Bảy giờ tối, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đã xong, Lộ Chức Tri lườm nhìn nồi thịt bò trên bếp lửa đang hầm lửa nhỏ, tràn ngập mùi thơm nàng rất vừa ý, cởi tạp dề quanh eo, cởi khăn xuống dựa vào kệ bếp lau mồ hôi, ánh mắt thi thoảng chú ý đến nồi thịt kia.
Cốc cốc.
Cửa sau bị người khác gõ vang lên, động tác lau mồ hôi của nàng chợt dừng lại, giác quan thứ sáu nói cho nàng biết người gõ cửa là ai. Theo quán tính nàng khẽ nhấp môi, thầm than một tiếng, người đến dường như cũng được đằng chân lân đằng đầu, chưa được nàng đồng ý mà đã to gan mở cửa đi vào.
“Tôi ở bên ngoài đã ngửi thấy mùi thơm rồi, thịt bò được chưa vậy?” Khúc Cừ lại ôm theo một túi đồ lớn đi vào, ánh mắt nhìn thấy trên bếp lửa có một cái nồi nhỏ xinh xắn, chính là cái nồi tỏa ra mùi hương khiến người ta thèm thuồng cả ba mét. Năm giờ hơn cô đã rời giường, vì để ăn nồi thịt bò này mà chỉ uống một cốc cà phê, thay quần áo xong đến quán rượu một chuyến mua hai bình rượu vang.
Vẻ mặt tươi cười của cô khiến Lộ Chức Tri thấp thỏm trong lòng khác thường, nàng siết chặt khăn trong tay, muốn xóa bỏ nhịp điệu có phần xa lạ lại có chút quen thuộc, cố gắng nghiêm mặt, không để lộ cảm xúc gì: “Gần xong rồi, cô muốn kèm khoai tây nghiền hay là cơm trắng.”
“Nước hầm ăn với cơm là ngon nhất, cô ăn với tôi chứ?” Chuyển chú ý từ trong nồi nhỏ qua chỗ nàng, vẻ mặt Khúc Cừ nghiêm túc, trông mong thậm chí vẻ mặt tươi cười bất giác cũng biến mất.
Không đành lòng với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp của cô, Lộ Chức Tri buồn bực đấu tranh, thế nhưng đấu tranh chưa được mấy giây đã từ bỏ, dù sao nàng cũng chưa ăn cơm tối, đun nồi thịt này nàng cũng canh theo khẩu phần có cả A Chính và dì, làm việc tại quán của nàng đều được bao cơm tối và ăn khuya.
Lộ Chức Tri gật đầu, thuận tiện mời cô ra ngoài đợi một lát.
Bày một đĩa thịt bò hầm ra, trái lại người nào đó rất tự giác giúp nàng bưng ra, trộm liếc gương mặt cô khẽ cười sáng lạn, trước ngực bỗng có những cảm giác không hiểu ập đến, Lộ Chức Tri dùng sức chà đùi, xua tan cảm xúc đó, vội bới hai bát cơm trắng bưng ra ngoài.
Người kia đợi trong quán của nàng không có khách, nhíu mày cố gắng muốn mở chai rượu vang cô mua đến, nhìn thấy trên bàn còn có hai cái ly, xem ra cô đã nghĩ rằng nàng sẽ uống cùng mình rồi. Bộ dạng cô giống như liều mạng vậy, Lộ Chức Tri khẽ nhếch miệng cười hứng thú, lẳng lặng đặt bát cơm xuống, sau đó đưa tay đặt lan mu bàn tay của cô đang cầm dụng cụ mở nắp, ngắt lời cô: “Để tôi.”
“Ồ.” Thuận theo đồng ý một tiếng, Khúc Cừ đưa dụng cụ mở nắp vào tay nàng, cô ngồi xuống, tay đế trên đùi, mu bàn tay được chạm vào lúc này nãy, cô như cảm nhận được độ ấm nóng rực, thậm chí còn thiêu đốt cả tim cô.
