Thuyên Viên xã giao với Trương đổng của tập đoàn Viễn Phàm gần một tiếng đồng hồ, khi đi ra từ phòng bao, cô ta đã bị chuốc hai chai rượu đỏ, nếu không phải tửu lượng của cô ta tốt thì đã say từ lâu rồi.
Loan hồ ly chết tiệt, cô thật sự miễn cưỡng xã giao với Trương đổng ba câu, uống được hai ngụm rượu đỏ liền tìm lý do chuồn mất! Nếu không với thái độ của cô ta, Trương đổng cũng sẽ không nói bà chủ lớn không cho ông ta mặt mũi, bắt cô ta phải bồi thường, không uống đủ hai chai thì không được đi!
Đột nhiên cô ta nghĩ đến một chuyện, hừ nhẹ một tiếng sau đó khóe môi nhếch lên, dám chuồn đi thì phải dám tiếp nhận sự tra hỏi của cô ta!
Khi đi sâu vào trong phòng làm việc, Thuyên Viên không thèm gõ cửa, trực tiếp đi vào, sau khi bước vào cô ta đóng chặt cửa lại, ngăn cản tất cả tiếng ồn bên ngoài. Cô ta kéo ghế tựa cho khách ra ngồi xuống, vắt chân, hai tay đan vào nhau, chống cằm, trên mặt đầy vẻ trêu ghẹo nhìn Khúc Cừ.
Cô ta rất muốn nhìn thấy điều gì đó từ khuôn mặt không dao động ấy, đáng tiếc… cô là một hồ yêu ngàn năm, đạo hạnh cao thâm, trên mặt cô vẫn là vẻ mặt nghiêm túc xem tài liệu hàng ngày.
“Làm sao vậy, đi vào mà không nói lời nào, cô bảo tôi nói xã giao mấy câu, chẳng phải mấy câu sao, tôi nhớ rõ là tôi đã nói mấy câu với Trương đổng rồi.” Cô nhắc đến những điều hôm qua, cố ý điều chỉnh tư thế giống Thuyên Viên, hai tay đan nhau, chống cằm, ánh mắt không để lộ chút chột dạ nào.
Chậc chậc chậc, thủ đoạn của Ma Vương quá cao.
Trong lòng Thuyên Viên chửi thầm, nhưng… nhưng cô ta là Thuyên Viên, hôm nay cô ta nhất định phải bắt cô tiết lộ lý do tại sao rồi mới bỏ qua!
Cô ta không tin rằng có người vĩnh viễn tâm tư lạnh nhạt, lòng dạ sâu bao nhiêu cũng được, con người vẫn có máu thịt, mỗi người đều phải có điểm yếu.
Đặc biệt là… khi một thứ gì đó lấp đầy nơi máu thịt, biến đổi linh hoạt và trở thành một phần máu thịt.
Đối mặt với một lão yêu, Thuyên Viên trực tiếp sử dụng công kích chính diện, tư thế điều chỉnh ung dung thoải mái, bàn tay đang chống cằm lúc này đã biến thành móng tay rơi vào đáy mắt, như có như không kiểm tra xem họ có nói gì đó hay không: “Cô nói lấy lệ vài câu cũng khiến tôi phải uống đủ hai chai rượu. Ai, bị chuốc rượu cũng tốt, Trương đổng toàn khui mấy chai rượu cao cấp, uống nhiều một chút cũng xem như kiếm lời…. Nhưng mà, tôi chưa được ăn cơm tối đã bị chuốc rượu, bây giờ dạ dày có chút khó chịu, muốn ăn gì đó, vào đây để nói với cô một tiếng là tôi muốn về sớm ăn cơm.”
Cô ta đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “ăn cơm”, trong mắt lóe lên tia sáng tỏ vẻ xem kịch vui, chờ xem phản ứng của cô.
Quen biết với cô ta cũng đã năm, sáu năm, nhìn nụ cười không giấu được má lúm đồng tiền trên mặt cô ta, trong lòng Khúc Cừ biết tối nay Thuyên Viên sẽ không hóng được mấy chuyện bát quái của cô thì sẽ không dừng tay. Sau khi cô ta nhắc đến hai chữ “ăn cơm”, Khúc Cừ không kìm được sự rung động đang trào dâng trong lòng, trên mặt thoáng chốc không thể giữ được vẻ bình tĩnh trước sau như một, hai đôi mắt cô híp lại, như muốn giãy giụa đừng lên từ trong hơi tàn, không biết làm sao mới được.
Tính hóng chuyện của Thuyên Viên bị kích hoạt, nếu như cô ta không nhận được đáp án, e rằng những ngày tiếp theo sẽ không thể bình tĩnh được nổi.
“Cửa tiệm nhỏ bây giờ không thích hợp với cô cho lắm.” Cô liếc nhìn quần áo trên người Xảo Viên, so với bình thường còn trang trọng hơn, có lẽ là muốn chiêu đãi Trương đổng nên mới ăn mặc như vậy.
Ồ, có thể nói không có gì Thuyên Viên không làm được, hồ yêu ngàn năm cũng có ngày phải buông lỏng.
