Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng quân cờ va nhẹ vào mặt bàn gỗ tinh xảo.
Một nước đi mở đầu, rồi đến lượt đối phương đáp trả. Từng quân cờ đen trắng lần lượt dịch chuyển, chậm rãi nhưng đầy toan tính.
James quan sát, ánh mắt trượt theo từng chuyển động của bàn tay người đối diện.
Đối phương không hề vội vã, thậm chí mỗi lần đặt quân cờ xuống, đều có một nhịp dừng nhẹ, như đang chậm rãi khắc ghi dấu ấn lên bàn cờ.
Quân xe của James vây hãm vua, nhưng hậu của cô lại bắt được tượng của ông. Đến nước thứ mười, James phản công và hạ gục quân hậu đối thủ.
Lẽ ra, đó đã là nước đi xoay chuyển cục diện. Tuy nhiên, ván cờ vẫn chưa kết thúc.
Mất đi quân hậu quá sớm, vậy mà người phụ nữ ấy không hề nao núng. Ngược lại, những quân cờ đen vẫn tiếp tục tiến lên, với sự chắc chắn đến đáng ngờ.
Hiển nhiên, James không cho phép mình suy nghĩ quá lâu, ông nhanh chóng bắt kịp tốc độ của cô, liên tục phản công. Dù vậy, cảm giác bất an vẫn len lỏi trong tâm trí, tựa như một chiếc bẫy âm thầm giăng sẵn, chỉ chờ ông tiến thêm một bước.
Và rồi, khi người phụ nữ ấy đột nhiên dừng lại, ngón tay buông xuống nhẹ nhàng, lạnh nhạt cất giọng.
“Chiếu tướng.”
Mọi thứ đã kết thúc.
James im lặng, ánh mắt ông dừng lại trên bàn cờ, nhìn những quân trắng đen rải rác như dấu vết của trận chiến đã định sẵn kết cục. Cuối cùng, ông đưa tay, nhẹ nhàng đẩy ngã quân vua của mình. Một âm thanh nhỏ vang lên khi quân cờ đổ xuống, không chỉ đánh dấu thất bại, mà còn như một sự thừa nhận lặng lẽ.
Hôm nay, không có chiến thắng nào dành cho James.
Trong khi đó, người phụ nữ đối diện vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt không chút dao động trước thứ mà mình vừa đạt được.
James đã tiếp xúc với cô suốt thời gian dài, nhưng chưa bao giờ cảm thấy thực sự thoải má. Dù là những cuộc trò chuyện ngắn ngủi hay những ván cờ kéo dài trong im lặng, sự hiện diện của cô luôn mang theo một loại áp lực vô hình, như thể mỗi khoảnh khắc bên cô đều là một thử thách mà ông chưa từng tìm ra cách vượt qua.
Và lần này, cảm giác khó đoán định đó bất ngờ ập đến, khi cô nhắc đến thứ mà James còn chưa kịp sắp xếp lại trong suy nghĩ.
“Nói thêm về cuộc gọi vừa rồi cho tôi nghe đi.”
Cô không trang điểm cầu kỳ, nhưng nét lạnh lùng bẩm sinh khiến người khác khó lòng rời mắt. Dưới ánh đèn, từng đường nét trên gương mặt xinh đẹp đó được khắc họa rõ ràng. Ngũ quan tinh tế, sống mũi thanh tú, mái tóc đen nhánh rủ xuống vai, điểm xuyết bởi ánh sáng. Nhưng thứ thu hút nhất vẫn là đôi mắt hổ phách sâu thẳm, tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Ánh mắt ấy, giống như một sự giám sát tinh vi, vô hình nhưng không thể bỏ qua, khiến người đối diện phải cẩn trọng trong từng lời nói, từng hành động.
James chưa từng cố gắng phá vỡ sự cân bằng kỳ lạ giữa họ, nhưng vì cô đã chủ động hỏi, ông không còn cách nào khác ngoài việc thành thật nói rõ mọi thứ.
Việc cổ phiếu của Lâm Thị sụt giá? Không đáng để bận tâm. Trong mắt James, Lâm Thị chỉ là một sân sau không mấy trọng yếu trong thế trận lớn ông đang vận hành. Mất đi cũng chẳng sao.
