Vì muốn gần gũi hơn với Mộ Huyền Noãn, Lạc Uất đã không ngần ngại rót vốn vào dự án của Lâm Thị. Cuộc họp vừa rồi, cô cũng có mặt với tư cách một nhà đầu tư lớn, nhưng lợi nhuận chưa bao giờ là mục đích duy nhất. Cô chỉ muốn có thêm một lý do để ở bên Mộ Huyền Noãn nhiều hơn một chút.
Thế nhưng nhìn xem, đứa nhỏ này đặt chân tới Đài Loan đã lập tức nhìn trúng nữ nhân khác, còn thẳng thắn đề bạt người đó phụ trách dự án đầu tư. Ý cười bên môi Lạc Uất nhạt dần, đôi mắt cũng dần trầm xuống. Không thể nói là khó chịu, nhưng cảm giác phiền muộn âm ỉ lại không dễ dàng xua đi.
“Em vừa ý cô gái đó à?”
Giọng Lạc Uất mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Mộ Huyền Noãn lại chứa đựng vài phần thăm dò.
Mộ Huyền Noãn không vội đáp lại, chỉ cầm dao nĩa, cẩn thận cắt miếng bít tết trên đĩa của mình thành từng phần vừa miệng. Động tác của cô không nhanh không chậm, lưỡi dao lướt qua mặt thịt tạo thành những đường cắt đẹp mắt. Sau đó, cô chậm rãi ném ra một câu nhận xét hời hợt.
“Chị cũng bắt đầu hóng chuyện như mấy cổ đông kia rồi.”
Trong cuộc họp ban chiều, cái tên Dị Tịch được Mộ Huyền Noãn nhắc đến đã khiến không ít người lộ rõ sự phản đối. Dù không ai dám trực tiếp lên tiếng, nhưng thái độ dè dặt và những ánh mắt trao đổi ngầm đã nói lên tất cả.
Chỉ đến khi thư ký báo lại thông tin, Lạc Uất mới biết Dị Tịch không đơn thuần chỉ là một nhân viên cấp cao được Mộ Huyền Noãn đề bạt.
Đối phương là con riêng của Lâm Đình Hạo.
Gia phả chính thống của Lâm gia chưa bao giờ thừa nhận Dị Tịch, thậm chí còn tìm cách che giấu thân phận này. Bây giờ, Mộ Huyền Noãn vừa đặt chân vào Lâm Thị đã thẳng tay đưa người này ngồi vào vị trí quan trọng. Dưới con mắt của các cổ đông, đây tuyệt đối không phải một nước đi khôn ngoan.
Lạc Uất vốn cho rằng bữa ăn tối nay chỉ đơn thuần là một cuộc gặp gỡ mang tính chất cá nhân. Nhưng giờ đây, sự thoải mái ban đầu dần bị thay thế bằng những khúc mắc.
Cô không thích cảm giác này.
Vì vậy, thay vì tiếp tục vòng vo, cô trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
“Người khác thì chẳng tốn chút công sức nào cũng được em nhìn trúng, còn tôi lại phải vắt óc suy nghĩ xem làm sao giữ chân em lâu hơn một chút. Nghĩ lại, thật thấy không cam tâm.”
Lạc Uất hơi nghiêng người, ngón tay thon dài lơ đãng miết nhẹ lên thành ly rượu. Cô ngước mắt nhìn Mộ Huyền Noãn, giọng nói chậm rãi, mang theo chút khiêu khích tinh tế.
“Hay là… tôi nên thử một cách khác? Xem xem, liệu mình có thể dễ dàng nhận được sự ưu ái của em không?”
Là một người trưởng thành, Lạc Uất đã qua cái thời “trang giấy trắng” từ lâu, cũng hiểu rõ thế nào là sự rung động, thế nào là những trò chơi đầy tính thử thách. Cho nên, quan niệm tình cảm của cô khá cởi mở, cũng chưa từng câu nệ vào những chuẩn mực khắt khe
Mộ Huyền Noãn đặt dao xuống, động tác thong thả mà chuẩn xác. Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng đẩy đĩa bít tết đã được cắt thành từng miếng gọn gàng về phía Lạc Uất, đồng thời không chút do dự lấy đi phần bít tết còn nguyên trước mặt đối phương.
