Khi rèm đỏ buông xuống, sân khấu hiện ra như một bức tranh mộc mạc, giản dị. Những mảnh phông nền và đạo cụ sơ sài nằm ngổn ngang trên sàn, hòa cùng ánh đèn thử nghiệm, phản chiếu ánh sáng mờ ảo lên nền gỗ bóng loáng. Dù vậy, sự thiếu hoàn thiện này không hề làm giảm đi sự tập trung cao độ của mọi người.
Từng động tác, từng câu thoại được luyện tập cẩn thận, kết hợp nhịp nhàng cùng âm thanh máy móc, tạo nên bầu không khí đầy tính kỷ luật. Trên khán đài, đội ngũ chỉnh sửa kịch bản chăm chú theo dõi, ánh mắt không rời khỏi từng bước diễn, tay bút thoăn thoắt ghi chép những điểm cần tinh chỉnh. Nhưng giữa sự nghiêm túc và nổ lực cống hiến ấy, Mộ Huyền Noãn lại nổi bật lên như một mảng tương phản rõ rệt.
Mộ Huyền Noãn thoải mái ngồi ở một góc sân khấu, lưng dựa vào ghế, đôi mắt lơ đãng mang chút mệt mỏi, dường như cố ý tách biệt khỏi mọi người xung quanh. Nhưng khi bản thân tự cho rằng đã thành công xóa bỏ đi sự tồn tại, thì từ đằng sau, một bóng dáng quen thuộc liền lặng lẽ xuất hiện.
Thuận Hiên đứng đó, tay cầm kịch bản, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc hỏi Mộ Huyền Noãn.
“Cô định ngồi đó hưởng thụ tới bao giờ?”
Sự trách móc ngầm trong ánh mắt và giọng nói của Thuận Hiên phút chốc khiến không gian chùng xuống. Thế nhưng, Mộ Huyền Noãn vẫn thản nhiên mở gói snack, nhón lấy một miếng.
“Còn chưa tới lượt tôi mà. Anh gấp gáp làm gì?” Như thể biến khán phòng thành rạp chiếu phim riêng, Mộ Huyền Noãn lười biếng phẩy tay, ánh mắt không rời khỏi bịch snack.
“Gấp?” Mang theo cơn giận bị dồn nén, giọng Thuận Hiên hạ thâp, từng từ như rít qua kẽ răng, “Là vì không ai dám nhắc nhở cô, nên cả đoàn đều phải kiên nhẫn chờ đợi đấy.” Thuận Hiên bước thêm một bước, bóng anh đổ dài như muốn áp đảo sự thản nhiên của Mộ Huyền Noãn.
Tiếng bánh snack vẫn khẽ vang lên giữa bầu không khí căng thẳng, mỗi âm thanh như một nhát dao bào mòn sự kiên nhẫn của Thuận Hiên. Cuối cùng, khi nhận ra sức chịu đựng của anh đã chạm đáy, Mộ Huyền Noãn mới đặt bịch snack xuống, khiêu mi nhìn lên sân khấu.
“Anh biết đấy,” Mộ Huyền Noãn khẽ nhếch môi, đôi mắt chứa nét cười ngạo mạn, “Tôi không cần cố gắng như người khác. Một giây thôi cũng đủ để cả khán phòng này nhận ra ai mới là trung tâm.” Cô phủi nhẹ những mẩu vụn trên áo, đứng dậy và ném cho Thuận Hiên bịch snack khác, “Nhưng chứng minh một chút cũng chẳng vấn đề gì. Và nếu anh muốn thấy, thì tạm thời nhường vị trí khán giả lại cho anh.”
Dứt lời, Mộ Huyền Noãn khoan thai bước qua những dãy ghế, tiến về phía trước.
Thuận Hiên vẫn nhớ rõ lần Mộ Huyền Noãn theo chân mình đến lớp học diễn xuất của thầy Cố, chỉ vì cô cao hứng muốn thử vai chính trong vở Macbeth đã bị không ít người cười nhạo.
Mộ Huyền Noãn có nhan sắc thì đã sao, một nhân vật khó như vậy, không phải muốn diễn là diễn, chỉ sợ làm mất thời gian lên lớp của mọi người. Nhưng vì cô là con gái của hiệu trưởng, thầy Cố đã đặt cách đưa kịch bản cho Mộ Huyền Noãn, còn dành thời gian, chỉ dạy, giúp cô hiểu cách chạm tới chiều sâu tâm lý phức tạp của Lady Macbeth.
Với sự chuyển đổi tâm lý nhanh nhạy cùng động tác tinh tế, Mộ Huyền Noãn khiến từng sai sót nhỏ trở nên vô hình, thành công làm chủ sân khấu một cách tự nhiên đến mức không ai phát hiện ra điểm yếu hay thiếu sót. Mười phút ngắn ngủi, cô biến sự ngẫu hứng thành một màn trình diễn cuốn hút, không cho khán giả một giây rời mắt. Khoảnh khắc đó, mọi lời dè bỉu, mọi ánh mắt từng xem thường cô đều phải im bặt, như thể cô chính là Lady Macbeth, sống trọn trong những giằng xé tội lỗi và cơn cuồng loạn đầy ám ảnh của nhân vật.