Nhưng có một thứ, một điều duy nhất khiến James không thể làm ngơ, đó chính là con chuột lén lút cắn vào góc yếu nhất của ông.
Bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại, vết thương nơi chân trái bỗng nhói lên khi ký ức cũ bị gọi dậy. Nỗi đau không phải từ thể xác, mà từ sự sỉ nhục âm ỉ không nguôi khi James biết ai là kẻ đứng sau.
Nhưng người phụ nữ đối diện chẳng hề quan tâm đến biểu cảm của ông. Giọng cô vẫn điềm tĩnh, thậm chí còn mang theo một nét lạnh.
“Người thay thế vị trí Giám đốc Kinh doanh ở Lâm Thị, ông đã chọn ra ai chưa?”
“Rum sẽ về trong vài hôm nữa.” James chậm rãi nói. “Tôi dự tính để việc đó cho hắn xử lý.”
Người phụ nữ gật nhẹ đầu, như thể ghi nhận. Nhưng rồi câu nói tiếp theo của cô khiến ông phải ngẩng đầu hẳn lên.
“Không cần đợi nữa. Tôi sẽ đến đó.”
James khựng lại. Đôi mày nhíu sâu, và một nhịp thở khẽ thoát ra giữa kẽ răng.
“Thưa cô, chuyện bên đó cần cô đích thân ra mặt vậy sao?”
Ông vẫn giữ giọng điềm tĩnh, nhưng từng từ đều mang theo áp lực rõ rệt, như đang cố gắng níu lấy ranh giới cuối cùng.
Phong thái của người nọ từ đầu tới cuối không thay đổi, an tĩnh đến mức lạnh lẽo, giống như một mặt hồ phẳng lặng nhưng sâu không thấy đáy. sự điềm tĩnh đó không khiến người khác yên tâm, ngược lại, lại càng khiến họ cảnh giác hơn.
Đối phương nói.
“Ở Glasgow* lâu rồi nên tôi muốn đổi gió. “
Lúc này ông biết rõ, một khi cô đã nói ra câu đó, tức là mọi sự ngăn cản đều vô nghĩa.
* Glasgow: Một thành phố của nước Anh
James im lặng, mắt ông nhìn vào khoảng không trong vài giây. Nhưng rồi ông buông một hơi thở dài, lặng lẽ nhận thua.
“Vậy tôi sẽ lo liệu mọi thứ.”
“Không cần phức tạp. Chỉ cần thông báo cho Lâm Thị và gửi cho tôi một trợ lý nắm rõ tình hình ở Đài Loan.”
Câu nói được thốt ra với ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng ngữ nghĩa lại đủ sức khiến bất kỳ người nào đang trong cuộc phải căng thẳng thần kinh. Không có bất kỳ sự thỏa hiệp nào trong lời nói đó, chỉ có mệnh lệnh, gọn gàng và không chừa khoảng trống để mặc cả.
Đôi mắt già nua ánh lên một nỗi phức tạp khó gọi thành tên. cuối cùng, ông vẫn khẽ cúi đầu, giọng khàn đáp lại.
“Tôi hiểu rồi.”
Sự phục tùng của ông không phải vì thiếu quyền lực, mà vì hiểu rõ quyền lực thật sự nằm ở đâu. Giữa họ luôn tồn tại một sợi xích vô hình, trói chặt bằng những mối ràng buộc không tên. Những điều không cần phải nói ra, nhưng luôn buộc phải tuân theo.
Đối phương đặt tách trà xuống, ngón tay thoáng vuốt qua phần viền men lạnh. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, ánh mắt cô như dừng lại trên thân cây bonsai nhỏ bên bàn, gốc tùng được cắt tỉa cẩn thận, sống sót suốt mười năm qua trong văn phòng.
Cô đứng dậy, động tác nhẹ nhàng đến mức chiếc ghế da phía sau chỉ khẽ kêu một tiếng trầm. Không có lời tạm biệt, cũng không có ánh nhìn cuối cùng trao lại.
Chỉ có câu nói vang lên khi bước chân đã chạm gần đến ngưỡng cửa.
“Hãy chọn một người ngoài. Là nhân viên của Lâm Thị.”
