- Hoa Trên Mây
- Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
- Chương 20 - Công tư phân minh
Mọi dự liệu trong đầu Lâm Kiến Vũ đều xoay quanh một bữa tối nhẹ nhàng, trong không gian tinh tế dưới ánh đèn ấm áp. Vậy nên, khi xe dừng trước sảnh, hắn theo phép lịch sự tối thiểu đã nhanh nhẹn bước xuống, mở cửa xe và kiên nhẫn đứng chờ Mộ Huyền Noãn.
Nhưng Mộ Huyền Noãn không buồn đoái hoài. Cô tự tay đẩy cửa, sải bước thẳng vào nhà hàng, bỏ lại hắn phía sau với cánh cửa mở rộng và một khoảng chờ vô nghĩa.
Không một lần ngoái đầu, cũng chẳng dừng chân dù chỉ một khắc. Cô cứ thế lướt qua những dãy bàn được sắp xếp tinh tế, tiến về phía quầy bar lẩn khuất dưới ánh đèn mờ ảo.
Kiến Vũ thoáng lưỡng lự, sự ngạc nhiên vẫn còn vương trên nét mặt. Nhưng rồi, hắn vẫn bước theo một cách thụ động, tìm một chỗ ngồi ngay cạnh cô.
Tại quầy bar, không gian tĩnh lặng hơn, chỉ có ánh đèn lờ mờ đổ xuống, thoảng trong đó là mùi men nồng quyện cùng hương trái cây chín mọng. Không lâu sau, chiếc shaker bạc sau quầy bar bắt đầu chuyển động nhịp nhàng trong tay bartender. Tiếng kim loại va vào đá lạnh vang lên lanh canh, như tiếng chuông reo mở màn cho phần trình diễn đầy điêu luyện.
Ly cocktail đầu tiên xuất hiện trên mặt quầy. Thành ly đẫm sương lạnh, thứ chất lỏng bên trong mang màu mật đào. Từng giọt nước ngưng tụ chảy dài, để lại những vệt ẩm trên lớp kính.
Ánh mắt Kiến Vũ không rời khỏi Mộ Huyền Noãn, bám theo từng cử động của cô. Trong lòng hắn, một cảm giác nghi hoặc cứ thế len vào. Nhưng cô vẫn giữ im lặng, thư thái nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt khẽ nheo lại khi vị nồng chạm lưỡi.
Ly thứ hai được đưa tới. Sắc rượu đậm hơn, lớp bọt mỏng dần tan, để lộ chất lỏng sánh mịn bên dưới, thơm nồng mùi cam thảo và vỏ quýt cháy. Ngụm đầu tiên lướt qua đầu lưỡi, để lại dư vị cay tê, âm ỉ lan xuống cổ họng. Chất rượu này mạnh mẽ hơn, không đơn thuần để thưởng thức, mà như đẩy cuộc trò chuyện đến một hướng hoàn toàn khác.
Mộ Huyền Noãn từ từ đặt ly thứ hai xuống, hơi thở phả ra mang theo dư vị nồng đượm còn đọng lại trên đầu lưỡi. Men rượu đã bắt đầu ngấm vào từng tế bào, chậm rãi nhưng chắc chắn, mở khóa từng giác quan một cách có chủ đích. Trong khi đó, chiếc ly đầu tiên đã nhanh chóng cạn. Chỉ còn lại chiếc ly trống, trên thành vẫn đọng lại vài giọt nước chưa kịp tan.
Kim phút trôi lặng lẽ. Đã tròn hai mươi phút kể từ khi tin nhắn của Gia Mẫn xuất hiện trên màn hình.
Sau khoảng lặng, Mộ Huyền Noãn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng lướt qua gương mặt Kiến Vũ, người đàn ông nãy giờ vẫn giữ ly whisky trong tay, ánh nhìn bị treo lửng giữa tò mò và trầm ngâm.
Cô chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung như vừa chạm gió, bàn tay đặt nhẹ lên thành ghế, để lộ cổ tay thanh mảnh dưới ánh đèn. Giọng cô cất lên mềm mại, mang theo chút ngái ngủ thoảng hơi men.
“Anh biết không, tôi mệt rồi. Có lẽ nên ra ngoài hóng gió một chút, hoặc… về thôi.”
Ly cocktail thứ ba vẫn còn ấm dấu tay người phục vụ, chưa kịp đặt xuống bàn đã được Mộ Huyền Noãn đón lấy. Không một thoáng ngập ngừng, cô ngửa cổ, uống cạn trong một nhịp.
Rượu nóng trượt qua cổ họng, để lại vệt cay bỏng như đốm lửa.
“Rượu ngon.” Cô khẽ buông lời, nụ cười lướt nhanh qua khuôn mặt người pha chế. Không chờ đợi phản ứng, cô dứt khoát vẫy tay chào rồi xoay người rời khỏi quầy.