Sự quan tâm mang theo chút tùy ý, nhưng lại không giấu được chút cưng chiều vô thức. Mộ Huyền Noãn tựa hồ không để tâm đến ánh nhìn của Lạc Uất, chỉ nghiêng đầu, khóe môi hơi cong lên, giọng nói có chút trêu chọc.
“Không phải chị đang cố tình mê hoặc em sao? Bằng chiếc váy khiến người ta khó lòng rời mắt này. “
Hôm nay, Lạc Uất đặc biệt dụng tâm trong cách ăn mặc. Chiếc váy chữ V khéo léo tôn lên đường cong quyến rũ, từng cử động đều mang theo nét phong tình tự nhiên.
Ánh mắt Mộ Huyền Noãn chậm rãi trượt xuống, dừng lại nơi làn da mịn màng, ẩn hiện dưới lớp vải. Không che giấu, không né tránh, cô thoải mái quan sát cảnh sắc lộ ra bên ngoài.
Dưới ánh mắt ấy, Lạc Uất cảm thấy chính mình đang trở thành con mồi bị săn đuổi ngược lại.
Lạc Uất gặp Mộ Huyền Noãn vào năm cuối đại học, còn Mộ Huyền Noãn biết đến cô khi chỉ mới là một sinh viên năm nhất. Thời điểm đó, hai người có rất ít giao điểm, nhưng những lời đồn về Mộ Huyền Noãn lại len lỏi khắp các hành lang, ký túc xá, đi cùng với những câu chuyện vừa gây tò mò vừa hấp dẫn.
Mộ Huyền Noãn trong mắt nhiều người là một hồ ly tinh, một người có thể khiến những nữ sinh vốn đã có người yêu sẵn sàng từ bỏ mối quan hệ để bất chấp lao vào vòng tay cô.
Giống như một con dao hai lưỡi, điều tốt chẳng ai nhớ, nhưng điều xấu thì ai cũng thích truyền tai.
Nhưng giờ đây, khi tự mình trải nghiệm cách yêu của Mộ Huyền Noãn, Lạc Uất mới hiểu vì sao những tin đồn về Mộ Huyền Noãn chưa bao giờ lắng xuống.
Như bị kéo ngược về quá khứ, đoạn ký ức cũ bất giác ùa về.
—————
Trong thư viện rộng lớn, ánh sáng buổi sớm xuyên qua những ô cửa kính cao, phủ một lớp sáng nhàn nhạt lên từng hàng kệ sách kéo dài vô tận. Ở một góc khuất phía cuối, giữa những chồng sách dày cộp, Lạc Uất đứng lặng, ánh mắt lướt qua hai người trước mặt.
Nữ sinh kia khi bị bắt gặp thì sững sờ, sắc mặt tái đi, luống cuống kéo lại cổ áo hơi xộc xệch của mình. Trong cơn bối rối, cô ta cúi đầu, lí nhí nói xin lỗi, giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào không khí. Nhưng khác với dáng vẻ ngại ngùng và lúng túng kia, người còn lại lại ung dung đến đáng sợ.
Mộ Huyền Noãn chậm rãi quay đầu, đôi mắt bình thản nhưng ánh lên một tia thú vị. Không hề có một chút lo lắng, hối lỗi hay giải thích nào cả. Chỉ có một nụ cười thấp thoáng trên môi.
Mộ Huyền Noãn nhẹ nhàng đưa ngón tay lên, đặt giữa môi, ra hiệu im lặng.
Hai nữ sinh hôn nhau vốn là chuyện không bình thường trong mắt Lạc Uất, nhưng khi chạm phải đôi mắt xanh của Mộ Huyền Noãn, nhìn cánh môi bị lem son còn đang ẩm ướt, ánh mắt trầm tĩnh của Lạc Uất bỗng có chút phức tạp, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Thế nhưng, dù đã ngồi lại bàn, đôi mắt hướng vào trang sách mở sẵn, tâm trí Lạc Uất vẫn mắc kẹt trong hình ảnh vừa rồi.
Nhưng chưa kịp trấn tĩnh, thì một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Mu bàn tay trắng ngần, thanh thoát như ngọc, khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ. Nhịp điệu thong thả ấy kéo Lạc Uất trở về từ cơn mơ hồ, buộc cô phải ngẩng lên.