Rồi cô rời khỏi căn phòng, không giải thích gì thêm.
Hai ngày sau, James đặt một vé bay đến Đài Loan, kèm theo thông báo nội bộ gửi cho Lâm Thị. Người được bổ nhiệm thay thế vị trí Giám đốc Kế hoạch – Đầu tư là Triệu Bách Nhã, đại diện phòng Chiến lược khu vực, sẽ đảm nhận tiếp các hạng mục tồn đọng, đồng thời trực tiếp phụ trách các dự án liên quan đến việc mở rộng thị phần ở Đông Á. Mọi hỗ trợ nghiệp vụ sẽ thông qua văn phòng ACE tại Đài Bắc.
Không ai ở Lâm Thị biết nhiều về cái tên đó, ngoại trừ một dòng ngắn ngủi trong lý lịch. “Đã từng công tác tại châu Âu, phụ trách mảng tái cấu trúc chiến lược tại Geneva.”
Một lý lịch đủ sạch, đủ tiêu chuẩn để xuất hiện mà không gây tiếng ồn.
Nhưng chẳng ai đoán ra, người phụ nữ trẻ tuổi ấy thực chất là một biến số được cố tình giấu kín. Một cái tên chưa từng có mặt trong các bảng danh sách điều chuyển nhân sự ACE, nhưng lại được phép vượt cấp, nhảy thẳng vào một vị trí trọng yếu, đúng lúc Lâm Thị đang gãy trục.
——-
Sân bay Đào Viên sáng sớm phủ một lớp sương nhè nhẹ, mặt đất vẫn còn ẩm ướt sau trận mưa đêm qua. Dòng người hối hả lướt qua nhau giữa khu đến quốc tế, nhưng không ai không vô thức liếc nhìn người phụ nữ đang kéo vali chậm rãi bước ra từ cổng hải quan
Triệu Bách Nhã mặc một bộ suit lụa màu be nhạt, vạt áo khoác khẽ bay theo bước chân dài. Sự xuất hiện của cô không ồn ào, không phô trương, bước chân không vội vã mà lại khiến người ta vô thức nhường đường. Cô không nhìn quanh, cũng không cần dò tìm ai cả, nếu đã đến thì chỉ có thể để người khác đến tìm.
“Chị! Chị Triệu phải không ạ? Em ở đây! Ở đây này!”
Một cô gái trong bộ váy công sở xanh pastel đang nhón chân, tay vẫy không ngừng như thể sợ người ta không thấy. Khuôn mặt nhỏ xinh như học sinh mới ra trường, tóc rối xù buộc kiểu đuôi gà, nước da bánh mật, đeo một chiếc kính tròn lớn. Cô nàng chạy lại gần, suýt vấp phải mép thảm trải, rồi nhanh chóng tự chống chế bằng một nụ cười toả nắng.
“Xin lỗi chị nha! Em hơi kích động. Đây là lần đầu tiên em đón người từ phòng Chiến lược trung ương xuống á, nên em hơi run!”
Cô vừa nói vừa hăm hở chạy tới, gần như nhún chân, nhảy nhỏ từng bước vì vui mừng. Trên tay cô còn cầm điện thoại, màn hình vẫn hiện ảnh đại diện từ hồ sơ nhân sự của Lâm Thị. Nhưng khi khoảng cách rút ngắn, bước chân bỗng chững lại trong thoáng chốc vào khoảnh khắc Triệu Bách Nhã nâng tay, tháo kính râm xuống.
Thời điểm ánh mắt phía sau lớp kính lộ ra, một đôi mắt đẹp đến chói mắt, đường nét gương mặt hoàn mỹ không tì vết, mang theo một vẻ tinh tế sắc lạnh.
Đẹp. Đẹp đến mức có thể khiến người ta phải nín thở. Nhưng không phải vẻ đẹp kiểu thân thiện hay dễ tiếp cận, mà là một loại khí chất cao quý, cách biệt, như một đóa hoa nở trên đỉnh núi băng.
“A ha ha… Chào chị Triệu! Em là Hứa Gia Mẫn, trợ lý tạm thời của chị! Em biết chị đẹp rồi, nhưng mà không ngờ… Ờm, đẹp dữ thần vậy luôn á.”
