Văn phòng của Triệu Bách Nhã tọa lạc ở tầng 17 của tòa nhà, mở ra một không gian thoáng đãng với cửa kính lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố. Không gian rộng rãi, ánh sáng tự nhiên tràn vào qua các cửa sổ, bao phủ từng ngóc ngách của căn phòng. Mỗi món đồ đều được sắp xếp một cách tỉ mỉ, từ chiếc bàn làm việc bóng loáng, luôn được lau chùi kỹ lưỡng, đến những tệp tài liệu ngăn nắp, được xếp thành hàng ngay ngắn trong các ngăn kéo.
Trên bàn, chiếc máy tính xách tay của cô luôn sáng màn hình, các cửa sổ tài liệu được mở ra và theo dõi một cách chặt chẽ. Mỗi sáng, Triệu Bách Nhã đều ngồi tại đó, lướt qua từng bản báo cáo, các thông tin liên quan đến cuộc họp, đối tác, và các nhiệm vụ sắp tới, không bao giờ bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ.
Trong danh sách tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp Định hướng Chiến lược, có một mục nổi bật khiến cô dừng lại. Triệu Bách Nhã đã nhận được bản tài liệu này từ hôm qua, nhưng sáng nay mới có cơ hội xem kỹ lưỡng. Theo thói quen, cô luôn mong đợi tài liệu được trình bày rõ ràng, đầy đủ và chi tiết. Mỗi thông tin, từ lịch sử công ty đến thành tích cá nhân của các giám đốc, đều phải được minh bạch và hoàn chỉnh. Nhưng khi đến phần hồ sơ của Hoắc Tổng, ánh mắt cô bỗng dừng lại.
Hồ sơ ghi lại những kinh nghiệm dày dạn tại các tập đoàn lớn, cùng hàng loạt thành tựu đáng nể trong các dự án chiến lược. Tuy nhiên, điều giữ ánh mắt Triệu Bách Nhã lại là một thiếu sót không đáng có.
Hồ sơ không hề ghi rõ tên thật của Hoắc Tổng, chỉ đơn giản đề mỗi danh xưng.
Một chi tiết cơ bản như vậy, trong hồ sơ chính thức của giám đốc cấp cao, lẽ ra không nên bỏ qua.
Dẫu vậy, Triệu Bách Nhã không dành quá nhiều thời gian để bận tâm. Vì cô biết mọi thiếu sót sẽ sớm được làm rõ trong cuộc họp, và những thông tin còn thiếu sẽ tự khắc được bổ sung. Nên không để những nghi ngờ làm chệch guồng công việc, cô nhẹ nhàng khép lại tài liệu, tiếp tục với phần báo cáo còn dang dở.
Kể từ khi nhận vị trí Giám đốc kế hoạch đầu tư tại Lâm Thị, Triệu Bách Nhã gần như trở thành hình mẫu chuẩn mực của một người cuồng công việc. Cô luôn có mặt ở văn phòng trước bảy giờ sáng, và sau giờ tan sở, hiếm khi thấy cô tham gia các buổi gặp gỡ xã giao hay sự kiện công ty. Đối với phần lớn nhân viên, cánh cửa phòng Giám đốc dường như luôn khép kín. Ngoại lệ duy nhất là Gia Mẫn, trợ lý cá nhân, người hiếm hoi có thể bước vào không gian riêng của cô.
Nhưng gần đây, Triệu Bách Nhã để ý thấy Gia Mẫn có những thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt. Cô thường bắt gặp Gia Mẫn mải mê nhìn vào điện thoại, đôi khi khẽ cười một mình. Những lúc như thế, đôi mắt Gia Mẫn sáng lên, lấp lánh như một thiếu nữ lần đầu biết yêu.
Song, Triệu Bách Nhã chẳng quá bận tâm. Cuộc sống của cô đã chật kín những suy tính và kế hoạch, không còn chỗ cho những mối quan tâm cá nhân vụn vặt.
Cho đến chiều hôm nay.