Khóe miệng cô ta nhếch lên: “Không sao, trong phòng làm việc của tôi có một bộ thường phục, yên tâm, tôi chọc ghẹo người khác có chừng mực, không giống người nào đó, huống cho tôi còn muốn sớm nhìn thấy người thật.” Người tên là Lộ Trực Trực, có phải tính cách cũng rất thẳng thắn không?
Loan hồ ly có thể bẻ cong một người phụ nữ có cái tên thẳng thắn như vậy sao?
Không thể chơi như vậy, Loan Khúc Cừ không bình tĩnh nổi, cô nhìn chằm chằm dáng vẻ nhất định phải đạt được của Thuyên Viên, chiếc ghế dưới mông dường như có hàng vạn cây kim đang đâm vào khiến cô ngồi không yên, đành phải chịu thua nói: “Cô khiêm tốn một chút, đừng dọa đến cô ấy.”
“Một chút tính toán cũng không có, bây giờ cô lại bảo vệ cô ấy, ai nha, Loan Khúc Cừ, cô cũng có ngày này! Không biết nếu bọn họ biết được sẽ phản ứng như thế nào? Tôi rất có nghĩa khí, có biết cũng không nói cho bọn họ, cô muốn báo đáp tôi như thế nào đây?” Cô ta nóng lòng ngồi dậy khỏi ghế, lục lại tài liệu cô ta vẫn lưu trong điện thoại, thầm nhẩm địa chỉ của cửa hàng.
Thuyên Viên rời khỏi phòng làm việc của cô, cô ta đang tỏ ra tôn trọng Loan Khúc Cừ một chút, nếu không tại sao cô ta đi nhìn người thật một cái cũng phải báo cáo? Rốt cuộc thì cô ta vẫn sợ nếu mình âm thầm tìm đến cửa sẽ bị Khúc Cừ phát hiện rồi tính sổ!
Cô ta không có can đảm đắc tội với một con quỷ cấp đạo hạnh cấp hồ yêu!
Nửa đêm mười hai giờ, Nhất Tịch chính thức tiến vào giai đoạn ăn đêm nửa bận nữa rảnh.
Nguồn khách giờ ăn khuya khó nắm bắt, giống như hôm nay có thể nói là liên quan đến thứ sáu, từ hơn mười giờ tiễn khách đến ăn tối không lâu, khách đến giờ ăn khuya có thể dùng từ không gián đoạn để hình dung, sáu bàn trống trong vòng nửa tiếng lại đầy, mà thực đơn của những người đến cửa hàng ăn đêm cũng không phức tạp, chẳng hạn như sủi cảo, gà chiên giòn, hoặc salad… mới được thêm vào đêm nay.
Lộ Chức Tri làm việc không ngừng trong nhà bếp, nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái, món mà khách gọi quy trình làm rất đơn giản.
Bận rộn đến mười hai giờ đêm, trong cửa hàng còn lại ba bàn khách với mục đích uống rượu, Lộ Chức Tri không còn việc gì làm lập tức cầm khăn đi vào phòng nghỉ ngơi. Vén quần áo lau nửa người trên với lưng đẫm mồ hôi, sau đó nàng lấy điện thoại lướt tin nhắn của mọi người trong nhóm bạn bè, nội dung nóng nhất là Từ Thiến Thiến tuyên bố cô ấy lại chia tay với bạn trai, lý do chia tay là bạn trai nói với cô ấy tính cách không hợp, không sống chung được, sau đó Thiến Thiến tiết lộ anh ta đã tán được nữ quản lý của công ty nên mới chia tay với cô ấy.
Thiến Thiến nói đã cãi nhau với anh ta, nhưng cô ấy rất lý trí điên cuồng mắng đánh anh ta một trận, sau khi xả giận thì lý trí chia tay, cô ấy hẹn mọi người trong nhóm ngày mai ra ngoài uống rượu, ngày mai là thứ bảy, mấy người khác đã đồng ý, chỉ thiếu nàng. Lộ Chức Tri thở dài một hơi, đây là lần thứ ba Thiến Thiến thất tình, lần trước là hai năm trước, hai năm sau lại tổ chức tiệc uống rượu sau khi thất tình, nàng cũng cảm khái thay cho Thiến Thiến, cho nên đầu ngón tay nhanh chóng trả lời nàng cũng sẽ tham gia.
Có lẽ Thiến Thiến thất tình vẫn chưa ngủ, mấy giây sau cô ấy trả lời: “Tớ thấy cậu đăng trên trang cá nhân ngày mai cửa hàng nghỉ, biết cậu sẽ đồng ý.”
“Chúng ta là bạn thân, đừng đau lòng vì một người đàn ông đã thay lòng, đi ngủ sớm đi.” Khóe miệng Lộ Chức Tri cong lên.