Trước mắt Lạc Uất, gương mặt vừa lẩn khuất trong tâm trí giờ đây lại hiện hữu một cách rõ ràng.
Mộ Huyền Noãn đứng đó, ánh mắt ngập tràn ý cười. Không chờ Lạc Uất lên tiếng đã kéo ghế ngồi xuống.
“Học tỷ, chỗ này còn trống chứ?”
Cứ như vậy, mỗi lần Lạc Uất xuất hiện trong thư viện, Mộ Huyền Noãn dường như luôn tình cờ có mặt. Cô không vội vã, không gượng ép, chỉ lặng lẽ tiến gần, đủ tinh tế để không bị xem là đường đột, nhưng cũng đủ để từng chút một khắc sâu vào nhận thức của Lạc Uất.
Nhưng so với việc đau đầu vì không thể đoán định được ý đồ của Mộ Huyền Noãn, điều khiến Lạc Uất phiền lòng hơn cả là phản ứng của bạn trai cô.
Anh ta ghen tuông ra mặt, không che giấu nổi sự khó chịu trong từng câu nói. Mỗi khi nhắc đến Mộ Huyền Noãn, giọng điệu anh ta luôn trĩu nặng sự khinh thường.
Lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai. Đỉnh điểm là khi anh ta buông ra câu cuối cùng.
“Hóa ra em cũng giống cô ta? Một đứa lẳng lơ, dễ dàng lên giường với bất cứ ai sao?”
Bốp!
Lạc Uất không kịp suy nghĩ, vung tay tát thẳng vào mặt gã bạn trai. Một cái tát dứt khoát, mạnh mẽ, không chút do dự.
“Chúng ta chia tay!”
Nói xong, cô xoay người rời đi, không cho người nọ bất cứ cơ hội vãn hồi nào.
Tình cảm bốn năm, cứ vậy mà chấm dứt.
Lạc Uất một mình bước lên sân thượng, để mặc cơn gió lạnh buốt thổi qua, hy vọng có thể xua đi cảm giác bực bội trong lòng. Nhưng cơn giận kìm nén quá lâu khiến cô không cách nào giữ được bình tĩnh.
Cuối cùng, cô lớn tiếng mắng mỏ, từng câu từng chữ mang theo sự uất ức không thể đè nén.
Lạc Uất cứ ngỡ nơi này chỉ có mình cô, nhưng hóa ra không phải.
Ở phía bên kia sân thượng, Mộ Huyền Noãn lặng lẽ dựa vào bức tường, mắt nhắm hờ, tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi. Thế nhưng, sự bình lặng đó nhanh chóng bị phá vỡ bởi giọng nói tức tối của Lạc Uất.
Khóe môi Mộ Huyền Noãn khẽ nhếch lên, một tiếng cười trầm thấp lướt qua không trung, nhẹ như gió thoảng nhưng lại đủ khiến người ta khó chịu.
Lạc Uất lập tức quay phắt lại, ánh mắt lạnh lùng quét về phía phát ra âm thanh.
Dưới ánh mắt cảnh giác của Lạc Uất, Mộ Huyền Noãn không có lấy một tia lúng túng. Cô chỉ thong thả phủi nhẹ vạt áo, động tác vừa hờ hững vừa ung dung.
“Chị sẽ không vì thất tình mà nhảy xuống đó chứ?” Không chút do dự, Mộ Huyền Noãn ngồi xuống ngay bên cạnh Lạc Uất.
Đối phương thoải mái tựa lưng vào hàng rào kim loại, nghiêng đầu nhìn xuống bên dưới. Khóe môi vẽ một nụ cười lười nhác, nhưng ẩn ý châm chọc trong giọng nói lại rõ ràng đến mức không thể bỏ qua.
Lạc Uất nhíu mày, liếc Mộ Huyền Noãn một cái đầy khó chịu.
“Em nghĩ ai cũng yếu đuối như vậy chắc?”
Dứt lời, Lạc Uất mệt mỏi buông tay khỏi lan can, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Mộ Huyền Noãn.
Gió lạnh lùa qua, làm những lọn tóc rối tung. Lạc Uất ngửa mặt nhìn lên, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, bâng quơ nói.
“Em xấu trong mắt người khác thật đấy.”
Giọng nói của Lạc Uất mang theo chút bâng quơ, nhưng ánh mắt lại chậm rãi lướt qua gương mặt bên cạnh, như muốn dò xét phản ứng của Mộ Huyền Noãn.