Ánh mắt Kiến Vũ đóng băng tại chỗ, ghim chặt vào bóng lưng đang xa dần. Ly whisky trong tay hắn biến thành vật vô tri, lơ lửng giữa không trung như quên đi trọng lượng. Mãi đến khi dáng hình kia sắp khuất hẳn sau cánh cửa, hắn mới bừng tỉnh, vội vã đặt ly xuống bàn, gần như lao vụt ra ngoài.
Ánh sáng đèn lồng đổ xuống, loang thành những vệt vàng nhạt, vẽ lên người Mộ Huyền Noãn một dáng hình mờ ảo, mềm mại như nét cọ thanh thoát vừa chạm trên tranh lụa. Cô không tựa vào lan can, chỉ đứng lặng, để gió đêm lùa qua tà áo khoác. Mái tóc tím khói bay theo từng đợt gió, từng sợi như vương men say nồng.
Hắn cũng cảm thấy đầu óc lâng lâng, dường như đã say ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cô.
“Hoắc Tổng?” Hắn bước tới gần, đưa tay ra như muốn đỡ lấy, “Để tôi đưa cô về.”
Mộ Huyền Noãn không né tránh, nhưng cũng không cho phép hắn chạm vào mình. Cô hơi nghiêng đầu, giọng nói lơ đãng, pha chút men rượu ngà ngà.
“Không cần đâu… Tôi đang đợi bạn.”
Đôi mắt cô lấp lánh ánh rượu nhưng vẫn sáng rõ, sắc nét đến bất ngờ. Giọng nói nhẹ như hơi thở, bước chân chưa vững nhưng ánh nhìn lại sắc sảo, đủ khiến hắn bối rối.
“Bạn sao? Hoắc Tổng, tôi thấy cô say rồi.” Hắn chăm chú nhìn cô, mày hơi cau, ánh mắt dò xét khó đoán. Giọng hắn trầm thấp, pha lẫn chút lo lắng và ngập ngừng, như một lời nhắc nhở khéo léo, vừa đủ chân thành để khiến cô tin, vừa đủ thân mật để hắn tiến thêm một bước. “Ngoài này gió lớn, không đứng lâu được. Để tôi dìu cô ra xe.”
Hắn tiến tới, đặt nhẹ tay lên vai Mộ Huyền Noãn. Lần này, cô không nghiêng người né tránh, chỉ phát ra tiếng “Ừm” khẽ như đồng thuận.
Cảm nhận được sự cho phép ấy, hắn càng thêm tự tin, vững vàng dìu cô từng bước về phía chỗ đỗ xe.
Hương nước hoa quanh cô phảng phất, nhẹ mà sâu, thanh thoát mà quyến rũ, khắc sâu vào lòng người. Không hề vương mùi cồn, chỉ để lại thứ dư hương khiến người ta bất giác muốn đến gần hơn, rồi gần nữa.
Tim hắn đập mạnh, từng nhịp như dội thẳng vào lồng ngực. Khi cúi người mở cửa xe cho cô, hắn đã chìm trong một cảm giác say ngọt. Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nữ trong veo bất ngờ vang lên, xé toạc dự cảm đang dần chín muồi của hắn.
“Chị Mộ!”
Dưới ánh đèn vàng rải xuống nền đá lát, Gia Mẫn chạy tới, mái tóc xoăn nhẹ tung bay theo từng bước chân gấp gáp. Đôi giày thể thao đế dày va vào mặt đá, vang lên những tiếng lạch cạch. Cô dừng lại ngay sát bên Mộ Huyền Noãn, ánh mắt khẽ quét qua người đàn ông đứng bên cạnh, đầy cảnh giác. Rồi chẳng màng đến danh tính của đối phương, đã dứt khoát nắm lấy tay Mộ Huyền Noãn, kéo nhẹ về phía mình.
“Chị Mộ… Em tới rồi.”
Gia Mẫn khẽ nép sát vào Mộ Huyền Noãn, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng nhưng đôi chân vẫn kiên quyết bám trụ tại chỗ. Nhìn thấy cái dáng vẻ vừa run rẩy vừa cố gắng đứng vững đó, Mộ Huyền Noãn không nén được ý cười. Bàn tay cô tự nhiên đưa lên, khẽ nhéo má Gia Mẫn một cái.
“Bé con.” Mộ Huyền Noãn híp mắt cười, đầu ngón tay lại khẽ nhéo thêm một cái nữa, giọng nói vừa cưng chiều vừa pha chút trách móc, “Chị đợi em mãi.”
Gia Mẫn đứng chết trân tại chỗ, trái tim đập thình thịch như vừa bị ai đó bất ngờ đấm nhẹ vào lồng ngực.
Trời ơi… Đây thật sự là chị Mộ mà cô từng quen sao?
Lần đầu gặp, Mộ Huyền Noãn trông thật đơn giản với chiếc sơ mi trắng và mái tóc cột thấp, cả người sạch sẽ như ánh sáng ban trưa. Từ nụ cười dịu dàng, giọng nói điềm tĩnh, đến dáng ngồi thẳng tắp, mọi thứ ở cô đều toát lên sự điềm đạm, khiến người ta tin tưởng và an tâm ngay lập tức.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác hẳn.