Điện thoại rung lên rất nhanh sau khi nàng gửi tin nhắn đi, nàng nhìn vào màn hình không có ai nói chuyện, kỳ lạ nàng trở về màn hình chính, không nói nên lời lại nhìn thấy trên ký hiệu tin nhắn có một làn sóng nhỏ đỏ. Nàng cắn môi dưới bấm vào kiểm tra xem, người đó gửi tin nhắn đến nói với nàng: Lát nữa có thể sẽ có một người phụ nữ kỳ lạ đến cửa hàng của cô dùng bữa, cô không cần phải sợ, cô ấy bắt nạt cô thì hãy nói với tôi, tôi sẽ ngược chết cô ấy.
Hai tròng mắt khinh thường nhìn lấy hai chữ “kỳ lạ”, khóe miệng nàng nhếch lên đầy giễu cợt, chế nhạo nhìn điện thoại: “Không ai kỳ lạ hơn cô đó có biết không?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Có thể nói ban ngày không thể nhắc đến người, buổi tối càng không nên nói đến quỷ!
A Chính đang hét lên bên ngoài cửa: “Bà chủ, tôi rất vui khi có thể làm việc trong cửa hàng của chị, chị mở cửa hàng toàn thu hút các người đẹp! Bên ngoài có một vị khách xinh đẹp, gương mặt mới, nhưng không biết món ăn cô ấy gọi chị có làm cho cô ấy không.”
Lộ Chức Tri trừng mắt nhìn nội dung tin nhắn trên điện thoại, không nghĩ nhiều, đặt điện thoại xuống rồi đi ra ngoài nhìn thoáng qua tờ giấy A Chính viết.
“Một bát mì thịt bò ăn vào sẽ cong!”
Cái quái gì vậy? Nàng ngước mắt lên nhìn A Chính, dùng ánh mắt hỏi lại cậu có viết sai không, nhưng A Chính cười khổ gật đầu: “Em cũng không biết có ý gì, nhưng cô ấy nói chị biết nấu.”
Nàng đuổi A Chính ra ngoài làm việc trước, đợi A Chính đi ra ngoài rồi cắn môi, tay bóp mảnh giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Kỳ lạ? Nói dễ dàng quá rồi đúng không? Món mà cô ấy gọi quả thật khiến người ta muốn đánh cho cô ấy một trận! Nhưng cửa hàng nhỏ cần phải tồn tại, khách cũng đã gọi món rồi, nàng lại luôn quan tâm đến khách hàng, mà cô ấy gọi bát mì thịt bò rất khác biệt, chi phí đương nhiên cũng sẽ khác đi.
Nghĩ đến lại có thể lừa người một khoản, Lộ Chức Tri lập tức thu lại tâm trạng tức giận để nấu bát mì thịt bò này.
Sau khi mì thịt bò được nấu chín, Lộ Chức Tri quyết định đi gặp cô ấy một lúc. Bưng mì ra nhanh chóng tìm được vị khách “kỳ lạ” mới tới dựa vào ánh mắt của A Chính, nàng không vội vàng, từ từ đi đến bàn cẩn thận đưa mì thịt bò đến trước mặt cô ấy: “Có người nói cô rất kỳ lạ, nhưng tôi nghĩ cô sẽ không kỳ lạ đến nỗi biết rõ đến ăn mà ngay cả tiền cũng không mang theo đúng không?”
Lúc nàng bưng mì đến, Thuyên Viên thẳng thừng nhìn nàng, quan sát từ chân đến đầu một lượt, với kinh nghiệm nhìn người của cô ấy, bà chủ nhỏ đẹp hơn nhiều so với trong ảnh, nhưng nàng lại phát ra tin tức rõ ràng là “đừng tùy tiện đến gần tôi”. Có lẽ chính là điểm nho nhỏ này, không hiểu sao lại hấp dẫn Khúc Cừ muốn đối nghịch, hoặc có lẽ ngay từ đầu cô đến gần nàng là muốn trêu chọc nàng, sau đó cô lại bị chìm vào trong…
Cô ấy không thể phán đoán trạng thái hiện tại của Khúc Cừ là xuất phát từ hứng thú với nàng nên trêu chọc một chút để giải quyết cực nhọc trong công việc của mình và sự cô đơn khi những người xung quanh rời khỏi BD hay trong hành động vô thức đã tạo ra chút rung động.
Thật kỳ diệu, bà chủ nhỏ này có thể khiến Loan Khúc Cừ mở miệng muốn bảo vệ nàng.
Vừa nói ra lời này, Thuyên Viên biết đạo hạnh họ Loan cao đến không chịu nổi, nên đã thông báo trước cho bà chủ nhỏ biết cô ấy sẽ đến, hơn nữa cô ấy đoán nội dung đều là nói xấu cô ấy: “Haha, hóa ra cô ấy đi ăn không trả tiền à.” Cô ấy lấy ví ra khỏi túi xách của mình, trực tiếp lấy ra một tờ một nghìn đồng để trả trước.
“Đủ không?” Cô ấy cười đến phong tình vạn chủng, móng tay đỏ tươi càng làm nổi bật vóc dáng năm ngón tay dài và nhỏ nhắn của cô ấy.
