Khúc Cừ không muốn đi cửa chính, bởi vì nếu đi từ cửa chính thì cô không thể thấy mặt Tiểu Tri. Thừa dịp A Chính không đếm xỉa tới mình, cô đã đi đến phòng bếp, xốc rèm vải lên thuận tiện nhìn thấy bóng dáng chuyên tâm xào rau của Tiểu Tri, khóe miệng cũng cong lên theo, cô nhẹ nhàng đi đến phía sau nàng, lấy một tờ một nghìn đồng ra ngăn cản tầm mắt của nàng.
Khi Khúc Cừ đứng ở phía sau nàng, Chức Tri đã mẫn cảm đã ngửi được hương nước hoa thuộc về cô, nên khi một tờ một nghìn đồng xuất hiện trước mắt, nàng không hề có phản ứng kinh ngạc mà Khúc Cừ mong muốn: “Tính tiền thì tìm A Chính, tôi không rảnh tính tiền cho cô.”
“Tôi không muốn tìm A Chính, huống chi cậu ấy cũng không rảnh, không cần thối lại tiền.” Khúc Cừ nhìn dì rửa chén bên kia không để ý hai người, lập tức cầm tờ một nghìn đồng trên tay sờ xuống, sờ đến túi quần của Tiểu Tri thì đặt vào trong.
“Cô làm cái gì!” Chức Tri nhỏ giọng mắng chửi, không biết làm sao nhìn thoáng qua dì Vương, nàng buông xẻng cầm cổ tay của cô.
“Chẳng phải cô không rảnh sao? Tôi chỉ để tiền vào túi quần của cô, đừng căng thẳng.” Khúc Cừ giả bộ lộ ra vẻ mặt vô tội, sử dụng một chút kỹ xảo rút tay về từ móng vuốt của nàng, trêu ghẹo cằm của nàng nói: “Tiền thừa cứ để thanh toán cho lần sau tôi đến ăn cơm trước, vậy cô cũng không có lý do từ chối tôi đến ăn cơm nữa.”
Lộ Chức Tri cảm nhận được cô lùi lại, đang muốn lấy tiền từ túi quần trả cho cô, nhưng yêu nghiệt này đã chạy đi từ cửa sau trong chớp mắt. Nàng cầm tờ một nghìn đồng kia, bên tai vẫn lởn vởn luồng khí cô thổi vào thôi trước khi rời đi, còn có tiếng cười quyến rũ kia.
Hôm nay rất nhiều khách, có thể do ngày mai là cuối tuần, người tới đa số là làm văn phòng, thậm chí có một bàn là người yêu lại đây tổ chức sinh nhật, nhà trai cố ý hẹn nhà gái ra ăn bữa ăn khuya, cũng nói trước với A Chính là mười hai giờ mang bánh kem đã đốt nến ra đây.
Tuy trong quán không có dịch vụ này, nhưng A Chính tình nguyện làm như vậy, nàng làm bà chủ cũng không muốn từ chối, huống chi tủ lạnh vẫn còn chỗ.
Sau khi tổ chức sinh nhật xong, tụ tập và cuối cùng một mình nàng đơn giản ăn bữa ăn khuya, khi A Chính không đưa đơn vào nữa, Lộ Chức Tri cảm thấy rất mệt, nàng cầm khăn lông lau mồ hôi, thấy A Chính lại tiến vào, nàng liếc mắt nhìn thời gian, mới hơn hai giờ sáng, chẳng lẽ có khách tới?
“Bà chủ… Bên ngoài không có khách, chị có muốn tiếp đón bạn của mình một chút không?” Nét mặt của A Chính lộ vẻ khó khăn, cũng cảm thấy đáng thương thay cho người đẹp nhỏ nhắn ngồi bên ngoài mấy giờ liền.
“Chị ấy còn ở đây sao?” Lộ Chức Tri kinh ngạc mở to mắt, không tin lắm, chỉ là A Chính dùng sức gật đầu, nàng đành bất lực cởi tạp dề trên eo xuống, cởi mũ trùm đầu, rót ly nước ấm đi ra ngoài.
Khi Cao Xảo Viên nhìn thấy Chức Tri thì nét mặt không vui cả đêm lập tức chuyển thành gương mặt vui vẻ, cô ta không nhịn được lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, con ngươi vốn dĩ ảm đạm đột nhiên chứa một chùm sáng tỏa sáng lấp lánh: “Tiểu Tri, em vất vả rồi, buôn bán trong quán rất tốt.”