Cô đứng đó, toát lên khí chất lôi cuốn, tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Mái tóc tím khói buông lơi trên vai chiếc sơ mi đen bó sát, khắc họa những đường cong đầy mê hoặc. Hương nước hoa thoảng nhẹ quanh cô không xộc thẳng vào khứu giác mà chỉ như một hơi thở, lặng lẽ lan tỏa, mang theo sự quyến rũ bí ẩn, khiến người ta chỉ muốn lại gần.
Cái cách cô cúi xuống, nhéo nhẹ má Gia Mẫn một cái. Một tiếng bé con bật ra từ đôi môi đỏ mọng kia, ngọt đến mức khiến Gia Mẫn gần như tan chảy tại chỗ.
Cả gương mặt Gia Mẫn bừng lên sắc hồng, hai tai đỏ rực, tim thì bắt đầu đập sai nhịp.
Say mà chẳng cần đến rượu, Gia Mẫn thề có trời đất, nếu không phải còn đứng trước mặt một người đàn ông lạ, cô đã hét lên.
“Chị ơi, chị thế này thì người ta trụy tim mất!”
Dưới ánh đèn hắt nghiêng, khi Gia Mẫn còn đang lúng túng tìm cách giữ bình tĩnh, một luồng khí lạnh chầm chậm lan tới từ bên cạnh.
Kiến Vũ vẫn đứng đó, như vừa bị kéo ra khỏi một giấc mộng ngọt ngào chưa kịp thành hình. Ánh mắt hắn, vốn lặng như đêm, giờ lại ánh lên tia nhìn khó chịu.
Hắn liếc Gia Mẫn từ đầu tới chân, không buồn khách sáo, cũng chẳng giấu nổi tâm trạng. Giọng hắn khàn khàn, mang theo sự bực tức đang sục sôi trong lồng ngực.
“Này, cô là ai?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, một bên là phòng thủ theo bản năng, một bên là thất vọng khó nuốt.
Dưới sức nặng của men rượu và cơn giận, Kiến Vũ vươn tay ra, như định gạt phăng Gia Mẫn sang một bên. Bàn tay hắn dừng lại chỉ cách vai cô một gang tay, nhưng áp lực toát ra từ cái khoảng không bị xâm phạm ấy đủ khiến người đối diện nhận rõ ý đồ, vừa như cảnh cáo, vừa như muốn gạt cô khỏi cuộc chơi.
Giọng hắn trầm xuống, lớp lịch sự mỏng manh đã bắt đầu rạn vỡ, để lộ một lời đe dọa.
“Ở đây không phải chỗ dành cho cô. Đừng làm phiền người khác nữa.”
Gia Mẫn chợt thấy sợ hãi trước lời nói và hành động Kiến Vũ. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng tan đi khi vai cô trĩu xuống bởi một sức nặng bất ngờ.
Mộ Huyền Noãn tựa vào Gia Mẫn, hơi thở ấm nóng mang theo men rượu phả lên cổ áo. Đôi mắt cô khép hờ, hàng mi khẽ run vì quá đỗi mỏi mệt. Không một lời nào thoát ra từ đôi môi kia, chỉ còn lại sự im lặng và vẻ mong manh đến lạ, khiến người khác vô thức muốn che chở.
Chính khoảnh khắc ấy, Gia Mẫn thấy mình chẳng còn gì phải sợ. Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt to tròn giấu sau cặp kính nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, giọng lạnh đi thấy rõ.
“Thứ lỗi, câu đó có lẽ nên dành cho anh. Ép phụ nữ uống rượu rồi làm ra vẻ quân tử. Thật sự, quá đáng khinh.”
Kiến Vũ nhướng mày, ánh mắt tối lại. Suốt cả buổi, hắn không những không ép Mộ Huyền Noãn uống rượu, mà còn nhiều lần tìm cách ngăn cản. Nhưng trong mắt Gia Mẫn, giữa những tin nhắn nửa úp mở và cảnh tượng trước mắt, đã đủ để châm ngòi cho một kết luận duy nhất.
“Ép rượu? ” Hắn hừ lạnh, “Cô biết gì mà nói.”
Cuộc khẩu chiến giữa Gia Mẫn và Kiến Vũ chẳng khác gì một tia lửa bén vào đống dầu khô, khiến không khí nơi góc nhà hàng lập tức sôi sục. Những ánh mắt hiếu kỳ từ khắp nơi đổ dồn về phía họ, người thì lén liếc nhìn, người giả vờ cúi đầu nhưng tai vẫn căng ra nghe ngóng.
Giữa cơn náo loạn đó, Mộ Huyền Noãn như một điểm tĩnh lặng đầy mâu thuẫn. Cô nhẹ nhàng dựa vào vai Gia Mẫn, dáng vẻ vừa đủ để người ngoài nghĩ cô đang ngà ngà say. Nhưng chỉ những ai thực sự quan sát mới nhận ra khóe môi cô khẽ cong lên một nụ cười, ánh mắt không hề lờ đờ vì men rượu, mà đầy tỉnh táo.
