Chương 1
Giữa sườn núi nơi thâm sơn cùng cốc có một tòa nhà gỗ đứng sừng sững trong rừng, bên trong nhà gỗ rộng mở, tất cả bàn ghế đều được làm từ gỗ, bố cục bên trong cũng khá đơn giản, chỉ dùng một tấm ván gỗ thật dày ngăn cách ra một gian phòng.
Một gian phòng lớn nằm ở giữa lại không có cửa, hoàn toàn mở rộng, ánh sáng chiếu lên Ki Nhân đang ngồi trên sàn nhà gỗ, một mình dựa vào trụ. Một tấm thảm lớn ở đầu có một thiếu niên ngồi ngay ngắn bên trên.
Mái tóc dài đen tuyền của thiếu niên được buộc gọn gàng ở sau lưng, thân mặc trường bào màu xám, ngũ quan tuấn tú, trước tai có một vệt thai kí màu lam đậm, từ đuôi lông mày kéo dài đến cần cổ.
Từ nửa giờ trước đã bị gọi lại đây, làm một đệ tử kiên nhẫn mà an tĩnh chờ đợi.
“Tiểu Xuân, con đến đây.” Rốt cuộc có một thanh âm trong trẻo vang lên.
Ngồi ở trong tối là một cô gái mặc áo trắng với quần tập võ sẫm màu, mái tóc đen được thắt bím lại. Cô gái đang chậm rãi đứng lên, từng bước một đi đến trước đài cao.
Cao Chân nhìn xuống đệ tử nhỏ nhất của mình, thở dài nói: “Con mới hai mươi tuổi mà động tác cứ chậm rì rì như con trâu già vậy, không có chút đột phá nào, vi sư thật lo lắng mà. Rốc cuộc con có thể thay đổi hay không?” Đứa đệ tử này của anh có đủ bản lĩnh để tự bảo vệ bản thân, thế nhưng Cao Thực chỉ sợ cô bị cái tốc độ này liên lụy mất.
Khanh Chi Xuân từ chối cho ý kiến, hai mắt sáng bừng nhìn lên sư phụ có gương mặt đã mấy thập niên cũng không thay đổi.
Cao Chân xoay người mở ra một cuộn da đã hơi nát, vừa nhìn liền biết nó đã rất lâu đời. Anh trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Sắp tới Huỳnh Hoặc Tinh sẽ có dị động, bản mạng tinh của con chính là Huỳnh Hoặc, đại biểu rằng con sắp gặp phải một vài đại sự trong cuộc đời. Nếu đã như vậy thì cũng đã đến lúc để con xuống núi rồi.”
“Con yên tâm! Vi sư sẽ sắp xếp hết thảy, con cứ nghe theo là được. Mặt khác, lần này xuống núi sẽ gặp được người định mệnh của con nhưng đồng thời cũng sẽ có duyên phận quấn thân. Còn về phần người đó là duyên gì thì phải dựa vào con tự mình đi phán đoán.” Nói xong, anh từ kệ tủ phía sau lấy ra một cái bọc vải màu trắng, sau đó đi đến trước cô gái đang quỳ trước mặt mình.
Khang Chi Xuân vừa muốn nhận lấy thì lại nghe sư phụ nói: “Sau khi con xuống núi thì đi đến thành phố T tìm nhị sư tỷ. Con bé đó vừa sinh nở xong, con đưa lễ vật của sư phụ cho con bé, nó sẽ hiểu nên sử dụng như thế nào.”
Một cái hộp nhỏ tựa như lông vũ bay từ đài cao xuống, Khang Chi Xuân vội vã tiếp lấy.
Cao Chân ngẩng đầu lên, hai mắt sáng như đuốc nhìn đám đệ tử đang trốn ở lương trụ ngủ gà ngủ gật. Ki Nhân bị uy áp đảo qua, trong nháy mắt liền thẳng người dậy.
Thiếu niên lạnh lùng hừ một tiếng: “Bình thường luyện công không đàng hoàng, ngay cả mở hội cũng lười như vậy! Qua hội mỗi người vào rừng chạy hai mươi vòng cho vi sư, tối về phụ trách dọn dẹp tất cả các trụ.” Đám đệ tử khổ sở đáp một tiếp “Dạ”.
Cao Chân c lại cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, nhấn mạnh khuyên bảo: “Sau khi con xuống núi, mọi việc đều phải cẩn thận! Chính bản thân phải hiểu được lòng người thiện ác, cũng phải học cách quan sát sắc mặt, như vậy mới có thể sinh tồn trong xã hội hiện tại được. Nhất định phải nhớ lấy, nếu người có duyên với con cần trợ giúp thì cũng phải lượng sức mà giúp, chớ có phô trương!”