Đúng ba giờ, Gia Mẫn gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ. Không đợi Triệu Bách Nhã lên tiếng, cô bước vào nhanh chóng, với những động tác linh hoạt nhưng vẫn giữ một chút cẩn trọng. Trên tay cô là khay trà gỗ mộc mạc và một đĩa bánh hoa được sắp xếp tinh tế.
“Em mang trà chiều đến cho chị. Thay đổi một chút không khí, hy vọng chị sẽ thích ạ.” Gia Mẫn mỉm cười, vẻ chân thành lẫn chút hồi hộp như thể đang đánh cược vào điều gì đó chưa rõ.
Triệu Bách Nhã ngẩng đầu nhìn Gia Mẫn, ánh mắt vô thức hạ xuống phần bánh trà nhỏ nhắn bên cạnh. Mỗi chiếc bánh được tạo hình theo mùa, một cánh hoa mận, một chiếc lá rơi, một đám mây bồng bềnh. Tỉ mỉ, thanh nhã, không hề phô trương.
Gia Mẫn cười hì hì, đặt tách trà lên bàn trước mặt Triệu Bách Nhã, động tác nhẹ nhàng nhưng mang theo vẻ háo hức rõ rệt. “Chị thử đi ạ.”
Triệu Bách Nhã dừng lại công việc, cô nâng tách trà rồi nhấp một ngụm. Vị thanh thanh của lá non quấn nhẹ trên đầu lưỡi, hương vị biến ảo, hậu vị sâu, vừa vặn đánh thức một ký ức đã bị thời gian vùi lấp.
Đây là dòng Nham trà Triệu Bách Nhã khá thích, nhưng chưa từng nhắc đến với ai.
“Trà Đan Tùng?” Triệu Bách Nhã hỏi, giọng nhàn nhạt nhưng ánh mắt dừng lại lâu hơn thường lệ.
Gia Mẫn chớp mắt, trong lòng bồn chồn.
“À… Vâng. Chị Triệu không thích nó ạ? Em thấy dạo này chị làm việc nhiều quá, nên có hỏi vài người bạn. Có người gợi ý loại trà này, nghe nói giúp thư giãn tốt.”
Đan Tùng không phải loại trà phổ biến. Trong giới yêu trà, người biết đến nó đã ít, người thật sự hiểu lại càng ít hơn.
Triệu Bách Nhã không đáp ngay. Ngón tay thon dài khẽ chạm lên thành tách. Một lát sau, cô mới cất giọng.
“Trước đây tôi cũng thường uống loại này. Cảm ơn em.”
Câu nói không nặng không nhẹ, cũng không mang theo sắc thái rõ ràng, nhưng lại khiến Gia Mẫn khựng lại. Đôi mắt cô mở lớn, như không tin vào tai mình. Một giây sau, cô gật đầu liên tục, nở nụ cười tươi rói, cố tỏ ra điềm tĩnh hết mức có thể.
“Dạ… không có gì đâu ạ.” Gia Mẫn lí nhí, cố nén sự hân hoan, nhưng hai má đã hồng lên như vừa ăn vụng một viên kẹo ngọt.
Rời khỏi phòng làm việc của Triệu Bách Nhã, Gia Mẫn vừa khép cửa, vừa siết chặt tay thành nắm. Mặt mày rạng rỡ đến mức không thể che giấu. Vừa đến bàn làm việc, cô đã vội lấy điện thoại ra, gõ lia lịa.
“Chị Noãn ơi! Thành công rồi!! Chị ấy nói cảm ơn em đó! Lần đầu tiên luôn á! Trời ơi tim em sắp nổ tung rồi!”
Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút, Gia Mẫn đã sốt sắng nhắn tiếp.
““Loại trà chị gợi ý đúng đỉnh luôn á. Em cứ tưởng sếp em sẽ không thích chứ! Chị cứu em đó!! Em phải cảm ơn chị sao cho đủ đây!”
Gia Mẫn hồi hộp nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt long lanh như mèo nhỏ mong được khen ngợi. Vài giây sau, điện thoại rung khẽ. Cô bật sáng màn hình gần như lập tức.
Tin nhắn từ Siêu Cấp Tiên Nữ ✨ hiện lên.