Mộ Huyền Noãn nghiêng đầu, ánh nhìn xuyên qua đám đông, dừng lại ở một người đang đứng yên, chưa một bước tiến tới. Trong ánh nhìn đó như chứa đựng một câu hỏi không lời.
“Cô còn định đứng đó xem đến bao giờ?”
Trong lúc đó, bầu không khí chợt căng thêm một nhịp. Giữa những ánh mắt tò mò đổ dồn, câu nói của Gia Mẫn như một nhát dao cuối cùng, chọc thủng sự kiềm chế mỏng manh còn sót lại của Kiến Vũ.
“Tôi thì không biết.” Gia Mẫn ngẩng cao đầu, khẽ hé môi nói, “Nhưng một kẻ nhăm nhe đeo bám phụ nữ như anh thì rõ ràng là vấn đề lớn đấy.”
Mặt hắn giật giật, vẻ bình tĩnh lịch lãm lúc này đã hoàn toàn tan biến. Giống như một con thú bị dồn vào chân tường, hắn sẵn sàng cắn trả bất cứ lúc nào.
“Con nhóc này…!”
Hắn gằn từng chữ, thân hình cao lớn nghiêng về phía trước, bàn tay đang siết chặt run lên vì giận dữ. Không phải vì muốn đánh phụ nữ, mà vì cái cảm giác bị hạ nhục giữa chốn đông người bởi một người hắn cho là vô danh tiểu tốt.
Dù cố tỏ ra gan lì, nhưng trước khí thế ngùn ngụt ấy, Gia Mẫn cũng không khỏi lùi lại một bước, lòng bắt đầu chùng xuống.
Và ngay khi mọi thứ sắp vượt ngoài tầm kiểm soát, một bước chân trầm tĩnh vang lên từ phía sau, nhẹ, nhưng đủ khiến mặt hồ dậy sóng.
Tiếng giày nhấn đều trên nền đá, không nhanh không chậm, tiến dần về phía ánh mắt đã dõi theo nó từ đầu. Mộ Huyền Noãn vẫn giữ ánh nhìn thẳng về hướng đó. Trước khi hai người kia kịp nhận ra, giọng cô đã vang lên.
“Oh… Cô Triệu, thật trùng hợp.”
Không còn bày ra vẻ yếu đuối hay cần dựa dẫm, Mộ Huyền Noãn nhẹ nhàng rời khỏi vai Gia Mẫn, nụ cười nơi khóe môi thoáng qua vẻ lười biếng. Mà câu nói ấy, chẳng khác nào chiếc chìa khóa bật mở cánh cửa, khiến Triệu Bách Nhã không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc.
Quá chú tâm vào Mộ Huyền Noãn, Gia Mẫn vô thức gạt sang một bên người duy nhất mà cô không được phép lơ là. Ngay khi nhận ra sai lầm, cơ thể cô cứng lại trong một phản xạ vô thức, mồ hôi rịn dọc thái dương, đồng tử co rút, nặng nề quay đầu.
Và… đúng như linh cảm, Triệu Bách Nhã đang chậm rãi bước đến. Dáng vẻ bình thản, thần sắc kín đáo, nhưng khí chất lại khiến người ta không thể xem nhẹ.
Lâm Kiến Vũ cũng nhận ra người vừa đến. Hắn cau mày, toan mở lời, nhưng nửa câu chưa thoát ra đã bị ánh nhìn kia nuốt trọn.
Ánh mắt ấy không lạnh lẽo, cũng chẳng cố ý thị uy. Nhưng dưới ánh đèn tối mờ, nó như ánh nhìn của dã thú ẩn mình, chờ đợi con mồi mắc bẫy. Một ánh nhìn khiến người khác bất giác lùi lại, ngại cả tiếng thở.
Triệu Bách Nhã dừng lại, khoảng cách chỉ vỏn vẹn hai bước chân. Cô không vội lên tiếng, đôi mắt hổ phách, sẫm màu lặng lẽ lướt qua Gia Mẫn, rồi dừng lại nơi Kiến Vũ.
“Tôi nghe thấy tiếng hơi lớn từ bên này.”
Giọng cô đều và thấp, từng chữ bật ra như kim khâu, nhẹ xuyên vào không khí đang căng như mặt trống. Rồi cô khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn chuyển về phía Mộ Huyền Noãn. Lần này không còn là cái nhìn từ xa, mà là sự dừng lại có tính toán. “Hoắc Tổng. Cũng trùng hợp thật.”
Mộ Huyền Noãn khẽ cười, đôi mắt hơi cong. Cô hơi nghiêng người về phía trước, động tác ẩn chứa một tầng ám ý khó nắm bắt, giống như con mèo vừa thôi giả vờ ngủ, bắt đầu vươn vai.
“Gặp được Giám đốc Triệu ở đây, thật đúng may mắn.”