Với chiến tích đập chậu cướp hoa, cái tên Mộ Huyền Noãn từ lâu đã trở thành nỗi e dè của không ít gã đàn ông. Nhưng Lạc Uất hiểu rõ, điều họ sợ không phải là Mộ Huyền Noãn, mà là sợ chính mình không đủ khả năng giữ được người bên cạnh.
Hàng mi khẽ động, Mộ Huyền Noãn từ tốn mở mắt. Trong đôi mắt sâu thẳm, ánh nắng bị tầng mây che phủ phản chiếu thành những mảng sáng tối đan xen, lóe lên một tia tinh quái.
“Là vì em thích chị, muốn tiếp cận chị sao?”
Câu hỏi bất ngờ như một cú đẩy thẳng xuống vực sâu. Lạc Uất thoáng sững người, khóe môi vô thức hơi mím lại.
Cảm giác như đang đi trên mặt đất bằng phẳng, đột nhiên hụt chân rơi xuống một khoảng không trống rỗng. Trong một giây phút, Lạc Uất không biết nên đáp lại thế nào, gương mặt thể hiện rõ sự khó tin nhìn chằm chằm vào Mộ Huyền Noãn. Nhưng rồi, tự nhủ rằng có lẽ Mộ Huyền Noãn chỉ đang tìm cách khuấy động bầu không khí, Lạc Uất bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng, giữ khoảng cách.
“Mắt em có vấn đề rồi. Tôi nào có giống mấy mỹ nữ em theo đuổi chứ?”
Câu nói tưởng như bông đùa, nhưng khi buông ra, Lạc Uất mới nhận ra lòng bàn tay mình đã siết chặt từ lúc nào.
Ánh mắt Mộ Huyền Noãn vẫn không rời khỏi Lạc Uất, sâu lắng và mang theo một sự thấu triệt đáng ngại, tựa như có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc cô cố gắng duy trì.
Lạc Uất khẽ hắng giọng, định dời đi ánh nhìn, nhưng chưa kịp xoay người thì khoảng cách giữa cả hai bỗng nhiên bị thu hẹp khi Mộ Huyền Noãn đột ngột tiến lại gần.
Lạc Uất lập tức ngẩn ra, theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng sống lưng đã chạm vào lan can lạnh ngắt.
Mộ Huyền Noãn hơi nheo mắt, khóe môi ánh lên một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai, mang theo một ý vị khó đoán.
“Vẻ đẹp không chỉ là cái vỏ bên ngoài, nó có thể tới từ bất cứ đâu. Nếu là chị thì …..”
Đầu ngón tay thon dài của Mộ Huyền Noãn khẽ nâng lên, lướt nhẹ qua môi Lạc Uất. Không gian giữa hai người như bị kéo căng đến cực hạn, căng thẳng đến mức khiến người ta không dám cử động. Nhưng phút chốc, khi hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, Mộ Huyền Noãn đột nhiên thay đổi động tác.
“Bốp!”
Một cú búng nhẹ vào trán Lạc Uất.
Lạc Uất giật mình thoát khỏi trạng thái cứng đờ. Còn người đối diện, khóe môi nhếch lên một nụ cười, nhàn nhạt nói.
“Là tri thức.”
Nếu Mộ Huyền Noãn đã có chủ đích, thì chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ cũng có thể khiến người khác động tân. Quả nhiên vì hành động càn rỡ này, nhịp tim trong lồng ngực Lạc Uất phút chốc đập loạn, miễn cưỡng lắm mới giữ được bình tĩnh.
Lạc Uất nhăn mi nói.
“Em không biết mình thật sự là tra nữ như thế nào đâu.”
Mộ Huyền Noãn thay bạn tình liên tục, phong thái lão luyện hơn cả những nhân vật tra nam trong tiểu thuyết. Nếu không lấy hình mẫu của cô để viết thành sách thì thực sự rất uổng phí.
Mà nhận được sự tán dương của Lạc Uất, cái người không biết xấu hổ kia càng cười rộ.
“Em biết chứ.”
Giọng Mộ Huyền Noãn vang lên, mang theo một tia dụ hoặc nguy hiểm. Cô chống một tay xuống, lại nghiêng người hoàn toàn về phía Lạc Uất, tò mò hỏi.