“Tiểu Mẫn vui vẻ là cách cảm ơn tốt nhất với chị rồi.”
Biệt danh này, chính Gia Mẫn là người đã đặt cho Mộ Huyền Noãn. Mỗi lần cái tên ấy sáng lên trên màn hình điện thoại, trong đầu cô lại hiện lên dáng người uyển chuyển, ánh mắt biết cười và nét quyến rũ mê đắm lòng người. Một Mộ Huyền Noãn đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Cảm giác khi nhận được tin nhắn từ Mộ Huyền Noãn luôn khiến Gia Mẫn cảm thấy vui vẻ, như được ai đó nhẹ nhàng đặt tay lên đầu, xoa dịu cả một ngày dài. Quan tâm mà không gò bó, dịu dàng mà không làm người ta thấy nhỏ bé.
Cô nhoẻn miệng cười, ngón tay nhanh chóng gõ dòng tin nhắn kế tiếp, khóe môi vẫn còn cong lên chưa chịu hạ xuống.
“Dạ, nay em vui lắm. Mà… chị Noãn cũng thích loại trà này ạ? Em thấy vị nó hơi lạ, không giống mấy loại phổ biến đâu á.”
Nhắn xong, cô chống cằm, ánh mắt vẫn không rời màn hình, đầy mong chờ.
Tin nhắn từ Siêu Cấp Tiên Nữ ✨ lại đến, lần này nhanh hơn cô tưởng.
“Người chị thích hay uống loại trà này. Còn chị, lại quen với việc ghi nhớ những thứ người ta thích.”
Gia Mẫn sững lại. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình như thể sợ bỏ lỡ một dấu chấm. Trong lòng cô khẽ dậy lên một cảm giác mơ hồ, giống như vừa được trao cho một mảnh ghép, nhưng chưa rõ hình ảnh tổng thể là gì.
Cô không kìm được tò mò, lại càng không thể ngăn mình nhắn lại.
“Chị Noãn… người đó chắc chắn là người rất đặc biệt đúng không ạ? Em tò mò quá… nhưng em cũng không muốn làm chị thấy khó xử đâu.”
Cô do dự vài giây rồi nhấn gửi, lòng vừa hồi hộp vừa trông đợi, như thể mình vừa vô tình đụng đến một điều không nên.
Một lúc sau, điện thoại khẽ sáng lên. Tin nhắn mới từ Siêu Cấp Tiên Nữ ✨ hiện ra, kèm một biểu tượng mặt cười nhẹ.
“Vậy sắp tới, tôi sẽ giới thiệu người đó với em. Trùng hợp, đối phương cũng đang công tác tại Lâm Thị.”
Gia Mẫn trợn tròn mắt. Lâm Thị? Là ngay trong công ty này sao?
Trong đầu cô lập tức hiện lên hàng loạt cái tên, gương mặt các lãnh đạo trẻ tuổi, tài giỏi, điển trai, từng người lướt qua như đoạn băng tua nhanh từ buổi họp nhân sự tháng trước. Nhưng nghĩ thế nào đi nữa, cô vẫn không thể hình dung nổi ai mới thật sự xứng đáng với Mộ Huyền Noãn.
Gia Mẫn khẽ chép miệng, một thoáng ghen tị len qua đáy mắt. Người kia hẳn phải rất may mắn, được một tiên nữ như chị Noãn nhìn trúng, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ.
Cô bật màn hình, ngón tay gõ nhanh từng chữ.
“Dạ… em rất mong chờ được gặp người đó ạ.”
Vừa gửi xong, Gia Mẫn chống cằm, mắt sáng lên như đèn nhỏ trong đêm. Trong lòng cô dậy lên cảm giác bứt rứt lạ lùng.
“Rốt cuộc là ai mà tốt số đến thế chứ!”