Cô nhấn nhẹ chữ may mắn, môi cong lên vừa đủ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Triệu Bách Nhã. “Giờ này có người quen đưa về thì vẫn hơn gọi xe.” Nói rồi cô nghiêng đầu, giọng trầm xuống, “Nhất là khi người đó còn đáng tin hơn cả tài xế hãng.”
Ngay cả khi nghe Mộ Huyền Noãn nói đến hai chữ người quen, ánh mắt Triệu Bách Nhã cũng không hề dao động. Chỉ có giọng nói vang lên sau đó, dù nhẹ, lại như một đường cắt gọn trong không khí
“Nếu Hoắc Tổng đồng ý, trợ lý của tôi sẽ đưa cô về. Chắc Hoắc Tổng cũng không lạ gì em ấy.”
Gia Mẫn như bị ai đó vỗ nhẹ sau gáy, giật mình khi nghe Triệu Bách Nhã nói. Cô khẽ liếc nhìn Mộ Huyền Noãn, thấy đối phương vẫn điềm nhiên như không, ánh mắt bình tĩnh mà sáng rõ.
Có điều gì đó không giống.
Ánh mắt ấy, rất khác với Mộ Huyền Noãn mà Gia Mẫn từng biết.
Một cảm giác bất an lan dọc sống lưng, như vừa vô tình bước chân vào một ván cờ mà không hiểu luật. Ánh mắt Gia Mẫn vừa đi được nửa đường đã lập tức cúi xuống, trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi không tên, rối loạn như những sợi chỉ bị kéo bung khỏi lòng bàn tay. Cô mím chặt môi, cố gắng điều hòa hơi thở, nhưng tim vẫn đập thình thịch như trống trận, và gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi Mộ Huyền Noãn cất giọng.
“Tiểu Mẫn thì đúng là tôi không lạ.” Mộ Huyền Noãn khẽ cười, tay khẽ vuốt lại lọn tóc bên vai, rồi thản nhiên tiến thêm một bước về phía Triệu Bách Nhã. “Nhưng tối nay, tôi vẫn muốn tự mình trải nghiệm cảm giác được đưa về bằng xe của Giám đốc Triệu.” Từng chữ cô nói ra rõ ràng, không hề che giấu ý định. Ánh mắt cô lóe lên tia ranh mãnh, rồi nghiêng đầu bổ sung thêm. “Khách sạn Lâm Đài cũng ở gần đây thôi, chỉ là một đoạn ngắn. Giám Đốc Triệu, cô sẽ không thấy phiền chứ?”
Gia Mẫn đang thu mình lại, cố biến mình thành không khí, nhưng ngay khi Mộ Huyền Noãn nhắc đến khách sạn Lâm Đài, bàn tay vô thức siết chặt quai túi xách.
Bởi Gia Mẫn biết rất rõ, khách sạn Lâm Đài chính là nơi Triệu Bách Nhã đang ở.
Gia Mẫn muốn khóc. Cô chỉ muốn biến mất khỏi chốn ngột ngạt này, rút khỏi vòng xoáy đối thoại giữa hai người. Nhưng ngay khi cô tưởng mình đã đủ mờ nhạt, thì giọng nói của người thứ ba lại bất ngờ chen vào.
Lâm Kiến Vũ nãy giờ chỉ là một cái bóng bên rìa, sự hiện diện của hắn gần như tan vào không khí. Nhưng ngay lúc này, hắn đột ngột bước ra khỏi khoảng mờ. Giọng nói hắn vang lên, trầm khàn và đầy ngụ ý.
“Hoắc Tổng, nếu Giám đốc Triệu còn do dự, thì tôi luôn sẵn lòng. Dù sao, tôi cũng không phải người lạ, và… có lẽ tôi là người nắm rõ nhất lộ trình đến khách sạn.”
Mộ Huyền Noãn khẽ nghiêng đầu, môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Giọng cô mềm mỏng, nhưng ý tứ giăng sẵn.
“Tôi sẽ ghi nhận thành ý của giám đốc Lâm.” Cô nói, giọng mang theo chút cảm kích, nhưng ngay lập tức trở nên dứt khoát như một lưỡi dao khứa xuống. “Tuy nhiên, vì đang có chút men rượu trong người. Việc đi thẳng đến khách sạn cùng giám đốc Lâm sẽ dễ gây ra dị nghị không đáng có.” Cô ngừng lại một nhịp, không giấu ý định, cũng không cố gắng che đậy ánh nhìn nhìn Triệu Bách Nhã. “Vì vậy, tôi vẫn giữ nguyên lời đề nghị ban nãy. Một đoạn đường ngắn thôi, nếu giám đốc Triệu không phiền.”
Khi Mộ Huyền Noãn cất lời, Kiến Vũ khẽ nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh ngay lập tức chốt chặt lấy Triệu Bách Nhã, như ngầm ra lệnh cô nên biết ý mà từ chối. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Kiến Vũ hoàn toàn bị Triệu Bách Nhã bỏ ngoài. Đôi mắt cô bình tĩnh đặt trên gương mặt Mộ Huyền Noãn, lật giở từng tầng ý tứ được bày biện khéo léo. Rõ ràng, đây không phải là một sự tùy hứng, mà là một vở kịch đã được dàn dựng tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Với Triệu Bách Nhã, lùi bước không phải là một lựa chọn. Cô hiểu rõ, một khi đã nhượng bộ hôm nay, sẽ chỉ mở đường cho những lần sau. Vậy nên, thay vì đứng ngoài quan sát, cô chọn cách nhập cuộc.