Rơi xuống đáy giếng và luôn cất giấu thế giới nội tâm, bóng tối đối với cô mà nói đã là thói quen, cô gắng sức đem theo nỗi đau cùng rơi xuống giếng với cô đến chỗ Trang Linh Ni sống lại phát triển, thế nhưng bản thân thì vẫn luôn chìm trong giếng, không thể đi ra, có lẽ là không có ai có thể cứu cô ra.
Lộ Chức Tri giống như người đột nhiên đến miệng giếng muốn múc nước, vô ý gặp cô, khiến cô từng chút một bắt đầu hy vọng với thế giới bên ngoài giếng, trong lòng lại có chút chần chừ băn khoăn, sợ sẽ liên lụy đến nàng.
Khúc Cừ mê hoặc nhìn động tác khui rượu gọn gàng của nàng, trong lòng thầm than sao ngày thường khi nhìn nhân viên trong quán rượu khui chai cũng không khiến người ta có cảm giác vững vàng như vậy? Có lẽ cảm giác không phải đến từ động tác khui rượu, mà là do ai khui rượu. Tiểu Tri khiến nàng có cảm giác như một người dù gặp sóng gió gì cũng đều bình tĩnh, ngay cả vẻ mặt cũng không đa dạng, là do tính cách của nàng…
Hay là nàng cũng kiềm chế cảm xúc của bản thân không cho nó thể hiện?
Càng nhìn, cô càng có hứng thú với nàng.
Hai ly thủy tinh đều được rót rượu vào, Khúc Cừ nhíu mày nhìn ly của nàng, không vui chỉ vào ly nàng nói: “Cô rót cho có vậy sao?” Ly của nàng nhiều nhất cũng chỉ có ba phần rượu.
Lặng nhìn ánh mắt có chút thất vọng của cô, nàng thở dài nói: “Tửu lượng tôi rất kém, lát nữa tôi còn phải làm việc, không thể uống nhiều.”
“Được thôi….” Cô thỏa hiệp khẽ nhấp môi, chớp mắt bên môi đã tươi cười sáng lạn nâng ly lên nói: “Cám ơn đã chiêu đãi.”
Lộ Chức Tri nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cô thì khẽ ngây người, có thể có phần không tự chủ, nâng ly với cô, keng một tiếng, chạm ly với nhau, nàng nhỏ giọng nói: “Enjoy.”
Bọn họ ăn uống trò chuyện với nhau, đa phần là Loan Khúc Cừ giả vờ hỏi chuyện của Lộ Chức Tri, thăm dò chuyện quá khứ của nàng, nhưng đối phương vẫn rất đề phòng cô, trả lời đều cầm chừng, đa số đều là những chuyện cô nhìn thấy trên tài liệu.
Lúc ăn cơm đến bảy giờ rưỡi, A Chính và dì lần lượt đến, bọn họ nhìn thấy cô gái hôm đó đang ngồi ăn cùng với bếp trưởng thì khá sửng sốt, đứng đó không biết nên làm gì. Lộ Chức Tri nhìn ra vẻ bối rối của bọn họ, chủ động chỉ vào phòng bếp nói: “Ăn cơm trước đi, hôm nay là thịt bò hầm, ăn với cơm hoặc khoai tây nghiền, hai người tranh thủ ăn lúc còn nóng.”
“Không được, nồi thịt bò hầm kia là của tôi.” Khúc Cừ đột nhiên không vui trừng mắt nhìn hai người đang ngây ngốc đứng đó.
Lời này Lộ Chức Tri nghe bên tai thì có phần không đúng, cô quay đầu nhìn thẳng đôi mắt không vui của cô, bình tĩnh không hiểu hói: “Tại sao? Khẩu phần tôi có tính cả của bọn họ rồi.”
“Đó là món tôi chỉ định, tôi còn muốn ăn nữa.” Khúc Cừ vẫn như cũ nhíu chặt mày, trong lòng tức giận người nào đó không hiểu.
“Yên tâm, khẩu phần đủ cả, cô có ăn thêm một chút cũng không sao cả.” Thì ra cô sợ không đủ ăn, Lộ Chức Tri thả lỏng miệng và mày.