—————
2 ngày sau
Phòng họp chính, nơi tổ chức buổi họp Định hướng Chiến lược được thiết kế theo phong cách tối giản hiện đại. Trần cao lắp hệ thống đèn LED âm trần điều chỉnh ánh sáng tự động theo thời gian trong ngày, tạo cảm giác dễ chịu nhưng vẫn đảm bảo sự tỉnh táo. Bàn họp dài hình oval, phủ lớp gỗ óc chó đánh bóng tỉ mỉ, phản chiếu nhẹ ánh sáng trắng dịu. Dọc theo bàn là những chiếc ghế da cao cấp màu đen, mỗi chiếc đều tích hợp màn hình cảm ứng mini ở tay vịn để truy cập tài liệu họp theo mã định danh cá nhân.
Mỗi vị trí ngồi đều được chuẩn bị bảng tên điện tử, tự động hiển thị khi người dùng quét thẻ từ. Bộ tài liệu không in giấy, mà trình bày gọn gàng trên màn hình cá nhân hóa trước mặt, có thể điều khiển bằng giọng nói hoặc thao tác tay. Mọi dữ liệu trong cuộc họp đều được lưu trữ trực tiếp lên hệ thống nội bộ của Lâm Thị qua nền tảng mã hóa riêng, bảo mật tuyệt đối.
Trên bức tường phía đầu phòng, màn hình LED khổ lớn đã sẵn sàng hiển thị nội dung họp, với logo Lâm Thị xoay nhẹ theo hiệu ứng động.
Giờ này, toàn bộ tổng bộ Lâm Thị đã vắng lặng. Chỉ còn vài nhân viên kỹ thuật trực chuyên trách cùng lực lượng bảo vệ được bố trí cố định theo quy trình an ninh. Bởi vậy, khi cửa thang máy vừa mở ra tại tầng họp riêng, đã có nhân viên đón sẵn để dẫn đường cho Triệu Bách Nhã.
Triệu Bách Nhã với phong thái điềm tĩnh, bước đi không vội nhưng toát lên sự vững chãi của một người hiểu rõ vị trí và vai trò của mình. Cô mặc một chiếc sơ mi trắng cổ đứng, chất liệu mềm mại nhưng không mỏng, phối với quần âu cạp cao màu khói nhạt, khéo léo tôn lên đường nét cơ thể mà không cần bất kỳ chi tiết phô trương nào. Tóc cô xõa nhẹ, xoăn nhẹ, rủ xuống vai, vài sợi chạm nhẹ vào cổ áo như có chủ ý mà vô tình. Trên cổ tay trái, chiếc đồng hồ dây da mảnh là phụ kiện duy nhất, tinh giản, đúng với khí chất điềm đạm và kín đáo của cô.
Tổng thể đọng lại một vẻ đẹp thanh lịch không cần gắng gượng, mà trong mắt người khác, đó là dáng vẻ của một người thành đạt, mang trong mình khí chất tự nhiên của người biết rõ mình là ai.
Triệu Bách Nhã bước vào trong lúc căn phòng đã gần như kín chỗ. Cô khẽ gật đầu với một vài gương mặt quen trong ban chiến lược và tài chính, rồi ngồi xuống vị trí đã đánh tên mình từ trước. Không khí trong phòng giữ một sự trang trọng tự nhiên, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật giấy hoặc tiếng gõ nhẹ vào điện thoại để kiểm tra giờ.
Xung quanh cô là những tổng tài từ các tập đoàn lớn, ai cũng mang theo mục đích rõ ràng. Riêng Triệu Bách Nhã thì khác, cô đến Lâm Thị không vì một lợi ích cụ thể nào, chỉ đơn giản để tìm kiếm cảm giác mới mẻ.
Chủ tịch Đình Hạo vẫn chưa xuất hiện, và điều đó dường như khiến bầu không khí trở nên thả lỏng hơn một chút. Mọi người bắt đầu có phần thoải mái trong việc giao tiếp và quan sát lẫn nhau. Giữa một rừng người quyền lực, sự hiện diện của Triệu Bách Nhã giống như một điểm sáng im lặng nhưng không thể bỏ qua.
Trong những ánh mắt đó, có một ánh nhìn mang vẻ chủ động hơn cả.
Lâm Kiến Vũ không để thời gian trôi thêm vô ích. Hắn khẽ kéo ghế bên cạnh mình ra, động tác trôi chảy như thể được tính toán từ trước. Rồi hắn đứng dậy, bước về phía cô với phong thái nhàn tản, nụ cười bên môi mang vẻ lịch thiệp hoàn hảo.