“Tình cờ tôi cũng trên đường tới đó.”
Triệu Bách Nhã nói, ánh mắt không nán lại trên người Mộ Huyền Noãn, cô xoay hẳn người sang Gia Mẫn, người vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt chớp chớp cố gắng đuổi theo dòng chảy sự kiện vừa diễn ra quá nhanh. Giọng cô không lớn, nhưng sự kiên định trong từng âm tiết khiến Gia Mẫn không dám nghi ngờ hỏi lại.
“Đi thôi.”
Gia Mẫn bừng tỉnh, đế giày lộc cộc trên sàn đá, vừa vội vừa vụng bước theo Triệu Bách Nhã. Nhưng ánh mắt vẫn ngoái lại phía sau, cánh tay khẽ đưa lên vẫy vẫy Mộ Huyền Noãn đi theo mình.
Mộ Huyền Noãn dõi theo dáng lưng hai người họ. Một người lạnh lùng không quay đầu lại, một người thì lúng túng, luống luống. Đôi môi cô hơi cong lên, ý cười đậm hơn một chút, như thể vừa xem xong một phân cảnh thú vị mà mình đã tốn không ít tâm tư để sắp đặt. Ngay khi cô định bước đi, một bàn tay bất ngờ vươn ra, giữ chặt lấy cổ tay cô.
Gương mặt Kiến Vũ tối sầm lại, phủ kín bởi vẻ chất vấn và không cam lòng.
“Hoắc Tổng, trước đó… không phải cô đã đồng ý để tôi đưa về sao?” Giọng hắn thấp và lạnh, pha lẫn một tia khó hiểu, tuyệt vọng bám víu vào vai diễn vừa bị người khác giật phắt khỏi tay.
Mộ Huyền Noãn khẽ nghiêng đầu. Ánh mắt cô trực diện, không hề né tránh cái nhìn của hắn. Thay vì giằng co, cô đơn giản hạ mắt xuống, dừng lại nơi bàn tay đang ghì chặt. Giọng cô vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng, nhưng mỗi âm tiết thốt ra lại sắc như lưỡi dao, nhắc nhở hắn về ranh giới không được phép vượt qua.
“Giám đốc Lâm hẳn chưa quên mình đã uống rượu nhỉ?” Mộ Huyền Noãn hoàn toàn tỉnh táo, cô nhớ rõ ly whisky mà hắn đã uống gần hết. Không lãng phí thời gian, cô thoát khỏi bàn tay hắn, ánh mắt lạnh lùng quét qua. “Tôi không có thời gian ngồi chờ dịch vụ lái xe vào giờ này. Anh tự xắp xếp đi.”
Mộ Huyền Noãn xoay người rời đi, từng bước dứt khoát như chưa từng bị níu lại.
Phía sau lưng, Kiến Vũ vẫn đứng bất động, ánh mắt ngơ ngác giữa thực và hư, như thể vừa bị đá khỏi một giấc mộng chưa kịp tỉnh.
Mộ Huyền Noãn xoay người, hướng về phía bóng dáng đang kiên nhẫn chờ đợi. Phía sau, Kiến Vũ đứng im giữa khoảng lặng dày đặc, sự bất ngờ vẫn còn giăng trong mắt hắn, khiến hắn mất phương hướng trước những gì vừa xảy ra.
Bên lề đường, chiếc BMW đậu yên, vỏ xe đen bóng loáng hắt lại những vệt sáng dài của đèn đường. Gia Mẫn đứng cạnh xe, hai tay khẽ đan vào nhau, ánh mắt dõi theo từng bước chân Mộ Huyền Noãn. Cô không giấu được vẻ tò mò lẫn hoang mang, nhưng cũng không lên tiếng, như đang chờ một tín hiệu, hay ít nhất là một lời xác nhận cho những điều cô vẫn chưa dám chắc.
Mộ Huyền Noãn bước tới gần, dừng lại một nhịp rất khẽ trước Gia Mẫn, đủ để thả lại một câu, rồi lướt qua.
“Chị sẽ trả lời những câu hỏi của em sau.”
Dứt lời, cô mở cửa xe, thân thể mềm mại trượt vào ghế bên cạnh Triệu Bách Nhã, với sự tự nhiên không chút gượng gạo.
Gia Mẫn đứng lặng một giây, đôi mắt mở lớn, không giấu nổi vẻ kinh ngạc trước hành động của Mộ Huyền Noãn. Nhưng ngoài việc im lặng nuốt xuống mọi thắc mắc, chấp nhận những gì đang diễn ra, cô biết mình chẳng còn quyền lên tiếng.
