CHƯƠNG 2
Giữa tháng bảy, thứ hai, tám giờ sáng, thành phố S, đài truyền hình S.
Trong phòng làm việc rộng lớn sáng rực. Vách ngăn màu lam ngay ngắn phân chia khu vực làm việc của mỗi người.
Điên thoại reo liên tục, nhân viên ra vào liên tục. Người làm việc bên trong không ít, một số người thì gọn gàng sáng sủa, mà một số khác thì nhếch nhác lôi thôi.
“Tiểu Quách, bảo cậu đi mua cà phê thì đi đi? Cậu có biết hôm qua cả tổ chúng tôi đều phải thức khuya viết kế hoạch không. Bây giờ không có cà phê thì làm sao mà chịu nổi?”
“Trời ơi! Cái lỗ tai của cậu bị nước vô hả? Rõ ràng tôi kêu cậu photo nhưng mấu chốt của cuộc họp. Cậu xem cậu in cái gì đây?? In lại! Nhanh đi!”
“Tiểu Hứa, mau giao lại mấy bức ảnh hôm qua tổ nghiệp vụ đưa cho tổ kỹ thuật đi, bọn họ đang chờ để chỉnh sửa, phải kịp tiến độ xuất bản!”
Những âm thanh rầm rú ầm ĩ lẫn lộn tràn ngập toàn bộ văn phòng. Nơi đây chính là quang cảnh của phòng kế hoạch đại truyền hình S.
Sau khi quay đầu giải thích với hai nhân viên mới vừa gia nhập hôm nay, giám sát nhân sự Tiêu Thiên Tuấn lại đưa bọn họ đi giới thiệu với mọi người.
Mười hai giờ trưa, nhà ăn đài truyền hình.
Tô Chiêu Huệ nhìn trái phải xung quanh thật lâu, khuôn mặt thất vọng nhìn về phía đồng nghiệp đang cúi đầu ăn ở đối diện, nhỏ giọng oán giận: “Tôi cứ tưởng ở nhà ăn có thể gặp vài vị minh tinh chứ! Chẳng những không có, mà còn toàn là mấy ông chú bà thím, cũng chẳng có ai coi được.”
Năm nay Tô Chiêu Huệ 23 tuổi, khuôn mặt tươi tắn đáng yêu. Nhưng có lẽ là do cha mẹ quá bảo bọc cộng thêm gia cảnh không tệ, nên cô ấy có chút kiêu kỳ tùy hứng. Tốt nghiệp đại học không được bao lâu, sở trường gì cũng không có, cậy nhờ quan hệ của gia đình xin vào đài truyền hình, làm một nhân viên hành chính bình thường.
Khang Chi Xuân đang tập trung ăn miếng sườn to trong đĩa. Cô mở mắt tròn xoe cảm thán, đồ ăn dưới núi đều rất ngon! Cô mới xuống núi được một tuần, bất kể là hamburger, gà rán, cơm chiên thịt, các loại thức ăn vặt thậm chí là nước giải khát hay món ngọt tráng miệng, đều là những món ngon mà hai mươi năm nay cô chưa từng nếm qua. Ăn một bữa no nê lại rất vui vẻ!
Tô Chiêu Huệ bất lực liếc Khang Chi Xuân từ nãy giờ vẫn luôn cắm đầu ăn, cô ấy đá nhẹ chân dưới bàn một cái, đợi cô ngây ngốc ngẩng đầu lên mới nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc nãy giờ cô có nghe tôi nói không vậy?”
Khang Chi Xuân thành thật lắc đầu. Tô Chiêu Huệ trợn mắt khinh bỉ một cái, lại hỏi: “Quên đi! Cô muốn chọn tổ nào?” Mới vừa rồi giám sát Tiêu cho hai người biết, trước mắt tổ kế hoạch và tổ nghiệp vụ đều thiếu người, có thể để hai người tự chọn.
Khang Chi Xuân chớp chớp hai mắt, thản nhiên thừa nhận: “Sư phụ bảo tôi vào tổ kế hoạch.” Tô Chiêu Huệ nhíu mày, nghi hoặc dò hỏi: “Sư phụ? Ở đài truyền hình cô có quen biết tiền bối nào hả?” Khang Chi Xuân tiếp tục ăn không giải thích nhiều, vẫy vẫy tay rồi lại miệt mài ăn cơm.
Lúc này bạn bên cạnh có hai người đi qua. Bọn họ đi đến quầy chọn món ăn.
Tô Chiêu Huệ chán nản liếc nhìn, thấy bóng lưng cũng hai người đàn ông, một béo một gầy. Quần áo trên người họ đều hơi bẩn, khiến nàng không khỏi bĩu môi.
Ngô Dục Khôn tự mình gắp một cái chân gà lớn, để lên trên cái mâm bên cạnh chỉ có một chén cơm trắng và hai loại rau xanh. Anh mở miệng trước: “Cô đừng cãi tôi, xem như là phần thưởng cho mấy ngày nay đi, ăn ngon một bữa. Có cơ hội thì về nghỉ ngơi, khi nào chuẩn bị ảnh sẵn sàng thì cho tôi biết.”
Ngón tay gầy gò siết chặt mâm cơm, mím mím cánh môi tái nhợt. Đoàn Từ Phang im lặng cúi mặt.
Ngô Dục Khôn bỏ tiền túi thanh toán bữa ăn cho hai người, sau đó cùng Đoàn Từ Phang về lại chỗ ngồi xuống.
Mặc dù Tô Chiêu Huệ đã thúc giục nhưng Khang Chi Xuân vẫn từ từ chầm chậm ăn món ăn yêu thích của mình. Bỗng nhiên cô có cảm giác ớn lạnh dưới bàn chân. Cô dừng ăn lại quay đầu nhìn, có hai người đang ngồi bên cạnh.
