CHƯƠNG 36: THIÊN TRƯỜNG ĐỊA CỬU
A Nhiêu về nhà, hôm sau lại muốn đi công ty làm, bị tôi cản lại: “chị là tổ tông của em được chưa? vừa về đi công ty làm cái gì? mỗi tuần em đến thăm chị một lần, trợ lý của chị đến so với em còn nhiều hơn mà? nhìn thấy khẳng định số lần hắn đến so với em nhiều hơn á.” tôi đau lòng thút thít nói tiếp: “lúc ở cữ chị còn không nghỉ ngơi cho tốt, còn làm việc, em bên này không quản được chị, nhưng mà chị cũng phải ở nhà nghỉ ba bốn ngày đã được không?”
A Nhiêu thấy bộ dạng tôi như vậy, cười vui vẻ đến xoa mặt tôi: “được rồi, mấy ngày nay chị sẽ ở nhà, không đến công ty, lão công cười một cái cho chị xem nào.”
Tôi thở phì phò cười một cái thật tươi với nàng.
Nhiêu Nhiêu cũng là một người biết hạn chế, sau khi ăn uống khống chế về rèn luyện nghiêm khắc, thể chất của nàng dần khôi phục như ban đầu. Hơn nữa từ lúc nàng mang thai tháng thứ ba, mỗi ngày tôi đều thoa thuốc lên bụng nàng nhẹ nhàng mát xa, cho nên vết rạn trên bụng nàng cũng không rõ ràng. Nhưng người này cứ nháo đòi đi bác chỉnh hình, tô biết lúc này có nói gì nàng cũng không nghe, nên đành theo nàng.
Đến bệnh viện, bác sĩ nói dự phòng vết rạn rất tốt, hiện tại nhìn cũng không nghiêm trọng sau này sẽ mờ dần, dùng thuốc và phụ trợ huấn luyện trị liệu có thể khôi phục mà không nhìn ra được.
Không cần động dao nữa khiến tôi nhẹ cả người, thật ra tôi đối với việc này cũng không hiểu, chỉ là không muốn A Nhiêu tiếp tục chịu khổ.
Hiện tại người bận nhất trong nhà khẳng định là vợ tôi rồi, dù là công tác hay là huấn luyện tan vết rạn, đều chiếm rất nhiều thời gian và sức lực của A Nhiêu. Mỗi tối Miên Miên còn khóc nháo, tôi cũng không nỡ để A Nhiêu rời giường, vì vậy mỗi lần con khóc, liền bò dậy bế lên dỗ rồi hâm sữa. Nàng cũng là đứa bé ít lo, không phải rảnh mà đánh thức chúng tôi, mỗi lần khóc không phải đói bụng thì là tè ướt tả, cho nên người má già như tôi vừa mệt nhưng cũng rất là vui.
Miên Miên sinh được một năm, thì cũng trở thành cuộc sống hàng ngày của tôi. Lúc A Nhiêu mang thai tôi có nhiều việc phải làm, biết được Omega sau sinh sẽ dễ rơi vào trầm cảm sau sinh, bình thường do bị kích thích tố dao động ảnh hưởng đến, nếu bị áp lực lớn và thân thể mệt mỏi sẽ khiến cho bệnh tình thêm nặng hơn. Nghĩ đến lại sợ hãi hết cả người, cho nên từ đó tôi bắt đầu quyết định để Nhiêu Nhiêu được khôi phục thật tốt, không thể khiến nàng cảm thấy quá vất vả.
Ngược lại A Nhiêu lại lo lắng cho tình trạng sức khỏe của tôi, mỗi ngày tan làm về đều nấu ăn ngon cho tôi. Chúng tôi vội vàng qua đi, hạnh phúc nhất trong nhà là Miên Miên, tiểu gia hỏa hơn một tuổi đã học được cách nói chuyện, còn biết nói câu dài là “mẹ xinh đẹp” vì đây là câu tôi hay nói với Nhiêu Nhiêu, nàng học được.
