CHƯƠNG 10: TÔI LÀ ALPHA CỦA NÀNG
Canh này thêm muối thế nào đây? tôi nhìn nồi rau chằm chằm suy nghĩ. Vốn đinh nấu canh cho A Nhiêu ăn, nhưng hướng dẫn bảo thêm muối khiến tôi có chút bối rối, một chút như vậy hay là như vậy đây? lay là ít hơn? tôi cầm muỗng trợn to mắt.
Di động trong túi vang lên không đúng lúc, tôi nhận điện thoại nháy mắt liền có dự cảm không tốt. Đúng vậy, lão Trần gọi cho tôi bảo hôm nay phải đến công ty một chuyến, có dự án mới sắp mở cần phải họp bàn một chút, 800 năm rồi tôi không đến công ty, đột nhiên lại lại gọi cho tôi kêu chuẩn bị họp, dự án mới kia lớn lắm a… Xem ra là không có kỳ nghỉ rồi, 8 phần là phải thức khuya dậy sớm rồi.
Cúp máy, tôi nhìn nồi canh không biết có thêm muối không chán nản.
“Lão công…”
Tôi nghe tiếng bước chân A Nhiêu rời giường, có chút chột dạ, xoay người liền ôm nàng.
“Hôm nay dậy cũng không thấy ôm em… đang làm gì đó?”
Tôi đành nghiêng người cho nàng xem thành phẩm trên bếp, “muốn nấu canh cho chị, nhưng em chưa từng nấu qua, trong công thức kêu thêm chút muối nhưng em không hiểu..” nói xong ủy khuất để cằm lên vai nàng, thành công được Nhiêu Nhiêu hôn môi một cái.
Cuối cùng phải để A Nhiêu nấu, nồi canh cũng thơm ngon hơn.
Ăn sáng xong tôi nói với A Nhiêu hôm nay phải đến công ty họp, nàng gật đầu sau đó đột nhiên như nhớ ra cái gì? chạy về phòng ngủ cầm cái hộp đưa cho tôi.
Tôi cầm hộp mở ra xem, nhìn vật bên trong rồi ngẩng đầu nhìn A Nhiêu…
“Có chút… quý giá a?”
A Nhiêu mỉm cười nhìn tôi: “thích không?”
“Thích lắm.”
Trong hộp là chìa khóa xe, bên trên in logo Porsche.
A Nhiêu nhìn tôi nhỏ giọng nói: “trên thế giới này quý nhất đương nhiên là A Tầm rồi…”
Lúc cùng ra gara, tôi nhìn xe trước mắt không khỏi tán thưởng nó đẹp… cho dù là thiết kế hay là độ cong lớp sơn đều đỉnh. Porscher 918 là loại siêu xe thể thao giới hạn trong nước.
Tôi mở nó đi làm, trong lòng cảm giác thật ảo, tôi chạy tốc độ hơn 1000 trên đường, lần đầu tiên đi xe tôi vẫn giữ an toàn không có chiếc xe nào bíp còi với tôi. Lễ ngộ vậy khiến tôi cảm khái có tiền thật tốt.
Nhưng tâm tình vui vẻ đến công ty liền dừng lại, mọi người đúng là nhận được dự án không tệ. Cần thiết kế sản phẩm quảng cáo, có cái đối phương yêu cầu nhiều chi tiết quá, tỉ mỉ muốn điên luôn. Nhưng mà trả tiền cũng rất nhiều, mà có nhiều thì cũng sếp nhận thôi, nhân viên như tôi có liên quan cái gì đâu? không đúng….
Tôi ngồi phòng nhân sự mà người ta đã dọn cho tôi im lặng không nói gì, sau đó vùi đầu làm việc. Đi Posrche làm trễ giờ hả? chậc…
Khi tôi bước vào trạng thái làm việc sẽ rất chăm chú, lão Trương chạy đến nhìn tôi hai lần, người xung quanh sợ hãi không dám nói gì, còn tôi sửa bản thảo miệt mài cũng không để ý đến hắn.
Lần thứ hai hắn đứng sau lưng tôi ồm ồm nói: “kết thúc cuộc họp rồi cũng không đến nói với tôi một câu?”
Lúc này tôi bỏ bút xuống tháo tai nghe quay đầu lại, thấy cái mặt béo phúc hậu của lão Trần, ngoan ngoãn lên tiếng: “tôi bị bán cho ông làm trâu làm ngựa rồi, còn đang hì hục làm việc a, đừng nói tôi như vậy chứ ~”
Lão Trần vỗ vai tôi, nói chờ đến trưa mời cơm tôi.
Lão Trần tên đầy đủ là Trần Xuân Lâm, là bạn thân của mẹ tôi, so với mẹ tôi thì hắn lớn tuổi hơn, là người chính trực, làm người đáng tin, là một trong những người trưởng thành mà tôi thấy đáng tin cậy nhất.
Việc trong tay quá nhiều, nội dung lại nhiều. Chờ đến chiều cũng chỉ có thể chuẩn bị được một ít công việc, bụng lại kêu ọt ọt. Lão Trần cũng chưa xong được, tôi cũng không định đi tìm hắn, tính ra ngoài mua đồ ăn nhanh để ăn trước.
Lúc này dưới bàn phục vụ có người gọi điện bảo có người tìm tôi, tôi hỏi là ai? anh trai ở bàn có chút tò mò trả lời tôi: “nói là Ome ga của Tống Tầm nha.”
Tôi nghe xong đỏ mặt, vội nói với hắn: “cậu kêu cô ấy chờ tôi một chút, tôi xuống lầu liền.”