Thầy Cố, người Thuận Hiên kính trọng và ngưỡng mộ, luôn nổi tiếng với vẻ ngoài lạnh lùng, khó đoán. Nhưng khi Mộ Huyền Noãn hoàn thành màn diễn thử, ông không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Đôi mắt sắc bén và khuôn mặt nghiêm nghị bỗng trở nên sáng rực, và một nụ cười hiếm hoi nở trên môi, đầy tán thưởng dành cho Mộ Huyền Noãn. Hành động này của thầy như một lời khẳng định, xóa tan mọi ánh mắt nghi ngờ từ những người xung quanh. Theo nhịp vỗ tay đầu tiên từ thầy Cố, cả khán phòng dường như đồng loạt hòa theo, tiếng khen ngợi đồng loạt hướng về phía Mộ Huyền Noãn, công nhận tài năng của cô.
Bây giờ cũng vậy, khi Mộ Huyền Noãn đứng trên sân khấu, một lần nữa khiến không khí trở nên ngột ngạt, như đều bị cuốn vào thế giới nội tâm đầy giằng xé của cô.
Mộ Huyền Noãn ánh mắt mang chút đau đớn, một tay đỡ lấy hư vô, như cố gắng giữ lấy điều gì đó vô hình, trong khi bàn tay còn lại siết chặt đến mức các khớp trắng bệch. Phải đến khi cô nới lỏng bàn tay, mới mơ hồ nhìn thấy những dấu hằn đỏ đã in sâu vào da thịt. Mà theo kịch bản, một tiếng động bất ngờ vang lên từ bên ngoài, kéo cô trở lại thực tại. Đôi mắt từng hoảng loạn trong một khoảnh khắc lập tức biến thành ánh nhìn kiên quyết. Với sự dứt khoát của kẻ sẵn sàng đánh đổi tất cả, cô lao tới, giật thanh kiếm khỏi tay thị vệ, dứt khoát cắt đứt khí quản của từng người trước mặt.
Là một người giỏi ứng biến, cuộc sống bên ngoài cũng vậy, Mộ Huyền Noãn luôn dễ dàng đánh lừa cảm xúc của người khác, dẫn dắt họ đi theo mình. Thời gian trôi qua, có lẽ không ai biết cô đã phải vật lộn trong bao lâu, nhưng rõ ràng thanh kiếm trong tay sẽ không ngừng vung lên cho đến khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Khoảnh khắc đứng trên sân khấu, Mộ Huyền Noãn hoàn toàn biến thành một người khác. Từ cách nắm chặt thanh kiếm cho đến từng cú vung, mỗi động tác đều thấm đẫm sự tàn nhẫn. Khi tiếng gào thét dần lắng xuống, thanh kiếm trên tay nặng nề buông xuống đất. Mộ Huyền Noãn vô hình dùng tà áo của mình, động tác chân thực lau đi những vết máu dính trên khuôn mặt rồi lạnh lùng ngước nhìn xuống dãy ghế khán giả, nơi Thuận Hiên đang nín thở nhìn mình, mỉm cười nói.
“Hóa ra trả thù có vị này.”
Lời nói vừa vang lên, không khí xung quanh như tắc nghẽn lại.
Kiêu ngạo, thật sự rất kiêu ngạo, nhưng luôn khiến người khác phải bất ngờ.
Màn trình diễn của Mộ Huyền Noãn kết thúc trong những tràng pháo tay không dứt. Sự hoàn mỹ trên sân khấu phần nào đã làm dịu đi những lo âu chực chờ trong lòng Thuận Hiên. Nhưng với bản tính tinh quái, Mộ Huyền Noãn khéo léo lợi dụng sự phấn khích của khán giả để lẻn ra ngoài. Chỉ trong một cái chớp mắt, cô đã thoát khỏi ánh mắt của Thuận Hiên mà không để lại dấu vết.
Những yêu cầu bất chợt khiến Mộ Huyền Noãn phải hoãn lại chuyến đi siêu thị đã lên kế hoạch từ sớm. Những cuộc gọi không dứt làm đứt đoạn mọi nỗ lực chuẩn bị bữa tối, khiến cả ngày của cô trở nên lộn xộn. Để thoát khỏi những phiền toái đang đeo bám, Mộ Huyền Noãn dứt khoát chặn hết mọi số điện thoại khả nghi, nhanh chóng dọn dẹp đầu óc rối loạn.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh, khi không còn tiếng chuông hay sự quấy rầy nào vang lên, Mộ Huyền Noãn thả lỏng một chút, ánh mắt tập trung vào màn hình điện thoại, ngón tay di chuyển đến phím gọi nhanh số 7.
Chỉ cần một cái chạm nhẹ, Mộ Huyền Noãn sẽ kết nối với Triệu Bách Nhã, hỏi xem liệu cô ấy có đang ở ký túc xá hay không. Nhưng ngay khi ngón tay cô gần chạm vào nút gọi, điện thoại trong tay bỗng dưng rung lên một cách bất ngờ. Giây phút đó, cùng với tiếng rung của điện thoại, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên từ sau lưng.
