Trong vòng gần một tháng nay, BD có một lời đồn.
Lời đồn như thế này, trên bàn làm việc trong văn phòng của bà chủ Loan ở nơi sâu trong BD, một ngày nọ có thêm một cái nồi gốm màu lam nhạt. Nồi gốm được đựng trong một chiếc túi màu hồng bảo vệ môi trường có logo của tổ chức từ thiện phúc lợi công cộng. Bà chủ đặt nó ở góc trên bên trái bàn làm việc, khi có ai hỏi cô về chiếc nồi thì cô đều lấy việc nhìn chằm chằm đầy phẫn uất vào chiếc nồi làm câu trả lời.
Sinh hoạt hằng ngày của Khúc Cừ về cơ bản rất có quy luật, trước hai giờ chiều cô sẽ tỉnh dậy, việc đầu tiên sau khi thức giấc là đi tắm nước nóng, ung dung sau một đêm mệt mỏi, cô sẽ tới phòng bếp mở tủ lạnh nhìn xem dì giúp việc đã mua những loại rau quả gì. Gần đây cô thấy rất nhiều phụ nữ thức đêm phải dưỡng sinh như thế nào, bắt đầu ngày mới bằng một ly nước ép rau củ và một quả trứng luộc.
Vừa xem tin tức vừa chậm rãi thưởng thức “bữa sáng” của mình, ăn uống xong cô sẽ thay quần áo lên phòng thể dục để vận động, sau khi vận động xong sẽ về nhà tắm rửa, tính toán thời gian rất chuẩn xác, cứ trước bảy giờ là sẽ tới BD.
Mà Tiểu Kim cũng tính toán thời gian rất chính xác, cô quay lại chưa được bao lâu thì Tiểu Kim sẽ gõ cửa và đưa lên bữa tối đã mua cho cô hôm nay.
Tiểu Kim yên lặng đặt suất cơm cá chình lên bàn, là món mà ngày trước bà chủ Loan thích ăn, anh ta chưa được cho phép đi ra ngoài nên cứ đứng bên cạnh không nói một lời, hai mắt để ý theo dõi sắc mặt cô từ từ mở hộp tiện lợi ra.
Muốn sinh tồn ở chốn công sở, không có gì quan trọng hơn việc phải biết cách đọc được cảm xúc sướng vui đau buồn của bà chủ, cho dù bà chủ cố tình duy trì nụ cười quyến rũ hàng ngày, nhưng rõ là anh ta vẫn từ việc bà chủ thường ngày chọc ghẹo mình mà nhìn ra được tâm trạng trong một tháng gần đây của cô.
Cô đang có tâm trạng, người đau khổ lại là anh ta, cứ mỗi ba ngày anh ta lại bị sai đến một nước nào đó để mua đặc sản, trong một tháng gần đây, anh ta đã bay đến không ít quốc gia, người bên cạnh nhìn vào đều cảm thấy bất bình thay cho anh ta, nhưng bọn họ cũng chỉ dám ở trước mặt anh ta bất bình, chẳng có ai dám nói một lời nào với bà chủ cả.
Cá chình được đặt gọn gàng và đẹp mắt trên mặt cơm, nước sốt nóng hổi của Thượng Cao phủ cá là một lớp nước bóng loáng đầy hấp dẫn, cơm được Tiểu Kim dùng tốc độ nhanh nhất mang về nên vẫn còn độ ấn. Loan Khúc Cừ cầm đũa lên cắt một miếng cá nhỏ liền với cơm gắp đưa lên miệng ăn, cá chình có mùi vị độc đáo tươi ngon đầy ắp trong khoang miệng, thịt trơn mềm, vừa vào miệng chưa được bao lâu thì đã tan ra, hơn nữa độ mặn ngọt của nước sốt lại vừa đủ, lẽ ra đó là một phần cơm đỉnh cao, nhưng cô ăn được một phần ba thì nhíu mày đẩy hộp cơm đi.
“Gần đây thời tiết nóng nực, cô Loan ăn uống không ngon miệng ư?” Tiểu Kim bước tới trước bàn của cô, lặng lẽ giúp cô thu dọn hộp cơm, xem ra lại để anh ta ăn hết nó rồi.
Khúc Cừ có chút buồn bực, giọng điệu không dịu dàng cau mày nói: “Cơm không đủ ngon cũng không muốn ăn, anh cầm rồi ăn hết đi.”
“Vâng ạ.” Tiểu Kim lặng lẽ thu dọn hộp cơm rời khỏi khu vực áp suất thấp.
Hôm qua cô nói món mì thịt bò cao cấp không ăn nổi, hôm nay lại nhận xét món cơm cá chình không đủ ngon, xem ra vẫn tốt hơn so với món mì thịt bò hôm qua. Anh ta rối rắm thở dài, hộp cơm anh ta mua cô vừa ăn một miếng đã lập tức nói khó ăn, sau đó anh ta lại tìm hiểu sở thích của bà chủ, mua đồ mà ngày trước cô đã khen rồi ăn không biết mệt, mặc dù cô vẫn không chịu ăn nữa sau khi ăn hai miếng vì không ngon, nhưng ít ra cô cũng đã bằng lòng ăn thêm hai miếng.