“Không cần, không cần, tôi đưa nàng cái thẻ ra vào tạm thời rồi, nàng đi lên rồi, nhưng mà Tống Tầm a ~ vị này đúng là đại mỹ nhân nha.”
Tôi nhìn cửa chằm chằm, chỉ một lát sau liền xuất hiện thân ảnh mỹ nhân yêu điệu. Nàng vừa vào công ty đã có nhiều người trộm ngắm, tôi thoải mái nhìn nàng cười ngây ngô.
Hôm nay nàng mặc chiếc váy dài, váy chiết eo nên hiển lộ đường cong hoàn mỹ, cổ áo cao tới xương xanh quai, nhìn dịu dàng đoan trang. A Nhiêu nhìn tôi mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền.
Nàng cầm phần cơm tiện lợi trên tay, “hôm nay em nói với chị là bận, chị sợ em bận không có thời gian ăn trưa.”
“Vậy thì không…”
“Nghĩ đến chắc đồng nghiệp của em cũng vất vả, nên ăn Izakaya đính cơm xong, thì mang đến.”
Đồng nghiệp quanh quanh vểnh tai nghe, nhao nhao tán thưởng, mọi người lần đầu gặp mặt bò lại nói chuyện, còn ở đằng xa nói chuyện của chúng tôi.
Tuy công ty tôi làm không lớn, nhưng cũng tầm ba mươi mấy người, hơn nữa tôi cũng không biết, rau trộn sứa izakaya đính cơm tới 168 tinh tệ lận?
Tôi nắm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống hỏi nàng đã ăn chưa?
Nàng gật đầu nói: “ăn rồi, lúc trưa tham gia giao lưu với một công ty vài thứ, mượn bếp của bọn họ làm một phần đồ ăn cho A Tầm, không uổng công.”
Tôi nhìn hợp rau dưa đủ loại tinh tế, không tin lắm đây là tự tay làm.
Đồ ăn lão bà làm thức ăn bên ngoài sao mà so được? trong lòng tôi vô cùng hạnh phúc ăn ngập miệng.
A Nhiêu tranh thủ rảnh rỗi mang cơm trưa đến cho tôi, cũng không ở lâu được, tôi ăn được một nửa di động của nàng đã kêu mười mấy lần. Tôi nhìn nàng tắt máy, vội nuốt cơm xuống nói với nàng: “mau về đi, hôm nay em ráng xong việc sớm rồi đón chị về.”
Nàng về không lâu, đồ ăn izakaya đính cơm liền mang đến công ty. Tôi lấy vài phần mang đến cho lão Trần, hắn đang ở trong phòng bàn bạc với khách hàng. Lúc vào mọi người đều nhìn chằm chằm hộp to hộp nhỏ trên tay tôi, tôi để chúng lên bàn nói: “tôi nghĩ mọi người nói chuyện lâu như vậy rồi chắc sẽ đói bụng, vậy ăn trước gì đi?”
Lão Trần gật đầu mời mọi người dùng cơm, cơm no rượu say tâm tình tốt lên, mọi người nói chuyện cũng thư giãn một chút.
Tôi về chỗ làm, tiếp tục làm việc, vì công việc cũng không để ý chuyện bên ngoài. Chờ lão Trần gọi tôi thì bên ngoài đã trời đã tối.
Đem bản thảo và hồ sơ vào gõ cửa, vào rồi lão Trần kêu tôi ngồi.
Đơn giản nói về công việc, tôi cũng muốn rời công ty sớm để qua công ty AX gặp A Nhiêu. Nhưng lão Trần vẫn chưa tha cho tôi.
“Hôm nay Omega của cô đến công ty?”
Tôi gật đầu: “đến lúc chiều, nhưng mà nàng bận việc nên không chờ lâu được.”
Thật ra tôi cũng chưa định giới thiệu A Nhiêu với hắn, vì nói với hắn xong thì ba mẹ tôi cũng biết. Khi tôi nói tên nàng, Trần Xuân Lâm lại hỏi tôi lần nữa: nàng tên là gì?”
“Vu Mạnh Nhiêu.”
Kết quả thần thái vốn nhẹ nhàng của hắn thay đổi, chậm rãi nhíu mày mang theo chút phức tạp nhìn tôi, tựa như nhớ đến cái gì hồi lâu không nói.
Cái này… không phải nên vui cho tôi sao? sao lại trưng cái mặt này ra chứ?
Không lẽ lo lắng tương lai tôi bị ăn hiếp hả?
Mà thôi… năng lực công việc của tôi mà còn nói được nữa sao?
Cuối cùng không làm rõ, chúng tôi nói chuyện một hồi liền không còn gì nữa. Ra khỏi công ty cũng muộn…
Tới công ty AX, tôi nhắn tin cho A Nhiêu, đứng trước bàn phục vụ.
Vừa đến em gái trước bàn hỏi tôi tìm ai có hẹn trước không? tôi nói có, nàng hỏi tôi tin tức thân phận người kia để đối chiếu.
Tôi mỉm cười nói với nàng: “tôi là Aipha của Vu tổng.”
Tác giả:
Xin lỗi mọi người hôm nay đăng hơi chậm.
Xin giải thích một chút, ở chương 2, lúc A Tầm vào bếp ngửi mùi trên người Nhiêu Nhiêu là hương hoa nhài, đó là tin tức tố của Nhiêu Nhiêu.
Khi đó nàng bị Tống Tầm đánh dấu rồi.
Mong mọi người vui vẻ nhắn lại cổ vũ tác giả nha!