“Triệu giám đốc.” Hắn cất tiếng, giọng trầm và mềm, mang theo chút ngả ngớn được giấu kín sau vẻ nhã nhặn, “Biết cô không thường xuất hiện ở những nơi đông người thế này. Hôm nay gặp được cô khiến tôi bất ngờ đấy.”
Như được bật tín hiệu, một người trong ban tài chính ngồi đối diện khẽ nghiêng đầu, cười nói.
“Một nhân tài như Triệu giám đốc mà chỉ ở trong phòng thì đúng là uổng quá. Nếu có thời gian, cô nên giao lưu với các phòng ban khác nhiều hơn. Mọi người đều rất tò mò, nhưng e là chưa có cơ hội tiếp xúc.”
Vài tiếng cười bật ra. Không rõ là đồng tình, hay chỉ đơn thuần là cách để gia nhập một cuộc đối thoại đầy ngụ ý. Ánh mắt, nụ cười, lời lẽ lịch thiệp nhưng không giấu được những tầng lớp thăm dò ẩn dưới lớp áo vest chỉnh tề.
Không ai nói thẳng điều gì, nhưng từng ánh nhìn, từng nụ cười mập mờ lại nói nhiều hơn bất cứ lời nào. Thậm chí có vị giám đốc trẻ tuổi phía cuối bàn họp còn nửa đùa nửa thật.
“Giám đốc Triệu chưa lập gia đình đúng không? Không biết cô đã có ai đưa đón sau giờ làm chưa? Nếu chưa, tôi rất tình nguyện giữ vị trí đó.”
Lần này, tiếng cười vang lên rõ ràng hơn. Thoáng chốc, buổi họp chiến lược hóa thành một bữa tiệc ngầm, nơi sự hiện diện của Triệu Bách Nhã giống như một ly rượu vang được mang đến bàn tiệc toàn những kẻ sành sỏi. Ai cũng muốn nhấp thử, dù chỉ là một ngụm.
Nhưng Triệu Bách Nhã vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Cô ngồi thẳng lưng, không né tránh ánh mắt ai, nhưng cũng không để ánh nhìn nào giữ mình quá lâu. Bình thản như thể đã quen với thứ không khí, nơi mọi người vừa tò mò, vừa dè chừng, vừa tìm cách tiếp cận cô.
“Thật ra tôi không có thói quen chia sẻ chuyện riêng tư của mình,” Cô nói, giọng nhẹ tênh như gió thoảng. “Chuyện công thì có thể bàn, còn những thứ khác, e là không nằm trong phạm vi hợp tác.”
Một câu nói tưởng như lễ độ, nhưng lại khiến vài ánh mắt trong phòng chậm rãi thu về, không ai còn dám đẩy xa thêm đề tài. Vậy mà vẫn có một giọng nữ chen vào từ cuối bàn họp. Bà ta là phó giám đốc của một công ty thành viên, đã ngoài bốn mươi, mái tóc uốn kỹ càng, môi đỏ rực, ánh mắt hếch lên như cắt.
“Ây chà, Triệu giám đốc kín đáo quá, nhưng càng kín lại càng khiến người ta tò mò đấy.” Bà ta cười, nhưng nụ cười chỉ là lớp sơn mỏng cho sự soi mói lộ rõ sau ánh mắt. “Chẳng hay… ACE cử một mỹ nhân như cô đến Lâm Thị, là muốn gây xáo động phòng họp hay làm xao lòng nhân sự vậy?”
Vài tiếng cười bật ra, lẫn trong sự giả lả. Lớp mặt nạ xã giao càng trơn tru thì những chiếc móng vuốt giấu bên trong càng sắc bén. Nhưng Triệu Bách Nhã không giận, cũng không cười, chỉ bình thản như mặt hồ không gợn sóng, nhẹ nhàng đáp.
“Nếu chỉ một người như tôi đã đủ khiến Lâm Thị xao động, thì chắc tiêu chuẩn ở đây dễ lung lay thật.”