Giọng nói ấy không thuộc về Triệu Bách Nhã, cũng chẳng phải Thuận Hiên, hai cái tên mà tâm trí Mộ Huyền Noãn vô thức nghĩ đến đầu tiên. Thay vào đó, người đứng trước mặt cô lại là Lưu Di, một người mà Mộ Huyền Noãn không hề nghĩ tới.
Lưu Di mặc một chiếc áo màu đỏ mận phối với quần jean đen, xuất hiện với nét trẻ trung, năng động, ánh mắt lấp lánh sự vui vẻ khi tiến lại gần Mộ Huyền Noãn.
“Dạo này chị không gọi cho em nữa.” Lưu Di nhìn Mộ Huyền Noãn, giọng nói mang chút nghẹn ngào ẩn sau vẻ ngoài tươi vui. Cô cất điện thoại vào túi, rồi tiến thêm một bước nhỏ, khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp trong tích tắc, thành thật nói, “Noãn,” Giọng Lưu Di nhẹ nhàng nhưng vang lên với sự chắc chắn, “Em nhớ chị rồi.”
Đã lâu lắm rồi Mộ Huyền Noãn không gặp Lưu Di, và cũng lâu rồi cô đã quên mất cách mà người đối diện luôn khơi gợi lại những cảm xúc trong lòng mình. Khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như chững lại, chỉ còn lại ánh mắt của hai người, lấp lửng giữa sự im lặng. Nhưng Lưu Di biết rõ, Mộ Huyền Noãn khi đối diện với người khác, thuận ý bản thân sẽ có thái độ hòa nhã, còn nếu không, trên mặt sẽ dần hiện lên một tia sắc lạnh.
Sự xuất hiện của Lưu Di khiến cảm xúc thật trong mắt Mộ Huyền Noãn hiện lên rõ rệt. Nhưng dù nhận ra Mộ Huyền Noãn đang che giấu sự không vui, Lưu Di vẫn không tỏ ra e ngại mà chủ động nắm lấy tay Mộ Huyền Noãn áp lên mặt mình, bạo dạn nói, “Em nhớ từng chỗ chị chạm vào. Nhớ chúng đến phát điên.”
Thời gian thường khiến những điều khó đạt được trở nên quý giá hơn. Càng bỏ ra nhiều thời gian, giá trị của một mối quan hệ càng tăng lên.
Mộ Huyền Noãn đã dành rất nhiều thời gian cho mối quan hệ mới, chứng tỏ đó không phải một mối quan hệ bắt đầu một cách ngẫu hứng và kết thúc hời hợt. Và thực vô lý khi Lưu Di mong muốn móng tay Mộ Huyền Noãn sẽ được cắt ngắn. Có như vậy, cô mới cảm thấy một phần bản chất của Mộ Huyền Noãn sẽ ở lại.
“Nỗi nhớ của em khiến lá gan em lớn đến vậy rồi?”
Mộ Huyền Noãn rút tay về, đôi mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt Lưu Di, muốn đọc thấu tâm tư của đối phương. Nhưng sự lạnh lùng của cô chẳng mảy may khiến Lưu Di e dè. Thay vào đó, vẻ tinh nghịch trong ánh mắt Lưu Di dường như còn khiến không khí nặng nề dần tan biến.
Lưu Di đứng thoải mái, hai tay khoanh sau lưng, đôi mắt trong veo lấp lánh sự tò mò, như biến cái nghiêm nghị của Mộ Huyền Noãn thành một phần trò chơi giữa họ, nở một nụ cười, “Vậy chị sẽ phạt em sao?”
Với một người như Lưu Di, sự xuất hiện đầy bất ngờ và ẩn ý của đối phương không phải điều Mộ Huyền Noãn không đoán được. Nhưng nếu Lưu Di đến đây chỉ để thăm dò xem cô có còn chút hứng thú nào với mình hay không, thì tiếc rằng điều đó chỉ khiến Mộ Huyền Noãn cảm thấy nhàm chán.
Mộ Huyền Noãn khẽ so vai, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, như muốn cắt đứt mọi kỳ vọng mơ hồ. Giọng nói cô cất lên, vừa hờ hững lại phảng phất chút mỉa mai, “Tôi không làm thế với em đâu.”
Trong lòng Mộ Huyền Noãn, luôn có một sức hút nhất định với những cô gái đầy tham vọng, tham vọng càng lớn, càng khó nắm bắt. Nhưng thứ cô thực sự tìm kiếm lại không phải những mối quan hệ tạm bợ hay dễ đoán. Vì vậy, khi Lưu Di gợi nhắc về những ngày sống phóng túng, một cảm giác bất mãn âm ỉ bỗng dâng lên trong lòng cô.
Không chút do dự, ánh mắt sắc lạnh của Mộ Huyền Noãn khóa chặt vào Lưu Di, thẳng thừng buông ra lời sắc bén, “Vậy nên, em hãy tìm ai khác thỏa mãn mình đi.”
