CHƯƠNG 18: PHÂN HÓA
Về sau Vu Mạnh Nhiêu cái gì cũng không biết, nàng nằm trong ngực Tống Tầm lúc cần còn tỉnh táo, nhưng vì cái ôm của đối phương quá ấm áp khiến mình mơ màng liền ngủ mất.
Ngủ đến không biết gì, lại bị Tống Tầm hôn tình, bên ngoài trời đã tối. Tỉnh lại trên người thoải mái, nàng sờ cánh tay Tống Tầm, phát hiện ngón áp út của mình có chiếc nhẫn bạch kim.
Nàng kinh hô xoay người nhìn Tống Tầm, bị Tống Tầm cười bế lên đặt trong ngực.
“Có thích không?”
“Thích.”
“Vì Nhiêu Nhiêu của em là tiểu mít ướt, hay thương tâm.” nói xong cho nàng xem ngón áp út của mình cũng đeo một chiếc nhẫn bạch kim lớn hơn. “chúng ta cùng đeo cái này được không?”
Vu Mạnh Nhiêu ôm Tống Tầm hồi lâu không nói gì, nàng dĩ nhiên vui vẻ, vui muốn chết mất. Nàng muốn bên nhau với Tống Tầm như vậy.
Nhưng A Nhiêu không dám đeo nhẫn trên tay, mà cho vào túi. Về tới nhà, đồ ăn đã để trên bàn. Hôm nay ăn chiều sớm hơn bình thường, Vu Mạnh Nhiêu như bình thường về phòng cất cặp rồi quay xuống lầu.
Cha còn bận trong bếp, bảo mẫu người hầu bên cạnh tựa như chết đứng im lặng cạnh nhà ăn, không ai vào bếp giúp. Vì mẹ không cho phép… bà luôn cho rằng Omega thì phải phụ trách sinh sản và chăm sóc gia đình, làm bữa cơm chiều cũng bình thường, không nên để người khác làm.
Nếu mẹ quay về thấy trên bàn còn chưa dọn cơm xong, thì bà sẽ tức giận, trước khi nguôi giận thì ai cũng không được ăn gì. Quan trọng là cơn giận của bà. Vu Mạnh Nhiêu kéo ghế ra ngồi, kin rơi trong phòng cũng nghe được. Màng máy móc gắp một chút cơm cho vào miệng, nghĩ mỗi ngày đều như cũ không có gì khác nhau, đều chán nản áp lực.
Nàng ảo tưởng từ khi gặp được Tống Tầm, ảo tưởng cuối cùng nàng và Tống Tầm tự do hạnh phúc sống bên nhau.
Mộng này đối với người ngồi trên cao khó mà đạt được, tương lai của nàng bị người sắp xếp như cá chết đính trên thớt, hấp hay chiên còn xem tâm tình chủ nhân.
Nàng buông đũa xuống, khiến cha vừa ngồi xuống cũng sửng sốt, nữ nhân ngồi đó cũng giương mắt nhìn nàng.
“Mẹ, mẹ có yêu cha không?”
Nam nhân đúng cạnh ghế qua một hồi ngồi xuống, mặt chết lặng không có biểu cảm gì.
Nữ nhân liếc nàng một cái rồi lại ăn cơm.
“Lúc ăn cơm thì phải nghiêm túc, bớt nói xàm. Tôi dạy cô như vậy mà không học được sao?”
“Mẹ không phải vì yêu một người mà kết hôn với người ta. Cha là một Omega có có đủ tư cạch, Alpha có thể tôn trọng hắn thì sẽ toàn tâm toàn ý lo liêu gia đình này, tương lai cô cũng nên cưới một người như vậy mang về.” âm thanh bà phập phồng như một, thậm chí lời thừa cũng không có.
Vu Mạnh Nhiêu cúi đầu ăn tiếp, trong lòng suy nghĩ cái gì cũng không biểu hiện ra.
“Bạn cùng tuổi với cô đã phân hóa giới tính hết rồi, tuổi cũng không nhỏ, ngày mai tôi xin nghỉ cho cô, đến chỗ bác sĩ Mục một chuyến, phân hóa tự nhiên không được thì phân hóa nhân tạo đi.”
Phân hóa nhân tạo?
Đầu óc Vu Mạnh Nhiêu trống rống, nàng không ngờ nhanh như vậy đã gặp chuyện này. Suy nghĩ của nàng còn chưa chứng thực, toàn bộ kế hoạch đều đã bị phá…
“Con…”
Hiện tại không phải thời điểm tự quyết định.
“Mẹ, con ăn no rồi.”
Nói xong, cầm đặt đũa xuống theo quy tắc rồi rời đi. Lúc này sợ hãi chiếm hơn phân nửa trong lòng nàng. Nếu phân hóa thành Alpha thì sẽ có vấn đề với Tống Tầm, sẽ khí giải quyết. Nhưng nếu phân hóa thành Omega…. chờ đợi mình là cái gì…. nàng không dám nghĩ đến.
Thật rõ ràng, nữ nhi còn giá trị sinh dục bị xử lý thế nào, nghĩ đến cha thì biết.
Nàng mẹ ích kỷ lạnh nhạt, nhìn nàng như món đồ có lợi lại độc ác, đối với đồ vật vô dụng sẽ vứt bỏ, tàn bạo bất thường không quan tâm ai, chỉ để ý đến tiền tài địa vị của bà. Nhưng hiện tại nàng không thể nhẫn tâm được… nàng không thể làm chuyện đó.
“Ông nhìn xem, con gái ngoan mà ông dạy đi.” nữ nhân liếc mắt nhìn qua nam nhân đang ăn. Nhìn hắn tay run buông muỗng xuống.
“Lại đây…”
Nam nhân nghe vậy chậm rãi quỳ xuống đất, bò đến giữa hai chân nữ nhân, bị nữ nhân nâng cằm lên. “Nếu A Nhiêu phân hóa thành Omega, ông nhớ dạy nó làm sao hầu hạ Alpha của mình.” nói xong vỗ mặt hắn, cởi dây lưng.
Nam nhân mặt trắng bệch đem gò má dán vào háng nữ nhân, liền vật đang dựng đứng trước mắt.
Hôm sau trời mưa nhỏ, mưa dầm kéo dài ngoài cửa sổ khiến tâm tình không vui. Tài xế đứng ngoài cửa đợi từ sớm, Vu Mạnh Nhiêu ngồi vào xe nhìn cảnh ngoài phố, cảm giác muốn nhảy xuống xe. Vận mệnh thống khổ này, sinh ra đã không có, sinh ra đã có, cả đời không thể dứt khoát được.
Nhưng nàng không thể kết thúc mọi thứ này, vì còn có Tống Tầm. A Tầm của nàng…
Nằm trong phòng tiến hành phân hóa, âm thanh bác sĩ từ bên trên loa truyền xuống, “xin tiểu thư đừng lo lắng, phân hóa nhân tạo so với phân hóa tự nhiên sẽ giảm đi 60% đau đớn, cô sẽ không phải khó chịu nhiều.”
Nhìn các loại dụng cụ trên người, Vu Mạnh Nhiêu nhắm mắt lại, sau đó thì không mở được, tựa như ngủ vậy.
Tác giả nói:
Xin lỗi hôm qua không đăng, nên tối nay có đăng nha.
Siêu châu châu 100 nha ~ chiều mai cũng sẽ đăng.
Chương thịt thì chờ kết thúc hồi ức rồi sẽ có hai chương…
Tráng hán moa moa mọi người !! ha ha ~