Khang Chi Xuân cái hiểu cái không nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, nữ tử mặc áo chữ T cổ tròn và quần jean rách, chân đi giày vận động vác theo một cái balo lớn đi bộ tới trạm xe dưới chân núi chờ xe buýt.
Thành phố T, cổng trạm xe buýt.
Ngồi xe buýt mất nửa tiếng đồng hồ, Khang Chi Xuân mới đến được thành phố T. Thành phố T là một thành phố lớn, nhà cao tầng san sát nhau, xe đến người đi vô cùng náo nhiệt!
Đây là lần đầu tiên Khang Chi Xuân xuống núi, cũng là lần đầu nhìn thấy sự phồn hoa của một thành thị. Ở cổng trạm đông đúc, cô còn nhỏ tuổi nên hơi khẩn trương, vì thế bèn yên tĩnh ngồi một chỗ, hai tay đan chặt vào nhau chờ đợi nhị sư tỷ liên lạc.
Một lúc sau, hai tay buông lỏng, Khang Chi Xuân nghe thấy thanh âm của nhị sư tỷ đã hơn một năm không gặp: “Tiểu Xuân, em ngồi ở đó đừng đi đâu cả, A Hoàng sẽ qua đón em.” Khang Chi Xuân biết Vương Tân Hoàng là chồng của nhị sư tỷ, là một quản lý chuyên mua bán tranh, cũng biết anh lớn hơn nhị sư tỷ tám tuổi. Anh đối với nhị sư tỷ rất tốt, cũng rất chu đáo, những chuyện này đều được nhị sư tỷ kể lúc cô về núi.
Khang Chi Xuân vẫy tay lắc đầu, thanh âm thanh thúy cất lên: “Nhị sư tỷ, sư phụ bảo em đưa đồ xong thì đi đến thành phố S, em trực tiếp đưa đồ cho tỷ phu là được rồi.”
Tiểu Quyên đang đứng tại chỗ sửng sốt, sau đó nhíu chặt mày lại. Mặc dù cô rất muốn gặp mặt tiểu sư muội đã lâu không gặp ôn chuyện một chút, thế nhưng nếu sư phụ đã dặn dò thì cũng chỉ có thể làm theo.
Vương Tân Hoàng đầu đầy mồ hôi đi đến trạm tổng tìm người, đang cầm lấy điện thoại định gọi thì chú ý tới một cô gái cách đó không xa vác theo một cái balo màu đen đứng lên, cô nhìn về phía anh vẫy vẫy tay rồi đi tới. Anh lập tức vội vã đến đón.
Vương Tân Hoàng vừa tới gần, cô gái liền e thẹn mỉm cười nhìn anh rồi tự giới thiệu: “Xin chào anh rể, em là Khang Chi Xuân.” Nói xong lễ phép gật đầu một cái.
Cô gái có khuôn mặt thanh thuần động lòng người, vóc dáng trung bình mà mảnh mai. Vương Tân Hoàng cười cười định đưa tay nhận lấy balo, Khang Chi Xuân vẫy tay rồi nói lại mọi chuyện cho anh biết. Vương Tân Hoàng còn muốn níu kéo nhưng Khang Chi Xuân đã lấy bọc vải từ trong balo ra.
Vương Tân Hoàng không còn lựa chọn nào khác đành nhận lấy, anh còn muốn nói giúp tiểu sư muội mua vé cũng được, thế nhưng ngay lúc muốn lên tiếng, vào chính giờ phút này, Khang Chi Xuân bỗng từng bước một đi đến rồi ôm trầm lấy anh.
Vương Tân Hoàng bị sự nhiệt tình của tiểu sư muội dọa sợ, đang muốn giãy ra thì cô gái đã lùi lại. Dường như cô nắm được thứ gì đó từ lưng anh, hai tay bẻ mạnh tay anh ra, sau đó đánh ra một chưởng rồi mới buông tay.
Khang Chi Xuân gật gật đầu, mặt không cảm xúc giải thích với Vương Tân Hoàng: “Anh rể, có vẻ gần đây anh quá mệt mỏi rồi. Không gấp, em giúp anh giải quyết xong rồi.”
Lúc này, Vương Tân Hoàng đầu đầy mồ hôi mới chậm rãi cảm giác được cơ thể nhanh hơn nhiều rồi, cơn đau ở thắt lưng anh vốn rất nghiêm trọng cũng đã biến mất. Đột nhiên anh nhớ tới vợ đã từng nói vị tiểu sư muội này có dị năng, cũng dặn anh nếu gặp được việc gì cũng không nên hỏi nhiều, vì vậy Vương Tân Hoàng liền vội vàng cảm ơn Khang Chi Xuân.
Khang Chi Xuân cười cười, cúi đầu lần nữa rồi xoay người rời đi. Lúc này Vương Tân Hoàng mới nhớ tới phải mua vé, quay đầu muốn hô lên, thân ảnh cô gái vậy mà đã biến mất trong biển người.