Lộ Chức Tri không bao giờ khách sáo với tiền bạc, một tay cầm một nghìn đồng của cô ấy, nàng còn đào cái hố sâu hơn: “Một nghìn đồng vừa đủ, bát mì thịt bò này là đặc biệt, đảm bảo cô ăn xong sẽ cong.”
Thuyên Viên bị chọc đến bật cười thành tiếng, không để ý chuyện làm một bát mì thịt bò mà thu của cô ấy một nghìn đồng, cầm đũa lên gắp mì ăn, húp thêm một muỗng canh, hai mắt kinh ngạc mở to: “Wow, tôi biết sao Khúc Cừ bị cô mê hoặc rồi. Đồ cô nấu rất ngon, quả nhiên là học viên từ Pháp trở về.”
“Tôi muốn hỏi rất lâu rồi, tại sao các người lại biết?” Sau khi nàng nói, Chức Tri kết hợp người phụ nữ lần trước đã hỏi nàng am hiểu món ăn Pháp, bọn họ đều biết bối cảnh của nàng.
Nàng chưa bao giờ nói với người ngoài về nền tảng học vấn của mình, chỉ có bạn thân xung quanh và những người quen biết nàng mới biết sau khi nàng tốt nghiệp trung học đã đến nước Pháp, thậm chí còn có rất ít người biết sau khi nàng trở về từ nước Pháp đã đi đến Trung Quốc đại lục mấy năm. Đến khi mở “Nhất Tịch”, nàng càng không lấy học vấn và giải thưởng giành được của mình ra treo ở cửa hàng tùy ý phô trương như những cửa hàng khác, mà dựa vào tài nghệ để thu hút khách hàng.
Cuộc thi nấu ăn mà nàng tham gia vốn không quốc tế hóa, lúc học nấu ăn ở nước Pháp nàng đã tham gia hai cuộc thi có ảnh hưởng ở nước Pháp, nhưng chưa đến luật pháp quốc tế, vì vậy tin tức cũng chỉ có nước Pháp mới có một bài viết nhỏ. Mà ở Trung Quốc cũng chỉ tham gia cuộc thi cấp tỉnh mà thôi, ngay cả cuộc thi quốc gia nàng cũng lười tham gia, bởi vì mục tiêu của nàng không phải là để cho cả thế giới biết.
Theo lý thuyết, bọn họ không thể biết được bối cảnh của nàng trên mạng được.
Người phụ nữ đó nói không sai, bọn họ đều là người kỳ lạ.
“Ha ha, tóm lại mì cô nấu thật sự rất ngon!” Thuyên Viên lúng túng cười, chọn lọc để buộc kết thúc chủ đề. Cô ấy chột dạ cúi đầu ăn mì, nếu để Khúc Cừ biết cô ấy không cẩn thận tiết lộ, trở về nhất định không được an lành.
“Cô không muốn nói thì thôi, chậc… có chuyện muốn làm phiền cô.” Chức Tri lấy đồng hồ của Khúc Cừ từ trong túi quần ra đặt trước mặt cô ấy rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ có lẽ cô sẽ thường xuyên gặp cô ấy, phiền cô trả lại cho cô ấy.”
“Hả? Cô ấy tặng cô sao?” Thuyên Viên buông đũa xuống, cầm đồng hồ lên xem, quả thật cô ấy đã từng thấy Khúc Cừ mang mấy lần, có phải phát triển hơi thần tốc hay không, Khúc Cừ đã bắt đầu dùng thủ đoạn tặng quà rồi sao?
“Không phải, hôm nay cô ấy đi ăn không mang theo tiền, nói là dùng chiếc đồng hồ này cọc trước, mặc dù tôi không biết nhiều về thương hiệu nổi tiếng, nhưng thương hiệu đồng hồ này thường thấy trên truyền hình, chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy tôi không tiện giữ giúp cô ấy, cô trả lại cho cô ấy giúp tôi đi, nói với cô ấy tiền cơm trả lại sau cũng được.”
Nàng kể lại nguyên do Khúc Cừ để lại đồng hồ, Thuyên Viên không hiểu Khúc Cừ đang giở trò gì, lỡ như để đồng hồ lại ở chỗ nàng là một chiêu trò, vậy cô ấy trả lại giúp bà chủ nhỏ chẳng phải là phá hỏng kế hoạch của lão yêu tinh ngàn năm sao? Không được, không được, đồng hồ này là củ khoai lang nóng tay, không thể giúp đỡ.
“Ây da, xin lỗi, gần đây tôi không có cơ hội gặp cô ấy, như vậy, cô đã nói chiếc đồng hồ này rất đắt, đương nhiên cô ấy sẽ không tùy tiện lấy nó để bù tiền ăn, có lẽ sẽ sớm đến tìm cô thôi.” Cô ấy nháy mắt, trừng mắt nói dối rõ ràng, còn nắm lấy cổ tay của nàng rồi đặt lại đồng hồ trong lòng bàn tay nàng.
