- Hoa Trên Mây
- Như Thế Câu Dẫn
- CHƯƠNG 7 - CỐT TRUYỆN CHUA NGỌT, A TẦM NÓI LỜI ÂU YẾM ~
CHƯƠNG 7: CỐT TRUYỆN CHUA NGỌT, A TẦM NÓI LỜI ÂU YẾM ~
Đã hơn 8h tối, tôi gọi A Nhiêu dậy. Nàng mơ màng ngẩng đầu, trên mặt có dấu ấn của quần áo. Tôi xoay vai mình một chút, đổi hướng ôm nàng lại hôn.
“Tiểu mơ màng? chúng ta về nhà thôi.”
Nàng không đáp lại, ôm tay tôi ngây người một chút rồi đứng dậy hôn vội tôi một cái sau đó cúi đầu tìm giày.
Tôi vội ấn nàng ngồi lên sofa lại, đi xuống tìm giúp nàng. Đột nhiên phát hiện, có nhiều việc nhỏ tôi đều nguyện ý làm cho nàng, nhưng nàng không hề yêu cầu tôi làm.
Chúng tôi lái xe về nhà, nhìn A Nhiêu có vẻ hưng phấn, về nhà xong liền giúp tôi sửa lại từng món đồ. Tôi định giúp nàng mà nàng không cho, tựa như con chim nhỏ bay tới bay tui trong phòng.
Vì vậy tôi chỉ có thể theo sau nhìn nàng vui vẻ. Thấy nàng dọn xong rồi, liền đi lấy nước trái cây, kết quả chưa đi được vài bước thì người này đã nhảy lên lưng tôi cười ha ha, tôi đưa tay bảo vệ nàng, bất đắc dĩ đỡ mông nàng.
Cả buổi tối nàng không có gì thay đổi, cứ vậy mà vui vẻ. Tôi làm cái gì nàng cũng đều dính lấy, dựa vào giường đọc sách nàng cũng chui từ dưới tay vào hôn tôi, lập lại nhiều lần tôi cảm thấy có chút buồn cười, giả vờ tức giận vỗ mông nàng, “thiếu thao hả?”
Nhưng nàng không sợ, còn chu mỏ hôn tôi sau đó dính lên ngực tôi nằm im, sau đó lại nhỏ giọng nói: “A Tầm… em nói xem vì sao chị lại yêu em như vậy chứ? cái gì của chị đều thích, nếu ngày nào đó em nói muốn mạng của chị, chị khẳng định là sẽ cầm súng đưa vào tay em. Chị yêu em như vậy, đôi khi trong lòng cũng sợ hãi…”
Tôi buông sách xuống.
Tay nâng mặt nàng lên, nói không đầu không đuôi khiến tôi có chút lo lắng
“Nhiêu Nhiêu.” Tôi ngồi dậy ôm nàng vào trong lòng, nghiêm túc hỏi nàng: “chị đang sợ cái gì vậy?”
Nàng rũ mắt xuống, mì dài cũng không che được đau xót bên trong, “chị sợ em quên chị, sợ em không nhớ… là chị yêu em.”
Tôi nghe xong mới để ý, từ đầu đến cuối A Nhiêu không nói là sợ tôi không yêu nàng, hay bỏ nàng. Nhưng chỉ nói là sợ bị quên.
Tôi tự hỏi một chút, nắm tay nàng đặt lên ngực, nói với nàng: “em chắc chắn, từ giờ và mỗi giây mỗi phút, em đều để Nhiêu Nhiêu ở chỗ này, chỗ này chỉ có chị, chỉ cho chị độc chiếm một mình mà thôi.” Tôi vuốt ve đốt ngón tay nàng nói tiếp: “có thể là chị không tin, hôm đó ở trong bếp, có nhiều thứ khiến em cảm giác chị rất quen. Vừa rồi chi nói xong, trong lòng em đột nhiên có âm thanh nói với em — sẽ không, vì mặc kệ bao nhiêu lần, cho dù em đã quên chị, cho dù không nhớ được hình dáng của chị, nhưng chỉ cần chúng ta gặp lại lần nữa, em vẫn sẽ yêu chị.”
Đúng vậy, ai lại không yêu đại mỹ nhân ôn nhu chứ~
Tiểu kịch trường tác giả và bạn đọc:
Tôi: “bạn đọc đáng yêu này, người đọc đại gia a, ngài nguyện ý tiêu tiền đọc văn của tôi không?”
Bạn đọc: “nguyện ý, cho ngươi tiền giấy không cần thối lại.”
Tôi: “thật tốt quá, vậy ngài nguyện ý để lại vài lời cổ vũ tôi không?”
Người đọc: “… không thích, cút.”
Tôi: không có thơm, không có thân cây… tôi là cọng cọ không người thương tiếc hu hu…