Lời nói của Triệu Bách Nhã không đao to búa lớn, không sắc nhọn đến mức gây bẽ mặt, nhưng lại mang một lực đạo rất riêng, bình thản khó phản bác.
Bầu không khí thoáng chùng xuống. Một vài người khẽ ho nhẹ, vài cái lưng tự động thẳng lên. Sau câu đáp vừa vặn của Triệu Bách Nhã, không khí như bị kéo căng thêm một nấc, giống như sợi dây đàn đang bị ai đó chạm nhẹ vào điểm chốt. Một vài ánh mắt bắt đầu né tránh. Số khác thì dừng lại nơi cô, không còn đơn thuần là tò mò hay trêu chọc nữa, mà đã pha lẫn sự thận trọng dè chừng.
Nhưng sự im lặng không kéo dài lâu.
Người phụ nữ ấy không hề chịu thua. Bị chặn một câu, bà ta chẳng những không rút lui mà còn như được tiếp thêm lửa, mắt nheo lại, môi cười càng rực rỡ.
“Tiêu chuẩn không dễ lung lay đâu, chỉ là có người đến quá đúng lúc, lại rất biết chọn đúng chỗ đứng.” Bà ta khẽ cười, rồi như sợ mọi người chưa hiểu hết hàm ý, nói thêm, “ACE quả là hào phóng, Triệu giám đốc còn trẻ đã được giao vị trí quan trọng thế này. Nhưng cũng đúng, thời buổi này, ngoài năng lực, còn cần chút… linh hoạt riêng nữa.”
Câu cuối, bà ta cố ý nhấn câu chữ, ánh mắt liếc qua cô đầy hàm ý. Trong một tích tắc, cả căn phòng như lặng đi. Mùi nước hoa đắt tiền và cà phê chưa nguội bỗng hóa ra nồng hắc.
Nhận thấy tình hình đang trượt khỏi kiểm soát, Lâm Kiến Vũ cười nhạt, đi ngang qua chỗ phó tổng Lữ. Giọng hắn trầm ấm, lịch thiệp như đang hòa giải, nhưng từng chữ như vạch rõ một lằn ranh mà người tinh ý dễ dàng nhận thấy.
“Phó tổng Lữ,” Hắn nói, ánh mắt vẫn dừng lại nơi Triệu Bách Nhã, “Nói như vậy e là hơi quá. Ở ACE, không ai được trao vị trí quan trọng nếu không có thực lực. Mà năng lực làm việc của Triệu giám đốc…” Hắn dừng một nhịp ngắn như nhắc nhở, “…được Chủ tịch đích thân đánh giá cao và vô cùng tín nhiệm.”
Câu nói vừa dứt, cả phòng rơi vào một khoảng im lặng mới.
Phó tổng Lữ thoáng cứng môi. Mắt bà ta lay động nhẹ, nhưng chỉ trong một tích tắc, biểu cảm đã được thay bằng một nụ cười gượng gạo.
“Phải rồi… Giám đốc Triệu tuổi trẻ tài cao, tôi nói đùa chút mà thôi. Đôi khi già rồi, ăn nói chẳng được uyển chuyển như mấy người trẻ các cậu.”
Bà ta cất tiếng cười, mỏng như băng đầu cốc whisky. Còn xung quanh, có người thì ho nhẹ, kẻ thì cụng mắt nhau như thể tự trách bản thân vừa quá lố. Một bầu không khí hòa nhã được dựng lên vội vã, nhưng không đủ để xua đi cảm giác lo lắng trong lòng.
Và đúng lúc đó, giọng của Lâm Kiến Vũ lại vang lên, giọng dịu đi một bậc, như thể đang đại diện cho cả phòng xin lỗi.
“Giám đốc Triệu, mọi người có lẽ đùa hơi quá. Cô đừng để bụng.”
Lời hắn nhẹ, như một sợi lụa được thắt lại sau vết cứa. Nhưng Triệu Bách Nhã chỉ bình lặng nhìn hắn, soi thấu từng lớp lịch thiệp phủ lên vẻ ngoài tử tế.