“Vậy… tôi vẫn nên đợi cô ấy đến rồi trả lại, cô cứ ăn từ từ, có khách, tôi về làm việc trước.” Lộ Chức Tri bình tĩnh suy nghĩ một lúc, cảm thấy dù nói nhiều hơn nữa người phụ nữ này cũng sẽ từ chối giúp nàng, sau đó nàng đặt đồng hồ trở lại trong túi quần lần nữa. Rõ ràng đồng hồ và dây đeo rất mát lạnh, nhưng sao nàng lại cảm thấy trong túi quần tỏa ra nhiệt độ cơ thể của ai đó…
Từng làn sóng cuốn vào chân tay.
…
Hôm nay không cần phải mở cửa hàng, Lộ Chức Tri cho phép mình ngủ đến khi tự nhiên thức dậy, lúc nàng thức dậy chỉ muộn hơn nửa tiếng so với bình thường, không hài lòng lắm với sự bất an của đồng hồ sinh lý nhưng nàng vẫn hài lòng ít nhất là không thức dậy sớm hơn ngày làm việc.
Lúc học trung học, nàng đã gặp vấn đề này, kỳ nghỉ hè mỗi ngày nàng đều dậy sớm hơn so với lúc đến trường, đến những ngày đi học thì buồn ngủ không muốn thức dậy. Nhớ lại những ngày tháng không lo âu ở trung học, khóe miệng nàng bất giác cong lên, nàng bóp vai đi xuống giường, từ từ đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Thời gian Thiến Thiến hẹn là bảy giờ tối, địa điểm đã chọn là nhà nàng. Theo lý do của Thiến Thiến, cô ấy nói bọn họ đều là những người phụ nữ trẻ đẹp, có hai người đã có gia đình con cái, đến quán bar để say rượu có chút nguy hiểm, say rượu rồi bị người lạ đưa đi là kết quả tồi tệ nhất mà cô ấy nghĩ đến, cũng là kết quả nghiêm trọng nhất mà cô ấy cố ý bày ra để nàng đồng ý.
Nàng không suy nghĩ nhiều đã đồng ý, dù sao… nàng cũng sống một mình, thỉnh thoảng ầm ĩ với bạn bè cũng không tồi.
Vì lý do này, lát nữa nàng sẽ đi siêu thị mua thức ăn, sau đó trở về bận rộn bữa ăn tối của bốn người tối nay, vẫn thoải mái hạnh phúc hơn so với công việc của cửa hàng, dù sao thì nấu ăn cũng là sở thích của nàng.
Đến sáu giờ năm mươi phút, chuông cửa vang lên tiếng đầu tiên, nàng đang bận rộn trong phòng bếp đi đến cửa nhìn qua lỗ mèo, khuôn mặt trở nên thoải mái nở nụ cười hiền hòa đi mở cửa, chào đón Cam Thải Châu: “Thải Châu, cậu vẫn là người đến sớm nhất, mau vào đi, không biết Thiến Thiến bọn họ đang trên đường đến chưa? Tớ còn thiếu mì ý là xong rồi, muốn đợi bọn họ đến đây rồi mới nấu, nếu không để nguội sẽ không ngon.” Nàng ôm cô ấy một cái rồi chỉ vào mấy đôi dép ở cửa trước: “Nào, chọn một đôi rồi thay đi.”
“Đang trên đường đi, Lệ Trân bị Thiến Thiến kéo đi lấy rượu rồi mới đến đây, nếu không phải tớ không thuận đường đi qua đó thì cũng bị cậu ấy kéo qua, Thiến Thiến nói cậu ấy mua không ít, ai, sợ là hôm nay chúng ta phải say ở nhà cậu rồi.” Thải Châu bật cười thay dép lê, nhìn quanh nhà nàng một vòng, trêu ghẹo nói: “Đã lâu rồi không đến nhà cậu, quả nhiên vẫn không thay đổi chút nào, ngay cả sắp xếp cũng giống như cũ.”
“Cậu cũng biết tớ tập trung nhiều vào nhà bếp, năm trước đã sử dụng một khoản tiền để trang trí lại nhà bếp, cậu muốn xem không?” Trước mặt bạn thân, Chức Tri dỡ bỏ bức tường cao lạnh lẽo, trở nên đầy sức sống và năng động, thậm chí có thể hài hước khiến người khác không hiểu.
Người khác không hiểu, nhưng Thải Châu là bạn thân của nàng, hai người họ quen biết nhau từ năm lớp sáu, tất nhiên hiểu Chức Tri đang đùa giỡn với cô ấy. Cô ấy phối hợp: “Được thôi, hiếm khi có thể nhìn thấy nhà bếp của thần bếp, rất vinh hạnh.”
“Chậc, không thú vị.” Chức Tri liếc nhìn cô ấy một cái, lại cười đi vào phòng bếp với cô ấy, đương nhiên sẽ không giới thiệu sự thay đổi nhà bếp cho cô ấy, mà giới thiệu cho cô ấy món ăn tối nay.
Để khiến bọn họ ngạc nhiên, Chức Tri không nói trước với bọn họ sẽ nấu bữa tối như thế nào.