Với Mộ Huyền Noãn, chỉ cần có người mới, những mối quan hệ cũ đều trở thành ký ức mờ nhạt, như bọt sóng nhỏ tan biến trong đại dương rộng lớn, không đáng quan trọng để Mộ Huyền Noãn níu giữ. Mà Lưu Di là người không thể sống thiếu tình yêu của Mộ Huyền Noãn, luôn mộng tưởng và tự thuyết phục bản thân rằng một ngày nào đó Mộ Huyền Noãn sẽ thuộc về mình. Thế nhưng, điều Lưu Di nhận được chỉ là ánh mắt chứa đầy sự phiền toái và một nụ cười nhạt nhẽo của Mộ Huyền Noãn.
Mộ Huyền Noãn là người đầu tiên của Lưu Di, ngoài cô ra, Lưu Di sẽ không dễ dàng bước vào mối quan hệ nào khác. Nhưng Mộ Huyền Noãn không thiếu những mối quan hệ qua đường, luôn có người cần đến cô, sẵn lòng kiên nhẫn chờ đợi chỉ để nhận được một chút quan tâm từ cô.
Lưu Di cố gắng giấu đi ánh mắt phẫn nộ cùng nỗi giằng xé cào cấu trong lòng. Khó khăn lắm, cô mới nặn ra được nụ cười, nhưng cái nhếch môi nhẹ ấy chỉ là lớp mặt nạ mong manh, che đậy đi cảm xúc thực sự bị dồn nén.
Lưu Di nuốt xuống sự thất vọng, cô giữ giọng điềm tĩnh đáp lại sự tuyệt tình của Mộ Huyền Noãn, “Nếu có thể tìm được một người giống như chị, em sẽ cân nhắc.” Sau đó, cô nhanh chóng chuyển chủ đề, như muốn xoa dịu sự căng thẳng giữa hai người, “Còn chị thì sao? Chị đã bao giờ nghĩ đến việc rủ em đi xem kịch chưa?”
Vẫn giữ nguyên dáng vẻ là một đứa trẻ hiểu chuyện, Lưu Di nhìn Mộ Huyền Noãn, nét mặt ngây thơ đến mức khiến đối phương thoáng ngạc nhiên. Cô khẽ tựa vào cánh tay Mộ Huyền Noãn, giọng nũng nịu như muốn tranh thủ chút dịu dàng hiếm hoi, “Em sắp đi Thâm Quyến để coi mắt rồi. Xa chị như thế, chị có thể tặng em một món quà làm kỷ niệm không?”
Lưu Di chủ động nhắc đến vở kịch, khiến ánh mắt Mộ Huyền Noãn lướt qua đám người đang tụ tập thì thầm. Với cô, những lời bàn tán kia chỉ là tạp âm, không đáng bận tâm. Tuy nhiên, Mộ Huyền Noãn hiểu rõ rằng, đôi khi chính những chốn ồn ào ấy lại là nguồn cung cấp thông tin nhanh nhất, và có vẻ như Lưu Di đã thu thập không ít điều từ đó.
“Được rồi, tôi sẽ gửi vé mời cho em.” Lời nói của Mộ Huyền Noãn nhẹ tênh, như thể chỉ đáp lại qua loa. Ngay sau đó, cô liếc xuống màn hình điện thoại, ánh mắt hờ hững dừng lại ở danh sách cuộc gọi nhỡ, rồi nhanh chóng quay sang nói lời tạm biệt.
Không một cái ngoái lại, Mộ Huyền Noãn quay lưng bước đi, bỏ lại Lưu Di đứng đó với nụ cười dần tắt ngấm trên môi.
Hai tuần thoáng chốc trôi qua, ngày hội mong chờ cuối cùng cũng đến.
Bắt đầu trong không khí dịu nhẹ của buổi giao mùa, lễ hội trường tràn ngập sức sống với những quầy hàng ẩm thực trải dài khắp khuôn viên, hòa quyện vào tiếng cười nói rộn ràng và những giai điệu vui tươi. Lễ hội lần này không chỉ là dịp để gặp gỡ, vui chơi, mà còn là sự kiện lớn nhất trong năm, thu hút sự chú ý của đông đảo học sinh và khách tham quan. Từ sáng đến tối, không gian lễ hội ngập tràn âm thanh và hương vị, khiến ai cũng bị cuốn theo không khí náo nhiệt.
Thế nhưng, giữa dòng người tấp nập ấy, Triệu Bách Nhã lại chẳng mấy bận tâm. Ngay khi vừa bước chân vào hội trường, ánh mắt cô đã lập tức hướng thẳng về phía sân khấu, nơi mọi người đang tất bật chuẩn bị cho phần trình diễn tối nay.
Khi những hoạt động đã lên đến đỉnh điểm, vở kịch được xem như phần kết hoành tráng của lễ hội, kéo mọi ánh mắt hướng về sân khấu.
Sân khấu được trang hoàng tỉ mỉ với những dải lụa lấp lánh, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng từng góc nhỏ, trải dài như dải ngân hà nhỏ giữa màn đêm, tạo nên một bầu không khí huyền ảo. Tiếng thì thầm phấn khích của khán giả, những ánh mắt mong chờ, tất cả đều tập trung ở nơi bức màn lớn đang dần được vén lên.
Nhưng dù khung cảnh xung quanh có rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn, ánh mắt Triệu Bách Nhã lại dán chặt vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.
Kim giây nhích từng nhịp chậm rãi, từng phút chậm rãi trôi qua như kéo dài cảm giác chờ đợi không tên, kéo theo tâm trí Triệu Bách Nhã đến một nơi khác, vượt ra ngoài không gian náo nhiệt này.
