn chứa ý cười không rõ, trên mặt tràn đầy sự dịu dàng như thường lệ, điều duy nhất không thay đổi là lời nói của cô vẫn toát ra sức mạnh không thể kháng cự lại.
Lại đến nữa, trên khuôn mặt Lộ Chức Tri bình tĩnh che giấu sự bất lực vô hạn rồi thở dài trong lòng. Bị một người phụ nữ khó hiểu quấn lấy, trên người người này lại toát ra vẻ áp đảo như một nữ hoàng, khiến nàng cảm thấy đủ mệt rồi.
Nàng quay đầu lại lấy một chiếc khăn trên dây đeo đưa cho cô, nhẹ nhàng giao việc: “Vậy… phiền cô giúp tôi chuyển ghế xuống bàn và sắp xếp chúng, sau đó dùng khăn lau một chút, ghế không quá nặng, nhưng cô…” Hai mắt nàng nhìn cô từ trên xuống dưới, từ đêm đầu tiên cô đến cửa hàng ăn, Lộ Chức Tri đã kết luận đối phương không phải là OL trong văn phòng bình thường, với túi xách hàng hiệu mà người này mang theo có thể đoán được. Cô không phải là nhân vật cấp cao thì cũng là tầng lớp quản lý, muốn cô làm chuyện dọn ghế lau bàn, quả thật sợ cô sẽ bị thương: “Cô vẫn nên cẩn thận, không nhấc nổi thì không cần dọn.”
Nhìn thấy nhiều ẩn ý trong mắt nàng, Khúc Cừ cong môi thật sâu, lấy khăn lông xuống, nhanh nhẹn nói: “Đừng lo lắng, tôi không được cưng chiều từ bé như cô nghĩ đâu.”
Nhìn bóng người cô rời đi, Lộ Chức Tri không hoàn toàn yên tâm, lặng lẽ đi tới cửa phòng bếp, thò ra một nửa người để quan sát xem cô có làm được không.
Khúc Cừ dễ dàng di chuyển từng chiếc ghế trên bàn xuống và sắp xếp nó, chiếc ghế không quá nặng đối với một cô gái nhưng cũng không quá nhẹ. Cô nghe theo lời của Tiểu Tri cẩn thận di chuyển, không vội vàng, chớp mắt đã lấy tất cả ghế xuống. Ngay sau đó cô ngẩng đầu lên, bắt được Tiểu Tri đang quan sát cô, liền cho nàng một nụ cười khuynh thành tỏ ý yên tâm, nhận được cái trợn mắt của đối phương. Giây tiếp theo người trợn mắt lại trở lại nhà bếp, cô cười trộm một chút, lanh lợi dùng khăn lau bàn ghế từng cái một, trong khi lau…
Không thể tránh khỏi nhớ lại lịch sử đen tối những gì mà cô đã trải qua khi còn trẻ, cuộc sống đi đến ngày hôm nay, đột nhiên nhìn lại, thấy rằng… con đường của cô thực sự đã đi rất xa.
Sau khi làm xong, cô lại vào đòi việc với Tiểu Tri, còn Chức Tri lại dặn cô đi chia hộp để thìa đũa lên bàn: “Đặt lên là được, thìa đũa chờ dì Vương về rửa sạch một chút mới có thể bỏ vào.”
Ngoan ngoãn nghe lời, cô xếp hộp ra từng đợt ba cái, lập tức hoàn thành công việc dễ dàng. Vừa vặn, Lộ Chức Tri cũng đã hoàn thành xong việc chuẩn bị món ăn, nàng có chút mệt mỏi nên pha hai ly đồ uống đặc biệt rồi đi ra ngoài, nhìn thấy cô đang rối rắm vì góc độ bày biện hộp cuối cùng, chuyện nhỏ này xảy ra ở trên người cô chính là không xứng với khí chất của cô, nàng thở dài, bình tĩnh gọi cô một tiếng.
“Này, cô muốn uống một chút không?” Lộ Chức Tri ngồi xuống bàn mà Khúc Cừ thích ngồi, hơi nóng của phòng bếp làm cô đổ mồ hôi, cô uống một ngụm nước đá, lấy khăn lau những hạt mồ hôi trên trán và cổ.
Người được gọi không còn rối rắm với vị trí của chiếc hộp nữa, hai ba bước đi qua chỗ ngồi thông thường ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giữa cái cổ thon dài của Lộ Chức Tri và mồ hôi trên trán mượt mà không ngừng toát ra, cô cảm thấy trầm xuống, nhắm mắt lại và nhấp một ngụm nước đá.
“Cô. . . có muốn biết tên tôi là gì không?” Đột nhiên, Khúc Cừ ngước mắt, nhếch môi vô cớ hỏi nàng, cô lén lút chạm vào cổ tay mà nàng chạm vào trong bếp, vốn là cái chạm mát lạnh đột nhiên trở thành hơi ấm còn sót lại, khiêu khích lại nảy mầm trong lòng cô.
Động tác lau mồ hôi của nàng dừng lại, lông mày nhăn lại, không hiểu sự thay đổi đột ngột của cô, bản thân không kịp trở tay, càng không thể bỏ qua sự cố chấp trong mắt cô. Cân nhắc hậu quả nếu nàng không muốn biết, có thể hậu quả là cô sẽ đến cửa hàng thường xuyên hơn, làm gián đoạn công việc của nàng, không biết trời xui đất khiến thế nào nàng lại miễn cưỡng thuận theo ý của cô, lịch sự hỏi: “Xin hỏi tên của quý khách là gì?”
Cứ gọi cô một từ lại một từ khách, Khúc Cừ không hài lòng lắm, nhưng xem ra nàng đã có chút tiến bộ, không phải là không thể dạy, cô cười nhẹ tự giới thiệu bản thân: “Tôi họ Loan, tên là Khúc Cừ, Khúc trong khúc mục, Cừ trong chữ vương và cứ ghép lại.” Nhìn đôi mắt dần dần sáng lên của nàng, cô đã biết giữa bọn họ sẽ có nhiều duyên phận.
“Đúng vậy, cô không nghe lầm đâu, tôi là Loan Khúc, cô là Lộ Trực Trực, chúng ta… thật xứng đôi.” Nở nụ cười sâu hơn, Khúc Cừ thấy con ngươi phức tạp đầy gợn sóng của nàng, rất muốn chọc ghẹo nàng mổ chút…
Thường ngày bên ngoài Tiểu Tri đứng đắn chững chạc, không biết khi bị trêu chọc đến đỏ mặt nóng lên thì sẽ thế nào nhỉ? Có phải sẽ không nhịn được gào lên với cô không?
Ai da, rất mong đợi đấy.