Lúc bảy giờ mười phút, chuông cửa vang lên tiếng đầu tiên, hai người họ đang ngồi trên sofa xem truyền hình trò chuyện với nhau, bọn họ rất ăn ý. Thay vì đi mở cửa, Chức Tri quay trở lại nhà bếp để xử lý mì ý, ngược lại, Thải Châu lại chạy đến cửa mở cửa cho người bấm chuông.
Hai tay Từ Thiến Thiến và Sầm Lệ Trân đều xách túi bảo vệ môi trường đi vào, bọn họ kêu vất vả đặt bốn túi đồ lớn lên bàn trà trong phòng khách. Cam Thải Châu lấy hết rượu trong túi ra, thoáng chốc lau mồ hôi, lén nhìn Sầm Lệ Trân, liếc cô ấy đầy chỉ trích sao không ngăn cản để Thiến Thiến mua nhiều như vậy!
Cô ấy liếc mắt nhìn qua, trên bàn trà có tám chai rượu vang đỏ, hai chai Vodka và hai chai Black Label, bốn người bọn họ sợ uống chưa được một nửa đã ngất ngây. Sầm Lệ Trân vô tội giật vai, sau đó cô ấy tìm thời cơ nói với Thải Châu rằng Thiến Thiến đến đón cô ấy thì đã mua xong rượu rồi, cô ấy chỉ phụ trách làm khổ sai thôi.
Một lúc sau, hai tay Chức Tri bưng một đĩa mì ý ra, hét lớn với bạn thân ở phòng khách: “Mau đến đây, có thể ăn rồi, Thiến Thiến, lấy một chai rượu vang đỏ đến đây mở ra đi, tớ vì cậu mà đã cắt thịt mua thịt bò A5 đó.”
“Thật sao? Tri Tri, thật cảm động! Tớ yêu cậu chết đi được.” Thiến Thiến cầm theo chai rượu vang đỏ đi theo mùi thơm, dùng sức ôm Chức Tri, nhét rượu vang đỏ vào trong ngực nàng, kỹ thuật mở rượu này phải giao cho đầu bếp.
Một bàn thức ăn ngon khiến ngón trỏ của người ta động đậy, bốn người phụ nữ chạm ly rượu tuyên bố tối nay không say không về, tiệc rượu bắt đầu, bọn họ nói chuyện vui vẻ từ những ngày tháng bọn họ mới quen biết, kể những chuyện thú vị cười đùa lẫn nhau. Sau khi mọi người đều ăn no uống đủ, Thiến Thiến bọn họ ngại để Chức Tri rửa sạch chén bát, lập tức tìm Thiến Thiến đẩy cô ấy vào phòng khách, Thải Châu và Lệ Trân lập tức đi rửa chén.
Nửa đêm, Thiến Thiến mở chai Black Label đầu tiên ra, vang lên tiếng kêu, Thải Châu đang nói chuyện đến lúc năm lớp mười cùng thích đàn anh với Lệ Trân, chợt nói: “A, tớ nhớ lúc đó đàn anh với đàn chị vạn người mê luôn bị người ta kéo thành một đôi để nói chuyện. Tớ nhớ hai người họ là người của hội học sinh, cả ngày cùng ra ra vào vào, nếu không phải chúng ta quen biết đàn chị biết đàn anh không phải là gu của chị ấy, chỉ sợ cũng sẽ cho rằng bọn họ rất xứng đôi.”
Lệ Trân ở bên cạnh gật đầu phụ họa, uống một ngụm Black Label nhíu mày, cũng cảm khái cuộc sống thanh xuân: “Lúc ấy đàn chị rất quan tâm đến Chức Tri, cũng rất cưng chiều cậu ấy, Chức Tri hướng nội lại rất đáng yêu có thể khơi dậy linh hồn ngự tỷ của đàn chị, ha ha ha.”
Thải Châu cười rộ lên theo, Thiến Thiến thì chột dạ phối hợp khóe miệng giương cao, cô ấy nhìn về phía Chức Tri, vừa hay Chức Tri muốn né tránh ánh mắt của Thải Châu mà quay đầu lại, nghênh đón ánh mắt của Thiến Thiến, nàng lạnh nhạt cười khổ đáp lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Từ Thiến Thiến cũng theo Thải Châu miêu tả sự cưng chiều của đàn chị Xảo Viên đối với Chức Tri lúc đó, nhớ lại ngày cô ấy phát hiện ra bí mật của Chức Tri và đàn chị.
Cô ấy và Chức Tri tương đối thân mật là vì gia đình họ sống gần nhau, một người sống ở đầu đường, người còn lại sống ở cuối đường. Cũng bởi vì tình cảm của hai gia đình không tồi, mỗi thứ bảy gia đình Thiến Thiến đều đến cửa hàng nhỏ nhà Chức Tri mở để dùng bữa, dần dà hai bà mẹ quen biết nhau. Có một buổi tối, bác gái mang đặc sản khi đi du lịch Nhật Bản đến trong nhà, phần lớn đều là đồ ăn vặt, số lượng cũng rất nhiều, mẹ lập tức bảo cô ấy lấy một ít đặc sản cho Chức Tri bọn họ, đi được nửa đường, cô ấy đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở con đường khác gần đó, hình như bọn họ cố ý dừng lại ở một góc tối. Thiến Thiến cảm thấy hơi bí ẩn nên đến gần nhìn trộm, lập tức nhìn thấy đàn chị ôm Chức Tri, cái ôm này vừa nhìn đã biết không phải là nữ sinh bình thường thân mật, mà hàm chứa ý tứ sâu xa hơn ở bên trong.