Cô đáp, giọng điềm nhiên
“Tôi coi đó sự ngưỡng mộ không biết cách biểu đạt.”
Chỉ một câu, nhẹ tênh như tơ liễu, nhưng lại rơi đúng điểm cân bằng giữa trào phúng và thản nhiên.
Bầu không khí trong phòng vừa lạnh đi một nấc, thì đã có người cố gắng khỏa lấp bằng những câu chuyện nhạt vị hơn.
“Chủ tịch vẫn chưa tới à? Giờ này thường là ông ấy có mặt rồi.”
“Cả Hoắc tổng nữa, nghe nói người của Hoắc thị lần này đích thân đến kiểm duyệt dự án.”
“Hoắc Tổng cũng trẻ nhỉ, mới hai sáu. Tôi nhớ Giám đốc Triệu cũng tầm tuổi đó thì phải?”
“…”
Ghế của Hoắc Tổng, vị khách đặc biệt, kiêm giám đốc chiến lược vẫn còn trống. Triệu Bách Nhã nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh, trong đầu thoáng lướt qua cái tên còn khuyết trong hồ sơ cô đã đọc.
Những lời bàn tán cứ thế xoay vòng quanh hai chiếc ghế đầu bàn. Không ai trong số họ biết rằng, người mà họ nhắc tới, Hoắc Tổng và Đình Hạo đã đứng ngay bên ngoài cánh cửa kia từ năm phút trước.
——–
Mộ Huyền Noãn xuất hiện đúng giờ, thậm chí còn sớm hơn dự định.
Chiếc xe dừng lại dưới hầm gara từ lúc 2 giờ 30 phút. Cô ngồi yên trong khoang da mềm, không bật nhạc, cũng không lướt điện thoại. Chỉ im lặng, tay đặt trên đầu gối, đầu ngón tay vô thức gõ nhịp chậm.
Đúng 2 giờ 50, cô mở cửa xe, giày cao gót nhẹ nhàng chạm xuống nền đá granit lạnh lẽo, mỗi bước đi đều thong thả nhưng không lãng phí thời gian, chậm rãi hướng về phía thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao.
Trùng hợp, vừa lúc cánh cửa thang máy mở ra, lại bất ngờ đụng mặt Đình Hạo đang đứng nghe điện thoại.
Mộ Huyền Noãn mỉm cười bước tới chỗ Đình Hạo, đôi mắt khẽ hạ thấp.
“Lâm Tổng.” Cô cất giọng trầm, mái tóc tím khói nhẹ nhàng bay theo từng chuyển động, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đưa lên, khi đứng ở bên cạnh Đình Hạo, ngữ điệu dường như chỉ đủ cho hai người nghe thấy, “Ông thấy tôi xinh đẹp chứ?”
Cô nghiêng đầu nhẹ, như vô tình chỉnh lại chiếc khuy tay áo trên cổ tay. Cử chỉ rất nhỏ, nhưng lại đủ để ánh sáng hắt lên mặt đá tím của chiếc đồng hồ nạm đá quý. Ánh mắt cô khi ngẩng lên đã đổi sắc, từ dịu dàng thành lặng lẽ quan sát.
Sự xuất hiện của Mộ Huyền Noãn khiến mọi ánh nhìn đều phải ngừng lại. Quần tây đen vừa vặn, chiếc thắt lưng da ôm gọn lấy vòng eo thon, khéo léo tôn lên từng đường cong mảnh mai. Đôi giày cao gót 7 phân giúp dáng đi của cô trở nên thong dong và linh hoạt, tự do uyển chuyển.
Màu mắt xanh của cô không phải là hiệu ứng của kính áp tròng, mà là màu mắt thật sự, trong vắt như một tảng băng xanh. Cả bộ trang phục sử dụng tông đen thống nhất, tối giản nhưng không hề nhạt nhòa. Trên nền tối ấy, những món trang sức tinh xảo khẽ ánh lên mỗi khi cô cử động, như sao trời lặng lẽ nhấp nháy giữa đêm, khiến người ta bất giác bị cuốn vào mà không rõ vì đâu.
