CHƯƠNG 15: BẮT ĐẦU HỒI ỨC
Cha mẹ Vu Mạnh Nhiêu luôn hy vong con gái mình có thể phân hóa thành Alpha, hoặc Beta vô dụng cũng tốt. Bọn họ cho rằng Omega không thể nào thừa kế thương nghiệp đế quốc khổng lồ được, loại giới tính yếu đuối này dễ dàng bị Alpha của mình ảnh hưởng, cho dù ý chí con gái sắt đá không ai lay chuyển được, nhưng ai dám chắc đến cùng chứ?
Từ nhỏ đến lớn Vu Mạnh Nhiêu được bọn họ nuôi dưỡng theo khuôn mẫu Alpha, cha mẹ ít khi cười với nàng, miệng thường xuyên nói câu “đừng làm chúng ta thất vọng.”
Sau mỗi ngày hoàn thành khóa học đúng giờ, nàng phải học thêm cách quản lý công ty từ lớn đến nhỏ, ngày qua ngày. Tựa như con ốc bị siết chặt trong công ty, liếc mắt một cái đi không thấy cuối đường, có người từng hỏi nàng muốn phân hóa thành giới tính thế nào? nhưng cũng không có ai hỏi nàng.
Đến năm 17 tuổi nàng lấy hết cản đảm, nói với mẹ mình nàng có thể sẽ phân hóa thành Omega, rồi giải thích nguyên nhân — nàng thích váy đẹp, thích mềm mại uyển chuyển, thích ánh mắt ALpha nhìn mình.
Kết quả mẹ tức giận tát hai cái lên mặt nàng, “tôi vì muốn cô phân hóa thành Alpha đã phải cố gắng rất nhiều. Từ nhỏ đến lớn tiêu không biết bao nhiêu tiền cho cô. Giờ cô lại kêu là mình thế nào? đồ phế vật vô dụng lo mà tỉnh táo nghĩ lại chính mình đi!”
Cha ngồi trên sofa không hề nói gì, buôi tối Vu Mạnh Nhiêu bị nhốt vào phòng chứa đồ. Tiếng gió lạnh đêm khuya đáng sợ, nàng mặc một cái áo lông ngồi trong phòng tối mặt không biểu tình. Đúng vậy, nên biết sớm…. trong mắt bọn họ nếu mình không phân hóa thành Alpha thì có khác gì cái phòng chứa đồ này đâu?
Những ngày sau đó nàng sống như cái xác không hồn. Trong người đau đớn nhưng phải mỉm cười với người khác, máy móc nói chuyện với bọn họ.
Không ai biết nàng có vấn đề, nàng bắt đầu chán ghét thân thể của mình và phân hóa sắp đến, không muốn làm Alpha cũng sợ thành Omega nên mỗi ngày ăn càng ít, luôn thức giấc nửa đêm, nhìn bằng mắt thường có thể thấy gầy đi rất nhanh.
Hôm đó cũng trước đó cũng không có gì khác.
Sau giờ học Vu Mạnh Nhiêu dựa vào bàn, tiếng ồn xung quanh khiến đầu nàng thấy choáng, đang mơ màng thì có người chạm vào nàng, ngẩng đầu thì thấy một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa.
Tưởng là học muội khóa dưới hỏi nàng về chuyện tranh cử hội học sinh. Liền lên tinh thần, nhìn đối phương cười một cái tiêu chuẩn. Ai ngờ người này tự nhiên ngồi xuống, đem sữa và bánh bao trên tay để xuống bàn, nói với nàng “ăn đi.”
Vu Mạnh Nhiêu mỉm cười, nhìn đồ trên bàn không có biểu tình nhỏ giọng nói: “tôi ăn không vô…” nói xong lại thấy thiếu nữ lấy trong túi ra một cái bình giữ ấm, mở ra thì hương thơm của cháo liền tỏa ra, Vu Mạnh Nhiêu nhìn chằm chằm nó nuốt nước miếng.
Mấy ngày sau đó, thiếu nữ đúng giờ này đều mang đồ ăn đến cho nàng, đa dạng phong phú nhưng cơ bản đều là sản phẩm tiện lợi có sẵn. Cái nào nàng ăn nhiêu thì món tương tự sẽ có. Cái nào ăn ít thì đối phương sẽ loại khỏi thực đơn.
Sau đó thiếu nữ còn ngồi nhìn mình ăn hết rồi cười khen mình, lời ngon tiếng ngọt cái gì cũng nói được. Mỗi lần nàng xấu hổ buồn bực đều sẽ che miệng người này lại, sau đó thì sẽ ăn hết đồ ăn mà đối phương mang đến. Thiếu nữ chưa từng bao giờ nói về gia đình với nàng, ngoại trừ giờ giải lao sau tiết học ra thì không có nhiều thời gian tâm sự. Nhưng Vu Mạnh Nhiêu biết, người mỗi ngày đến tìm mình tên là Tống Tầm, là học muội năm nhất, cũng là một Alpha.