Ngay khoảnh khắc ấy, khi Bách Nhã vẫn còn lạc trong dòng suy nghĩ, một bóng người tiến lại gần, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng vây quanh cô.
“Học tỷ, chị là Triệu Bách Nhã đúng không?”
Khuôn mặt tươi tắn với mái tóc ngắn ngang vai, chiếc áo phông trắng đơn giản nhưng mang phong cách trẻ trung, năng động, Mộ Lưu Di toát lên nét sôi nổi đầy sức sống. Trái ngược hoàn toàn, Triệu Bách Nhã đứng gần đó với dáng vẻ thanh lịch, khoác chiếc áo dài màu nâu trầm, gợi lên một sự lạnh lùng, xa cách.
Khi Lưu Di bước đến với nụ cười rạng rỡ, sự đối lập giữa họ càng trở nên rõ rệt. Triệu Bách Nhã chỉ liếc nhìn thoáng qua Lưu Di, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua rồi nhanh chóng dời đi, hoàn toàn không có ý định đáp lại câu hỏi. Khoảnh khắc im lặng ấy, cùng với sự xa cách trong ánh nhìn, vô tình dựng nên một bức tường ngăn cách, khiến người khác khó lòng tiếp cận.
Mang trong mình vẻ đẹp pha trộn giữa phương Tây hiện đại nhưng vẫn thấm đượm cốt cách phương Đông, Triệu Bách Nhã tỏa ra một sức cuốn hút khó cưỡng. Đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước sâu của cô ánh lên một chút hàn quang, tạo nên một không khí tĩnh mịch mà bất kỳ ai cũng khó lòng dời mắt. Giống như cảm giác khi ở cạnh Mộ Huyền Noãn, sự hiện diện của Triệu Bách Nhã khiến người ta không thể nào dứt ra khỏi cảm giác mê hoặc, khó lòng quên đi.
Cùng lúc đó, trong một góc khác của lễ hội, Mộ Huyền Noãn nghĩ độ kiên nhẫn của bản thân đã chạm tới giới hạn rồi.
Mộ Huyền Noãn trời sinh dung mạo mỹ lệ, chỉ cần vài đường nét điểm xuyết đã đủ để tôn lên vẻ đẹp hoàn hảo. Huống hồ, với thời gian chăm chút kỹ lưỡng cùng tài nghệ mười năm của một chuyên gia trang điểm, việc biến Mộ Huyền Noãn thành Đát Kỷ cũng không phải chuyện khó khăn.
Thợ trang điểm không khỏi xúc động trước sự biến hóa kỳ diệu của Mộ Huyền Noãn. Anh dùng tay giữ chặt miệng để ngăn những giọt nước mắt cảm động, ánh mắt luôn dán chặt vào ống kính máy ảnh, liên tục nhấn nút chớp ảnh để lưu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Mộ Huyền Noãn khoác lên mình bộ trang phục hoàng triều, với tông đỏ làm màu chủ đạo. Từng đường may cùng hoa văn trên vải áo đều được chăm chút tỉ mỉ và công phu, tạo thành nhiều lớp phức tạp, khiến chiếc áo chùng dài quét đất tỏa rộng như những đợt sóng đỏ cuộn trào. Trên nền vải rực rỡ, họa tiết hoa hải đường được thêu tinh xảo, sống động như những chùm hoa nở rộ, tạo nên một bức tranh lay động lòng người.
Tóc cô được búi cao, dùng trâm vàng cố định chắc chắn, trong khi những lọn tóc mềm mại vẫn buông lơi như suối chảy. Mà tất cả những chi tiết này hòa quyện lại, không chỉ tạo nên một diện mạo đẹp mắt mà còn tôn lên khí chất của cô, khiến Mộ Huyền Noãn không khác gì một bậc nữ vương thực thụ.
Mộ Huyền Noãn vẫn ngồi yên tĩnh trên ghế, bên cạnh là một chiếc quạt lớn, trong khi điều hòa phía trên đầu bật hết công suất để làm mát không khí. Đối diện ánh mắt tò mò cùng nỗ lực nghiên cứu góc chụp nào sẽ tạo ra bức ảnh đẹp nhất của thợ trang điểm, cô thoáng có chút gượng gạo, chỉ đành tận dụng khoảng thời gian còn lại để chuyên tâm đọc kịch bản, tập trung vào từng dòng chữ.
Là một tác phẩm đậm chất bi kịch, câu chuyện về Hạ Niên Vân mở ra với hình ảnh của một thiếu nữ thanh thuần, tốt bụng và luôn rộng lượng với mọi người. Tuy nhiên, bi kịch ập đến khi quê hương và dòng tộc của cô bị tàn sát, nỗi oán hận và khát vọng trả thù đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô. Từ một người tự do, cô dần trở thành một con cờ, bị kéo vào trò chơi quyền lực. Mỗi bước tiến trên con đường trở thành người phụ nữ được sủng ái nhất của Trình Cẩn đều nhuốm đầy máu và nước mắt.