Cô rút nhẹ một hơi thở. Lặng lẽ vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế phụ cạnh tài xế.
Gia Mẫn vốn chỉ muốn mau chóng về nhà, gối đầu ngủ một giấc để bỏ lại cả đêm nay phía sau. Nhưng chẳng hiểu sao, xe vẫn chạy mà thời gian lại như cố tình trễ nải.
Ghế phụ lái trở thành một nhà tù nhỏ, nơi cô bị giam cầm trong không gian chật hẹp, lắng nghe những lời lẽ chầm chậm rơi xuống từ hàng ghế sau, giữa hai con người mà cô không biết phải gọi tên mối quan hệ này là gì.
Khoảng cách giữa hai người chỉ vừa đủ để không chạm đến nhau, nhưng mùi hương trà thoảng nhẹ từ Triệu Bách Nhã lại bất chợt lướt qua chóp mũi Mộ Huyền Noãn. Tựa như một thước phim cũ bất ngờ tua lại, khiến Mộ Huyền Noãn trầm mê trong ký ức.
Bên trong xe, không khí yên lặng chưa kịp ngấm sâu thì giọng nói Mộ Huyền Noãn đã vang lên, thanh âm không lớn, nhưng đủ để phá vỡ cái tĩnh lặng vừa chớm nở.
“Giám đốc Triệu có vẻ không bất ngờ lắm nhỉ?” Mộ Huyền Noãn thoải mái ngả người vào ghế, ánh mắt dò xét phản ứng người bên cạnh.
Triệu Bách Nhã chẳng buồn liếc nhìn, hai tay đặt trên đầu gối, bất động như một khối đá lạnh, sự thản nhiên ấy như một bức tường ngăn cách mọi nỗ lực tiếp cận.
Một nhịp thở trôi qua, Mộ Huyền Noãn lại lên tiếng, lần này là lời độc thoại, nhẹ nhàng nhưng bén như dao mỏng.
“Chuyện năm đó…” Mộ Huyền Noãn khẽ mỉm cười, nụ cười không chạm tới đáy mắt, “Nếu tôi thực sự là người đứng sau, ít nhất tôi sẽ không để mọi chuyện kết thúc một cách thảm hại như vậy.” Cô ngừng lại, giọng nói chùng xuống, gần như một tiếng thở dài, “Nhưng đáng tiếc, tôi lại chẳng có cơ hội để giải thích.”
Triệu Bách Nhã vẫn dán mắt vào khung cảnh lướt nhanh ngoài cửa kính, nét mặt dửng dưng như tách biệt hoàn toàn khỏi câu chuyện. Sự im lặng ấy không phải không nghe thấy, mà là lựa chọn.
Nhưng Mộ Huyền Noãn không hề chùn bước. Giọng cô vẫn đều đặn, không mang oán trách, chỉ đơn thuần là một lời trần thuật, trao cho người đối diện quyền lựa chọn tin hay không.
“Sự thật, một khi bị trì hoãn quá lâu, sẽ tự biến dạng trong lòng người.” Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ tìm kiếm phản ứng qua lớp kính phản chiếu. “Cô Triệu hình như cũng đã hiểu sai về tôi.”
Lần đầu tiên kể từ khi Mộ Huyền Noãn bước lên xe, ánh mắt Triệu Bách Nhã rời khỏi dòng xe cộ bên ngoài, dừng lại thoáng chốc trên gương mặt cô. Giữa lớp kính phản chiếu mờ ảo, ánh mắt hai người chạm nhau, lặng lẽ và mơ hồ.
Nhưng tất cả chỉ là một trò chơi đã qua kỳ hạn.
Triệu Bách Nhã thờ ơ khép lại vấn đề của Mộ Huyền Noãn bằng câu ngắn gọn.
“Đáng tiếc thật.”
Sau câu nói đó, bên trong xe rơi vào một khoảng im lặng. Không ai nói thêm lời nào. Chỉ còn tiếng bánh xe lăn đều trên mặt đường, và ánh đèn phố hắt lên những vệt sáng đứt quãng.
Mộ Huyền Noãn không tìm kiếm sự đồng tình ngay lúc này. Cô biết, chỉ một kẽ hở rất nhỏ thôi, cũng đủ để bào mòn niềm tin được xây nên từ ngộ nhận.
Và cô đã thành công gieo xuống kẽ nứt đầu tiên.
Đến khi xe dừng lại trước sảnh khách sạn, Mộ Huyền Noãn đã khôi phục lại nụ cười hoàn hảo, không chút tì vết. Tựa như những gợn sóng cảm xúc vừa rồi chưa từng tồn tại.
“Cảm ơn mọi người đã cho tôi đi nhờ.”
Ánh mắt cô lướt qua từng gương mặt trong xe, rồi dừng lại nơi Triệu Bách Nhã, giọng nói mang theo một chút nhấn nhá khó phân, khiến người nghe không khỏi suy nghĩ.
“Công tư phân minh. Giám đốc Triệu, tôi tin rằng cả hai chúng ta đều hiểu rõ điều đó.”