Lời thoại mở đầu có phần lịch sự của cô ta khiến cảnh hai người quen biết trong thư viện khi xưa hiện lên, những tâm tư nhiễu loạn mà nàng cho là đã bình tĩnh, nhưng mà… Nàng đã xem nhẹ ma lực của thời gian tràn ngập ngọt ngào mà Xảo Viên đã cho nàng khi cô ta còn học trung học.
Nó đã bén rễ từ kẽ hở trong trái tim nàng, cho dù là năm đó Xảo Viên tự mình rời đi thân cây không chút lưu tình từ trong lòng nàng, nhưng nàng vẫn không thể diệt trừ mảnh rễ nhỏ liên miên sâu vô cùng, giống như cô ta cố ý để lại để tra tấn nàng.
“Bàn trong quán ít, nhìn có vẻ như nhiều khách, trên thực tế cũng bình thường, hơn nữa hôm nay là thứ sáu, thông thường cũng tương đối nhiều người.” Nàng nhìn thấy A Chính lau xong bàn khác, để cậu khóa kỹ cửa trước rời đi cùng dì Vương.
Chờ đến khi trong quán hoàn toàn chỉ có hai người, Cao Xảo Viên không nhịn được nắm tay mu bàn tay đang cầm ly nước của Chức Tri, đôi mắt có thêm vài phần thâm tình: “Em biết tôi là bất đắc dĩ, tôi vẫn rất yêu em, từ sau lần trước, không một buổi tối nào tôi không nghĩ đến em, tôi cũng rất đau khổ.” Cao Xảo Viên nói như mình là bên chịu uất ức vậy, hai tròng mắt còn ẩn chứa nước mắt, dáng vẻ mảnh mai sắp khóc ra ngoài.
Cô ta đang khiêu chiêu để khiến Tiểu Tri mềm lòng, mỗi một lần dùng chiêu này, Tiểu Tri sẽ không tức giận với cô ta.
Đáng tiếc…
Cao Xảo Viên đã quên mất tình thương sẽ khiến con người lớn lên, cũng có thể khiến người ta mạnh mẽ từ nhược điểm trong quá khứ, rồi miễn dịch với nó.
Cô ta dùng tay đeo nhẫn cưới phủ lên, trực tiếp làm đau mắt và lòng của Chức Tri, Chức Tri cố gắng cắn môi, mùi máu tươi và ý đau đớn vừa lúc nhắc nhở nàng giọt nước mắt năm xưa mặn chát cỡ nào, nàng nhẫn tâm rút tay về từ lòng bàn tay ấm áp của cô ta vào đặt lên đùi nơi cô ta sẽ không đụng tới.
“Đàn chị, không cần nói nữa, mọi việc đã định rồi, chẳng lẽ chị muốn tôi làm người thứ ba?” Chức Tri châm chọc hừ cười một tiếng.
Xảo Viên mới kết hôn không bao lâu, dựa vào sự hiểu biết của nàng về bối cảnh gia đình của Xảo Viên thì cô ta tuyệt đối sẽ không ly hôn với chồng để ở chung với nàng. Hiện giờ cô ta trở về nói nhớ nàng, yêu nàng sao? Nếu không phải ám chỉ muốn nàng làm người thứ ba của cô ta, thì còn là ý gì nữa? Nàng chưa từng nghĩ là Xảo Viên sẽ như vậy, dường như lại cắm thêm một đao lên miệng vết thương của nàng.
“…” Cao Xảo Viên nhấp môi không thể cãi lại, đương nhiên cô ta không hy vọng thân phận người thứ ba này sẽ rơi lên người Tiểu Tri, nhưng cô ta không thể ly hôn, lại muốn ở chung với Tiểu Tri. Dưới tình thế lưỡng nan, cô ta rất muốn Tiểu Tri có thể chấp nhận phương thức yêu nàng của cô ta. Chỉ là, người trước mắt lại không phải Tiểu Tri khi xưa ngoan ngoãn nghe lời cô ta nói, nàng đã tưởng thành, vững vàng hơn trước kia, ngay cả sắc mặt chế giễu cũng chỉ là chợt lóe qua, sẽ không lại lộ ra nhiều cảm xúc.
“Đàn chị, hy vọng chị đừng đến nữa…” Chức Tri cong khóe miệng tự giễu nói: “Tôi không thể làm người thứ ba.”
Nàng xoay người đi vài bước, Cao Xảo Viên ở phía sau nóng nảy, đuổi theo ôm nàng từ phía sau, dục vọng trong lòng nổ tung trong nháy mắt. Cô ta đè Tiểu Tri trên bàn gần hai người nhất, nghiêng đầu phủ kín cánh môi ướt át kia, cảm giác tuyệt vời quen thuộc khiến Xảo Viên dùng sức liếm môi, đôi tay ôm bên hông chạy dọc trên lưng nàng, vội vàng kéo vạt áo ra khỏi người của nàng, khao khát muốn tiếp xúc da thịt với nàng sau thời gian dài vắng bóng.