Đình Hạo không lạ gì những buổi gặp gỡ xa hoa hay những gương mặt từng bước ra từ thượng tầng xã hội. Nhưng trước người phụ nữ mang vẻ đẹp mê hoặc đến mức khiến người ta liên tưởng đến Đát Kỷ, ông vẫn không khỏi thoáng khựng lại.
Thậm chí, câu hỏi đột ngột của Mộ Huyền Noãn cũng khiến ông ngừng lại một nhịp rồi mới nghiêm cẩn đáp lại.
“Hoắc Tổng luôn rất xinh đẹp.”
Mộ Huyền Noãn khẽ nghiêng đầu lần nữa, đôi bông tai đá thạch anh tím đung đưa, bắt lấy ánh sáng như vảy nước. Rồi như không còn điều gì phải lưu luyến, cô cất bước cùng Đình Hạo tiến thẳng về phía cánh cửa gỗ dày, để lại phía sau một mùi hương hoa nhẹ như gió.
2 giờ 58 phút.
Cánh cửa bật mở, âm thanh vang lên giữa căn phòng họp rộng lớn như một hồi chuông nhỏ báo hiệu sự thay đổi.
Đình Hạo là người bước vào trước, dáng đi dứt khoát, gọn gàng.
“Để mọi người phải đợi rồi.” Ông cất lời, giọng không lớn nhưng đủ để lấp kín khoảng trống đang im ắng.
Ngay sau ông là Mộ Huyền Noãn.
Áo blazer khoác hờ trên vai, phối cùng quần tây và giày cao gót tôn dáng. Cô bước vào với nhịp điềm đạm, không vội vã cũng chẳng cố làm chậm. Mái tóc tím khói nhẹ nhàng vén sang một bên, lướt theo từng chuyển động của cô.
Không danh thiếp. Không giới thiệu. Bởi ngay giây phút cô đi thẳng đến chiếc ghế trống bên cạnh Triệu Bách Nhã, mọi người đã ngầm hiểu cô chính là Hoắc Tổng.
Triệu Bách Nhã nghiêng đầu nhìn sang. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như nứt ra một khe rất nhỏ.
Trong khe nứt ấy, sự bất ngờ hiện lên đầu tiên trong mắt Triệu Bách Nhã, rồi dần tan vào một tầng mơ hồ. Nhưng Mộ Huyền Noãn không né tránh, chỉ khẽ cong môi, nụ cười vừa đủ như một lời xác nhận.
Lúc này, Đình Hạo đứng phía trước bàn họp, đưa tay về phía Mộ Huyền Noãn, giọng đầy trọng lượng nói.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Hoắc Tổng, Giám đốc Điều hành của Hoắc Thị, một trong những công ty chứng khoán hàng đầu tại Bắc Kinh, và là cổ đông chủ chốt của Lâm Thị. Cô ấy sẽ giám sát trực tiếp các chiến lược quan trọng trong dự án tiếp theo.”
Ngay khi Đình Hạo dứt lời, Mộ Huyền Noãn nhẹ nhàng rời ánh mắt khỏi Triệu Bách Nhã, ánh mắt liếc qua hàng ghế trước mặt. Cô tiếp lời Đình Hạo, giọng rõ ràng nhưng không cứng nhắc.
“Cảm ơn Chủ tịch Lâm đã giới thiệu. Tôi là Mộ Huyền Noãn, hay còn được biết đến với danh xưng Hoắc Tổng. Mong rằng chúng ta sẽ có một quá trình hợp tác hiệu quả trong thời gian tới.”
Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên đều đặn trong phòng như một phản xạ tự nhiên. Duy chỉ có một người không tham gia vào đợt sóng náo nhiệt xung quanh.
Sự im lặng của Triệu Bách Nhã không hề gây chú ý với số đông, nhưng lại rơi trọn vào ánh mắt của Mộ Huyền Noãn.
Một hình ảnh thoáng vụt qua tâm trí, Triệu Bách Nhã quay đầu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
Tất nhiên Mộ Huyền Noãn không hề rời mắt khỏi Triệu Bách Nhã, nhẹ nhàng câu môi cười với cô.
Rốt cuộc, đối phương cũng nhớ ra.