Miên Miên vốn như người già nhăn nheo sau một năm thì nẩy nở cực kỳ đáng yêu, khuôn mặt nộn nộn như cái bánh bao, cánh tay trắng nõn có lực đầy mạnh mẽ, cứ vậy bị A Nhiêu gọi là tiểu bánh mì để bên cạnh. Mi mắt vừa đen vừa dày, mắt to tròn xoe, chớp chớp cảm giác như nàng có ý riêng của mình.
Tôi rất thương Miên Miên, cơ bản đi đâu cũng bế theo. Cảnh này khiến A Nhiêu ngẫu nhiên lại oán hận tôi, nói tôi ít khi ôm hôn nàng. Tôi kinh ngạc, nàng không ngờ lại đi ghen với tiểu bảo bảo một tuổi, nhưng nghĩ lại đúng là thời gian gần đây tôi lo cho Miên Miên hơi nhiều. Có lẽ không để ý tới tâm tình của A Nhiêu…
Tôi không hy vọng nàng cảm giác mình bị bỏ rơi, hoặc là có Miên Miên rồi thì coi trọng con hơn. Cho nên đi làm về tôi không đi xem Miên Miên, mà để nàng chơi với bảo mẫu một chút nữa, tự mình đi đón Nhiêu Nhiêu về.
Đêm xuân, vốn thoải mái nhất trong bốn mùa.
Toi trong không đến công ty, mà gọi cho tài xế kêu hắn lái xe về, đổi thành mình đến đón nàng.
A Nhiêu ra tới thấy tôi thì vô cùng vui vẻ, ngồi vào xe còn hỏi tôi sao hôm nay lại đến đây? nhìn nàng như vậy trong lòng tự trách mình đúng là ngu ngốc mà.
Tôi nói với nàng: “vì quá nhớ chị nên nhịn không được mới đến đây.” A Nhiêu nghi ngờ nhìn tôi hỏi sao có thể? mỗi ngày chúng tôi đều gặp mặt mà, nhưng vui sướng dưới khóe mắt nàng lại dấu không được.
Dọc đường đi chúng tôi nói chuyện với nhau, nàng nói kế hoạch phát triện công ty với tôi, khoe kế hoạch lớn của nàng. Tôi cảm thấy lúc này nàng thật đẹp, mỉm cười im lặng lắng nghe.
Nói một hồi, hai người lại đặt tên cho bảo bảo, tôi kêu không vội, A Nhiêu nói với tôi nàng nghĩ kỹ rồi. Nàng chưa bao giờ hé lộ với tôi, cho nên tôi tò mò hỏi: “nghĩ ra tên nào hay rồi?”
“Ừ… Tống Tri Nhất.”
“Hả? ý là tri hành hợp nhất hả?”
Nhiêu Nhiêu lắc đầu giải thích với tôi: “chị muốn con hiểu rõ, mọi sự từ 0 đến 1 đều có thay đổi. Hy vọng tương lai con làm người phải kiên cường dũng cảm, cho dù phân hóa thành giới tính nào cũng phải mang phẩm chất như vậy.”
Đến tôi còn không nghĩ ra được cái tên như vậy, cho nên gật đầu nịnh nọt lão bà đại nhân. Tên nghe rất êm tai, Miên Miên của tôi lớn lên nhất định là một cô nương như vậy.
Gió đêm xuân rất ôn nhu, mở cửa sổ xe, tóc tôi bị gió thổi loạn. A Nhiêu vén tóc ra sau tai giúp tôi…
Cách đó không xa là ngọn đèn, tựa như chiếu sáng mở đường cho chúng tôi. Lúc này đột nhiên tôi cảm thấy vận mệnh của tôi, tuy rằng chưa từng cầu xin nó cái gì, nhưng nó vẫn mang A Nhiêu đến bên cạnh tôi.
Người sống sau này.
Nếu sống hết quãng đời còn lai này, thì không còn mong gì.
Tác giả nói:
Chính văn đến đây kết thúc, sau đăng phiên ngoại. Muộn thì còn một chương, trước 12h đăng.
Phiên ngoại có thịt. Sẽ viết cho xong ~
Pi m mọi người ~