Nhưng khi đã nắm trong tay tất cả quyền lực, Hạ Niên Vân nhận ra rằng, sự trả thù không mang lại bình yên như cô hằng mong ước. Điều tàn nhẫn nhất chính là, cô đã vô tình rơi vào lưới tình của kẻ thù. Sự giằng xé giữa yêu và hận, giữa quyền lực và lương tâm, khiến cô như bị xé toạc thành hai nửa. Cuối cùng, khi những bi kịch đan xen dày đặc, Hạ Niên Vân đã quyết định ôm trọn tình yêu và cả sự hận thù, bước vào cái chết cùng với người mình yêu.
Câu chuyện không chỉ là một hành trình đầy đau thương của một nhân vật mà còn phản ánh những xung đột nội tâm phức tạp và sâu sắc, chạm đến những cảm xúc chân thật nhất của con người. Hạ Niên Vân trở thành hình mẫu cho những ai phải đối mặt với sự lựa chọn giữa tình yêu và báo thù, giữa lý tưởng và thực tế, một cuộc chiến không chỉ bên ngoài mà còn bên trong chính mình.
Mộ Huyền Noãn lật lại những trang cuối của kịch bản. Mỗi lần đọc đến đoạn Niên Vân giãi bày tâm tư, cô lại không khỏi nhíu mày. Chớp được khoảnh khắc này, thợ trang điểm không khỏi lo lắng. Anh ta nhanh chóng bước đến, mắt dò xét từng chi tiết trên khuôn mặt của Mộ Huyền Noãn. Sau khi kiểm tra lớp trang điểm vẫn hoàn hảo mới ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, rồi cúi xuống thì thầm với giọng lo lắng.
“Nữ hoàng của tôi ơi, có gì khiến em khó chịu à?”
Mộ Huyền Noãn thoáng giãn cơ mặt, nở một nụ cười nhẹ, nhưng sự trầm ngâm vẫn còn vương vấn trong ánh mắt.
Câu hỏi bất ngờ khiến thợ trang điểm ngẩn ra, một giây sau, anh khẽ gãi đầu, mặt hơi đỏ lên, “Chưa… nhưng mà tôi đang tìm kiếm,” anh đáp, giọng có phần ngại ngùng.
Đáy mắt Mộ Huyền Noãn mang theo một nét cười thoáng qua, cô đứng dậy, bất ngờ tiến tới gần. Trước khi đối phương kịp phản ứng, cô tiếp tục hỏi, “Anh có nghĩ đời này, bản thân chỉ yêu một người không?”
Câu hỏi đột ngột Mộ Huyền Noãn khiến thợ trang điểm thoáng ngạc nhiên. Đôi tay đang sắp xếp những dụng cụ bất chợt dừng lại.
Rung động, thích và yêu đều là những cảm xúc dễ thay đổi, dễ phai nhạt theo thời gian và trải nghiệm. Với Mộ Huyền Noãn, người đã chứng kiến quá nhiều sự thay đổi, tình yêu dường như chỉ còn là một khái niệm trống rỗng, phù phiếm và không có ý nghĩa gì nhiều.
Hương thơm dịu nhẹ phảng phất từ Mộ Huyền Noãn khiến không khí xung quanh trở nên mơ hồ. Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương càng đậm hơn, lặng lẽ đánh thức khứu giác của thợ trang điểm, khiến anh không khỏi chao đảo. Là một người đàn ông, anh không thể hoàn toàn miễn nhiễm với sức hấp dẫn mạnh mẽ từ người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Thợ trang điểm đã bối rối sẵn trước nhan sắc của Mộ Huyền Noãn, giờ đây lại càng lúng túng hơn với sự gần gũi đột ngột này. Má anh đỏ ửng, giọng nói có chút run rẩy, “À… cái này…” Anh ngập ngừng một lúc, như đang cố tìm lời, rồi cuối cùng nói, “Không phải cần thời gian để chứng minh sao? Vì tình yêu cần thời gian và cả sự nỗ lực từ hai phía mà.”
Lời nói vừa dứt, anh lặng lẽ liếc nhìn Mộ Huyền Noãn, lòng tự hỏi liệu cô có đồng tình với quan điểm của mình hay không.
Cuối cùng, Mộ Huyền Noãn mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, như thể đã tìm thấy một điều gì đó thú vị trong cuộc trò chuyện này. “Đúng vậy,” cô nói, “Tình yêu không phải chỉ là cảm xúc nhất thời, mà là một hành trình. Đôi khi, chúng ta phải dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn của mình để khám phá những điều mới mẻ.”
Nhưng theo đó, môi Mộ Huyền Noãn hơi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai, cô từ tốn lùi lại, kéo giãn khoảng cách với thợ trang điểm, như thể mọi sự gần gũi vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, không hơn không kém.
“Cho nên mới nói nữ chính của vở kịch này thật ngu ngốc. Nếu là tôi, sẽ không chọn yêu duy nhất một người.” Lời nói của Mộ Huyền Noãn nhẹ nhàng, mang theo cả sự châm chọc.
Ngay lúc ấy, tiếng gọi từ bên ngoài vang lên, nhắc nhở giờ diễn đã đến. Mộ Huyền Noãn im lặng, chỉnh lại trang phục, ánh mắt đột ngột chuyển từ đùa cợt sang điềm tĩnh, sẵn sàng bước ra sân khấu, bỏ lại sau lưng mọi cảm xúc mơ hồ thoáng qua như vết tích của một vai diễn đã cũ.