Không khí có chút khựng lại, nhưng không vì ngại ngùng, mà vì Gia Mẫn thật sự không biết phải chọn từ nào đủ để mô tả cho chính xác. Còn cấp trên tương lai của cô, ánh mắt vẫn bình lặng như mặt nước, không buồn nhíu mày, cũng chẳng biểu lộ lấy một chút hứng thú hay khó chịu.
Cảm giác như mọi lời xã giao đều bị ánh mắt đó nhẹ nhàng gạt qua một bên, không phản bác, cũng chẳng tiếp nhận. Chỉ có sự yên tĩnh, và áp lực rất khẽ, khiến Gia Mẫn lập tức tự nhận ra mình đang lỡ lời.
“À à! Hành lý chị để em kéo cho!”
Gia Mẫn nhanh chóng líu lo tiếp lời, cố gắng lấp đi sự bối rối vừa thoáng hiện. Tay đã vội đón lấy tay kéo vali, rồi lăng xăng đi bên cạnh Triệu Bách Nhã như một chú sóc nhỏ đầy năng lượng.
Triệu Bách Nhã ánh mắt lướt nhanh qua dáng vẻ nhỏ nhắn của Hứa Gia Mẫn, người đang kéo vali đi bên cạnh mình. Cô nhớ lại phần mô tả trong hồ sơ mà cô đã xem trên chuyến bay. Mọi thứ đều hoàn toàn trùng khớp với những gì đã được viết.
Hứa Gia Mẫn 25 tuổi, nhân viên phòng đầu tư. Tính cách năng động, hòa đồng, có khả năng giao tiếp, phối hợp liên bộ phận tốt, có năng lực học hỏi nhanh. Yếu tố cần lưu ý là hoạt bát hơi quá mức, thích thể hiện sự hữu dụng.
Triệu Bách Nhã không ngạc nhiên, vì cô đã biết rõ đây là một sự sắp đặt có chủ đích từ James. Dù mục đích đó là gì, cô cũng không thấy cần thiết phải tìm hiểu thêm.
Cô chỉ để lại một câu đơn giản, không biểu cảm, không nhìn sang bên cạnh.
“Xe ở đâu?”
“Dạ, ở tầng B2! Em có chuẩn bị nước suối lạnh và bánh sandwich trên xe cho chị. Không biết chị đã ăn sáng chưa?”
Giọng Gia Mẫn reo lên đầy háo hức như thể vừa hoàn thành được một nhiệm vụ quan trọng, gương mặt sáng bừng niềm tự hào nhỏ bé. Nhưng đối phương không trả lời. Chỉ có tiếng giày cao gót vang lên đều đặn trên nền gạch bóng loáng của sân bay.
Sự im lặng ấy không chỉ là khoảng trống của âm thanh, mà còn mang theo một áp lực kỳ lạ, khiến Gia Mẫn, người vẫn luôn tự nhận là có EQ cao và dễ hòa nhập, cũng thấy mình đang quá ồn ào.
Nhưng Gia Mẫn là Gia Mẫn. Dè dặt một chút thì có, nhưng bản năng sinh tồn vẫn mách bảo cô cần nói tiếp.
“À, chị ơi, xe em để ở khu VIP. Có che nắng, em còn mang theo khăn lạnh nữa đó, trời hôm nay ở Đài Bắc hơi oi bức.”
Gia Mẫn vội vã kéo vali chạy theo, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Vẫn không một tiếng đáp.
Triệu Bách Nhã không xoay người, cũng không quay đầu lại. Và bằng một cách nào đó, khí lạnh từ dáng lưng thẳng tắp và ánh mắt hướng về phía cửa kính đã khiến mọi từ ngữ tiếp theo của Gia Mẫn tự động nghẹn lại trong cổ họng.
Gia Mẫn nuốt nước bọt, chớp mắt mấy cái rồi tự thì thầm với chính mình.
“Lạnh như vậy là chuẩn phong cách phòng Chiến lược trung ương luôn rồi…”
Cô im lặng đi theo sau, kéo vali bước nhanh qua làn cửa kính sân bay. Dù không ai nói gì, Gia Mẫn vẫn tự biết giữ khoảng cách ba bước phía sau Triệu Bách Nhã.