Triệu Bách Nhã không lập tức đáp lại. Cô chỉ im lặng nhìn theo ánh mắt Mộ Huyền Noãn, đáy mắt phẳng lặng như mặt hồ bỗng chốc gợn nhẹ bởi một viên đá nhỏ. Nhưng rất nhanh, vẻ chuyên nghiệp thường ngày đã che lấp tất cả.
Thanh âm cô vang lên, lạnh lùng và chuẩn mực đến từng âm tiết.
“Đó là điều hiển nhiên, Hoắc Tổng.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Mộ Huyền Noãn không nán lại. Cô xoay người, sải bước rời đi.
Khi cánh cửa xe khép lại sau lưng, âm thanh ấy như một dấu chấm dứt khoát, cắt đứt mọi liên kết mơ hồ còn sót lại.
Bên trong xe, không khí thoáng chốc như đặc lại.
Gia Mẫn vẫn ngồi bất động, sống lưng thẳng cứng như bị đóng đinh vào ghế. Hai bàn tay cô đan chặt vào nhau, những ngón tay xoắn xuýt, run rẩy không kìm được. Ánh mắt cô thoáng liếc về phía bác tài, tìm kiếm sự giúp đỡ. Lần thứ nhất, rồi lần thứ hai, mỗi lần đều mang theo một tia cầu khẩn yếu ớt.
Nhưng người tài xế, có lẽ đã chứng kiến không ít cảnh đời, chỉ chăm chú nhìn thẳng, dáng lưng thẳng đuột, phớt lờ mọi tín hiệu cầu cứu vô ngôn của cô.
Gia Mẫn nuốt khan, cổ họng nghẹn ứ đến khó thở. Cô khao khát được tạo ra âm thanh nào đó, dù chỉ là tiếng thở dài, tiếng cựa quậy, bất cứ điều gì, để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Nhưng trong tâm trí, những lời Mộ Huyền Noãn vừa nói cứ quẩn quanh, từng chữ như những mảnh gai găm sâu vào suy nghĩ, không sao gạt bỏ được.
Ánh mắt Gia Mẫn dò tìm Triệu Bách Nhã qua gương chiếu hậu.
Vẫn là bức tượng băng lạnh lùng, gương mặt vô cảm, ánh mắt dán thẳng về phía trước, không hỏi, không đáp, cũng chẳng có ý định bước xuống xe.
Chính sự im lặng ấy, đối với Gia Mẫn, còn khủng khiếp hơn cả một lời khiển trách.
Cuối cùng, không chịu đựng nổi nữa, cô khẽ xoay người, giọng bật ra yếu ớt
“Chị Triệu… Em sẽ không qua lại với chị Mộ nữa.”
Sự tĩnh lặng trong xe đột ngột chùng xuống, trở nên nặng nề đến nghẹt thở.
“Không cần phải làm vậy.”
Giọng Triệu Bách Nhã vang lên, cắt ngang dòng cảm xúc dồn nén của Gia Mẫn.
Gia Mẫn chớp mắt. Cô quay hẳn người sang, gương mặt ngập ngừng giữa kinh ngạc và hồ nghi.
“Chị Triệu… em…”
Triệu Bách Nhã ngắt lời, từng chữ một rơi xuống như giọt nước lạnh, không mang theo bất kỳ xao động.
“Đó là Hoắc Tổng, Giám đốc Chiến lược cấp cao. Vị trí đó đặt cô ấy làm cấp trên trực tiếp của phòng Kế Hoạch. Sau này, qua lại thường xuyên là điều bắt buộc.”
Cái tên Hoắc Tổng lặp đi lặp lại trong đầu Gia Mẫn, mỗi lần vang lên lại mang một sức nặng, khiến Gia Mẫn choáng váng.
Gia Mẫn nhìn Triệu Bách Nhã với ánh mắt trống rỗng, cố gắng tiêu hóa thông tin.
Triệu Bách Nhã rời mắt khỏi gương chiếu hậu, lướt qua vẻ mặt lạc lõng của Gia Mẫn. Chỉ cần nhìn biểu cảm đó, cô đã hiểu, Gia Mẫn hoàn toàn không hay biết gì về về thân phận thật hay vị trí của Mộ Huyền Noãn.
Nhưng vẫn còn một điểm mấu chốt cần xác nhận.
Triệu Bách Nhã nhìn Gia Mẫn, giọng không đổi.
“Trà Đan Tùng là cô ấy gợi ý?”
Như bị điện giật, Gia Mẫn khẽ giật mình. Rồi, gần như máy móc, cô gật đầu xác nhận.
Hóa ra, tất cả đã được Mộ Huyền Noãn âm thầm sắp xếp từ rất sớm. Từng bước, từng nhịp, đều dẫn đến một điểm.
Triệu Bách Nhã khóe môi khẽ động, một đường cong gần như không thể gọi là cười, mà chỉ là một dao động rất nhỏ nơi nét mặt, như đang nhìn thấy một trò chơi thú vị ngoài dự tính.