Bọn họ ôm rất lâu, Thiến Thiến nhìn chằm đàn chị Xảo Viên quan sát bốn phía, một tay đè sau gáy Chức Tri, nghiêng xuống hôn Chức Tri. Tình yêu giữa nữ sinh và nữ sinh cô ấy có nghe qua đôi chút, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là loại rung động khác, huống hồ người trong cuộc còn là Chức Tri cô ấy quen biết rất lâu.
Đêm đó cô ấy đứng đợi nàng ở bên ngoài cửa hàng nhỏ nhà Chức Tri, chỉ chốc lát sau Chức Tri đã trở về, có lẽ trời sinh Chức Tri có trái tim nhạy cảm, Chức Tri nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thiến Thiến, lập tức mím môi, nhìn cô ấy thật lâu, lâu đến khi Thiến Thiến hơi hoảng hốt, mới mở miệng với cô ấy: “Nếu cậu cảm thấy ghê tởm muốn tuyệt giao với tớ, tớ sẽ không oán giận.”
Sự thẳng thắn của nàng khiến hốc mắt Thiến Thiến ướt đẫm, Thiến Thiến lắc mạnh đầu, không nói lời nào, chỉ ôm lấy nàng, đến lúc tách ra, trên mặt Thiến Thiến đã trở về dáng vẻ bình thường, khóe miệng mang theo nụ cười thoải mái.
Sau đó, Thiến Thiến sẽ lén hỏi rất nhiều về nữ sinh yêu nhau như thế nào, thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm đến sự tiến triển của nàng và đàn chị, có lẽ Chức Tri không có người bạn khác để tâm sự nên rất vui vẻ giải đáp cô ấy, thậm chí khi bọn họ cãi nhau, đến năm sau khi đàn chị tốt nghiệp tàn nhẫn chia tay với nàng, Thiến Thiến đều biết.
Năm Chức Tri thất tình, ba người bạn thân đều nhìn thấy sự suy sụp của nàng, Thải Châu và Lệ Trân không biết có chuyện gì, hỏi cũng không hỏi ra được, Từ Thiến Thiến thì suốt ngày trông chừng Chức Tri, sợ Chức Tri sẽ làm chuyện ngu ngốc. Chức Tri mất rất lâu mới thoát khỏi nỗi buồn, đi du lịch đến nước Pháp, có lẽ nàng cũng nhân cơ hội này để tạm biệt đau thương.
Thiến Thiến không muốn bọn họ nói về đàn chị nữa, rất nhanh chuyển chủ đề, sau đó lại biến thành một mình Thiến Thiến kể lại chỉ trích tên cặn bã đó. Chức Tri bọn họ ăn ý tung hứng với cô ấy, khiến tâm lý cô ấy thoải mái hơn một chút, dẫn dắt cô ấy phát tiết. Thiến Thiến vừa uống rượu vừa muốn tìm người uống rượu, ép người xung quanh uống cùng cô ấy, bốn người phụ nữ bọn họ uống hết ly này đến ly khác, trong nháy mắt đã uống ba chai rượu vang đỏ, Black Label và Vodka mỗi người uống hết một chai.
Chức Tri được xem là người có chút tỉnh táo trong số đó, cũng có thể đây là nơi nàng ở, trong lòng có sứ mệnh phải chăm sóc bọn họ, lúc Thiến Thiến ép nàng uống đã dùng kỹ xảo đẩy rượu về để Thiến Thiến tự uống, dù sao mục đích của cô ấy là uống say, nên cho cô ấy say một chút.
Đợi đến khi Thiến Thiến say rồi, Chức Tri bật cười nhìn về phía ba người đang ngủ trên sô pha, bất đắc dĩ lại mang theo ý chiều chuộng thu dọn chai rượu trống trên mặt đất, thu hồi ly rượu và chai rượu chưa mở còn lại. Lúc rửa ly trong nhà bếp, điện thoại trong túi vang lên, động tác trong tay nàng dừng lại, nháy mắt rửa tất cả ly sau đó chậm rãi lấy điện thoại ra để kiểm tra.
Nàng đổi chuông báo tin nhắn thành một âm thanh khác với những âm thanh khác, vừa rồi chuông vừa vang lên, nàng lập tức biết đó là tin nhắn, mà gửi đến lúc mười hai giờ, trong đầu tự động hiện lên khuôn mặt mang theo nụ cười của ai đó. Có chút say rượu làm cho trước mắt nàng hơi mông lung, Chức Tri híp mắt mới thấy rõ điện thoại.