“Tôi muốn ăn hết cả nồi, cô không thể cho bọn họ ăn được.” Khúc Cừ nói ra, cúi đầu không nói, tiếp tục từng miếng ăn hết sạch trên đĩa.
Cô ăn vội vàng gấp rút, nhét đến hai má hai bên cũng phồng lên, Lộ Chức Tri giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô mau chóng ăn sạch những miếng thịt còn lại trong đĩa.
Bụng cũng no rồi, nhưng Khúc Cừ lại bưng dĩa trống đến trước mặt nàng: “Đem hết toàn bộ lên đây, tôi muốn ăn.”
“Cô ăn không được nhiều vậy đâu.” Cô cũng không phải vua dạ dày gì, đĩa vừa bưng ra kia chắc chắn là đủ cho ba người họ ăn cũng dư nữa, cô lại kiên quyết ăn sạch những gì còn lại rồi còn nói ăn tiếp, Lộ Chức Tri sẽ không ngốc đến mức làm theo lời cô dặn, dạ dày cô căn bản không chịu đựng nổi, cũng không hiểu đột nhiên cô tức giận như vậy là sao.
A Chính và dì đứng ở bên cạnh lúng túng, dì tuổi đã lớn, kinh nghiệm phong phú, mở lời nói trấn an hai người: “Không sao đâu bà chủ, tôi và A Chính không ăn, ăn cái khác thôi, cô cứ đưa nồi thịt bò cho cô ấy ăn đi.”
“Nhưng khẩu phần rất nhiều, cô ấy ăn không hết, không ai ăn thì lại lãng phí, huống hồ…” Lộ Chức Tri quay người trừng nhìn Khúc Cừ nói: “Cô ăn no rồi chứ? Không ăn được nữa thì đừng cố, đau dạ dày.”
“Vậy tôi gói hết về, cầm về ngày mai ăn.” Khúc Cừ rất kiên cường, lờ đi ánh mắt trừng nhìn của Tiểu Tri, thậm chí còn thản nhiên dùng giọng điệu ngày thường của cô, muốn áp đảo mọi thứ, khiến người khác khuất phục mình.
Có lẽ cô đã quên mất…
Lộ Chức Tri không phải thuộc hạ của cô, trong tính cách bình tĩnh, chững chạc lại khiêm tốn của nàng cũng có sự kiên trì và cố chấp, huống hồ hiện tại rõ ràng có người vô cớ gây rối, tính cách có mềm mỏng nữa cũng đến lúc bị chọc giận. Nàng nghiêm mặt, bình tĩnh nhìn cô, đối phương không định nhường bước, thậm chí vẻ mặt còn ra vẻ nghiễm nhiên toàn thế giới đều nghe thời cô, Lộ Chức Tri lại càng thêm kiên cường, đấu mắt với cô, lần này có thế nào nàng cũng sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Không khí trong phòng khách giống như luồng khí nóng nhiệt đới áp sát khiến người ta khó chịu, A Chính và dì không nắm bắt được tình hình, đã trốn vào trong phòng bếp chỉ dám thò đầu quan sát, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Hai người bọn họ cứ ngồi đó trừng mắt nhìn nhau cả mười phút đồng hồ, ai cũng không nhường ai, A Chính liếc nhìn đồng hồ, thời gian buôn bán cửa hàng đã đến, không nói gì thì sợ ràng bọn họ sẽ trừng mắt đến khi một bên chịu thua mới thôi.
“Bà chủ à… sắp tám giờ rồi.” A Chính sợ hãi gọi một tiếng. Cậu nghĩ mỹ nữ dù sao cũng là khách, để bà chủ nhường trước thì tốt hơn.
Đôi mắt trừng nhìn Khúc Cừ khẽ rũ xuống, nàng âm thầm hít sâu một hơi, im lặng lùi về sau đẩy ghế đứng lên, quay lưng với cô nói với A Chính: “Em lập tức tìm một cái nồi nhỏ bỏ hết thịt bò lại đưa cho vị khách này, chị đi xào cơm hải sản cho hai người ăn.”