—————-
Chiếc BMW đen bóng lướt qua làn đường cao tốc nối về trung tâm thành phố, bên trong xe tĩnh lặng tới mức nghe rõ cả tiếng điều hòa chạy đều.
Triệu Bách Nhã ngồi ở hàng ghế sau, dáng thẳng tắp, một tay đặt hờ lên tay vịn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Mọi cử chỉ đều tiết chế, như thể sự tồn tại của cô vốn đã mang theo quy tắc riêng.
Hứa Gia Mẫn ngồi ghế phụ bên trên, hai tay ôm lấy túi xách đặt gọn trước đùi, trong đầu không ngừng tự kiểm điểm bản thân.
“Không nên nói nhiều… Không nên nói nhiều… Không nên nói nhiều…”
Và chỉ giữ được đúng bốn mươi giây.
“À chị ơi! Lát nữa mình sẽ về thẳng khách sạn Lâm Đài đúng không ạ? Khu đó buổi chiều hơi kẹt xe, nhưng em đã đổi lộ trình, đi vòng đường bên sông sẽ nhanh hơn gần mười hai phút á!”
Không có tiếng trả lời.
Gia Mẫn nuốt nước bọt.
Một giây, hai giây.
Từ gương chiếu hậu, ánh mắt của tài xế lén lút liếc nhìn phía sau. Không khí trong xe căng như dây đàn.
Gia Mẫn cắn nhẹ môi dưới, tay chỉnh điều hòa rồi ngồi thẳng lại, lần đầu tiên cảm thấy lưng áo mình hơi ướt. Không biết vì nhiệt độ trong xe thấp hay là do bản thân cô đang quá căng thẳng.
“…Em, em có chuẩn bị tài liệu tóm tắt về các danh mục đầu tư hiện tại ở Đài Loan cho chị rồi. Tổng cộng có sáu danh mục, trong đó hai cái đang vướng rủi ro thanh khoản… À, chị có muốn em gửi mail hay in ra bản cứng không?”
Triệu Bách Nhã không trả lời ngay, nhưng lần này ánh mắt cô hơi liếc sang. Một cái liếc rất nhẹ, thậm chí chưa nghiêng đầu.
“Mail.”
Chỉ một chữ. Lạnh lẽo, ngắn gọn, nhưng đối với Gia Mẫn lúc này, y như được cấp bằng khen.
“Dạ chị!”
Mắt Gia Mẫn sáng rỡ như vừa bốc được thẻ đặc cách vào vòng trong. Cô lập tức cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường cao tốc Đài Bắc, băng qua những tấm bảng đèn LED rực rỡ và các tòa cao ốc kính xanh sẫm. Trên một khúc cua nhẹ, ánh nắng chiều xiên qua kính xe, rọi lên khuôn mặt Triệu Bách Nhã, làm nổi bật đường xương quai hàm thanh tú và đôi mắt sắc sảo không hề dao động dù chỉ một giây.
Triệu Bách Nhã không lướt điện thoại vô định, mỗi cú chạm đều có mục đích rõ ràng.
Cô mở ứng dụng AirDrop, nhanh chóng truyền tệp tài liệu sang chiếc iPad bên cạnh, rồi lướt ngón tay dứt khoát, đánh dấu các điểm điểm trọng yếu bằng ba màu. Đỏ cho rủi ro, xanh cho cơ hội, vàng cho những đoạn cần kiểm chứng lại. Tiếp đó, cô sử dụng bút cảm ứng để chú thích những phần cần lưu ý, thay vì viết bằng tay, cô tạo ra những đường viền, và những ghi chú ngắn gọn.
Mọi thao tác đều diễn ra trong im lặng, trôi chảy, không có một động tác thừa. Mỗi lần di chuyển ngón tay, các biểu đồ và dữ liệu trên màn hình như tự điều chỉnh theo lệnh. Mọi thứ vận hành chính xác như một hệ thống được tối ưu hóa đến mức tuyệt đối.
Khi hoàn tất, cô lưu lại tài liệu vào thư mục mang tên ngắn gọn “Taiwan – Phase 1.”