Sự chuyển mình nhanh chóng, tự nhiên của cô khiến thợ trang điểm đứng lặng, đầy kinh ngạc. Anh chỉ biết nhìn theo bóng dáng của Mộ Huyền Noãn khi cô bước đi, không còn là chính mình nữa mà như đã hoàn toàn hóa thân thành Hạ Niên Vân, người phụ nữ bi kịch mà cô sắp sửa mang đến cho khán giả.
Giữa không gian ồn ào của hậu trường, hình ảnh Mộ Huyền Noãn trở nên nổi bật đến nỗi từng ánh mắt đều dõi theo từng bước chân của cô. Khi cô tiến đến gần cánh gà, sự hiện diện đó đoạt lấy mọi ánh nhìn. Ngay cả giọng nói nhẹ nhàng của cô cũng mang sức hấp dẫn lạ lùng, như đang khơi dậy một cảm xúc sâu kín trong lòng người nghe.
Thuận Hiên cũng không phải là ngoại lệ, vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt anh thoáng lấp lánh kinh ngạc và mê mẩn, hoàn toàn bị cuốn hút bởi hình ảnh hoàn hảo của Mộ Huyền Noãn.
Mùi hương dịu dàng từ Mộ Huyền Noãn lan tỏa, quấn lấy không gian và như xóa nhòa mọi suy nghĩ trong đầu anh. Đôi mắt cô như chứa đựng cả thế giới bí ẩn, đầy mời gọi. Lớp phấn mắt vàng đất làm tôn lên ánh nhìn sắc sảo, trong khi đôi môi đỏ tươi lại gợi nên vẻ quyến rũ chết người.
Không một lời báo trước, Mộ Huyền Noãn nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Thuận Hiên, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ, dồn dập dưới lớp vải hoàng bào. Cô ngẩng đầu, ánh mắt mềm mại nhìn thẳng vào anh, giọng nói ngọt ngoài như rót mật vào tai, ẩn chứa sức mạnh khó cưỡng.
“Hoàng thượng, thần thiếp có xinh đẹp không?”
Trong khoảnh khắc đó, cô đã không còn là Mộ Huyền Noãn nữa mà hoàn toàn là Hạ Niên Vân, người phụ nữ sống và chết chỉ vì tình yêu và thù hận.
Thuận Hiên yết hầu khô khốc, nhộn nhạo nuốt xuống một ngụm nước bọt, Ánh mắt Mộ Huyền Noãn quá sức mê hoặc, khiến anh khó phân định giữa thực và ảo. Trong nỗ lực không bị cuốn sâu vào cảm xúc đó, anh âm thầm bấu mạnh vào bắp tay mình, cơn đau buốt giúp anh tỉnh táo đôi chút. Cuối cùng, anh nhanh chóng túm lấy vai Mộ Huyền Noãn, đẩy cô lùi lại một khoảng cách ngắn, ánh mắt kiên quyết nhưng có chút hoảng loạn thoáng qua.
“Được rồi! Chúng ta bắt đầu phân cảnh đầu tiên thôi.” Thuận Hiên hắng giọng, quay sang nói với những người đang bấn loạn xung quanh.
Dưới chiếc long bào rực rỡ phủ trên người, Thuận Hiên thật sự giống một bậc quân vương, miệt mài thúc giục mọi người bắt tay vào công việc. Nhưng Mộ Huyền Noãn hiểu rõ, anh làm vậy chỉ để trấn tĩnh bản thân, lấy thời gian khôi phục lại nhịp tim chưa hoàn toàn ổn định.
Xem ra trong mắt người khác, cái đẹp có sức mạnh lôi cuốn đến mức dù tâm hồn có thối nát đến đâu, họ vẫn không thể cưỡng lại.
Không để khán giả đợi quá lâu, hậu trường rộng lớn đột ngột tắt hết đèn, phủ lên bóng tối là giọng của người dẫn chuyện, trầm thấp và mạch lạc, như tiếng vọng từ quá khứ xa xôi, dẫn dắt khán giả qua những hình ảnh của cuộc chiến loạn lạc, của lòng người đổi thay, của một người phụ nữ từng có tất cả, rồi mất hết tất cả.
Triệu Bách Nhã một mực duy trì tư thế yên tĩnh, hai tay đặt trên đùi, đôi mắt khép hờ, dường như không có ý định mở mắt. Nhưng trong tiềm thức, cô vẫn chăm chú lắng nghe từng lời độc thoại đầy ám ảnh của người dẫn chuyện. Giọng nói đó dẫn dắt mọi người vào cuộc đời của Hạ Niên Vân, người phụ nữ đã nếm trải mọi đau khổ và thăng trầm, để hiện tại chỉ còn lại lòng thù hận.
Trên sân khấu, bữa tiệc mừng sinh thần hoàng đế Trình Cẩn từ từ hiện lên. Những tiếng cười rộn rã, những món lễ vật lộng lẫy từ khắp nơi đưa tới như tái hiện một thời đại huy hoàng. Nhưng ngay khi mọi thứ dường như đang đạt đến đỉnh điểm của sự xa hoa, một giọng nói vang lên , kiêu ngạo, dửng dưng, xuyên qua không khí như lưỡi dao sắc lạnh.