Đây là mới là người phụ nữ có thể cho cô ta cảm xúc và hơi thở hài hòa, mấy năm qua Cao Xảo Viên đã chịu đựng sự đòi hỏi của chồng mình, hơi thở của đàn ông khiến cô ta cảm thấy ghê tởm, chỉ có da thịt, cánh môi, và cả nơi nào đó tràn ngập ướt át của Tiểu Tri mới khiến cô ta vui sướng.
Lộ Chức Tri đã giãy giụa khi cô ta hôn lên, nhưng Xảo Viên hôn nàng đến nỗi toàn thân mềm mại, hoàn toàn không thể dùng sức lực, một bên nàng không thể chống lại đôi tay ở trước ngực của cô ta, một bên khác lại không thể trốn khỏi trên môi, khiến nàng giống như đã muốn lại còn từ chối.
Có lẽ, Xảo Viên cũng nghĩ như thế, bằng không cô ta sẽ không với tay vào trong quần khi nàng từ chối mãnh liệt.
Một tiếng chuông vang lên rất nhanh, ngay thời khắc Xảo Viên thăm dò vào trong quần của nàng. Tiếng chuông từ điện thoại di động trong túi quần của Chức Tri có hơi dọa đến Xảo Viên, đồng thời khiến Chức Tri bừng tỉnh, nàng thấy đối phương thả lỏng ra một chút thì nhanh chóng đẩy ra, khuôn mặt đỏ hồng kéo lại áo trên bị đẩy cao, sờ vào túi quần.
Khi sờ vào, nàng cũng thuận tay sờ được một nghìn đồng do Loan Khúc Cừ để vào túi quần của mình. Nàng lại nhìn người gọi, chính là chủ nhân của một nghìn đồng trong người mình gọi đến, tâm tình của Lộ Chức Tri rất mâu thuẫn, nàng chán ghét sự tiếp cận khó hiểu của Loan Khúc Cừ, nhưng giờ phút này lại rất cảm ơn cô đã gọi đến. Nàng mang tâm tình lung tung rối loạn nghe điện thoại, trừng mắt nhìn Xảo Viên đang muốn tiếp tục.
“Alo, cô gọi tới có chuyện gì sao.” Lộ Chức Tri nén lại nỗi lòng lộn xộn, đè giọng nói xuống.
Tâm tình của Khúc Cừ bên kia cực kỳ vui sướng, cong môi nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Sau khi tôi trở về công ty xong thì nửa đêm vào toilet.”
“Sau đó thì sao?” Mặt mày Chức Tri nhíu chặt, cô gọi tới nói với nàng mấy cái này làm gì?
“Sau đó kỳ sinh lý của tôi đã tới~” Khúc Cừ nói rất nhẹ nhàng, dường như giống như cô đang nói thời tiết hôm nay thật tốt vậy.
“Đừng thách thức sức nhẫn nại của tôi, nếu cô không nói ra mục đích gọi tới thì tôi cúp máy đó!” Xảo Viên lại quấn lên, Lộ Chức Tri lấy một tay đẩy cô ta ra.
“Tôi muốn uống canh bổ máu, tới kỳ sinh lý thì tay chân của tôi dễ bị lạnh, bụng dưới sẽ rất đau, sau đó khẩu vị sẽ thèm ăn đồ ăn chua ngọt, ví dụ như sườn xào chua ngọt và cơm trắng là hợp nhất.” Trình độ da mặt dày như vậy khiến ngay cả bản thân Khúc Cừ cũng cảm thấy không thể không suy nghĩ, cô không thể rút ra khỏi sức hấp dẫn trên người Tiểu Tri, càng muốn mỗi ngày đều thấy nàng.
Tút!
Khúc Cừ ngồi ở xe thể thao nhìn cuộc gọi bị cắt ngang, nhưng cô không hề tức giận, nghiêng đầu nhìn qua hẻm nhỏ kia từ cửa sổ xe.
Cô chờ kết quả mà mình muốn.
Trong chốc lát, khóe môi cô cong lên, một người phụ nữ đi ra từ ngõ nhỏ, đúng là người vợ kia. Vẻ mặt của cô ta có hơi rối loạn, dò xét bốn phía vài lần, mắt phát hiện Loan Khúc Cừ ở trong xe thể thao lóa mắt bên đường đối diện, đối phương hạ cửa sổ xe xuống, cười chế giễu với cô ta, còn cố ý để nàng nhìn thấy điện thoại trong tay.