Trong khoang xe, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng điều hòa khẽ rít đều, xen lẫn tiếng lách cách từ bàn phím ảo trên màn hình điện thoại.
Gia Mẫn không dám phá vỡ sự yên tĩnh. Nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn liếc lén lên gương chiếu hậu, ánh mắt ngập ngừng như thể đang dò xem biểu cảm của Triệu Bách Nhã.
Tóc dài uốn sóng nhẹ buông sau lưng, gương mặt là sự pha trộn hài hòa giữa vẻ đẹp cổ điển phương Đông và những đường nét hiện đại. Làn da trắng không tì vết, sống mũi cao, bờ môi được tô bằng một màu đỏ trầm hoàn hảo.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy ảnh của Triệu Bách Nhã trong hồ sơ nhân sự do cấp trên gửi qua. Nhưng thực tế, ở ngoài đời, nhan sắc và khí chất của người này thật sự khiến người ta phải cảm thán.
Đẹp thì tất nhiên. Nhưng không phải vẻ đẹp để người ta ngắm nhìn, mà là vẻ đẹp khiến kẻ khác bỗng thấy bản thân trở nên dư thừa, ồn ào và vụn vặt đến lạ.
Thế nên, cô không biết liệu sự nhiệt tình trước đó có bị xếp vào dạng phiền nhiễu hay chưa. Chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc lên xe đến giờ, từng nhịp thở của bản thân dường như cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng.
Nửa giờ đi đường, chiếc xe chở Triệu Bách Nhã và Hứa Gia Mẫn rẽ vào đường dẫn riêng của khách sạn Lâm Đài, toà khách sạn cao cấp nhất thuộc quyền sở hữu của Lâm Thị, nơi mà mỗi đêm lưu trú được mã hoá bằng ba chữ số triệu và một hệ thống bảo mật biệt lập.
Cũng không ai biết Quách Sở đã có mặt ở khách sạn từ khi nào. Chỉ biết rằng khi chiếc xe vừa dừng bánh trước thềm đá của đại sảnh, ngoài vài giám đốc cấp cao của Lâm Thị đã chờ sẵn theo nghi thức thông thường, thì bóng dáng của ông cũng bất ngờ xuất hiện trong khung cảnh.
Không quá khoa trương. Không mang theo đoàn tùy tùng. Quách Sở chỉ đứng đó, tay vẫn cầm điện thoại, như thể vừa tình cờ rảo bước ngang qua khu tiếp khách sau một cuộc gọi dở dang. Bộ vest xám lông chuột vừa vặn với dáng người cao gầy, cúc áo sơ mi vẫn cài kín, gọn gàng tới mức như chưa từng có chuyện ông không chuẩn bị.
Khi ánh mắt Quách Sở chạm đến Triệu Bách Nhã đang bước xuống từ chiếc xe, ông mới từ tốn bước lại gần, nét mặt như vừa nhận ra một người quen cũ, giọng nói mang theo độ nhã nhặn đúng chất một vị chủ nhà bận rộn nhưng vẫn lịch sự.
“Ồ, giám đốc Triệu. Vừa khéo tôi cũng đang có mặt ở đây bàn việc nội bộ. Vẫn kịp để chào cô một tiếng.”
Nghe qua thì như một lời xã giao bình thường, nhưng những người đứng phía sau đều lặng lẽ thẳng lưng hơn một chút. Chỉ một chữ khéo ấy thôi đã đủ để bầu không khí đổi chiều, vì rõ ràng người phụ nữ trước mặt Quách Sở đã khiến cả nhịp tiếp đón buộc phải điều chỉnh lại.
Gia Mẫn gần như cứng người khi thấy quá nhiều những nhân vật đứng đầu trong công ty đều có mặt. Tim cô đập loạn trong ngực, tay bất giác siết lấy quai kéo vali, tự giữ mình khỏi run lên. Nhưng Triệu Bách Nhã thì hoàn toàn khác.
Gót giày chạm nhẹ mặt đường lát đá, tạo thành những nhịp vang đều đặn. Triệu Bách Nhã bước đến chỗ Quách Sở, khẽ cúi đầu đúng mực, không quá thấp, cũng không quá khách khí.