Người dẫn chuyện đã hoàn thành vai trò của mình, vở diễn bây giờ mới thực sự bắt đầu khi người ngồi trên rồng lên tiếng.
Cả khán phòng chìm trong bầu không khí căng thẳng, như thể một trận bão vừa rình rập ở đường chân trời. Thuận Hiên, trong vai Trình Cẩn, uy nghi và lạnh lùng như ngọn núi sừng sững, cất tiếng cười giễu cợt, gương mặt anh ánh lên nét độc ác. Lời nói của hắn như một lưỡi dao, thách thức kẻ đứng đối diện.
“Ngươi nói có thể khiến trẫm vui vẻ ư? Nhưng nếu trẫm không vui thì sao?”
Giọng hắn vang vọng khắp sân khấu, sắc bén và chế giễu. Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt của Trình Cẩn lóe lên vẻ khát máu, khiến những người chứng kiến cũng phải chùn bước. Thế nhưng, sứ giả từ nước láng giềng không hề nao núng. Y bình tĩnh, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng không kém phần cương nghị.
“Nếu bệ hạ không hài lòng, kẻ hèn mọn này nguyện dâng cả cái đầu mình làm quà để mua vui cho bệ hạ.”
Lời nói ấy như mồi lửa làm bùng lên sự hứng thú của Trình Cẩn. Hắn bật cười lớn, giọng cười như tiếng sấm dội xuống, ly rượu trong tay hắn rơi xuống sàn đá lạnh, phát ra âm thanh thanh thoát. Ánh mắt hắn tràn ngập hứng thú, nóng lòng nói.
“Tốt lắm! Yến tiệc thế này mới thú vị! Mau lên, dâng món quà của ngươi cho ta xem nào!”
Không gian như nín thở, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào sứ giả, chờ đợi xem hắn sẽ đối phó thế nào trước thách thức của vị hoàng đế tàn ác. Trên sân khấu, từng cử chỉ, từng lời thoại trở nên sắc nét, lôi cuốn khán giả vào cuộc đối đầu đầy kịch tính. Trận chiến không dao kiếm, nhưng từng lời nói, từng ánh mắt lại bén ngọt như lưỡi gươm, tạo nên một màn kịch gay cấn đến nghẹt thở.
Có lời đồn rằng chẳng ai trong trường hay ngoài trường thoát khỏi mị lực của Mộ Huyền Noãn. Với gương mặt đẹp tựa ngọc khắc, sắc đẹp thoát tục, cô dễ dàng khiến người khác đánh mất lý trí chỉ bằng một nụ cười. Sắc đẹp ấy như ma thuật, không chỉ chinh phục trái tim mà còn tê liệt lý trí, mặc Mộ Huyền Noãn đùa giỡn, mặc Mộ Huyền Noãn trêu đùa, trước giờ chưa từng có ai oán trách cô, giống như bị thu hút vô điều kiện, chỉ biết đắm mình trong sức hút ấy.
Vào vai Niên Vân, Mộ Huyền Noãn bước ra từ cánh gà, hai tay giấu trong tà áo, đầu khẽ ngẩng cao, bước chân nhẹ nhàng mà uy nghiêm. Từng bước cô tiến trên thảm đỏ như bước vào một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới nơi cô là nữ hoàng của mọi ánh nhìn.
Bên dưới, tiếng hò reo vang lên như bùng nổ, không khí tràn ngập sự phấn khích và cuồng nhiệt dành cho Mộ Huyền Noãn.
Trước mắt họ là bậc mỹ nhân, lấy vẻ đẹp diễm lệ áp đảo quần chúng, ngang nhiên phô bày, tựa như một bông hoa nở rộ giữa vườn hoa dại. Làm sao có thể không bấn loạn trước sức hấp dẫn của Mộ Huyền Noãn được chứ?
Mộ Huyền Noãn thuộc lòng kịch bản như nuốt trôi từng trang sách, từ hành động đến lời thoại đều đã qua hàng chục lần tập luyện cẩn thận. Từng động tác, từng câu nói được rèn giũa đến mức hoàn hảo. Nhưng khi bước chân cô dừng lại giữa sân khấu, đây là một hành động chưa từng có trong kịch bản.
Ánh mắt cô lướt qua hàng ghế khán giả, mỗi nơi đều làm trái tim người xem phải loạn nhịp, nhưng cuối cùng, ánh nhìn ấy lại chỉ dừng lại ở một vị trí nhất định.
Triệu Bách Nhã mi mắt khẽ rung lên, tiếng ồn lớn đến mức buộc cô phải mở mắt kiểm tra. Sau đó, ngay lập tức chạm vào ánh mắt của Mộ Huyền Noãn từ trên cao dõi xuống.
Trên khóe môi Mộ Huyền Noãn hiện lên một nét cười mơ hồ. Mộ Huyền Noãn chính là chỉ cần một ánh mắt bất ngờ của Triệu Bách Nhã, trái tim bỗng chốc liền loạn nhịp.