Cuộc gọi vừa rồi Tiểu Tri nghe là do người phụ nữ này gọi tới sao?!
Cao Xảo Viên tức giận đến điên rồi, suýt chút nữa cô ta đã có được Tiểu Tri, cô ta tự tin cho rằng nếu vừa rồi có thể ôm nàng, Tiểu Tri nhất định mềm lòng vì cô ta, vậy thì cô ta vừa không cần ly hôn, vừa có thể ôn tồn với Tiểu Tri.
Có một chiếc xe taxi chạy tới, bây giờ đã quá khuya, chồng của cô ta cũng vừa lúc gọi tới hỏi cô ta có về không, Cao Xảo Viên trừng mắt với Khúc Cừ, trả lời với chồng xong thì gọi taxi trở về.
Khúc Cừ bật cửa sổ xe lên, nghe nhạc ở trên xe đợi thêm một hồi đến khi nhìn thấy vẻ mặt của Lộ Chức Tri hơi mệt mỏi đi ra từ ngõ nhỏ mới lái xe rời đi.
Hai tròng mắt của cô theo sát chiếc xe trong đêm khuya, cho đến nàng biến mất ở trước mắt. Loan Khúc Cừ không tự chủ cắn môi dưới, đôi tay siết chặt tay lái, tất cả hình ảnh trước mắt đều là tình hình cô nhìn thấy vừa nãy.
Mười lăm phút trước, Loan Khúc Cừ xử lý xong chuyện kinh doanh xong thấy vẫn còn thời gian nên cô đến cửa hàng của Tiểu Tri muốn chọc nàng trước khi ngủ chắc về nhà sẽ ngủ ngon hơn. Ai ngờ đi vào cửa chính phát hiện đã khóa, nhưng bên trong còn sáng đèn, nên cô cũng cười cười đi cửa sau.
Quả nhiên cửa sau không khóa, khi cẩn thận đẩy cửa vào, cô nghe trước cửa hàng truyền đến tiếng thở dốc nói không cần của Tiểu Tri, trong lòng cô chấn động, cho rằng có phải Tiểu Tri gặp người xấu hay không. Khi đang muốn lao ra từ phòng bếp thì cô dừng chân, nhìn thấy Tiểu Tri và người vợ kia đang triền miên ở bên trong.
Việc phá chuyện tốt của người ta khiến Khúc Cừ có hơi ngại ngùng, đứng ở phòng biếp mười mấy giây định rời đi, cô lại nghe Tiểu Tri từ chối người vợ hôn nàng rất rõ ràng. Cô liếc nhìn lén một cái, chứng thực mình không hề nghe lầm, Tiểu Tri thật sự dùng sức đẩy đối phương, nhưng lúc ấy cô bị hình ảnh Tiểu Tri bị đối phương vén quần áo lên lộ ra da thịt trắng như tuyết thu hút sự chú ý, đặc biệt màu da trắng như tuyết của nàng lại mặc nội y màu đen, nhìn qua có một sự tương phản rõ rệt, cực kỳ hấp dẫn đôi mắt.
Khúc Cừ tự biết mình hạ lưu mà nhìn thêm hai lần rồi mới thu tầm mắt, phán đoán Tiểu Tri cũng không phải đã muốn lại còn từ chối theo như lời của người ta, cô lập tức nghĩ phải làm sao mới có thể cắt ngang hai người dưới tình huống cô không ra ngoài ngăn cản.
Cô biết nếu cứ tự nhiên đi ra như vậy thì rất có thể sau này Tiểu Tri sẽ chấm dứt với cô, từ đây không được bước vào trong quán nửa bước, tưởng tượng đến sau này không thể ăn đồ nàng nấu, Khúc Cừ bước nhẹ đi ra ngoài từ cửa sau, đi qua đi lại suy nghĩ một chút, quyết định thử gọi điện thoại qua xem có cắt ngang được người vợ như sói như hổ kia không.
Điện thoại kết nối một thời gian thì Tiểu Tri mới nghe, cho dù Tiểu Tri che giấu âm thanh thở dốc rất khá, nhưng Khúc Cừ vẫn nghe ra được, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự ác độc đè nặng lồng ngực không thể giãn ra.
Khúc Cừ ngồi ở trong xe thể thao nghe âm nhạc một hồi lâu mới quét đi được sự ác độc kia, đêm đã khuya, trước khi lái xe cô đã nhắn một tin cho Tiểu Tri.
“Tôi thích sườn xào chua ngọt chua một chút.”
Đáng tiếc cái cô nhận được…
Là sự trống rỗng vô tận.