“Cảm ơn ngài đã dành thời gian. Tôi rất cảm kích.”
Quách Sở mỉm cười, một nụ cười mang phong thái của người lâu năm đã quen với cả chính trường lẫn thương trường. Ông nghiêng đầu, rồi cất giọng hỏi.
“Thế chuyến đi dài như vậy, không biết có điều gì khiến giám đốc Triệu cảm thấy không thoải mái không?”
Giọng ông ta vang đều, ngữ khí nhẹ nhàng, tưởng chừng chỉ là một câu hỏi vô hại. Nhưng ánh mắt lại nghiêng sang Gia Mẫn, người đang cố gắng trở nên vô hình giữa không khí lịch thiệp ấy.
Gia Mẫn cúi đầu, không lên tiếng. Cô hiểu rõ vai vế của mình, không phải để chen lời, mà để biết khi nào cần biến mất đúng lúc. Đôi mắt vẫn hướng thẳng, dáng đứng khép nép vừa đủ, lặng lẽ lùi nửa bước, khiến sự tồn tại của mình không làm nhiễu dòng trao đổi giữa những người đứng cao hơn rất nhiều trên trục quyền lực.
Thế nhưng, dù mờ nhạt, sự hiện diện của cô vẫn là một điểm neo khiến ánh mắt của Quách Sở khẽ dừng lại.
Ông đánh giá người James chọn từ danh sách nhân sự, một gương mặt không để lại bất kỳ ấn tượng nào trong trí nhớ.
Triệu Bách Nhã không cần nhìn theo ánh mắt ấy. Cô chỉ đứng yên, không che chắn cho cấp dưới, không phô trương hành động. Bằng sự im lặng đầy kiểm soát, cô khép lại toàn bộ tình huống bằng một lời đáp gọn gàng
“Mọi thứ đều ổn.”
Khóe môi Quách Sở giãn ra một chút, không hẳn là nụ cười, mà là phản ứng mơ hồ của một người vừa nắm bắt được thông điệp ngầm. Ánh nhìn ông đặt lên người Gia Mẫn chậm rãi tan đi, lặng như một vệt khói vừa tan.
Một khoảng lặng tưởng chừng vô nghĩa, nhưng thực chất là lúc cán cân quyền lực đang được tinh chỉnh. Bề ngoài, Quách Sở vẫn là người nắm giữ cục diện. Nhưng sâu bên trong, ông đang cân đo từng ánh mắt, từng lời nói, vì người phụ nữ đứng trước mặt ông không chỉ đại diện cho James, mà còn đại diện cho một thế lực ông không thể xem nhẹ.
“Vậy thì tốt.” Quách Sở nhẹ gật đầu, giọng điệu trở về với dáng vẻ xã giao thuần túy. “Nếu có vấn đề phát sinh, cô cứ liên hệ với Dị Tịch. Người phụ trách chính của dự án.” Ông nhìn đồng hồ. Một động tác tưởng như thói quen, nhưng lại là dấu hiệu rõ ràng của việc kết thúc cuộc trao đổi. “Tôi còn có việc. Hẹn cô ở phiên họp sáng mai.”
Dứt lời, ông quay người rời đi. Bóng lưng thẳng tắp lướt qua hành lang lát đá, lên thẳng chiếc xe đang đợi sẵn bên lề.
—-
Sáng hôm sau, Triệu Bách Nhã xuất hiện tại phòng họp tầng mười một đúng giờ. Cuộc họp diễn ra theo trình tự thường lệ, nhưng bầu không khí trong phòng lại mang một chất lỏng lạnh, lan nhanh giữa những người tham dự. Không ai nhắc đích danh, nhưng mọi ánh mắt liếc nhìn, những bản báo cáo bị bỏ lửng, và cả những lời xã giao dở dang, tất cả đều đang xoay quanh một cái tên Hoắc Tổng.
Triệu Bách Nhã không bị cuốn vào đó. Cô không hỏi điều mà người khác đang cố che giấu vụng về. Chỉ cần ngồi yên, lắng nghe những khoảng ngừng bất thường giữa các câu nói, thế là đủ.
Hiển nhiên, cô không hay biết cái tên đang lướt qua giữa những lời thì thầm ấy, lại là người cô từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.