“Nhưng nếu chị đã biết em là tra nữ…” Mộ Huyền Noãn ngừng một nhịp, khóe môi cong lên đầy ý vị, “Vậy tại sao chị vẫn không né đi?”
Mùi hương trên tóc Mộ Huyền Noãn phảng phất trong không khí, không nồng gắt mà lại tự nhiên đến mức khiến người ta dễ dàng trầm luân. Như một con rắn trườn vào lòng Lạc Uất, từng vòng, từng vòng siết chặt, cũng tựa như một sợi dây mỏng manh căng giữa cám dỗ và lý trí, chỉ chờ một động tác nhẹ là có thể đứt gãy.
Trong một khắc ngắn ngủi, một ý niệm không đứng đắn lóe lên trong đầu Lạc Uất. Cảm giác ấy đến quá nhanh, khiến cô không kịp phòng bị. Bản thân vội quay đầu né tránh, cố gắng che giấu sự hổ thẹn vừa len lỏi.
Còn Mộ Huyền Noãn như đã có được câu trả lời mình cần, liền chậm rãi đứng dậy.
“Nghĩ gì thế? Nhìn chị kìa, có khi nào em dám làm gì quá phận đâu?” Giọng Mộ Huyền Noãn vẫn nhẹ nhàng, đầy trêu đùa như thường lệ. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô thay đổi, và câu tiếp theo không còn là sự bỡn cợt mà là một lời nói nghiêm túc đến lạ.
“Học tỷ, em nghĩa thời gian tới, chúng ta không nên gặp nhau nữa.”
Lời nói của cô như một nhát dao sắc lạnh, đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Lạc Uất.
Nhưng Mộ Huyền Noãn không còn để tâm đến sự biến hóa trong ánh mắt Lạc Uất, cô bình thản buông ra lời cuối cùng.
“Vốn dĩ, chị cũng không thuộc về thế giới của em.”
Lời nói không mang theo bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào, chỉ là một sự thật lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Không có chút do dự, không một tia lưu luyến.
Giống như cách Mộ Huyền Noãn đã đến, cô cũng như vậy rời đi.
Gió chợt nổi lên, mang theo hơi lạnh. Nhưng thứ khiến Lạc Uất phát run không phải là thời tiết mà là tiếng bước chân của Mộ Huyền Noãn vang lên trên nền gạch lạnh lẽo của sân thượng.
Lý trí nhắc nhở Lạc Uất rằng đây là điều đúng đắn. Chuyện này vốn không nên xảy ra, dù có chút bức bối, nhưng rồi tất cả sẽ quay về quỹ đạo cũ.
Chỉ là…
Một giây.
Rồi hai giây.
Cứ vậy, khi bóng lưng của Mộ Huyền Noãn thoát khỏi tầm mắt Lạc Uất. Lúc đó, trái tim Lạc Uất như bị ai đó bóp nghẹt.
Không kịp suy nghĩ, gần như theo bản năng, Lạc Uất lao ra khỏi cánh cửa.
Mộ Huyền Noãn vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại. Dưới ánh sáng xanh nhạt phản chiếu lên gương mặt, cái tên Lạc Uất hiện lên trong danh bạ được cô quyết đoán xóa đi. Nhưng trước khi kịp cất điện thoại vào túi áo, một lực kéo bất ngờ mạnh mẽ giữ chặt vạt áo sau lưng, khiến bước đi của Mộ Huyền Noãn bỗng chững lại.
Lạc Uất hơi thở gấp gáp, ánh nhìn vừa ấm ức, vừa có chút gì đó như đang cầu xin. So với dáng vẻ chật vật che giấu cảm xúc trên sân thượng, giây phút này càng khiến người ta khó lòng dời mắt
Cũng không chờ Mộ Huyền Noãn lên tiếng, giọng nói của Lạc Uất đã vang lên, mang theo sự kiên định không thể lay chuyển.
“Mộ Huyền Noãn, cho chị bước vào thế giới của em.”
Con người khi đứng trước dục vọng và cảm xúc mãnh liệt, có thể làm ra những chuyện mà chính bản thân họ không thể ngờ đến.
Lạc Uất khi đó chính là như vậy.