“Dạ dạ, em lập tức gói lại.” A Chính thở phào một hơi, trong quán không có hộp mang về, bà chủ nói muốn bảo vệ môi trường, nên trong quán có gặp khách ăn không hết muốn gói đồ về thì bọn họ thà mua mấy cái đĩa nhỏ tô nhỏ có nắp đậy rẻ hơn gói lại cho khách mang đi. Đa số khách hàng quen khi đến lại thì sẽ trả lại, mà bọn họ cũng đã chuẩn bị trước một cái nồi nhỏ, nghe thấy bà chủ chịu nhường bước, động tác thuần thục gói lại thịt bò trong nồi.
A Chính đưa nồi nhỏ đã gói kỹ vào túi bảo vệ môi trường, nhưng cậu cảm thấy bà chủ và mỹ nữ không hẳn chỉ vì một nồi thịt mà trở mặt, cố ý đấy túi đến trước mặt bà chủ, tìm cái cớ để nàng đưa qua: “Bà chủ, đã gói xong rồi, làm phiền chị đưa cho khách vậy, em ra ngoài sắp xếp ghế, sắp mở cửa rồi, lúc em đến bên ngoài có khách đủ hai bàn đứng đợi rồi.”
Lộ Chức Tri đang làm nóng chảo chuẩn bị làm cơm cho bọn họ ăn không biết tâm tư của A Chính, nàng liếc mắt nhìn túi, cứng đầu được một lúc lại thất bại rồi, thở dài một tiếng, tắt bếp, cầm túi lại đi ra đối mặt với Loan Khúc Cừ. Nàng để túi lên bàn, lạnh nhạt nói: “Đã gói lại hết rồi, cô cầm về từ từ mà ăn.”
Lúc nàng đứng dậy quay lưng với cô nói với cậu nhóc trẻ tuổi kia gói thịt bò lại, Loan Khúc Cừ đã hối hận rồi, nhưng cô cũng có cố chấp của mình, không cho rằng mình sai, rõ ràng nồi thịt bò này nên là của một mình cô, không nên chia cho người khác ăn…
Năm ngón tay bất an khẽ xoa, cô cắn răng trừng nhìn túi trên bàn, mùi hương thịt bò hầm bên trong tỏa ra không còn mê người nữa rồi. Khúc Cừ cũng thở dài một hơi, đứng dậy cầm túi nói: “Ăn xong tôi sẽ tìm người đem nồi qua.”
Ý của cô rõ ràng nói là sẽ không quay lại nữa, lọt vào trong tai Lộ Chức Tri không hiểu sao lại bị lời cô như đâm vào một nhát, nàng không biết phải trả lời ra sao, lựa chọn trầm mặc không đáp gì, chỉ nâng đôi mắt trong trẻo nhìn cô. Khúc Cừ nhìn đôi mắt nàng, trong lòng thoáng chốc bối rối lại tức giận, cô khẽ hừ một tiếng, không nói gì đi qua phòng bếp rời khỏi từ cửa sau.
Rõ ràng không hiểu phong tình là nàng! Dựa vào đâu cô lại biến thành người để tâm nhất chứ?
Khúc Cừ có chút thất bại đứng bên đường muốn mau chóng quay về bình tĩnh lại, nhìn chiếc xe thể thao quý giá của mình dừng ở bên đường đối diện, cô nhớ là mình đã uống rượu không tiện lái xe, chán nản mím môi, ngăn lại một chiếc taxi trên đường quay về BD.
A Chính từ trong chỗ tối quay người từ cửa sau quay về phòng bếp, cậu nhìn bóng lưng bà chủ thờ ơ tập trung chiên cơm, báo một câu: “Vị khách kia không lái xe, ngồi xe taxi đi về, em nhớ kỹ biển số xe rồi.”
Qua một lúc lâu, A Chính cho rằng sẽ không nhận được hồi âm gì, định đi mở khóa cửa trước, thì bên tai lại truyền đến giọng nói: “Ừ, làm phiền em rồi.”
A Chính quay đầu, nhìn thấy Lộ Chức Tri vẫn đang tập trung chiên cơm, tựa như câu đáp vừa rồi không phải của nàng vậy.