CHƯƠNG 20: BÃO TỐ
Bác sĩ Mục kêu hai tên Alpha lên kiểm tra, bản thân mệt mỏi xoay người hút một điếu thuốc.
Không ai muốn làm chuyện giết ngươi diệt khẩu này, nhưng nàng biết mọi thứ đều trong tay nữ nhân kia không thể làm gì. Cho dù lần này giết người là một đứa nhỏ, đang học cao trung…
Hút hai ngụm, đang định xoay người dặn bọn họ xử lý, thì bị con dao nhọn dính máu chỉ vào động mạch, muốn kêu cứu nhưng bị dí dao.
Tống Tầm cầm viên thuốc giấu trong tay ném vào miệng đối phương, sau đó dùng dao đẩy cằm nàng lên đề phòng nàng nhổ ra.
“Tôi tin cô chắc có thuốc giải, không có thì chỉ mặc số phận thôi, cô nói đi?” nói xong thu hồi con dao, để lại hai cái xác và một bác sĩ điên cuồng tìm thuốc giải.
Tống Tầm chạy đến gara xe lái xe rời đi, cô chưa đi thi lấy bằng lái xe nhưng đã cùng cha mình ra ngoại ô tập chạy rồi, tập đến mòn lốp cũng đã thay vài cái. Cha là quan quân, cấp bậc gì không rõ, chỉ biết là làm nhiệm vụ ở CSS trong nước, mẹ làm việc chung chỗ với cha nên quen biết nhau.
Xe vòng qua đại lộ, cô lo lắng cho A Nhiêu. Bảo bối của cô nhát gan như vậy, lúc ngủ sẽ khóc còn tỉnh lại thì sẽ đi tìm cô. Hiện tại nàng có một mình chắc là sợ lắm.
Hiện tại Tống Tầm cũng có chút hoảng loạn, một mặt cô lo lắng cho A Nhiêu, một mặt khác đây là lần đầu tiên cô giết người, hai tên Alpha kia chỉ là tay đấm không chuyên, đối với một học sinh cao trung không có phòng bị, bị Tống Tầm âm thầm cứa đứt cổ.
Xe chạy như bay trên đường, đầu óc hỗn loạn. Việc hiện tại nên làm là bảo vệ chính mình, chứ không phải chạy đến chỗ Nhiêu Nhiêu. Tự nói với mình 3 lần, Tống Tầm thu tay lái gọi cho Trần Xuân Lâm.
“Alo, A Tầm à?”
“Trần thúc… con gặp chút phiền phức.” Tống Tầm nói chuyện Vu Mạnh Nhiêu với hắn.
“Cái này mà kêu một chút phiền phức? con chạy đi đâu rồi? đưa vị trí cho ta.”
Tống Tầm vừa gửi tin nhắn thì có một chiếc tải từ phía sau lao tới, túi hơi an toàn bắn ra, thân xe trên đường xoay mấy vòng đánh vào lan can phòng hộ bên đường.
Ánh sáng nóng rực ngoài cửa xe xuyên qua kính vỡ, trước mắt máu chảy, nháy mắt phát sinh thảm trạng khiến Tống Tầm không cảm giác được đau đớn, ý thức từng chút mơ hồ. Ánh mắt cô di chuyển lên xuống, cuối cùng dừng trên chiếc nhẫn ở ngón áp út.
“A Nhiêu.”
Vu Mạnh Nhiêu ngồi trong nhà ăn cảm giác nuốt không trôi. Đã hơn nửa ngày rồi, mà vẫn không gọi được cho Tống Tầm.
Hiện tại nàng luôn trong sự long lắng, không rảnh lo sắc mặt Alpha đối diện có bao nhiêu khó coi.
“Vu tiểu thư không thích ăn những thứ này sao?”
“…”
“Trần tiên sinh, tôi đồng ý với mẹ là gả cho cậu. Hai nhà đã có hứa hẹn, không biết cậu vì cái gì còn muốn hẹn tôi ra gặp mặt?”
“Vu tiểu thư nói gì kỳ quái vậy? cô là vị hôn thê của tôi, tôi đưa cô đi nghe nhạc hưởng thụ một chút đồ ăn ngon, có gì không bình thường sao?”
Vu Mạnh Nhiêu im lặng không nói, không khí lạnh lẽo.
Nam nhân cười trào phúng: “thật mất hứng, chỉ là một con kỹ nữ chưa phân hóa đã vội vàng lên giường rồi, ngạo khí cái gì? còn tưởng là món hàng khiến lão tử vui vẻ a.”
Vu Mạnh Nhiêu ngồi đối diện chân mày không động một chút.
Trần Lập Hằng dường như càng nói càng khoái trí: “còn đang nghĩ đên tình nhân đã chết của cô hả?”
Vu Mạnh Nhiêu cầm tách trà hất lên mặt hắn, đôi mắt mỹ diễm ngập tràn tức giận.
“Ngươi nói lại lần nữa xem?” thân hình nhu nhước, nhưng biểu tình muốn ăn thịt người.
“Ha ha ha ha, được đó… cô tưởng mẹ cô tha cho nó hả? tôi nghe mẹ cô nói qua việc này rồi, kỳ thật cũng không tính toán làm gì, nhưng vì không muốn tôi ghê tởm cái thân bị phá trinh của cô, để bán cô được giá tốt, con nhỏ đáng thương kia đương nhiên phải…”
Nam nhân cười cười nhìn Vu Mạnh Nhiêu, dường như hài lòng với câu nói này.
Vu Mạnh Nhiêu tức run người, nhịn rồ lại nhịn mới không đánh bể bình rượu bên cạnh chọc bộ mặt đáng khinh kia.
Rời nhà hàng không vui, Vu Mạnh Nhiêu mất hồn về nhà. Không, chỗ này không tính là nhà được… chỉ là một cái nhà giam đáng sợ mà thôi.
Trong nhà không có người, chỉ có phòng tắm truyền đến tiếng mắng và tiếng khóc.
“Thao chết ngươi tên bạch nhãn lang, nguoi xem con gái ngươi có giống cái chân chó của ngươi không? nó so với ngươi còn cố gắng thích một cái Alpha? ngươi thì sao? nhớ mái một cái Beta không quên!”
“Tiện nhân… ah… dâm huyệt thao thật thoải mái.”
Vu Mạnh Nhiêu đứng ngoài cửa, ánh mắt im lặng suy nghĩ trong chốc lát. Đúng vậy, Beta kia ….
Cuộc tra tấn lần này kéo dài hồi lâu, chờ nữ nhân kia đi Vu Mạnh Nhiêu đi tới, vào phòng tắm muốn đỡ nam nhân thương tích đầy mình kia dậy nhưng lại bị đẩy ra, rầm một tiếng đính vào vách tường.
Đây là lần thứ mấy rồi? vô số lần muốn đến gần, đều bị đối xử như vậy, nàng là đứa con mà người nam nhân này sinh mà.
Nàng không như trước kia khóc thút thít hay buồn bực rời đi. Mà ngồi bên cạnh ông nói: “cha… con biết, người cha yêu đi đâu.”
“Ông ta chết rồi.”
“Cha đoán coi ai giết ông ta?”
Tác giả nói:
Qủa nhiên là siêu… chương tình tiết còn một chương nữa kết thúc.
Ba ba của A Nhiêu cũng là một người đáng thương.
Chương hai xong!