Nếu có cơ hội quay lại quá khứ, Lạc Uất sẽ không chút do dự mà đón nhận Mộ Huyền Noãn thêm một lần nữa, hoặc thậm chí là vô số lần. Nhưng tiếc thay, người ngồi trước mặt cô lúc này và Mộ Huyền Noãn trong ký ức dường như đã trở thành hai người khác.
Dù vậy, điều đó không khiến Lạc Uất do dự hay chùn bước.
“Vốn dĩ em cũng biết tôi muốn gì mà.”
Giọng Lạc Uất chậm rãi, như một dòng rượu chảy qua đầu lưỡi, vừa cay vừa ngọt. Từng câu chữ lướt qua như một lời dụ dỗ cố tình.
“Tôi không đơn thuần chỉ muốn ăn tối bình thường với em thôi đâu.”
Ánh đèn vàng hắt xuống, phản chiếu trong đôi mắt nâu của cô một tia ranh mãnh lẫn khao khát. Giữa bầu không khí tĩnh lặng, câu nói này chẳng khác nào một lời gợi mở trắng trợn. Nhưng Lạc Uất vẫn chẳng hề thu lại ánh nhìn, ngược lại còn thong thả chờ đợi phản ứng từ người đối diện.
Lạc Uất chưa bao giờ giỏi che giấu dục vọng của mình, nhất là khi nó gắn với người trước mặt. Cô giống như một kẻ nghiện, khao khát tìm lại cảm giác chìm đắm trong hơi thở của Mộ Huyền Noãn.
Hơi thở rối loạn, đầu lưỡi nóng bỏng, từng điểm chạm mềm mại trên da thịt.
Ý nghĩ ấy khiến cô hành động trước cả khi kịp suy xét.
Lạc Uất đứng dậy, trực tiếp rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Bàn tay mảnh mai chạm lên vai Mộ Huyền Noãn, nhẹ nhàng nhưng có chủ ý. Ngón tay cô chậm rãi lướt dọc theo đường viền cổ áo, rồi vòng ra sau gáy, từng chút một thử thăm dò ranh giới. Hơi thở cô phả nhẹ bên tai đối phương, nóng bỏng và mơ hồ, mang theo ý vị dụ hoặc không thể rõ ràng hơn. Một tay nhẹ trượt xuống cánh tay Mộ Huyền Noãn, ngón tay vô thức miết nhẹ lên làn da bên dưới lớp áo mỏng. Một tay khác giữ lấy gáy đối phương, siết nhẹ, một động tác quen thuộc từ những đêm mơ hồ trước đó.
Lạc Uất chờ đợi, như mọi lần.
Nhưng lần này, Mộ Huyền Noãn không đáp lại.
“Học tỷ.”
Như chưa từng bị Lạc Uất quấy nhiễu, ngón tay Mộ Huyền Noãn lướt qua cổ tay Lạc Uất. Một cái chạm nhẹ, nhưng lại mang theo sức mạnh khó cưỡng.
Lạc Uất đã quen với sự chiếm đoạt của Mộ Huyền Noãn, quen với việc bị đối phương kéo sát vào lòng, quen với những nụ hôn mạnh bạo đến mức cô không thể thở nổi. Còn lần này, tất cả những gì cô nhận được chỉ là một khoảng cách bị kéo giãn một cách tàn nhẫn.
Bàn tay Mộ Huyền Noãn đặt lên vai Lạc Uất, đẩy cô ra một khoảng vừa đủ. Ánh mắt cô lướt qua Lạc Uất một cách lãnh đạm, không một tia nhiệt độ dư thừa.
Mộ Huyền Noãn không thâm tình nhìn Lạc Uất, cũng không chạm vào cô nhiều hơn. Cái khoảng cách vô hình ấy lại càng khiến lòng Lạc Uất dâng lên một cảm giác bực bội, khó tả thành lời.
Sau đó, giọng nói Mộ Huyền Noãn trầm thấp, mỗi từ ngữ như từng viên đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng.
“Em không ướt.”
“….”
Lạc Uất chớp mắt, vừa nỗ lực hiểu lại lời nói của Mộ Huyền Noãn, vừa tự hỏi bản thân có phải đã nghe lầm không. Nhưng ánh mắt bình thản của Mộ Huyền Noãn trước mặt đã không để lại bất kỳ đường lui nào cho cô.
Mà cay đắng hơn, là Lạc Uất hoàn toàn không có quyền phản bác.