Người đàn ông trước mặt có thân hình mũm mĩm, ngũ quan bình thường, đeo mắt kính đen. Còn người đàn ông bên cạnh Khang Chi Xuân, cô liếc mắt, nhìn chằm chằm anh ta một lúc.
Người này tóc ngắn, thân hình gầy gò, theo lý thuyết mà nói thì không hẳn là khó coi, nhưng hai gò má gầy đến mức hóp vào, sắc mặt nhợt nhạt, môi tái tái. Ngược lại khiến người ta cảm giác như người bệnh.
Khang Chi Xuân nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó lộ vẻ khổ não. Cũng không phải vì nàng không thể phân biệt được người nọ là nam hay là nữ. Mà là từ trường của người này không chỉ không tốt, trên người còn toát ra sát khí nghiêm trọng. Xem như đây điều hóc búa nhất mà cô từng thấy trước nay!
Từ nhỏ Khang Chi Xuân đã có mắt âm dương. Không biết có phải là bởi vì chuyện này mà cô bị bỏ rơi trước cửa đồn công an của một ngôi làng nào đó khi chưa đầy một tuổi hay không? Sau đó bị đưa lên núi, được nhóm người Cao Chân nuôi lớn, còn dạy nàng một số bản lĩnh.
Đoàn Từ Phang cảm nhận được ánh mắt sáng rực thì nghiêng đầu xem. Chỉ thấy một cô gái đang nhìn mình chằm chằm. Cô nhận ra điều đó thì quay lại ăn cơm.
Ăn cơm xong, hai người trở lại tổ nghiệp vụ. Ngô Dục Khôn lấy bút ghi âm và USB đi tìm tổ trưởng. Đoàn Từ Phang cũng mang theo thiết bị của mình đi đến chỗ ngồi. Một số người trong phòng làm việc vẫn đang nói chuyện phiếm. Nàng lặng lẽ đi đến góc làm việc nhỏ của mình. Người đồng nghiệp Tiểu Liêu bên cạnh liếc nhìn một cái, ngay cả chào hỏi cũng không thèm lại tiếp tục xem điện thoại.
Đoàn Từ Phang lấy máy ảnh của mình ra, cắm thẻ nhớ vào máy tính. Sau khi làm xong hết thảy thì rút thẻ nhớ ra cất lại. Sau đó nàng cúi người lấy một cái ba lô nhỏ từ ngăn kéo ra rồi lặng lẽ ra khỏi phòng làm việc. Tiểu Liêu lại liếc nhìn một cái, lần này lại lộ ra vẻ mặt khinh bỉ giễu cợt.
Đoàn Từ Phang đi đến phòng vệ sinh phụ của đài truyền hình, để cái ba lô nhỏ lên giá. Nàng đứng trước gương, rút chiếc kẹp tóc trên đầu ra, cởi bỏ bộ tóc ngắn, sau đó kéo mái tóc dài bị quấn lại ra. Mái tóc xõa xuống đến ngang vai.
Cô bỏ bộ tóc ngắn vào túi ni lông, bắt đầu rửa mặt. Sau đó vào phòng tắm tắm rửa. Chỉ cần ở lại đài truyền hình làm việc, Đoàn Từ Phang sẽ đến đây giải quyết mọi vấn đề lớn nhỏ hằng ngày.
Đoàn Từ Phang năm nay 27 tuổi, vốn dĩ có một gia đình bình thường. Nhưng vào năm đầu cô học trung học, cha mẹ cô ra nước ngoài buôn bán, trên đường về nhà xảy ra tai nạn. Cha chỉ bị thương nhẹ, nhưng mẹ thì tử vong tại chỗ.
Đoàn Ngạn Long cho rằng bản thân mình giết vợ, sau khi vết thương lành thì sống sa đọa, công chuyện làm ăn cũng không làm. Mỗi ngày ông chỉ ở lỳ trong sòng bạc.
Khi Đoàn Từ Phang tốt nghiệp trung học thì gia đình bọn họ đã nợ gần mười triệu. Cuối cùng bị ngân hàng bán đấu giá căn hộ nhỏ duy nhất mà vẫn còn nợ hơn bốn triệu. Ngày đó Đoàn Ngạn Long đã biến mất, để lại một đứa con gái chỉ mới mười tám tuổi, một mình gánh nợ.
Từ đó Đoàn Từ Phang chạy việc khắp nơi, liều mạng kiếm tiền trả nợ. Sau này may mắn gặp được một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, Dương Kiều. Nàng theo làm trợ lý cho ông ấy. Dương Kiều xót thương cho sự vất vả của nàng nên đã dạy cô kỹ thuật chụp ảnh. Sau khi dạy xong còn tặng nàng một chiếc máy ảnh cũ của mình, rồi giới thiệu nàng đến dài truyền hình làm việc.
Đoàn Từ Phang chăm chỉ làm việc nắm bắt mọi cơ hội. Cho dù việc nguy hiểm cũng cắn răng làm. Cần cù siêng năng như thế nên được một người xem như có thâm niên trong đài truyền hình là Ngô Dục Khôn vừa ý và trở thành cộng tác của nàng.
Mấy ngày nay bọn họ mai phục ở vùng phụ cận là vì chuyên đề khai thác cát trái phép. Bởi vì có liên quan đến nhóm thế lực ngầm, Ngô Dục Khôn lo cho sự an toàn của Đoàn Từ Phang mới bảo nàng giả trai. Hôm nay hai người mới vừa kết thúc quá trình tác nghiệp trở về.