Mỗi ngày đều lặp lại món mới mà Vu Mạnh Nhiêu yêu thích, nàng bắt đầu đi dạo trong trường, thay ban dưới kiểm tra phòng cháy chữa cháy trong trường, sau đó tìm cái thân ảnh cao gầy kia.
Thường xuyên thấy nhất chính là bộ dạng người nàng chơi bóng.
Tống Tầm trên sân bóng khác hoàn toàn khi ngồi cùng nàng, hành động có chút ngang ngược hung hăng, đúng là phá tan cái vẻ ngoài ôn nhu. Va chậm với đối thủ cũng không giảm lực, tựa như cảm xúc khiến cho mồ hôi phát ra, đồng phục đỏ của đội bị ướt mồ hôi dính trước ngực, đường cong cơ bắp có thể thấy rõ ràng. Như thể nàng là thứ gì đó sáng lung linh mê người.
Thật ra Vu Mạnh Nhiêu lần nào cũng nhìn lén, nhưng lại nhịn không được vẫn phải giả vờ, vén tóc lên, lộ ra cái cổ dài và cái cằm duyên dáng. Bàn tay lớn để lên khuôn mặt nhỏ từ từ xuất hiện nụ cười, khiến mọi người đều phải nhìn nàng. Tống Tầm cũng thấy nàng, luôn đắc ý như vậy, vì nàng biết ánh mắt Vu Mạnh Nhiêu không dành cho người khác.
Niên thiếu thiên vị rất rõ ràng, bạn bè bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào khuyên mình, người bạn ngồi cùng hay bị Tống Tầm chiếm vị trí nói với nàng, “Nhiêu Nhiêu bạn còn chưa phân hóa mà, lỡ như thành Alpha thì phải làm sao? hai người sao ở bên nhau được…”
Sao ở bên nhau được? Vu Mạnh Nhiêu cảm thấy mờ mịt, tình cảm đối với Tống Tầm thế nào? thật ra nàng cũng chưa rõ lắm, huống chi nàng cũng không biết Tống Tầm… nghĩ như thế nào… vì đối phương chưa nói đến.
Hôm nay kết thúc giờ học chậm hơn một tiết. Vu Mạnh Nhiêu ra khỏi trường thì trời đã tối, ven đường có ánh sáng lóe lên. Tống Tầm đứng cách đó không xa chờ mình, nhìn thấy nàng thì mỉm cười.
Vốn định gọi tài xế đến liền bỏ xuống, Vu Mạnh Nhiêu nhìn thiếu nữ khuôn mặt anh khí trước mắt chỉ cảm thấy sau trời trên kia cũng tựa như vậy, ánh mắt cũng trở nên ấm áp hơn.
Tống Tầm đưa mũ bảo hiểm cho Vu Mạnh Nhiêu, khởi động xe máy kêu nàng ngồi lên. Vu Mạnh Nhiêu do đự một chút rồi đội mũ bảo hiểm vào, ngồi lên phía sau ôm eo Tống Tầm. Đối phương đeo bao tay vào, đạp ga xe máy liền chạy ào ào trên đường, ô tô xung quanh còn đang di chuyển từ từ, Tống Tầm đưa nàng lách qua đó, đầu gió lạnh lẽo nhưng lại có hương vị tự do.
Cuối cùng dừng gần ngõ rẽ vào nhà Vu Mạnh Nhiêu, nàng tháo bao tay xuống đưa cho Tống Tầm, Tống Tầm không lấy mà xoa tay làm ấm cho nàng, “cái này mua cho chị, chị em em có mang đâu, cầm đi.”
Đem bao tảy cho vào cặp, Vu Mạnh Nhiêu đi vào chỗ rẽ, nàng có thể cảm giác được ánh mắt phía sau, nhưng nàng không thể quay đầu lại. Nàng không muốn để ai trong nhà phát hiện chuyện này, nàng không muốn mẹ biết mình không nghe theo yêu cầu gọi tài xế đến đón về. Nghĩ vậy, trong lòng nàng lại nhói lên.
Sau đó nàng lén tìm tài xế đã không điện nói chuyện, hôm đó đi học nàng ngồi ở vị trí lão bản nói với hắn: “tôi sẽ không nói chuyện lần trước ông không đón tôi cho mẹ, vậy thì ông cũng không mất việc. Nhưng ông phải đồng ý với tôi một chuyện, mấy ngày tới tôi tan học đừng nói cho cha mẹ tôi biết” Tài xế do dự một chút rồi đồng ý.