“Hóa ra hôm nay cô không mở cửa hàng, đi một chuyến vô ích rồi, tôi vẫn chưa ăn bữa tối, đêm nay xem như giảm cân, ngày mai cô mở cửa hàng chứ?”
Chức Tri nhìn chằm vào điện thoại rất lâu rất lâu, lâu đến ngay lúc bản thân cắn môi dưới mới tỉnh táo lại, hai ngón cái lạnh buốt dán trên màn hình, đại não bị cồn rượu khống chế, đôi mắt nàng liếc về phía nồi súp Borsch, suy nghĩ một lúc mới trả lời lại tin nhắn gửi đến cho nàng: “Cô vẫn còn ở gần cửa hàng sao?”
Ting. Đối phương trả lời rất nhanh: “Ừm, vẫn chưa đi, đang đứng trước cửa hàng bị gió thổi đến đáng thương.”
Nàng trừng tin nhắn của cô, sau đó nổi lên chút thương cảm, trả lời cô: “Cô đi về phía đường lớn, rẽ khúc cua không xa có lẽ có thể nhìn thấy một phòng 7-11, đứng đó đợi tôi một lúc.”
“???” Khúc Cừ đứng trước cửa hàng chau mày, không hiểu tại sao nàng lại muốn cô đợi nàng ở đó.
Lẽ nào…
Khóe miệng cô không khỏi vui vẻ nhếch lên, cô vội vàng quay trở về trong xe, chạy đến phòng 7-11 mà nàng nói, khoảng cách không xa, cô lái xe mất hai phút đã đến. Khúc Cừ còn xuống xe đứng dựa vào cửa xe chờ đợi, đợi khoảng mười lăm phút đã nhìn thấy một bóng người gầy yếu chậm rãi đi về phía này ở đầu phố, thị lực cô rất tốt, nhìn thấy đã biết là Chức Tri đến.
Trên mặt cô đều là nụ cười, cô đợi Chức Tri qua đây, lúc nàng đi đến trước mặt, Khúc Cừ lập tức chau mày. Cô bước lên một bước tiến gần nàng, dùng sức hít một hơi trên người nàng, lo lắng hỏi: “Cô uống say rồi? Hơn nữa còn uống không ít.”
Cô chắc chắn, mùi rượu rất nồng đậm, hai gò má Chức Tri đã đỏ như quả táo.
Mùi hương của đối phương không dự báo trước xộc lên, Chức Tri ý thức lùi lại duy trì khoảng cách với cô, nàng nhấc túi bảo vệ môi trường trong tay lên, thản nhiên nói: “Vừa hay trong nhà có súp Borsch, vốn định đổ đi, cô không ngại thì hãy uống nó đi… còn nữa…” Nàng lấy một cái túi nhung nho nhỏ từ trong túi xách, cũng nhét vào trong tay cô: “Trả cho cô, tiền cơm sau này hẵng tính, đồng hồ này đắt quá, tôi không muốn giữ nó.”
Sau khi Chức Tri trả lại đồng hồ, nàng im lặng liếc nhìn chiếc xe thể thao mà đối phương đang dựa vào, lần nữa xác nhận chức vị và thu nhập của đối phương rất khiếp người. Từ lúc bắt đầu nàng cũng cảm nhận được cô tản mát ra khí chất lãnh đạo, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác tự ti, cảm giác nhìn thế nào, hai người họ cũng không cùng thế giới, không nên có nhiều giao thoa.
Không muốn đứng lại với cô nữa, nàng quay người muốn trở về, nàng không yên tâm ba người phụ nữ say rượu trong nhà mình, sợ đột nhiên bọn họ nôn ra, người cuối cùng phải dọn dẹp là bản thân mình…
Khúc Cừ lấy đồng hồ từ trong túi nhung ra đeo lên cổ tay, càng nhìn nó, cảm thấy càng thích, bên miệng chậm rãi nở nụ cười, cô lại nhấc chiếc túi trong tay lên, cười với nó giống như kẻ ngốc vậy. Sau khi cười ngốc, cô nhìn lấy bóng dáng rời đi chưa bao xa, dường như nàng không đi đường thẳng được, Khúc Cừ không yên tâm, lập tức cầm theo túi theo sát phía sau nàng.
Cô được xem là trắng trợn đi theo Chức Tri, có lẽ Chức Tri uống hơi say, cô và nàng chỉ duy trì khoảng cách ba mươi mét cũng không khiến người đi phía trước phát hiện.
Đi theo Chức Tri rẽ khúc cua, lại đi thêm một con đường, Khúc Cừ thấy Chức Tri đứng dưới tòa nhà lớn mấy giây mới chậm rãi đi vào.
Khúc Cừ trốn trong góc tối lúc này mới hào phóng đi tới đưa mắt nhìn lấy nơi ở của Chức Tri, bên miệng nhếch lên nụ cười, theo bản năng sờ sờ chiếc đồng hồ được trả lại trên cổ tay…
Chiêu trò đồng hồ bị Chức Tri phá giải rồi.
Nhưng không ngại…
Chẳng phải sao?