Một giờ rưỡi đêm, Loan Khúc Cừ mới ăn chút bữa tối nên lúc này cô đã đói trở lại, tâm trạng cũng không được bình tĩnh, đói bụng càng khiến cho cô thêm bực bội, cô gọi cho Tiểu Kim và bảo anh ta đi mua đồ ăn tối về.
Tiểu Kim không nói lời nào nhìn điện thoại đã cúp máy, thở dài cầm ly Whisky ở quầy bar ngẩng đầu lên uống một giọt cũng không lọt ra ngoài.
Vừa hay nhân viên pha chế của đêm nay là Hoắc Thức Lăng, để ý thấy Tiểu Kim đang cau mày, cô ấy dùng tâm thái của đồng nghiệp lắm lời hỏi một câu: “Anh, có chuyện gì phiền lòng sao?”
Tiểu Kim liếc cô một cái, đôi mắt ướt long lanh lộ ra vẻ chân thành, anh ta tự nhiên cũng buông lỏng cảnh giác, mềm giọng cảm thán nói: “Cô Loan kêu đói, muốn tôi đi mua đồ ăn tối cho cô ấy, nhưng gần đây không hiểu sao mà tôi đã mua rất nhiên đồ cô ấy thích ăn hồi trước về rồi mà cô ấy đều chỉ ăn có hai, ba miếng, còn nói là khó ăn. Những món có mùi vị được tôi đều đã mua rồi, chuyến đi mua đồ ăn tối này quả thật là muốn mạng của tôi mà, không biết nên mua cái gì mới được.”
“Sao anh không đến cửa hàng lần trước tôi giới thiệu cho anh? Lúc đó sau khi đưa bà chủ đi, không phải về nói cảm giác bà chủ ăn xong có tâm trạng không tệ sao?” Hoắc Thức Lăng có một đôi mắt to, luôn thích giới thiệu cửa hàng ăn uống cho người khác, cứ mỗi khi đến kỳ nghỉ cô ấy đều hẹn bạn bè đi đâu đó ăn cơm.
Nhưng trong lòng cô ấy băn khoăn nghĩ có thể nhìn bà chủ nhiều hơn vài lần được không, lần đầu tiên nhìn thấy bếp trưởng, cô ấy khó có thể tin bếp trương lại là một cô gái thon gầy, hơn nữa vẻ ngoài xinh đẹp hút hồn. Điều quan trọng là người nàng tản ra một khí chất chín chắn, điềm tĩnh, như thể dù gặp phải chuyện gì nàng cũng có thể giữ bình tĩnh và giải quyết được, trông trưởng thành và đáng tin.
Cô ấy biết tin bà chủ cửa hàng là một người đẹp truyền ra, có không ít người giống như cô ấy hận không thể trực tiếp tới xem người thật, chưa kể nghe nói tới đầu bếp là một người độc thân thì lại càng tích cực chạy tới.
“Cũng đúng, gần đây tôi bị bà chủ trêu chọc đến mức quên mất rồi.” Cả ngày bay tới bay lui vô cùng bận rộn, bây giờ nghe Hoắc Thức Lăng nhắc tới, quả thật có thể đi tới cửa hàng đó đánh cược một lần, hơn nữa cô Loan cố ý muốn số điện thoại của bà chủ cửa hàng chứng minh cô hài lòng với cửa hàng chứ nhỉ?
Tiểu Kim nói cảm ơn với Hoắc Thức Lăng rồi lái xe đi tới cửa hàng nhỉ, anh ta nhớ đường đi như thế nào, sau khi tạt qua một con đường thì rất nhanh đã tới trước con ngõ nhỏ rồi dừng xe lại. Anh ta đi vào trong ngõ, nhanh chóng đến trước cửa hàng. Lần đi này anh ta đánh giá bên ngoài quán chút, nghĩ thầm ai ngờ được đầu bếp của cửa hàng trang hoàng đơn giản như vậy lại xuất thân từ Học viện ẩm thực Le Cordon Bleu của Pháp? Tiểu Kim lật tung thông tin trong đầu rồi đẩy cửa bước vào.
Cũng đã gần hai giờ sáng, trong quán vẫn đang có hai vị khách, nhưng món ăn trên bàn đã được thưởng thức, xem ra hai vị khách này chỉ ở đây để tán gẫu. Nhìn thấy vị khách cao lớn khỏe mạnh, A Chính không khỏi hâm mộ, tự hỏi liệu bên trong áo sơ mi của anh ta liệu có cơ bụng tám múi không.
“Chào anh, mời anh ngồi, đây là thực đơn hôm nay.” A Chính lấy máy tính bảng đưa cho Tiểu Kim, các món ăn cửa hàng dựa theo nguyên liệu mỗi ngày mà làm ra, gần đây Lộ Chức Tri đã tiếp nhận ý kiến của A Chính, mua máy tính bảng cùng số lượng với bàn trong quán thuận tiện cho việc thay đổi menu hàng ngày mà không cần phải viết tay. A Chính chính là sinh viên đại học chuyên ngành thiết kế đồ họa, thậm chí cậu còn vẽ luôn các món ăn trông như thế nào cho bà chủ, được một số nhân viên văn phòng trẻ tuổi ưa thích.